Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 42: Tại Sao Không Cho Em Đi
Nam Qua Giáp Tâm
25/04/2024
Điền Trường Quý nghe vậy ủ rũ cũng không dám nói gì lại, từ đầu đến cuối hai anh em đều không truy cứu một chút nào về chuyện anh ta bị thiệt.
Thời này đám trẻ con trong thôn hầu hết đều như thế này, cùng nhau nô đùa trêu chọc nhau, bạn tổn hại tôi, tôi tổn hại bạn. Quậy không lại người ta chỉ có thể bị người ta quậy, quậy quá giới hạn rồi, cái người đứng đầu bị người ta đè đầu đánh thì cũng không nói gì, ai bảo bạn quậy quá giới hạn.
Vì vậy, về cơ bản sau khi bị đánh vài lần, những đứa trẻ nghịch ngợm cỡ nào cũng biết ranh giới và địa vị của mình trong nhóm trẻ em, giống như những chú sư tử nhỏ lớn lên trong cùng một nhóm, chúng dần lớn lên chơi đùa, đánh nhau, gây rắc rối, dần dần cũng chia ra ai là người dẫn đầu, người đưa ra ý tưởng và những người đóng góp công sức cho công việc.
Nếu như những đứa trẻ dẫn đầu hoặc đưa ra ý tưởng đó, sau khi lớn lên vẫn biết cách nói chuyện, có thể gánh vác công việc, đương nhiên sẽ ngày càng nổi bật trong dòng họ, người có thể quyết định trong thôn từ thế hệ này sang thế hệ khác chính là được lựa chọn bằng cách đó.
Điền Trường Quý lấy tay giữ cái áo quấn quanh eo, tâm trạng buồn rười rượi nói: “Đợi tiệc cưới của dì út Thục Phân kết thúc, em sẽ đi ngay, ở nhà chán quá, vẫn là đặc khu bên kia tốt hơn.”
Điền Trường Lễ đi về nhà cùng với anh ta nghe thấy thế thì lườm mắt với trời một cái: “Em đi không được đâu, ông nội giữ vé xe của em rồi.”
“Cái gì? Sao có thể như thế? Tại sao không cho em đi?”
“Còn có thể vì sao, không phải là vì cách ăn mặc dị hợm ngày hôm nay của em sao. Ông nội nói em ra ngoài chưa được nửa năm đã biến thành dáng vẻ này rồi, còn không dạy lại thì không được, nên đã giữ vé xe của em, nói đợi em ở nhà học hành sáng suốt rồi đi lại.”
Lần này là tiêu thật rồi, lúc nãy Điền Trường Quý đứng trên tường có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của ông nội anh ta, sắc mặt tối sầm, lúc này mà ở trong tay ông anh ta, chắc roi ngựa đánh đến gãy cũng không chừng?
Nhưng mà bản thân anh ta đừng hòng nghĩ đến việc ra ngoài nữa, từ bên này đến đặc khu cần xe hơi, tàu hỏa đi lại, mất hai, ba ngày đi đường, nếu như không có người đi cùng, trên đường chợp mắt một lát, đến khi tỉnh dậy , quần trong cũng có thể bị trộm kéo ra.
Điền Trường Quý chán nản và bất lực, cuối cùng chỉ có thể về nhà trong sự tuyệt vọng.
Khoảng 11 giờ trưa, về cơ bản tất cả khách mời dự tiệc cưới đã có mặt, sau khi hỏi qua chủ nhà và đầu bếp, người điều khiển chương trình gọi các chàng trai trong gia đình dọn bàn và bắt đầu bày biện trong nhà và ngoài sân, đồng thời cao giọng kêu gọi khách mời còn đang tản mác khắp nơi hãy nhanh chóng vào bàn để chuẩn bị bắt đầu tiệc cưới.
Chú dẫn chương trình là một người có giọng nói rất lớn, tiếng nói vừa cất lên, cả nửa thôn cũng có thể nghe thấy, đám con gái Tôn Biền bọn họ đang ở bên ngoài cổng sân cách đó không xa đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng không ai có ai cử động cả, họ vẫn tiếp tục trò chuyện, người nào thích nghe radio thì vẫn tiếp tục nghe chương trình radio phát trong đó.
Các cô gái không có cử động gì không phải không muốn ăn cơm, mà là vì ở thôn mỗi khi tổ chức tiệc có một quy tắc bất thành văn, đó chính là mời khách, mời bà con họ hàng ở xa ăn trước, người trong nhà hoặc là họ hàng bạn bè ở gần thì sẽ tự động đợi bàn sau.
Nghi thức ở đây từ xa xưa là khách phải được chiêu đãi chu đáo, họ hàng ở xa cũng giống như khách, cũng phải được chiêu đãi chu đáo, họ hàng và bạn bè ở xa, không thể để người ta mò mẫm đường tối đi về được, cho nên nhất định phải mời họ dùng bữa tiệc trước.
