Cường Đại Chiến Y

Chương 932: Ý tưởng của Giang Cung Tuấn

Y Y

03/06/2021

“Cậu, cậu là?”

Vẻ mặt Lan Tâm mang theo sự mê mang.

Lan Đà nâng Giang Cung Tuấn dậy từ trên mặt đất, nói: “Vô dụng thôi, chuyện gì bà ấy cũng không nhớ rõ, giờ còn tương đối bình tĩnh đấy, một khi lên cơn điên mới thực sự đáng sợ, ra ngoài trước đi.”

Ông đỡ Giang Cung Tuấn rời đi.

Cung điện dưới lòng đất.

Trong một gian phòng.

Giang Cung Tuấn cau mày.

Anh đã kiểm tra thương thế của Lan Tâm, thương thế của bà rất nặng, thần kinh bị chấn thương, muốn chữa khỏi bệnh rất khó.

Từ đầu đến cuối Đường Sở Vi không hề nói chuyện, cô chỉ lặng lẽ đi cùng Giang Cung Tuấn.

Sau khi suy nghĩ xong Giang Cung Tuấn nhìn Lan Đà đứng ở một bên, thế nào anh cũng không thể ngờ Lan Đà lại có thể là cậu của anh.

“Cậu?”

Anh nhìn Lan Đà.

Lan Đà mỉm cười, nói: “Cậu không muốn nói cho con biết những chuyện này sớm như vậy, nhưng con đã khóa nhập cửu cảnh rồi, có tư cách biết những chuyện này. Cậu đưa con đến gặp mẹ không phải để con nghĩ cách chữa bệnh. Cậu biết con có năng lực nhưng bây giờ cậu còn muốn nói với con một chuyện khác.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Lan Đà nói: “Đây là bí mật năm đó ông ngoại con đã lấy được trong lăng mộ Thủy Hoàng”

Nghe vậy trong lòng Giang Cung Tuấn liền có dự cảm.

Lan và tiếp tục nói: “Ngàn năm trước ông ấy đi vào trong lăng mộ Thủy Hoàng, thật ra Thủy Hoàng không hề chết mà là đi đến một nơi đặc biệt”

“Vùng đất phong ấn ạ?”

Giang Cung Tuấn hỏi thử.

“Sao, con biết à?”

Lan Đà cả kinh, Chuyện của vùng đất phong ấn tuyệt đối là một bí mật, trừ ông và ba ông ra trong thiên hạ này không còn có người khác biết tới, sao Giang Cung Tuấn lại biết chuyện này?

Vẻ mặt ông đầy khiếp sợ, nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Con cũng mới biết được thôi, là Bách Hiểu Sinh nói cho con biết.”

“Hóa ra là Bách Hiểu Sinh cũng biết.” Vẻ mặt Lan Đà khiếp sợ nói: “Không ngờ lại như vậy, Bách Hiểu Sinh cũng che dấu thật kỹ”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Cậu, cậu biết bao nhiêu về vùng đất phong ấn?”

Lan Đà nói: “Cậu cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết vùng đất phong ấn nằm ở núi Bộc Châu. Hơn hai nghìn năm trước Thủy Hoàng thu thập tứ ấn, mở ra phong ấn rồi đi vào trong đó, sau đó để lại tứ ấn trên trái đất. Trước khi rời đi Thủy Hoàng đã tu sửa lăng mộ và để lại một bản ghi chép về vùng đất phong ấn trong lăng mộ”



“Theo phán đoán của cậu diện tích ban đầu của trái đất rất lớn, nhưng đã bị phong ấn một phần nào vì một vài lý do nào đó”.

“Thủy Hoàng cũng để lại một lời nhắn nhủ. Vào thời điểm đặc biệt, nếu thu thập được phong ấn thì có thể chân chính mở ra phong ấn, phóng ra linh khí của địa cầu”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Thủy Hoàng đã mở ra phong ấn rồi, chẳng lẽ không phải là ông ta đã chân chính mở ra rồi sao?”

Lan Đà nói: “Không phải, Thủy Hoàng chỉ mở ra một cửa vào mà thôi, cũng không phải chân chính mở ra, Thủy Hoàng nói, muốn chân chính mở ra được cần đúng thời gian, thời gian chưa tới thì không thể mở được, Thủy Hoàng để lại lời tiên đoán, có lẽ thời gian là mười năm nữa”

“Mười năm nữa?”

Giang Cung Tuấn cả kinh, Lan Đà gật đầu: “Đúng vậy, chỉ mười năm nữa thôi, Thủy Hoàng cũng đã nói, trước thời điểm mở phong ấn sẽ có một loạt thay đổi trong trời đất, hiện tại đã bắt đầu xuất hiện những thay đổi rồi, điều này cho thấy dự đoán của Thủy Hoàng là chính xác”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Nói như vậy là cậu cũng biết tứ ẩn đó sao?”

“Ừ.” Lan Đà gật đầu: “Đúng là biết, cậu đã truy tìm tung tích của tứ dấu trong nhiều năm, nhưng cậu chỉ tìm được một ấn, còn ba ẩn nữa không biết đã biến ở đâu”

Giang Cung Tuấn nói: “Ở trong tay Bách Hiểu Sinh” Lan Đà giật mình hiểu ra: “Thì ra là thế”

Giang Cung Tuấn cùng Lan Đà tụ lại một chỗ.

Hai người cùng nói về chuyện của vùng đất phong ấn.

Nói về cách hóa giải vùng đất phong ấn, về việc trời đất thay đổi.

Con Đường Sở Vị nghe vậy thì vô cùng sững sờ, cô không ngờ trên đời này lại có một bí mật như vậy.

“Giang Cung Tuấn, ông ngoại con lập ra Lan Lăng quốc không phải cho riêng mình, bởi vì ông ấy biết, một khi phong ấn mở ra thì địa cầu sẽ phát sinh những thay đổi đáng kinh ngạc, các loài thực vật sẽ biến dị, động vật cũng sẽ biến dị”.

“Hơn nữa vùng đất phong ấn thực sự không phải chỉ ở một địa điểm, mà là rất nhiều địa điểm”

“Trong rất nhiều vùng đất phong ấn đều tồn tại thú dữ”

“Một khi phong ấn mở ra, những nơi bị phong ấn này hoàn toàn hòa nhập với trái đất thì đó chắc chắn là một thảm họa cho loài người ở trái đất.

Bây giờ trái đất cần phải đoàn kết một lòng để đối phó với thảm họa trong tương lai”

“Ông ấy muốn tạo ra một nhà nước xuyên biên giới chân chính, một nơi thực sự an toàn và yên bình trong thời kỳ mạt thế.”

“Đó cũng là lý do vì sao ba năm trước đây ông ấy giúp giết rồng nhưng lại không chiếm lấy rồng, bởi vì ông ấy muốn toàn bộ thực lực của các võ giả Đoan Hùng có thể tăng lên.”

“Cậu thừa nhận là ông ấy vẫn muốn làm hoàng đế”

“Nhưng ông ấy tuyệt đối không phải là một người xấu”

“Con từng là Long Vương của Nam Cương. Nhiều năm qua cậu cũng luôn dõi theo sự trưởng thành của con. Mục đích nhìn con trưởng thành là vì hy vọng đến một ngày con có thể giúp ông ấy chinh phạt thiên hạ, thống nhất địa cầu trong thời gian ngắn nhất”

Lan Đà nói rất nhiều.

Nếu như là trước kia thì Giang Cung Tuấn sẽ từ chối không chút do dự.

Nhưng tình hình bây giờ đã không còn giống thế.



Bây giờ trời đất sắp phát sinh những thay đổi.

Cuộc chiến hiện tại chỉ là vì nhân loại có thể sống tốt hơn trong tương lai.

Anh suy nghĩ rồi nói: “Cậu, đứa bé sắp chào đời. Giờ con không có thời gian. Cho con chút thời gian suy nghĩ đi. Sau khi đứa bé chào đời thì nói chuyện sau”

“Ừ, cho con thời gian để cân nhắc đó”

Lan Đà mở miệng.

Sau đó, Giang Cung Tuấn lại nhìn Lan Tâm, kiểm tra thương thế cho bà một lần nữa.

Anh viết một đơn thuốc đưa cho Lan Đà để ông đi hái lá thuốc nấu cho Lan Tâm.

Đồng thời còn truyền thụ Thượng Thanh quyết.

Có tác dụng rất tốt trong việc trấn áp máu của thụy thú.

Làm xong những việc này Giang Cung Tuấn mới rời đi cùng Đường Sở Vi.

Trên máy bay đi về thành phố Tử Đằng.

Giang Cung Tuấn vẫn luôn suy tư. Đường Sở Vị nắm chặt tay anh, hỏi: “Ông xã à, những chuyện này đều là thật sao?”

Giang Cung Tuấn phản ứng lại, anh gật đầu nói: “Ừ, đều là sự thật, lúc trước ở trong núi anh tìm thấy một gốc cây cỏ nhỏ, bên trong gốc cây cỏ này ẩn chứa linh khí thiên địa rất dồi dào, cuối cùng còn sinh trưởng ra quả, bởi vì phong ấn xuất hiện tình trạng lỏng lẻo, linh khí Thiên Địa phóng thích ra bên ngoài nên một vài loại thực vật đã biến dị mới có chuyện như thế?

Khuôn mặt Đường Sở Vị lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cô thật sự khó mà tin được.

Nhưng cô là võ giả, rất dễ tiếp nhận được những sự việc thế này.

Cô suy nghĩ xong rồi lại hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Bách Hiểu Sinh yêu cầu anh kiểm soát được Đoan Hùng, xây dựng thành phố và các pháo đài, để chống lại những con yêu thú vô cùng mạnh trong tương lai, trong khi Lan Đà lại muốn anh hỗ trợ Chiêu Tử Vương”

“Vậy anh quyết định thế nào?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Lan Lăng quốc chỉ mới thành lập, muốn phát triển thì quá khó khăn, Chiêu Tử Vương còn nói thời gian mở ra phong ấn là khoảng mười năm nữa, vậy thì thời gian quá ngắn, Lan Lăng quốc có thể không có khả năng để kịp thời phát triển và xây dựng.”

“Mà Đoan Hùng là một trong những quốc gia tốt nhất trên thế giới bây giờ. Anh muốn kiểm soát Đoan Hùng sẽ tương đối dễ dàng. Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh sẽ nắm Đoan Hùng trong tay, xây dựng thành phố và các pháo đài.”

Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng đã có quyết định của chính mình.

Hỗ trợ Lan Lăng quốc phát triển thì quá chậm. Phải mất mười năm mới có thể đạt được thành tựu.

Thay vì hỗ trợ Chiêu Tử Vương thì tốt hơn hết là nên nắm quyền kiểm soát Đoan Hùng. Trên cơ sở hiện tại của Đoan Hùng anh có thể xây dựng thành phố và các pháo đài, dự trữ lương thực và chuẩn bị cho ngày tận thế sắp tới.

“Ông xã à, dù anh có thể nào em cũng sẽ ủng hộ anh, nhưng giờ anh chỉ có một mình, làm chuyện lớn sẽ rất khó khăn. Em nghĩ anh nên tìm thêm người giúp đỡ. Năm đó cũng nhờ có nhiều người giúp đỡ mà những rắc rối của Đoan Hùng mới có thể được giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn nhất như vậy.”

Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn nói: “Anh đi tìm thêm người đi, Giang Vô Song, Hứa Linh, những người này rất có năng lực”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cường Đại Chiến Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook