Chương 73: Tiểu Kỳ viết thư để lại.
Thân Vương
21/03/2013
Quay trở lại tiểu khu lúc này đã là bảy giờ tối, màn đêm vừa buông xuống nhưng đèn đuốc dọc đường đã sáng trưng, một buổi tối ấm áp bắt đầu.
Vừa mới tiến vào cổng tiểu khu Tiêu Thần đã cảm giác có chút lo lắng. Từ khi Uông Tiểu Kỳ mạnh mẽ chiếm cứ chỗ ở với hắn căn phòng của hắn chưa từng có lúc nào sạch sẽ. Quần tất, quần chữ T,...những đồ vật nhạy cảm khác thường xuyên được trưng bày trên salon, trên ghế, trong phòng tắm cũng có thể thấy được. Một vài quyển tạp chí, báo chí cũng bị ném lung tung đầy đất. Chỉ là hôm nay không ngờ căn phòng hắn vô cùng sạch sẽ, bàn trà trong phòng không chút lộn xộn, sàn phòng bóng lưỡng, trong phòng thậm chí thoang thoảng mùi nước thơm, trên bàn ăn cũng bài trí những món ăn theo kiểu phương Đông.
- Không ổn.
Chứng kiến toàn cảnh Tiêu Thần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Quả nhiên sau khi quan sát toàn bộ hắn thấy được trên bàn trà có để một tờ giấy nhỏ.
- Tiêu Thần. Tôi đối với cậu thật sự không tốt. Tôi chưa được cậu cho phép đã chuyển vào sống tại nhà cậu, hơn nữa còn là mạnh mẽ chiếm giữ căn phòng lớn của cậu. Tôi cũng thường xuyên đoạt Hồng trà trong tủ lạnh.
- Đồ ăn vặt tôi thường ném trên salon. Đồ nội y tắm xong tôi cũng bắt cậu giặt, thường xuyên bắt cậu lấy đồ tắm, thường xuyên cãi nhau với cậu. Mỗi lần cãi nhau tôi cũng thường véo hông, véo tai cậu. Thậm chí thường dùng thân phận giáo viên uy hiếp cậu. Những điều này đều là thói quen không tốt của tôi. Nhưng cậu vẫn nuông chiều tôi, cũng không chấp nhặt mà luôn nhường nhịn tôi, thậm chí tôi mắng cũng không nói lại. Cảm ơn cậu đã bao dung tôi, cảm ơn cậu.
- Cậu đối xử với tôi rất tốt nhưng tôi năm lần bảy lượt tổn thương cậu. Ngày đầu tiên cậu tới trường đã khiến cậu xấu hổ. Cậu và Cao Thi Nhu yêu thương nhau lại vì tôi nói dối mà có thể phải chia tay. Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Ở thành phố này tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi cảm thấy thật ngột ngạt khó thở. Bởi thế tôi muốn rời đi, rời khỏi Lĩnh Hải, rời khỏi cậu.
- Được rồi. Nói như tôi rất đáng thương vậy. Dì Uông từ hôm nay sẽ giúp cậu thu dọn phòng ở, giặt sạch quần áo. Ngay cả hai đôi tất thối cùng hai chiếc quần chíp tôi cũng giặt sạch dùm cậu. Sàn nhà tôi cũng đã lau qua. Tạp chí cùng những chiếc đĩa tôi đã đặt trong ngăn kéo. Về sau đừng để Thi Nhu nhìn thấy chúng. Những thứ dành cho người lớn đó nên giấu kỹ, nếu để người khác thấy được hình tượng anh hùng của cậu e rằng phải hủy trong giây lát.
- Nói nhiều như vậy cũng đến lúc phải tạm biệt. Cuối cùng chúc cậu cùng Thi Nhu có thể hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.
Đọc hết tờ giấy trên tay Tiêu Thần thả lỏng thân thể đánh bịch xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc, đầu óc trống rỗng. Tuy rằng Uông Tiểu Kỳ viết khá ngắn, giọng điệu còn làm bộ rất vui vẻ nhưng hắn đọc được những hàng chữ của cô và cảm nhận trong lòng cô muôn vàn mất mát, cảm nhận trong lòng cô đầy sự áy náy.
Lần đầu tiên gặp Uông Tiểu Kỳ tại văn phòng Dương Thiên Nhai, lúc ấy Uông Tiểu Kỳ là giáo viên kiểm tra tư cách nhập học cho Tiêu Thần. Lần đầu tiên Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc như vậy. Cô nàng không chỉ có vẻ ngoài khoa trương, nhan sắc mị hoặc cũng không cần biết hắn đang thi mà thản nhiên nghe nhạc, chơi game online. Tiêu Thần nhớ mang máng lúc ấy Uông Tiểu Kỳ còn ra bộ đứng đắn giáo dục hắn phải quan tâm điện ảnh trong nước, trau dồi thêm kiến thức mảng đó. Vị Uông đại tiểu thư này có thể nói tác phong làm việc vô cùng quỷ dị cùng lớn mật.
Lần thứ hai gặp lại là tại phòng học lớp cao nhị, Tiêu Thần bị Uông Tiểu Kỳ hiểu lầm là gã háo sắc, trước mặt cả lớp lớn tiếng mắng hắn. Về sau mời Uông Tiểu Kỳ ăn cơm, cho nàng ở lại nhà mình, ngày nào cũng cùng hắn cãi cọ, chơi đùa,...thậm chí cùng thảo luận chuyện tình cảm...đương nhiên chỉ là thảo luận mà thôi, không có phát sinh hành động thực tiễn.
Thời gian hai tháng sống chung với Uông Tiểu Kỳ như một thước phim quay chậm trong đại não Tiêu Thần. Nhớ lại quá trình đó khóe miệng Tiêu Thần ban đầu lộ ra chút tức giận, sau đó là sự vui vẻ, cuối cùng là chút u buồn. Thời gian từng ngày từng ngày sống bên cô hắn nhớ rất rõ.
- Ài. Cho dù là vậy cũng không cần phải rời đi lập tức chứ.
Gấp lại tờ giấy Tiêu Thần thở dài ngửa đầu trên thành ghế nhìn trần phòng mờ mịt.
- Cô ấy đi đâu được nhỉ?
Trong đầu Tiêu Thần xuất hiện câu hỏi. Uông Tiểu Kỳ là giáo viên sao có thể nói muốn đi là đi. Ở trường có nhiều học sinh, cho dù học sinh không muốn đi học nhưng không thể nói bớt giáo viên là bớt được.
Nhớ tới chuyện Uông Tiểu Kỳ nói hắn phải giả mạo bạn trai tới nhà nàng Tiêu Thần đột nhiên như bị chùy sắt đánh trúng, thân thể nhảy dựng lên.
Bà cô trẻ này muốn lập gia đình sao???
Tiêu Thần cũng không biết vì sao bản thân hắn lại kích động tới vậy. Cơ hồ chưa đến một phút hắn đã từ trên phòng phóng tới phòng trực ban tiểu khu, hôm nay gã mập mạp kia phụ trách bảo vệ.
- Ơ này Tiêu đại công tử làm sao thế? Hơi thở dồn dập không phải bị cọp mẹ nào truy đuổi đó chứ? Muốn trốn tới miếu của tôi tỵ nạn?
Gã bảo vệ mập mạp nhìn thấy Tiêu Thần lào vào trong lòng khá vui mừng. Gã rất thích cậu thanh niên tướng mạo đẹp trai ấy, thân hình cao hớn, tính tình tương đồng, hai người gần như đồng đạo. Khi bảo vệ mập mạp tìm được phim kinh điển nào thậm chí nửa đêm cũng gọi điện cho Tiêu Thần, số của gã cũng là một trong mười mấy số có trong danh bạ điện thoại của Tiêu Thần.
- Tôi không có thời gian bàn bạc với anh lúc này. Mau giúp tôi tìm người.
Tiêu Thần vọt tới cửa phòng trực ban lập tức rót một ly nước uống sạch, vừa rồi chạy cật lực tiêu hao của hắn không ít thể lực.
- Tìm người nào?
Bảo vệ mập mạp có chút khó hiểu:
- Là người trong tiểu khu chúng ta sao?
- Đúng. Tên Uông Tiểu Kỳ.
Tiêu Thần thúc giục:
- Mau giúp tôi tìm, tôi còn phải đi.
- Được rồi. Để tôi tìm lại tư liệu.
Thấy Tiêu Thần không giống đang nói đùa, thật sự đang gặp việc cấp bách mập mạp cũng không dài dòng, vội và chạy đi tìm danh sách hộ gia đình trong tiểu khu.
Tiểu khu Cảnh Dương xem như một tiểu khu lớn, bên trong có chừng 28 tòa nhà. Mỗi một tòa nhà có chừng 36 phòng, toàn bộ đã chật cứng người. Nếu tính mỗi căn phòng trung bình có bốn người cũng đã hơn bốn nghìn người. Tìm tên Uông Tiểu Kỳ trong bốn nghìn người quả thật cần thời gian. Cũng may Tiêu Thần còn nhớ được Uông Tiểu Kỳ sống tại tòa nhà thứ 15 nên sau vài phút gã bảo vệ đã tìm được cho hắn địa chỉ nhà Uông Tiểu Kỳ. Tiêu Thần bỏ lại chén nước duy nhất chạy khỏi phòng trực bạn.
Vừa mới tiến vào cổng tiểu khu Tiêu Thần đã cảm giác có chút lo lắng. Từ khi Uông Tiểu Kỳ mạnh mẽ chiếm cứ chỗ ở với hắn căn phòng của hắn chưa từng có lúc nào sạch sẽ. Quần tất, quần chữ T,...những đồ vật nhạy cảm khác thường xuyên được trưng bày trên salon, trên ghế, trong phòng tắm cũng có thể thấy được. Một vài quyển tạp chí, báo chí cũng bị ném lung tung đầy đất. Chỉ là hôm nay không ngờ căn phòng hắn vô cùng sạch sẽ, bàn trà trong phòng không chút lộn xộn, sàn phòng bóng lưỡng, trong phòng thậm chí thoang thoảng mùi nước thơm, trên bàn ăn cũng bài trí những món ăn theo kiểu phương Đông.
- Không ổn.
Chứng kiến toàn cảnh Tiêu Thần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Quả nhiên sau khi quan sát toàn bộ hắn thấy được trên bàn trà có để một tờ giấy nhỏ.
- Tiêu Thần. Tôi đối với cậu thật sự không tốt. Tôi chưa được cậu cho phép đã chuyển vào sống tại nhà cậu, hơn nữa còn là mạnh mẽ chiếm giữ căn phòng lớn của cậu. Tôi cũng thường xuyên đoạt Hồng trà trong tủ lạnh.
- Đồ ăn vặt tôi thường ném trên salon. Đồ nội y tắm xong tôi cũng bắt cậu giặt, thường xuyên bắt cậu lấy đồ tắm, thường xuyên cãi nhau với cậu. Mỗi lần cãi nhau tôi cũng thường véo hông, véo tai cậu. Thậm chí thường dùng thân phận giáo viên uy hiếp cậu. Những điều này đều là thói quen không tốt của tôi. Nhưng cậu vẫn nuông chiều tôi, cũng không chấp nhặt mà luôn nhường nhịn tôi, thậm chí tôi mắng cũng không nói lại. Cảm ơn cậu đã bao dung tôi, cảm ơn cậu.
- Cậu đối xử với tôi rất tốt nhưng tôi năm lần bảy lượt tổn thương cậu. Ngày đầu tiên cậu tới trường đã khiến cậu xấu hổ. Cậu và Cao Thi Nhu yêu thương nhau lại vì tôi nói dối mà có thể phải chia tay. Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Ở thành phố này tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi cảm thấy thật ngột ngạt khó thở. Bởi thế tôi muốn rời đi, rời khỏi Lĩnh Hải, rời khỏi cậu.
- Được rồi. Nói như tôi rất đáng thương vậy. Dì Uông từ hôm nay sẽ giúp cậu thu dọn phòng ở, giặt sạch quần áo. Ngay cả hai đôi tất thối cùng hai chiếc quần chíp tôi cũng giặt sạch dùm cậu. Sàn nhà tôi cũng đã lau qua. Tạp chí cùng những chiếc đĩa tôi đã đặt trong ngăn kéo. Về sau đừng để Thi Nhu nhìn thấy chúng. Những thứ dành cho người lớn đó nên giấu kỹ, nếu để người khác thấy được hình tượng anh hùng của cậu e rằng phải hủy trong giây lát.
- Nói nhiều như vậy cũng đến lúc phải tạm biệt. Cuối cùng chúc cậu cùng Thi Nhu có thể hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.
Đọc hết tờ giấy trên tay Tiêu Thần thả lỏng thân thể đánh bịch xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc, đầu óc trống rỗng. Tuy rằng Uông Tiểu Kỳ viết khá ngắn, giọng điệu còn làm bộ rất vui vẻ nhưng hắn đọc được những hàng chữ của cô và cảm nhận trong lòng cô muôn vàn mất mát, cảm nhận trong lòng cô đầy sự áy náy.
Lần đầu tiên gặp Uông Tiểu Kỳ tại văn phòng Dương Thiên Nhai, lúc ấy Uông Tiểu Kỳ là giáo viên kiểm tra tư cách nhập học cho Tiêu Thần. Lần đầu tiên Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc như vậy. Cô nàng không chỉ có vẻ ngoài khoa trương, nhan sắc mị hoặc cũng không cần biết hắn đang thi mà thản nhiên nghe nhạc, chơi game online. Tiêu Thần nhớ mang máng lúc ấy Uông Tiểu Kỳ còn ra bộ đứng đắn giáo dục hắn phải quan tâm điện ảnh trong nước, trau dồi thêm kiến thức mảng đó. Vị Uông đại tiểu thư này có thể nói tác phong làm việc vô cùng quỷ dị cùng lớn mật.
Lần thứ hai gặp lại là tại phòng học lớp cao nhị, Tiêu Thần bị Uông Tiểu Kỳ hiểu lầm là gã háo sắc, trước mặt cả lớp lớn tiếng mắng hắn. Về sau mời Uông Tiểu Kỳ ăn cơm, cho nàng ở lại nhà mình, ngày nào cũng cùng hắn cãi cọ, chơi đùa,...thậm chí cùng thảo luận chuyện tình cảm...đương nhiên chỉ là thảo luận mà thôi, không có phát sinh hành động thực tiễn.
Thời gian hai tháng sống chung với Uông Tiểu Kỳ như một thước phim quay chậm trong đại não Tiêu Thần. Nhớ lại quá trình đó khóe miệng Tiêu Thần ban đầu lộ ra chút tức giận, sau đó là sự vui vẻ, cuối cùng là chút u buồn. Thời gian từng ngày từng ngày sống bên cô hắn nhớ rất rõ.
- Ài. Cho dù là vậy cũng không cần phải rời đi lập tức chứ.
Gấp lại tờ giấy Tiêu Thần thở dài ngửa đầu trên thành ghế nhìn trần phòng mờ mịt.
- Cô ấy đi đâu được nhỉ?
Trong đầu Tiêu Thần xuất hiện câu hỏi. Uông Tiểu Kỳ là giáo viên sao có thể nói muốn đi là đi. Ở trường có nhiều học sinh, cho dù học sinh không muốn đi học nhưng không thể nói bớt giáo viên là bớt được.
Nhớ tới chuyện Uông Tiểu Kỳ nói hắn phải giả mạo bạn trai tới nhà nàng Tiêu Thần đột nhiên như bị chùy sắt đánh trúng, thân thể nhảy dựng lên.
Bà cô trẻ này muốn lập gia đình sao???
Tiêu Thần cũng không biết vì sao bản thân hắn lại kích động tới vậy. Cơ hồ chưa đến một phút hắn đã từ trên phòng phóng tới phòng trực ban tiểu khu, hôm nay gã mập mạp kia phụ trách bảo vệ.
- Ơ này Tiêu đại công tử làm sao thế? Hơi thở dồn dập không phải bị cọp mẹ nào truy đuổi đó chứ? Muốn trốn tới miếu của tôi tỵ nạn?
Gã bảo vệ mập mạp nhìn thấy Tiêu Thần lào vào trong lòng khá vui mừng. Gã rất thích cậu thanh niên tướng mạo đẹp trai ấy, thân hình cao hớn, tính tình tương đồng, hai người gần như đồng đạo. Khi bảo vệ mập mạp tìm được phim kinh điển nào thậm chí nửa đêm cũng gọi điện cho Tiêu Thần, số của gã cũng là một trong mười mấy số có trong danh bạ điện thoại của Tiêu Thần.
- Tôi không có thời gian bàn bạc với anh lúc này. Mau giúp tôi tìm người.
Tiêu Thần vọt tới cửa phòng trực ban lập tức rót một ly nước uống sạch, vừa rồi chạy cật lực tiêu hao của hắn không ít thể lực.
- Tìm người nào?
Bảo vệ mập mạp có chút khó hiểu:
- Là người trong tiểu khu chúng ta sao?
- Đúng. Tên Uông Tiểu Kỳ.
Tiêu Thần thúc giục:
- Mau giúp tôi tìm, tôi còn phải đi.
- Được rồi. Để tôi tìm lại tư liệu.
Thấy Tiêu Thần không giống đang nói đùa, thật sự đang gặp việc cấp bách mập mạp cũng không dài dòng, vội và chạy đi tìm danh sách hộ gia đình trong tiểu khu.
Tiểu khu Cảnh Dương xem như một tiểu khu lớn, bên trong có chừng 28 tòa nhà. Mỗi một tòa nhà có chừng 36 phòng, toàn bộ đã chật cứng người. Nếu tính mỗi căn phòng trung bình có bốn người cũng đã hơn bốn nghìn người. Tìm tên Uông Tiểu Kỳ trong bốn nghìn người quả thật cần thời gian. Cũng may Tiêu Thần còn nhớ được Uông Tiểu Kỳ sống tại tòa nhà thứ 15 nên sau vài phút gã bảo vệ đã tìm được cho hắn địa chỉ nhà Uông Tiểu Kỳ. Tiêu Thần bỏ lại chén nước duy nhất chạy khỏi phòng trực bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.