Chương 801: Là thật hay là giả
Y Y
25/05/2021
Mộ Dung Xuần không biết về chuyện Thần Kiếm xuất thể. Vẫn là sau khi nghe Giang Cung Tuấn nói mới biết được.
Mà vừa mới tiến vào biệt phủ Thần Kiếm, ông ta đã cảm giác có chút không đúng, cho nên đặc biệt để lại một tầm mắt.
Đặc biệt là nửa năm trước.
Thật ra, cách đây không lâu ông ta vừa mới được gặp sơn chủ của biệt phủ Thần Kiếm, hoàn toàn không phải là nửa năm trước.
Bây giờ, trên cơ bản ông ta đã có thể phán định, người trước mặt này chính là giả. Mặc dù dung mạo giống nhau, nhưng không phải là sơn chủ của biệt phủ Thần Kiếm.
Cho nên, ông ta đặc biệt nhắc đến chuyện Thần Kiếm xuất thế, chính là muốn nghĩ thêm nhiều chuyện khác.
Khi Mộ Dung Xuân vừa mới lên tiếng, Giang Cung Tuấn đã biết xảy ra chuyện gì..
Bởi vì anh cũng biết, Mộ Dung Xuân đã được gặp sơn chủ cách đây không lâu, hoàn toàn không phải nửa năm.
“Hóa ra là như vậy?
Ông già mặc trường bào mau xanh mới lên tiếng nói: “Ông Mộ Dung, ông cũng đừng trách tôi giả ngốc, dù sau chuyện liên quan đến Thần Kiếm cũng quá trọng đại, trong lòng tôi thật sự không muốn đưa ông đi xem Thần Kiểm”
“Thế thì không được.”
Nghe thấy vậy, Mộ Dung Xuân lập tức trở lên gấp gáp, vội vàng đứng dậy nói: “Trang chủ, ông không thể thay đổi được. Lúc đó tôi đã đưa cho ông Hóa Công Ma Điển để làm giao dịch, tôi đã đưa Hóa Công A4a Điển cho ông rồi, lẽ nào bây giờ ông muốn trở mặt sao?”
“Khụ khụ”
Người đàn ông mặc áo choàng xanh đứng dậy, vẻ mặt áy náy, nói: “Ông Mộ Dung, đừng tức giận, tôi chỉ là nói đùa mà thôi. Tôi có thể dẫn ông đi xem, nhưng, sau khi xem xong, ông phải nhanh chóng rời khỏi, hơn nữa chuyện này không thể truyền ra ngoài.”
Lúc này Mộ Dung Xuân mới cười nói: “Chuyện này là tất nhiên rồi.”
“Mời.”
Ông già mặc trường bào xanh làm động tác mới, sau đó quay người đi ra ngoài.
Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đi”
Nghe thấy vậy, ông già mặc trường bào xanh quay người, nói: “Tôi đồng ý với ông, nhưng không đồng ý với cậu ta”
Mộ Dung Xuân cười nói: “Trang chủ, đây là anh em của tôi, tôi đã đưa cậu ta đến đây rồi, chúng tôi chỉ nhìn một chút xem rốt cuộc thanh kiếm này có gì khác với thanh kiếm được tạo thành tư nghìn năm trước, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác. Chuyện này ông có thể yên tâm”
Ông già mặc trường bào xanh nhàn nhạt nói: “Tôi nói không được là không được. Nếu như ông nhất định muốn làm như vậy, thì mời về cho
“Vậy, vậy tôi nói một câu với anh em của tôi”
Nói xong, Mộ Dung Xuân kéo Giang Cung Tuấn đi sang một bên. Kéo tay Giang Cung Tuấn, viết chữ trong tay anh.
Đồng thời còn nhỏ giọng nói: “Anh em, xin lỗi, lần này tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi đi xem một chút, khi về nói cho cậu cũng giống nhau thôi”
Mà những chữ ông ta viết trong tay Giang Cung Tuấn lại là: “Trang chủ của biệt phủ Thần Kiểm này là giả, nhất định biệt phủ Thần Kiếm đã xảy ra chuyện rồi, chuyện này có lẽ có liên quan đến Âu Dương Lãng. Tôi đi xem Thần Kiếm để tìm hiểu một chút, cậu nhân cơ hội này đi thám thính xung quanh, xem có gì dị thường không.”
Giang Cung Tuấn gật đầu, cũng không nói gì.
Sau đó, Mộ Dung Xuân đi theo trang chủ giả của Biệt phủ Thần Kiếm, cười nói: “Lão trang chủ, đi thôi”
“Mời.”.
Lão trang chủ giả của Biệt phủ Thần Kiếm làm ra động tác mới.
Sau khi hai người rời đi, Giang Cung Tuấn mới ra khỏi phòng tiếp khách, đứng ở cửa, nhìn về trang viên trước mặt.
Toàn bộ trang viên đều rất chỉnh tề, tầng trên lớp đất không hề bị bẩn, giống như đã được rửa sạch bằng nước vậy.
Giang Cung Tuần tùy ý đi lại. Anh phát hiện, một số vết máu trên gốc cây còn chưa được rửa sạch.
Chuyện này nhất định giống với suy đoán của Mộ Dung Xuân, nơi này xảy ra chuyện rồi, có lẽ người của Biệt phủ Thần Kiếm đều đã bị giết sạch rồi.
“Nhóc con, đừng đi lung tung”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau,
Giang Cung Tuấn nghe giọng nói nhìn qua, phát hiện là người đã ra tay với Mộ Dung Xuân ở cửa lớn vừa rồi.
Anh đi qua, cười nói: “Tôi là Giang Cung Tuấn, xưng hô với anh thế nào?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu tư của Biệt phủ Thần Kiếm, Cái Phong Lưu, trang chủ là thái tổ của tôi”.
“Hóa ra là cậu tư.”
Giang Cung Tuấn nở nụ cười tươi rói, cầm điếu thuốc đưa qua, hỏi: “Làm một điều không?”
Cái Phong Lưu nhìn một cái, không nhận lấy.
Giang Cung Tuấn thu lại, ôm vai bá cố anh ta nói: “Tôi đã sớm nghe qua danh của Biệt phủ Thần Kiếm, đây chính là một môn phái ẩn thấy chân chính, nếu như Biệt phủ Thần Kiếm xuất thế, vậy thì sẽ không có chuyện của Thiên Sơn phái gì đó rồi. Biệt phủ Thần Kiểm nhất định sẽ trở thành đại ca của giới võ cỏ”.
Nghe thấy Giang Cung Tuấn khen ngợi, trên mặt Cái Phong Lưu mới nở nụ cười. “Đó là tất nhiên rồi. Giang Cung Tuấn đúng không?”
“Đúng, đúng, tôi tên là Giang Cung Tuấn”
“Giang Cung Tuấn, không phải tôi ở đây khoe khoang với anh đâu, Biệt phủ Thần Kiếm của tôi đã thu thập được những thanh kiểm nổi tiếng trên thế giới, cho dù là Nghịch Long Kiểm sắp xuất thể cũng là thiên cổ nhất tuyệt. Biệt phủ Thần Kiếm của tôi, đã trải qua hơn nghìn năm, tâm huyết của mấy chục thế hệ dày công rèn luyện. Một khi Nghịch Long Kiểm xuất thế, nhất định sẽ gây chấn động thiên hạ”
Cái Phong Lưu bắt đầu khoe khoang với Giang Cung Tuấn.
Nói đến Nghịch Long Kiếm, anh ta nói không ngừng.
Giang Cung Tuấn cũng nghiêm túc nghe Nhưng đều là những lời nói khoe khoang Nghịch Long Kiếm, không có một chút tin tức mang tính thiết thực nào cả.
“Cậu Cái, có thể đưa tôi đi thăm quan xung quanh được không? Tôi muốn xem Biệt phủ Thần Kiếm?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Cải Phong Lưu lập tức trở lên âm trầm, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi khuyên anh đừng có tùy ý đi lung tung, bây giờ Biệt phủ Thần Kiếm đang là thời gian đặc biệt, Thần Kiếm sắp xuất thế, canh giữ nghiêm ngặt, tự mình đi lại. xung quanh, mất mạng thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Được rồi, tôi còn có chuyện khác, không bồi anh được nữa, anh trở về sảnh đợi đi.”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta rời đi sau đó, cũng đi về phía hậu viện.
Nhưng đi chưa được bao lâu, đã nhìn thấy thị vệ.
Anh nhìn qua, phía sau hậu viện, dường như cứ ba bước lại có một người đứng gác, cứ nằm bước lại có một điểm gác.
Anh cũng không hành động hấp tấp, lại lui về sảnh.
Hậu viện, một phòng nào đó, Cái Phong Lưu đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, có mấy người ngồi. Nếu như Giang Cung Tuấn ở đây, anh sẽ phát hiện, mấy người này anh đều biết. Âu Dương Lãng, Huyết Hoàng Đệ Nhất, còn có Gia Cát Nhị.
