Chương 176: Tỳ Bà châu
Vương Tiểu Man
31/07/2014
Hoàng Tuyền lão tổ bị hắn mắng té tát không nói nên lời, tròng mắt trắng dã đảo vài lần, cuối cùng hừ một tiếng:
- Ta không tranh cãi cùng với ngươi, hạt châu này sớm muộn ta cũng sẽ nghiên cứu ra, ngươi không muốn hỗ trợ cũng đừng khiến ta bị chậm trễ.
Diệp Không cười nói:
- Kỳ thật ta cũng có chút suy nghĩ, để ta nói xem có chính xác hay không.
Hoàng Tuyền lão tổ lập tức chú ý, tuy rằng mỗi ngày lão đều mắng Diệp Không ngu xuẩn thế nhưng lão biết tiểu tử này còn thông minh hơn chính mình, dùng lời địa cầu mà nói chính là chỉ số thông minh không thấp.
Diệp Không hắng giọng nói:
- Trước tiên, cái hạt châu này cũng không phải pháp khí, cũng không phải pháp bảo, hoặc là linh khí, vậy thì bài trừ công năng đầu tiên của nó. Tiếp theo, ngươi ăn cái đồ chơi này mà không thể tiêu hóa được, cũng không tăng công lực lên, lại càng không trị bệnh cứu người, chứng tỏ hạt châu này không phải đan dược…
- Ngươi toàn nói nhảm, chẳng có lời nào hữu dụng.
Hoàng Tuyền lão tổ không kiên nhẫn muốn đánh Diệp Không.
- Ừm, ta nói điều thứ ba, hạt châu này rất có thể là một loại tài liệu trân quý, ta không biết ngươi đã dùng Anh hỏa luyện hóa qua chưa cho nên ta cảm giác rằng thứ này có thể là tài liệu pháp bảo nào đó vô cùng lợi hại.
- Không có khả năng.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu:
- Với tư cách là trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc, không thể nào là một loại tài liệu, cho dù chất liệu của nó là gì, trân quý tới đây nhưng nếu chưa thành công thì đều không đáng gọi là trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc.
Diệp Không cũng đồng ý với thuyết của hắn, gật đầu nói tiếp:
- Ta nói đến điều thứ tư, nghe nói ngươi gọi hạt châu này là Tỳ Bà châu, có phải quan hệ với đàn tỳ bà hay không? Nghe nói người Ảnh tộc đều đam mê âm nhạc vô cùng nhiệt tình, như vậy hạt châu này có quan hệ cùng âm nhạc hay không? Nếu mang đàn tỳ bà tới sẽ có hiệu quả chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ nháy mắt mấy cái, lại nhìn hạt châu rồi gật đầu nói:
- Có chút đạo lý, thế nào ta lại không nghĩ tới điểm này, ngày mai tìm đàn tỳ bà tới thử xem.
Chính vào lúc này Hoàng Tuyền lão tổ lại phiền muộn:
- Như vậy ta căn bản không có cách dùng sao? Ta không đam mê âm nhạc, cho dù nghe ta cũng không hiểu gì a.
Diệp Không thì ngược lại, hắn đã học qua Ảnh Vũ, biết rõ Ảnh Vũ được phối hợp với âm nhạc cùng tiết tấu tương ứng mới có thể tạo được uy lực, nói không chừng cái hạt châu này lại là mấu chốt giúp hắn phát triển Ảnh Vũ tới mức tận cùng?
Hoàng Tuyền lão tổ hiển nhiên rất không vui, ý của tiểu tử lại là loại tác dụng này, lão lại hỏi:
- Lúc này mới tới thứ tư, còn có thể có khả năng thứ năm, thứ sáu hay không?
- Đương nhiên là có!
Diệp Không nói tiếp:
- Thứ năm, cái này có thể là một tín vật, tín vật này sẽ chứng minh thân phận của ngươi, Ảnh tộc sẽ làm việc vì ngươi hoặc thế nào đó.
- Cũng có chút ý tứ.
Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu hỏi tiếp:
- Thế còn khả năng thứ sáu?
Diệp Không lắc đầu:
- Khả năng thứ sáu ta cũng chưa nghĩ ra.
Hoàng Tuyền lão tổ cúi đầu suy tư một chút, hồi lâu mới thở dài nói:
- Ngày may đi tìm đàn tỳ bà về thử xem sao a.
- Tiểu Cầm, ngươi thật là xinh đẹp nha, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ lấy ngươi, ha ha ha.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai nha đầu đang cười đùa trong phòng, còn chưa biết Diệp Không đã trở lại.
- Đáng tiếc ngươi không phải là nam nhân, ha ha.
Tiểu Cầm vừa rời khỏi giường liền cầm một tấm gương giơ lên chải đầu.
- Vậy tiểu nha đầu ngươi biết rõ nam nhân là cái dạng gì sao?
Tiểu Hồng thoáng cười xấu xa một phát, tiến lại bên Lô Cầm nhỏ giọng hỏi.
Lô Cầm đỏ bừng mặt, giả bộ như không hiểu nói:
- Nam nhân không phải như Diệp Không ca ca sao?
Tiểu Hồng cười khanh khách, lại nói:
- Đả cẩu bổng của Diệp Không ca ca mà ngươi cũng đã xem qua rồi a, ha ha, xem lúc nào vậy, đến ta cũng không biết?
Lô Cầm đã mắc cỡ muốn chết, trước đây nàng còn nói cho Tiểu Hồng biết Diệp Không ca ca có đả cẩu bổng rất lợi hại, về sau mới biết được thì ra là thứ đồ vật mắc cỡ chết người đó! Lô Cầm dùng sức đánh vào cánh tay Tiểu Hồng một phát, giận dữ nói:
- Ngươi biến đi, ta chưa nhìn qua cái đồ vật kia, cho ta nhìn ta cũng không thèm!
Lô Cầm đánh vào vừa vặn trúng bộ phận mềm mại nhất của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ôi lên một tiếng vuốt ngực, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nha đầu ngươi, thì ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, thì ra ngươi so với Diệp Không ca ca còn bạo gan hơn, giữa ban ngày dám chiếm tiện nghi của người khác.
Tiểu Hồng nói xong liền cười chạy trốn.
Lô Cầm bị nàng nói đỏ bừng cả khuôn mặt liền bỏ không chải đầu nữa, đứng dậy đuổi theo:
- Được lắm! Ngươi đã nói ta chiếm tiện nghi, vậy ta sẽ chiếm tiện nghi một lần, ngươi đừng chạy, đứng lại để bổn cô nương bóp một cái.
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?
Tiểu Hồng cười ha ha, chạy ra khỏi phòng quay đầu lại vừa cười vừa nói:
- Ngươi đừng mong chiếm được tiện nghi của ta, tốt nhất vẫn là thành thật chờ Diệp Không ca ca trở lại, để hắn cho ngươi xem đả cẩu bổng a! Ha ha!
Trong cửa truyền ra tiếng hét giận dữ của Lô Cầm:
- Tiểu nương tử kia, ta xử lý ngươi.
- Ha ha
Tiểu Hồng cười khanh khách, cúi đầu xông về phía trước hai bước, không để ý đâm sầm vào người đi trước mặt.
- Diệp Không… a, thiếu gia.
Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Không, tranh thủ thời gian thu liễm dáng vẻ tươi cười, nàng vẫn có chút sợ tiểu tử này. Chính vì vậy cho nên tâm ý hoảng loạn gọi sai xưng hô, nàng vội vàng trật tự, quy củ đứng bên cạnh Diệp Không.
- Về sau nàng gọi ta là Diệp Không cũng được, nhìn thói quen của nàng, dù sao chúng ta…
Diệp Không vừa muốn nói gì thì thấy một thân ảnh lao ra từ trong cửa.
- Tiểu Hồng chết tiệt! Đừng chạy! Hôm nay ta không xử lý ngươi không được!
Lô Cầm giơ cây lược gỗ lao tới.
Gần đây Lô Cầm nhu thuận hiền thục, thật không nghĩ tới cũng có một mặt rất điên, đặc biệt là cánh tay nàng cào lấy Tiểu Hồng, ở đầu, ở vai, ngay cả quần áo cũng bị cào lên, cánh tay trắng muốt, bàn chân nhỏ nhắn, còn có cổ áo lộ ra một mảng trắng sáng càng kinh tâm động phách.
- Diệp Không ca ca…
Lô Cầm cũng không nghĩ tới thấy được Diệp Không, trên mặt lóe lên vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng lại chú ý tới ánh mắt soi mói của hắn, nàng không khỏi cúi đầu nhìn lại…
- A!
Lô Cầm kêu một tiếng, vội vã chui ngược trở lại phòng, đóng sầm cửa lại, dán lưng vào cánh cửa, cảm giác tim đập chân run.
Kỳ thật cũng lộ ra cái gì, tiểu tử Diệp Không đã từng nhìn lén nàng tắm rửa rồi. Chẳng qua khi đó còn nhỏ tuổi, càng lớn lên, Lô Cầm càng cảm thấy xấu hổ, tuy rằng ngượng ngùng nhưng nhớ lại ánh mắt si ngốc của Diệp Không ca ca. nàng không tự chủ được chải lấy mái tóc của mình, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Đối ngược với Lô Cầm đang ngượng ngùng bên trong, hai người bên ngoài lại thoải mái hơn rất nhiều.
- Ta không tranh cãi cùng với ngươi, hạt châu này sớm muộn ta cũng sẽ nghiên cứu ra, ngươi không muốn hỗ trợ cũng đừng khiến ta bị chậm trễ.
Diệp Không cười nói:
- Kỳ thật ta cũng có chút suy nghĩ, để ta nói xem có chính xác hay không.
Hoàng Tuyền lão tổ lập tức chú ý, tuy rằng mỗi ngày lão đều mắng Diệp Không ngu xuẩn thế nhưng lão biết tiểu tử này còn thông minh hơn chính mình, dùng lời địa cầu mà nói chính là chỉ số thông minh không thấp.
Diệp Không hắng giọng nói:
- Trước tiên, cái hạt châu này cũng không phải pháp khí, cũng không phải pháp bảo, hoặc là linh khí, vậy thì bài trừ công năng đầu tiên của nó. Tiếp theo, ngươi ăn cái đồ chơi này mà không thể tiêu hóa được, cũng không tăng công lực lên, lại càng không trị bệnh cứu người, chứng tỏ hạt châu này không phải đan dược…
- Ngươi toàn nói nhảm, chẳng có lời nào hữu dụng.
Hoàng Tuyền lão tổ không kiên nhẫn muốn đánh Diệp Không.
- Ừm, ta nói điều thứ ba, hạt châu này rất có thể là một loại tài liệu trân quý, ta không biết ngươi đã dùng Anh hỏa luyện hóa qua chưa cho nên ta cảm giác rằng thứ này có thể là tài liệu pháp bảo nào đó vô cùng lợi hại.
- Không có khả năng.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu:
- Với tư cách là trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc, không thể nào là một loại tài liệu, cho dù chất liệu của nó là gì, trân quý tới đây nhưng nếu chưa thành công thì đều không đáng gọi là trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc.
Diệp Không cũng đồng ý với thuyết của hắn, gật đầu nói tiếp:
- Ta nói đến điều thứ tư, nghe nói ngươi gọi hạt châu này là Tỳ Bà châu, có phải quan hệ với đàn tỳ bà hay không? Nghe nói người Ảnh tộc đều đam mê âm nhạc vô cùng nhiệt tình, như vậy hạt châu này có quan hệ cùng âm nhạc hay không? Nếu mang đàn tỳ bà tới sẽ có hiệu quả chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ nháy mắt mấy cái, lại nhìn hạt châu rồi gật đầu nói:
- Có chút đạo lý, thế nào ta lại không nghĩ tới điểm này, ngày mai tìm đàn tỳ bà tới thử xem.
Chính vào lúc này Hoàng Tuyền lão tổ lại phiền muộn:
- Như vậy ta căn bản không có cách dùng sao? Ta không đam mê âm nhạc, cho dù nghe ta cũng không hiểu gì a.
Diệp Không thì ngược lại, hắn đã học qua Ảnh Vũ, biết rõ Ảnh Vũ được phối hợp với âm nhạc cùng tiết tấu tương ứng mới có thể tạo được uy lực, nói không chừng cái hạt châu này lại là mấu chốt giúp hắn phát triển Ảnh Vũ tới mức tận cùng?
Hoàng Tuyền lão tổ hiển nhiên rất không vui, ý của tiểu tử lại là loại tác dụng này, lão lại hỏi:
- Lúc này mới tới thứ tư, còn có thể có khả năng thứ năm, thứ sáu hay không?
- Đương nhiên là có!
Diệp Không nói tiếp:
- Thứ năm, cái này có thể là một tín vật, tín vật này sẽ chứng minh thân phận của ngươi, Ảnh tộc sẽ làm việc vì ngươi hoặc thế nào đó.
- Cũng có chút ý tứ.
Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu hỏi tiếp:
- Thế còn khả năng thứ sáu?
Diệp Không lắc đầu:
- Khả năng thứ sáu ta cũng chưa nghĩ ra.
Hoàng Tuyền lão tổ cúi đầu suy tư một chút, hồi lâu mới thở dài nói:
- Ngày may đi tìm đàn tỳ bà về thử xem sao a.
- Tiểu Cầm, ngươi thật là xinh đẹp nha, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ lấy ngươi, ha ha ha.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai nha đầu đang cười đùa trong phòng, còn chưa biết Diệp Không đã trở lại.
- Đáng tiếc ngươi không phải là nam nhân, ha ha.
Tiểu Cầm vừa rời khỏi giường liền cầm một tấm gương giơ lên chải đầu.
- Vậy tiểu nha đầu ngươi biết rõ nam nhân là cái dạng gì sao?
Tiểu Hồng thoáng cười xấu xa một phát, tiến lại bên Lô Cầm nhỏ giọng hỏi.
Lô Cầm đỏ bừng mặt, giả bộ như không hiểu nói:
- Nam nhân không phải như Diệp Không ca ca sao?
Tiểu Hồng cười khanh khách, lại nói:
- Đả cẩu bổng của Diệp Không ca ca mà ngươi cũng đã xem qua rồi a, ha ha, xem lúc nào vậy, đến ta cũng không biết?
Lô Cầm đã mắc cỡ muốn chết, trước đây nàng còn nói cho Tiểu Hồng biết Diệp Không ca ca có đả cẩu bổng rất lợi hại, về sau mới biết được thì ra là thứ đồ vật mắc cỡ chết người đó! Lô Cầm dùng sức đánh vào cánh tay Tiểu Hồng một phát, giận dữ nói:
- Ngươi biến đi, ta chưa nhìn qua cái đồ vật kia, cho ta nhìn ta cũng không thèm!
Lô Cầm đánh vào vừa vặn trúng bộ phận mềm mại nhất của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ôi lên một tiếng vuốt ngực, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nha đầu ngươi, thì ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, thì ra ngươi so với Diệp Không ca ca còn bạo gan hơn, giữa ban ngày dám chiếm tiện nghi của người khác.
Tiểu Hồng nói xong liền cười chạy trốn.
Lô Cầm bị nàng nói đỏ bừng cả khuôn mặt liền bỏ không chải đầu nữa, đứng dậy đuổi theo:
- Được lắm! Ngươi đã nói ta chiếm tiện nghi, vậy ta sẽ chiếm tiện nghi một lần, ngươi đừng chạy, đứng lại để bổn cô nương bóp một cái.
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?
Tiểu Hồng cười ha ha, chạy ra khỏi phòng quay đầu lại vừa cười vừa nói:
- Ngươi đừng mong chiếm được tiện nghi của ta, tốt nhất vẫn là thành thật chờ Diệp Không ca ca trở lại, để hắn cho ngươi xem đả cẩu bổng a! Ha ha!
Trong cửa truyền ra tiếng hét giận dữ của Lô Cầm:
- Tiểu nương tử kia, ta xử lý ngươi.
- Ha ha
Tiểu Hồng cười khanh khách, cúi đầu xông về phía trước hai bước, không để ý đâm sầm vào người đi trước mặt.
- Diệp Không… a, thiếu gia.
Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Không, tranh thủ thời gian thu liễm dáng vẻ tươi cười, nàng vẫn có chút sợ tiểu tử này. Chính vì vậy cho nên tâm ý hoảng loạn gọi sai xưng hô, nàng vội vàng trật tự, quy củ đứng bên cạnh Diệp Không.
- Về sau nàng gọi ta là Diệp Không cũng được, nhìn thói quen của nàng, dù sao chúng ta…
Diệp Không vừa muốn nói gì thì thấy một thân ảnh lao ra từ trong cửa.
- Tiểu Hồng chết tiệt! Đừng chạy! Hôm nay ta không xử lý ngươi không được!
Lô Cầm giơ cây lược gỗ lao tới.
Gần đây Lô Cầm nhu thuận hiền thục, thật không nghĩ tới cũng có một mặt rất điên, đặc biệt là cánh tay nàng cào lấy Tiểu Hồng, ở đầu, ở vai, ngay cả quần áo cũng bị cào lên, cánh tay trắng muốt, bàn chân nhỏ nhắn, còn có cổ áo lộ ra một mảng trắng sáng càng kinh tâm động phách.
- Diệp Không ca ca…
Lô Cầm cũng không nghĩ tới thấy được Diệp Không, trên mặt lóe lên vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng lại chú ý tới ánh mắt soi mói của hắn, nàng không khỏi cúi đầu nhìn lại…
- A!
Lô Cầm kêu một tiếng, vội vã chui ngược trở lại phòng, đóng sầm cửa lại, dán lưng vào cánh cửa, cảm giác tim đập chân run.
Kỳ thật cũng lộ ra cái gì, tiểu tử Diệp Không đã từng nhìn lén nàng tắm rửa rồi. Chẳng qua khi đó còn nhỏ tuổi, càng lớn lên, Lô Cầm càng cảm thấy xấu hổ, tuy rằng ngượng ngùng nhưng nhớ lại ánh mắt si ngốc của Diệp Không ca ca. nàng không tự chủ được chải lấy mái tóc của mình, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Đối ngược với Lô Cầm đang ngượng ngùng bên trong, hai người bên ngoài lại thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.