Chương 582: Bồi tội
Hư Không
13/08/2022
Ba người Triệu Vương Mẫn há hốc mồm nhìn cái lỗ thủng trên tường, mọi
chuyện xảy ra quá nhanh khiến các nàng không kịp làm ra phản ứng, nhoáng lên một cái đã thấy Quân Vô Niệm bị Nguyệt tiền bối tùy tiện ném ra một vật đánh bay đi không thể hoàn thủ.
Ngẩn người ra một lúc, Triệu Thanh Thanh mới mở miệng nói
"Tiền bối, ngài vừa mới ném cái gì ra thế?"
"Lệnh bài của bệ hạ." Tử Phong điềm nhiên như không trả lời.
Nghe vậy Triệu Thanh Thanh liền quýnh lên, chiếc lệnh bài đó không chỉ là vật có một không hai, nó còn là biểu tượng cho quyền lực của một đế vương như nàng, tuyệt đối không thể bị hủy hay làm mất đi được, nếu chiếc lệnh bài đó không còn nữa thì mọi chuyện so với việc ngọc tỷ truyền quốc bị mất còn muốn hỏng bét hơn. Đó là còn chưa kể đến việc đối phương nếu nhận ra vật vừa mới đập vào người mình thì rất có thể liền biết được thân phận của nàng, đồng dạng là một chút rắc rối không đáng có.
Chỉ là biết như vậy nhưng nàng cũng không dám nói ra, tuy không rõ lí do vì sao nhưng nàng có thể dễ dàng cảm nhận được Nguyệt tiền bối đã mất đi biểu hiện hờ hững lạnh nhạt thường ngày, lúc này ngài ấy giống như một ngọn núi lửa đang bốc cháy hừng hực, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, thiêu rụi vạn vật thành tro tàn.
Tử Phong hơi quay đầu sang nhìn nàng, một cái liếc mắt này khiến lông tóc trên người nàng dựng đứng hết cả lên, giọng nói lạnh buốt không có tình cảm của hắn vang lên
"Bệ hạ không cần lo lắng, tên kia nếu biết điều thì sẽ tự động mang lệnh bài về trả lại cho ngài, còn nếu như hắn ngu xuẩn đến như vậy........Quân gia cũng không cần tồn tại nữa."
Triệu Vương Mẫn tinh tường cảm nhận được trong giọng nói của đối phương ẩn chứa một tia mất kiên nhẫn, dường như hắn ta đối với việc bị quấy rầy bởi đám người Quân gia kia vô cùng bất mãn. Trái tim của nàng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy, vẫn nói cường giả hỉ nộ vô thường, quả nhiên không có sai, một cường giả Thương Hải Cảnh sao có thể dễ ở chung đến như vậy, hiện tại nàng xem như đã trông thấy "bộ mặt thật" của vị tiền bối này, chỉ vì chút xích mích mà muốn diệt cả nhà người khác, thật sự là kinh khủng.
Thực ra thì Tử Phong lúc bình thường không có thất thố đến mức để lộ tâm tình của mình ra ngoài như vậy, nhưng mà linh cảm của hắn mách bảo rằng nữ yêu hồ này dường như có chút liên quan tới hắn, không hẳn là một sự tương quan cụ thể mà chỉ mờ nhạt như có như không, nhưng với tu vi của hắn, một tia linh cảm đã đủ để nói lên rất nhiều điều, hắn cực kỳ bức thiết muốn kết thúc phiên đấu giá, đem nữ yêu hồ này về để điều tra.
Đương nhiên nếu chỉ đơn thuần là một tia linh cảm thì hắn vẫn có thể kiềm chế được, nhưng chết người ở chỗ đó là nữ yêu hồ này có diện mạo giống Hồ Phi Nguyệt như đúc, dường như là từ cùng một chiếc khuôn mà đúc ra, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất và màu tóc. Hồ Phi Nguyệt chính là vảy ngược của Tử Phong, có chút khoa trương khi nói nàng chẳng khác nào là tâm ma của hắn nhưng sự thật cũng không sai biệt là bao, nếu như hiện tại thứ khiến hắn tiếp tục có động lực tiến về phía trước có một nửa là vì bảo vệ người thân của mình, vậy thì một nửa còn lại chính là vì báo thù cho Hồ Phi Nguyệt, sự tồn tại của nàng quan trọng đến mức như vậy đối với hắn.
Lúc trước tên thiếu chủ Quân gia kia câu kéo thời gian đã khiến Tử Phong mất kiên nhẫn, đó cũng là lí do khiến hắn không thèm che giấu bản thân, một lúc vung ra một mớ đan dược cao giai để chèn ép đối phương, tuy rằng chỗ đan dược đó đối với hắn chẳng khác nào mấy viên kẹo đường dể cho tiểu Tuyết Liên ăn vặt, nhưng đột ngột xuất hiện nhiều Bát Phẩm đan dược như vậy sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết, nếu là đánh động đến các Thánh Địa thì càng không ổn hơn.
Đương nhiên Tử Phong cũng không phải là bị lửa giận làm váng đầu, hắn đã tính toán đâu ra đấy rồi, chừng này Bát Phẩm đan dược tuy cực kỳ oanh động nhưng hẳn vẫn chưa khiến siêu cấp thế lực bao trùm lên cả đại lục như Thánh Địa phải tận lực chú ý, có lẽ triển khai điều tra thì sẽ có, nhưng không phải là toàn lực tra xét. Nếu chỉ là như vậy thì Tử Phong vẫn thừa đủ tự tin để tránh thoát với khả năng hiện tại, đừng nói là bây giờ, kể cả năm xưa nếu không phải bị đánh cho không kịp trở tay thì dù có là Diễm Quang Đế Quân đích thân truy tìm cũng khó mà bắt được hắn, về điểm này phải công nhận rằng hắn có đủ vốn liếng để tự tin như vậy.
Nhưng một lần hai lần cản trở thì thôi, cái tên Thiết Thủ Tôn Giả Quân Vô Niệm kia không biết từ đâu nhảy ra nói năng sằng bậy muốn hắt nước bẩn lên người hắn, lại còn khiến tâm trí vốn vừa buông lỏng khi nghe thấy đấu giá thành công của mình lại bị phá ngang, đến tượng đất còn có ba phần hỏa khí, Tử Phong không như ngày xưa nóng đầu đến như vậy, nhưng hiển nhiên hắn không có hiền lành gì cho cam.
Một chiếc lệnh bài mang theo lực lượng pháp tắc bao quanh được ném ra chỉ là đòn cảnh cáo, nếu đối phương không thức thời thì sẽ không chỉ là cảnh cáo nữa, Cửu Bộ Thiên Tôn hắn còn chưa để vào mắt chứ đừng nói chỉ là một con gián Ngũ Bộ.
Đương nhiên vẫn có sự khác biệt về thực lực của Tử Phong hiện tại và lúc đánh với cường giả hay nhà Mạnh-Lý, thời điểm đó hắn chỉ dùng có ba thành thực lực, hơn nữa quá trình hấp thu và tiêu hóa lực lượng đã đạt được từ hệ thống của hắn vẫn chưa được nhiều như bây giờ, một đòn vừa rồi tuy đơn giản nhưng được Tử Phong đánh ra với mười thành công lực, nếu không phải hắn đến phút cuối thu tay lại thì không phải là một chiêu trọng thương, mà là nhất chiêu miểu sát a.
Quả nhiên như những gì Tử Phong vừa nói, không bao lâu sau, ngoài sương phòng vang lên một tiếng gõ cửa, sau đó một giọng nói khàn đặc yếu ớt vang lên
"Tội thần Quân Vô Niệm, xin được tham kiến bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn cho phép tội thần tiến vào diện kiến."
Tam nữ Triệu Thanh Thanh quay sang nhìn nhau, sau đó cùng kín đáo liếc nhìn Tử Phong một cái, trông thấy hắn dường như không hề để ý đến bên này, lực chú ý một mực tập trung về đầu yêu hồ kia, Triệu Thanh Thanh liền tụ âm thành tuyến, truyền âm ra bên ngoài.
"Tiến vào đi, đừng kinh động đến người khác."
Cửa sương phòng được mở ra, sau đó Quân Vô Niệm toàn thân đầy máu, lồng ngực vẫn còn một lỗ thủng có thể nhìn thấu vào tận bên trong lê lết từng bước mà tiến vào, mắt hắn nhìn thấy diện mạo của mấy người trong phòng, nhất thời tâm dường như rơi xuống đáy cốc, hỏng bét rồi, không chỉ có bệ hạ mà cả Thái Hậu cũng có mặt ở đây.
Quân Vô Niệm có thể không coi trọng nữ hoàng bệ hạ còn trẻ này, nhưng hắn tuyệt đối không dám có một tia khinh thị nào đối với Triệu Vương Mẫn, dù sao thì nàng cũng là cường giả cùng thế hệ với hắn, bất kể là tâm trí hay thực lực vẫn luôn một mực đè hắn xuống đất ma sát không thể gượng dậy được, tuy mấy năm gần đây danh tiếng của hắn có phần thịnh, nhưng so với nữ nhân trước mặt hắn vẫn không đủ tư cách ngẩng đầu lên.
"Tội thần Quân Vô Niệm khấu kiến bệ hạ và Thái Hậu nương nương!" Quân Vô Niệm lập tức quỳ cả hai chân xuống đất dập đầu cung kính nói, trực tiếp ném tư thái của bản thân vào sọt rác, hắn biết rằng hoàng thất dường như có ý định muốn chèn ép thế gia, tất cả chỉ thiếu một cái cớ để ra tay, hắn tuyệt đối không cho phép hành động ngu ngốc của bản thân liên lụy tới Quân gia.
Một võ tướng như Quân Vô Niệm có thể có giác ngộ như vậy thì đương nhiên Triệu Thanh Thanh lẫn Triệu Vương Mẫn đều có thể hiểu được tại sao Quân Vô NIệm lại từ bỏ cái chiêu bài cường giả Thiên TÔn của mình, bất kể mặt mũi mà quỳ xuống nhận lỗi.
"Bình thân miễn lễ, Quân Tôn Giả sao lại nói mình là tội thần, ngài đâu có làm gì nên tội." Triệu Thanh Thanh tuy là nữ hoàng nhưng trước cường giả Thiên Tôn không thuộc biên chế của hoàng triều nàng cũng vẫn phải giữ chút lễ nghĩa tối thiểu.
"Tội thần ngu muội đã làm ra hành động phá hỏng nhã hứng của bệ hạ và nương nương, sao có thể nói là vô tội được, xin bệ hạ hãy trách phạt!" Quân Vô Niệm không đứng lên, tiếp tục duy trì tư thế quỳ gối của mình, giọng nói vô cùng thành khẩn.
Cười khan một tiếng, Triệu Thanh Thanh có chút mất tự nhiên nói
"Người mà Quân Tôn Giả phải bồi tội không phải là ta, mà là Nguyệt tiền bối."
Quân Vô Niệm chớp chớp hai mắt, sau đó biểu hiện trên gương mặt đột nhiên trở nên kinh khủng giống như gặp quỷ, hắn cứng nhắc quay đầu sang nhìn thân ảnh nam tử đang ngồi ở một phía còn lại của căn phòng. Sở dĩ hắn có biểu lộ sợ hãi như vậy đó là vừa rồi khi mình tiến vào trong sương phòng, bất kể là thị giác lẫn thần thức của mình đều không cảm nhận được người nào khác ngoài ba nữ nhân trước mặt, hơn nữa lúc đó đầu óc hắn còn đang mải miên suy nghĩ về việc bồi tội nên tự nhiên quên đi mất sự tồn tại của người mới tặng mình một cú đánh chí mạng.
Đó cũng chỉ là một phần, khiến Quân Vô Niệm thực sự giật mình đó là nam nhân này rõ ràng ngồi ở đó mà giống như là một bóng ma không tồn tại, hai mắt hắn nhìn thấy được thân ảnh của đối phương nhưng thần thức của hắn tuyệt nhiên không cảm nhận được chút gì, tựa như người ngồi đó chỉ là một ảo ảnh không có thực vô cùng quỷ dị.
Biến cố bất ngờ khiến tràng đấu giá bị gián đoạn, tất cả mọi người đều nhìn nhau không biết phải xử lí chuyện này ra sao, nếu là bình thường khi xảy ra xung đột như thế này sẽ có cao thủ của đấu giá hội xuất hiện trấn áp tràng diện, chỉ là hai vị cao thủ Thiên Tôn của đấu giá hội khi nhìn thấy Quân Vô Niệm bị một miếng kim loại đập bay như đập một con ruồi liền vô thức quay sang nhìn nhau
"Ngươi vừa nhìn thấy gì không?"
"Không có, ta không thấy gì hết, ngươi không nghe thấy động tĩnh gì khả nghi?"
"Đồng dạng, đấu giá hội hôm nay rất yên bình a."
"Đúng vậy, xem ra chúng ta không có việc gì cần làm rồi. Nào, nếm thử loại trà mới mà ta tìm được, ta gọi nó là Long Tu Trà, không biết vị đạo ra sao nhưng mùi thì vô cùng thơm a".........
Trong lúc hai vị cường giả của đấu giá hội giả mù già điếc thì bầu không khí bên ngoài vô cùng khó xử, cơ mà khiến mọi người thở phào đó là âm thanh của vị nam tử thần bí kia lại vang lên
"Cứ tiếp tục đấu giá đi, không cần để ý tới chúng ta!"
Tử Phong lên tiếng xong liền quay về phía Quân Vô Niệm, thần tình đạm mạc nhìn đối phương. Quân Vô Niệm tiếp xúc với ánh mắt của Tử Phong trong đầu liền oanh một cái, khí huyết trong người nhộn nhạo một trận như muốn phá tan mạch máu mà thoát ra ngoài, trong tầm nhìn của hắn chỉ còn lại một vùng không gian đen tối thăm thẳm như thâm uyên không đáy, thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một cặp mắt màu tử sắc giống như muốn đâm xuyên tâm thần của mình nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đồng thời Quân Vô Niệm cũng cảm thấy một luồng áp lực mở ảo không rõ ràng mà nặng tựa thái sơn áp lên đỉnh đầu mình, hắn có thể khẳng định rằng đến cả lão tổ tông nhà mình cũng không thể tỏa ra uy áp hãi hùng đến mức như thế này, hắn cảm giác cơ thể mình bị đè ép sắp sửa vỡ nát ra thành từng mảnh tới nơi rồi.
Mấy giây trôi qua mà Quân Vô Niệm thấy dài như là mấy năm, vào thời điểm hắn sắp sửa không chống đỡ được muốn hôn mê thì tầng áp lực kia liền biến mất, tầm nhìn của hắn khôi phục lại như bình thường. Đổ gục xuống mặt đất, Quân Vô Niệm tham lam hít thở lấy từng ngụm dưỡng khí giống như người chết đuối vừa mới ngoi lên bờ, cơ thể hắn không tự chủ được mà co giật, mồ hôi ướt đẫm chảy ra khắp người hắn, hòa cùng với máu tươi trên người nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
"Ngươi.....rất khá, ta sẽ không trách tội ngươi!" Tiếng của Tử Phong vang lên.
Quân Vô Niệm mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng thân ảnh của đối phương đã hư không tiêu thất không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa, hắn vô thức thả ra thần niệm quan sát toàn bộ sương phòng nhưng tuyệt nhiên không thể tìm ra được vị trí của vị tiền bối này.
Không gian pháp tắc thực mạnh! Thực lực cũng đồng dạng vô cùng kinh khủng!!
Đó là hai dòng suy nghĩ hiện ra ngay lập tức trong đầu Quân Vô Niệm, sương phòng đóng cửa không có lối thoát, đối phương đột nhiên biến mất mà đến cả không gian cũng không xuất hiện ba động, hiển nhiên là vị kia vẫn ở trong sương phòng này nhưng ẩn thân vào trong các nếp gấp không gian không cho người khác nhìn thấy. Về mặt lí thuyết thì Quân Vô Niệm hiểu được, nhưng hắn vẫn phải cảm thán, ít nhất bản thân hắn không làm được giống như Tử Phong a.
Triệu Thanh Thanh thấy Tử Phong không nguyện ý tiếp tục hiện thân nữa liền biết rằng tiền bối không quan tâm chuyện này, chính mình tự xử lí là được, khi nàng đang định ra lệnh cho Quân Vô Niệm rời khỏi thì một giọng nói vang lên bên tai khiến nàng khựng lại.
Mang theo nét mặt cổ quái, Triệu Thanh Thanh nói
"Quân Tôn Giả, ngài thương thế trầm trọng, hãy trở về tĩnh dưỡng trước đi đã, chuyện ngày hôm nay chỉ là một hiểu lầm mà thôi, không cần phải để trong lòng đâu."
Nghe vậy, Quân Vô Niệm không tiếp tục dài dòng nữa mà đứng dậy, thương thế của hắn xác thực nhìn rất trầm trọng, nhưng chừng này với cường giả cấp bậc như hắn thì chỉ tính là ngoại thương hơi nặng một chút, một đòn ban nãy tuy cũng có mang theo pháp tắc chi lực nhưng không quá mạnh, hắn có thể bức luồng pháp tắc đó ra khỏi cơ thể không tốn mấy công sức là bao, cố tình để nguyên thương tích đơn giản là để bày ra cho đối phương xem mà thôi.
Theo lời của bệ hạ thì có vẻ như vị tiền bối kia không trách mình vô lễ, hình như một đòn ban nãy chính là trừng phạt, nếu chỉ là như vậy thì hắn không có ý kiến gì cả, dù sao cũng là mình khiêu khích trước, gieo gió thì gặt bão thôi. Chỉ là khi hắn mang theo tâm trạng vui vẻ muốn cáo từ thì Triệu Thanh Thanh tiếp tục nói một câu khiến hắn giật mình
"Về nói với lão gia tử rằng, vài ngày nữa ta sẽ qua Quân phủ bái phỏng một phen!"
Đầu đầy mồ hôi, Quân Vô Niệm dường như nhìn thấy được đế vương chi khí toát ra từ nữ nhân đối diện không hề kém cạnh so với tiên đế năm xưa, hắn vội vàng vâng dạ dâng lên chiếc lệnh bài đã được linh lực làm sạch rồi nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, vết thương trên người Quân Vô Niệm lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được cầm máu, khép lại sau đó kết vảy, đại khái chỉ cần mười phút tả hữu là có thể lành hẳn nhưng hắn không quan tâm cho lắm.
Tâm trí của hắn đang bị mấy lời cuối của Triệu Thanh Thanh chấn nhiếp, bệ hạ muốn tới Quân phủ? Chuyện này là sao? Ý đồ của nàng là gì? Hơn nữa tại sao lại là nhắn với lão tổ tông mà không phải là phụ thân của mình vốn là gia chủ đương nhiệm? Không đoán được, hoàn toàn không đoán được!
Quân Vô Niệm tự nhân bản thân không phải dạng mãng phu không có đầu óc nhưng có suy nghĩ đến nát óc hắn cũng không đoán được dụng ý của đối phương, chỉ có thể đem việc này bẩm báo lại với phụ thân và lão tổ tông, nhường hai người ấy nhức đầu thay mình đi.
Dĩ nhiên hắn cũng sẽ đem sự tồn tại của vị tiền bối kia báo cáo lại đầy đủ, trong suy nghĩ của hắn, vị tiền bối này xuất hiện rất có thể liền đánh vỡ sự cân bằng vi diệu giữa ngũ đại gia tộc và hoàng thất, không thể coi thường được!
Ngẩn người ra một lúc, Triệu Thanh Thanh mới mở miệng nói
"Tiền bối, ngài vừa mới ném cái gì ra thế?"
"Lệnh bài của bệ hạ." Tử Phong điềm nhiên như không trả lời.
Nghe vậy Triệu Thanh Thanh liền quýnh lên, chiếc lệnh bài đó không chỉ là vật có một không hai, nó còn là biểu tượng cho quyền lực của một đế vương như nàng, tuyệt đối không thể bị hủy hay làm mất đi được, nếu chiếc lệnh bài đó không còn nữa thì mọi chuyện so với việc ngọc tỷ truyền quốc bị mất còn muốn hỏng bét hơn. Đó là còn chưa kể đến việc đối phương nếu nhận ra vật vừa mới đập vào người mình thì rất có thể liền biết được thân phận của nàng, đồng dạng là một chút rắc rối không đáng có.
Chỉ là biết như vậy nhưng nàng cũng không dám nói ra, tuy không rõ lí do vì sao nhưng nàng có thể dễ dàng cảm nhận được Nguyệt tiền bối đã mất đi biểu hiện hờ hững lạnh nhạt thường ngày, lúc này ngài ấy giống như một ngọn núi lửa đang bốc cháy hừng hực, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, thiêu rụi vạn vật thành tro tàn.
Tử Phong hơi quay đầu sang nhìn nàng, một cái liếc mắt này khiến lông tóc trên người nàng dựng đứng hết cả lên, giọng nói lạnh buốt không có tình cảm của hắn vang lên
"Bệ hạ không cần lo lắng, tên kia nếu biết điều thì sẽ tự động mang lệnh bài về trả lại cho ngài, còn nếu như hắn ngu xuẩn đến như vậy........Quân gia cũng không cần tồn tại nữa."
Triệu Vương Mẫn tinh tường cảm nhận được trong giọng nói của đối phương ẩn chứa một tia mất kiên nhẫn, dường như hắn ta đối với việc bị quấy rầy bởi đám người Quân gia kia vô cùng bất mãn. Trái tim của nàng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy, vẫn nói cường giả hỉ nộ vô thường, quả nhiên không có sai, một cường giả Thương Hải Cảnh sao có thể dễ ở chung đến như vậy, hiện tại nàng xem như đã trông thấy "bộ mặt thật" của vị tiền bối này, chỉ vì chút xích mích mà muốn diệt cả nhà người khác, thật sự là kinh khủng.
Thực ra thì Tử Phong lúc bình thường không có thất thố đến mức để lộ tâm tình của mình ra ngoài như vậy, nhưng mà linh cảm của hắn mách bảo rằng nữ yêu hồ này dường như có chút liên quan tới hắn, không hẳn là một sự tương quan cụ thể mà chỉ mờ nhạt như có như không, nhưng với tu vi của hắn, một tia linh cảm đã đủ để nói lên rất nhiều điều, hắn cực kỳ bức thiết muốn kết thúc phiên đấu giá, đem nữ yêu hồ này về để điều tra.
Đương nhiên nếu chỉ đơn thuần là một tia linh cảm thì hắn vẫn có thể kiềm chế được, nhưng chết người ở chỗ đó là nữ yêu hồ này có diện mạo giống Hồ Phi Nguyệt như đúc, dường như là từ cùng một chiếc khuôn mà đúc ra, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất và màu tóc. Hồ Phi Nguyệt chính là vảy ngược của Tử Phong, có chút khoa trương khi nói nàng chẳng khác nào là tâm ma của hắn nhưng sự thật cũng không sai biệt là bao, nếu như hiện tại thứ khiến hắn tiếp tục có động lực tiến về phía trước có một nửa là vì bảo vệ người thân của mình, vậy thì một nửa còn lại chính là vì báo thù cho Hồ Phi Nguyệt, sự tồn tại của nàng quan trọng đến mức như vậy đối với hắn.
Lúc trước tên thiếu chủ Quân gia kia câu kéo thời gian đã khiến Tử Phong mất kiên nhẫn, đó cũng là lí do khiến hắn không thèm che giấu bản thân, một lúc vung ra một mớ đan dược cao giai để chèn ép đối phương, tuy rằng chỗ đan dược đó đối với hắn chẳng khác nào mấy viên kẹo đường dể cho tiểu Tuyết Liên ăn vặt, nhưng đột ngột xuất hiện nhiều Bát Phẩm đan dược như vậy sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết, nếu là đánh động đến các Thánh Địa thì càng không ổn hơn.
Đương nhiên Tử Phong cũng không phải là bị lửa giận làm váng đầu, hắn đã tính toán đâu ra đấy rồi, chừng này Bát Phẩm đan dược tuy cực kỳ oanh động nhưng hẳn vẫn chưa khiến siêu cấp thế lực bao trùm lên cả đại lục như Thánh Địa phải tận lực chú ý, có lẽ triển khai điều tra thì sẽ có, nhưng không phải là toàn lực tra xét. Nếu chỉ là như vậy thì Tử Phong vẫn thừa đủ tự tin để tránh thoát với khả năng hiện tại, đừng nói là bây giờ, kể cả năm xưa nếu không phải bị đánh cho không kịp trở tay thì dù có là Diễm Quang Đế Quân đích thân truy tìm cũng khó mà bắt được hắn, về điểm này phải công nhận rằng hắn có đủ vốn liếng để tự tin như vậy.
Nhưng một lần hai lần cản trở thì thôi, cái tên Thiết Thủ Tôn Giả Quân Vô Niệm kia không biết từ đâu nhảy ra nói năng sằng bậy muốn hắt nước bẩn lên người hắn, lại còn khiến tâm trí vốn vừa buông lỏng khi nghe thấy đấu giá thành công của mình lại bị phá ngang, đến tượng đất còn có ba phần hỏa khí, Tử Phong không như ngày xưa nóng đầu đến như vậy, nhưng hiển nhiên hắn không có hiền lành gì cho cam.
Một chiếc lệnh bài mang theo lực lượng pháp tắc bao quanh được ném ra chỉ là đòn cảnh cáo, nếu đối phương không thức thời thì sẽ không chỉ là cảnh cáo nữa, Cửu Bộ Thiên Tôn hắn còn chưa để vào mắt chứ đừng nói chỉ là một con gián Ngũ Bộ.
Đương nhiên vẫn có sự khác biệt về thực lực của Tử Phong hiện tại và lúc đánh với cường giả hay nhà Mạnh-Lý, thời điểm đó hắn chỉ dùng có ba thành thực lực, hơn nữa quá trình hấp thu và tiêu hóa lực lượng đã đạt được từ hệ thống của hắn vẫn chưa được nhiều như bây giờ, một đòn vừa rồi tuy đơn giản nhưng được Tử Phong đánh ra với mười thành công lực, nếu không phải hắn đến phút cuối thu tay lại thì không phải là một chiêu trọng thương, mà là nhất chiêu miểu sát a.
Quả nhiên như những gì Tử Phong vừa nói, không bao lâu sau, ngoài sương phòng vang lên một tiếng gõ cửa, sau đó một giọng nói khàn đặc yếu ớt vang lên
"Tội thần Quân Vô Niệm, xin được tham kiến bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn cho phép tội thần tiến vào diện kiến."
Tam nữ Triệu Thanh Thanh quay sang nhìn nhau, sau đó cùng kín đáo liếc nhìn Tử Phong một cái, trông thấy hắn dường như không hề để ý đến bên này, lực chú ý một mực tập trung về đầu yêu hồ kia, Triệu Thanh Thanh liền tụ âm thành tuyến, truyền âm ra bên ngoài.
"Tiến vào đi, đừng kinh động đến người khác."
Cửa sương phòng được mở ra, sau đó Quân Vô Niệm toàn thân đầy máu, lồng ngực vẫn còn một lỗ thủng có thể nhìn thấu vào tận bên trong lê lết từng bước mà tiến vào, mắt hắn nhìn thấy diện mạo của mấy người trong phòng, nhất thời tâm dường như rơi xuống đáy cốc, hỏng bét rồi, không chỉ có bệ hạ mà cả Thái Hậu cũng có mặt ở đây.
Quân Vô Niệm có thể không coi trọng nữ hoàng bệ hạ còn trẻ này, nhưng hắn tuyệt đối không dám có một tia khinh thị nào đối với Triệu Vương Mẫn, dù sao thì nàng cũng là cường giả cùng thế hệ với hắn, bất kể là tâm trí hay thực lực vẫn luôn một mực đè hắn xuống đất ma sát không thể gượng dậy được, tuy mấy năm gần đây danh tiếng của hắn có phần thịnh, nhưng so với nữ nhân trước mặt hắn vẫn không đủ tư cách ngẩng đầu lên.
"Tội thần Quân Vô Niệm khấu kiến bệ hạ và Thái Hậu nương nương!" Quân Vô Niệm lập tức quỳ cả hai chân xuống đất dập đầu cung kính nói, trực tiếp ném tư thái của bản thân vào sọt rác, hắn biết rằng hoàng thất dường như có ý định muốn chèn ép thế gia, tất cả chỉ thiếu một cái cớ để ra tay, hắn tuyệt đối không cho phép hành động ngu ngốc của bản thân liên lụy tới Quân gia.
Một võ tướng như Quân Vô Niệm có thể có giác ngộ như vậy thì đương nhiên Triệu Thanh Thanh lẫn Triệu Vương Mẫn đều có thể hiểu được tại sao Quân Vô NIệm lại từ bỏ cái chiêu bài cường giả Thiên TÔn của mình, bất kể mặt mũi mà quỳ xuống nhận lỗi.
"Bình thân miễn lễ, Quân Tôn Giả sao lại nói mình là tội thần, ngài đâu có làm gì nên tội." Triệu Thanh Thanh tuy là nữ hoàng nhưng trước cường giả Thiên Tôn không thuộc biên chế của hoàng triều nàng cũng vẫn phải giữ chút lễ nghĩa tối thiểu.
"Tội thần ngu muội đã làm ra hành động phá hỏng nhã hứng của bệ hạ và nương nương, sao có thể nói là vô tội được, xin bệ hạ hãy trách phạt!" Quân Vô Niệm không đứng lên, tiếp tục duy trì tư thế quỳ gối của mình, giọng nói vô cùng thành khẩn.
Cười khan một tiếng, Triệu Thanh Thanh có chút mất tự nhiên nói
"Người mà Quân Tôn Giả phải bồi tội không phải là ta, mà là Nguyệt tiền bối."
Quân Vô Niệm chớp chớp hai mắt, sau đó biểu hiện trên gương mặt đột nhiên trở nên kinh khủng giống như gặp quỷ, hắn cứng nhắc quay đầu sang nhìn thân ảnh nam tử đang ngồi ở một phía còn lại của căn phòng. Sở dĩ hắn có biểu lộ sợ hãi như vậy đó là vừa rồi khi mình tiến vào trong sương phòng, bất kể là thị giác lẫn thần thức của mình đều không cảm nhận được người nào khác ngoài ba nữ nhân trước mặt, hơn nữa lúc đó đầu óc hắn còn đang mải miên suy nghĩ về việc bồi tội nên tự nhiên quên đi mất sự tồn tại của người mới tặng mình một cú đánh chí mạng.
Đó cũng chỉ là một phần, khiến Quân Vô Niệm thực sự giật mình đó là nam nhân này rõ ràng ngồi ở đó mà giống như là một bóng ma không tồn tại, hai mắt hắn nhìn thấy được thân ảnh của đối phương nhưng thần thức của hắn tuyệt nhiên không cảm nhận được chút gì, tựa như người ngồi đó chỉ là một ảo ảnh không có thực vô cùng quỷ dị.
Biến cố bất ngờ khiến tràng đấu giá bị gián đoạn, tất cả mọi người đều nhìn nhau không biết phải xử lí chuyện này ra sao, nếu là bình thường khi xảy ra xung đột như thế này sẽ có cao thủ của đấu giá hội xuất hiện trấn áp tràng diện, chỉ là hai vị cao thủ Thiên Tôn của đấu giá hội khi nhìn thấy Quân Vô Niệm bị một miếng kim loại đập bay như đập một con ruồi liền vô thức quay sang nhìn nhau
"Ngươi vừa nhìn thấy gì không?"
"Không có, ta không thấy gì hết, ngươi không nghe thấy động tĩnh gì khả nghi?"
"Đồng dạng, đấu giá hội hôm nay rất yên bình a."
"Đúng vậy, xem ra chúng ta không có việc gì cần làm rồi. Nào, nếm thử loại trà mới mà ta tìm được, ta gọi nó là Long Tu Trà, không biết vị đạo ra sao nhưng mùi thì vô cùng thơm a".........
Trong lúc hai vị cường giả của đấu giá hội giả mù già điếc thì bầu không khí bên ngoài vô cùng khó xử, cơ mà khiến mọi người thở phào đó là âm thanh của vị nam tử thần bí kia lại vang lên
"Cứ tiếp tục đấu giá đi, không cần để ý tới chúng ta!"
Tử Phong lên tiếng xong liền quay về phía Quân Vô Niệm, thần tình đạm mạc nhìn đối phương. Quân Vô Niệm tiếp xúc với ánh mắt của Tử Phong trong đầu liền oanh một cái, khí huyết trong người nhộn nhạo một trận như muốn phá tan mạch máu mà thoát ra ngoài, trong tầm nhìn của hắn chỉ còn lại một vùng không gian đen tối thăm thẳm như thâm uyên không đáy, thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một cặp mắt màu tử sắc giống như muốn đâm xuyên tâm thần của mình nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đồng thời Quân Vô Niệm cũng cảm thấy một luồng áp lực mở ảo không rõ ràng mà nặng tựa thái sơn áp lên đỉnh đầu mình, hắn có thể khẳng định rằng đến cả lão tổ tông nhà mình cũng không thể tỏa ra uy áp hãi hùng đến mức như thế này, hắn cảm giác cơ thể mình bị đè ép sắp sửa vỡ nát ra thành từng mảnh tới nơi rồi.
Mấy giây trôi qua mà Quân Vô Niệm thấy dài như là mấy năm, vào thời điểm hắn sắp sửa không chống đỡ được muốn hôn mê thì tầng áp lực kia liền biến mất, tầm nhìn của hắn khôi phục lại như bình thường. Đổ gục xuống mặt đất, Quân Vô Niệm tham lam hít thở lấy từng ngụm dưỡng khí giống như người chết đuối vừa mới ngoi lên bờ, cơ thể hắn không tự chủ được mà co giật, mồ hôi ướt đẫm chảy ra khắp người hắn, hòa cùng với máu tươi trên người nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
"Ngươi.....rất khá, ta sẽ không trách tội ngươi!" Tiếng của Tử Phong vang lên.
Quân Vô Niệm mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng thân ảnh của đối phương đã hư không tiêu thất không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa, hắn vô thức thả ra thần niệm quan sát toàn bộ sương phòng nhưng tuyệt nhiên không thể tìm ra được vị trí của vị tiền bối này.
Không gian pháp tắc thực mạnh! Thực lực cũng đồng dạng vô cùng kinh khủng!!
Đó là hai dòng suy nghĩ hiện ra ngay lập tức trong đầu Quân Vô Niệm, sương phòng đóng cửa không có lối thoát, đối phương đột nhiên biến mất mà đến cả không gian cũng không xuất hiện ba động, hiển nhiên là vị kia vẫn ở trong sương phòng này nhưng ẩn thân vào trong các nếp gấp không gian không cho người khác nhìn thấy. Về mặt lí thuyết thì Quân Vô Niệm hiểu được, nhưng hắn vẫn phải cảm thán, ít nhất bản thân hắn không làm được giống như Tử Phong a.
Triệu Thanh Thanh thấy Tử Phong không nguyện ý tiếp tục hiện thân nữa liền biết rằng tiền bối không quan tâm chuyện này, chính mình tự xử lí là được, khi nàng đang định ra lệnh cho Quân Vô Niệm rời khỏi thì một giọng nói vang lên bên tai khiến nàng khựng lại.
Mang theo nét mặt cổ quái, Triệu Thanh Thanh nói
"Quân Tôn Giả, ngài thương thế trầm trọng, hãy trở về tĩnh dưỡng trước đi đã, chuyện ngày hôm nay chỉ là một hiểu lầm mà thôi, không cần phải để trong lòng đâu."
Nghe vậy, Quân Vô Niệm không tiếp tục dài dòng nữa mà đứng dậy, thương thế của hắn xác thực nhìn rất trầm trọng, nhưng chừng này với cường giả cấp bậc như hắn thì chỉ tính là ngoại thương hơi nặng một chút, một đòn ban nãy tuy cũng có mang theo pháp tắc chi lực nhưng không quá mạnh, hắn có thể bức luồng pháp tắc đó ra khỏi cơ thể không tốn mấy công sức là bao, cố tình để nguyên thương tích đơn giản là để bày ra cho đối phương xem mà thôi.
Theo lời của bệ hạ thì có vẻ như vị tiền bối kia không trách mình vô lễ, hình như một đòn ban nãy chính là trừng phạt, nếu chỉ là như vậy thì hắn không có ý kiến gì cả, dù sao cũng là mình khiêu khích trước, gieo gió thì gặt bão thôi. Chỉ là khi hắn mang theo tâm trạng vui vẻ muốn cáo từ thì Triệu Thanh Thanh tiếp tục nói một câu khiến hắn giật mình
"Về nói với lão gia tử rằng, vài ngày nữa ta sẽ qua Quân phủ bái phỏng một phen!"
Đầu đầy mồ hôi, Quân Vô Niệm dường như nhìn thấy được đế vương chi khí toát ra từ nữ nhân đối diện không hề kém cạnh so với tiên đế năm xưa, hắn vội vàng vâng dạ dâng lên chiếc lệnh bài đã được linh lực làm sạch rồi nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, vết thương trên người Quân Vô Niệm lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được cầm máu, khép lại sau đó kết vảy, đại khái chỉ cần mười phút tả hữu là có thể lành hẳn nhưng hắn không quan tâm cho lắm.
Tâm trí của hắn đang bị mấy lời cuối của Triệu Thanh Thanh chấn nhiếp, bệ hạ muốn tới Quân phủ? Chuyện này là sao? Ý đồ của nàng là gì? Hơn nữa tại sao lại là nhắn với lão tổ tông mà không phải là phụ thân của mình vốn là gia chủ đương nhiệm? Không đoán được, hoàn toàn không đoán được!
Quân Vô Niệm tự nhân bản thân không phải dạng mãng phu không có đầu óc nhưng có suy nghĩ đến nát óc hắn cũng không đoán được dụng ý của đối phương, chỉ có thể đem việc này bẩm báo lại với phụ thân và lão tổ tông, nhường hai người ấy nhức đầu thay mình đi.
Dĩ nhiên hắn cũng sẽ đem sự tồn tại của vị tiền bối kia báo cáo lại đầy đủ, trong suy nghĩ của hắn, vị tiền bối này xuất hiện rất có thể liền đánh vỡ sự cân bằng vi diệu giữa ngũ đại gia tộc và hoàng thất, không thể coi thường được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.