Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 26: Đến Đón
Nam Qua Giáp Tâm
19/10/2023
Bởi vì là về đi tham dự hôn lễ, mẹ Tôn yêu đầu đám nhỏ phải ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp, cho nên Tôn Biền lấy chiếc váy màu vàng kia ra mặc, đồng thời cũng lấy một đôi tất và đôi giày xăng đan nhựa phù hợp.
Một bộ đồ hai lúa ở đời sau như vậy, vào lúc này lại khá thời thượng, cho dù là ai nhìn cũng phải khen ngợi phong cách tây.
Mẹ Tôn đã thu dọn xong đồ, đồng thời nhanh chóng thay quần áo, bà cũng mặc một chiếc váy, chỉ khác là màu xám nhạt, hoa nhí không tay.
Khác với cổ tròn lại thêm lớp ren của Tôn Biền, chiếc váy của mẹ Tôn lại có cổ trụ màu trắng, làm cho mẹ Tôn càng thêm có tinh thần.
Lúc Điền Thục Lệ đi vào phòng con gái, thấy cô đã thay váy xong đang chải đầu, bà hài lòng gật đầu.
Chờ đến khi cô chải đầu xong, đeo kẹp tóc màu đỏ chấm trắng, nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, Điền Thục Lệ lập tức cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo.
Kiêu ngạo con gái trưởng thành, dáng dấp xinh đẹp lại hiểu chuyện, vui vẻ vì con gái nhu thuận và thân mật, ba đứa con mà bà sinh, đứa nhỏ này thương bọn họ nhất.
Chẳng qua con gái mặc như thế xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vì sao bà nhìn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó?
Ở một bên đánh giá một lúc lâu, mẹ Tôn đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng quay về phòng của mình, không bao lâu đã cầm lấy cái nhíp nhổ lông mày quay về.
Nhìn nhíp nhổ lông mày trong tay mẹ mình, Tôn Biền biết chính mình lại sắp gặp tai ương, từ khi mẹ cô theo mấy thím đoàn văn công trong nhà máy học trang điểm, chẳng những giày vò bản thân, còn thường xuyên lấy cô làm thí nghiệm.
Đối với chuyện này, mấy người đàn ông trong nhà không quản được, hơn nữa, bà ngoại thế mà còn giúp mẹ cô nói chuyện, chỉ đáng thương cho Tôn Biền, có trời mới biết dùng nhíp nhổ lông mày có bao nhiêu đau.
May mắn cho dù mẹ Tôn thích chưng diện thì thích chưng diện, nhưng vẫn có chừng mực.
Đối với con gái còn đang đi học cần thanh lịch, nhiều nhất chỉ sửa chút lông mày, cạo chút lông tơ, tẩy da chết trên mặt Tôn Biền, nhiều hơn nữa bà cũng không dám, sợ gây ảnh hưởng không tốt cho con gái.
Sau khi dùng nhíp nhổ lông mày đến con gái rưng rưng, mẹ Tôn hài lòng gật đầu.
Cầm gương để Tôn Biền tự mình nhìn, Tôn Biền nhìn dáng vẻ thanh tú của mình trong gương cũng có chút không dám tin.
Trời ơi, thứ như lông mày đúng là quá thần kỳ, chỉ tùy tiện sửa dáng lông mày một chút, lại có hiệu quả thay đổi khí chất.
Đời trước sống quá qua quýt, lên đại học mới nhìn thấy bạn cùng phòng trang điểm và dưỡng da.
Rất nhanh tiếng chuông leng keng quen thuộc đã vang lên bên dưới khu ký túc xá tập thể, Tôn Ký vẫn luôn rướn người ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài hướng xuống dưới lầu vẫy tay, sau đó chạy ra khỏi phòng báo cáo: “Mẹ, cậu cả đã đánh xe lừa đến đón chúng ta rồi.”
Mẹ Tôn nghe vậy vội vàng kéo con gái từ trong phòng đi ra, dẫn theo các con đến trước cửa thay giày.
Về phần Tôn Biền thì nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc ở trong phòng cô đã thay giày xong, lúc này đi thẳng ra ngoài là được.
Cha Tôn chủ động xách túi đồ mà vợ mình thu dọn, người một nhà vội vã xuống dưới lầu sợ cậu cả nhà họ Điền chờ đến sốt ruột.
Lúc xuống dưới lầu, cậu cả nhà họ Điền đang cầm roi ngựa ngồi xổm dưới bóng cây liễu hút thuốc, nhìn thấy cả nhà em gái đi ra, ông ấy đứng lên ngậm lấy điếu thuốc ra đón.
“Nhà mấy đứa xuống nhanh thật, ồ, cái túi to này là sao? Thục Phân dặn em mang nhiều đồ như vậy à?”
Cậu cả vừa hỏi vừa nhận lấy bao tải từ tay em rể, để lên xe lừa của mình, chờ đến em gái và cháu ngoại lên xe, ông ấy hỏi em rể vẫn còn đang đứng bên cạnh xe.
“Thúc Minh, sao cậu còn chưa lên xe?”
“Anh, anh không cần để ý đến anh ấy, anh ấy không thể về cùng, ngày mai con trai út của trưởng phòng bảo vệ xưởng bọn em cũng kết hôn, trước đó đã nói với Thúc Minh rồi, để anh ấy đến giúp đỡ ghi quà cưới.” Điền Thục Lệ ở trên xe vừa giúp đỡ con gái chỉnh váy vừa nói với anh mình.
“À, cũng đúng, chữ của Thúc Minh rất đẹp, tương lai con trai anh kết hôn cũng muốn làm phiền cậu giúp đỡ ghi quà cưới.”
Một bộ đồ hai lúa ở đời sau như vậy, vào lúc này lại khá thời thượng, cho dù là ai nhìn cũng phải khen ngợi phong cách tây.
Mẹ Tôn đã thu dọn xong đồ, đồng thời nhanh chóng thay quần áo, bà cũng mặc một chiếc váy, chỉ khác là màu xám nhạt, hoa nhí không tay.
Khác với cổ tròn lại thêm lớp ren của Tôn Biền, chiếc váy của mẹ Tôn lại có cổ trụ màu trắng, làm cho mẹ Tôn càng thêm có tinh thần.
Lúc Điền Thục Lệ đi vào phòng con gái, thấy cô đã thay váy xong đang chải đầu, bà hài lòng gật đầu.
Chờ đến khi cô chải đầu xong, đeo kẹp tóc màu đỏ chấm trắng, nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, Điền Thục Lệ lập tức cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo.
Kiêu ngạo con gái trưởng thành, dáng dấp xinh đẹp lại hiểu chuyện, vui vẻ vì con gái nhu thuận và thân mật, ba đứa con mà bà sinh, đứa nhỏ này thương bọn họ nhất.
Chẳng qua con gái mặc như thế xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vì sao bà nhìn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó?
Ở một bên đánh giá một lúc lâu, mẹ Tôn đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng quay về phòng của mình, không bao lâu đã cầm lấy cái nhíp nhổ lông mày quay về.
Nhìn nhíp nhổ lông mày trong tay mẹ mình, Tôn Biền biết chính mình lại sắp gặp tai ương, từ khi mẹ cô theo mấy thím đoàn văn công trong nhà máy học trang điểm, chẳng những giày vò bản thân, còn thường xuyên lấy cô làm thí nghiệm.
Đối với chuyện này, mấy người đàn ông trong nhà không quản được, hơn nữa, bà ngoại thế mà còn giúp mẹ cô nói chuyện, chỉ đáng thương cho Tôn Biền, có trời mới biết dùng nhíp nhổ lông mày có bao nhiêu đau.
May mắn cho dù mẹ Tôn thích chưng diện thì thích chưng diện, nhưng vẫn có chừng mực.
Đối với con gái còn đang đi học cần thanh lịch, nhiều nhất chỉ sửa chút lông mày, cạo chút lông tơ, tẩy da chết trên mặt Tôn Biền, nhiều hơn nữa bà cũng không dám, sợ gây ảnh hưởng không tốt cho con gái.
Sau khi dùng nhíp nhổ lông mày đến con gái rưng rưng, mẹ Tôn hài lòng gật đầu.
Cầm gương để Tôn Biền tự mình nhìn, Tôn Biền nhìn dáng vẻ thanh tú của mình trong gương cũng có chút không dám tin.
Trời ơi, thứ như lông mày đúng là quá thần kỳ, chỉ tùy tiện sửa dáng lông mày một chút, lại có hiệu quả thay đổi khí chất.
Đời trước sống quá qua quýt, lên đại học mới nhìn thấy bạn cùng phòng trang điểm và dưỡng da.
Rất nhanh tiếng chuông leng keng quen thuộc đã vang lên bên dưới khu ký túc xá tập thể, Tôn Ký vẫn luôn rướn người ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài hướng xuống dưới lầu vẫy tay, sau đó chạy ra khỏi phòng báo cáo: “Mẹ, cậu cả đã đánh xe lừa đến đón chúng ta rồi.”
Mẹ Tôn nghe vậy vội vàng kéo con gái từ trong phòng đi ra, dẫn theo các con đến trước cửa thay giày.
Về phần Tôn Biền thì nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc ở trong phòng cô đã thay giày xong, lúc này đi thẳng ra ngoài là được.
Cha Tôn chủ động xách túi đồ mà vợ mình thu dọn, người một nhà vội vã xuống dưới lầu sợ cậu cả nhà họ Điền chờ đến sốt ruột.
Lúc xuống dưới lầu, cậu cả nhà họ Điền đang cầm roi ngựa ngồi xổm dưới bóng cây liễu hút thuốc, nhìn thấy cả nhà em gái đi ra, ông ấy đứng lên ngậm lấy điếu thuốc ra đón.
“Nhà mấy đứa xuống nhanh thật, ồ, cái túi to này là sao? Thục Phân dặn em mang nhiều đồ như vậy à?”
Cậu cả vừa hỏi vừa nhận lấy bao tải từ tay em rể, để lên xe lừa của mình, chờ đến em gái và cháu ngoại lên xe, ông ấy hỏi em rể vẫn còn đang đứng bên cạnh xe.
“Thúc Minh, sao cậu còn chưa lên xe?”
“Anh, anh không cần để ý đến anh ấy, anh ấy không thể về cùng, ngày mai con trai út của trưởng phòng bảo vệ xưởng bọn em cũng kết hôn, trước đó đã nói với Thúc Minh rồi, để anh ấy đến giúp đỡ ghi quà cưới.” Điền Thục Lệ ở trên xe vừa giúp đỡ con gái chỉnh váy vừa nói với anh mình.
“À, cũng đúng, chữ của Thúc Minh rất đẹp, tương lai con trai anh kết hôn cũng muốn làm phiền cậu giúp đỡ ghi quà cưới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.