Chương 167: Tiểu tu sĩ
Vương Tiểu Man
31/07/2014
Chẳng qua Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng lên:
- Tên gia hỏa ngươi không an phận, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì?
Diệp Không ngạc nhiên nói:
- Ba tháng, ta quay trở lại thăm lão nương, trấn an bà một chút, chuyện này có gì không đúng?
Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh:
- Ngươi muốn trở về cáo biệt cùng các nàng, sau đó ra ngoài hành tẩu một phen, ta nói đúng không?
Diệp Không bị Hoàng Tuyền lão tổ đoán trúng tâm tư, hắn cười, cũng không biết xấu hổ liền mặt dày thú nhận nói:
- Đúng vậy, ngươi xem hiện giờ ta đã có năng lực tự bảo vệ chính mình, nên đi ra ngoài một chuyến để giải sầu nha. Thuận tiện giúp mẹ ta kiếm chút đan được, còn có thể lịch lãm thêm một chút, nhìn phong cảnh khắp nơi, không chừng có thể đạt được cơ duyên…
- Được a.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói:
- Đúng vậy, quả thực linh lực cùng thần thức của ngươi cường đại, Luyện Khí kỳ tầng ba có thể vung bốn thành uy lực của tiểu kiếm, đây là chuyện lão tổ ta không nghĩ tới.
- Thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại mà đã ngông nghênh xông ra ngoài… Nói cho ngươi biết, ngươi còn non lắm! Loại kiến nhỏ như ngươi đi ra ngoài chưa được một phút đã bị người ta bóp chết! Tu Tiên Giới không giống như trong tưởng tượng của ngươi tràn ngập ôn nhu đâu! Khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận là vạn kiếp bất phục!
- Giết người đoạt bảo thôi, thế nhưng ta không có bảo để đoạt a.
Diệp Không miễn cưỡng nói.
- Tiểu kiếm cùng hộ giáp của ngươi cũng đủ để người khác tới giết!
- Ta không lấy ra thì sao?
- Tu tiên giả giết người căn bản không cần lý do! Giống như một ngày nào đó tính tình ngươi không tốt, một cước đạp chết mấy con kiến, những tu sĩ cao cấp kia giết người căn bản tương đương với giết chết mấy con kiến!
- Không phải còn có ngươi nữa sao?
Hoàng Tuyền lão tổ té xỉu:
- Thì ra ngươi tính toán cả lão tổ ta vào… Nói cho ngươi biết một chuyện, ta tuyệt đối không giúp đỡ, ngươi tưởng rằng hiện giờ lão tổ ta vẫn còn là Nguyên Anh kỳ sao?
Diệp Không cười nói:
- Vậy chuyện của ngươi ta cũng không giúp đỡ.
Hoàng Tuyền lão tổ ngạc nhiên nói:
- Ta có chuyện gì?
- Tìm bảo vật trong hầm kia chứ sao.
Hoàng Tuyền lão tổ phiền muộn nói:
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Không còn phiền muộn hơn so với hắn:
- Ta nói này lão tổ, ba tháng qua ngươi lật tung cả mảnh đất lên, ta lại còn không biết, ngươi khinh ta là thằng ngu sao?
Hoàng Tuyền lão tổ lập tức cười cười, cũng không phủ nhận.
Diệp Không truy vấn tiếp:
- Lão tổ, nói đi, đến tột cùng bảo vật gì có thể khiến tu sĩ như ngươi nhớ mãi không quên như vậy?
- Nói cho ngươi cũng chả có tác dụng, ngươi cũng không dùng được.
Hoàng Tuyền lão tổ trốn tránh không đáp.
- Vậy ngươi nói cho ta biết vật kia tên gọi là gì là được rồi?
Diệp Không không buông tha.
- Nói cho ngươi biết! Ta cũng không biết.
Thấy vẻ mặt không tin của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ lại nói:
- Ta chỉ biết đó là bảo bối, thế nhưng lại không biết nó có thể làm được những gì, ít nhất nó có một chỗ hữu dụng. Chính là giúp hồn phách của ta ở trong pháp khí tiểu kiếm mười vạn năm vẫn không chết.
- A, cái này rất hữu dụng nha.
Diệp Không gật đầu nói.
- Bằng không ngươi cho rằng Nguyên Anh tiến vào pháp khí là có thể ngủ mười vạn năm không chết sao?
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận nói:
- Ta nói tiểu tử này, ngươi đừng có nghĩ cách a, đến lúc lấy ra, cũng chỉ đặt tạm trên người ngươi. Nếu như ngươi muốn nuốt mảnh, đừng trách lão tổ ta trở mặt.
Diệp Không cả giận nói:
- Ta làm sao có tính như vậy? Xin ngươi đừng vũ nhục tư cách của ta! Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu ngươi có biết không? Tình cảm kiên cố như vàng, tình ý vĩnh viễn bảo tồn, làm gì có bảo vật cao thượng hơn tình hữu nghị thuần khiết của chúng ta nữa? Cho nên ta tuyệt đối sẽ không nuốt một mình, ngươi cứ yên tâm đi.
Lúc này Hoàng Tuyền lão tổ mới yên lòng lại, hỏi thêm:
- Nói đi, ngươi biết hầm ở chỗ nào sao?
Diệp Không lại cười:
- Nói cho ngươi biết cũng được, chẳng qua có điều kiện… nếu như về sau vật kia có thêm chỗ tốt gì thì ngươi phải để chỗ đó cho ta.
Hoàng Tuyền lão tổ trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng:
- Hiện giờ ta đã rõ, thì ra ngươi vô sỉ như vậy.
- Này, ta đã nói là không tham ô bảo vật của ngươi, ta vô sỉ hồi nào?
- Ngươi chính là xảo trá.
Diệp Không vô lại nói:
- Ngươi có đáp ứng hay không a?
Hoàng Tuyền lão tổ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên lông mày nhíu lại, cười nói:
- Bên ngoài có tu sĩ tầng sáu Luyện Khí kỳ, ngươi có phiền toái rồi…
Hoàng Tuyền lão tổ duỗi người, lười nhác nói:
- Lão tổ ta mệt rồi, đi ngủ chút đây… Nếu như ngươi không đánh lại thì có thể gọi ta tới hỗ trợ. Chẳng qua có điều kiện a, nói cho ta biết hầm ở nơi nào, bằng hữu, bảo trọng.
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong, thân thể thu nhỏ lại chui vào trong pháp khí tiểu kiếm.
- Này, ngươi đừng chạy a, lão gia hỏa vô sỉ kia, vứt bỏ bằng hữu, lâm trận bỏ chạy, Diệp Không ta nhìn lầm người rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nối:
- Ngươi nói gì cũng đều vô dụng, ha ha, ngươi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba rồi mà vẫn chỉ là một tên gà mờ không có kinh nghiệm thực chiến, coi chừng nha!
- Da của linh mộc này rất cứng rắn, cũng không biết hạt giống của nó giấu tại đâu?
Tiểu tu sĩ Man tộc thì thầm.
Hắn rất muốn hái hạt giống của loại thực vật vô danh này, nhưng đến lúc thu thập mới phát hiện, chính mình không biết hạt giống linh mộc ở đâu.
Nói như vậy, hạt giống thực vật đều bị vỏ cây cứng rắn bao phủ, giống như loại Hạch Đào, quả Óc chó.
Tiểu tu sĩ Man tộc đoán hạt giống nằm trong lồng giam hình chữ nhật.
Dây leo có thể ngăn cách Tù Lung thảo cũng không dễ dàng phá giải như vậy, ít nhất phải có một pháp khí sắc bén loại đao kiếm.
Chẳng qua tiểu tu sĩ này cũng thật sự quá nghèo, nghèo đến mức không có bất kỳ thanh pháp khí sắc bén nào.
- Dùng hỏa cầu thử xem.
Tiểu tu sĩ ném ra một tiểu hỏa cầu, thế nhưng Tù Lung thảo căn bản không hề hấn chút nào, bao nhiêu hỏa cầu đánh vào đều bị dập tắt.
Trong lúc hắn đang không còn biện pháp thì đột nhiên có người xuất hiện.
- Bằng hữu, phiến Tù Lung thảo này là của ta, kính xin hạ thủ lưu tình.
Diệp Không cười đi tới, dùng khẩu khí rất khách khí nói.
- Của ngươi? Tù Lung thảo? Tên thật chuẩn.
Tiểu tu sĩ nghe có tiếng người nói không khỏi cả kinh, đến khi quay lại thấy Diệp Không, hắn liền yên lòng.
Luyện khí tầng ba, quá thấp, thấp đến nỗi không thể sử dụng được pháp khí. Có thể sử dụng được pháp khí hay không chính là chỉ tiêu chiến đấu của một tu sĩ, không dùng được pháp khí như vậy chỉ có thể sử dụng pháp thuật để chiến đấu. Vậy còn gì đáng sợ đâu.
Tuy rằng tiểu tu sĩ Man tộc không có pháp khí loại đao kiếm thế nhưng hắn có pháp khí loại khác, muốn giết chết thiếu niên Luyện Khí kỳ tầng ba này dễ như trở bàn tay.
- Trước đây ta đi qua phiến rừng cây cũng không thấy ai tại đây, thật không tưởng tượng là có loại thực vật này!
Trong lòng tiểu tu sĩ Man tộc có chút khinh thường, miệng cũng không hề khách khí, hắn đã thấy phiến linh mộc tự nhiên sẽ không buông tha dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.