Nhưng Gia Cát Nhị trước mắt, không phải là Gia Cát Nhị thật.
Gia Cát Nhị thật sự đã sớm bị Giang Thời âm thầm giết chết rồi.
Gia Cát Nhí trước mặt, chính là Giang Thời giả mạo.
Cái Phong Lưu vừa bước vào, Âu Dương Lãng lập tức xuất hiện trước mặt anh ta, tát anh ta một cái.
“Bốp”
Tiếng tát giòn tan vang lên.
Đột nhiên bị tát một cái, lập tức khiến Cái Phong Lưu ngã xuống đất.
Anh ta cũng không quan tâm đến đâu đớn trên mặt, lập tức bò dậy, quỳ trên đất. “Cải Phong Lưu, tôi nói với cậu thế nào?”
“Xin… xin lỗi. Ông Âu Dương, tôi biết sai rồi, tôi chỉ nói nhiều mấy câu, xin ông cho tôi một cơ hội.”
Trán anh ta đập xuống đất không ngừng cầu xin. Nhưng sắc mặt anh ta lại âm trầm đến đáng sợ.
Trong ánh mắt, mang theo sự hận ý ngút trời.
“Hừ, không có lần sau”
“Vâng, vâng, vâng”. Cái Phong Lưu như được đại xá.
Bên ngoài sau khi Giang Cung Tuấn đợi ở phòng khách ở tiền viện tầm một tiếng, Mộ Dung Xuân mới nói cười bước ra với lão trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm
“Ha ha, vậy thì không tiền nữa” Trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm cười nói.
Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy, muốn nói cái gì đó. Nhưng Mộ Dung Xuân lại nói trước: “Được rồi, tôi đã nhìn thấy kiếm rồi, về trước đã, tôi sẽ nói tỉ mỉ với cậu sau”
Nói xong, ông ta kéo Giang Cung Tuấn đi.
Hai người đi ra khỏi Biệt phủ Thần Kiếm.
Sau khi đi ra ngoài, trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm giống như mất thần khí vậy, lập tức nằm liệt trên mặt đất, ngất xỉu, không đứng dậy được nữa
Âu Dương Lãng và những người khác lúc này mới đi ra.
Mà vừa mới tiến vào biệt phủ Thần Kiếm, ông ta đã cảm giác có chút không đúng, cho nên đặc biệt để lại một tầm mắt.
Đặc biệt là nửa năm trước.
Thật ra, cách đây không lâu ông ta vừa mới được gặp sơn chủ của biệt phủ Thần Kiếm, hoàn toàn không phải là nửa năm trước.
Bây giờ, trên cơ bản ông ta đã có thể phán định, người trước mặt này chính là giả. Mặc dù dung mạo giống nhau, nhưng không phải là sơn chủ của biệt phủ Thần Kiếm.
Cho nên, ông ta đặc biệt nhắc đến chuyện Thần Kiếm xuất thế, chính là muốn nghĩ thêm nhiều chuyện khác.
Khi Mộ Dung Xuân vừa mới lên tiếng, Giang Cung Tuấn đã biết xảy ra chuyện gì..
Bởi vì anh cũng biết, Mộ Dung Xuân đã được gặp sơn chủ cách đây không lâu, hoàn toàn không phải nửa năm.
“Hóa ra là như vậy?
Ông già mặc trường bào mau xanh mới lên tiếng nói: “Ông Mộ Dung, ông cũng đừng trách tôi giả ngốc, dù sau chuyện liên quan đến Thần Kiếm cũng quá trọng đại, trong lòng tôi thật sự không muốn đưa ông đi xem Thần Kiểm”
“Thế thì không được.”
Nghe thấy vậy, Mộ Dung Xuân lập tức trở lên gấp gáp, vội vàng đứng dậy nói: “Trang chủ, ông không thể thay đổi được. Lúc đó tôi đã đưa cho ông Hóa Công Ma Điển để làm giao dịch, tôi đã đưa Hóa Công A4a Điển cho ông rồi, lẽ nào bây giờ ông muốn trở mặt sao?”
“Khụ khụ”
Người đàn ông mặc áo choàng xanh đứng dậy, vẻ mặt áy náy, nói: “Ông Mộ Dung, đừng tức giận, tôi chỉ là nói đùa mà thôi. Tôi có thể dẫn ông đi xem, nhưng, sau khi xem xong, ông phải nhanh chóng rời khỏi, hơn nữa chuyện này không thể truyền ra ngoài.”
