Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 18: Ước mơ
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Hai cô gái vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện, Tôn Biền uống một ngụm nước, cảm giác lạnh buốt của nước có ga từ cổ họng truyền tới toàn thân, cô hơi tiếc nuối nói:
“Thật đáng tiếc, sau này không thể đi học cùng với cậu nữa.”
Thi hết cấp 2 xong Tôn Biền thi đỗ cấp 3 trong huyện, mà Từ Hải Vi thì đỗ trường cấp 3 trong thị trấn, vị trí của hai trường ngược hướng, muốn đến trường tan học như hình với bóng giống trước đây là chuyện không có khả năng.
Từ Hải Vi nghe thấy thế vươn tay vuốt ve lọn tóc trên trán mình, hai bím tóc dài ở trước ngực lắc lư theo gió, khi Tôn Biền đang hâm mộ mái tóc dài đen tuyền mềm mại của đối phương, thì nghe Từ Hải Vi nói:
“Mình không định học cấp 3 nữa.”
“Phụt, khụ khụ khụ… Khụ khụ, cậu nói… Cậu mới nói gì cơ?” Nghe thấy thế nước có ga suýt nữa sặc từ mũi ra, Tôn Biền vừa ho khan vừa cảm thấy khó tin hỏi bạn tốt.
Nhìn dáng vẻ không kịp thở còn cố chấp nói chuyện của Tôn Biền, Từ Hải Vi cũng hoảng sợ.
Cô ấy vươn tay vỗ sau lưng Tôn Biền, vừa vuốt cho cô vừa trấn an: “Cậu sốt ruột cái gì, nuốt nước có ga xuống hãy nói chuyện chứ.”
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại Tôn Biền hít sâu một hơi, sau đó nắm tay bạn tốt hỏi:
“Đừng vuốt nữa mình không sao, trái lại câu mới nói gì? Không học cấp 3 nữa ư? Vì sao vậy? Là gặp khó khăn trong chuyện học phí ư?”
Không phải chứ, chú Từ là công nhân viên chức của phân xưởng đồ điện, tiền lương cao hơn công nhân viên chức mới vào xưởng mấy lần.
Dì Hứa còn đi làm ở cửa hàng thanh niên, công việc nhàn rỗi thì không nói đãi ngộ còn càng tốt.
Nhà bọn họ chỉ có Từ Hải Vi và hai anh trai, cho dù thế nào cũng không đến mức không đóng nổi học phí mới đúng?
Từ Hải Vi nghe thấy thế hai tay buông xuống không nhịn được sờ bằng tốt nghiệp trong túi, cảm nhận được vỏ ngoài plastic cứng rắn nói:
“Không phải là trong nhà máy đang tuyển công nhân sao? Đây là cơ hội khó có được, mình đã đăng ký, có lẽ có thể trúng tuyển. Mình không đi học, đến trường tốt nghiệp cũng là vì một phần công việc, hiện giờ có cơ hội này, mình muốn nắm chắc.”
Tôn Biền nghe thấy thế há miệng lại khép vào, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
Đúng là đối với mọi người hiện giờ mà nói, một công việc yên ổn vững vàng quan trọng hơn việc học, huống chi còn ở nhà máy điện tiền lương cơ sở cao, phúc lợi đãi ngộ không tệ.
Đừng nói là bây giờ, cho dù là mấy năm sau, đám sinh viên tốt nghiệp trong trí nhớ của Tôn Biền chẳng phải cũng đối mặt với vấn đề tiếp tục học tập rồi tìm công việc sao?
Nếu có một công việc yên ổn còn tốt, Tôn Biền tin chắc chắn sẽ có người lựa chọn từ bỏ tiếp tục học đi làm, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ có một hai người.
“Nhưng mà cậu không cảm thấy đáng tiếc sao? Đều đã thi đỗ rồi. Rất đáng tiếc ấy, đi học.” Vô số tâm tư đảo lộn lên, cuối cùng Tôn Biền chỉ nói ra một câu này.
Từ Hải Vi nghe thấy thế nắm lấy bím tóc trước ngực hất ra sau người, cười nói:
“Mình không học tốt bằng cậu, nơi như trường cấp 3 trong thị trấn có trình độ gì cậu cũng biết, hàng năm chưa tới 10% thi đỗ đại học. Dựa vào thành tích của mình, muốn trở thành 10% đó rất khó, còn không bằng nhân lúc này tiến vào xưởng.”
Lý do này rất chân thật, cũng càng khiến Tôn Biền không thể phản bác.
“Cậu có biểu cảm gì thế? Mình đi làm cậu không vui thay mình à?”
Khi nói những lời này Từ Hải Vi quay đầu nhìn về phía nhà máy điện, Tôn Biền nhìn theo cô ấy, vừa hay thấy một đoàn tàu màu xanh lá cây chở vật tư cho nhà máy điện chạy thẳng vào nhà máy dọc theo đường ray.
Sau khi dừng ở ga, một đám công nhân nhà máy điện mặc quần áo lao động đi tới và bắt đầu giúp tàu dỡ hàng.
