Chương 57
Ám Dạ Lưu Tinh
17/07/2015
Từ Nhan nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run rẩy vì ngạc nhiên của anh, dán vào bờ môi của anh nói: "Em nói, năm năm trước, em oan uổng một vài người, trách lầm một vài người, nhưng mà em lại may mắn vì gặp được anh."
Lưu Vũ nhìn gương mặt lúm đồng tiền như hoa của cô, cảm thấy hôm nay cô giống như biến thành người khác, dịu dàng và ấm áp hơn bất cứ lúc nào khác.
"Tiểu Nhan, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Vũ dịu dàng hỏi.
Từ Nhan lại lắc đầu một cái, tất cả chuyện xảy ra năm năm trước bây giờ đã sáng tỏ, cô cũng không còn tiếc nuối giữ lấy bí mật này cả đời nữa. Khi chân tướng hiện ra ở trước mắt, thì ra mình cũng không phải rất yêu Tưởng Tần. Thì ra bất giác cô đã sớm chuyển sự tiếc nuối trở thành tình yêu, và tình yêu đó cũng theo thời gian trôi qua mà biến thành mây trôi.
Gặp được Lưu Vũ, là điều hạnh phúc nhất cả đời cô, lúc đầu tuy bị áp lực mới kết hôn, nhưng sau khi kết hôn, sự quan tâm và dịu dàng của Lưu Vũ, đã từ từ hòa tan lòng của cô. Thì ra là trong lúc vô tình, cô đã yêu Lưu Vũ, hơn nữa còn say đắm hơn trong tưởng tượng của cô.
"Đều qua rồi, không nói nữa." Từ Nhan ngọt ngào tựa vào trong ngực Lưu Vũ, lại suy nghĩ một lát, rồi ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt của anh nói: "Chờ sau khi anh diễn tập xong, thì theo em về nhà, em muốn mừng sinh nhật 55 tuổi cho mẹ em thật vui."
Đã bao nhiêu năm, cô bởi vì sai lầm năm năm trước, mặc dù nói không hận cha mẹ, nhưng bởi vì chuyện năm năm trước mà có cách ngại, nhiều năm qua cô đã làm chuyện thật bất hiếu, vì một người đàn ông, lại oan uổng cha mẹ của mình. Bây giờ nhớ lại, Từ Nhan cũng cảm thấy mình không phải.
Lưu Vũ không hỏi gì nữa, vì anh là người hiểu rõ cô nhất.
Năm năm trước, cô đã kể với anh chuyện xảy ra, rồi vì vậy oán giận cha mẹ của mình. Mặc dù lúc đó họ là người lạ, anh và cô không nhận ra nhau, xưa nay cũng chưa từng gặp mặt, bởi vì xa lạ, cho nên cô đã kể hết mọi chuyện với anh.
"Tiểu Nhan, anh sẽ đi mừng sinh nhật mẹ với em, anh cũng sẽ tốt với em cả đời, vì em là người đời này anh quý trọng, là hạnh phúc ông trời tặng cho anh."
"Ừ, chờ anh diễn tập xong, chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật lớn, để mọi người cùng chứng kiến tình yêu của chúng ta." `D~Đ_L-Q~Đ' Sau đó còn có một em bé thật mạnh khỏe. Câu nói sau cùng kia, cô không nói ra, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, giống như trong bụng đã chứa một cậu bé.
Lưu Vũ cười hì hì, đột nhiên lại đè lên cô, Từ Nhan vỗ lồng ngực của anh: "Anh làm gì đấy?"
"Bà xã, em không phải biết rồi còn hỏi sao?"
"Không phải mới vừa cho anh sao? Anh còn muốn à?"
"Muốn, không đủ, đã một tuần lễ chưa chạm vào bà xã anh, ông xã thật đói bụng đấy."
"Ghét, xấu lắm. . . . . . Ách, nhẹ một chút. . . . . . Ghét. . . . . ."
Trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ lần nữa, nhưng hôm nay âm thanh này lại rất ngọt ngào, và còn có hạnh phúc sau khi đã giải trừ tâm kết.
Diễn tập sớm định ra cử hành vào trung tuần tháng ba, nhưng bởi vì một sốnguyên nhân, cuối cùng kéo dài một tháng, hạ tuần tháng tư mới cử hành một cuộc diễn tập thật lớn.
Thật ra thì cuộc diễn tập này không liên quan đến Lưu Vũ, dù sao anh chỉ là một chánh trị viên, anh muốn trở về vẫn có thể trở về.
Đêm trước khi diễn tập, Từ Nhan nhận được một tin vui, điện thoại là Lưu Vũ gọi đến: "Bà xã, hôm nay ông xã trở về."
"Không phải nói phải diễn tập, không cho những người chủ chốt như anh trở về sao?" Từ Nhan vừa sửa sang lại sách, vừa hỏi.
Cô cảm thấy chuyện ở quân khu không thể dùng cách thường để nghĩ, có lúc thường không ngờ.
"Anh lén trở về để đoàn tụ với bà xã." Lưu Vũ hưng phấn.
"Thế nào, uống thuốc kích thích hay sao mà hưng phấn thế?" Từ Nhan vẫn bình tĩnh vì, người về đến nhà mới tính chân chính về nhà, ai biết có thể tạm thời có chuyện nữa hay không. d i e n d an,l4qu y.d0n
"Bà xã, em chờ anh, tan ca anh sẽ tới đón em, về nhà có chuyện tốt báo với em." Nói xong, vui sướng hài lòng cúp điện thoại.
Trong lòng Từ Nhan nổi lên nghi vấn, hôm nay sao Lưu Vũ hưng phấn như vậy, trở về nhà lại khiến anh vui như thế sao?
Cúp điện thoại, không nghĩ nhiều nữa, xem đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, Từ Nhan bắt đầu sửa sang lại một số sách vở và tài liệu rồi cất đàng hoàng.
Sau đó, khi cô đi toilet lại không ngờ thấy Tiểu Ngư đang nằm khóc trên bồn rửa mặt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống theo gương mặt, khóc rất đau lòng.
Từ Nhan luôn cho rằng thời gian qua Tiểu Ngư phiền não vì cha mẹ buộc cô ấy xem mắt, cũng biết cô ấy và Hắc Ngư vừa chia tay. Thật ra thì Từ Nhan rất đau lòng cho Tiểu Ngư, trong khoảng thời qua cô ấy vẫn luôn cười vui trước người khác, nhưng sau lưng thì lại trốn trong góc vắng rơi lệ.
Hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau, nhưng tại sao phải đến trình độ này chứ?
"Thế nào? Có phải vì chuyện Hắc Ngư không?" Từ Nhan muốn an ủi cô, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không nói ra được, chỉ có thể vỗ bả vai của cô biểu đạt sự quan tâm của mình.
Tiểu Ngư thấy cô thì nhịn không được nữa, tựa vào trong ngực của cô khóc. Cũng chỉ có ở trước mặt Từ Nhan, cô ấy mới dám yên lòng khóc như vậy, trước mặt đồng nghiệp khác, cô ấy chỉ có thể giả cười vui.
"Em gọi điện cho Hắc Ngư, trong điện thoại anh ấy rất tuyệt tình nói, hai chúng ta không thể nào. Mẹ của anh ấy đã chuẩn bị xong đối tượng xem mắt cho anh ấy. Tiểu Nhan, em thật đau lòng, thật sự rất đau lòng. Thật mất đi, em mới biết mình rất yêu anh ấy."
Từ Nhan càng không ngừng than thở ở trong lòng, cô hiểu tình yêu của hai người bọn họ, Hắc Ngư rõ ràng rất yêu Tiểu Ngư, yêu đến thậm chí vì cô buông tha cuộc sống công chức, nếu như không phải mấy tháng trước đã cãi nhau, có lẽ cũng không có chuyện gì.
Từ Nhan quyết định nói chuyện với Hắc Ngư một lát, cũng coi là giúp Tiểu Ngư hỏi thăm xem trong lòng cậu ta nghĩ thế nào.
Khi gọi qua, thật lâu cũng không ai nghe, lúc cô cho là cậu ta sẽ không nghe thì bên kia lại đột nhiên nói: "Chị Từ."
"Tiểu Mặc, có lẽ cậu đã đoán được vì sao tôi gọi tới." Từ Nhan thật cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Bên kia trầm mặc, thật lâu mới nói: "Chị Từ, em biết rõ chị vì chuyện của Tiểu Ngư, nhưng em không có gì để nói."
"Cậu thật sự muốn buông tha tình cảm của hai người? Tình cảm bảy năm qua tính thế nào?"
"Chị Từ, không phải em muốn bỏ, là Tiểu Ngư. . . . . Hai chúng em đã quyết định kết hôn, em thậm chí chuẩn bị xong cả hộ khẩu, nhưng nửa năm trước cô ấy lại nói chia tay với em. . . . Cô ấy không chỉ một lần nói chia tay rồi, bảy năm qua, vừa không thuận cô ấy liền đòi chia tay. . . . Cha mẹ của cô ấy nghĩ như thế nào en mặc kệ, bởi vì bảy năm qua đều thế, nhưng mà em lại không thể nhịn được sự bất định của cô ấy, cô ấy đang dùng dao găm xé trái tim của em ra."
"Tiểu Ngư không thật lòng muốn chia tay với cậu, nhiều năm rồi cậu còn không biết sao?"
"Chị Từ, bảy năm qua, vẫn luôn chỉ có mình em bỏ ra tình cảm, Tiểu Ngư chỉ bị động tiếp nhận, cha mẹ cô ấy vừa phản đối, cô liền lập tức nghĩ đến chia tay với em, cho nên cô ấy mới dễ dàng nói ra hai từ chia tay. Em không quan tâm cha mẹ của cô ấy nhìn em như thế nào, em chỉ quan tâm tình cảm của cô ấy, cảm tình cô ấy dành cho em. Nếu cô ấy không yêu em, thì em đành bỏ cuộc. Chị Từ, cảm giác bị người yêu phản bội không dễ chịu, điều này chị nên rõ hơn em."
Đúng, cảm giác bị người yêu phản bội thật không dễ chịu, nhớ năm đó cô và Tưởng Tần không phải như vầy sao?
Cô đột nhiên hiểu được Hắc Ngư, nhìn ra được Hắc Ngư vẫn yêu Tiểu Ngư, chỉ là bởi vì Tiểu Ngư đã từng lùi bước, mới khiến cậu ấy bỏ cuộc, thật ra thì chỉ cần vượt qua điều này là được.
Việc duy nhất cô có thể làm là nói với Tiểu Ngư phải cố gắn theo đuổi vì hạnh phúc của mình, không thể sợ mất thể diện, chỉ có ngươi dũng cảm bỏ ra, mới sẽ không có tiếc nuối.
Cặp mắt vốn ảm đạm không có ánh sáng của Tiểu Ngư đột nhiên sáng lên, cô ấy nói: "Em biết làm thế nào rồi, ngày mai em sẽ đi nhờ người, em muốn đến Bắc Kinh tìm anh ấy. Trước kia là anh ấy theo đuổi em, bắt đầu từ bây giờ em muốn đoạt anh ấy về lại."
Tiểu Ngư khiến Từ Nhan nghĩ tới mình trước kia, nếu như ban đầu cô cũng kiên cường như Tiểu Ngư, có lẽ cô và Tưởng Tần cũng sẽ không có hôm nay chứ?
Chỉ là, cô còn có Lưu Vũ, nếu như không có chuyện chia tay quỷ thần xui khiến năm đó, có lẽ cũng sẽ không có hạnh phúc của cô hôm nay.
Lưu Vũ, mới là người đàn ông cả đời cô cần quý trọng.
Đang suy nghĩ, Lưu Vũ lại gọi điện thoại tới: "Bà xã, anh đã đến dưới lầu đơn vị của em."
Nhìn điện thoại, Từ Nhan lại cười, cô cho rằng anh chỉ đùa, không ngờ anh thật tới đón cô tan việc.
Cuộc sống như thế thật tốt đẹp, nếu như có một đứa bé, thì cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Xuống lầu đi tới trước xe, lại thấy anh đang nháy mắt với cô, rồi anh xuống xe xoay một vòng ở trước mặt cô giống như hiến vật quý, hỏi cô: "Tiểu Nhan, em không thấy hôm nay ông xã có gì khác sao?"
Có gì khác? Còn không phải quân trang thêm một cái gai sao? Từ Nhan cảm thấy hôm nay anh khá lạ.
"Bà xã, em nhìn kỹ đi, quân trang của anh có chỗ nào khác nè." Lưu Vũ lại hỏi tiếp.
"Còn không phải là cấp bậc Trung tá ư, có thể có chỗ gì khác?" Từ Nhan kỳ quái hỏi.
Lưu Vũ rất nhục chí, bất mãn nói: "Bà xã, em không hề quan tâm tới ông xã chút nào, em không thấy anh có một chỗ khác rồi sao?" Nói xong, anh chỉ chỉ phù hiệu quan chức của mình.
Lúc này Từ Nhan mới phát hiện ra, mặc dù quân trang vẫn là quân trang cũ, cấp bậc vẫn là trung tá, nhưng phù hiệu của anh thì khác rồi, chức vụ ở doanh đã trở thành phó đoàn.
"Anh lên chức?" Từ Nhan lầm bầm hỏi ra lời, nhưng vừa ra miệng, cô đã cảm thấy vấn đề của mình rất ngốc.
"Bà xã rốt cuộc phát hiện? Hôm nay chồng em đã lấy xuống chữ phó trong phó phòng rồi, nhưng lại đeo lên một chữ phó khác." Lưu Vũ rất hả hê nói.
Lúc này Từ Nhan đã ngồi lên xe, cô nịt chặt dây an toàn, hỏi anh: "Anh làm đến trưởng phòng rồi?"
Vấn đề này, hình như là trong dự liệu, lại cũng ngoài dự liệu.
"Xem bộ dáng hả hê của anh, chữ phó còn lại từ đâu mà có?" Thấy dáng vẻ hưng phấn của anh, thật ra thì vấn đề đó cũng không đặc biệt, chỉ là cô tò mò sao anh có chữ phó khác thôi?
"Bởi vì ông xã em chẳng những là trưởng phòng, mà còn kiêm phó chính ủy đấy."
Đây đúng là một chuyện đáng mừng, mặc dù cô không ham làm quan, nhưng thấy chồng mình liên tục thăng quan, thì người làm vợ cũng vui vẻ.
"Chúng ta đi mua thức ăn, em làm món ngon cho anh ăn." Từ Nhan cảm thấy, chồng mình vui thì cô cũng vui.
"Tay nghề của bà xã tiến bộ rồi hả ?"
"Anh mới biết à? Lúc anh không ở nhà, em đã chuyên cần luyện tài nấu bếp, hiện tại đã có chút thành tựu, buổi tối làm cho anh ăn. Đúng rồi, Cao Phong có đi theo anh đến đây không? Giai Giai mang thai cũng 5 tháng rồi, mà cậu ấy lại không thường về thăm, quân khu quan trọng thì bà xã càng quan trọng hơn chứ."
"Cậu ấy cũng tới rồi, ngồi xe của anh trở về, nhưng nửa đường đã đi xuống, anh đón bà xã mình, cậu ấy đón bà xã cậu ấy."
Hai người đang vui nên không biết lúc này lại có một người trốn ở sau cây cột nhìn theo xe họ rời đi, trong đôi mắt kia phát ra ánh sáng đáng sợ như ma quỷ.
Lưu Vũ nhìn gương mặt lúm đồng tiền như hoa của cô, cảm thấy hôm nay cô giống như biến thành người khác, dịu dàng và ấm áp hơn bất cứ lúc nào khác.
"Tiểu Nhan, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Vũ dịu dàng hỏi.
Từ Nhan lại lắc đầu một cái, tất cả chuyện xảy ra năm năm trước bây giờ đã sáng tỏ, cô cũng không còn tiếc nuối giữ lấy bí mật này cả đời nữa. Khi chân tướng hiện ra ở trước mắt, thì ra mình cũng không phải rất yêu Tưởng Tần. Thì ra bất giác cô đã sớm chuyển sự tiếc nuối trở thành tình yêu, và tình yêu đó cũng theo thời gian trôi qua mà biến thành mây trôi.
Gặp được Lưu Vũ, là điều hạnh phúc nhất cả đời cô, lúc đầu tuy bị áp lực mới kết hôn, nhưng sau khi kết hôn, sự quan tâm và dịu dàng của Lưu Vũ, đã từ từ hòa tan lòng của cô. Thì ra là trong lúc vô tình, cô đã yêu Lưu Vũ, hơn nữa còn say đắm hơn trong tưởng tượng của cô.
"Đều qua rồi, không nói nữa." Từ Nhan ngọt ngào tựa vào trong ngực Lưu Vũ, lại suy nghĩ một lát, rồi ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt của anh nói: "Chờ sau khi anh diễn tập xong, thì theo em về nhà, em muốn mừng sinh nhật 55 tuổi cho mẹ em thật vui."
Đã bao nhiêu năm, cô bởi vì sai lầm năm năm trước, mặc dù nói không hận cha mẹ, nhưng bởi vì chuyện năm năm trước mà có cách ngại, nhiều năm qua cô đã làm chuyện thật bất hiếu, vì một người đàn ông, lại oan uổng cha mẹ của mình. Bây giờ nhớ lại, Từ Nhan cũng cảm thấy mình không phải.
Lưu Vũ không hỏi gì nữa, vì anh là người hiểu rõ cô nhất.
Năm năm trước, cô đã kể với anh chuyện xảy ra, rồi vì vậy oán giận cha mẹ của mình. Mặc dù lúc đó họ là người lạ, anh và cô không nhận ra nhau, xưa nay cũng chưa từng gặp mặt, bởi vì xa lạ, cho nên cô đã kể hết mọi chuyện với anh.
"Tiểu Nhan, anh sẽ đi mừng sinh nhật mẹ với em, anh cũng sẽ tốt với em cả đời, vì em là người đời này anh quý trọng, là hạnh phúc ông trời tặng cho anh."
"Ừ, chờ anh diễn tập xong, chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật lớn, để mọi người cùng chứng kiến tình yêu của chúng ta." `D~Đ_L-Q~Đ' Sau đó còn có một em bé thật mạnh khỏe. Câu nói sau cùng kia, cô không nói ra, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, giống như trong bụng đã chứa một cậu bé.
Lưu Vũ cười hì hì, đột nhiên lại đè lên cô, Từ Nhan vỗ lồng ngực của anh: "Anh làm gì đấy?"
"Bà xã, em không phải biết rồi còn hỏi sao?"
"Không phải mới vừa cho anh sao? Anh còn muốn à?"
"Muốn, không đủ, đã một tuần lễ chưa chạm vào bà xã anh, ông xã thật đói bụng đấy."
"Ghét, xấu lắm. . . . . . Ách, nhẹ một chút. . . . . . Ghét. . . . . ."
Trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ lần nữa, nhưng hôm nay âm thanh này lại rất ngọt ngào, và còn có hạnh phúc sau khi đã giải trừ tâm kết.
Diễn tập sớm định ra cử hành vào trung tuần tháng ba, nhưng bởi vì một sốnguyên nhân, cuối cùng kéo dài một tháng, hạ tuần tháng tư mới cử hành một cuộc diễn tập thật lớn.
Thật ra thì cuộc diễn tập này không liên quan đến Lưu Vũ, dù sao anh chỉ là một chánh trị viên, anh muốn trở về vẫn có thể trở về.
Đêm trước khi diễn tập, Từ Nhan nhận được một tin vui, điện thoại là Lưu Vũ gọi đến: "Bà xã, hôm nay ông xã trở về."
"Không phải nói phải diễn tập, không cho những người chủ chốt như anh trở về sao?" Từ Nhan vừa sửa sang lại sách, vừa hỏi.
Cô cảm thấy chuyện ở quân khu không thể dùng cách thường để nghĩ, có lúc thường không ngờ.
"Anh lén trở về để đoàn tụ với bà xã." Lưu Vũ hưng phấn.
"Thế nào, uống thuốc kích thích hay sao mà hưng phấn thế?" Từ Nhan vẫn bình tĩnh vì, người về đến nhà mới tính chân chính về nhà, ai biết có thể tạm thời có chuyện nữa hay không. d i e n d an,l4qu y.d0n
"Bà xã, em chờ anh, tan ca anh sẽ tới đón em, về nhà có chuyện tốt báo với em." Nói xong, vui sướng hài lòng cúp điện thoại.
Trong lòng Từ Nhan nổi lên nghi vấn, hôm nay sao Lưu Vũ hưng phấn như vậy, trở về nhà lại khiến anh vui như thế sao?
Cúp điện thoại, không nghĩ nhiều nữa, xem đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, Từ Nhan bắt đầu sửa sang lại một số sách vở và tài liệu rồi cất đàng hoàng.
Sau đó, khi cô đi toilet lại không ngờ thấy Tiểu Ngư đang nằm khóc trên bồn rửa mặt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống theo gương mặt, khóc rất đau lòng.
Từ Nhan luôn cho rằng thời gian qua Tiểu Ngư phiền não vì cha mẹ buộc cô ấy xem mắt, cũng biết cô ấy và Hắc Ngư vừa chia tay. Thật ra thì Từ Nhan rất đau lòng cho Tiểu Ngư, trong khoảng thời qua cô ấy vẫn luôn cười vui trước người khác, nhưng sau lưng thì lại trốn trong góc vắng rơi lệ.
Hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau, nhưng tại sao phải đến trình độ này chứ?
"Thế nào? Có phải vì chuyện Hắc Ngư không?" Từ Nhan muốn an ủi cô, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không nói ra được, chỉ có thể vỗ bả vai của cô biểu đạt sự quan tâm của mình.
Tiểu Ngư thấy cô thì nhịn không được nữa, tựa vào trong ngực của cô khóc. Cũng chỉ có ở trước mặt Từ Nhan, cô ấy mới dám yên lòng khóc như vậy, trước mặt đồng nghiệp khác, cô ấy chỉ có thể giả cười vui.
"Em gọi điện cho Hắc Ngư, trong điện thoại anh ấy rất tuyệt tình nói, hai chúng ta không thể nào. Mẹ của anh ấy đã chuẩn bị xong đối tượng xem mắt cho anh ấy. Tiểu Nhan, em thật đau lòng, thật sự rất đau lòng. Thật mất đi, em mới biết mình rất yêu anh ấy."
Từ Nhan càng không ngừng than thở ở trong lòng, cô hiểu tình yêu của hai người bọn họ, Hắc Ngư rõ ràng rất yêu Tiểu Ngư, yêu đến thậm chí vì cô buông tha cuộc sống công chức, nếu như không phải mấy tháng trước đã cãi nhau, có lẽ cũng không có chuyện gì.
Từ Nhan quyết định nói chuyện với Hắc Ngư một lát, cũng coi là giúp Tiểu Ngư hỏi thăm xem trong lòng cậu ta nghĩ thế nào.
Khi gọi qua, thật lâu cũng không ai nghe, lúc cô cho là cậu ta sẽ không nghe thì bên kia lại đột nhiên nói: "Chị Từ."
"Tiểu Mặc, có lẽ cậu đã đoán được vì sao tôi gọi tới." Từ Nhan thật cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Bên kia trầm mặc, thật lâu mới nói: "Chị Từ, em biết rõ chị vì chuyện của Tiểu Ngư, nhưng em không có gì để nói."
"Cậu thật sự muốn buông tha tình cảm của hai người? Tình cảm bảy năm qua tính thế nào?"
"Chị Từ, không phải em muốn bỏ, là Tiểu Ngư. . . . . Hai chúng em đã quyết định kết hôn, em thậm chí chuẩn bị xong cả hộ khẩu, nhưng nửa năm trước cô ấy lại nói chia tay với em. . . . Cô ấy không chỉ một lần nói chia tay rồi, bảy năm qua, vừa không thuận cô ấy liền đòi chia tay. . . . Cha mẹ của cô ấy nghĩ như thế nào en mặc kệ, bởi vì bảy năm qua đều thế, nhưng mà em lại không thể nhịn được sự bất định của cô ấy, cô ấy đang dùng dao găm xé trái tim của em ra."
"Tiểu Ngư không thật lòng muốn chia tay với cậu, nhiều năm rồi cậu còn không biết sao?"
"Chị Từ, bảy năm qua, vẫn luôn chỉ có mình em bỏ ra tình cảm, Tiểu Ngư chỉ bị động tiếp nhận, cha mẹ cô ấy vừa phản đối, cô liền lập tức nghĩ đến chia tay với em, cho nên cô ấy mới dễ dàng nói ra hai từ chia tay. Em không quan tâm cha mẹ của cô ấy nhìn em như thế nào, em chỉ quan tâm tình cảm của cô ấy, cảm tình cô ấy dành cho em. Nếu cô ấy không yêu em, thì em đành bỏ cuộc. Chị Từ, cảm giác bị người yêu phản bội không dễ chịu, điều này chị nên rõ hơn em."
Đúng, cảm giác bị người yêu phản bội thật không dễ chịu, nhớ năm đó cô và Tưởng Tần không phải như vầy sao?
Cô đột nhiên hiểu được Hắc Ngư, nhìn ra được Hắc Ngư vẫn yêu Tiểu Ngư, chỉ là bởi vì Tiểu Ngư đã từng lùi bước, mới khiến cậu ấy bỏ cuộc, thật ra thì chỉ cần vượt qua điều này là được.
Việc duy nhất cô có thể làm là nói với Tiểu Ngư phải cố gắn theo đuổi vì hạnh phúc của mình, không thể sợ mất thể diện, chỉ có ngươi dũng cảm bỏ ra, mới sẽ không có tiếc nuối.
Cặp mắt vốn ảm đạm không có ánh sáng của Tiểu Ngư đột nhiên sáng lên, cô ấy nói: "Em biết làm thế nào rồi, ngày mai em sẽ đi nhờ người, em muốn đến Bắc Kinh tìm anh ấy. Trước kia là anh ấy theo đuổi em, bắt đầu từ bây giờ em muốn đoạt anh ấy về lại."
Tiểu Ngư khiến Từ Nhan nghĩ tới mình trước kia, nếu như ban đầu cô cũng kiên cường như Tiểu Ngư, có lẽ cô và Tưởng Tần cũng sẽ không có hôm nay chứ?
Chỉ là, cô còn có Lưu Vũ, nếu như không có chuyện chia tay quỷ thần xui khiến năm đó, có lẽ cũng sẽ không có hạnh phúc của cô hôm nay.
Lưu Vũ, mới là người đàn ông cả đời cô cần quý trọng.
Đang suy nghĩ, Lưu Vũ lại gọi điện thoại tới: "Bà xã, anh đã đến dưới lầu đơn vị của em."
Nhìn điện thoại, Từ Nhan lại cười, cô cho rằng anh chỉ đùa, không ngờ anh thật tới đón cô tan việc.
Cuộc sống như thế thật tốt đẹp, nếu như có một đứa bé, thì cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Xuống lầu đi tới trước xe, lại thấy anh đang nháy mắt với cô, rồi anh xuống xe xoay một vòng ở trước mặt cô giống như hiến vật quý, hỏi cô: "Tiểu Nhan, em không thấy hôm nay ông xã có gì khác sao?"
Có gì khác? Còn không phải quân trang thêm một cái gai sao? Từ Nhan cảm thấy hôm nay anh khá lạ.
"Bà xã, em nhìn kỹ đi, quân trang của anh có chỗ nào khác nè." Lưu Vũ lại hỏi tiếp.
"Còn không phải là cấp bậc Trung tá ư, có thể có chỗ gì khác?" Từ Nhan kỳ quái hỏi.
Lưu Vũ rất nhục chí, bất mãn nói: "Bà xã, em không hề quan tâm tới ông xã chút nào, em không thấy anh có một chỗ khác rồi sao?" Nói xong, anh chỉ chỉ phù hiệu quan chức của mình.
Lúc này Từ Nhan mới phát hiện ra, mặc dù quân trang vẫn là quân trang cũ, cấp bậc vẫn là trung tá, nhưng phù hiệu của anh thì khác rồi, chức vụ ở doanh đã trở thành phó đoàn.
"Anh lên chức?" Từ Nhan lầm bầm hỏi ra lời, nhưng vừa ra miệng, cô đã cảm thấy vấn đề của mình rất ngốc.
"Bà xã rốt cuộc phát hiện? Hôm nay chồng em đã lấy xuống chữ phó trong phó phòng rồi, nhưng lại đeo lên một chữ phó khác." Lưu Vũ rất hả hê nói.
Lúc này Từ Nhan đã ngồi lên xe, cô nịt chặt dây an toàn, hỏi anh: "Anh làm đến trưởng phòng rồi?"
Vấn đề này, hình như là trong dự liệu, lại cũng ngoài dự liệu.
"Xem bộ dáng hả hê của anh, chữ phó còn lại từ đâu mà có?" Thấy dáng vẻ hưng phấn của anh, thật ra thì vấn đề đó cũng không đặc biệt, chỉ là cô tò mò sao anh có chữ phó khác thôi?
"Bởi vì ông xã em chẳng những là trưởng phòng, mà còn kiêm phó chính ủy đấy."
Đây đúng là một chuyện đáng mừng, mặc dù cô không ham làm quan, nhưng thấy chồng mình liên tục thăng quan, thì người làm vợ cũng vui vẻ.
"Chúng ta đi mua thức ăn, em làm món ngon cho anh ăn." Từ Nhan cảm thấy, chồng mình vui thì cô cũng vui.
"Tay nghề của bà xã tiến bộ rồi hả ?"
"Anh mới biết à? Lúc anh không ở nhà, em đã chuyên cần luyện tài nấu bếp, hiện tại đã có chút thành tựu, buổi tối làm cho anh ăn. Đúng rồi, Cao Phong có đi theo anh đến đây không? Giai Giai mang thai cũng 5 tháng rồi, mà cậu ấy lại không thường về thăm, quân khu quan trọng thì bà xã càng quan trọng hơn chứ."
"Cậu ấy cũng tới rồi, ngồi xe của anh trở về, nhưng nửa đường đã đi xuống, anh đón bà xã mình, cậu ấy đón bà xã cậu ấy."
Hai người đang vui nên không biết lúc này lại có một người trốn ở sau cây cột nhìn theo xe họ rời đi, trong đôi mắt kia phát ra ánh sáng đáng sợ như ma quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.