Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 92: Phi đao!

Vương Tiểu Man

31/07/2014

Diệp Không lắc lắc đầu.

- Các nàng là chim sẻ, ta là. . . Cái gì nha?

Lô Cầm từ khi bị hắn hôn miệng, liền rõ ràng hơn về thiếu nữ phong tình.

Tiểu nha đầu mặt ửng hồng, cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, rồi lại nhịn không được khẽ liếc mắt lén nhìn Diệp Không.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lô Cầm không khỏi nở nụ cười, liếc nhìn ánh mắt Diệp Không, hai tay nhỏ bé che miệng cười khẽ.

Hình ảnh thiếu nữ ngượng ngùng ôm ấp tình cảm, hơn nữa khuôn mặt Lô Cầm mỹ lệ, rung động lòng người, cho dù tảng đá cũng phải động lòng.

Huống chi ý chí Diệp Không không kiên định, đêm qua còn suy nghĩ tu sĩ và con người yêu đương là không có khả năng, giờ không biết đã ném đi đâu, yêu đương ngọt ngào thế này quả là khó có thể chống cự.

- Các nàng là chim sẻ, còn muội là diều hâu.

Diệp không cười kéo đôi tay nhỏ bé của Lô Cầm.

Lô cầm tức giận bỏ mặc hắn, môi vểnh lên, sẵng giọng:

- Muội hung dữ vậy sao.

Diệp Không lại kéo tay nàng, đem nàng đến trước mặt mình, nói rằng:

- Không hung dữ thì sao, giống như diều hâu bắt con gà con, không cho ca cơ hội giãy dụa. . .

Cách ăn nói làm người tê dại này tại đại lục Thương Nam lại có công hiệu đặc biệt, những nữ hài này cũng không xem qua phim Hàn, chưa từng nghe qua kiểu ăn nói lãng mạn như thế, Lô Cầm nghe được cảm giác như bay lên mây thật sự hạnh phúc.

Ngay cả Tiểu Hồng đang cầm bánh bao vào cửa trong lòng cũng run lên, oa, thật lãng mạn, ai nói hắn không hiểu niềm vui nữ nhân, nếu như là ta thì thật tuyệt, ta cũng muốn làm diều hâu. . .

Tiểu Hồng đột nhiên tiến đến,làm Lô Cầm sợ rúm vào một góc, tuy rằng không làm gì, nhưng thực sự xấu hổ.

- Ăn bánh bao nào.

Tiểu Hồng vờ như không biết, bánh bao đều đặt ở trên bàn trước mặt Diệp Không .

- A, các ngươi cũng cùng ăn đi?

Hai nàng đều đã ăn sáng, tự nhiên là xua tay, Diệp Không cũng không khách khí, vùi đầu ăn.

- Diệp không ca ca, mười tám thức đả cẩu bổng pháp của ngươi luyện được thế nào rồi?

Lô Cầm lại hỏi, chỉ cần không liên quan đến tu tiên, bọn họ nói chuyện cũng không cần giấu diếm.

- Đả cẩu bổng. . . Ách, còn đang luyện.



Diệp Không sửng sốt, chỉ là rất nhanh minh bạch, sáng sớm ngày hôm qua chính mình nói bậy đối với tiểu nha đầu, nàng còn cho là thật.

- Vậy ngươi luyện thành nhất định phải cho ta nhìn, còn phải dạy ta nữa.

Nếu như tiểu nha đầu biết đả cẩu bổng cái vật gì, sợ rằng đánh chết cũng không dám nói như vậy.

- Ừ, yên tâm, nhất định ta sẽ dạy ngươi.

Diệp Không trả lời hàm hồ, có địa phương lại muốn vươn mình đứng dậy.

Tiểu Hồng đang đứng cạnh cũng giật mình, có thu hoạch, chẳng lẽ Đả cẩu bổng pháp chính là loại võ công cao thâm vô cùng? Lập tức cũng lưu tâm, hắc hắc, nếu như bản nha hoàn cũng học được một chiêu nửa thức, thì cũng là nữ trung hào kiệt, Đả cẩu bổng pháp, mới chợt nghe thôi đã biết nó lợi hại rồi.

Lô Cầm không giống Tiểu Hồng, nàng trong phòng Diệp Không không cần nhìn lén quan sát, nàng vẫn luôn coi đây là nhà mình, đi tới đi lui, vào trong phòng, liếc mắt liền thấy chén nhỏ chứa thảo dịch Tù Lung Thảo.

- Diệp không ca ca, đây là cái gì, ngửi còn thấy mùi thơm nữa?

- A, đó là một chén thảo dược.

Diệp không vừa ăn vừa nói:

- Nhờ muội giúp ca mang nó ra phơi nắng, ca muốn cho nó càng đặc càng tốt.

- Được

Lô Cầm cầm chén nhỏ đi ra.

Lúc này Tiểu Hồng không chịu khó như vậy, trong lòng nàng lại nói thầm, ha ha, lại có thu hoạch, nguyên lai tiểu tử này còn biết chữa bệnh nữa.

- Bát thiếu gia, ngươi thật là lợi hại, còn hiểu thảo dược, ngươi học y học sao?

Tiểu Hồng hỏi.