Thời này đám trẻ con trong thôn hầu hết đều như thế này, cùng nhau nô đùa trêu chọc nhau, bạn tổn hại tôi, tôi tổn hại bạn. Quậy không lại người ta chỉ có thể bị người ta quậy, quậy quá giới hạn rồi, cái người đứng đầu bị người ta đè đầu đánh thì cũng không nói gì, ai bảo bạn quậy quá giới hạn.
Vì vậy, về cơ bản sau khi bị đánh vài lần, những đứa trẻ nghịch ngợm cỡ nào cũng biết ranh giới và địa vị của mình trong nhóm trẻ em, giống như những chú sư tử nhỏ lớn lên trong cùng một nhóm, chúng dần lớn lên chơi đùa, đánh nhau, gây rắc rối, dần dần cũng chia ra ai là người dẫn đầu, người đưa ra ý tưởng và những người đóng góp công sức cho công việc.
Nếu như những đứa trẻ dẫn đầu hoặc đưa ra ý tưởng đó, sau khi lớn lên vẫn biết cách nói chuyện, có thể gánh vác công việc, đương nhiên sẽ ngày càng nổi bật trong dòng họ, người có thể quyết định trong thôn từ thế hệ này sang thế hệ khác chính là được lựa chọn bằng cách đó.
Điền Trường Quý lấy tay giữ cái áo quấn quanh eo, tâm trạng buồn rười rượi nói: “Đợi tiệc cưới của dì út Thục Phân kết thúc, em sẽ đi ngay, ở nhà chán quá, vẫn là đặc khu bên kia tốt hơn.”
Điền Trường Lễ đi về nhà cùng với anh ta nghe thấy thế thì lườm mắt với trời một cái: “Em đi không được đâu, ông nội giữ vé xe của em rồi.”
“Cái gì? Sao có thể như thế? Tại sao không cho em đi?”
“Còn có thể vì sao, không phải là vì cách ăn mặc dị hợm ngày hôm nay của em sao. Ông nội nói em ra ngoài chưa được nửa năm đã biến thành dáng vẻ này rồi, còn không dạy lại thì không được, nên đã giữ vé xe của em, nói đợi em ở nhà học hành sáng suốt rồi đi lại.”
Lần này là tiêu thật rồi, lúc nãy Điền Trường Quý đứng trên tường có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của ông nội anh ta, sắc mặt tối sầm, lúc này mà ở trong tay ông anh ta, chắc roi ngựa đánh đến gãy cũng không chừng?
Nhưng mà bản thân anh ta đừng hòng nghĩ đến việc ra ngoài nữa, từ bên này đến đặc khu cần xe hơi, tàu hỏa đi lại, mất hai, ba ngày đi đường, nếu như không có người đi cùng, trên đường chợp mắt một lát, đến khi tỉnh dậy , quần trong cũng có thể bị trộm kéo ra.
Điền Trường Quý chán nản và bất lực, cuối cùng chỉ có thể về nhà trong sự tuyệt vọng.
Khoảng 11 giờ trưa, về cơ bản tất cả khách mời dự tiệc cưới đã có mặt, sau khi hỏi qua chủ nhà và đầu bếp, người điều khiển chương trình gọi các chàng trai trong gia đình dọn bàn và bắt đầu bày biện trong nhà và ngoài sân, đồng thời cao giọng kêu gọi khách mời còn đang tản mác khắp nơi hãy nhanh chóng vào bàn để chuẩn bị bắt đầu tiệc cưới.
Chú dẫn chương trình là một người có giọng nói rất lớn, tiếng nói vừa cất lên, cả nửa thôn cũng có thể nghe thấy, đám con gái Tôn Biền bọn họ đang ở bên ngoài cổng sân cách đó không xa đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng không ai có ai cử động cả, họ vẫn tiếp tục trò chuyện, người nào thích nghe radio thì vẫn tiếp tục nghe chương trình radio phát trong đó.
Các cô gái không có cử động gì không phải không muốn ăn cơm, mà là vì ở thôn mỗi khi tổ chức tiệc có một quy tắc bất thành văn, đó chính là mời khách, mời bà con họ hàng ở xa ăn trước, người trong nhà hoặc là họ hàng bạn bè ở gần thì sẽ tự động đợi bàn sau.
Nghi thức ở đây từ xa xưa là khách phải được chiêu đãi chu đáo, họ hàng ở xa cũng giống như khách, cũng phải được chiêu đãi chu đáo, họ hàng và bạn bè ở xa, không thể để người ta mò mẫm đường tối đi về được, cho nên nhất định phải mời họ dùng bữa tiệc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.