Lúc này Mộ Dung Xuân mới cười nói: “Chuyện này là tất nhiên rồi.”
“Mời.”
Ông già mặc trường bào xanh làm động tác mới, sau đó quay người đi ra ngoài.
Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đi”
Nghe thấy vậy, ông già mặc trường bào xanh quay người, nói: “Tôi đồng ý với ông, nhưng không đồng ý với cậu ta”
Mộ Dung Xuân cười nói: “Trang chủ, đây là anh em của tôi, tôi đã đưa cậu ta đến đây rồi, chúng tôi chỉ nhìn một chút xem rốt cuộc thanh kiếm này có gì khác với thanh kiếm được tạo thành tư nghìn năm trước, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác. Chuyện này ông có thể yên tâm”
Ông già mặc trường bào xanh nhàn nhạt nói: “Tôi nói không được là không được. Nếu như ông nhất định muốn làm như vậy, thì mời về cho
“Vậy, vậy tôi nói một câu với anh em của tôi”
Nói xong, Mộ Dung Xuân kéo Giang Cung Tuấn đi sang một bên. Kéo tay Giang Cung Tuấn, viết chữ trong tay anh.
Đồng thời còn nhỏ giọng nói: “Anh em, xin lỗi, lần này tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi đi xem một chút, khi về nói cho cậu cũng giống nhau thôi”
Mà những chữ ông ta viết trong tay Giang Cung Tuấn lại là: “Trang chủ của biệt phủ Thần Kiểm này là giả, nhất định biệt phủ Thần Kiếm đã xảy ra chuyện rồi, chuyện này có lẽ có liên quan đến Âu Dương Lãng. Tôi đi xem Thần Kiếm để tìm hiểu một chút, cậu nhân cơ hội này đi thám thính xung quanh, xem có gì dị thường không.”
Giang Cung Tuấn gật đầu, cũng không nói gì.
Sau đó, Mộ Dung Xuân đi theo trang chủ giả của Biệt phủ Thần Kiếm, cười nói: “Lão trang chủ, đi thôi”
“Mời.”.
Lão trang chủ giả của Biệt phủ Thần Kiếm làm ra động tác mới.
Sau khi hai người rời đi, Giang Cung Tuấn mới ra khỏi phòng tiếp khách, đứng ở cửa, nhìn về trang viên trước mặt.
Toàn bộ trang viên đều rất chỉnh tề, tầng trên lớp đất không hề bị bẩn, giống như đã được rửa sạch bằng nước vậy.
Giang Cung Tuần tùy ý đi lại. Anh phát hiện, một số vết máu trên gốc cây còn chưa được rửa sạch.
Chuyện này nhất định giống với suy đoán của Mộ Dung Xuân, nơi này xảy ra chuyện rồi, có lẽ người của Biệt phủ Thần Kiếm đều đã bị giết sạch rồi.
“Nhóc con, đừng đi lung tung”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau,
Giang Cung Tuấn nghe giọng nói nhìn qua, phát hiện là người đã ra tay với Mộ Dung Xuân ở cửa lớn vừa rồi.
Anh đi qua, cười nói: “Tôi là Giang Cung Tuấn, xưng hô với anh thế nào?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu tư của Biệt phủ Thần Kiếm, Cái Phong Lưu, trang chủ là thái tổ của tôi”.
“Hóa ra là cậu tư.”
Giang Cung Tuấn nở nụ cười tươi rói, cầm điếu thuốc đưa qua, hỏi: “Làm một điều không?”
Cái Phong Lưu nhìn một cái, không nhận lấy.
Giang Cung Tuấn thu lại, ôm vai bá cố anh ta nói: “Tôi đã sớm nghe qua danh của Biệt phủ Thần Kiếm, đây chính là một môn phái ẩn thấy chân chính, nếu như Biệt phủ Thần Kiếm xuất thế, vậy thì sẽ không có chuyện của Thiên Sơn phái gì đó rồi. Biệt phủ Thần Kiểm nhất định sẽ trở thành đại ca của giới võ cỏ”.
Nghe thấy Giang Cung Tuấn khen ngợi, trên mặt Cái Phong Lưu mới nở nụ cười. “Đó là tất nhiên rồi. Giang Cung Tuấn đúng không?”
