Chương 47: Tần đại nhân thật oai hùng
Mộc Miên
23/03/2024
Chủ nhân của Nội Các, Tân Uyên! Đây chính là nhân vật gây chấn động gần đây, khiến cả kinh thành dậy sóng.
“Nhấc chân chó của ngươi ra”
Tần Tử Mặc nhìn về phía tên hắc y nhân đang đạp lên thuộc hạ của mình, lạnh lùng nói.
Tên hắc y nhân không hề nhúc nhích, im lặng không nói gì.
Chủ nhân Nội Các thì sao, nơi đây là Cẩm Tú Lâu, không phải nơi mà ai cũng có thể ngông cuồng được.
Sau vài nhịp thở, tên hắc y nhân vẫn không nhấc. chân khỏi người thuộc hạ của Tần Tử Mặc.
Vút! Ngay lúc ấy, một đạo hàn quang lóe lên.
Với tốc độ người thường khó có thể thấy rõ, Tần Tử Mặc dùng sức đạp một thanh đao dài trên mặt đất. Thanh đao dài lóe lên một đạo hàn quang, chém vào bắp chân trái của tên hắc y nhân.
“A...”Thoáng chốc, chân trái của tên hắc y nhân bị đao dài chém đứt, ngã gục xuống đất, kêu gào thảm thiết. . Kiếm Hiệp Hay
Máu tuôn ra như suối, thấm ướt sàn nhà của Cẩm Tú Lâu.
“Chết tiệt!”
Lúc này, các cao thủ của Cẩm Tú Lâu mới phản ứng lại, muốn động thủ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tân Tử Mặc, tất cả đều im bặt không nói thêm lời nào.
Đôi mắt ấy như vực thẳm vô tận, nuốt chửng linh hồn của mọi người, khiến ai nấy đều lạnh túa mồ hôi ra.
Đừng nói đến việc hành động chống lại Tần Tử Mặc, ngay cả bước chân tiến lên phía trước cũng không dám.
Không hề quá lời, các cao thủ cảm thấy chỉ cần bước thêm một bước nữa, tính mạng của họ cũng chẳng còn.
Cảm giác lạ lùng ấy thực sự tràn ngập trong lòng mỗi người.
“Ta bảo nhấc chân chó ra, ngươi cứ ngoan cố không nghe, thật đáng tiếc.”
Tân Tử Mặc mặc đồ trắng như tuyết, nhìn tên hắc y nhân bị mình chém đứt chân trái, thở dài nói.
“Tần đại nhân thật oai hùng!”
Mục Ngôn Hoan hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ.
“Mục cô cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tần Tử Mặc không hề khách khí, tìm một chỗ ngồi thoải mái, nói với nàng thị nữ xinh đẹp đang run lẩy bẩy không xa: “Mang rượu ngon lên đây, trời lạnh thế này mà ta còn phải tự chạy một chuyến.”
Nàng thị nữ xinh đẹp nhìn Mục Ngôn Hoan, hai chân vì sợ hãi mà run cầm cập.
“Đem rượu lên.”
Mục Ngôn Hoan lạnh lùng ra lệnh.
Được Mục Ngôn Hoan ra hiệu, nàng thị nữ xinh đẹp vội vàng đi lấy rượu ngon.
Chốc lát, rượu ngon đã được đặt lên bàn bên cạnh Tân Tử Mặc.
Tần Tử Mặc tự rót rượu, một hơi uống cạn, rồi quay sang nhìn đám người Tiết Ninh: “Bảo các ngươi đến đòi nợ, sao lại đến Cẩm Tú Lâu gây sự?”
“Đại nhân bớt giận, thuộc hạ hành sự thô lỗ, khiến đại nhân phải bận tâm”
Đám người Tiết Ninh, Lý Nam quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chịu khiển trách.
Đám huynh đệ kia mặt không còn giọt máu, cơ thể run lấy bẩy, hơi lạnh buốt trong lòng.
Ban đầu tưởng rằng vị đại nhân nhà mình đến ủng hộ, nào ngờ vừa bước vào đã la tầy thuộc hạ.
Những người trong Cẩm Tú Lâu lầm bầm: “ Quả nhiên, dù chủ nhân Nội Các gây động tĩnh to lớn đến mấy cũng không dám đụng đến Cẩm Tú Lâu”
“Các ngươi thật sự thô lỗ, một đám như không có đầu óc.”
Tần Tử Mặc trưng ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào đám người Tiết Ninh mà mắng.
Đám người Tiết Ninh im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn tình hình lúc này, sắc mặt Mục Ngôn Hoan hơi dịu lại, chen vào nói: “Tân đại nhân, nếu để cấp dưới làm liều như vậy, e rằng sẽ gây nhiều rắc rối cho Nội Các.”
Chủ nhân Nội Các trong truyền thuyết cũng chỉ có. thế thôi.
“Nhấc chân chó của ngươi ra”
Tần Tử Mặc nhìn về phía tên hắc y nhân đang đạp lên thuộc hạ của mình, lạnh lùng nói.
Tên hắc y nhân không hề nhúc nhích, im lặng không nói gì.
Chủ nhân Nội Các thì sao, nơi đây là Cẩm Tú Lâu, không phải nơi mà ai cũng có thể ngông cuồng được.
Sau vài nhịp thở, tên hắc y nhân vẫn không nhấc. chân khỏi người thuộc hạ của Tần Tử Mặc.
Vút! Ngay lúc ấy, một đạo hàn quang lóe lên.
Với tốc độ người thường khó có thể thấy rõ, Tần Tử Mặc dùng sức đạp một thanh đao dài trên mặt đất. Thanh đao dài lóe lên một đạo hàn quang, chém vào bắp chân trái của tên hắc y nhân.
“A...”Thoáng chốc, chân trái của tên hắc y nhân bị đao dài chém đứt, ngã gục xuống đất, kêu gào thảm thiết. . Kiếm Hiệp Hay
Máu tuôn ra như suối, thấm ướt sàn nhà của Cẩm Tú Lâu.
“Chết tiệt!”
Lúc này, các cao thủ của Cẩm Tú Lâu mới phản ứng lại, muốn động thủ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tân Tử Mặc, tất cả đều im bặt không nói thêm lời nào.
Đôi mắt ấy như vực thẳm vô tận, nuốt chửng linh hồn của mọi người, khiến ai nấy đều lạnh túa mồ hôi ra.
Đừng nói đến việc hành động chống lại Tần Tử Mặc, ngay cả bước chân tiến lên phía trước cũng không dám.
Không hề quá lời, các cao thủ cảm thấy chỉ cần bước thêm một bước nữa, tính mạng của họ cũng chẳng còn.
Cảm giác lạ lùng ấy thực sự tràn ngập trong lòng mỗi người.
“Ta bảo nhấc chân chó ra, ngươi cứ ngoan cố không nghe, thật đáng tiếc.”
Tân Tử Mặc mặc đồ trắng như tuyết, nhìn tên hắc y nhân bị mình chém đứt chân trái, thở dài nói.
“Tần đại nhân thật oai hùng!”
Mục Ngôn Hoan hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ.
“Mục cô cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tần Tử Mặc không hề khách khí, tìm một chỗ ngồi thoải mái, nói với nàng thị nữ xinh đẹp đang run lẩy bẩy không xa: “Mang rượu ngon lên đây, trời lạnh thế này mà ta còn phải tự chạy một chuyến.”
Nàng thị nữ xinh đẹp nhìn Mục Ngôn Hoan, hai chân vì sợ hãi mà run cầm cập.
“Đem rượu lên.”
Mục Ngôn Hoan lạnh lùng ra lệnh.
Được Mục Ngôn Hoan ra hiệu, nàng thị nữ xinh đẹp vội vàng đi lấy rượu ngon.
Chốc lát, rượu ngon đã được đặt lên bàn bên cạnh Tân Tử Mặc.
Tần Tử Mặc tự rót rượu, một hơi uống cạn, rồi quay sang nhìn đám người Tiết Ninh: “Bảo các ngươi đến đòi nợ, sao lại đến Cẩm Tú Lâu gây sự?”
“Đại nhân bớt giận, thuộc hạ hành sự thô lỗ, khiến đại nhân phải bận tâm”
Đám người Tiết Ninh, Lý Nam quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chịu khiển trách.
Đám huynh đệ kia mặt không còn giọt máu, cơ thể run lấy bẩy, hơi lạnh buốt trong lòng.
Ban đầu tưởng rằng vị đại nhân nhà mình đến ủng hộ, nào ngờ vừa bước vào đã la tầy thuộc hạ.
Những người trong Cẩm Tú Lâu lầm bầm: “ Quả nhiên, dù chủ nhân Nội Các gây động tĩnh to lớn đến mấy cũng không dám đụng đến Cẩm Tú Lâu”
“Các ngươi thật sự thô lỗ, một đám như không có đầu óc.”
Tần Tử Mặc trưng ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào đám người Tiết Ninh mà mắng.
Đám người Tiết Ninh im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn tình hình lúc này, sắc mặt Mục Ngôn Hoan hơi dịu lại, chen vào nói: “Tân đại nhân, nếu để cấp dưới làm liều như vậy, e rằng sẽ gây nhiều rắc rối cho Nội Các.”
Chủ nhân Nội Các trong truyền thuyết cũng chỉ có. thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.