- Ừ, đúng vậy!

Diệp Không suy nghĩ một chút, gật đầu, Dù sao đi nữa ta dùng phù cũng có thể chữa bệnh,cái này cũng không tính là gì.

- Ta đây này có bệnh cũng có thể nhờ ngươi xem chứ?

Tiểu Hồng được nước lấn tới.

- Có thể, chuyện này có đáng gì, chỉ là ta không đảm bảo bách bệnh đều chữa khỏi đâu.

Diệp Không ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng , tiểu nha đầu lớn lên nhìn rất được, các nơi phát dục có thể nói đều hoàn mỹ, không giống bộ dáng có bệnh.

Bát thiếu gia ngày hôm nay dễ nói chuyện ghê. Tâm trạng Tiểu Hồng vui vẻ, được một tấc lại muốn tiến một thước nói:



- Bát thiếu gia có thể dạy ta Đả cẩu bổng pháp không?

Diệp Không như muốn té xỉu, nữ hài đại lục Thương Nam đại lục rất, mỗi người đều nhớ thương đả cẩu bổng của thiếu gia ta, đáng tiếc vật này chỉ đối phó nữ tử, không thích hợp đánh chó.

- Ách. . . Này. . .Hết dưa muối rồi, Tiểu Hồng tỷ lấy thêm hộ chút ít.

Diệp Không cố đánh trống lảng, bởi vì huynh đệ của hắn đã muốn thức dậy rồi.

Ngày trôi qua rất nhanh, Diệp Không cũng không phải lúc nào cũng ở trong phòng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của đám nha hoàn, hắn đành phải chui ra tiếp chuyện.

Tuy rằng bọn nha hoàn không có xinh đẹp như Lô Cầm, cũng không có vóc dáng như Tiểu Hồng, nhưng cũng có chút đặc sắc, tỷ như Tiểu Quyên điềm đạm đáng yêu, Tiểu Điệp cuộn trào mãnh liệt, Tiểu Anh thích được người ôm trong lòng. . .

Chỉ là, lưu manh Địa Cầu Diệp Không vẫn rất kiên định khắc chế, vẫn sử vẻ mặt lạnh lùng để ứng phó, phảng phất như Trương Ngũ Đức, ngươi cười ta không cười, ngươi động đến ta bất động, chẳng những bất động còn ho khan một tiếng, trầm ngâm nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân!

Khiến cho đám tiểu nha hoàn đều không vui, trở về đều mắng tiểu tử này là một kẻ ngốc, không hiểu được phong tình.

Kỳ thực Diệp Không sao không muốn trái ôm phải ấp, tốt nhất là giống như nước Nhật, một nam đùa giỡn một đám mĩ nhân, cùng các nàng nghiên cứu về cấu tạo sinh lý.

Nhưng vì sau này có thể an tâm tu hành, ít gây thêm phiền phức là tốt nhất, hắn cố nhịn xuống, nếu như những nha đầu này mỗi ngày đều đến rồi hắn trầm mê tại ôn nhu hương, không cần khắc khổ tu hành nữa rồi.

Chạng vạng tối, chờ trong nhà an tĩnh lại, Trần Cửu mẫu cười hỏi:

- Thế nào? Có vừa ý ai không? Không có cũng không sao, ngày hôm nay Diêm bà, Tôn tỷ, Từ bác gái đều đã tới, các nàng bên kia cũng có không ít người. . .

Diệp Không muốn phát cuồng, lão nương, ngươi để ta thanh tĩnh chút đi, ta là một tu tiên giả mà?

- Mẫu thân, con mới mười bốn tuổi, phụ thân lại còn ở An Đô cũng không biết khi nào mới trở về, việc này gấp làm gì!

Trần Cửu mẫu nghĩ kĩ cũng thấy có lý, Diệp Hạo Nhiên này lâu không trở lại, việc này muốn gấp cũng không được, đành để sau này tính.

Diệp Không tranh thủ chuồn đi, nhìn chén thảo dịch Tù Lung Thảo hắn đang phơi, đi tới trước cửa sổ, vừa nhìn đã thấy đám dịch thảo trắng như sữa bên trong bát đã thay đổi.

Dịch thảo Diệp Không phơi trên cửa sổ một ngày, nó liền biến thành một dạng vừa đặc vừa đen, hương vị càng thêm nồng đậm.

- Oa, giống hệt thuốc phiện, cũng không biết có thể làm cho người ta nghiện hay không nữa.

Diệp Không than thở lên, đem chén nhỏ cầm lên.

Kỳ thật dùng lửa luyện hóa cùng phơi ở dưới ánh nắng mặt trời cũng có cùng công hiệu, chẳng qua phơi dưới ánh nắng mặt trời là không đủ tinh khiết, cũng không có thể tách ra tạp chất.

Lọ dịch thảo này, nếu là dùng để chế phù, là tuyệt đối không được. Bất quá nếu là dùng để tu bổ phù trận, cũng miễn cưỡng có thể sử dụng.

Cho nên ở Diệp Không lại một lần nữa đem chỗ thiếu hụt cảu Trận Phù nối lại, lại dùng linh lực thúc dục, cái trận phù kia quả nhiên liền nổi lên tác dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Đồ Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook