Chương 17: Sushi thịt người
Thủy tụ nhân gia
14/09/2013
Kỷ Vĩ mắng: “Cô gái chết tiệt.” Một phen kéo cô dậy.
Kiều Mạt hoảng sợ, đây là đang nằm mơ, có lẽ là mơ, có lẽ là mơ? Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Cô nhìn xung quanh, đây là một không gian nhỏ hẹp, khép kín, bên trong tối như mực không một bóng người, chỉ le lói chút ánh sáng từ hành lang hắt vào, hắn vặn nắm cửa khóa vào.
Lúc đầu Kỷ Vĩ đang cùng Niếp Hoán Bình và Trần Hữu Đạo uống rượu, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng thấy Niếp Hoán Bình khách sáo tâng bốc liên tục, Trần Hữu Đạo coi hắn như anh em đối tửu, nên biết trên thế giới này những lời nói khi say là những lời không đáng tin nhất.
Mượn cớ đi gọi điện thoại, hắn mặc kệ mấy người kia, một mình ra ngoài.
Trung tâm giải trí rất rộng, hắn từ lầu hai đi xuống, xuống cầu thang cảm giác đầu hơi choáng váng, có lẽ vì hôm nay muốn mượn rượu giải sầu, vừa rồi lại uống hơi nhiều nên đầu hơi đau nhức.
Hắn tùy ý đẩy cửa một phòng nhỏ, ngồi trên sô pha bên trong, hít thở sâu.
Trong đầu không ngừng lướt qua bóng dáng Kiều Mạt, hắn cảm thấy bản thân như bị trúng phải tiếng sét ái tình, khiến hắn không kịp trở tay, ngón tay như bị phù phép, không tự chủ được bấm số điện thoại của cô.
Không ngờ tiếng tút tút tàn nhẫn vang lên không ngừng, cô ấy không nghe máy, nghe điện thoại còn nói những lời trách mắng chua ngoa, thiếu suy nghĩ.
Kỷ Vĩ thật sự tức giận, kỳ thật bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ, nhưng mỗi người đều có tâm lý thích bị ngược, bởi vì không chiếm được cho nên dù có là giá rẻ cũng vẫn cao quý, tất cả mọi người đều thích thứ mà mình không chiếm được, mà Kiều Mạt chính là một mối đe dọa đối với tôn nghiêm của hắn, thủ đoạn vừa mềm mỏng, vừa yếu đuối lại vừa cứng rắn, đúng là nhát dao trí mạng.
————
Hắn kéo cô lại: “Cô gái chết tiệt này, là em tự rơi vào tay anh.”
Kiều Mạt càng hoảng sợ, giọng nói cà lăm: “Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hắn hừ một tiếng: “Đúng ba phút? Ha ha, ông trời cũng thật chiếu cố anh, tự nhiên lại tặng anh xuất sushi thịt người lớn đến vậy.”
Kiều Mạt còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ôm ngang eo đặt lên ghế sô pha.
Trong phòng không bật đèn, cánh cửa đóng lại, bóng tối bao trùm sâu không thấy đáy, căn phòng này hiệu quả cách âm cực tốt, xung quanh vừa yên tĩnh vừa mờ ám.
Hơi thở mờ ám, nóng bỏng của Kỷ Vĩ phun lên mặt Kiều Mạt, trái tim cô đập loạn lên, hoàn toàn không tự chủ được, tay hắn lướt qua má cô, hơi ngứa, Kiều Mạt cũng không tránh né, sau đó hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mặt cô.
Hắn nói: “Em nói đi, anh nên làm gì bây giờ? Em để một người thích ăn bánh bao đi trông coi tiệm bánh bao………Hơn nữa, lại giữa đêm hôm trăng thanh gió mát thế này, ………để hắn một mình…………, vẫn phải trông coi, ………….Đúng vậy, bánh bao này lại là bánh bao thịt, em nói xem, em muốn hắn phải làm sao bây giờ?”
Kiều Mạt nói cà lăm: “Đồng nghiệp của tôi ở ngay phòng bên, nếu anh dám giở trò với tôi, tôi sẽ hét to gọi người đến đó!”
“Trời ơi, anh thật sự sợ muốn chết, em có muốn hét thử không, anh đảm bảo là em có hét khản cổ họng cũng vô dụng.”
Kiều Mạt gấp đến phát khóc, trong bóng đêm, hắn đang cúi đầu hôn cô, miệng hôn từ hai má cô đến cổ, lại ngậm tai cô, cô sợ hãi cả người run lên cầm cập, mà tay hắn lại càng lúc càng quá đà mà chu du xuống dưới, từ vạt áo của cô tiến vào, nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực…….
Hắn thì thầm bên tai cô: “Nói cho anh biết, buổi tối trước khi đi ngủ, em có nghĩ đến anh không?”
Kiều Mạt cẩn thận đẩy hắn, hai tai cô như phát sốt: “Không có, tôi vừa nằm lên gối liền ngủ thiếp đi.”
Hắn cười: “Cô gái giả dối này.” Giọng nói thì thầm của hắn, mỗi câu đều kích thích thần kinh của cô.
“Em thật sự không muốn sao? Em nói dối, anh nói cho em biết, anh rất muốn, anh muốn ôm em, hôn em, anh còn muốn……….” Giọng hắn trầm khàn, Kiều Mạt thật sự sợ hãi, cô kéo tay Kỷ Vĩ, “Kỷ Vĩ, đừng lộn xộn.”
Kỷ Vĩ lại hôn lên môi cô, hắn nói: “Lần trước hôn không tính, đó chỉ là một nghi thức trong giao tiếp thôi, bây giờ anh phải hôn em.”
Nhất thời Kiều Mạt mê man một hồi, cô cảm thấy bản thân giống như một cô gái mang hình hài khoai tây, hiện tại thật bất hạnh gặp phải một người dân địa phương thích ăn khoai tây, trời ơi, liệu có phải hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô giống như ăn một củ khoai tây không?
Rất nhanh, miệng hắn ép chặt xuống.
Kiều Mạt hoảng sợ, đây là đang nằm mơ, có lẽ là mơ, có lẽ là mơ? Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Cô nhìn xung quanh, đây là một không gian nhỏ hẹp, khép kín, bên trong tối như mực không một bóng người, chỉ le lói chút ánh sáng từ hành lang hắt vào, hắn vặn nắm cửa khóa vào.
Lúc đầu Kỷ Vĩ đang cùng Niếp Hoán Bình và Trần Hữu Đạo uống rượu, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng thấy Niếp Hoán Bình khách sáo tâng bốc liên tục, Trần Hữu Đạo coi hắn như anh em đối tửu, nên biết trên thế giới này những lời nói khi say là những lời không đáng tin nhất.
Mượn cớ đi gọi điện thoại, hắn mặc kệ mấy người kia, một mình ra ngoài.
Trung tâm giải trí rất rộng, hắn từ lầu hai đi xuống, xuống cầu thang cảm giác đầu hơi choáng váng, có lẽ vì hôm nay muốn mượn rượu giải sầu, vừa rồi lại uống hơi nhiều nên đầu hơi đau nhức.
Hắn tùy ý đẩy cửa một phòng nhỏ, ngồi trên sô pha bên trong, hít thở sâu.
Trong đầu không ngừng lướt qua bóng dáng Kiều Mạt, hắn cảm thấy bản thân như bị trúng phải tiếng sét ái tình, khiến hắn không kịp trở tay, ngón tay như bị phù phép, không tự chủ được bấm số điện thoại của cô.
Không ngờ tiếng tút tút tàn nhẫn vang lên không ngừng, cô ấy không nghe máy, nghe điện thoại còn nói những lời trách mắng chua ngoa, thiếu suy nghĩ.
Kỷ Vĩ thật sự tức giận, kỳ thật bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ, nhưng mỗi người đều có tâm lý thích bị ngược, bởi vì không chiếm được cho nên dù có là giá rẻ cũng vẫn cao quý, tất cả mọi người đều thích thứ mà mình không chiếm được, mà Kiều Mạt chính là một mối đe dọa đối với tôn nghiêm của hắn, thủ đoạn vừa mềm mỏng, vừa yếu đuối lại vừa cứng rắn, đúng là nhát dao trí mạng.
————
Hắn kéo cô lại: “Cô gái chết tiệt này, là em tự rơi vào tay anh.”
Kiều Mạt càng hoảng sợ, giọng nói cà lăm: “Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hắn hừ một tiếng: “Đúng ba phút? Ha ha, ông trời cũng thật chiếu cố anh, tự nhiên lại tặng anh xuất sushi thịt người lớn đến vậy.”
Kiều Mạt còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ôm ngang eo đặt lên ghế sô pha.
Trong phòng không bật đèn, cánh cửa đóng lại, bóng tối bao trùm sâu không thấy đáy, căn phòng này hiệu quả cách âm cực tốt, xung quanh vừa yên tĩnh vừa mờ ám.
Hơi thở mờ ám, nóng bỏng của Kỷ Vĩ phun lên mặt Kiều Mạt, trái tim cô đập loạn lên, hoàn toàn không tự chủ được, tay hắn lướt qua má cô, hơi ngứa, Kiều Mạt cũng không tránh né, sau đó hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mặt cô.
Hắn nói: “Em nói đi, anh nên làm gì bây giờ? Em để một người thích ăn bánh bao đi trông coi tiệm bánh bao………Hơn nữa, lại giữa đêm hôm trăng thanh gió mát thế này, ………để hắn một mình…………, vẫn phải trông coi, ………….Đúng vậy, bánh bao này lại là bánh bao thịt, em nói xem, em muốn hắn phải làm sao bây giờ?”
Kiều Mạt nói cà lăm: “Đồng nghiệp của tôi ở ngay phòng bên, nếu anh dám giở trò với tôi, tôi sẽ hét to gọi người đến đó!”
“Trời ơi, anh thật sự sợ muốn chết, em có muốn hét thử không, anh đảm bảo là em có hét khản cổ họng cũng vô dụng.”
Kiều Mạt gấp đến phát khóc, trong bóng đêm, hắn đang cúi đầu hôn cô, miệng hôn từ hai má cô đến cổ, lại ngậm tai cô, cô sợ hãi cả người run lên cầm cập, mà tay hắn lại càng lúc càng quá đà mà chu du xuống dưới, từ vạt áo của cô tiến vào, nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực…….
Hắn thì thầm bên tai cô: “Nói cho anh biết, buổi tối trước khi đi ngủ, em có nghĩ đến anh không?”
Kiều Mạt cẩn thận đẩy hắn, hai tai cô như phát sốt: “Không có, tôi vừa nằm lên gối liền ngủ thiếp đi.”
Hắn cười: “Cô gái giả dối này.” Giọng nói thì thầm của hắn, mỗi câu đều kích thích thần kinh của cô.
“Em thật sự không muốn sao? Em nói dối, anh nói cho em biết, anh rất muốn, anh muốn ôm em, hôn em, anh còn muốn……….” Giọng hắn trầm khàn, Kiều Mạt thật sự sợ hãi, cô kéo tay Kỷ Vĩ, “Kỷ Vĩ, đừng lộn xộn.”
Kỷ Vĩ lại hôn lên môi cô, hắn nói: “Lần trước hôn không tính, đó chỉ là một nghi thức trong giao tiếp thôi, bây giờ anh phải hôn em.”
Nhất thời Kiều Mạt mê man một hồi, cô cảm thấy bản thân giống như một cô gái mang hình hài khoai tây, hiện tại thật bất hạnh gặp phải một người dân địa phương thích ăn khoai tây, trời ơi, liệu có phải hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô giống như ăn một củ khoai tây không?
Rất nhanh, miệng hắn ép chặt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.