Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 16
Thâm Bích Sắc
01/06/2020
Vân Nùng cung kính để Cảnh Ninh lên xe ngựa, rồi
nàng cũng lên xe và phủ tấm màn lại, nàng như người không xương cốt dựa vào
vách xe ngựa.
Nàng có chút mệt mỏi rã rời, mí mắt mở không nổi.
Quan hệ của hai người cũng không cần so đo tôn ti lễ nghi gì, Cảnh Ninh thấy bộ dáng lười nhác của Vân Nùng lại cảm thấy rất thân thiết, cười hỏi:
“Bộ dáng này của ngươi, chắc là đêm qua ngủ ở chỗ lạ, không thể ngủ ngon đúng không?”
Vân Nùng kêu lên uể oải vài tiếng sau đó lại hỏi:
“Sao ngươi lại tới nơi này?”
“Lúc này, đương nhiên là đến biệt viện để chơi tiết thanh minh rồi.”
Cảnh Ninh vân vê chiếc gối mềm rồi lại nói:
“Ta nghe nói tỷ muội Từ gia cũng đến thôn trang này, nên cố ý ghé qua xem thử có gặp ngươi hay không, đi theo ta thì ngươi có thể tự do tự tại một chút.”
Sau khi hai người gặp lại nhau, Cảnh Ninh liền sai người đi thăm dò tình trạng hiện tại của nàng, biết được xuất thân cũng như quan hệ với Từ gia, còn việc bị hủy hôn kia nữa.
Cảnh Ninh mấy năm nay trải qua rất nhiều chuyện, vừa nghe thấy liền biết Vân Nùng ở Từ gia cũng không tốt lành gì.
Vân Nùng nhẹ nhàng nói:
“Từ gia tuy không phúc hậu gì nhưng trong tay ta vẫn có tiền, cũng không chịu ủy khuất gì, ngươi không cần lo lắng.”
Cảnh Ninh biết tính nết Vân Nùng, lắc đầu cười nói:
“Ngươi không quan tâm nhưng ta lại không thể không quan tâm. Chỉ là thời cơ chưa thích hợp, nếu không thì ta sẽ cho ngươi chuyển ra khỏi Từ gia để ở với ta.”
Vân Nùng đã sớm tính toán sẽ chuyển ra khỏi Từ gia, chỉ là thân chủ này và Từ gia cũng có quan hệ thân duyên, không thể nói chuyển là chuyển được. Việc này cũng chưa rõ ràng, Vân Nùng không muốn ảnh hưởng đến thân thể của thái hoàng thái hậu.
Lần trước, qua Cảnh Ninh thì Vân Nùng cũng biết được bệnh tình của lão nhân gia có chuyển biến tốt, nhưng cũng không tránh khỏi nhớ thương.
“Cố Tu Nguyên tìm được vị thần y thật sự rất cao siêu, hiện tại đã chống đỡ qua mùa đông, sau khi lập xuân cũng tốt lên rất nhiều, chưa từng tái phát bệnh.”
Tuy nói như thế nhưng Cảnh Ninh vẫn thấp giọng thở dài:
“Chỉ là biến cố năm trước quá thảm thiết, lão nhân gia cũng để lại tâm bệnh, không biết tương lai sẽ như thế nào…”
Cảnh Ninh mặc dù không nói rõ, nhưng Vân Nùng hiểu ý.
Biến cố năm đó, anh em trong nhà cãi nhau, cuối cùng thì người chết người đi tù, triều đình ngày càng hỏng. Tiên đế cũng không chống chọi được, buồn bực mà chết. Thái hoàng thái hậu có thể chống đỡ như vậy nhưng cũng phải nhờ uống nhiều thuốc.
Vân Nùng được thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng mấy năm, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cảm tình rất sâu nặng, một lúc lâu cũng không thể thốt ra lời nào.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa ngừng lại.
Biệt viện giữa sườn núi này là do thái hậu cấp cho Cảnh Ninh, sau này Vân Nùng chuyển ra khỏi cung, thái hậu lại đem một trạch viện khác cho nàng. Hai nơi này cũng cách nhau không xa, Vân Nùng và Cảnh Ninh xuống xe ở cửa đông uyển, theo bản năng quay đầu lại, Vân Nùng nhìn chằm chằm vào tây uyển, nơi từng thuộc về bản thân nàng.
“Đi vào thôi,”
Cảnh Ninh cúi đầu, lại nói:
“Tây uyển đã lâu rồi không có ai tới, chỉ còn lại vài người hầu trông cửa.”
Vân Nùng thu hồi ánh mắt, đi theo Cảnh Ninh,
“Cố Tu Nguyên cũng không đến sao?”
“Sau khi hoàng thượng đăng cơ rất nể trọng hắn, trong triều nhiều việc như vậy, hắn chắc không thể đến được.”
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ,
“Mùa thu năm trước, hắn có bị bệnh nặng một trận, hoàng thượng sai người tìm thái y chẩn bệnh. Bộ dạng như vậy nhưng hắn cũng chỉ nghỉ hai ngày thôi.”
Lúc trước, Vân Nùng mỗi ngày đều cùng Cố Tu Nguyên ở cùng một chỗ. Nhưng một năm nay đối phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại nghe những lời này từ Cảnh Ninh, thậm chí nàng còn có chút cảm giác không chân thực.
Cảnh Ninh nheo mắt nhìn vẻ mặt của nàng, dừng bước chân:
“Ngươi còn nhớ hắn sao?”
“Không phải nhớ, chỉ là hơi tò mò chút thôi.” Vân Nùng nhẹ giọng đáp.
Cảnh Ninh nhìn chằm chằm nàng một lát rồi lại tiếp tục đi,
“Việc năm đó đã lâu, truy cứu tiếp nữa cũng không thể có kết quả gì… Nhưng nếu ngươi muốn tra thì ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Vân Nùng nhìn cái sân quen thuộc, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
“Cũng không quan trọng lắm.”
Nàng cũng không phải loại si tình, cũng không muốn cùng Cố Tu Nguyên có giao tình gì.
Kiếp trước cũng chỉ là vô tình va phải nên mới ở cùng nhau.
Hiện tại thân phận hai người đã cách xa, cực kỳ xa, tính sổ chuyện xưa cũ cũng chẳng để làm gì. Không nói đến việc có thể tra ra nguyên cớ gì hay không, nhưng nếu có thể tra ra thì nàng cũng chẳng có năng lực để làm chuyện gì.
Vân Nùng ở trong biệt viện ngủ lại hai ngày.
Một năm qua, nàng tên là Tạ Vân Nùng, làm gì cũng phải để ý. Lần này được Cảnh Ninh đưa đến biệt viện, nàng cũng không mang theo Thúy Kiều, có thể nói là tự do tự tại.
Vân Nùng cũng không phải lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Cảnh Ninh, hai người dùng xong cơm trưa, Cảnh Ninh trở về phòng nghỉ ngơi, nàng không có chuyện gì làm, liền đến đông uyển để tản bộ tiêu cơm.
Những con đường này nàng đã quen thuộc, cho nên cũng không cho thị nữ đi theo.
Cũng không có vấn đề gì, nếu Cố Tu Nguyên không tới tây uyển.
Lúc mới tới, Cảnh Ninh còn nói Cố Tu Nguyên bận rộn, căn bản sẽ không nhớ tới biệt viện này. Vân Nùng cũng thầm chấp nhận, cho đến khi nàng đi dạo thì lại thấy Cố Tu Nguyên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vân Nùng theo bản năng muốn xoay người bước đi, nhưng lý trí nói cho nàng biết nếu như nàng đi thì chuyện sẽ tồi tệ hơn, cho nên chỉ có thể gồng lên coi như không có gì nhìn Cố Tu Nguyên cười cười.
Trong lòng nàng còn hiện lên nghi vấn:
“Hắn rảnh rỗi như vậy sao?”
Cố Tu Nguyên đến gần chút, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Vừa khéo, lại gặp Tạ cô nương ở nơi này.”
Miệng hắn vừa nói từ “khéo”, trên mặt cũng không có chút kinh ngạc. Với sự hiểu biết về hắn của Vân Nùng, thì tám phần là hắn đã sớm biết việc này, chẳng qua là câu nói mở màn ân cần thăm hỏi thôi.
“Thật là khéo.”
Vân Nùng rũ mắt xuống, nhìn bậc thềm đá bên cạnh.
Nàng chỉ phụ họa một câu như vậy, cũng không nói gì thêm, người bình thường thì sẽ nhường đường cáo từ với nhau.
Nhưng Cố Tu Nguyên lại hỏi:
“Tạ cô nương làm sao lại ở trong này?”
Nếu lúc trước hắn đã biết còn cố hỏi, thì Vân Nùng nhất định sẽ dỗi quay về, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể nhẫn nại giải thích:
“Trưởng công chúa kêu ta đến biệt viện để điều chế hương cho nàng ấy.”
“Nói đến điều chế hương….”
Cố Tu Nguyên nhìn nàng chậm rãi nói:
“Lúc trước cô nương đưa cho ta phương pháp kia, ta đã cho người làm thử, nhưng điều chế ra hương liệu có chút không giống.”
Vân Nùng theo bản năng giương mắt nhìn về phía hắn:
“Phương pháp ta đưa cũng không sai. Có thể là đại nhân thỉnh người điều chế hương chưa chuẩn, nên thử lại nhiều lần.”
Cùng một phương pháp, nhưng khác người điều chế thì mùi hương xuất ra nhất định không thể giống nhau hoàn toàn. Chỉ là nếu có sai biệt thì cũng rất nhỏ, đại đa số mọi người sẽ không nhận ra, trừ phi khứu giác quá tốt, hoặc là quá quen thuộc với mùi hương này.
“Ta đã cho đổi rất nhiều người điều chế, nhưng luôn không vừa lòng.”
Cố Tu Nguyên yên lặng nhìn mắt của nàng,
“Vừa khéo gặp Tạ cô nương, cô nương có thể bằng lòng thử một lần không?”
Vân Nùng bị hắn nhìn đến mức mạch đập rất nhanh, không chút tự chủ nói:
“Được.”
Tâm nàng muốn từ chối, nhưng Cố Tu Nguyên đã nói đến như vậy, nếu nàng cự tuyệt thì có vẻ hơi cổ quái. Chỉ có thể đáp lại trước, rồi sau đó tính toán tiếp.
Cũng không chờ Vân Nùng trở lại bình thường, Cố Tu Nguyên liền lại mở miệng nói:
“Bên tây uyển có dụng cụ điều chế, ngươi đi theo ta.”
Tây uyển có dụng cụ điều chế, chính là đồ năm đó Vân Nùng để lại.
Trong thoáng chốc, Vân Nùng cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, lòng nghi ngờ Cố Tu Nguyên đã phát hiện ra điều gì đó cho nên cố ý thử. Nàng cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
“Chuyện này e rằng không ổn…Trưởng công chúa kêu ta đến, hiện tại không thể vội vàng làm việc, phải trở về bẩm báo nàng ấy mới được.”
“Không cần, ta sẽ cho người đi thông báo cho nàng ấy.”
Cố Tu Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ không cho nàng đường lui.
Vân Nùng cắn cắn môi:
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh ."
Mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể đi theo.
Cố Tu Nguyên vừa đi vừa hỏi nàng về chuyện điều chế hương liệu, khiến nàng thật khó thở.
Đi một đường, trên lưng Vân Nùng toàn là mồ hôi lạnh, chỉ trông ngóng sau khi Cảnh Ninh nghe được tin tức, sẽ mau chóng đi tới đây.
Tây uyển thật sự rất chỉnh tề, nhất là phòng điều chế hương, quét dọn không một chút bụi, dường như có người ở đây.
Bài trí của nơi này, Vân Nùng rõ hơn ai hết, hiện thời ở chốn cũ, nhưng cũng không thể thổn thức nhiều, trong lòng đều nghĩ cách ứng phó với Cố Tu Nguyên.
Nàng đoán không ra rốt cuộc Cố Tu Nguyên đang suy nghĩ điều gì, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại.
Vừa thấy bộ dạng ung dung của hắn, liền nhớ tới kiếp trước bị hắn đùa bỡn, Vân Nùng bỗng nhiên có chút không cam lòng.
Kiếp trước nàng không hề giấu giếm, Cố Tu Nguyên cũng không che giấu gì, vậy mà vẫn bị lừa gạt.
Hiện tại nàng đã ở kiếp khác, vì sao vẫn bị Cố Tu Nguyên áp chế?
Đầu ngón tay Vân Nùng chạm vào dụng cụ điều chế, trong lòng nảy ra ý nghĩ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tu Nguyên, khóe miệng có chút ý cười:
“Những dụng cụ ở đây thật sự đầy đủ, không biết là người nào đã lưu lại?”
Nàng có chút mệt mỏi rã rời, mí mắt mở không nổi.
Quan hệ của hai người cũng không cần so đo tôn ti lễ nghi gì, Cảnh Ninh thấy bộ dáng lười nhác của Vân Nùng lại cảm thấy rất thân thiết, cười hỏi:
“Bộ dáng này của ngươi, chắc là đêm qua ngủ ở chỗ lạ, không thể ngủ ngon đúng không?”
Vân Nùng kêu lên uể oải vài tiếng sau đó lại hỏi:
“Sao ngươi lại tới nơi này?”
“Lúc này, đương nhiên là đến biệt viện để chơi tiết thanh minh rồi.”
Cảnh Ninh vân vê chiếc gối mềm rồi lại nói:
“Ta nghe nói tỷ muội Từ gia cũng đến thôn trang này, nên cố ý ghé qua xem thử có gặp ngươi hay không, đi theo ta thì ngươi có thể tự do tự tại một chút.”
Sau khi hai người gặp lại nhau, Cảnh Ninh liền sai người đi thăm dò tình trạng hiện tại của nàng, biết được xuất thân cũng như quan hệ với Từ gia, còn việc bị hủy hôn kia nữa.
Cảnh Ninh mấy năm nay trải qua rất nhiều chuyện, vừa nghe thấy liền biết Vân Nùng ở Từ gia cũng không tốt lành gì.
Vân Nùng nhẹ nhàng nói:
“Từ gia tuy không phúc hậu gì nhưng trong tay ta vẫn có tiền, cũng không chịu ủy khuất gì, ngươi không cần lo lắng.”
Cảnh Ninh biết tính nết Vân Nùng, lắc đầu cười nói:
“Ngươi không quan tâm nhưng ta lại không thể không quan tâm. Chỉ là thời cơ chưa thích hợp, nếu không thì ta sẽ cho ngươi chuyển ra khỏi Từ gia để ở với ta.”
Vân Nùng đã sớm tính toán sẽ chuyển ra khỏi Từ gia, chỉ là thân chủ này và Từ gia cũng có quan hệ thân duyên, không thể nói chuyển là chuyển được. Việc này cũng chưa rõ ràng, Vân Nùng không muốn ảnh hưởng đến thân thể của thái hoàng thái hậu.
Lần trước, qua Cảnh Ninh thì Vân Nùng cũng biết được bệnh tình của lão nhân gia có chuyển biến tốt, nhưng cũng không tránh khỏi nhớ thương.
“Cố Tu Nguyên tìm được vị thần y thật sự rất cao siêu, hiện tại đã chống đỡ qua mùa đông, sau khi lập xuân cũng tốt lên rất nhiều, chưa từng tái phát bệnh.”
Tuy nói như thế nhưng Cảnh Ninh vẫn thấp giọng thở dài:
“Chỉ là biến cố năm trước quá thảm thiết, lão nhân gia cũng để lại tâm bệnh, không biết tương lai sẽ như thế nào…”
Cảnh Ninh mặc dù không nói rõ, nhưng Vân Nùng hiểu ý.
Biến cố năm đó, anh em trong nhà cãi nhau, cuối cùng thì người chết người đi tù, triều đình ngày càng hỏng. Tiên đế cũng không chống chọi được, buồn bực mà chết. Thái hoàng thái hậu có thể chống đỡ như vậy nhưng cũng phải nhờ uống nhiều thuốc.
Vân Nùng được thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng mấy năm, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cảm tình rất sâu nặng, một lúc lâu cũng không thể thốt ra lời nào.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa ngừng lại.
Biệt viện giữa sườn núi này là do thái hậu cấp cho Cảnh Ninh, sau này Vân Nùng chuyển ra khỏi cung, thái hậu lại đem một trạch viện khác cho nàng. Hai nơi này cũng cách nhau không xa, Vân Nùng và Cảnh Ninh xuống xe ở cửa đông uyển, theo bản năng quay đầu lại, Vân Nùng nhìn chằm chằm vào tây uyển, nơi từng thuộc về bản thân nàng.
“Đi vào thôi,”
Cảnh Ninh cúi đầu, lại nói:
“Tây uyển đã lâu rồi không có ai tới, chỉ còn lại vài người hầu trông cửa.”
Vân Nùng thu hồi ánh mắt, đi theo Cảnh Ninh,
“Cố Tu Nguyên cũng không đến sao?”
“Sau khi hoàng thượng đăng cơ rất nể trọng hắn, trong triều nhiều việc như vậy, hắn chắc không thể đến được.”
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ,
“Mùa thu năm trước, hắn có bị bệnh nặng một trận, hoàng thượng sai người tìm thái y chẩn bệnh. Bộ dạng như vậy nhưng hắn cũng chỉ nghỉ hai ngày thôi.”
Lúc trước, Vân Nùng mỗi ngày đều cùng Cố Tu Nguyên ở cùng một chỗ. Nhưng một năm nay đối phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại nghe những lời này từ Cảnh Ninh, thậm chí nàng còn có chút cảm giác không chân thực.
Cảnh Ninh nheo mắt nhìn vẻ mặt của nàng, dừng bước chân:
“Ngươi còn nhớ hắn sao?”
“Không phải nhớ, chỉ là hơi tò mò chút thôi.” Vân Nùng nhẹ giọng đáp.
Cảnh Ninh nhìn chằm chằm nàng một lát rồi lại tiếp tục đi,
“Việc năm đó đã lâu, truy cứu tiếp nữa cũng không thể có kết quả gì… Nhưng nếu ngươi muốn tra thì ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Vân Nùng nhìn cái sân quen thuộc, trầm mặc hồi lâu rồi nói:
“Cũng không quan trọng lắm.”
Nàng cũng không phải loại si tình, cũng không muốn cùng Cố Tu Nguyên có giao tình gì.
Kiếp trước cũng chỉ là vô tình va phải nên mới ở cùng nhau.
Hiện tại thân phận hai người đã cách xa, cực kỳ xa, tính sổ chuyện xưa cũ cũng chẳng để làm gì. Không nói đến việc có thể tra ra nguyên cớ gì hay không, nhưng nếu có thể tra ra thì nàng cũng chẳng có năng lực để làm chuyện gì.
Vân Nùng ở trong biệt viện ngủ lại hai ngày.
Một năm qua, nàng tên là Tạ Vân Nùng, làm gì cũng phải để ý. Lần này được Cảnh Ninh đưa đến biệt viện, nàng cũng không mang theo Thúy Kiều, có thể nói là tự do tự tại.
Vân Nùng cũng không phải lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Cảnh Ninh, hai người dùng xong cơm trưa, Cảnh Ninh trở về phòng nghỉ ngơi, nàng không có chuyện gì làm, liền đến đông uyển để tản bộ tiêu cơm.
Những con đường này nàng đã quen thuộc, cho nên cũng không cho thị nữ đi theo.
Cũng không có vấn đề gì, nếu Cố Tu Nguyên không tới tây uyển.
Lúc mới tới, Cảnh Ninh còn nói Cố Tu Nguyên bận rộn, căn bản sẽ không nhớ tới biệt viện này. Vân Nùng cũng thầm chấp nhận, cho đến khi nàng đi dạo thì lại thấy Cố Tu Nguyên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vân Nùng theo bản năng muốn xoay người bước đi, nhưng lý trí nói cho nàng biết nếu như nàng đi thì chuyện sẽ tồi tệ hơn, cho nên chỉ có thể gồng lên coi như không có gì nhìn Cố Tu Nguyên cười cười.
Trong lòng nàng còn hiện lên nghi vấn:
“Hắn rảnh rỗi như vậy sao?”
Cố Tu Nguyên đến gần chút, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Vừa khéo, lại gặp Tạ cô nương ở nơi này.”
Miệng hắn vừa nói từ “khéo”, trên mặt cũng không có chút kinh ngạc. Với sự hiểu biết về hắn của Vân Nùng, thì tám phần là hắn đã sớm biết việc này, chẳng qua là câu nói mở màn ân cần thăm hỏi thôi.
“Thật là khéo.”
Vân Nùng rũ mắt xuống, nhìn bậc thềm đá bên cạnh.
Nàng chỉ phụ họa một câu như vậy, cũng không nói gì thêm, người bình thường thì sẽ nhường đường cáo từ với nhau.
Nhưng Cố Tu Nguyên lại hỏi:
“Tạ cô nương làm sao lại ở trong này?”
Nếu lúc trước hắn đã biết còn cố hỏi, thì Vân Nùng nhất định sẽ dỗi quay về, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể nhẫn nại giải thích:
“Trưởng công chúa kêu ta đến biệt viện để điều chế hương cho nàng ấy.”
“Nói đến điều chế hương….”
Cố Tu Nguyên nhìn nàng chậm rãi nói:
“Lúc trước cô nương đưa cho ta phương pháp kia, ta đã cho người làm thử, nhưng điều chế ra hương liệu có chút không giống.”
Vân Nùng theo bản năng giương mắt nhìn về phía hắn:
“Phương pháp ta đưa cũng không sai. Có thể là đại nhân thỉnh người điều chế hương chưa chuẩn, nên thử lại nhiều lần.”
Cùng một phương pháp, nhưng khác người điều chế thì mùi hương xuất ra nhất định không thể giống nhau hoàn toàn. Chỉ là nếu có sai biệt thì cũng rất nhỏ, đại đa số mọi người sẽ không nhận ra, trừ phi khứu giác quá tốt, hoặc là quá quen thuộc với mùi hương này.
“Ta đã cho đổi rất nhiều người điều chế, nhưng luôn không vừa lòng.”
Cố Tu Nguyên yên lặng nhìn mắt của nàng,
“Vừa khéo gặp Tạ cô nương, cô nương có thể bằng lòng thử một lần không?”
Vân Nùng bị hắn nhìn đến mức mạch đập rất nhanh, không chút tự chủ nói:
“Được.”
Tâm nàng muốn từ chối, nhưng Cố Tu Nguyên đã nói đến như vậy, nếu nàng cự tuyệt thì có vẻ hơi cổ quái. Chỉ có thể đáp lại trước, rồi sau đó tính toán tiếp.
Cũng không chờ Vân Nùng trở lại bình thường, Cố Tu Nguyên liền lại mở miệng nói:
“Bên tây uyển có dụng cụ điều chế, ngươi đi theo ta.”
Tây uyển có dụng cụ điều chế, chính là đồ năm đó Vân Nùng để lại.
Trong thoáng chốc, Vân Nùng cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, lòng nghi ngờ Cố Tu Nguyên đã phát hiện ra điều gì đó cho nên cố ý thử. Nàng cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
“Chuyện này e rằng không ổn…Trưởng công chúa kêu ta đến, hiện tại không thể vội vàng làm việc, phải trở về bẩm báo nàng ấy mới được.”
“Không cần, ta sẽ cho người đi thông báo cho nàng ấy.”
Cố Tu Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ không cho nàng đường lui.
Vân Nùng cắn cắn môi:
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh ."
Mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể đi theo.
Cố Tu Nguyên vừa đi vừa hỏi nàng về chuyện điều chế hương liệu, khiến nàng thật khó thở.
Đi một đường, trên lưng Vân Nùng toàn là mồ hôi lạnh, chỉ trông ngóng sau khi Cảnh Ninh nghe được tin tức, sẽ mau chóng đi tới đây.
Tây uyển thật sự rất chỉnh tề, nhất là phòng điều chế hương, quét dọn không một chút bụi, dường như có người ở đây.
Bài trí của nơi này, Vân Nùng rõ hơn ai hết, hiện thời ở chốn cũ, nhưng cũng không thể thổn thức nhiều, trong lòng đều nghĩ cách ứng phó với Cố Tu Nguyên.
Nàng đoán không ra rốt cuộc Cố Tu Nguyên đang suy nghĩ điều gì, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại.
Vừa thấy bộ dạng ung dung của hắn, liền nhớ tới kiếp trước bị hắn đùa bỡn, Vân Nùng bỗng nhiên có chút không cam lòng.
Kiếp trước nàng không hề giấu giếm, Cố Tu Nguyên cũng không che giấu gì, vậy mà vẫn bị lừa gạt.
Hiện tại nàng đã ở kiếp khác, vì sao vẫn bị Cố Tu Nguyên áp chế?
Đầu ngón tay Vân Nùng chạm vào dụng cụ điều chế, trong lòng nảy ra ý nghĩ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tu Nguyên, khóe miệng có chút ý cười:
“Những dụng cụ ở đây thật sự đầy đủ, không biết là người nào đã lưu lại?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.