Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 40: Mấy Đứa Đang Chơi Cái Gì Vậy
Nam Qua Giáp Tâm
24/04/2024
Chính là trùng hợp như thế, đám nhóc tinh nghịch lúc nãy từ sau nhà nhảy ra ngoài chơi, bây giờ đã quay về rồi, đám con trai vừa nhìn đã thấy người thanh niên ăn mặc kỳ lạ đứng bên tường đó.
So với những đứa trẻ khác, lòng hiếu kỳ của đám nhóc tinh nghịch này càng nhiều hơn, trong chốc lát, bọn chúng tiến tới và tranh nhau mà hỏi.
“Anh là ai vậy? Sao lại mặc như thế này?”
“Ý, là anh Trường Quý, vật anh đeo trên mặt là kính râm hình ếch nhái sao? Quần anh mặc là quần ống loe?”
“Quần này dễ mặc không? Nhìn có vẻ sao khó chịu thế nhỉ?”
Những ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt khám phá và những câu hỏi đó của đám nhóc đã thỏa mãn được cảm giác thành tựu của Trường Quý, anh ta cố tình mặc như thế này đến tham gia hôn lễ của chị họ, mục đích không phải là để có được kiểu cảm giác này sao?
Tôn Biền đứng cách họ không xa, nhìn thấy rất rõ biểu cảm trên mặt của Điền Trường Quý, cô cảm thấy dáng vẻ của đối phương giống hệt như năm đó, lúc nghỉ hè cô đi làm thêm, khi đồng nghiệp dùng tiền lương tích góp cả nửa năm để mua một chiếc máy hoa quả.
Tôn Biền có thể hiểu cảm giác đó, ai mà không có tính chuộng hư vinh, ngay cả bản thân cô, khi cô thi được điểm cao, cũng thích cầm bài thi ra cho cha mẹ xem, sau đó nghe những lời khen của họ.
Trường Quý rất vui móc cục kẹo từ trong túi áo của mình ra, đây là lúc nãy anh ta gửi tiền mừng cưới thay người ta có lấy vài viên kẹo, vốn dĩ anh ta định để dành ăn, nhưng bây giờ lại lấy ra cho đám nhóc tinh nghịch này rồi.
“Mấy đứa đang chơi cái gì vậy?” Trường Quý hỏi.
“Chơi đánh thổ phỉ, bọn em đều là cảnh sát, chuyên môn bắt người xấu và kẻ trộm.”
Điền Trường Quý nghe vậy thì có chút động lòng, bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong đám trẻ anh ta không phải là nhân vật xuất sắc gì, vì thế lúc mọi người chơi với nhau, có nhân vật mang hình tượng chính diện gì, rất ít khi đến lượt anh ta, bình thường anh ta đều diễn các vai như là lính chạy việc, hoặc là người giúp việc A, B, C, D gì đó.
Không ai thích đóng vai phụ cả, Điền Trường Quý cũng vậy, anh ta cũng có mơ ước đóng vai chính.
Nhìn đám nhóc nhỏ hơn mình ba, bốn tuổi này, mơ ước đóng vai chính trong lòng Điền Trường Quý lại trỗi dậy, anh ta muốn bịp đám nhóc này một chút, vì thế hỏi với tính chất thăm dò: “Mấy đứa có thể cho anh chơi cùng không?”
Đám nhóc tinh nghịch nghe vậy thì đều nhìn sang Tôn Ký, Tôn Ký dùng đầu lưỡi liếm viên kẹo trong miệng, hỏi một cách ậm ờ: “Được thôi, anh muốn chơi cái gì?”
“Chơi cái gì cũng được, chỉ cần cho anh làm nhân vật chính là được.”
Tôn Ký nghe thấy thế thì để viên kẹo hình cầu quay vài vòng trong miệng, híp mắt lại đáp: “Được.”
Điền Trường Quý nghe thấy thế thì rất vui mừng, vội vàng hỏi chơi cái gì, Tôn Ký vẫy vẫy tay nói: “Chơi cái gì thì một lát nữa anh sẽ biết thôi, dù sao thì nhất định cũng sẽ đáp ứng được yêu cầu của anh, nhất định là nhân vật chính, bây giờ anh đợi một lát, bọn tôi đi chuẩn bị một ít đồ.”
Tôn Ký nói xong thì đám nhóc tinh nghịch liền đi mất, chúng chạy đến dưới chân núi bên kia, cũng không biết làm gì ở đó.
Chưa được vài phút thì đám nhóc đó quay về, còn chưa đợi Điền Trường Quý mở miệng, đầu đã bị rất nhiều thứ đập vào.
“A, mấy đứa làm cái gì thế? Sao lại đánh người? Vậy mà lại là quả lý chua đen, đừng ném nữa, thứ này ném vào đồ rất khó giặt, trời ơi, áo sơ mi của tôi.”
Hạt lý chua đen là hạt của một loại cây thân thảo mọc ngoài đồng, loại cây này có hoa màu trắng, hạt màu đen, to cỡ hạt đậu nành, kết quả thành từng chùm, chính là hạt lý chua đen.
Loại hạt lý chua đen này có thể ăn, là một loại đồ ăn vặt thường thấy của đám trẻ con dưới quê, nghe nói là dược liệu làm thuốc, có thể trị đau răng, đau họng.
So với những đứa trẻ khác, lòng hiếu kỳ của đám nhóc tinh nghịch này càng nhiều hơn, trong chốc lát, bọn chúng tiến tới và tranh nhau mà hỏi.
“Anh là ai vậy? Sao lại mặc như thế này?”
“Ý, là anh Trường Quý, vật anh đeo trên mặt là kính râm hình ếch nhái sao? Quần anh mặc là quần ống loe?”
“Quần này dễ mặc không? Nhìn có vẻ sao khó chịu thế nhỉ?”
Những ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt khám phá và những câu hỏi đó của đám nhóc đã thỏa mãn được cảm giác thành tựu của Trường Quý, anh ta cố tình mặc như thế này đến tham gia hôn lễ của chị họ, mục đích không phải là để có được kiểu cảm giác này sao?
Tôn Biền đứng cách họ không xa, nhìn thấy rất rõ biểu cảm trên mặt của Điền Trường Quý, cô cảm thấy dáng vẻ của đối phương giống hệt như năm đó, lúc nghỉ hè cô đi làm thêm, khi đồng nghiệp dùng tiền lương tích góp cả nửa năm để mua một chiếc máy hoa quả.
Tôn Biền có thể hiểu cảm giác đó, ai mà không có tính chuộng hư vinh, ngay cả bản thân cô, khi cô thi được điểm cao, cũng thích cầm bài thi ra cho cha mẹ xem, sau đó nghe những lời khen của họ.
Trường Quý rất vui móc cục kẹo từ trong túi áo của mình ra, đây là lúc nãy anh ta gửi tiền mừng cưới thay người ta có lấy vài viên kẹo, vốn dĩ anh ta định để dành ăn, nhưng bây giờ lại lấy ra cho đám nhóc tinh nghịch này rồi.
“Mấy đứa đang chơi cái gì vậy?” Trường Quý hỏi.
“Chơi đánh thổ phỉ, bọn em đều là cảnh sát, chuyên môn bắt người xấu và kẻ trộm.”
Điền Trường Quý nghe vậy thì có chút động lòng, bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong đám trẻ anh ta không phải là nhân vật xuất sắc gì, vì thế lúc mọi người chơi với nhau, có nhân vật mang hình tượng chính diện gì, rất ít khi đến lượt anh ta, bình thường anh ta đều diễn các vai như là lính chạy việc, hoặc là người giúp việc A, B, C, D gì đó.
Không ai thích đóng vai phụ cả, Điền Trường Quý cũng vậy, anh ta cũng có mơ ước đóng vai chính.
Nhìn đám nhóc nhỏ hơn mình ba, bốn tuổi này, mơ ước đóng vai chính trong lòng Điền Trường Quý lại trỗi dậy, anh ta muốn bịp đám nhóc này một chút, vì thế hỏi với tính chất thăm dò: “Mấy đứa có thể cho anh chơi cùng không?”
Đám nhóc tinh nghịch nghe vậy thì đều nhìn sang Tôn Ký, Tôn Ký dùng đầu lưỡi liếm viên kẹo trong miệng, hỏi một cách ậm ờ: “Được thôi, anh muốn chơi cái gì?”
“Chơi cái gì cũng được, chỉ cần cho anh làm nhân vật chính là được.”
Tôn Ký nghe thấy thế thì để viên kẹo hình cầu quay vài vòng trong miệng, híp mắt lại đáp: “Được.”
Điền Trường Quý nghe thấy thế thì rất vui mừng, vội vàng hỏi chơi cái gì, Tôn Ký vẫy vẫy tay nói: “Chơi cái gì thì một lát nữa anh sẽ biết thôi, dù sao thì nhất định cũng sẽ đáp ứng được yêu cầu của anh, nhất định là nhân vật chính, bây giờ anh đợi một lát, bọn tôi đi chuẩn bị một ít đồ.”
Tôn Ký nói xong thì đám nhóc tinh nghịch liền đi mất, chúng chạy đến dưới chân núi bên kia, cũng không biết làm gì ở đó.
Chưa được vài phút thì đám nhóc đó quay về, còn chưa đợi Điền Trường Quý mở miệng, đầu đã bị rất nhiều thứ đập vào.
“A, mấy đứa làm cái gì thế? Sao lại đánh người? Vậy mà lại là quả lý chua đen, đừng ném nữa, thứ này ném vào đồ rất khó giặt, trời ơi, áo sơ mi của tôi.”
Hạt lý chua đen là hạt của một loại cây thân thảo mọc ngoài đồng, loại cây này có hoa màu trắng, hạt màu đen, to cỡ hạt đậu nành, kết quả thành từng chùm, chính là hạt lý chua đen.
Loại hạt lý chua đen này có thể ăn, là một loại đồ ăn vặt thường thấy của đám trẻ con dưới quê, nghe nói là dược liệu làm thuốc, có thể trị đau răng, đau họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.