Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Chương 106: Bốn năm sau
Ngu Thiên Tầm
26/04/2017
Thời gian vụt qua một lát đã là bốn năm, bốn năm, hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm, thay đổi không chỉ là thành phố, mà còn là lòng người.
“Tô Biện, chúng ta đi thôi.”
Tô Nhan đeo mắt kính, tóc dài đã sớm cắt ngắn, thời gian bốn năm không dài cũng không ngắn, xem ra đã có rất nhiều người quên cô đi, như vậy rất tốt, lần này trở về, chỉ là vì công việc không thể trốn tránh.
“Được, lập tức liên lạc người phụ trách của công ty đối phương, mau sớm giải quyết chúng ta rời đi.”
“Được, tôi lập tức liền liên lạc với công ty đối phương.”
“Ừ.”
Trở lại khách sạn, Tô Nhan tháo kính xuống, dung nhan xinh đẹp trước sau như một, đôi mắt lại lắng đọng tích tụ gì đó rất nhiều, là trưởng thành, là chín chắn.
Thành phố X, cô trở lại...
Cố nhân, các người sống tốt chứ?
Bốn năm này, cô chưa liên lạc với bất kì người nào, kể cả em trai của cô.
Bốn năm rồi, cô đã không gặp bạn tốt của cô Tiết Cầm Cầm bốn năm rồi, lần này, muốn gặp hay không gặp?
Cốc cốc...
“Mời vào.”
“Tô Biện, đã hẹn người phụ trách công ty đối phương, bốn giờ hẹn ở quán cà phê Lộ Thiên.”
“Được, nói cho người đó biết, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.”
Tô Nhan nhìn thành phố này đổi thay, nhà cao tầng vạn trượng ngày càng nhiều nhìn thẳng nhìn lại, toà cao ốc kia, Chính Hằng...
Nhớ tới người đàn ông đã đi qua trong cuộc đời cô, hơn nữa để lại dấu vết không thể xoá đi, ánh mắt Tô Nhan trầm đi, cuối cùng khóe môi cong lên, thu hồi tầm mắt xoay người...
Quán cà phê Lộ Thiên, Tô Nhan nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạt nhẹ giọng nói: “Ngài vẫn kiên quyết không bán sao?”
Gương mặt người đàn ông rõ ràng địch ý, nhìn Tô Nhan giọng điệu rất không tốt nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không bán, kiên quyết không bán.”
Tô Nhan chỉ gật đầu nhíu mày, lấy ra một bản hồ sơ từ trong túi đẩy qua, ngước mắt nhìn về phía người đó, cầm một ly cà phê lên từ từ thưởng thức.
“Coi như tuyên bố phá sản cũng không đồng ý bị công ty chúng tôi thu mua thật sao?”
“Này, tôi...”
“Tôi có thể hiểu anh không muốn công ty mà một thế hệ của ông nội anh hủy ở trong tay anh, như vậy đi, trước anh xem hợp đồng này, nếu như anh cảm thấy có thể, vậy chúng ta ký tên, nếu như không được, chúng ta đang nói.” Tô Nhan khẽ cười, vung tay lên chỉ về phía túi hồ sơ.
Người đàn ông cau mày, nghi ngờ cầm lấy hợp đồng trên bàn, mặt kinh ngạc nói: “Các người có tiếp tục để tôi ở lại công ty, làm tổng giám đốc?”
Tô Nhan cười cười nói: “Đúng, đơn giản mà nói một chút, chúng ta chỉ là trợ giúp lẫn nhau mà thôi, công ty của các anh gặp nạn, công ty chúng tôi có tiền, chúng tôi bỏ tiền, anh giúp công ty chúng tôi kinh doanh, dù sao nhất thời bán sẽ không tìm được người thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của các anh so với anh, như thế nào?”
Tô Nhan nói dứt lời, rõ ràng nhìn thấy trên mặt anh ta đung đưa bất định.
“Như vậy, trong vòng năm năm, nếu như anh có thể gom đủ giá tiền ban đầu chúng tôi thu mua công ty anh, tôi liền giao trả công ty cho anh, như thế nào?”
Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trừ khiếp sợ còn thấy hi vọng, siết chặt hợp đồng trong tay.
“Thật sự, nếu trong vòng năm năm tôi gom đủ số tiền này, các người đồng ý trả lại công ty cho tôi?”
“Dĩ nhiên, có thể thêm điều này vào hợp đồng.”
Người đàn ông cúi đầu tự hỏi, Tô Nhan không nhanh không chậm uống chén cà phê nhẹ giọng nói ra: “Nói thật ra, tôi cũng chỉ là một người làm công, thời gian năm năm, có lẽ anh còn có hi vọng, còn có mong đợi, nhưng nếu như tuyên bố phá sản, cũng không có cơ hội nhiều lắm, đông sơn tái khởi, làm lại lần nữa lại có mấy cơ hội?”
Người đàn ông nghe nói, không khỏi gật đầu một cái, những điều kiện này quả thật rất mê người, cuối cùng gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý bị công ty các người thu mua.”
“Vậy thì tốt, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, sau đó tôi sẽ đưa hợp đồng mới đến công ty cho ngài.” Nói xong, Tô Nhan đứng lên bắt tay với anh ta, sắp xoay người, lại quay đầu nhìn anh ta nói.
“Về phần bị thu mua, anh có thể giấu giếm nhân viên công ty anh, có thể nói là được giúp đỡ, chuyện này có lợi rất lớn với anh.”
“Cám ơn cô, vô cùng cảm tạ.”
“Không khách khí, giúp người thuận lợi là do bên tôi tiện thôi.” Tô Nhan gật đầu một cái, đeo kính lên liền rời đi.
Nhưng trong góc, Quyền Hạ vừa nâng mắt đã nhìn thấy Tô Nhan xoay người trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người, lại nhìn thấy cô xoay người nói câu gì, lúc này mới đứng lên, nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi.
“Tô Nhan...” Quyền Hạ nhớ tới hai chữ này, giọng điệu trầm trọng.
Anh cũng không quên, cô rời đi một tháng liền không tin tức, khiến người đàn ông luôn luôn lạnh lùng lạnh nhạt giống như một con kiến bò trên chảo nóng.
Vận dụng tất cả lực lượng chỉ vì đi tìm một người con gái, một tháng không có ký bất kỳ một hợp đồng nào, tổn thất hơn tỷ.
Anh nhớ, lúc ấy Cố Nghị nói ra một câu, cậu ấy là trả lời thế nào?
Cố nghị nhìn người đàn ông say khướt trên ghế sa lon trầm giọng nói: “Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế, chẳng bằng thôi.”
Mặc dù anh trả lời mơ mơ hồ hồ, nhưng bọn họ đều nghe rõ ràng chân chân thật thật.
“Thôi? Sao có thể thôi rồi, thật vất vả yêu một người lần nữa, làm sao tớ lại thôi? Sao bỏ được?”
Lúc ấy hai người cũng cực kỳ phức tạp nhìn anh, lúc này nói ra lời nói thật, nhưng người đã không có ở đây.
Phục hồi tinh thần lại, Quyền Hạ nói một câu ‘ Rất xin lỗi ’ với bạn gái mình ,huỳen! rồi đi ra ngoài.
Ngồi ở một thang máy khác, nhìn thang máy xuống nhanh hơn anh một chút, Quyền Hạ hít một hơi.
“Thật sự là cô, Tô Nhan.”
Toàn bộ thang máy của quán cà phê Lộ Thiên đều được chế tác bằng thủy tinh trong suốt, anh đi ra nhìn Tô Nhan lên một chiếc BMW màu đỏ, cũng vội vàng lên xe của mình, một đường vội vàng đi theo.
Dừng lại ở một quán rượu, Quyền Hạ tựa vào trên ghế ngồi một hồi lâu, lấy điện thoại di động ra gọi đến số của bạn tốt mình, một hồi lâu mới truyền đến âm thanh trầm thấp.
“Này.”
“Cẩm, nói cho cậu biết một tin, tớ nghĩ cậu sẽ rất khiếp sợ.”
“Nói.”
“Tớ cảm thấy cậu nên cảm tạ tớ, đưa tớ chút cổ phần của Chính Hằng làm quà tặng, bởi vì...”
“Cúp...”
“...”
“Tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi.”
Đối diện trừ có chút tiếng hít thở nặng nề, trong lúc bất chợt thì im lặng.
“Này, này?” Quyền hạ nhìn điện thoại di động hiển thị đang gọi điện thoại.
“Này, tớ nói tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi, ngay vừa mới rồi, quán cà phê Lộ Thiên, tớ sợ nhận lầm, cho nên đi theo một đường.”
“Ở đâu?” Đầu kia, truyền đến giọng nói trầm thấp hơi khàn của Trình Tự Cẩm.
“Cậu muốn biết? Công ty cổ phần...”
“Cô ấy ở đâu?”
“Khách sạn Côn Luân.” Nói xong, người đầu kia cũng đã cúp, Quyền Hạ khẽ cười một tiếng, vừa định nổ máy xe, nghĩ tới điều gì cũng chưa có, vẫn ngồi ở trong xe đợi.
Một bên anh nhìn đồng hồ đeo tay vừa tính toán thời gian, quả nhiên, hai mươi phút sau nhìn thấy chiếc xe kia của cậu ấy. Quyền Hạ không thể nín được cười.
“Đây cũng quá thần tốc?” Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy cậu ta xuống xe, anh thật muốn hoài nghi có phải cậu ấy bay tới không, từ công ty cậu ấy tới đây, nhanh nhất cũng mất bốn mươi phút, vậy là dưới tình huống tất cả đèn giao thông đều là đèn xanh.
Có thể thấy được lòng cậu ấy như mũi tên, dĩ nhiên, ở nơi đó có người con gái cậu ấy tìm bốn năm, nhưng mà anh rất hiếu kỳ, sao Tô Nhan có thể tránh thoát chỗ Trình Tự Cẩm lục soát?
Biến mất bốn năm, sao lại đột nhiên trở lại, hình như mới vừa rồi ở phòng cà phê đang nói chuyện với người nào.
Tô Nhan trở lại khách sạn, tắm thay áo choàng tắm ngồi trước máy vi tính in một phần hợp đồng nữa, uống một ly sữa tươi, in hợp đồng ghim lại.
Chuông cửa bị ấn vang, cô nghĩ chắc là trợ lí của cô, bởi vì trước khi vào phòng cô ấy nói với cô muốn lấy hợp đồng mới.
“Đây là mới...” Tô Nhan mở cửa phòng, đưa hợp đồng ra, đang muốn nói, nhưng lọt vào mắt cô là...
Sắc mặt của Tô Nhan chỉ thay đổi trong chớp mắt, l33quyydoônhuyeen nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, đáy lòng không khỏi có chút hối hận, về tới đây thật sự là một quyết định sai lầm.
Chỉ là, đã qua 4 năm rồi, nên...
Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, cũng không người nào mở miệng nói chuyện, mà đôi mắt của Trình Tự Cẩm lại thâm trầm không dứt nhìn chằm chằm người con gái trước mắt, một đầu tóc ngắn có vẻ tinh xảo lão luyện.
Nhìn xem cô chỉ kinh ngạc lúc đầu, nhìn bây giờ lạnh nhạt...
Tim hình như có gì đó đang quay cuồng, chỗ sâu dưới đáy mắt cũng có tâm tình gì đang không ngừng trầm xuống đi xuống tiếp, gần như là nghiến răng nghiến lợi đọc ra tên người con gái làm anh hồn khiên mộng nhiễu (*) bốn năm.
(*) Mất hồn quấy nhiễu giấc mơ
“Tô Nhan.”
Tô Nhan chỉ nhàn nhạt nhìn người đàn ông cảm xúc đang có chút dao động, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “A Cẩm, đã lâu không gặp.”
Không biết Trình Tự Cẩm bị câu nào của cô kích thích, sắc mặt trầm xuống, đôi tay giữ chặt hai vai của cô cùng đi vào phòng, trực tiếp đẩy cô lên giường lớn.
Mà mặt Tô Nhan liền biến sắc, cảnh giác nhìn người đàn ông đè cô trên giường, tận lực để tâm tình bình thản nói.
“Trình tổng, không phải anh còn muốn coi trọng vợ trước của anh chứ?”
Quả nhiên, sắc mặt vốn âm trầm của Trình Tự Cẩm càng trở nên âm trầm, nghe lời cô nói, mở miệng một tiếng A Cẩm, mở miệng một tiếng Trình tổng, một câu đã lâu không gặp, một câu vợ trước.
“Tô Nhan, tôi thật sự muốn giết chết em.” Nói xong, hai mắt lạnh lẽo mang theo chút tia máu, bàn tay liền đặt lên cổ mảnh khảnh của cô.
Nhưng Tô Nhan chỉ khẽ cau mày, hai tay nắm cổ tay cường tráng của anh, thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của anh, cảm thấy mạch máu cùng gân mạch nhảy lên của anh.
Cô nghĩ, anh thật muốn bóp chết cô thôi.
“Trình tổng, sẽ không là muốn giết tôi đi, hình như, không nghiêm trọng như vậy, giết người là phạm pháp, dù anh quyền lực lớn, tài lực nhiều hơn nữa, cũng không bù được đạo đức luật pháp, cho nên, buông tay đi, tôi ừ ô...”
Tô Nhan nhíu chặt mày, hai mắt trợn to, nhưng bởi vì người đàn ông này đè lên người cô, lòng bàn tay đang bắt đầu dùng sức...
“Tô Biện, chúng ta đi thôi.”
Tô Nhan đeo mắt kính, tóc dài đã sớm cắt ngắn, thời gian bốn năm không dài cũng không ngắn, xem ra đã có rất nhiều người quên cô đi, như vậy rất tốt, lần này trở về, chỉ là vì công việc không thể trốn tránh.
“Được, lập tức liên lạc người phụ trách của công ty đối phương, mau sớm giải quyết chúng ta rời đi.”
“Được, tôi lập tức liền liên lạc với công ty đối phương.”
“Ừ.”
Trở lại khách sạn, Tô Nhan tháo kính xuống, dung nhan xinh đẹp trước sau như một, đôi mắt lại lắng đọng tích tụ gì đó rất nhiều, là trưởng thành, là chín chắn.
Thành phố X, cô trở lại...
Cố nhân, các người sống tốt chứ?
Bốn năm này, cô chưa liên lạc với bất kì người nào, kể cả em trai của cô.
Bốn năm rồi, cô đã không gặp bạn tốt của cô Tiết Cầm Cầm bốn năm rồi, lần này, muốn gặp hay không gặp?
Cốc cốc...
“Mời vào.”
“Tô Biện, đã hẹn người phụ trách công ty đối phương, bốn giờ hẹn ở quán cà phê Lộ Thiên.”
“Được, nói cho người đó biết, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.”
Tô Nhan nhìn thành phố này đổi thay, nhà cao tầng vạn trượng ngày càng nhiều nhìn thẳng nhìn lại, toà cao ốc kia, Chính Hằng...
Nhớ tới người đàn ông đã đi qua trong cuộc đời cô, hơn nữa để lại dấu vết không thể xoá đi, ánh mắt Tô Nhan trầm đi, cuối cùng khóe môi cong lên, thu hồi tầm mắt xoay người...
Quán cà phê Lộ Thiên, Tô Nhan nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạt nhẹ giọng nói: “Ngài vẫn kiên quyết không bán sao?”
Gương mặt người đàn ông rõ ràng địch ý, nhìn Tô Nhan giọng điệu rất không tốt nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không bán, kiên quyết không bán.”
Tô Nhan chỉ gật đầu nhíu mày, lấy ra một bản hồ sơ từ trong túi đẩy qua, ngước mắt nhìn về phía người đó, cầm một ly cà phê lên từ từ thưởng thức.
“Coi như tuyên bố phá sản cũng không đồng ý bị công ty chúng tôi thu mua thật sao?”
“Này, tôi...”
“Tôi có thể hiểu anh không muốn công ty mà một thế hệ của ông nội anh hủy ở trong tay anh, như vậy đi, trước anh xem hợp đồng này, nếu như anh cảm thấy có thể, vậy chúng ta ký tên, nếu như không được, chúng ta đang nói.” Tô Nhan khẽ cười, vung tay lên chỉ về phía túi hồ sơ.
Người đàn ông cau mày, nghi ngờ cầm lấy hợp đồng trên bàn, mặt kinh ngạc nói: “Các người có tiếp tục để tôi ở lại công ty, làm tổng giám đốc?”
Tô Nhan cười cười nói: “Đúng, đơn giản mà nói một chút, chúng ta chỉ là trợ giúp lẫn nhau mà thôi, công ty của các anh gặp nạn, công ty chúng tôi có tiền, chúng tôi bỏ tiền, anh giúp công ty chúng tôi kinh doanh, dù sao nhất thời bán sẽ không tìm được người thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của các anh so với anh, như thế nào?”
Tô Nhan nói dứt lời, rõ ràng nhìn thấy trên mặt anh ta đung đưa bất định.
“Như vậy, trong vòng năm năm, nếu như anh có thể gom đủ giá tiền ban đầu chúng tôi thu mua công ty anh, tôi liền giao trả công ty cho anh, như thế nào?”
Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trừ khiếp sợ còn thấy hi vọng, siết chặt hợp đồng trong tay.
“Thật sự, nếu trong vòng năm năm tôi gom đủ số tiền này, các người đồng ý trả lại công ty cho tôi?”
“Dĩ nhiên, có thể thêm điều này vào hợp đồng.”
Người đàn ông cúi đầu tự hỏi, Tô Nhan không nhanh không chậm uống chén cà phê nhẹ giọng nói ra: “Nói thật ra, tôi cũng chỉ là một người làm công, thời gian năm năm, có lẽ anh còn có hi vọng, còn có mong đợi, nhưng nếu như tuyên bố phá sản, cũng không có cơ hội nhiều lắm, đông sơn tái khởi, làm lại lần nữa lại có mấy cơ hội?”
Người đàn ông nghe nói, không khỏi gật đầu một cái, những điều kiện này quả thật rất mê người, cuối cùng gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý bị công ty các người thu mua.”
“Vậy thì tốt, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, sau đó tôi sẽ đưa hợp đồng mới đến công ty cho ngài.” Nói xong, Tô Nhan đứng lên bắt tay với anh ta, sắp xoay người, lại quay đầu nhìn anh ta nói.
“Về phần bị thu mua, anh có thể giấu giếm nhân viên công ty anh, có thể nói là được giúp đỡ, chuyện này có lợi rất lớn với anh.”
“Cám ơn cô, vô cùng cảm tạ.”
“Không khách khí, giúp người thuận lợi là do bên tôi tiện thôi.” Tô Nhan gật đầu một cái, đeo kính lên liền rời đi.
Nhưng trong góc, Quyền Hạ vừa nâng mắt đã nhìn thấy Tô Nhan xoay người trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người, lại nhìn thấy cô xoay người nói câu gì, lúc này mới đứng lên, nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi.
“Tô Nhan...” Quyền Hạ nhớ tới hai chữ này, giọng điệu trầm trọng.
Anh cũng không quên, cô rời đi một tháng liền không tin tức, khiến người đàn ông luôn luôn lạnh lùng lạnh nhạt giống như một con kiến bò trên chảo nóng.
Vận dụng tất cả lực lượng chỉ vì đi tìm một người con gái, một tháng không có ký bất kỳ một hợp đồng nào, tổn thất hơn tỷ.
Anh nhớ, lúc ấy Cố Nghị nói ra một câu, cậu ấy là trả lời thế nào?
Cố nghị nhìn người đàn ông say khướt trên ghế sa lon trầm giọng nói: “Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế, chẳng bằng thôi.”
Mặc dù anh trả lời mơ mơ hồ hồ, nhưng bọn họ đều nghe rõ ràng chân chân thật thật.
“Thôi? Sao có thể thôi rồi, thật vất vả yêu một người lần nữa, làm sao tớ lại thôi? Sao bỏ được?”
Lúc ấy hai người cũng cực kỳ phức tạp nhìn anh, lúc này nói ra lời nói thật, nhưng người đã không có ở đây.
Phục hồi tinh thần lại, Quyền Hạ nói một câu ‘ Rất xin lỗi ’ với bạn gái mình ,huỳen! rồi đi ra ngoài.
Ngồi ở một thang máy khác, nhìn thang máy xuống nhanh hơn anh một chút, Quyền Hạ hít một hơi.
“Thật sự là cô, Tô Nhan.”
Toàn bộ thang máy của quán cà phê Lộ Thiên đều được chế tác bằng thủy tinh trong suốt, anh đi ra nhìn Tô Nhan lên một chiếc BMW màu đỏ, cũng vội vàng lên xe của mình, một đường vội vàng đi theo.
Dừng lại ở một quán rượu, Quyền Hạ tựa vào trên ghế ngồi một hồi lâu, lấy điện thoại di động ra gọi đến số của bạn tốt mình, một hồi lâu mới truyền đến âm thanh trầm thấp.
“Này.”
“Cẩm, nói cho cậu biết một tin, tớ nghĩ cậu sẽ rất khiếp sợ.”
“Nói.”
“Tớ cảm thấy cậu nên cảm tạ tớ, đưa tớ chút cổ phần của Chính Hằng làm quà tặng, bởi vì...”
“Cúp...”
“...”
“Tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi.”
Đối diện trừ có chút tiếng hít thở nặng nề, trong lúc bất chợt thì im lặng.
“Này, này?” Quyền hạ nhìn điện thoại di động hiển thị đang gọi điện thoại.
“Này, tớ nói tớ nhìn thấy Tô Nhan rồi, ngay vừa mới rồi, quán cà phê Lộ Thiên, tớ sợ nhận lầm, cho nên đi theo một đường.”
“Ở đâu?” Đầu kia, truyền đến giọng nói trầm thấp hơi khàn của Trình Tự Cẩm.
“Cậu muốn biết? Công ty cổ phần...”
“Cô ấy ở đâu?”
“Khách sạn Côn Luân.” Nói xong, người đầu kia cũng đã cúp, Quyền Hạ khẽ cười một tiếng, vừa định nổ máy xe, nghĩ tới điều gì cũng chưa có, vẫn ngồi ở trong xe đợi.
Một bên anh nhìn đồng hồ đeo tay vừa tính toán thời gian, quả nhiên, hai mươi phút sau nhìn thấy chiếc xe kia của cậu ấy. Quyền Hạ không thể nín được cười.
“Đây cũng quá thần tốc?” Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy cậu ta xuống xe, anh thật muốn hoài nghi có phải cậu ấy bay tới không, từ công ty cậu ấy tới đây, nhanh nhất cũng mất bốn mươi phút, vậy là dưới tình huống tất cả đèn giao thông đều là đèn xanh.
Có thể thấy được lòng cậu ấy như mũi tên, dĩ nhiên, ở nơi đó có người con gái cậu ấy tìm bốn năm, nhưng mà anh rất hiếu kỳ, sao Tô Nhan có thể tránh thoát chỗ Trình Tự Cẩm lục soát?
Biến mất bốn năm, sao lại đột nhiên trở lại, hình như mới vừa rồi ở phòng cà phê đang nói chuyện với người nào.
Tô Nhan trở lại khách sạn, tắm thay áo choàng tắm ngồi trước máy vi tính in một phần hợp đồng nữa, uống một ly sữa tươi, in hợp đồng ghim lại.
Chuông cửa bị ấn vang, cô nghĩ chắc là trợ lí của cô, bởi vì trước khi vào phòng cô ấy nói với cô muốn lấy hợp đồng mới.
“Đây là mới...” Tô Nhan mở cửa phòng, đưa hợp đồng ra, đang muốn nói, nhưng lọt vào mắt cô là...
Sắc mặt của Tô Nhan chỉ thay đổi trong chớp mắt, l33quyydoônhuyeen nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, đáy lòng không khỏi có chút hối hận, về tới đây thật sự là một quyết định sai lầm.
Chỉ là, đã qua 4 năm rồi, nên...
Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, cũng không người nào mở miệng nói chuyện, mà đôi mắt của Trình Tự Cẩm lại thâm trầm không dứt nhìn chằm chằm người con gái trước mắt, một đầu tóc ngắn có vẻ tinh xảo lão luyện.
Nhìn xem cô chỉ kinh ngạc lúc đầu, nhìn bây giờ lạnh nhạt...
Tim hình như có gì đó đang quay cuồng, chỗ sâu dưới đáy mắt cũng có tâm tình gì đang không ngừng trầm xuống đi xuống tiếp, gần như là nghiến răng nghiến lợi đọc ra tên người con gái làm anh hồn khiên mộng nhiễu (*) bốn năm.
(*) Mất hồn quấy nhiễu giấc mơ
“Tô Nhan.”
Tô Nhan chỉ nhàn nhạt nhìn người đàn ông cảm xúc đang có chút dao động, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “A Cẩm, đã lâu không gặp.”
Không biết Trình Tự Cẩm bị câu nào của cô kích thích, sắc mặt trầm xuống, đôi tay giữ chặt hai vai của cô cùng đi vào phòng, trực tiếp đẩy cô lên giường lớn.
Mà mặt Tô Nhan liền biến sắc, cảnh giác nhìn người đàn ông đè cô trên giường, tận lực để tâm tình bình thản nói.
“Trình tổng, không phải anh còn muốn coi trọng vợ trước của anh chứ?”
Quả nhiên, sắc mặt vốn âm trầm của Trình Tự Cẩm càng trở nên âm trầm, nghe lời cô nói, mở miệng một tiếng A Cẩm, mở miệng một tiếng Trình tổng, một câu đã lâu không gặp, một câu vợ trước.
“Tô Nhan, tôi thật sự muốn giết chết em.” Nói xong, hai mắt lạnh lẽo mang theo chút tia máu, bàn tay liền đặt lên cổ mảnh khảnh của cô.
Nhưng Tô Nhan chỉ khẽ cau mày, hai tay nắm cổ tay cường tráng của anh, thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của anh, cảm thấy mạch máu cùng gân mạch nhảy lên của anh.
Cô nghĩ, anh thật muốn bóp chết cô thôi.
“Trình tổng, sẽ không là muốn giết tôi đi, hình như, không nghiêm trọng như vậy, giết người là phạm pháp, dù anh quyền lực lớn, tài lực nhiều hơn nữa, cũng không bù được đạo đức luật pháp, cho nên, buông tay đi, tôi ừ ô...”
Tô Nhan nhíu chặt mày, hai mắt trợn to, nhưng bởi vì người đàn ông này đè lên người cô, lòng bàn tay đang bắt đầu dùng sức...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.