Chương 34: Xử nam
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Diệp Hạo Nhiên rốt cục nhịn không được, lúc trước tranh luận kịch liệt hắn không có chen vào, trông cậy vào nhi tử có thể thuyết phục chân nhân, nhưng không ngờ tiểu tử này lại đi hỏi tiên nhân người ta có phải là xử nam hay không thì quá mức rồi.
Quan trọng hơn là Vạn Huyền chân nhân bị người ta hỏi mà đỏ mặt tía tai, xem ra đúng là bị hỏi mà thẹn, cho dù là Nhị phu nhân Tam phu nhân đang ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười khúc khích.
Diệp Hạo Nhiên không ra tay không được, nếu như tiên sư thật sự thẹn quá hóa giận diệt môn gia tộc thì hắn không biết phải chạy đi đâu để cáo trạng a, tính cách gây họa của tiểu tử này đúng như tiên sư nói a.
- Ngươi quá mức rồi!
Diệp Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, vung bàn tay thô to tát tới, lần này hắn đã thật sự giận rồi, một cái tát đánh qua, tát Diệp Không đứng không vững.
Diệp Không kêu rên một tiếng, ngã vào cái bàn bát tiên bên cạnh Vạn Huyền chân nhân, lần này bên mặt bị đánh sưng lên, vịn bàn mới có thể đứng vững.
Nhưng lúc hắn bổ nhào vào bàn, ánh mắt của hắn sáng ngời lên, một vật xuất hiện trước mặt của hắn, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Chân nhân, nhi tử nhỏ cuồng vọng lớn mật, đúng là đáng giận, cũng trách ta trị gia không nghiêm, thỉnh chân nhân ngàn vạn lần không nên tức giận, xin tha thứ!
Diệp Hạo Nhiên chẳng quan tâm hỏi Diệp Không, tranh thủ thời gian bồi tội với Vạn Huyền chân nhân.
Không nghĩ tới Vạn Huyền chân nhân, vốn đang tức giận, tận lực đè nén, sau khi Diệp Hạo Nhiên bồi tội, hắn mới cười lên.
- Diệp tướng quân, ngươi sinh ra một hảo nhi tử, tuy ngôn từ quá kích, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những câu này có lý, lão phu đời này sống một trăm năm mươi năm không có vui thú, hiện tại ngẫm lại đúng là không thú vị, lần này trở về nhất định phải lấy vợ, ha ha, vẫn là hắn điểm tỉnh ta a!
Vạn Huyền chân nhân vỗ vỗ lên người của Diệp Không đang nằm sắp trên bàn, đứng dậy cáo từ.
- Diệp tướng quân ý đồ ta đến đây đã xong, cho nên cáo từ.
- Vô liêm sỉ, còn không mau tạ ơn tiên sư?
Diệp Hạo Nhiên lại một cước đá vào người Diệp Không.
- A, chân nhân tha thứ, cám ơn chân nhân, ta nói hưu nói vượn, tát... Úc, phụ thân ta đánh qua nặng, không thể đánh tiếp a.
- Ha ha...
Vạn Huyền chân nhân cười to, trước khi đi lại dặn dò.
- Ngươi mặc dù nói có đạo lý, nhưng sau này bất kể là tu tiên giới hay là nhân gian, thời điểm không có thực lực, vẫn nên ít xuất hiện, nhớ lấy, ít xuất hiện!
- Dạ dạ phải!
Diệp Không cuống quít trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào mặt bàn, không phải hắn không tôn trọng chân nhân, mà là thứ này quá hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn xem xét, đúng là hấp dẫn a.
Vật gì có thể hấp dẫn Diệp Không chứ, đương nhiên không phải mỹ nữ, là là quyển sách này lại trắng nõn như ngọc nằm trên mặt bàn.
Mà Vạn Huyền chân nhân nghe ngóng bốn phía, cuối cùng xem xét không ra sách quý của Diệp gia là gì, cho rằng là thứ vô dụng, nó giống như hút lấy hồn phách của Diệp Không, giống như lão nhân nhìn thấy nữ nhân trẻ đẹp, nhìn chằm chằm mà không dời mắt.
Quyển sách phế vật này, có thể làm cho Diệp Không quên đau đớn mà nhìn chằm chằm vào là có nguyên nhân, bởi vì bìa sách viết bằng chữ Hán, Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh.
Ông trời...ơ...i! Dĩ nhiên là chữ Hán! Trong nội tâm Diệp Không đang có âm thanh hô hoán, mà kích động trong lòng hắn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả thành lời được.
Từ khi Diệp Uy dẫn hắn đi tới đây, đã kể cho hắn nghe một ít chuyện, ví dụ như quyển sách quý của Diệp gia này, còn bị Vạn Huyền Chân Nhân xem thành đồ rác rưởi.
Thứ này đối với người khác đúng là rác rưởi, nhưng đối với Diệp Không nó là chí bảo, ai kêu hắn đến từ địa cầu, hơn nữa là Khựa nhân chứ? Nếu như là người Mỹ, cho dù biết rõ đây là chữ Hán cũng không biết nội dung.
Trọng yếu nhất, xem tên sách này, đây là điển tích tu tiên.
Diệp Không chẳng quan tâm tới người khác, thừa dịp Diệp Hạo Nhiên dẫn Vạn Huyền chân nhân rời đi, hắn vội vàng cầm sách quý vào trong tay, tùy tiện xem một phen, càng vui mừng quá đổi.
Đây chính là một quyển công pháp tu tiên, là tiên sư trên địa cầu xuyên việt tới đây ngàn vạn năm trước, đoạn đầu tiên trong quyển sách này đã ghi lại, mà hắn cũng có cảm giác thân thiết.
- Hắc, bằng hữu, hoan nghênh ngươi đi vào Thương Nam đại lục, nhìn thấy văn tự quen thuộc có phải rất vui vẻ không? Ta cũng hiểu được là ngươi đang rất vui vẻ, nhưng ta không giống như ngươi, ta đã vượt qua thiên kiếp, thời gian ở lại thế giới này không lâu lắm, mà bản Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh là ta tu luyện hơn nghìn năm tổng kết ra, coi như là lễ gặp mặt với đồng hương đi, nhưng chờ ngươi nhìn thấy quyển sách này, có lẽ thời gian đã qua một ngàn năm, hoặc là một vạn năm... Ai biết được? Hoặc là trên phiến đại lục này vĩnh viễn không có người nhận ra chứ Hán a... Thế giới này đúng là quá hỗn loạn, nhớ kỹ, không nên tin bất luận kẻ nào! Nếu như có thể, nên trở về địa cầu mới tốt.
- Con hiểu những văn tự này!
Không biết chuyện gì, Diệp Hạo Nhiên đã trở lại phòng khách, bởi vì Vạn Huyền chân nhân bị lời nói của Diệp Không chọc giận, cho nên không cao hứng, cũng không có đi ra ngoài, đứng tại cửa ra vào phòng khách cưỡi phi kiếm rời đi, cho nên Diệp Hạo Nhiên cũng nhanh chóng trở lại.
- Con ...
Diệp Không đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Vạn Huyền chân nhân cao điệu, mà Diệp Không lại ít xuất hiện, nghĩ đến dặn dò của Vạn Huyền chân nhân lúc rời đi, cộng thêm lời của đồng hương nhắn lại, Diệp Không lập tức cười cười, nói:
- Con làm sao mà nhận ra những chứ này chứ, chữ thật kỳ quái, không nhận ra a.
- Không biết thì ngươi nhìn cái gì chứ?
Diệp Hạo Nhiên vẫn chưa hết giận, lấy sách trong tay của Diệp Không đi.
- Ngươi là nghịch tử! Ngươi biết hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm không? Tiên sư cũng có thể bị ngươi chế nhạo trách cứ sao?
Diệp Không cúi đầu lầm bầm nói:
- Tiên nhân cũng giảng đạo lý a, ta nói với chân nhân cũng có đạo lý a.
Nhị nương ở phía sau rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, hừ hừ một tiếng nói:
- Ta nói là đừng cho hắn đi ra đây, chỉ biết làm Diệp gia mất mặt.
- Hồ đồ!
Diệp Hạo Nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, trong nội tâm cũng hận nữ nhân này, nếu không phải nàng chen vào, nói không chừng chân nhân đã nhận lấy Diệp Không, nhưng tiểu tử Diệp Không cũng rất đáng giận, ngươi không thể khách khí với tiên sư được sao? Nói không chừng Vạn Huyền chân nhân nhận thức tính tình của ngươi, cũng không phải hư hỏng như vậy, có thể mang ngươi về núi.
Tóm lại, bất kể nói thế nào, hiện tại cũng phải nện.
Diệp Hạo Nhiên nhìn lão bà của mình, lại nhìn Diệp Không, càng nghĩ càng nín thở, mình chuẩn bị lâu như vậy, hiện tại thất bại thảm hại, mà hai người này chính là đầu sỏ gây họa, trong nội tâm rất tức giận.
- Diệp Không! Đi Diệp gia từ đường đối diện tổ tông mà xem xét lại! Không thay đổi tính xấu thì đừng đi ra!
Diệp Hạo Nhiên quyết tâm trừng phạt, bảo Diệp Không suy nghĩ diện bích, nhưng ở đây không tiện quở trách lão bà, nhìn hằm hằm, hầm hừ đi ra ngoài.
Quan trọng hơn là Vạn Huyền chân nhân bị người ta hỏi mà đỏ mặt tía tai, xem ra đúng là bị hỏi mà thẹn, cho dù là Nhị phu nhân Tam phu nhân đang ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười khúc khích.
Diệp Hạo Nhiên không ra tay không được, nếu như tiên sư thật sự thẹn quá hóa giận diệt môn gia tộc thì hắn không biết phải chạy đi đâu để cáo trạng a, tính cách gây họa của tiểu tử này đúng như tiên sư nói a.
- Ngươi quá mức rồi!
Diệp Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, vung bàn tay thô to tát tới, lần này hắn đã thật sự giận rồi, một cái tát đánh qua, tát Diệp Không đứng không vững.
Diệp Không kêu rên một tiếng, ngã vào cái bàn bát tiên bên cạnh Vạn Huyền chân nhân, lần này bên mặt bị đánh sưng lên, vịn bàn mới có thể đứng vững.
Nhưng lúc hắn bổ nhào vào bàn, ánh mắt của hắn sáng ngời lên, một vật xuất hiện trước mặt của hắn, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
- Chân nhân, nhi tử nhỏ cuồng vọng lớn mật, đúng là đáng giận, cũng trách ta trị gia không nghiêm, thỉnh chân nhân ngàn vạn lần không nên tức giận, xin tha thứ!
Diệp Hạo Nhiên chẳng quan tâm hỏi Diệp Không, tranh thủ thời gian bồi tội với Vạn Huyền chân nhân.
Không nghĩ tới Vạn Huyền chân nhân, vốn đang tức giận, tận lực đè nén, sau khi Diệp Hạo Nhiên bồi tội, hắn mới cười lên.
- Diệp tướng quân, ngươi sinh ra một hảo nhi tử, tuy ngôn từ quá kích, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những câu này có lý, lão phu đời này sống một trăm năm mươi năm không có vui thú, hiện tại ngẫm lại đúng là không thú vị, lần này trở về nhất định phải lấy vợ, ha ha, vẫn là hắn điểm tỉnh ta a!
Vạn Huyền chân nhân vỗ vỗ lên người của Diệp Không đang nằm sắp trên bàn, đứng dậy cáo từ.
- Diệp tướng quân ý đồ ta đến đây đã xong, cho nên cáo từ.
- Vô liêm sỉ, còn không mau tạ ơn tiên sư?
Diệp Hạo Nhiên lại một cước đá vào người Diệp Không.
- A, chân nhân tha thứ, cám ơn chân nhân, ta nói hưu nói vượn, tát... Úc, phụ thân ta đánh qua nặng, không thể đánh tiếp a.
- Ha ha...
Vạn Huyền chân nhân cười to, trước khi đi lại dặn dò.
- Ngươi mặc dù nói có đạo lý, nhưng sau này bất kể là tu tiên giới hay là nhân gian, thời điểm không có thực lực, vẫn nên ít xuất hiện, nhớ lấy, ít xuất hiện!
- Dạ dạ phải!
Diệp Không cuống quít trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào mặt bàn, không phải hắn không tôn trọng chân nhân, mà là thứ này quá hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn xem xét, đúng là hấp dẫn a.
Vật gì có thể hấp dẫn Diệp Không chứ, đương nhiên không phải mỹ nữ, là là quyển sách này lại trắng nõn như ngọc nằm trên mặt bàn.
Mà Vạn Huyền chân nhân nghe ngóng bốn phía, cuối cùng xem xét không ra sách quý của Diệp gia là gì, cho rằng là thứ vô dụng, nó giống như hút lấy hồn phách của Diệp Không, giống như lão nhân nhìn thấy nữ nhân trẻ đẹp, nhìn chằm chằm mà không dời mắt.
Quyển sách phế vật này, có thể làm cho Diệp Không quên đau đớn mà nhìn chằm chằm vào là có nguyên nhân, bởi vì bìa sách viết bằng chữ Hán, Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh.
Ông trời...ơ...i! Dĩ nhiên là chữ Hán! Trong nội tâm Diệp Không đang có âm thanh hô hoán, mà kích động trong lòng hắn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả thành lời được.
Từ khi Diệp Uy dẫn hắn đi tới đây, đã kể cho hắn nghe một ít chuyện, ví dụ như quyển sách quý của Diệp gia này, còn bị Vạn Huyền Chân Nhân xem thành đồ rác rưởi.
Thứ này đối với người khác đúng là rác rưởi, nhưng đối với Diệp Không nó là chí bảo, ai kêu hắn đến từ địa cầu, hơn nữa là Khựa nhân chứ? Nếu như là người Mỹ, cho dù biết rõ đây là chữ Hán cũng không biết nội dung.
Trọng yếu nhất, xem tên sách này, đây là điển tích tu tiên.
Diệp Không chẳng quan tâm tới người khác, thừa dịp Diệp Hạo Nhiên dẫn Vạn Huyền chân nhân rời đi, hắn vội vàng cầm sách quý vào trong tay, tùy tiện xem một phen, càng vui mừng quá đổi.
Đây chính là một quyển công pháp tu tiên, là tiên sư trên địa cầu xuyên việt tới đây ngàn vạn năm trước, đoạn đầu tiên trong quyển sách này đã ghi lại, mà hắn cũng có cảm giác thân thiết.
- Hắc, bằng hữu, hoan nghênh ngươi đi vào Thương Nam đại lục, nhìn thấy văn tự quen thuộc có phải rất vui vẻ không? Ta cũng hiểu được là ngươi đang rất vui vẻ, nhưng ta không giống như ngươi, ta đã vượt qua thiên kiếp, thời gian ở lại thế giới này không lâu lắm, mà bản Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh là ta tu luyện hơn nghìn năm tổng kết ra, coi như là lễ gặp mặt với đồng hương đi, nhưng chờ ngươi nhìn thấy quyển sách này, có lẽ thời gian đã qua một ngàn năm, hoặc là một vạn năm... Ai biết được? Hoặc là trên phiến đại lục này vĩnh viễn không có người nhận ra chứ Hán a... Thế giới này đúng là quá hỗn loạn, nhớ kỹ, không nên tin bất luận kẻ nào! Nếu như có thể, nên trở về địa cầu mới tốt.
- Con hiểu những văn tự này!
Không biết chuyện gì, Diệp Hạo Nhiên đã trở lại phòng khách, bởi vì Vạn Huyền chân nhân bị lời nói của Diệp Không chọc giận, cho nên không cao hứng, cũng không có đi ra ngoài, đứng tại cửa ra vào phòng khách cưỡi phi kiếm rời đi, cho nên Diệp Hạo Nhiên cũng nhanh chóng trở lại.
- Con ...
Diệp Không đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Vạn Huyền chân nhân cao điệu, mà Diệp Không lại ít xuất hiện, nghĩ đến dặn dò của Vạn Huyền chân nhân lúc rời đi, cộng thêm lời của đồng hương nhắn lại, Diệp Không lập tức cười cười, nói:
- Con làm sao mà nhận ra những chứ này chứ, chữ thật kỳ quái, không nhận ra a.
- Không biết thì ngươi nhìn cái gì chứ?
Diệp Hạo Nhiên vẫn chưa hết giận, lấy sách trong tay của Diệp Không đi.
- Ngươi là nghịch tử! Ngươi biết hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm không? Tiên sư cũng có thể bị ngươi chế nhạo trách cứ sao?
Diệp Không cúi đầu lầm bầm nói:
- Tiên nhân cũng giảng đạo lý a, ta nói với chân nhân cũng có đạo lý a.
Nhị nương ở phía sau rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, hừ hừ một tiếng nói:
- Ta nói là đừng cho hắn đi ra đây, chỉ biết làm Diệp gia mất mặt.
- Hồ đồ!
Diệp Hạo Nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, trong nội tâm cũng hận nữ nhân này, nếu không phải nàng chen vào, nói không chừng chân nhân đã nhận lấy Diệp Không, nhưng tiểu tử Diệp Không cũng rất đáng giận, ngươi không thể khách khí với tiên sư được sao? Nói không chừng Vạn Huyền chân nhân nhận thức tính tình của ngươi, cũng không phải hư hỏng như vậy, có thể mang ngươi về núi.
Tóm lại, bất kể nói thế nào, hiện tại cũng phải nện.
Diệp Hạo Nhiên nhìn lão bà của mình, lại nhìn Diệp Không, càng nghĩ càng nín thở, mình chuẩn bị lâu như vậy, hiện tại thất bại thảm hại, mà hai người này chính là đầu sỏ gây họa, trong nội tâm rất tức giận.
- Diệp Không! Đi Diệp gia từ đường đối diện tổ tông mà xem xét lại! Không thay đổi tính xấu thì đừng đi ra!
Diệp Hạo Nhiên quyết tâm trừng phạt, bảo Diệp Không suy nghĩ diện bích, nhưng ở đây không tiện quở trách lão bà, nhìn hằm hằm, hầm hừ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.