Chương 1023: Chỉ có vậy?
Y Y
10/06/2021
Lên tiếng là một người đàn ông thấp bé chỉ cao khoảng mét sáu, làn da đen đúa, trên lưng đeo một thanh kiếm dài. Ông ta đứng ở sau cùng trong đám người, bước lên phía trước nhìn một vòng mọi người, bình thản nói: “Tôi chọn khiêu chiến mọi người”
“Rất tốt” Khí Linh nghĩ, xem ra những người đi được tới đây có rất nhiều người thú vị.
“Nếu đã như vậy thì bắt đầu đi” Khí Linh đưa tay lên, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu trắng, ánh sáng bay tới chỗ của thành sau đó biến thành một cái lôi đài rất lớn, đường kính tới mười ngàn mét, xung quanh còn có những vòng sáng thần bí.
Khí Linh nói tiếp: “Đây là đài sinh tử, trong tình huống chưa ai nhận thua thì đánh chết đối thủ mới xem như qua ải”.
Mọi người gật đầu. Đã đi được đến đây thì ai cũng hiểu qua ải tàn khốc như thế nào, chỉ cần sơ ý một giây là có thể mất mạng ngay lập tức.
“Ai lên trước đây?” Khí Linh nhìn mọi người, sau đó chỉ Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang, nói: “Hai người lên đi”.
Khí Linh vừa nói xong thì Thần Bảo Lang đã ở trên lôi đài, Giang Cung Tuấn đang định lên thì Mạch Doanh đi tới vỗ vai anh, nói: “Cẩn thận nhé, nếu đánh không lại thì bỏ đi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt”
Mạch Doanh tốt bụng nhắc nhở, hắn biết mặc dù Giang Cung Tuấn có thân thể đặc biệt nhưng so với Thần Bảo Lang thì còn rất cách rất xa, cách nhau cả một cảnh giới nếu đánh nhau thật thì hy vọng Giang Cung Tuấn thắng được là rất nhỏ.
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừm, tôi sẽ cẩn thận”
Nói xong, xoay người nhìn lôi đài to lớn trước mắt, thân thể chợt loé đã lên tới lôi đài.
“Ai sẽ thắng đây?”
“Giang Cung Tuấn chắc không phải đối thủ rồi?”
“Nhất định không đánh lại rồi, tôi đã từng đánh nhau với Giang Cung Tuấn rồi này, đúng là mạnh không thua gì thần thông đại viên mãn cả, nhưng đối thủ lần này không phải thần thông đại viên mãn mà là siêu phàm cảnh, hai cảnh giới tuy rằng chỉ cách nhau một bước nhưng lại khác nhau một trời một vực”.
Không ít người thảo luận, nhưng không ai xem trọng Giang Cung Tuấn, bởi vì Thần Bảo Lang có lại lịch rất lớn. Gã là người đứng đầu mười đại cao thủ của thương giới, đệ tử chân truyền của đệ nhất cao thủ thương giới, gã nắm giữ rất nhiều võ công độc môn lợi hại, một khi thi triển ra có thể phá hủy đất trời.
Đừng nói một kẻ hèn như Giang Cung Tuấn, cho dù tất cả mọi người ở đây cũng lên cũng chưa chắc là đối thủ của Thần Bảo Lang. Đương nhiên là trừ Mạch Doanh và người mới khiêu chiến mọi người ra. Hai người này, có lẽ là quái thai. . truyện tiên hiệp hay
Trên lôi đài.
Thần Bảo Lang toàn thân bạch y, tóc dài đen nhánh tung bay, gã rất tuấn tú phong thái cũng bất phàm, có điều bây giờ tuy gã đang cười nhưng trong nụ cười mang theo âm trầm, trong âm trầm lại mang theo sát khí.
“Chết đi!” Gã nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, yết hầu rung động phun ra một chữ. Trong mắt gã, Giang Cung Tuấn đã là một người chết.
Giang Cung Tuấn cũng căng thẳng, trận đấu lần này có lẽ là trận đấu nghiêm túc nhất từ trước tới nay của anh, quyết định anh có thể có được bảo vật tiên phủ vô cùng quý báu này hay không. Trận đấu này nhất định phải thắng. Anh hoạt động gân cốt, cả người sôi sục sức mạnh.
“Mấy lần qua ải trước sức mạnh thân thể liên tục tăng lên gấp mấy lần, cho dù không đạt tới siêu phàm cảnh có lẽ cũng tới thần thông đại viên mãn, đấu với Thần Bảo Lang chưa chắc sẽ thua” Giang Cung Tuấn nói thầm trong lòng.
Theo sức mạnh tràn ngập toàn thân, anh dần dần có một chút tự tin.
“Hai vị, bắt đầu đi” Ngoài lôi đài, giọng Khí Linh vang lên: “Đánh cho hay vào, tàn hồn của chủ nhân còn ở tiên phủ có lẽ cũng đang âm thầm quan sát đấy, nếu biểu hiện tốt được chủ nhân nhìn trúng thì có lẽ không cần qua ải nữa, có thể trực tiếp trở thành chủ nhân của tiên phủ luôn”
| Nghe vậy trong mắt Thần Bảo Lang hiện lên vẻ vui mừng, thì ra trong tiên phủ còn có tàn. hồn của chủ nhân trước. Gã quyết định rồi, phải chiến thắng đối thủ một cách nhanh nhất, định sẽ dùng một chiêu đánh bại Giang Cung Tuấn.
Sau khi nghĩ xong xuôi gã dùng sức mạnh cực hạn vận chân khí khắp toàn thân, lập tức trên người toả ra hơi thở áp bức thuộc về cao thủ siêu phàm cảnh ép lên người Giang Cung Tuấn.
Vụt!
Thân thể Thần Bảo Lang chợt lóe chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn. Khoảng cách trăm mét gã chỉ di chuyển trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh đến nổi Giang Cung Tuấn căn bản không có cách nào phản ứng lại kịp.
Giang Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm mang theo uy nghiêm đã đánh lên trên người anh, không thể tránh né chỉ có thể bị động đưa tay lên đỡ.
Uỳnh!
Nắm đấm của Thần Bảo Lang nện lên cánh tay Giang Cung Tuấn, phát ra tiếng nổ lớn.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp ập đến đánh bay cả người mình đi, đập vào vòng sáng ở rìa lôi đài, sau đó ngã xuống đất.
Phụt!
Giang Cung Tuần phun ra một búng máu.
Thần Bảo Lang quá mạnh, mới chỉ có một quyền thôi mà anh đã không đỡ nổi. Cánh tay bị chấn động đến tê dại, trên tay còn có nhiều vết thương đang chảy máu, đồng thời sức mạnh đó nhanh chóng đi vào thân thể khiến cơ thể bị tổn thương. Chỉ một chiêu đã bị đánh trọng thương.
“Đây, đây là sức mạnh của cao thủ siêu phàm cảnh đấy ư?” Trong lòng Giang Cung Tuấn khiếp sợ.
Dưới lôi đài, Mạch Doanh cũng cảm thấy lo lắng. Hắn biết siêu phàm cảnh mạnh tới mức nào, vốn tưởng rằng Giang Cung Tuấn cho dù đánh không lại cũng có thể tiếp được mấy chiếu, không ngờ mới một chiêu đã bị đánh ngã.
“Xem tình hình này thì muốn đánh bại Thần Bảo Lang giành được thắng lợi là chuyện khó như lên trời rồi” Mạch Doanh thở dài.
Trên lôi đài.
Sau khi ra tay. Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt mỉm cười nhưng tràn đầy khinh thương: “Chỉ có thế?”
Gã cho rằng Giang Cung Tuấn khăng khăng khiêu chiến với mình là vì hắn rất tự tin vào năng lực của mình.
Không ngờ rằng lại yếu như vậy, chỉ có một đấm cũng không đỡ nổi. Giang Cung Tuấn thong thả đứng dậy, vết thương trên cánh tay đã lành lại, chấn thương trong cơ thể cũng đã bình phục.
Anh nhìn Thần Bảo Lang cười nhạt: “Mới bắt đầu thôi mà, gấp cái gì, anh cũng tiếp một chiêu của tôi thử xem?”
Giang Cung Tuấn còn chưa nói dứt câu đã phát động công kích, lao về phía Thần Bảo Lang, cả người bay lên cao mấy chục mét, dùng tốc độ cực nhanh “đùng” một tiếng chưởng ra.
Một chưởng biến thành thực thể bay ra. Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở bốn phía xung quanh Thần Bảo Lang tấn công không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trên bầu trời đã xuất hiện mấy trăm chưởng, tất cả đều tấn công về phía Thần Bảo Lang. Giang Cung Tuấn xuất ra chiêu lớn, Tiêu dao thập tuyệt chưởng.
Chưởng phong sắc bén, chấn động không trung, mang theo sức mạnh đáng sợ ập về phía Thần Bảo Lang. Nhưng mà gã lại rất thản nhiên, tuỳ ý đưa tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một luồng sức mạnh quét qua đánh tan toàn bộ chưởng của Giang Cung Tuấn.
“Rất tốt” Khí Linh nghĩ, xem ra những người đi được tới đây có rất nhiều người thú vị.
“Nếu đã như vậy thì bắt đầu đi” Khí Linh đưa tay lên, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu trắng, ánh sáng bay tới chỗ của thành sau đó biến thành một cái lôi đài rất lớn, đường kính tới mười ngàn mét, xung quanh còn có những vòng sáng thần bí.
Khí Linh nói tiếp: “Đây là đài sinh tử, trong tình huống chưa ai nhận thua thì đánh chết đối thủ mới xem như qua ải”.
Mọi người gật đầu. Đã đi được đến đây thì ai cũng hiểu qua ải tàn khốc như thế nào, chỉ cần sơ ý một giây là có thể mất mạng ngay lập tức.
“Ai lên trước đây?” Khí Linh nhìn mọi người, sau đó chỉ Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang, nói: “Hai người lên đi”.
Khí Linh vừa nói xong thì Thần Bảo Lang đã ở trên lôi đài, Giang Cung Tuấn đang định lên thì Mạch Doanh đi tới vỗ vai anh, nói: “Cẩn thận nhé, nếu đánh không lại thì bỏ đi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt”
Mạch Doanh tốt bụng nhắc nhở, hắn biết mặc dù Giang Cung Tuấn có thân thể đặc biệt nhưng so với Thần Bảo Lang thì còn rất cách rất xa, cách nhau cả một cảnh giới nếu đánh nhau thật thì hy vọng Giang Cung Tuấn thắng được là rất nhỏ.
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừm, tôi sẽ cẩn thận”
Nói xong, xoay người nhìn lôi đài to lớn trước mắt, thân thể chợt loé đã lên tới lôi đài.
“Ai sẽ thắng đây?”
“Giang Cung Tuấn chắc không phải đối thủ rồi?”
“Nhất định không đánh lại rồi, tôi đã từng đánh nhau với Giang Cung Tuấn rồi này, đúng là mạnh không thua gì thần thông đại viên mãn cả, nhưng đối thủ lần này không phải thần thông đại viên mãn mà là siêu phàm cảnh, hai cảnh giới tuy rằng chỉ cách nhau một bước nhưng lại khác nhau một trời một vực”.
Không ít người thảo luận, nhưng không ai xem trọng Giang Cung Tuấn, bởi vì Thần Bảo Lang có lại lịch rất lớn. Gã là người đứng đầu mười đại cao thủ của thương giới, đệ tử chân truyền của đệ nhất cao thủ thương giới, gã nắm giữ rất nhiều võ công độc môn lợi hại, một khi thi triển ra có thể phá hủy đất trời.
Đừng nói một kẻ hèn như Giang Cung Tuấn, cho dù tất cả mọi người ở đây cũng lên cũng chưa chắc là đối thủ của Thần Bảo Lang. Đương nhiên là trừ Mạch Doanh và người mới khiêu chiến mọi người ra. Hai người này, có lẽ là quái thai. . truyện tiên hiệp hay
Trên lôi đài.
Thần Bảo Lang toàn thân bạch y, tóc dài đen nhánh tung bay, gã rất tuấn tú phong thái cũng bất phàm, có điều bây giờ tuy gã đang cười nhưng trong nụ cười mang theo âm trầm, trong âm trầm lại mang theo sát khí.
“Chết đi!” Gã nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, yết hầu rung động phun ra một chữ. Trong mắt gã, Giang Cung Tuấn đã là một người chết.
Giang Cung Tuấn cũng căng thẳng, trận đấu lần này có lẽ là trận đấu nghiêm túc nhất từ trước tới nay của anh, quyết định anh có thể có được bảo vật tiên phủ vô cùng quý báu này hay không. Trận đấu này nhất định phải thắng. Anh hoạt động gân cốt, cả người sôi sục sức mạnh.
“Mấy lần qua ải trước sức mạnh thân thể liên tục tăng lên gấp mấy lần, cho dù không đạt tới siêu phàm cảnh có lẽ cũng tới thần thông đại viên mãn, đấu với Thần Bảo Lang chưa chắc sẽ thua” Giang Cung Tuấn nói thầm trong lòng.
Theo sức mạnh tràn ngập toàn thân, anh dần dần có một chút tự tin.
“Hai vị, bắt đầu đi” Ngoài lôi đài, giọng Khí Linh vang lên: “Đánh cho hay vào, tàn hồn của chủ nhân còn ở tiên phủ có lẽ cũng đang âm thầm quan sát đấy, nếu biểu hiện tốt được chủ nhân nhìn trúng thì có lẽ không cần qua ải nữa, có thể trực tiếp trở thành chủ nhân của tiên phủ luôn”
| Nghe vậy trong mắt Thần Bảo Lang hiện lên vẻ vui mừng, thì ra trong tiên phủ còn có tàn. hồn của chủ nhân trước. Gã quyết định rồi, phải chiến thắng đối thủ một cách nhanh nhất, định sẽ dùng một chiêu đánh bại Giang Cung Tuấn.
Sau khi nghĩ xong xuôi gã dùng sức mạnh cực hạn vận chân khí khắp toàn thân, lập tức trên người toả ra hơi thở áp bức thuộc về cao thủ siêu phàm cảnh ép lên người Giang Cung Tuấn.
Vụt!
Thân thể Thần Bảo Lang chợt lóe chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn. Khoảng cách trăm mét gã chỉ di chuyển trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh đến nổi Giang Cung Tuấn căn bản không có cách nào phản ứng lại kịp.
Giang Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm mang theo uy nghiêm đã đánh lên trên người anh, không thể tránh né chỉ có thể bị động đưa tay lên đỡ.
Uỳnh!
Nắm đấm của Thần Bảo Lang nện lên cánh tay Giang Cung Tuấn, phát ra tiếng nổ lớn.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp ập đến đánh bay cả người mình đi, đập vào vòng sáng ở rìa lôi đài, sau đó ngã xuống đất.
Phụt!
Giang Cung Tuần phun ra một búng máu.
Thần Bảo Lang quá mạnh, mới chỉ có một quyền thôi mà anh đã không đỡ nổi. Cánh tay bị chấn động đến tê dại, trên tay còn có nhiều vết thương đang chảy máu, đồng thời sức mạnh đó nhanh chóng đi vào thân thể khiến cơ thể bị tổn thương. Chỉ một chiêu đã bị đánh trọng thương.
“Đây, đây là sức mạnh của cao thủ siêu phàm cảnh đấy ư?” Trong lòng Giang Cung Tuấn khiếp sợ.
Dưới lôi đài, Mạch Doanh cũng cảm thấy lo lắng. Hắn biết siêu phàm cảnh mạnh tới mức nào, vốn tưởng rằng Giang Cung Tuấn cho dù đánh không lại cũng có thể tiếp được mấy chiếu, không ngờ mới một chiêu đã bị đánh ngã.
“Xem tình hình này thì muốn đánh bại Thần Bảo Lang giành được thắng lợi là chuyện khó như lên trời rồi” Mạch Doanh thở dài.
Trên lôi đài.
Sau khi ra tay. Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, khuôn mặt mỉm cười nhưng tràn đầy khinh thương: “Chỉ có thế?”
Gã cho rằng Giang Cung Tuấn khăng khăng khiêu chiến với mình là vì hắn rất tự tin vào năng lực của mình.
Không ngờ rằng lại yếu như vậy, chỉ có một đấm cũng không đỡ nổi. Giang Cung Tuấn thong thả đứng dậy, vết thương trên cánh tay đã lành lại, chấn thương trong cơ thể cũng đã bình phục.
Anh nhìn Thần Bảo Lang cười nhạt: “Mới bắt đầu thôi mà, gấp cái gì, anh cũng tiếp một chiêu của tôi thử xem?”
Giang Cung Tuấn còn chưa nói dứt câu đã phát động công kích, lao về phía Thần Bảo Lang, cả người bay lên cao mấy chục mét, dùng tốc độ cực nhanh “đùng” một tiếng chưởng ra.
Một chưởng biến thành thực thể bay ra. Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở bốn phía xung quanh Thần Bảo Lang tấn công không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trên bầu trời đã xuất hiện mấy trăm chưởng, tất cả đều tấn công về phía Thần Bảo Lang. Giang Cung Tuấn xuất ra chiêu lớn, Tiêu dao thập tuyệt chưởng.
Chưởng phong sắc bén, chấn động không trung, mang theo sức mạnh đáng sợ ập về phía Thần Bảo Lang. Nhưng mà gã lại rất thản nhiên, tuỳ ý đưa tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một luồng sức mạnh quét qua đánh tan toàn bộ chưởng của Giang Cung Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.