Đám người này khí thế ngất trời tràn ngập nhiệt tình, Từ Hải Vi nhìn không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng rằm, hướng tới nơi đó và tràn ngập kỳ vọng với tương lai.
“Thật đáng tiếc, sau này không thể đi học cùng với cậu nữa.”
Thi hết cấp 2 xong Tôn Biền thi đỗ cấp 3 trong huyện, mà Từ Hải Vi thì đỗ trường cấp 3 trong thị trấn, vị trí của hai trường ngược hướng, muốn đến trường tan học như hình với bóng giống trước đây là chuyện không có khả năng.
Từ Hải Vi nghe thấy thế vươn tay vuốt ve lọn tóc trên trán mình, hai bím tóc dài ở trước ngực lắc lư theo gió, khi Tôn Biền đang hâm mộ mái tóc dài đen tuyền mềm mại của đối phương, thì nghe Từ Hải Vi nói:
“Mình không định học cấp 3 nữa.”
“Phụt, khụ khụ khụ… Khụ khụ, cậu nói… Cậu mới nói gì cơ?” Nghe thấy thế nước có ga suýt nữa sặc từ mũi ra, Tôn Biền vừa ho khan vừa cảm thấy khó tin hỏi bạn tốt.
Nhìn dáng vẻ không kịp thở còn cố chấp nói chuyện của Tôn Biền, Từ Hải Vi cũng hoảng sợ.
Cô ấy vươn tay vỗ sau lưng Tôn Biền, vừa vuốt cho cô vừa trấn an: “Cậu sốt ruột cái gì, nuốt nước có ga xuống hãy nói chuyện chứ.”
Không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại Tôn Biền hít sâu một hơi, sau đó nắm tay bạn tốt hỏi:
“Đừng vuốt nữa mình không sao, trái lại câu mới nói gì? Không học cấp 3 nữa ư? Vì sao vậy? Là gặp khó khăn trong chuyện học phí ư?”
Không phải chứ, chú Từ là công nhân viên chức của phân xưởng đồ điện, tiền lương cao hơn công nhân viên chức mới vào xưởng mấy lần.
Dì Hứa còn đi làm ở cửa hàng thanh niên, công việc nhàn rỗi thì không nói đãi ngộ còn càng tốt.
Nhà bọn họ chỉ có Từ Hải Vi và hai anh trai, cho dù thế nào cũng không đến mức không đóng nổi học phí mới đúng?
Từ Hải Vi nghe thấy thế hai tay buông xuống không nhịn được sờ bằng tốt nghiệp trong túi, cảm nhận được vỏ ngoài plastic cứng rắn nói:
“Không phải là trong nhà máy đang tuyển công nhân sao? Đây là cơ hội khó có được, mình đã đăng ký, có lẽ có thể trúng tuyển. Mình không đi học, đến trường tốt nghiệp cũng là vì một phần công việc, hiện giờ có cơ hội này, mình muốn nắm chắc.”
Tôn Biền nghe thấy thế há miệng lại khép vào, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
Đúng là đối với mọi người hiện giờ mà nói, một công việc yên ổn vững vàng quan trọng hơn việc học, huống chi còn ở nhà máy điện tiền lương cơ sở cao, phúc lợi đãi ngộ không tệ.
Đừng nói là bây giờ, cho dù là mấy năm sau, đám sinh viên tốt nghiệp trong trí nhớ của Tôn Biền chẳng phải cũng đối mặt với vấn đề tiếp tục học tập rồi tìm công việc sao?
Nếu có một công việc yên ổn còn tốt, Tôn Biền tin chắc chắn sẽ có người lựa chọn từ bỏ tiếp tục học đi làm, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ có một hai người.
“Nhưng mà cậu không cảm thấy đáng tiếc sao? Đều đã thi đỗ rồi. Rất đáng tiếc ấy, đi học.” Vô số tâm tư đảo lộn lên, cuối cùng Tôn Biền chỉ nói ra một câu này.
Từ Hải Vi nghe thấy thế nắm lấy bím tóc trước ngực hất ra sau người, cười nói:
“Mình không học tốt bằng cậu, nơi như trường cấp 3 trong thị trấn có trình độ gì cậu cũng biết, hàng năm chưa tới 10% thi đỗ đại học. Dựa vào thành tích của mình, muốn trở thành 10% đó rất khó, còn không bằng nhân lúc này tiến vào xưởng.”
Lý do này rất chân thật, cũng càng khiến Tôn Biền không thể phản bác.
“Cậu có biểu cảm gì thế? Mình đi làm cậu không vui thay mình à?”
Khi nói những lời này Từ Hải Vi quay đầu nhìn về phía nhà máy điện, Tôn Biền nhìn theo cô ấy, vừa hay thấy một đoàn tàu màu xanh lá cây chở vật tư cho nhà máy điện chạy thẳng vào nhà máy dọc theo đường ray.
Sau khi dừng ở ga, một đám công nhân nhà máy điện mặc quần áo lao động đi tới và bắt đầu giúp tàu dỡ hàng.
Đám người này khí thế ngất trời tràn ngập nhiệt tình, Từ Hải Vi nhìn không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng rằm, hướng tới nơi đó và tràn ngập kỳ vọng với tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.