Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 12: Nhắc nhở
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Mắt thấy sắp đi ra khỏi khu tập thể nhà máy điện, sắp băng qua đường sắt, vốn dĩ bà cụ Điền đang ngồi yên tĩnh trên bồ đoàn đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện xưởng lốp xe dự định tuyển công nhân, tự các con biết là được rồi, không cho phép nói ra bên ngoài, nếu như việc này ngay cả Lai Phúc cũng không biết, như vậy chính là bên phía nhà máy không muốn tin tức bị tiết lộ sớm, mấy đứa cứ coi như không biết, lẳng lặng làm việc, đừng tìm rắc rối cho người khác.”
Mấy người con nghe thấy vậy ngoan ngoãn đồng ý, bà cụ Điền thấy vậy thì hài lòng gật đầu, còn nói thêm: “Thục Mỹ, hộ khẩu của Linh Linh và Đại Quý nhất định phải nhanh chóng chuyển về, nếu chậm trễ, mẹ sợ xảy ra biến cố gì đó.”
Hiện nay hộ khẩu trong thành phố tương đối quý giá, nông thôn không đáng tiền, chẳng qua đó là ở nơi khác, mười mấy thôn làng thuộc đại đội thứ nhất của bọn họ và đại đội hai ở gần nhà máy điện, về sau góp phần tạo dựng nên xưởng lốp xe, cho dù đãi ngộ hay là mức sống đều tốt hơn nhiều so với các thôn làng bình thường, cho nên bây giờ chính là nơi đứng đầu.
Nếu như tin tức xưởng lốp xe xây dựng thêm bị truyền ra, chỉ sợ trên trấn lại như trước đó, hạn chế hộ khẩu chuyển về.
Càng nghĩ càng cảm thấy sự việc nên làm từ sớm, không nên chậm trễ, bà cụ Điền lập tức nói với con trai trưởng ở bên cạnh: “Ngày mai con qua bên chú hai làm tiếp việc, để cha con qua chỗ bí thư đại đội hỏi một chút tình hình, tốt xấu gì thì Đại Quý và Linh Linh cũng là đứa nhỏ của Thục Mỹ, bên này là nhà mẹ đẻ của Thục Mỹ, ghi hộ khẩu vào chỗ cha mẹ luôn dễ làm hơn. Chẳng qua mẹ phải nói trước, nhà chúng ta chỉ cho cháu trai cháu gái nhà mình thôi, không xen vào đứa nhỏ nhà người khác.”
Điền Thục Mỹ nghe vậy thì sắc mặt ửng đỏ, bà ta biết những lời này của mẹ là nói cho mình nghe.
Lúc trước xưởng lốp xe tuyển công nhân, trên trấn cũng ầm ĩ qua một lần như thế nhận được tin tức người người nhà nhà nháo nhào muốn tìm quan hệ nhập hộ khẩu vào đại đội bọn họ.
Lúc ấy mẹ chồng của bà ta cũng là một trong số những người động tâm tư, từng bảo bà ta nghĩ cách để hộ khẩu chú út nhà chồng bà ta vào hộ khẩu nhà mẹ đẻ mình, đến xưởng lốp xe làm việc.
Đáng tiếc mẹ chồng bà ta nói qua muộn, trong huyện đã sớm từ ngay ngày đầu tiên khi mọi người điên cuồng xử lý hộ khẩu đã phát hiện không đúng, khẩn cấp ngừng nhận việc chuyển hộ khẩu đến đại đội bọn họ.
Vì thế mẹ chồng bà ta còn từng phàn nàn qua động tác của bà ta quá chậm, làm chậm trễ tiền đồ của con trai út mình, thế nhưng bà cụ cũng không thử nghĩ xem, việc hộ khẩu muốn xử lý là xử lý được luôn sao?
Cho dù hộ khẩu nông thôn không đáng tiền cũng là hộ khẩu chính thức, dính đến vấn đề phân chia đất của người ở trong thôn, ít nhất phải cùng chủ hộ có liên hệ máu mủ mới được, nếu không các hương thân phụ lão trong đại đội sẽ không đồng ý.
Người bên ngoài muốn nhập hộ khẩu, đường tắt duy nhất là gả vào hoặc ở rể, người sống nhập hộ khẩu ở đại đội bọn họ là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bà cụ Điền nhìn con gái lớn mình cúi đầu không nói lời nào, không khỏi thở dài một hơi, nhớ ngày đó con gái bà cụ gả cho con rể, mặc dù cũng xem như gả cao, nhưng bà cụ chính là nhìn trúng người, cảm thấy chàng trai đó khá tốt, thông gia cũng là người hiền lành, về sau mới đồng ý.
Thời gian đầu Thục Mỹ sống khá tốt, ai ngờ từ sau khi ông thông gia qua đời, bên chỗ bà thông gia làm việc càng không ổn chút nào, thiên vị con trai út đến mức gần như không có giới hạn rồi.
May mắn con gái và con rể bà cụ đã sớm chuyển ra ở riêng, nếu không phải trông chừng một bà mẹ chồng, cùng cậu em chồng không bớt lo như thế, cuộc sống còn không biết gà bay chó sủa như thế nào.
Xe lửa băng qua đường sắt, chưa đến vài phút Điền Lai Phúc đã từ trên xe lừa nhảy xuống, nói với mấy người khác: “Mẹ à, con đến nhà rồi, anh, chị, mọi người qua nhà em ngồi một lát.”
Mấy người con nghe thấy vậy ngoan ngoãn đồng ý, bà cụ Điền thấy vậy thì hài lòng gật đầu, còn nói thêm: “Thục Mỹ, hộ khẩu của Linh Linh và Đại Quý nhất định phải nhanh chóng chuyển về, nếu chậm trễ, mẹ sợ xảy ra biến cố gì đó.”
Hiện nay hộ khẩu trong thành phố tương đối quý giá, nông thôn không đáng tiền, chẳng qua đó là ở nơi khác, mười mấy thôn làng thuộc đại đội thứ nhất của bọn họ và đại đội hai ở gần nhà máy điện, về sau góp phần tạo dựng nên xưởng lốp xe, cho dù đãi ngộ hay là mức sống đều tốt hơn nhiều so với các thôn làng bình thường, cho nên bây giờ chính là nơi đứng đầu.
Nếu như tin tức xưởng lốp xe xây dựng thêm bị truyền ra, chỉ sợ trên trấn lại như trước đó, hạn chế hộ khẩu chuyển về.
Càng nghĩ càng cảm thấy sự việc nên làm từ sớm, không nên chậm trễ, bà cụ Điền lập tức nói với con trai trưởng ở bên cạnh: “Ngày mai con qua bên chú hai làm tiếp việc, để cha con qua chỗ bí thư đại đội hỏi một chút tình hình, tốt xấu gì thì Đại Quý và Linh Linh cũng là đứa nhỏ của Thục Mỹ, bên này là nhà mẹ đẻ của Thục Mỹ, ghi hộ khẩu vào chỗ cha mẹ luôn dễ làm hơn. Chẳng qua mẹ phải nói trước, nhà chúng ta chỉ cho cháu trai cháu gái nhà mình thôi, không xen vào đứa nhỏ nhà người khác.”
Điền Thục Mỹ nghe vậy thì sắc mặt ửng đỏ, bà ta biết những lời này của mẹ là nói cho mình nghe.
Lúc trước xưởng lốp xe tuyển công nhân, trên trấn cũng ầm ĩ qua một lần như thế nhận được tin tức người người nhà nhà nháo nhào muốn tìm quan hệ nhập hộ khẩu vào đại đội bọn họ.
Lúc ấy mẹ chồng của bà ta cũng là một trong số những người động tâm tư, từng bảo bà ta nghĩ cách để hộ khẩu chú út nhà chồng bà ta vào hộ khẩu nhà mẹ đẻ mình, đến xưởng lốp xe làm việc.
Đáng tiếc mẹ chồng bà ta nói qua muộn, trong huyện đã sớm từ ngay ngày đầu tiên khi mọi người điên cuồng xử lý hộ khẩu đã phát hiện không đúng, khẩn cấp ngừng nhận việc chuyển hộ khẩu đến đại đội bọn họ.
Vì thế mẹ chồng bà ta còn từng phàn nàn qua động tác của bà ta quá chậm, làm chậm trễ tiền đồ của con trai út mình, thế nhưng bà cụ cũng không thử nghĩ xem, việc hộ khẩu muốn xử lý là xử lý được luôn sao?
Cho dù hộ khẩu nông thôn không đáng tiền cũng là hộ khẩu chính thức, dính đến vấn đề phân chia đất của người ở trong thôn, ít nhất phải cùng chủ hộ có liên hệ máu mủ mới được, nếu không các hương thân phụ lão trong đại đội sẽ không đồng ý.
Người bên ngoài muốn nhập hộ khẩu, đường tắt duy nhất là gả vào hoặc ở rể, người sống nhập hộ khẩu ở đại đội bọn họ là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bà cụ Điền nhìn con gái lớn mình cúi đầu không nói lời nào, không khỏi thở dài một hơi, nhớ ngày đó con gái bà cụ gả cho con rể, mặc dù cũng xem như gả cao, nhưng bà cụ chính là nhìn trúng người, cảm thấy chàng trai đó khá tốt, thông gia cũng là người hiền lành, về sau mới đồng ý.
Thời gian đầu Thục Mỹ sống khá tốt, ai ngờ từ sau khi ông thông gia qua đời, bên chỗ bà thông gia làm việc càng không ổn chút nào, thiên vị con trai út đến mức gần như không có giới hạn rồi.
May mắn con gái và con rể bà cụ đã sớm chuyển ra ở riêng, nếu không phải trông chừng một bà mẹ chồng, cùng cậu em chồng không bớt lo như thế, cuộc sống còn không biết gà bay chó sủa như thế nào.
Xe lửa băng qua đường sắt, chưa đến vài phút Điền Lai Phúc đã từ trên xe lừa nhảy xuống, nói với mấy người khác: “Mẹ à, con đến nhà rồi, anh, chị, mọi người qua nhà em ngồi một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.