Chương 158: Trong nội cung
Vương Tiểu Man
31/07/2014
Đi theo Phong Tứ Nương trở về Tàng Xuân Lâu, còn có một người nô bộc, đang đứng chờ ở đằng kia, trông thấy Diệp Không tiến đến, liền quỳ xuống hành lễ:
- Bát thiếu gia tốt.
- Đứng lên đi.
Diệp Không đỡ người này dậy, lúc này mới hỏi tình huống như thế nào:
- Tên nửa nam nửa nữ kia đến cùng có lai lịch như thế nào?
- Bẩm Bát thiếu gia, nữ nhân kia là thị vệ trong hoàng cung.
- Hả? Làm sao ngươi biết được?
Người này vừa nói, Diệp Không liền hiểu được. Nguyên lai nữ nhân kia sau khi vở kịch mở màn mới đến, song thời điểm nàng đến, phiếu vé đã bán hết. Tuy dưới lầu đã hết chỗ, nhưng trên lầu vẫn còn sương phòng, cũng không phải sương phòng này không ai muốn, mà là Phong Tứ Nương sợ vạn nhất lúc nào đó có khách quý đột nhiên đến, cho nên mỗi khi diễn kịch đều cố ý lưu lại một sương phòng dùng để đề phòng vạn nhất.
Nữ nhân này đương nhiên muốn sương phòng, nô bộc trả lời, sương phòng cuối cùng này là để dành cho khách quý, thì cái tên nữ giả nam trang kia cười cười, nói ta cũng là khách quý nha.
- Tiếp đó nàng liền lấy ra một khối kim bài, đây chính là chân kim ( vàng thật ) nha, ánh vàng rực rỡ, còn nặng trịch nữa.
Người này vừa nghĩ đến khối kim bài đã chảy nước miếng, bất quá lúc hắn nhớ đến chữ trên đó, liền trung thực nói:
- Thuộc hạ cầm khối kim bài nhìn nhìn, chỉ thấy trên đó có khắc bốn chữ to, thông suốt. Thuộc hạ mới nói không có việc gì khắc chữ trên khối vàng để làm gì, đây cũng quá nhàm chán, ngươi có khối vàng này cũng có thể mua một cái Tàng Xuân Lâu rồi? Nữ nhân kia nở nụ cười, lại nói nữ nhân kia cười rộ lên thật đúng là đẹp, thuộc hạ ở Tàng Xuân Lâu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, giống như là tiên nữ vậy, cho dù là nàng ăn mặc nam trang.
Diệp Không cả giận nói:
- Ít nói nhảm, nói chính sự!
- Ah, dạ, dạ!
Người này cảm thấy mình thất thố, thế nhưng nàng kia cười, thật sự là quá dễ nhìn. Người này ngẫm lại còn nói thêm:
- Nữ nhân kia về sau nói, ngươi lật lại mà xem nha. Vì vậy thuộc hạ mới đem khối kim bài kia lật lại, ở đó cũng có khắc bốn chữ, thuộc hạ vừa nhìn lại càng hoảng sợ, khối kim bài xém chút nữa đã làm rơi rồi.
- Ở đó khắc chữ gì?
- Như trẫm thân lâm! ( Như đích thân trẫm tới )
Người này ghé vào bên tai Diệp Không nói ra. Dân chúng bình thường cũng không giống như Tu Tiên giả, bọn họ đối với hoàng đế là tràn ngập sự kính sợ, dù sao vị "bạn thân ngồi trên ghế rồng kia", có rất nhiều quân đội, có thể tùy ý quyết định sinh tử của con dân, làm sao mà bọn họ không hoảng sợ cho được?
- Trong hoàng cung hay sao? Người hoàng cung đến Nam Đô thành làm gì?
Diệp Không thầm nghĩ.
Người này nói tiếp:
- Nữ nhân còn nói, nàng là thị vệ trong hoàng cung, có tính là khách quý hay không, thuộc hạ vội vàng gật đầu, lúc này mới mang nàng lên sương phòng.
Người này nói xong, nhịn không được lại nói:
- Nữ nhân trong hoàng cung chính là không giống với..., tựa như là tiên nữ vậy, hoàng đế cùng thị vệ xinh đẹp như vậy mỗi ngày ở cùng một chỗ, có nhiều thoải mái a.
Diệp Không cười nói:
- Vọng nghị thánh thượng, ngươi muốn mất đầu hả?
Người này không dám nhiều lời, liền tranh thủ cáo lui.
Người này vừa đi, Diệp Không thầm nghĩ, cảnh giới của nữ nhân này không thấp, đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi, lại có nhiều pháp khí cao cấp như vậy, tại sao có thể là thị vệ trong hoàng cung được chứ?
Hoàng cung thị vệ đối với người bình thường mà nói là cao không thể chạm tới, nhưng đối với Tu Tiên giả mà nói thì không đáng giá nhắc tới, không có Tu tiên giả nào lại chịu sự quản lý của Hoàng đế, lại càng không có Trúc Cơ kỳ nữ tu chịu để cho lão hoàng đế chà đạp.
Như vậy xem ra, thân phận của nàng cũng dễ đoán, Diệp Không biết rõ sau lưng mỗi quốc gia đều có một môn phái tu tiên ủng hộ, cô gái này nhất định là môn phái tu tiên sau lưng An quốc phái tới, cho nên mới có được hoàng cung lệnh bài, dễ dàng làm việc trong nhân gian.
Đã biết thân phận của nàng này, Diệp Không đương nhiên sẽ không tìm tới nàng để ăn xúi quẩy, hắn còn chưa kiêu ngạo tới mức một người đối kháng với một môn phái tu tiên.
Có điều vì sao nàng lại ra tay với mình? Diệp Không suy đoán, chẳng lẽ hoàng đế An quốc ra tay với Diệp gia, phái nàng đến ám toán mình?
Nếu Diệp Không biết được, nàng này đem hắn trở thành Tu sĩ Man tộc mới đánh lén, hắn nhất định sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên, lão tử nhìn qua trông giống họ vậy sao?
Từ Tàng Xuân Lâu trở lại Diệp phủ, sắc trời đã bắt đầu tối, Diệp Không hạ quyết tâm trước tiên phải rèn luyện pháp thuật, có kỹ năng bảo vệ tính mạng thì mới có thể phòng tránh được nguy cơ.
Trở lại trong phủ, hắn chợt nghe tiên sinh cho mời. Vì cái gì mà Trương Ngũ Đức có bộ dáng như vậy, xem ra cũng sắp có đáp án, nếu không Trương Ngũ Đức sẽ không mời Diệp Không đi ngồi.
Thời tiết rét lạnh, bầu trời nhanh chóng trở nên tối đen, gia trẻ lớn nhỏ đều vây quanh bếp lò. Ngồi xuống xong, Trương Ngũ Đức châm rượu cho Diệp Không, cười nói:
- Có phải ngươi rất kỳ quái vì ta cũng thất thố hay không?
- Để ta.
Diệp Không tiếp nhận chung rượu, thản nhiên nói:
- Nhất định là hôm nay đùa giỡn khiến cho tiên sinh có chút liên tưởng a,
Trương Ngũ Đức gật đầu:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, ta vừa thấy ngươi đã biết ngươi không phải vật trong ao, tất có một ngày trở thành châu báu, hôm nay huynh đệ Lô gia nói vậy là ý định đùa giỡn với ngươi. Ta không hoài nghi chút nào, có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, không phải ngươi thì không còn ai a.
Diệp Không cười cười không nói gì, hắn thầm nghĩ thời điểm lão đầu ngươi lừa dối, ngươi vừa thấy ta còn chán ghét ta đi đường không dùng hình dạng chính, miệng phun đầy lời nói thô tục.
Thế nhưng Diệp Không cũng không vạch trần, hắn chợt nghe Trương Ngũ Đức nhắc lại chuyện xưa.
Ở phía đông An quốc có một tiểu quốc gia tên gọi Vũ Quốc, lãnh thổ của nó không thể so với An quốc, gia tộc của Trương Ngũ Đức là một gia tộc lâu đời ở Vũ Quốc.
Trương gia so với Diệp gia hiện giờ có chút lớn hơn, về phần cháu trai cùng tử tôn có hơn ngàn người, hạ nhân trong nhà cũng có hơn vạn.
Tử tôn trong nhà nhiều cho nên khả năng xuất hiện linh căn cũng lớn, Cửu đệ của Trương Ngũ Đức là một người may mắn, linh căn của hắn không tồi. Đó cũng là lý do vì sao Trương Ngũ Đức hiểu biết không ít về tình hình tại Tu Tiên Giới.
Tiểu đệ của Trương Ngũ Đức tên gọi là Trương Cửu Đức, hắn là một người có dị linh căn song thuộc tính, bởi vì tư chất tốt cho nên khi thiếu niên bị đại phái Vân Phù môn của Vũ Quốc thu làm môn hạ đệ tử.
Lúc đó Trương gia vô cùng cao hứng, có thêm một tu tiên giả hay là tu tiên giả có tư chất cao cũng vậy. Về sau có tiên nhân che chở, một nhà Trương gia nhất định sẽ được hưởng phồn hoa trăm năm.
Quả thực linh căn của Trương Cửu Đức cũng rất xuất chúng, hắn không phụ sự kỳ vọng của mọi người, chỉ dùng thời gian mười năm liền Trúc Cơ thành công, lúc đó hắn được chưởng môn Vân Phù môn rất trọng dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.