Chương 120: Phương pháp chữa nám mặt
Vương Tiểu Man
31/07/2014
- Ah, như vậy là tốt rồi, ngươi bây giờ không muốn tiến vào túi trữ vật a?
- Không muốn!
Nếu Hoàng Tuyền lão tổ không muốn đi trong túi trữ vật, Diệp Không cũng dùng tơ làm thành dây thừng cột pháp khí tiểu kiếm lên hông, ở Thương Nam đại lục võ phong thịnh hành, rất nhiều người đều mang binh khí bên người, Diệp Không treo một thanh tiểu kiếm bên hông, cũng không có gì là khác người, hơn nữa người bình thường cũng không nhìn ra đây là pháp khí tu tiên giả.
Về phần pháp khí tiểu kiếm có mất đi hay không vậy thì càng không cần lo lắng, nguyên thần của Hoàng Tuyền lão tổ đang ở bên trong, tùy thời có thể liên hệ với Diệp Không.
Gió đã ngừng thổi, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, giờ phút này sắc trời còn sớm, ở trong sân, đã có thân ảnh thiếu nữ đang ở đó, đang khua thanh tiểu kiếm dài ba thước trong tay.
Đây chính là Lô Cầm luyện kiếm buổi sáng a, nàng múa kiếm pháp, chính là từ trong Ảnh Vũ biến ảo mà thành, kế thừa đặc điểm cơ bản của Ảnh Vũ, bước chân như hoa như bướm, xem kẽ lẫn nhau, thân hình giống như hành vân lưu thủy, uyển chuyển động lòng người, cộng thêm dáng người thon thả của Lô Cầm, khuôn mặt mỹ hảo, bím tóc đuôi ngựa đong đưa trong gió, xem nàng luyện võ, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Diệp Không lặng lẽ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy thiếu nữ đang múa kiếm dưới nắng ban mai, khóe miệng nhịn không được xuất hiện nụ cười, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.
Hắn lắc đầu cũng không phải là do Lô Cầm múa không tốt hoặc không thành thạo, mà là vì hắn biết rõ, cái Ảnh Vũ này cũng không phải võ công thế tục, mà là Ảnh tộc dùng phương pháp dùng võ nhập đạo mà tu tiên, Lô Cầm đem loại phương pháp tu tiên này biến thành võ công thế tục, xác thực là bị coi thường, có cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng.
Nhưng đây cũng không có biện pháp, Lô Cầm không có linh căn tu tiên, Ảnh Ngọc có Ảnh Vũ nàng không thể tìm hiểu, nàng chỉ có thể đem Ảnh Vũ trở thành võ công bình thường mà luyện, tuy vậy, nàng vẫn được xem là cao thủ trong thế tục.
- Này!
Lô Cầm nũng nịu một tiếng, thanh tiểu kiếm ba thước trong tay biến ảo như du long xuất thủy, cuốn vào cái gai nhọn phía trước, mà thân hình của thiếu nữ giống như trường kiếm, lao tới.
- Keng!
Một tiếng kiếm minh, chỉ thấy tiểu kiếm ba thước đã vuột khỏi tay, một mực dính lên gốc cổ thụ già, mũi kiếm không ngờ xỏ xuyên qua thân cây, kiếm không ngừng run lên.
- Tốt!
Diệp Không ở bên cạnh quan sát mà không nhịn được khen một tiếng, Lô Cầm có thể đem Ảnh Vũ hóa thành kiếm pháp, luyện đến cảnh giới này không dễ, đáng để khen.
- Diệp Không ca ca.
Lô Cầm lúc này mới phát hiện được Diệp Không đang quan sát, rút trường kiếm ra, mỉm cười chạy tới, tia nắng ban mai chiếu xuống thiếu nữ, càng lộ ra cảnh mỹ hảo khỏe mạnh.
Diệp Không cười nói:
- Bây giờ muội đã là cao thủ, Lô Tuấn Lô Nghĩa cũng không tiếp được một kiếm này.
- Diệp Không ca ca, muội sẽ không dùng chiêu này với các ca ca.
Lô Cầm chu miệng, bất mãn khi Diệp Không so sánh.
- Vậy muội có thể không dùng chiêu này với ta hay không?
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Càng không...
Lô Cầm nói xong, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, rất là động lòng người.
- Vì cái gì lại không? Ta không có quan hệ họ hàng với nhau a.
Diệp Không cười, lại tiến lên một bước, nét vui vẻ trên mặt càng lớn.
- Không phải là không biết...
Trên mặt Lô Cầm đỏ ứng đáng yêu, cúi đầu, thanh kiếm gác ra sau lưng, thân thể bởi vì thẹn thùng mà có chút giãy dụa.
- Tiểu Cầm...
Thiếu nữ xinh đẹp thẹn thùng giống như một quả táo vừa chín tới, rất đẹp, Diệp Không nhịn không được khẽ gọi một tiếng, đở vai nàng, muốn cắn lên một ngụm.
Nhưng lúc này, sau lưng lại có tiếng cười thanh thúy vang lên.
- Ha ha, Bát thiếu gia, tiểu Cầm, các người thức dậy thật là sớm a.
Diệp Không buồn bực muốn chết, chính là tiểu Hồng tới không phải lúc, ngươi tới trễ một chút sẽ chết à? Ta rất lâu rồi không có hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lô Cầm đấy.
Đột nhiên tiểu Hồng cũng phát hiện đến không phải lúc, vội vàng giải thích.
- Là di nương bảo tiểu tỳ mang điểm tâm tới gọi hai người cùng ăn... Nếu không, tiểu tỳ tránh đi một chút?
Không giải thích khá tốt, một khi giải thích, Lô Cầm mắc cỡ đứng không vững, giận nói Diệp Không một câu.
- Đều tại huynh.
Nói xong tiểu Cầm liền vung chân, bỏ chạy đi.
Nhìn thấy Lô Cầm xấu hổ chạy đi, tiểu Hồng nhịn không được cười khanh khách, theo tiếng nàng cười, Diệp Không chỉ nhìn thấy hai điểm cao đang lên xuống nhấp nhô, rất đẫy đà, vô cùng non.
Đúng là yêu tinh, hại chết người không đền mạng mà!
- Hôm nay ngươi tới sớm thế?
Diệp Không hỏi.
- Tiểu tỳ...
Đột nhiên tiểu Hồng đang cười liền buồn bã, trong nội tâm có sầu khổ, nói không ra lời.
Diệp Không không biết nàng vì cái gì đột nhiên tâm tình không tốt, còn cho rằng lời nói của mình nặng, ngại nàng đến sớm.
- Ân, ta không phải chê ngươi đến sớm, chỉ là... Có chút kỳ quái, mặt trời còn chưa lên cao, Nhị thái thái đã kêu ngươi qua có việc gì sao?
Kỳ thật trong nội tâm tiểu Hồng rất không thoải mái, cũng không phải bởi vì khẩu khí của Diệp Không, mà là vì Diệp Văn thiếu gia trở lại.
Diệp Văn chính là con trai lớn của Nhị thái thái, là ca ca của Diệp Vũ, hắn đã trưởng thành, theo quy củ không thể ở lại nội viện, hắn đang ở một tòa viện độc lập nhỏ ở bên cạnh Diệp gia.
Giống như Diệp Vũ, Diệp Văn đối với nha đầu của lão nương ngấp nghé thật lâu, nàng tướng mạo mỹ lệ, dáng người nóng bỏng, quần áo cũng không thể che lấp nét thanh xuân, chỉ cần là nam nhân không ai không động tâm.
Diệp Văn cũng biết đệ đệ muốn nha đầu kia, nhưng khi trông thấy dáng người nóng bỏng của nha đầu kia, cánh tay không chịu sự khống chế của đại não.
Như lúc trước, Nhị thái thái ở nhà, tiểu Hồng có thể mượn việc hầu hạ phu nhân, tránh né và tránh đụng chạm với mình, nhưng hôm nay Nhị thái thái một đêm không có trở lại.
Cho nên đề phòng Diệp Văn động tay động chân, tiểu Hồng đã sớm chạy ra ngoài, đây chính là nguyên nhân tâm tình nàng không tốt.
Tiểu Hồng đương nhiên không nói ngọn nguồn cho Diệp Không biết, chỉ trả lời.
- Nhị thái thái sáng sớm đã đi ra ngoài, dù sao tiểu tỳ vô sự, nên đến sớm một chút.
- Sáng sớm đi ra ngoài?
Diệp Không sững sờ, lập tức minh bạch, thiếp thân nô tài đều phải giấu diếm bí mật của chủ tử, hắn liếc nhìn tiểu Hồng, trầm giọng nói ra.
- Tiểu Hồng tỷ, ở cùng với ta mà còn giả vờ với nói dối nữa sao?
Tiểu Hồng nghe ra Diệp Không không vui, vội vàng nói ra.
- Nô tỳ không dám, nhưng nô tỳ không biết Nhị thái thái ta đi ra ngoài vào lúc nào, nhưng có khả năng là đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Tiểu Hồng nói xong lại nài nỉ.
- Bát thiếu gia ngài cũng đừng nói ra nhé, bằng không thì Nhị thái thái sẽ lột da ta đấy.
Với tư cách là phu nhân của gia chủ Diệp phủ, một đêm không quay về, nếu là truyền đi, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ biến thành lộn xộn, sẽ biến thành đại sự, tiểu Hồng biết rõ lợi hại trong đó.
- Yên tâm đi, ta sẽ không nhìn ngươi gặp nạn đâu còn nữa từ nay trở đi không cần xưng hô khách khí với ta.
Diệp Không nhấc chân đi về đại sảnh, đi hai bước, đột nhiên lại hỏi.
- Không muốn!
Nếu Hoàng Tuyền lão tổ không muốn đi trong túi trữ vật, Diệp Không cũng dùng tơ làm thành dây thừng cột pháp khí tiểu kiếm lên hông, ở Thương Nam đại lục võ phong thịnh hành, rất nhiều người đều mang binh khí bên người, Diệp Không treo một thanh tiểu kiếm bên hông, cũng không có gì là khác người, hơn nữa người bình thường cũng không nhìn ra đây là pháp khí tu tiên giả.
Về phần pháp khí tiểu kiếm có mất đi hay không vậy thì càng không cần lo lắng, nguyên thần của Hoàng Tuyền lão tổ đang ở bên trong, tùy thời có thể liên hệ với Diệp Không.
Gió đã ngừng thổi, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, giờ phút này sắc trời còn sớm, ở trong sân, đã có thân ảnh thiếu nữ đang ở đó, đang khua thanh tiểu kiếm dài ba thước trong tay.
Đây chính là Lô Cầm luyện kiếm buổi sáng a, nàng múa kiếm pháp, chính là từ trong Ảnh Vũ biến ảo mà thành, kế thừa đặc điểm cơ bản của Ảnh Vũ, bước chân như hoa như bướm, xem kẽ lẫn nhau, thân hình giống như hành vân lưu thủy, uyển chuyển động lòng người, cộng thêm dáng người thon thả của Lô Cầm, khuôn mặt mỹ hảo, bím tóc đuôi ngựa đong đưa trong gió, xem nàng luyện võ, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Diệp Không lặng lẽ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy thiếu nữ đang múa kiếm dưới nắng ban mai, khóe miệng nhịn không được xuất hiện nụ cười, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.
Hắn lắc đầu cũng không phải là do Lô Cầm múa không tốt hoặc không thành thạo, mà là vì hắn biết rõ, cái Ảnh Vũ này cũng không phải võ công thế tục, mà là Ảnh tộc dùng phương pháp dùng võ nhập đạo mà tu tiên, Lô Cầm đem loại phương pháp tu tiên này biến thành võ công thế tục, xác thực là bị coi thường, có cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng.
Nhưng đây cũng không có biện pháp, Lô Cầm không có linh căn tu tiên, Ảnh Ngọc có Ảnh Vũ nàng không thể tìm hiểu, nàng chỉ có thể đem Ảnh Vũ trở thành võ công bình thường mà luyện, tuy vậy, nàng vẫn được xem là cao thủ trong thế tục.
- Này!
Lô Cầm nũng nịu một tiếng, thanh tiểu kiếm ba thước trong tay biến ảo như du long xuất thủy, cuốn vào cái gai nhọn phía trước, mà thân hình của thiếu nữ giống như trường kiếm, lao tới.
- Keng!
Một tiếng kiếm minh, chỉ thấy tiểu kiếm ba thước đã vuột khỏi tay, một mực dính lên gốc cổ thụ già, mũi kiếm không ngờ xỏ xuyên qua thân cây, kiếm không ngừng run lên.
- Tốt!
Diệp Không ở bên cạnh quan sát mà không nhịn được khen một tiếng, Lô Cầm có thể đem Ảnh Vũ hóa thành kiếm pháp, luyện đến cảnh giới này không dễ, đáng để khen.
- Diệp Không ca ca.
Lô Cầm lúc này mới phát hiện được Diệp Không đang quan sát, rút trường kiếm ra, mỉm cười chạy tới, tia nắng ban mai chiếu xuống thiếu nữ, càng lộ ra cảnh mỹ hảo khỏe mạnh.
Diệp Không cười nói:
- Bây giờ muội đã là cao thủ, Lô Tuấn Lô Nghĩa cũng không tiếp được một kiếm này.
- Diệp Không ca ca, muội sẽ không dùng chiêu này với các ca ca.
Lô Cầm chu miệng, bất mãn khi Diệp Không so sánh.
- Vậy muội có thể không dùng chiêu này với ta hay không?
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Càng không...
Lô Cầm nói xong, trên mặt xuất hiện nét đỏ ửng, rất là động lòng người.
- Vì cái gì lại không? Ta không có quan hệ họ hàng với nhau a.
Diệp Không cười, lại tiến lên một bước, nét vui vẻ trên mặt càng lớn.
- Không phải là không biết...
Trên mặt Lô Cầm đỏ ứng đáng yêu, cúi đầu, thanh kiếm gác ra sau lưng, thân thể bởi vì thẹn thùng mà có chút giãy dụa.
- Tiểu Cầm...
Thiếu nữ xinh đẹp thẹn thùng giống như một quả táo vừa chín tới, rất đẹp, Diệp Không nhịn không được khẽ gọi một tiếng, đở vai nàng, muốn cắn lên một ngụm.
Nhưng lúc này, sau lưng lại có tiếng cười thanh thúy vang lên.
- Ha ha, Bát thiếu gia, tiểu Cầm, các người thức dậy thật là sớm a.
Diệp Không buồn bực muốn chết, chính là tiểu Hồng tới không phải lúc, ngươi tới trễ một chút sẽ chết à? Ta rất lâu rồi không có hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lô Cầm đấy.
Đột nhiên tiểu Hồng cũng phát hiện đến không phải lúc, vội vàng giải thích.
- Là di nương bảo tiểu tỳ mang điểm tâm tới gọi hai người cùng ăn... Nếu không, tiểu tỳ tránh đi một chút?
Không giải thích khá tốt, một khi giải thích, Lô Cầm mắc cỡ đứng không vững, giận nói Diệp Không một câu.
- Đều tại huynh.
Nói xong tiểu Cầm liền vung chân, bỏ chạy đi.
Nhìn thấy Lô Cầm xấu hổ chạy đi, tiểu Hồng nhịn không được cười khanh khách, theo tiếng nàng cười, Diệp Không chỉ nhìn thấy hai điểm cao đang lên xuống nhấp nhô, rất đẫy đà, vô cùng non.
Đúng là yêu tinh, hại chết người không đền mạng mà!
- Hôm nay ngươi tới sớm thế?
Diệp Không hỏi.
- Tiểu tỳ...
Đột nhiên tiểu Hồng đang cười liền buồn bã, trong nội tâm có sầu khổ, nói không ra lời.
Diệp Không không biết nàng vì cái gì đột nhiên tâm tình không tốt, còn cho rằng lời nói của mình nặng, ngại nàng đến sớm.
- Ân, ta không phải chê ngươi đến sớm, chỉ là... Có chút kỳ quái, mặt trời còn chưa lên cao, Nhị thái thái đã kêu ngươi qua có việc gì sao?
Kỳ thật trong nội tâm tiểu Hồng rất không thoải mái, cũng không phải bởi vì khẩu khí của Diệp Không, mà là vì Diệp Văn thiếu gia trở lại.
Diệp Văn chính là con trai lớn của Nhị thái thái, là ca ca của Diệp Vũ, hắn đã trưởng thành, theo quy củ không thể ở lại nội viện, hắn đang ở một tòa viện độc lập nhỏ ở bên cạnh Diệp gia.
Giống như Diệp Vũ, Diệp Văn đối với nha đầu của lão nương ngấp nghé thật lâu, nàng tướng mạo mỹ lệ, dáng người nóng bỏng, quần áo cũng không thể che lấp nét thanh xuân, chỉ cần là nam nhân không ai không động tâm.
Diệp Văn cũng biết đệ đệ muốn nha đầu kia, nhưng khi trông thấy dáng người nóng bỏng của nha đầu kia, cánh tay không chịu sự khống chế của đại não.
Như lúc trước, Nhị thái thái ở nhà, tiểu Hồng có thể mượn việc hầu hạ phu nhân, tránh né và tránh đụng chạm với mình, nhưng hôm nay Nhị thái thái một đêm không có trở lại.
Cho nên đề phòng Diệp Văn động tay động chân, tiểu Hồng đã sớm chạy ra ngoài, đây chính là nguyên nhân tâm tình nàng không tốt.
Tiểu Hồng đương nhiên không nói ngọn nguồn cho Diệp Không biết, chỉ trả lời.
- Nhị thái thái sáng sớm đã đi ra ngoài, dù sao tiểu tỳ vô sự, nên đến sớm một chút.
- Sáng sớm đi ra ngoài?
Diệp Không sững sờ, lập tức minh bạch, thiếp thân nô tài đều phải giấu diếm bí mật của chủ tử, hắn liếc nhìn tiểu Hồng, trầm giọng nói ra.
- Tiểu Hồng tỷ, ở cùng với ta mà còn giả vờ với nói dối nữa sao?
Tiểu Hồng nghe ra Diệp Không không vui, vội vàng nói ra.
- Nô tỳ không dám, nhưng nô tỳ không biết Nhị thái thái ta đi ra ngoài vào lúc nào, nhưng có khả năng là đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Tiểu Hồng nói xong lại nài nỉ.
- Bát thiếu gia ngài cũng đừng nói ra nhé, bằng không thì Nhị thái thái sẽ lột da ta đấy.
Với tư cách là phu nhân của gia chủ Diệp phủ, một đêm không quay về, nếu là truyền đi, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ biến thành lộn xộn, sẽ biến thành đại sự, tiểu Hồng biết rõ lợi hại trong đó.
- Yên tâm đi, ta sẽ không nhìn ngươi gặp nạn đâu còn nữa từ nay trở đi không cần xưng hô khách khí với ta.
Diệp Không nhấc chân đi về đại sảnh, đi hai bước, đột nhiên lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.