Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 172: Cương thi

Vương Tiểu Man

31/07/2014

Diệp Không đạp vào pháp khí thú cốt muốn rời khỏi.

Thế nhưng hắn lại bị Hoàng Tuyền lão tổ nắm lấy ống tay áo:

- Tiểu tử, ngươi đừng chạy a, chúng ta là bạn tốt đồng sinh cộng tử mà, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ lão tổ ta để chạy trốn?

Diệp Không vừa định nói, ngày đó ta gặp tu sĩ Man tộc Hạ Huy thì ngươi cũng thấy chết mà không cứu đó sao?

Lại nghe Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục nói:

- Ít nhất ngươi cũng phải đứng cạnh động viên hò hét, cố gắng cho lão tổ ta chứ.

Nếu như lão tổ ngươi đồng ý ra tay, ta sẽ không trốn.

- Tốt, ta sẽ là đội trưởng đội cổ động.

Diệp Không thả pháp khí thú cốt từ trong túi trữ vật ra. Sau đó đứng trên bậc thang chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.

Thật không nghĩ tới, Hoàng Tuyền lão tổ lại khoa chân múa tay với cương thi hai cái rồi chạy trở về:

- Không được, không làm được, nếu như là cương thi khác thì thôi. Thế nhưng đây là thân thể của lão tổ ta a, như vậy có khác gì lão tổ ta tự giết chết chính mình đâu… không hạ thủ được.

- Tật xấu.

Diệp Không mắng một câu, tuy rằng hắn cũng sợ hãi tới mức muốn nôn. Thế nhưng sau khi nhìn một hồi cũng thích ứng hơn, cảm thấy thứ đồ chơi kia cũng không đáng sợ như vậy.

- Chút việc nhỏ ấy cũng muốn ta xuất mã? Ngươi không động thủ, ta động thủ a, đến lúc đó đứng trách ta bất kính đối với thi thể của ngươi.

Đạt được sự đồng ý của lão tổ, hai tay Diệp Không huy động liên tục, tiểu hỏa cầu chiếu sáng căn hầm, hơn mười tiểu hỏa cầu bay nhanh tới đánh lên người cương thi.

Cái cương thi kia vẫn ngồi ngây ngốc nhìn, chờ tới lúc hỏa cầu tiếp cận cũng không hề né tránh, ngạnh kháng toàn bộ mười hỏa cầu, một mảnh hỏa diễm bao trùm toàn thân.

- Dùng pháp khí! Thi thể của lão tổ ta suốt mười vạn năm cũng không bị mục nát, làm sao có thể sợ những hỏa cầu này?

Hoàng Tuyền lão tổ đứng giữa không trung mắng.

Hắn nói chính xác, hỏa cầu nện trên người cương thi, ngoài trừ có một ít tia lửa xinh đẹp bắn ra thì không còn hiệu quả gì.

Tiểu hỏa cầu tấn công vô ích lại kích thích tính cuồng bạo của cương thi. Nó kêu gào một tiếng rồi vẩy hai tay lung tung, sau đó nhảy tưng tưng ra ngoài.

Đừng nhìn động tác của cương thi trì độn thế nhưng nó có thể nhảy được rất xa, một phát tới trước mặt Diệp Không.

- Mẹ tiên nhân thối, ngươi chết thì chết đi, còn lưu lại thân thể hại người a!

Diệp Không vội vã nhảy xuống bậc thang, chợt nghe âm thanh ầm ầm vang lên sau lưng, gạch đá cát sỏi văng khắp nơi. Bậc thang làm từ gạch màu xanh bị cương thì đánh thành một cái hố to.

- Nắm đấm rất mạnh.

Diệp Không không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian tế ra pháp khí tiểu kiếm.

Tiểu kiếm như một điểm hàn mang thoát khỏi tay bay đi! Công kích hướng về phía cương thi.



Phốc! Hàn mang lập tức đánh trúng cổ họng của cương thi tạo thành một lỗ thủng lớn.

Thế nhưng dường như cương thi vẫn chưa phát hiên ra, nó kêu gào lên lại nhảy tới, trong lúc bay giữa không trung, cái miệng khô quắt của hắn phun ra thi khí màu đen.

- Mau mở ra linh lực hộ tráo! Ta nói tiểu tử ngươi có bị ngu hay không? Bình thường lanh lẹ là vậy, làm sao bây giờ lơ ngơ như thế?

Hoàng Tuyền lão tổ giống như người không có việc gì để làm. Lão lơ lửng giữa không trung vui vẻ đứng nhìn, mắng chửi người cũng rất vui sướng.

- Mẹ, đây là lần đầu tiên ta đối phó cái đồ chơi này, ngươi nói thì dễ lắm, ngươi thử tới xem!

Một bên Diệp Không trốn tránh thi khí, một bên lại chỉ huy pháp khí tiểu kiếm biến lớn đồng thời còn muốn phóng thích linh lực hộ tráo. Trong lúc nhất thời không khỏi luống cuống tay chân.

Chẳng qua thành quả vẫn có, pháp khí tiểu kiếm hóa thành tấm lụa màu trắng cao vài trượng, xoát một tiếng liền bay tới chém ngang cương thi thành hai khúc.

- Ngao!

Cương thi mở cái miệng rộng đáng sợ ra, ngửa mặt lên trời rống một tiếng.

- Ngươi nhảy đi xem nào! Không có chân xem ngươi nhảy thế nào!

Diệp Không mắng to, hiện giờ hắn đă mở ra linh lực hộ tráo cho nên không sợ. Tuy nhiên hắn mặc hộ giáp chỉ có thể chống lại công kích vật lý của thứ đồ chơi kia, không thể đề phòng thi khí đánh vào.

- Tiểu tử ngươi đừng cao hứng quá sớm, thân thể của lão tổ ta là thân thể Nguyên Anh kỳ, trải qua mười vạn năm tạo thành cương thi nhất định không giống bình thường.

Hoàng Tuyền lão tổ nhàn nhã xếp bằng ở giữa không trung.

Quả nhiên, Hoàng Tuyền lão tổ còn nói chưa dứt thì cương thi kia đã khẽ chống hay tay nhảy tới một nửa còn lại. Sau đó móng vuốt đen xì tóm lấy một nửa thân thể phía dưới lắp ghép lại.

- Ngao!

Cương thi nối xong thân thể càng thêm liều lĩnh, động tác cũng nhanh hơn không ít, nó ngửa mặt lên tròi thét dài một tiếng rồi lại nhảy tới chỗ Diệp Không.

- Còn có thể nối lại thân thể sao? Chém tay chân ngươi xem ngươi nhảy thế nào!

Diệp Không dùng một ngón tay huy động pháp khí khiến cho tiểu kiếm tấn công thêm lần nữa.

Tiểu kiếm hóa thành một trường kiếm dài hơn một trượng, bay tới bay lui chém qua chém lại, ánh sáng màu trắng lóe lên một hồi. Cuối cùng chặt đứt tứ chi của cương thi xuống.

Không còn tứ chi, lúc này cương thi không còn cách nào, nó phẫn nộ ngửa đầu gào thét ra âm thanh chói tai.

Đồng thời phun ra thi khí vô cùng, thi khí màu đen thoáng cái tràn ngập trong hầm.

Diệp Không dùng pháp khí thú cốt bay lên giữa không trung, chờ đợi thi khí tán đi.

Hoàng Tuyền lão tổ lại lần nữa mở miệng mắng:

- Đồ đần, mau đưa hồn phiên ra hấp thu, những thi khí này có thể tăng cường uy lực của hồn phiên!

- À vậy sao.

Diệp Không bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng âm thầm nói có người nhiều kinh nghiệm giúp đỡ thật là tốt.



Tranh thủ thời gian xuất ra Bách Hồn Phiên hút toàn bộ những thi khí kia vào. Trong chớp mắt hút sạch xong, hắn cảm giác Bách Hồn Phiên lại cường đại thêm vài phần.

- Thế nào đây? Ta đối phó với cương thi cũng được chứ?

Diệp Không thu hồi hồn phiên cười nói.

Hoàng Tuyền lão tổ tự nhiên không để ý tới hắn, tự nhủ:

- Thật kỳ quái a, ta thấy cương thi tu luyện mười vạn năm sẽ không dễ đối phó như vậy chứ?

Diệp Không nghe hắn nói vậy liền phản bác:

- Không tới mười vạn năm a, nếu như nó tu luyện mười vạn năm thì khi Phạm Cửu Xà gặp đã bị nó giết chết. Làm sao có thể lấy được túi trữ vật, còn bắt đầu an táng nó vào đất nữa chứ?

- Đúng rồi! Tên họ Phạm kia tới đây mười tám năm trước, lúc đó nó còn chưa thành cương thi, không thể nào nhanh như vậy a, chẳng lẽ…

Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã nói:

- Nhanh, bổ đầu nó ra!

- Được!

Pháp khí tiểu kiếm bay tới giống như linh xà, đâm thủng đầu của cương thi đang gào thét.

Cương thi lập tức ngã nghiêng xuống mặt đất, phảng phất đã chết.

- Bảo ngươi bổ đầu nó ra chứ không bảo ngươi đâm nó!

Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng, chẳng qua thân hình lão nhanh chóng bay xuống dưới:

- Thắp sáng tiểu hỏa cầu lên để ta nhìn!

Diệp Không không biết hắn có ý tứ gì, chẳng qua cũng không kịp hỏi, nhanh chóng tạo tiểu hỏa cầu rồi đuổi theo.

Trong đầu cương thi đã sớm khô héo, bên trong không có máu cũng không có óc, bên ngoài giống như chẳng có gì.

- Phụt!

Hoàng Tuyền lão tổ nhổ một bãi nước miếng xuống, người chết còn bị nhổ nước bọt. Thật sự quá bị thảm, chẳng qua cũng may, là do chính bản thân hắn tự nhổ mình.

Lại khiến cho Diệp Không kinh ngạc chính là sau khi Hoàng Tuyền lão tổ nhổ nước bọt xong, lỗ thủng trên đầu cương thi có động tĩnh rất nhỏ!

- Tiểu Cường?

Diệp Không nhìn loài bò sát màu đen chui ra từ đầu cương thi, nhấc chân định giẫm xuống. Thật con mẹ nó buồn nôn, trong đầu người chết có gián chui ra.

- Tiểu tử! Ngươi làm gì vậy?

Hoàng Tuyền lão tổ nhanh mắt vội đẩy Diệp Không ra, mắng:

- Não ngươi là não heo sao, thứ này có thể là đồ tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Đồ Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook