Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 165: Quỳ xuống

Vương Tiểu Man

31/07/2014

Việc này Diệp Không đã xử lý xong, Liễu Trường Thanh vui vẻ mang Tiểu Quyên đi mua phòng, đi nha môn đăng ký hộ khẩu. Những chuyện này đều không cần Diệp Không phải lo lắng, chuyện tình cơ bản đã xong xuôi, Diệp Không chuẩn bị ra khỏi thành tu luyện. Trở lại tiểu viện của mình, tuy rằng không thể bỏ Trần Cửu Nương cùng hai nha đầu, thế nhưng nếu như vậy sẽ khiến tu luyện của Diệp Không chậm trễ, hắn dặn dò một phen rồi bình yên rời khỏi Diệp phủ.

Diệp Không cưỡi ngựa đi mua ít hạt giống ngô, ra khỏi thành đi thẳng về hướng nam.

- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi tìm nơi nào để tu luyện? Tốt nhất tìm một nơi vắng vẻ một chút, an toàn một chút, linh khí sung túc một chút.

Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.

- Hắc hắc, những chuyện này ngươi không cần phải lo, tự nhiên ta sớm đã có tính toán. Ngươi cứ yên tâm đi theo ta là được.

Quả thực Diệp Không đã nghĩ kỹ, chỗ Phạm Cửu Xà đưa mình tới lần trước không phải rất tốt sao? Vắng vẻ, đủ hoang vu, bên ngoài cũng không có gì nguy hiểm, Phạm Cửu Xà có thể giết người cướp của tại chỗ đó, chứng tỏ hắn đã trinh sát qua xung quanh không có chuyện gì đặc biệt.

Rất nhanh, một người một ngựa đi theo đường chính ra tới thảo nguyên, tiến nhập vào trong rừng đước.

Lộ trình của đoạn này không hề ngắn, lần trước đi mất mấy giờ, cho nên Diệp Không cưỡi ngựa đi tới lúc trời tối mới đến.

- Nơi này…không phải là chỗ lão tổ ta bị Ảnh tộc đuổi giết phải ẩn thân, cuối cùng bắt được tu sĩ dị tộc sao?

Tuy rằng mười vạn năm đã cải biến đi rất nhiều, thế nhưng khung cảnh chính của Thập Vạn Đại Sơn còn không thay đổi, Hoàng Tuyền lão tổ càng nhìn càng cảm giác giống.

Diệp Không suy nghĩ chính xác, Phạm Cửu Xà đạt được pháp khí tiểu kiếm cùng các loại vật phẩm, chứng tỏ đây chính là chỗ táng thân của Hoàng Tuyền lão tổ lúc trước.

- Đúng vậy, lão tổ ngươi ở chỗ này mười vạn năm, hiện giờ mang ngươi trở lại chốn cũ, ngươi không có cảm giác gì sao?

Diệp Không hỏi.

Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh:

- Chính là chỗ kia a, nếu là lão tổ ta năm đó tùy tiện dùng pháp khí đi tới trong nháy mắt, ngươi lại đi lâu như vậy, quả thật rất lãng phí thời gian.

Diệp Không bất đắc dĩ nói:

- Này, lão tổ, ngươi muốn đứng đó nói chuyện với thắt lưng không? Cái đó là pháp khí phi hành, nếu như ta có thì ta cũng muốn đằng vân giã vũ, thế nhưng bây giờ không phải là không có sao?

Diệp Không nói xong lại hỏi:

- Pháp khí tiểu kiếm này có công năng phi hành không? Lần trước ta thấy Vạn Huyền chân nhân có thể dùng phi kiếm để phi hành.



- Pháp khí rác rưởi cũng có thể phi hành.

Hoàng Tuyền lão tổ nói:

- Rất nhiều pháp khí đều có thể công năng phi hành, nhất là phi kiếm, thế nhưng nếu tăng thêm công năng phi hành sẽ giảm bớt một phần uy lực của pháp khí, cho nên rất nhiều người thà rằng phi kiếm không có công năng phi hành cũng phải đem bộ phận năng lượng này đặt vào công kích, mà thanh tiểu kiếm đó chính là dạng pháp khí như vậy.

- Nói như thế về sau ta phải đi tìm pháp khí phi hành khác rồi?

Diệp Không chán nản thất vọng, hai chân kẹp vào bụng ngựa thúc đi, thế nhưng hắn lập tức quay lại chuyện cũ nói:

- Nói như vậy, công kích của pháp khí tiểu kiếm rất cường đại sao?

- Pháp khí rác rưởi thôi, loại pháp khí trung phẩm này có cường thịnh trở lại thì làm được gì? Coi như năm đó, nếu ai muốn tặng lão tổ ta pháp khí như vậy, lão tổ ta sẽ đập nát mặt hắn!

Trong miệng Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không có thứ tốt, cho dù năm đó lão như thế nào nhưng hiện giờ nghe được quả thật rất chán ngấy.

- Ta nói lão tổ này, ngươi đừng có đề cập tới năm đó có được không? Hiện giờ nếu ai đưa ta vài món pháp khí như vậy, ta cười đến không ngậm miệng được mất.

- Không có chí khí!

Diệp Không thở dài:

- Không có biện pháp, ai kêu ta nghèo như vậy? Chí khí với người nghèo là một thứ vô cùng xa xỉ.

Hoàng Tuyền lão tổ khinh bỉ một tiếng rồi mới nói:

- Pháp khí tiểu kiếm kia đâu rồi, tuy rằng trong mắt lão tổ ta nó giống như một thứ rác rưởi. Thế nhưng đối với ngươi mà nói vẫn là một kiện pháp khí không tệ, có thể nói cùng loại hình dáng cấp bậc thì cũng thuộc đẳng cấp cao.

Diệp Không nghe xong rất vui vẻ, đây chính là một kiện pháp khí trung phẩm a, nếu như lại là pháp khí trung phẩm mạnh nhất cũng không tồi chút nào, nghe nói còn rất nhiều tán tiên phải sử dụng pháp khí hạ phẩm. Đó mới là nghèo chính hiệu.

Chẳng qua Diệp Không còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói thêm:

- Có thể coi là pháp khí không tệ thì người sử dụng cũng phải lợi hại mới được. Ý của ta chính là sau khi Trúc Cơ kỳ, tốt nhất là đến Trúc Cơ trung kỳ mpis có thể phát dương uy lực của pháp khí tới cực hạn, cho nên cùng là pháp khí ở trong tay mỗi người lại có uy lực khác nhau.

- Hiện giờ ta có thể vung được mấy thành uy lực?

Diệp Không hỏi.

- Hai thành.



Hoàng Tuyền lão tổ không nương tình đả kích Diệp Không.

- Chỉ hai thành thôi sao?

Diệp Không căm tức nói. Uy lực của kiện pháp khí này tuy lớn nhưng chỉ có thể vung hai thành, vậy có gì hữu dụng chứ?

Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói:

- Tiểu tử, nếu không vì sao những tu sĩ kia đều dốc sức liều mạng tu luyện? Đồ chơi pháp khí này là cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ tại viễn cổ sử dụng, bởi vì lúc đó tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều cho nên mới sửa chữa phương pháp luyện khí, để cho tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể sử dụng. Ngươi mới là Luyện Khí kỳ tầng ba, ngươi còn muốn vung lên bao nhiêu uy lực nữa? Cho dù ngươi tu luyện Ngũ Hàng Thăng Tiên Thuật, linh lực cùng thần thức vượt xa người bên ngoài cũng chỉ tối đa vung được ba thành uy lực của tiểu kiếm mà thôi. Cho nên ngươi phải tu luyện thật nhiều, chăm chỉ khổ luyện mới có ngày nổi danh a.

Hai người nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi rất nhanh, đến khi ánh trăng treo lên đỉnh đầu mới tới nơi.

Khi Diệp Không giục ngựa đi vào mảnh đất trống ở trong rừng, cảnh tượng trước mặt lại khiến cho hắn sửng sốt.

- Vì sao nơi này lại nhiều Tù Lung thảo như vậy?

Hoàng Tuyền lão tổ cũng không biết trước tại đây từng xảy ra kịch chiến.

Diệp Không cũng không nghĩ tới Tù Lung thảo này lại có sinh mệnh lực lớn tới vậy, chỉ hơn nửa năm trôi qua mà một vùng đất trống đã hình thành một dải Tù Lung thảo kết thành lồng giam.

Dưới ánh trăng, ở giữa lồng giam có một bóng đen, nhìn từ trên xuống như một quan tài đứng, cảm giác có chút quỷ dị.

- Nơi này là như thế nào đây?

Diệp Không nhảy xuống ngựa, nhìn một mảnh Tù Lung thảo trước mặt.

- Nơi này không tệ, tuy rằng Tù Lung thảo chỉ là linh thảo cấp thấp thế nhưng số lượng nhiều như vậy cũng đủ để cung cấp linh khí hệ mộc. Cho dù nói thế nào đi nữa thì linh khí vẫn nhiều hơn Diệp phủ.

Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu nói.

Diệp Không cười nhẹ:

- Quan trọng hơn là những Tù Lung thảo này còn có thể phòng ngự, ở chỗ này ngây ngốc mấy tháng cũng không sao a.

- Đúng vậy, nên ngắt lấy một ít hạt giống Tù Lung thảo, về sau đối địch không chừng còn có hiệu quả đấy.

Hoàng Tuyền lão tổ cũng không cần phải sợ người khác thấy, bay từ bên trong pháp khí tiểu kiếm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Đồ Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook