Chương 177: Tìm được
Vương Tiểu Man
31/07/2014
- Thiếu gia, ngươi bái kiến di nương?
- Mới đi từ chỗ đó ra!
- A, ta cũng vừa mới đùa giỡn cùng Tiểu Cầm đấy.
- Ta biết rồi.
- Á! Thiếu gia, ngươi làm gì vậy?
- Đương nhiên là trở về phòng.
- Không được, nô tỳ còn chưa ăn điểm tâm đâu… Thiếu gia trở lại từ lúc nào vậy… chúng ta trò chuyện nha, hiện giờ trời còn sáng, ngươi đừng vội như vậy, ha ha, thiếu gia, đồ bại hoại…
Hai người quấn lấy nhau về đến phòng, vào cửa, cả hai đều có chút thở hổn hển. Trên gương mặt Tiểu Hồng hiện một tầng mây đỏ, còn Diệp Không trực tiếp đặt thân thể của Tiểu Hổng ở dưới thân, há miệng mút lấy mút để đôi môi mềm của nàng.
Đồng thời hắn khoát tay ném thanh tiểu kiếm vào túi trữ vật, thanh âm của Hoàng Tuyền lão tổ vang lên trong đầu:
- Tiểu tử, lão tổ ta ngủ một hồi, khi nào ngươi tìm được Tỳ Bà thì bảo ta.
- Biết rồi biết rồi.
Diệp Không không nhiều lời với Hoàng Tuyền lão tổ, hắn chăm chút thưởng thức đôi môi thơm nức của Tiểu Hồng. Bàn tay rộng mò mẫn tới địa phương nhu nhuyễn kia.
- Thiếu gia, không được, Tiểu Cầm sẽ biết.
Tiểu Hồng bị mò mẫm hồi lâu có chút không chịu được.
- Các nàng vốn đã biết rõ, nàng là của ta.
Diệp Không nhanh chóng cởi bỏ quần áo màu xanh nhạt của Tiểu Hồng, trong nội y bao chặt một thứ chính là vật sủng ái của nam nhân.
Tiểu Hồng hít một ngụm khí lạnh, chỉ có thể tùy ý để hắn cởi bỏ mấy nút thắt, sau đó bị hắn nắm trong tay vân vê.
- Tiểu Hồng, lớn thêm rồi.
Diệp Không yêu thích không buông tay.
- Vân vê vài cái thôi nha, bây giờ là ban ngày ban mặt, thiếu gia đừng để tiểu tỳ không còn mặt mũi đi gặp Tiểu Cầm.
Tiểu Hồng thấp giọng nói, thế nhưng trong lòng nàng có chút không chịu được.
Quan niệm của đại lục Thương Nam vẫn rất bảo thủ, ban ngày thì phải làm việc chính, nhất là buổi sáng, ánh nắng ban trưa vô cùng trân quý, sao có thể dùng để làm loại sự tình nhàm nhán như thế này?
- Lời ấy sai rồi.
Diệp Không nghiêm mặt lại, nói:
- Căn cứ vào nghiên cứu của khoa học, nam nhân và nữ nhân làm việc đó tốt nhất là vào buổi sáng sớm. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, sức lực dồi dào, thể lực cũng được hồi phục tràn đầy, nàng nói xem, ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối còn phải làm việc kịch liệt như vậy, ai còn có lực chứ? Cho nên ngủ một giấc xong, nam nhân mới có khí lực để làm ô sin cho nữ nhân nha!
- Chỉ có thiếu gia là lắm chuyện, ai muốn loại người như thiếu gia làm ô sin, không làm chính sự.
Tiểu Hồng sẵng giọng.
- Hắc hắc, đâm chồi kết trái, sinh nôi nảy nở chính là việc chính.
Diệp Không đã có chút không nhịn được, bàn tay nắm lấy eo của Tiểu Hồng, chỉ chực ôm giai nhân lên giường vui vẻ.
- Không được, buổi tối a…
Tiểu Hồng khẩn cầu, dùng sức tránh Diệp Không ra. Kỳ thật nàng lo lắng nhất chính là Tiểu Cầm không vui.
Mỗi ngày đều ở chung từ sáng tới tối, sao Tiểu Hồng còn không biết suy nghĩ trong đầu Tiểu Cầm là gì. Vốn Lô Cầm đã phiền muộn Diệp Không ca ca nóng lạnh thất thường với nàng. Nếu như hiện giờ mình lại trở mặt cùng Diệp Không ca ca thân mật, nhất định trong lòng Lô Cầm sẽ cảm thấy khó chịu a.
Trong lúc hai người đang co kéo qua lại, Lô Cầm đã mặc đầy đủ quần áo tiến vào.
Cũng không phải Lô Cầm muốn phá chuyện tốt của bọn họ mà thực ra đại lục Thương Nam tương đối bảo thủ. Ai có thể ngờ bọn họ có thể làm việc như vậy giữa ban ngày.
Hơn nữa vừa rồi hai người vội vàng hôn nhau, ngay cả chốt cửa cũng không cài. Chỉ cần đẩy nhẹ là thấy được cảnh vật bên trong, cho nên Lô Cầm căn bản không cần gõ cửa liền tiến vào.
- A!
Lô Cầm tiến vào trong lập tức bị tràng diện hương diễm khiến kinh ngạc ngây người.
Chỉ thấy Tiểu Hồng tỷ đang bị Diệp Không ca ca thôi đẩy ở trên bàn tròn. Hai chân Tiểu Hồng đạp loạn, còn Diệp Không lại vô tình đưa tay thò vào váy của Tiểu Hồng, tuy rằng tay ở trong quần thế nhưng có thể trông thấy cảnh tượng gió nổi mây phun bên trong.
Nhìn ở phía trên càng khiến cho tâm nàng nhảy loạn, quần áo của Tiểu Hồng bị cởi bỏ, Diệp Không ca ca đang ngậm viên ngọc châu kia khiến Tiểu Hồng phun ra thanh âm ậm ừ, ư a không ngớt.
Tuy rằng Lô Cầm đã biết không ít chuyện thế nhưng vẫn là nha đầu chưa trải qua chuyện đó. Đối với những phương diện này còn vô cùng đơn thuần, đại lục Thương Nam chưa có loại phim về thể loại này cho nên Lô Cầm chưa từng nhìn thấy tràng cảnh trước mặt bao giờ.
Nàng lập tức đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi ngẩn người rồi quay đầu trốn ra ngoài.
Đôi uyên ương trong phòng cũng bị nàng làm cho giật mình, mau chóng dừng động tác lại, Tiểu Hồng càng mắc cỡ chỉ muốn chui xuống đất.
Nhìn thấy Lô Cầm rời đi, đột nhiên Tiểu Hồng nảy ra một ý, nàng tiến tới giữ chặt Lô Cầm lại:
- Tiểu Cầm chớ đi, đều là Diệp Không ca ca của ngươi làm chuyện xấu.
Sắc mặt Lô Cầm ửng hồng, hô hấp hỗn loạn, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cúi đầu ừm một tiếng.
- Kỳ thật ta là thị nữ của thiếu gia, hầu hạ hắn cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng hắn quá xấu, giữa ban ngày ban mặt mà muốn…
Tiểu Hồng lừ mắt sang Diệp Không.
Lô Cầm nghe Tiểu Hồng giải thích không khỏi vội vàng nói:
- Tiểu Hồng tỷ, ta không cố ý quấy rầy các ngươi… do ta quấy rầy.
Lô Cầm nói xong liền cúi đầu xuống, trong lòng có chút mất mát. Diệp Không ca ca lâu ngày mới trở về liền đi thân mật với Tiểu Hồng. Ngay cả thời gian chào hỏi với mình cũng không có, có phải không thích mình hay không.
Chẳng qua tai nàng lại nghe được lời nói của Tiểu Hồng:
- Vừa rồi thiếu gia nói, kỳ thật hắn nhìn thấy quần áo của ngươi không chỉnh tề cho nên mới động tâm tư. Có điều ngượng ngùng đối với ngươi nên mới vội vã kéo ta về phòng.
Lô Cầm nghe vậy càng thêm xấu hổ, tuy rằng thẹn thùng nhưng nghe được Diệp Không ưa thích nàng, nội tâm cũng không còn quá đau buồn nữa.
Lời nói của Tiểu Hồng, Diệp Không cũng nghe rõ ràng. Hắn vừa định bảo Tiểu Hồng nói hưu nói vượn thế nhưng thấy Lô Cầm không chút tức giận, chỉ xấu hổ cúi đầu, Diệp Không liền hiểu ra. Tiểu Hồng chính là đang vẽ đường cho chính mình, mà bề ngoài của Lô Cầm cũng không có bộ dáng phản đối.
Có nên ra tay hay không? Đây mới là vấn đề.
- Ta đi ra ngoài một chút!
Tiểu Hồng lách qua người Diệp Không rồi ghé qua tai Lô Cầm nói:
- Chủ động lên.
Sau đó lướt nhẹ ra ngoài, trước khi đi còn cài then cửa thật chặt.
Nha đầu Tiểu Hồng kia làm cái gì vậy? Lão tử còn chưa muốn xuống tay với Lô Cầm, ngươi không phải ép ta dùng chiêu bá vương ngạnh thương cung chứ? Cuối cùng ta nên tiến lên hay không tiến đây? Thật là phiền toái.
Diệp Không ảo não không biết nói gì lại khiến cho Lô Cầm tưởng hắn đang tức giận vì mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.
- Diệp Không ca ca, ta quấy rầy các ngươi rồi.
Lô Cầm cúi đầu nói.
- Không có à có, do nha đầu kia nói hươu nói vượn thôi…
Diệp Không lại cảm giác lời nói của mình không đúng liền sửa lại:
- Kỳ thật ta vẫn rất ưa thích Tiểu Cầm, chẳng qua ta không động tâm tư như vậy với nàng.
- Mới đi từ chỗ đó ra!
- A, ta cũng vừa mới đùa giỡn cùng Tiểu Cầm đấy.
- Ta biết rồi.
- Á! Thiếu gia, ngươi làm gì vậy?
- Đương nhiên là trở về phòng.
- Không được, nô tỳ còn chưa ăn điểm tâm đâu… Thiếu gia trở lại từ lúc nào vậy… chúng ta trò chuyện nha, hiện giờ trời còn sáng, ngươi đừng vội như vậy, ha ha, thiếu gia, đồ bại hoại…
Hai người quấn lấy nhau về đến phòng, vào cửa, cả hai đều có chút thở hổn hển. Trên gương mặt Tiểu Hồng hiện một tầng mây đỏ, còn Diệp Không trực tiếp đặt thân thể của Tiểu Hổng ở dưới thân, há miệng mút lấy mút để đôi môi mềm của nàng.
Đồng thời hắn khoát tay ném thanh tiểu kiếm vào túi trữ vật, thanh âm của Hoàng Tuyền lão tổ vang lên trong đầu:
- Tiểu tử, lão tổ ta ngủ một hồi, khi nào ngươi tìm được Tỳ Bà thì bảo ta.
- Biết rồi biết rồi.
Diệp Không không nhiều lời với Hoàng Tuyền lão tổ, hắn chăm chút thưởng thức đôi môi thơm nức của Tiểu Hồng. Bàn tay rộng mò mẫn tới địa phương nhu nhuyễn kia.
- Thiếu gia, không được, Tiểu Cầm sẽ biết.
Tiểu Hồng bị mò mẫm hồi lâu có chút không chịu được.
- Các nàng vốn đã biết rõ, nàng là của ta.
Diệp Không nhanh chóng cởi bỏ quần áo màu xanh nhạt của Tiểu Hồng, trong nội y bao chặt một thứ chính là vật sủng ái của nam nhân.
Tiểu Hồng hít một ngụm khí lạnh, chỉ có thể tùy ý để hắn cởi bỏ mấy nút thắt, sau đó bị hắn nắm trong tay vân vê.
- Tiểu Hồng, lớn thêm rồi.
Diệp Không yêu thích không buông tay.
- Vân vê vài cái thôi nha, bây giờ là ban ngày ban mặt, thiếu gia đừng để tiểu tỳ không còn mặt mũi đi gặp Tiểu Cầm.
Tiểu Hồng thấp giọng nói, thế nhưng trong lòng nàng có chút không chịu được.
Quan niệm của đại lục Thương Nam vẫn rất bảo thủ, ban ngày thì phải làm việc chính, nhất là buổi sáng, ánh nắng ban trưa vô cùng trân quý, sao có thể dùng để làm loại sự tình nhàm nhán như thế này?
- Lời ấy sai rồi.
Diệp Không nghiêm mặt lại, nói:
- Căn cứ vào nghiên cứu của khoa học, nam nhân và nữ nhân làm việc đó tốt nhất là vào buổi sáng sớm. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, sức lực dồi dào, thể lực cũng được hồi phục tràn đầy, nàng nói xem, ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối còn phải làm việc kịch liệt như vậy, ai còn có lực chứ? Cho nên ngủ một giấc xong, nam nhân mới có khí lực để làm ô sin cho nữ nhân nha!
- Chỉ có thiếu gia là lắm chuyện, ai muốn loại người như thiếu gia làm ô sin, không làm chính sự.
Tiểu Hồng sẵng giọng.
- Hắc hắc, đâm chồi kết trái, sinh nôi nảy nở chính là việc chính.
Diệp Không đã có chút không nhịn được, bàn tay nắm lấy eo của Tiểu Hồng, chỉ chực ôm giai nhân lên giường vui vẻ.
- Không được, buổi tối a…
Tiểu Hồng khẩn cầu, dùng sức tránh Diệp Không ra. Kỳ thật nàng lo lắng nhất chính là Tiểu Cầm không vui.
Mỗi ngày đều ở chung từ sáng tới tối, sao Tiểu Hồng còn không biết suy nghĩ trong đầu Tiểu Cầm là gì. Vốn Lô Cầm đã phiền muộn Diệp Không ca ca nóng lạnh thất thường với nàng. Nếu như hiện giờ mình lại trở mặt cùng Diệp Không ca ca thân mật, nhất định trong lòng Lô Cầm sẽ cảm thấy khó chịu a.
Trong lúc hai người đang co kéo qua lại, Lô Cầm đã mặc đầy đủ quần áo tiến vào.
Cũng không phải Lô Cầm muốn phá chuyện tốt của bọn họ mà thực ra đại lục Thương Nam tương đối bảo thủ. Ai có thể ngờ bọn họ có thể làm việc như vậy giữa ban ngày.
Hơn nữa vừa rồi hai người vội vàng hôn nhau, ngay cả chốt cửa cũng không cài. Chỉ cần đẩy nhẹ là thấy được cảnh vật bên trong, cho nên Lô Cầm căn bản không cần gõ cửa liền tiến vào.
- A!
Lô Cầm tiến vào trong lập tức bị tràng diện hương diễm khiến kinh ngạc ngây người.
Chỉ thấy Tiểu Hồng tỷ đang bị Diệp Không ca ca thôi đẩy ở trên bàn tròn. Hai chân Tiểu Hồng đạp loạn, còn Diệp Không lại vô tình đưa tay thò vào váy của Tiểu Hồng, tuy rằng tay ở trong quần thế nhưng có thể trông thấy cảnh tượng gió nổi mây phun bên trong.
Nhìn ở phía trên càng khiến cho tâm nàng nhảy loạn, quần áo của Tiểu Hồng bị cởi bỏ, Diệp Không ca ca đang ngậm viên ngọc châu kia khiến Tiểu Hồng phun ra thanh âm ậm ừ, ư a không ngớt.
Tuy rằng Lô Cầm đã biết không ít chuyện thế nhưng vẫn là nha đầu chưa trải qua chuyện đó. Đối với những phương diện này còn vô cùng đơn thuần, đại lục Thương Nam chưa có loại phim về thể loại này cho nên Lô Cầm chưa từng nhìn thấy tràng cảnh trước mặt bao giờ.
Nàng lập tức đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi ngẩn người rồi quay đầu trốn ra ngoài.
Đôi uyên ương trong phòng cũng bị nàng làm cho giật mình, mau chóng dừng động tác lại, Tiểu Hồng càng mắc cỡ chỉ muốn chui xuống đất.
Nhìn thấy Lô Cầm rời đi, đột nhiên Tiểu Hồng nảy ra một ý, nàng tiến tới giữ chặt Lô Cầm lại:
- Tiểu Cầm chớ đi, đều là Diệp Không ca ca của ngươi làm chuyện xấu.
Sắc mặt Lô Cầm ửng hồng, hô hấp hỗn loạn, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cúi đầu ừm một tiếng.
- Kỳ thật ta là thị nữ của thiếu gia, hầu hạ hắn cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng hắn quá xấu, giữa ban ngày ban mặt mà muốn…
Tiểu Hồng lừ mắt sang Diệp Không.
Lô Cầm nghe Tiểu Hồng giải thích không khỏi vội vàng nói:
- Tiểu Hồng tỷ, ta không cố ý quấy rầy các ngươi… do ta quấy rầy.
Lô Cầm nói xong liền cúi đầu xuống, trong lòng có chút mất mát. Diệp Không ca ca lâu ngày mới trở về liền đi thân mật với Tiểu Hồng. Ngay cả thời gian chào hỏi với mình cũng không có, có phải không thích mình hay không.
Chẳng qua tai nàng lại nghe được lời nói của Tiểu Hồng:
- Vừa rồi thiếu gia nói, kỳ thật hắn nhìn thấy quần áo của ngươi không chỉnh tề cho nên mới động tâm tư. Có điều ngượng ngùng đối với ngươi nên mới vội vã kéo ta về phòng.
Lô Cầm nghe vậy càng thêm xấu hổ, tuy rằng thẹn thùng nhưng nghe được Diệp Không ưa thích nàng, nội tâm cũng không còn quá đau buồn nữa.
Lời nói của Tiểu Hồng, Diệp Không cũng nghe rõ ràng. Hắn vừa định bảo Tiểu Hồng nói hưu nói vượn thế nhưng thấy Lô Cầm không chút tức giận, chỉ xấu hổ cúi đầu, Diệp Không liền hiểu ra. Tiểu Hồng chính là đang vẽ đường cho chính mình, mà bề ngoài của Lô Cầm cũng không có bộ dáng phản đối.
Có nên ra tay hay không? Đây mới là vấn đề.
- Ta đi ra ngoài một chút!
Tiểu Hồng lách qua người Diệp Không rồi ghé qua tai Lô Cầm nói:
- Chủ động lên.
Sau đó lướt nhẹ ra ngoài, trước khi đi còn cài then cửa thật chặt.
Nha đầu Tiểu Hồng kia làm cái gì vậy? Lão tử còn chưa muốn xuống tay với Lô Cầm, ngươi không phải ép ta dùng chiêu bá vương ngạnh thương cung chứ? Cuối cùng ta nên tiến lên hay không tiến đây? Thật là phiền toái.
Diệp Không ảo não không biết nói gì lại khiến cho Lô Cầm tưởng hắn đang tức giận vì mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.
- Diệp Không ca ca, ta quấy rầy các ngươi rồi.
Lô Cầm cúi đầu nói.
- Không có à có, do nha đầu kia nói hươu nói vượn thôi…
Diệp Không lại cảm giác lời nói của mình không đúng liền sửa lại:
- Kỳ thật ta vẫn rất ưa thích Tiểu Cầm, chẳng qua ta không động tâm tư như vậy với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.