“Đúng, đúng, tôi tên là Giang Cung Tuấn”
“Giang Cung Tuấn, không phải tôi ở đây khoe khoang với anh đâu, Biệt phủ Thần Kiếm của tôi đã thu thập được những thanh kiểm nổi tiếng trên thế giới, cho dù là Nghịch Long Kiểm sắp xuất thể cũng là thiên cổ nhất tuyệt. Biệt phủ Thần Kiếm của tôi, đã trải qua hơn nghìn năm, tâm huyết của mấy chục thế hệ dày công rèn luyện. Một khi Nghịch Long Kiểm xuất thế, nhất định sẽ gây chấn động thiên hạ”
Cái Phong Lưu bắt đầu khoe khoang với Giang Cung Tuấn.
Nói đến Nghịch Long Kiếm, anh ta nói không ngừng.
Giang Cung Tuấn cũng nghiêm túc nghe Nhưng đều là những lời nói khoe khoang Nghịch Long Kiếm, không có một chút tin tức mang tính thiết thực nào cả.
“Cậu Cái, có thể đưa tôi đi thăm quan xung quanh được không? Tôi muốn xem Biệt phủ Thần Kiếm?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Cải Phong Lưu lập tức trở lên âm trầm, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi khuyên anh đừng có tùy ý đi lung tung, bây giờ Biệt phủ Thần Kiếm đang là thời gian đặc biệt, Thần Kiếm sắp xuất thế, canh giữ nghiêm ngặt, tự mình đi lại. xung quanh, mất mạng thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Được rồi, tôi còn có chuyện khác, không bồi anh được nữa, anh trở về sảnh đợi đi.”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta rời đi sau đó, cũng đi về phía hậu viện.
Nhưng đi chưa được bao lâu, đã nhìn thấy thị vệ.
Anh nhìn qua, phía sau hậu viện, dường như cứ ba bước lại có một người đứng gác, cứ nằm bước lại có một điểm gác.
Anh cũng không hành động hấp tấp, lại lui về sảnh.
Hậu viện, một phòng nào đó, Cái Phong Lưu đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, có mấy người ngồi. Nếu như Giang Cung Tuấn ở đây, anh sẽ phát hiện, mấy người này anh đều biết. Âu Dương Lãng, Huyết Hoàng Đệ Nhất, còn có Gia Cát Nhị.
Nhưng Gia Cát Nhị trước mắt, không phải là Gia Cát Nhị thật.
Gia Cát Nhị thật sự đã sớm bị Giang Thời âm thầm giết chết rồi.
Gia Cát Nhí trước mặt, chính là Giang Thời giả mạo.
Cái Phong Lưu vừa bước vào, Âu Dương Lãng lập tức xuất hiện trước mặt anh ta, tát anh ta một cái.
“Bốp”
Tiếng tát giòn tan vang lên.
Đột nhiên bị tát một cái, lập tức khiến Cái Phong Lưu ngã xuống đất.
Anh ta cũng không quan tâm đến đâu đớn trên mặt, lập tức bò dậy, quỳ trên đất. “Cải Phong Lưu, tôi nói với cậu thế nào?”
“Xin… xin lỗi. Ông Âu Dương, tôi biết sai rồi, tôi chỉ nói nhiều mấy câu, xin ông cho tôi một cơ hội.”
Trán anh ta đập xuống đất không ngừng cầu xin. Nhưng sắc mặt anh ta lại âm trầm đến đáng sợ.
Trong ánh mắt, mang theo sự hận ý ngút trời.
“Hừ, không có lần sau”
“Vâng, vâng, vâng”. Cái Phong Lưu như được đại xá.
Bên ngoài sau khi Giang Cung Tuấn đợi ở phòng khách ở tiền viện tầm một tiếng, Mộ Dung Xuân mới nói cười bước ra với lão trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm
“Ha ha, vậy thì không tiền nữa” Trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm cười nói.
Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy, muốn nói cái gì đó. Nhưng Mộ Dung Xuân lại nói trước: “Được rồi, tôi đã nhìn thấy kiếm rồi, về trước đã, tôi sẽ nói tỉ mỉ với cậu sau”
Nói xong, ông ta kéo Giang Cung Tuấn đi.
Hai người đi ra khỏi Biệt phủ Thần Kiếm.
Sau khi đi ra ngoài, trang chủ của Biệt phủ Thần Kiếm giống như mất thần khí vậy, lập tức nằm liệt trên mặt đất, ngất xỉu, không đứng dậy được nữa
Âu Dương Lãng và những người khác lúc này mới đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.