Chương 55: Gặp Gỡ Tịch Mộng Dao
Cực Địa Phong Nhận
26/12/2022
Thanh niên đang ôm bé gái chính là Dương Thiên. Vừa rồi, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút do dự lao ra cứu cô bé. Giây phút đó, người hắn chỉ cách xe tải chưa đến một mét.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hắn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm.” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“???” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?
Dương Thiên đang chuẩn bị đưa cô bé đến cục công an xem có nhà nào đến tìm trẻ lại không.
Lúc này, ở cục công an thành phố Hải đang loạn cả lên, một người phụ nữ vô cùng có khí chất đang nôn nóng đi tới đi lui.
“Tìm được chưa? Vẫn chưa tìm được sao?” Người phụ không ngừng hỏi, sắc mặt nôn nóng. Bên cạnh người phụ nữ còn một cô gái nữa, đang nắm tay trấn an bà.
Cục trưởng cục công an thành phố Hải Lãnh Kinh Quốc đang ở bên cạnh cẩn thận hỏi han, mà Lãnh Tình cũng nói cái gì đó với cô gái kia.
Bây giờ Lâm Khanh Dĩnh vô cùng hối hận, bà chỉ đi WC một chút thôi mà cũng có thể làm lạc mất con gái.
“Mộng Dao, con nói xem, Mộng Tuyết có khi nào bị bọn buôn người bắt đi rồi không? Có khi nào con bé bị bán đi rồi? Con gái đáng thương của mẹ...” Lâm Khanh Dĩnh nắm tay con gái lớn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ! Không có việc gì đâu! Cục trưởng Lãnh cũng đã nói sẽ dốc sức tìm kiếm, con tin chắc chắn sẽ tìm được em ấy.” Cô gái xinh đẹp an ủi mẹ mình, nhưng trên mặt cũng không giấu được sự nôn nóng.
“Khụ khụ! Bà Tịch, bà đừng lo lắng, chúng tôi đã cử lực lượng đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô bé.” Lãnh Kinh Quốc nói, trên mặt xuất hiện một tia cung kính hiếm có. Ông ta biết người phụ nữ trước mắt có thân phận rất tôn quý.
“Đều tại tôi! Tất cả đều tại tôi! Tôi không nên để con bé đứng chờ ngoài nhà vệ sinh một mình!” Lâm Khanh Dĩnh không ngừng tự trách bản thân, thẫn thờ như phát ngốc.
“Tìm được rồi!” Một âm thanh vang lên, Lâm Khanh Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người vừa nói.
Vào thời điểm đó, nhân viên giám sát đã thông qua màn hình tìm thấy dấu vết của con gái Lâm Khanh Dĩnh.
“A! Đúng là Mộng Tuyết!” Lâm Khanh Dĩnh kích động kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Những hình ảnh dần lướt đi, cô bé Tịch Mộng Tuyết đi tới bên đường, khóc lóc lao ra giữa đường.
“Mộng Tuyết! Đừng đi ra đó!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn thấy chiếc xe tải trong màn hình thì vội vàng hét lạc cả giọng.
Nhưng tất nhiên là Tịch Mộng Tuyết không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe tải lao vút đến, một đoạn đường nữa mới dừng lại được, mà bóng dáng cô bé cũng không thấy đâu.
Lâm Khanh Dĩnh giống như người mất hồn, bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người chao đảo. Con gái út của bà bị chiếc xe tải to như thế lao vào, khả năng sống sót rất nhỏ.
“Mẹ!” Tịch Mộng Dao vội vàng đỡ lấy mẹ mình, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt cô ngập nước mắt.
Tiếp theo đó, em gái cô xuất hiện trong lòng một người nam sinh.
“Mẹ! Mộng Tuyết không sao! Con bé không bị xe đâm phải!” Tịch Mộng Dao vội vàng hô lên.
Lâm Khanh Dĩnh đang gần như hôn mê lập tức bừng tỉnh, bà gấp gáp nhìn về phía màn hình, khi nhìn thấy con gái mình đang nằm trong lòng một nam sinh thì không cầm được nước mắt.
“Mộng Tuyết không sao! Tốt quá! Tốt quá rồi!” Lâm Khanh Dĩnh lẩm bẩm.
“Mau! Mau đi tìm cậu thanh niên đó.” Lãnh Kinh Quốc lập tức phân phó cho cấp dưới.
“Ô?” Lãnh Tình từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cô nhận ra nam sinh đang ôm cô bé kia.
“Sao thế Tiểu Tình?” Lãnh Kinh Quốc nhìn về phía con gái mình.
“Con biết nam sinh này. Cậu ta là sinh viên đại học An, lớp 2 khoa Kinh tế, năm nay mới học năm nhất.” Lãnh Tình nói.
“Cậu ta cũng là học sinh đại học An sao?” Tịch Mộng Dao nghe Lãnh Tình nói vậy thì hỏi lại.
Lúc này, Dương Thiên đang ôm cô bé đi về hướng cục công an.
“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Dương Thiên không ngừng gợi chuyện với cô bé, chỉ là cô bé không trả lời câu nào, ánh mắt mờ mịt.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hắn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm.” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“???” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?
Dương Thiên đang chuẩn bị đưa cô bé đến cục công an xem có nhà nào đến tìm trẻ lại không.
Lúc này, ở cục công an thành phố Hải đang loạn cả lên, một người phụ nữ vô cùng có khí chất đang nôn nóng đi tới đi lui.
“Tìm được chưa? Vẫn chưa tìm được sao?” Người phụ không ngừng hỏi, sắc mặt nôn nóng. Bên cạnh người phụ nữ còn một cô gái nữa, đang nắm tay trấn an bà.
Cục trưởng cục công an thành phố Hải Lãnh Kinh Quốc đang ở bên cạnh cẩn thận hỏi han, mà Lãnh Tình cũng nói cái gì đó với cô gái kia.
Bây giờ Lâm Khanh Dĩnh vô cùng hối hận, bà chỉ đi WC một chút thôi mà cũng có thể làm lạc mất con gái.
“Mộng Dao, con nói xem, Mộng Tuyết có khi nào bị bọn buôn người bắt đi rồi không? Có khi nào con bé bị bán đi rồi? Con gái đáng thương của mẹ...” Lâm Khanh Dĩnh nắm tay con gái lớn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ! Không có việc gì đâu! Cục trưởng Lãnh cũng đã nói sẽ dốc sức tìm kiếm, con tin chắc chắn sẽ tìm được em ấy.” Cô gái xinh đẹp an ủi mẹ mình, nhưng trên mặt cũng không giấu được sự nôn nóng.
“Khụ khụ! Bà Tịch, bà đừng lo lắng, chúng tôi đã cử lực lượng đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô bé.” Lãnh Kinh Quốc nói, trên mặt xuất hiện một tia cung kính hiếm có. Ông ta biết người phụ nữ trước mắt có thân phận rất tôn quý.
“Đều tại tôi! Tất cả đều tại tôi! Tôi không nên để con bé đứng chờ ngoài nhà vệ sinh một mình!” Lâm Khanh Dĩnh không ngừng tự trách bản thân, thẫn thờ như phát ngốc.
“Tìm được rồi!” Một âm thanh vang lên, Lâm Khanh Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người vừa nói.
Vào thời điểm đó, nhân viên giám sát đã thông qua màn hình tìm thấy dấu vết của con gái Lâm Khanh Dĩnh.
“A! Đúng là Mộng Tuyết!” Lâm Khanh Dĩnh kích động kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Những hình ảnh dần lướt đi, cô bé Tịch Mộng Tuyết đi tới bên đường, khóc lóc lao ra giữa đường.
“Mộng Tuyết! Đừng đi ra đó!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn thấy chiếc xe tải trong màn hình thì vội vàng hét lạc cả giọng.
Nhưng tất nhiên là Tịch Mộng Tuyết không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe tải lao vút đến, một đoạn đường nữa mới dừng lại được, mà bóng dáng cô bé cũng không thấy đâu.
Lâm Khanh Dĩnh giống như người mất hồn, bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người chao đảo. Con gái út của bà bị chiếc xe tải to như thế lao vào, khả năng sống sót rất nhỏ.
“Mẹ!” Tịch Mộng Dao vội vàng đỡ lấy mẹ mình, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt cô ngập nước mắt.
Tiếp theo đó, em gái cô xuất hiện trong lòng một người nam sinh.
“Mẹ! Mộng Tuyết không sao! Con bé không bị xe đâm phải!” Tịch Mộng Dao vội vàng hô lên.
Lâm Khanh Dĩnh đang gần như hôn mê lập tức bừng tỉnh, bà gấp gáp nhìn về phía màn hình, khi nhìn thấy con gái mình đang nằm trong lòng một nam sinh thì không cầm được nước mắt.
“Mộng Tuyết không sao! Tốt quá! Tốt quá rồi!” Lâm Khanh Dĩnh lẩm bẩm.
“Mau! Mau đi tìm cậu thanh niên đó.” Lãnh Kinh Quốc lập tức phân phó cho cấp dưới.
“Ô?” Lãnh Tình từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cô nhận ra nam sinh đang ôm cô bé kia.
“Sao thế Tiểu Tình?” Lãnh Kinh Quốc nhìn về phía con gái mình.
“Con biết nam sinh này. Cậu ta là sinh viên đại học An, lớp 2 khoa Kinh tế, năm nay mới học năm nhất.” Lãnh Tình nói.
“Cậu ta cũng là học sinh đại học An sao?” Tịch Mộng Dao nghe Lãnh Tình nói vậy thì hỏi lại.
Lúc này, Dương Thiên đang ôm cô bé đi về hướng cục công an.
“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Dương Thiên không ngừng gợi chuyện với cô bé, chỉ là cô bé không trả lời câu nào, ánh mắt mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.