Chương 583: Gặp mặt
Hư Không
16/08/2022
Quân Vô Niệm vừa đi, trong sương phòng thoáng chốc liền lâm vào trạng thái yên tĩnh, Tử Phong lại một lần nữa hiện thân trở lại, hắn nhàn nhã ngồi vào một chiếc ghế khác, lưng tựa về phía sau, một tay chống xuống
thanh vịn nâng cằm lên, ánh mắt đăm chiêu không có tiêu cự nhìn xuống
đấu giá tràng.
Không lâu sau liền có thị nữ của đấu giá hội lên bẩm báo, hỏi rằng muốn nhân vật phẩm đấu giá ngay tại đây hay là sẽ do người của đấu giá hội vận chuyển đến tận nhà, phục vụ vô cùng chu đáo.
Thực tế dịch vụ vân chuyển tận nhà này chỉ áp dụng cho các sương phòng khách quý có thân phận rõ ràng, bởi vì chỉ có như vậy mới giảm thiểu được tỉ lệ xuất hiện tặc nhân đánh cướp trên đường vân chuyển, thân phận của những vị khách quý này có tác dụng giống như là chấn nhiếp, để cho hạng đạo chích không dám làm bừa.
Nếu là bình thường thì hẳn đa phần mọi người đều chọn sử dụng dịch vụ này, nhưng ba người Triệu Thanh Thanh chính là trốn ra ngoài này tham gia đấu giá, dù lộ ra thì cũng chỉ là một chút rắc rối nho nhỏ, nhưng mấy người cũng không muốn làm to chuyện, liền để cho đúa giá hội trực tiếp mang vật phẩm giao cho bọn họ tại chỗ, tiền trao cháo múc, đơn giản mà thuận tiện.
Không lâu sau, cửa sương phòng được mở ra, một nam tử mặc đạo bào tiến vào, theo sau là các thị nữ đưa theo vật phẩm mà bọn họ đã đấu giá thành công. Nam nhân mặc đạo bào này thực ra Tử Phong biết đến, chính là một trong các cự đầu của đấu giá hội này, Đông Phương Vân Tiêu, là người thuộc mạch chính của Đông Phương Thế Gia, gọi gia chủ Đông Phương Vô Địch một tiếng thúc thúc.
Đông Phương Vân Tiêu thân là một trong những người chủ quản đứng đầu của đấu giá hội, bình thường sẽ chẳng mấy khi ra mặt, chỉ là lần này mọi chuyện nháo có phần hơi lớn, không những xuất hiện Bát Phẩm đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu, số lượng lại lớn, đồng thời xung đột còn xảy ra, hắn không thể không ra mặt.
Là một trong những cự đầu điều khiển đấu giá hội, Đông Phương Vân Tiêu đương nhiên có thể biết được bên trong mỗi sương phòng đặc biệt kia là dạng nhân vật nào, chỉ riêng lần này người trong sương phòng chữ Thiên vô cùng thần bí, diện mạo không để lộ ra đã đành, đằng này đến cả tính danh cũng cực kỳ mông lung, điều duy nhất hắn biết là những người này chắc chắn là thành viên của hoàng thất, hoặc ít nhất là làm việc cho thành viên của hoàng thất nên mới sở hữu lệnh bài thân phận đặc thù có thể tiến vào sương phòng chữ Thiên.
Đối với hoàng thất, Đông Phương Vân Tiêu từ trước tới nay vẫn luôn một mực kính nhi viễn chi, có thể tận lực không đụng chạm đến liền không đụng chạm. Làm vậy không phải bởi vì hắn nhát gan, mà bởi vì hắn vẫn nhớ như in năm xưa thúc thúc của hắn là Đông Phương Vô Địch sau khi chủ động từ bỏ chức vị đại nguyên soái đã từng nói chuyện với hắn
"Vân Tiêu, ngươi có biết tại sao ta đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp lại phải từ bỏ quyền lực, tự lấy một cái chức quèn không có thực quyền hay không?"
"Vân Tiêu ngu dốt, mong thúc thúc dạy bảo!" Đông Phương Vân Tiêu cung kính nói.
"Người ta vẫn nói đạo quân thần kỵ nhất là công cao trấn chủ, ta tuy lập vô số công lao nhưng cũng không đến mức phải kiêng dè như vậy. Khiến ta phải kiêng kỵ đó là nội tình của Triệu gia." Đông Phương Vô Địch cười nhạt.
"Nội tình của Triệu gia?" Đông Phương Vân Tiêu nghi hoặc.
"Trong mắt đại đa số thường nhân, trong đó có cả ngươi cùng với đám hậu bối, thậm chí là phần đông tộc lão của Đông Phương gia chúng ta cũng như mấy nhà Mạnh-Lý kia, thực lực của Triệu gia không thể nghi ngờ chính là mạnh nhất, nhưng mạnh thì cũng không mạnh hơn mỗi nhà chúng ta là bao nhiêu, đơn độc đối địch thì có thể tuyệt đối nghiền ép, nhưng nếu bị tất cả chúng ta vây công thì có lẽ sẽ vẫn thắng, nhưng mà là thắng thảm, chính vì vậy mới hình thành nên cục diện cân bằng như hiện nay."
"Đó chẳng phải là điều đương nhiên hay sao, Triệu gia đúng là mạnh nhưng song quyền nan địch tứ thủ, không dám hành động lỗ mãng là điều đương nhiên." Đông Phương Vân Tiêu gật đầu nói.
"Ngu xuẩn! Ấu trĩ!! Các ngươi đều bị vinh hoa phú quý, quyền lực che mờ đôi mắt của mình hết. Hãy đơn giản làm một cái so sánh, Đông Phương gia chúng ta mặt ngoài biểu hiện ra thực lực như thế nào mạnh yếu không quan trọng, vấn đề nằm ở lực lượng ẩn đằng sau đúng chứ. Cứ cho mấy nhà Mạnh-Lý kia tổng thể thực lực tính cả lực lượng ẩn giấu đều ngang bằng với Đông Phương gia chúng ta đi, vậy ngươi có bao giờ nghĩ đến việc phải dùng đến lực lượng gấp năm lần gia tộc chúng ta toàn lực tiến công mới có tư cách đọ sức với Triệu gia, mà còn không đảm bảo chiến thắng.
Đó mới chỉ là tính đến lực lượng công khai để lộ ra ngoài của Triệu gia, chúng ta biết ẩn giấu thực lực chẳng lẽ Triệu gia lại không biết làm? Ta nói cho ngươi biết, ngũ đại gia tộc chúng ta có thể yên ổn làm ngũ đại gia tộc đơn giản bởi vì Triệu gia cho phép điều đó xảy ra!"
Đông Phương Vân Tiêu bị Đông Phương Vô Địch nói làm cho choáng váng, xác thực bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ đến trường hợp đó, nhưng mà nghĩ lại thì vẫn có một lỗ hổng ở trong đó
"Khoan đã thúc thúc, nếu là như vậy thì Triệu gia chỉ cần trực tiếp trấn áp chúng ta, ép phải thần phục là được, cần gì phải duy trì mối quan hệ cân bằng như hiện tại, phải biết Triệu gia cũng không phải dạng hiền lành gì a?"
"Ngươi có biết nuôi cổ không?" Đông Phương Vô Địch bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Sao thúc lại hỏi cái này, đâu có liên quan gì đến Triệu gia đâu?"
"Nuôi cổ nguyên lí thực ra rất đơn giản, chỉ thuần túy là một đạo lí duy nhất đó là kẻ cuối cùng sống sót là kẻ đã trải qua vô số thử thách chông gai và nguy hiểm cùng với áp lực, cổ trùng sống sót cuối cùng cũng đồng dạng là con cổ trùng mạnh mẽ và giảo hoạt nhất. Vân Tiêu à, ngươi có để ý rằng mỗi một đời hoàng đế đều là gia chủ của Triệu gia mà không phải là người khác trong cùng tộc không?"
"Triệu gia là hoàng thất, gia chủ của bọn họ lên ngôi hoàng đế là chuyện bình thường mà....từ từ, đừng nói là...." Đông Phương Vân Tiêu bật thốt.
"Nhận ra rồi sao? Cả cái Thiên Hành đế quốc này chỉ đơn giản là một cái bình nuôi cổ trùng, tất cả các gia tộc bao gồm cả chúng ta đều là một trong các con trùng cổ được thả vào cắn xé lẫn nhau. Triệu gia để đảm bảo hoàng triều bất diệt của mình chỉ dựa vào thực lực thuần túy là không đủ, bọn hắn cần những nhân tài tột đỉnh ở mỗi thế hệ dẫn dắt Triệu gia không đi vào con đường lụi bại. Còn chúng ta, những con cổ trùng sẽ là đá mài đao, là thức ăn cho cổ vương trưởng thành, cũng chính là hoàng đế bệ hạ, đó chính là giá trị tồn tại của cái gọi là ngũ đại gia tộc. Thật nực cười phải không?" Đông Phương Vô Địch cười ảm đạm, sau đó tiếp tục nói
"Ta biết rất rõ sự thật này, vậy nên mặc dù ta với hoàng thượng trên chiến trường có thể xưng huynh gọi đệ, nhưng chỉ cần không phải là lúc mà giá trị của ta được phát huy, ta chỉ là một lão già đầu óc không được tỉnh táo mà thôi. Sở dĩ phải dứt khoát trao lại quyền hành của mình, đó là bởi vì hoàng thượng đã chuẩn bị rời khỏi hoàng vị, sẵn sàng đưa người thừa kế lên ngôi, ngươi đoán thời điểm đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Đại thanh tẩy!!" Đông Phương Vân Tiêu thở dồn dập nói ra ba chữ hiện lên trong đầu mình.
"Ha ha, thông minh lắm, hoàng thượng trước khi nhường ngôi ắt sẽ dọn bớt một số chướng ngại vật cho người thừa kế của mình, mà tân hoàng một khi lên ngôi sẽ lại một lần nữa đối với các đại gia tộc như chúng ta tiến hành một lần thanh tẩy nữa, đảm bảo quyền lực tuyệt đối của Triệu gia được kéo dài mãi mãi."
Đông Phương Vân Tiêu cho đến tận bây giờ vẫn không thể quên được cuộc trò chuyện ngày hôm đó, hắn âm thầm cảm thán thúc thúc của mình thực sự quá sáng suốt, năm đó tiên đế trước khi thoái vị đúng như dự đoán triệt hạ một số cá nhân cốt cán có uy vọng và quyền lực lớn, còn hiện tại sau khi tân hoàng lên ngôi thì sao. Mạnh Lý hai nhà có dấu hiệu muốn sụp đổ, Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối thân là hoàng tộc còn bị ép phải bỏ trốn như chó nhà có tang, Quân gia và Đường gia tuy không tổn thất nhưng cũng chẳng nhận được cái gì, bao nhiêu công sức đều vứt ra bãi rác, tùy thời đều có thể bị nhận lấy chèn ép, duy chỉ có Đông Phương thế gia bảo trì trung lập là có thể giữ vững địa vị đến tận bây giờ. Nói tóm lại, thúc thúc của hắn đã làm ra lựa chọn chính xác nhất, làm cá ướp muối tuy không thể tiến đến đỉnh cao nhưng vẫn tốt hơn là làm chim đầu đàn bất kỳ lúc nào cũng có thể bị làm thịt a.
Hắn tuy không biết người ở trong sương phòng chữ Thiên là thần thánh phương nào, nhưng có thể nhất kích trọng thương Quân Vô Niệm, lại không nói lời nào khiến đối phương phải khúm núm tự thân đến bồi tội, chỉ sợ thân phận của mấy người này cao đến dọa người a.
Tuân theo quy tắc người của hoàng thất không thể tùy tiện đắc tội, Đông Phương Vân Tiêu cho rằng thái độ của mình đã đủ kính trọng đối phương, chỉ là ngay khi hắn vừa mới bước vào phòng, nhìn thấy diện mạo của ba nữ nhân trước mặt, ánh mắt của hắn không khỏi lồi ra, cả người ngẩn ra một lát sau đó vội vàng quỳ xuống, cung kính hành lễ
"Thảo dân Đông Phương Vân Tiêu, bái kiến điện hạ và nương nương!"
Đám tì nữ cùng người hầu ở đằng sau nghe vậy cũng không khỏi đờ đẫn, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, tất cả đều cảm giác sợ hãi muốn chết, khẩn cấp quỳ xuống hành lễ, cả người run lẩy bẩy.
"Miễn lễ!" Triệu Thanh Thanh một mặt bất đắc dĩ, phất phất tay nói.
Đông Phương Vân Tiêu duy trì vẻ cung kính của mình mà đứng dậy, hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, tưởng rằng thân phận của đối phương tối đa chính là tộc lão hoặc trưởng bối trong hoàng thất, không ngờ lại chính là đương kim nữ hoàng đích thân giá lâm, cái này con mẹ nó so với mấy lão quái vật tổ tông của Triệu gia còn đáng sợ hơn a.
Phải biết rằng cô nãi nãi này hiện tại chính là quyền lực tụ thân, một lời nói ra có thể đại biểu cả Triệu gia, Đông Phương Vân Tiêu âm thầm kêu khổ không thôi, chỉ hi vọng là chút xích mích vừa rồi không khiến cho vị tổ tông này giận chó đánh mèo lên đầu Đông Phương thế gia đi.
"Thảo dân không biết bệ hạ ở đây, vừa rồi quản lí bất lực để xảy ra tranh chấp, mong bệ hạ giáng tội!" Đông Phương Vân Tiêu nhanh nhảu nhận lỗi trước, mặc dù lỗi thực sự cũng không thuộc về hắn, nhưng ai bảo hiện tại hắn đang phải nhìn sắc mặt của đối phương để mà hành động đâu, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
"Không vấn đề gì, chỉ là một chút sự cố nho nhỏ, không phải là lỗi của ngươi." Triệu Thanh Thanh lắc đầu nói.
Nhận thấy bệ hạ có vẻ thực sự không để việc này trong lòng, Đông Phương Vân Tiêu âm thầm thở phào một cái, sau đó phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân đằng sau. Trông thấy ám hiệu, những hạ nhân kia vẫn đang run rẩy quỳ trên mặt đất lúc này mới dám đứng dậy, vô cùng cẩn thận mang theo vật phẩm mà tam nữ đã đấu giá được mang vào.
"Đa tạ Đông Phương hội chủ, vừa rồi đấu giá quá nhiều ta cũng nhất thời quên mất là đã tiêu phí hết bao nhiêu linh thạch nữa, cảm phiền hội chủ tính toán lại hộ ta một lần nữa." Triệu Thanh Thanh liếc mắt thoáng qua đống vật phẩm kia liền không để ý nữa, nàng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà đấu giá thôi, cũng không quá mức chú ý bọn chúng ra sao.
"Không dám không dám, bệ hạ có thể bớt ra chút thời gian ghé thăm đấu giá hội của tiểu nhân đã là vạn hạnh, tiểu nhân nào dám thu tiên của bệ hạ, toàn bộ tiêu phí của bệ hạ ngày hôm nay đều được miễn phí, tất cả là do chúng ta đến gánh chịu a." Đông Phương Vân Tiêu cười giả lả nói, tuy đống vật phẩm này không có trân quý đến mức như vậy nhưng vẫn là một bút tài phú không nhỏ, chỉ là so sánh với việc trở nên thuận mắt hơn trước mặt nữ hoàng bệ hạ, chỗ tiền này so với gia sản kếch sù của Đông Phương thế gia chính là chín trâu mất một sợi lông, không đau không ngứa.
Thứ khiến hắn chú ý lúc này đó là trong góc phòng có một nam tử bạch y đang yên lặng ngồi đó giống như không tồn tại, khí tức mờ ảo nhưng lại mang đến cho hắn một áp bách vô hình và cảm giác sâu không thấy đáy tựa như biển sâu vô tận, đây hẳn là người vừa mới ném Bát Phẩm đan dược giống như ném kẹo đường ra ngoài.
Đông Phương thế gia đứng thế trung lập, có vô số đường dây buôn bán với đủ loại gia tộc, về mặt tình báo bọn hắn còn tốt hơn những đại gia tộc khác, Đông Phương Vân Tiêu không khó khăn để nhận ra thân phận của Tử Phong, hắn âm thầm suy tính trong lòng. Lấy nội tình của Triệu gia thì nếu đập nồi bán sắt cũng có thể miễn cưỡng lấy ra được hai mươi viên đan dược Bát Phẩm, nhưng dùng để đổi lấy đầu yêu hồ kia là chuyện không thể nào.
Vậy thì chỉ có thể có hai kết luận, một là Triệu gia để nịnh nọt vị tiền bối ngoại lai bí ẩn này mà không tiếc bất cứ giá nào, đến cả vật trân quý như đan dược Bát Phẩm cũng đưa ra một nắm lớn. Hai là những đan dược này thực tế chính là tài sản của vị tiền bối này, mà nhìn bộ dáng không đặt hai mươi viên đan dược Bát Phẩm coi ra cái gì của y, hiển nhiên đối phương không phải là nhịn đau bỏ ra, mà là tùy tiện ra giá, căn bản không thèm để ý.
Bất kể là trường hợp nào, điểm chung duy nhất đó chính là vị tiền bối này có thực lực thông thiên, bối cảnh cũng đáng phải suy ngẫm. Trong lúc Đông Phương Vân Tiêu đang nghĩ đông nghĩ tây, tiếng nói lạnh lẽo âm u của Tử Phong vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn
"Vật phẩm áp trục đâu?!"
Sực tỉnh lại, Đông Phương Vân Tiêu ngẫu nhiên nhìn thoáng qua nữ hoàng bệ hạ một cái, không nhìn thì thôi, đến lúc nhìn thì hắn không khỏi lạnh hết cả gáy, vị nữ hoàng cao cao tại thượng này đang dùng một ánh mắt thúc giục vô cùng nôn nóng mà trông lấy hắn, bên trong ẩn chứa một tia sợ hãi, đại ý có thể hiểu là mau đưa đầu yêu hồ đó tới đây trước khi vị tiền bối kia nổi giận.
Có thể khiến nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, gia chủ của Triệu gia cảm thấy sợ hãi, Đông Phương Vân Tiêu dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra thực lực của vị tiền bối thần bí này còn cao hơn tưởng tượng, đủ cao để khiến bệ hạ có cả Triệu gia chống lưng vẫn không cảm thấy an toàn.
Hắn bối rối đưa tay lên lau trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, có chút thất thố hô hào:
"Còn không mau mang vật phẩm áp trục lên cho đại nhân thưởng lãm, các ngươi làm cái gì mà lề mề như vậy?"
Rất nhanh, đầu yêu hồ kia được đưa vào trong phòng, không còn chiếc lồng giam như ban nãy, nhưng dây xích trên người nàng vẫn còn nguyên, phong tỏa tu vi và thực lực của nàng, nàng không ngừng giãy dụa giằng co, một mực không muốn bị đưa vào bên trong. Một đại hán có phần dữ tợn dùng một tay cầm lấy một đầu dây xích quấn quanh cổ nàng, dùng sức kéo vào trong phòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm
"Chỉ là một đầu súc sinh ti tiện mà thôi, còn chống cự cái gì nữa!"
Trong phòng ai nấy đều là võ giả, tuy tu vi không đồng nhất nhưng đại hán kia không hề che giấu âm thanh của mình nên tất cả đều nghe thấy rõ ràng, đa số đều không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ duy có Triệu Thanh Thanh cảm thấy không ổn, nàng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản Tử Phong lại thì.....
"Bụp!!"
Một tiếng vang trầm đục cất lên, đại hán một cái chớp mắt trước còn đứng đó lúc này đã nổ tung thành hàng vạn mảnh thịt vụn dội ngược về phía sau, một hỗn hợp huyết nhục sền sệt văng lên khắp bức tường ở phía sau, dính đầy người những hạ nhân ở phụ cận.
"Có là súc sinh hay không thì ta không biết, nhưng đó là vật của ta, không đến lượt thứ giun dế như ngươi lên tiếng!" thanh âm của Tử Phong lại một lần nữa vang lên, không để lộ ra chút hỉ nộ nào hết.
Đông Phương Vân Tiêu sắc mặt tái mét, hắn lúc này đang cực kỳ sợ hãi, không phải vì tự nhiên có người bị giết, mà là hắn hoàn toàn không nhận ra Tử Phong ra tay như thế nào. Bản thân hắn là một vị cường giả Nhất Bộ Thiên Tôn, tuy không gọi là thực lực siêu quần nhưng tốt xấu gì cũng là Thiên Tôn cường giả, cảm giác đối với không gian chi lực hay pháp tắc lực vô cùng nhạy bén.
Ấy vậy mà vừa rồi đại hán kia bị chấn cho nổ tung mà hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được chút gì, bất kể là linh lực giao động, không gian hay pháp tắc chi lực đều không có chút thay đổi nào. Nếu để đích thân hắn ra tay thì việc bóp chết một đại hán có tu vi Tôn cấp chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không cần động đến một ngón tay, nhưng đối phương chỉ ngồi đó mà không làm gì liền có thể giết người, đây là hai việc khác nhau a.
Phải biết rằng dù có là Bán Thần Cảnh cường giả, muốn ra tay giết người thì dù có là một phàm nhân cũng phải có chút động tĩnh, Đông Phương Vân Tiêu tự nhận tuyệt đối không phải đối thủ của mấy vị đại lão này, nhưng có một sự khác biệt giữa việc không thể phản ứng lại trước công kích của đối phương và không hề cảm nhận thấy công kích của đối phương. Vừa rồi Tử Phong dù ra tay nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì ít nhất vẫn sẽ có một ít dấu vết để lại như không gian ba động chẳng hạn, tuy không nhiều nhưng chắc chắn phải có, thậm chí kể cả dùng tinh thần lực công kích cũng sẽ để lại vết tích.
Cơ mà cái quỷ gì vậy, không làm bất kỳ hành động gì khiến một Tôn cấp võ giả bạo thể, hơn nữa tuyệt nhiên không để lại chút vết tích nào, tu vi vị tiền bối này phải cao tới mức nào mới làm được? Cửu Tọa Linh Đế? Bán Thần Lập Địa Cảnh? Khai Thiên Cảnh? Hay là.......Thương Hải Cảnh?!
Đông Phương Vân Tiêu không dám suy nghĩ nữa, một mặt hắn không muốn cả đời này sống trong bóng ma của đối phương để lại mà hình thành tâm ma, một mặt hắn còn phải suy nghĩ làm thế nào để dẹp yên lửa giận của đối phương.
"A!!"
Một loạt tiếng hét kinh hãi vang lên, đám hạ nhân xung quanh sau khoảnh khắc thất thần liền trở nên sợ hãi muốn chết, bọn họ vừa kêu gào vừa muốn bỏ chạy ra khỏi phòng, chỉ là chưa đi được vài bước, mấy thân ảnh quay người bỏ chạy đầu tiên liền đổ ập xuống đất, mấy cái đầu lìa thân giống như mấy quả dừa lăn lông lốc trên mặt đất.
"Ồn ào!" Tử Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không tự chủ được mà đến cả hô hấp cũng ngừng lại, đến một chút cử động cũng không dám làm ra.
Đầu yêu hồ kia vào thời điểm bị mang vào trong phòng, nàng có thể cảm nhận được từng đạo ánh mắt chiếu lên người mình, bản năng sinh tồn đột nhiên báo động một cách kịch liệt, giống như bên trong phòng căn bản không có nhân loại nào mà chỉ có một đầu hồng hoang cự thú khát máu cực độ đang chờ đợi, sự sợ hãi dâng trào khiến nàng không tự chủ được mà giãy dụa.
Cơ mà mặc kệ nàng vùng vẫy bao nhiêu, tu vi bị phong ấn, trong người chảy xuôi độc dược, cả người không đề lên nổi chút khí lực nào bị cưỡng ép lôi vào phòng. Nàng có thể nghe thấy rõ ràng lời nói khinh bỉ của đại hán kia, trong lòng không khỏi bi ai cảm thán, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, một hóa hình đại yêu như nàng cũng có ngày bị một tên nhân loại đến Thánh cấp còn không phải khinh thường như rác rưởi.
Chỉ là một màn tiếp theo khiến nàng phải ngẩn ngơ, đại hán vừa mới mắng chửi mình kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã hóa thành huyết dịch bắn lên tường, chết đến không thể chết hơn được nữa. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có thêm mấy cái xác nữa ngã xuống đất, toàn bộ đều là những hạ nhân trong thời gian nàng bị bắt đã từng nhục mạ coi khinh chính mình.
Một luồng lực lượng đột nhiên bao quanh người sau đó nhấc bổng cơ thể nàng lên, nàng cứ như vậy mà phiêu phù đến trước mặt một nam nhân bạch y, hẳn người này chính là người vừa mới ra tay giết người. Thoáng cảm nhận một chút khí tức của đối phương, lông tơ trên người nàng không khỏi dựng đứng hết cả lên, nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt của mình lại, cơ thể run rẩy giống như một đầu tiểu miêu bị hù dọa.
Đây là ai, tại sao khí tức của người này lại kinh khủng đến như vậy, đây căn bản không phải là thứ khí tức mà con người nên có, đúng hơn trên đời này còn có sinh vật có thể tỏa ra khí tức tàn ác bạo ngược đến cực điểm đến mức này à? Trong đầu còn đang suy nghĩ lung tung, nữ yêu hồ chợt cảm thấy một tia nhãn tuyến chiếu lên người mình, cảm giác sợ hãi đột nhiên biến mất, nàng hơi hé mi mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, bất chợt ngây dại
Chỉ thấy trước mắt nàng là một khuôn mặt nam tính tuấn lãng đến mức hoàn hảo, dù nàng thân là yêu thú cũng không thể phủ nhận một việc rằng nam tử này soái đến mức nhân thần công phẫn, con tim vốn đã chết lặng của nàng không ngờ lại đập nhanh hơn vài phần. Khiến nàng càng bối rối hơn nữa đó là nhãn thần của đối phương nhìn nàng không hề giống như những người khác, không có ẩn chứa dục vọng của sinh vật giống đực, không có tò mò hay là ham muốn chiếm hữu, cũng không có vẻ tham lam thường thấy, lại càng không có một tia thương hại đồng tình.
Đối phương nhìn mình một cách vô cùng ấm áp, nhãn thần lúc mê mang lúc thì tỉnh táo tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, pha lẫn một chút u buồn khiễn người khác não lòng, ẩn ẩn trong đó là sát ý ngưng tụ tựa như muốn hóa thành thực chất, nhưng sát ý này lại không phải nhắm vào nàng.
Tử Phong nhìn gương mặt quen mà như không quen gần trong gang tấc trước mắt mà tâm tình không khỏi phức tạp, hắn quan sát một hồi lâu, lúc này mới nhỏ giọng nói
"Ngươi.....tên của ngươi là gì?"
Không lâu sau liền có thị nữ của đấu giá hội lên bẩm báo, hỏi rằng muốn nhân vật phẩm đấu giá ngay tại đây hay là sẽ do người của đấu giá hội vận chuyển đến tận nhà, phục vụ vô cùng chu đáo.
Thực tế dịch vụ vân chuyển tận nhà này chỉ áp dụng cho các sương phòng khách quý có thân phận rõ ràng, bởi vì chỉ có như vậy mới giảm thiểu được tỉ lệ xuất hiện tặc nhân đánh cướp trên đường vân chuyển, thân phận của những vị khách quý này có tác dụng giống như là chấn nhiếp, để cho hạng đạo chích không dám làm bừa.
Nếu là bình thường thì hẳn đa phần mọi người đều chọn sử dụng dịch vụ này, nhưng ba người Triệu Thanh Thanh chính là trốn ra ngoài này tham gia đấu giá, dù lộ ra thì cũng chỉ là một chút rắc rối nho nhỏ, nhưng mấy người cũng không muốn làm to chuyện, liền để cho đúa giá hội trực tiếp mang vật phẩm giao cho bọn họ tại chỗ, tiền trao cháo múc, đơn giản mà thuận tiện.
Không lâu sau, cửa sương phòng được mở ra, một nam tử mặc đạo bào tiến vào, theo sau là các thị nữ đưa theo vật phẩm mà bọn họ đã đấu giá thành công. Nam nhân mặc đạo bào này thực ra Tử Phong biết đến, chính là một trong các cự đầu của đấu giá hội này, Đông Phương Vân Tiêu, là người thuộc mạch chính của Đông Phương Thế Gia, gọi gia chủ Đông Phương Vô Địch một tiếng thúc thúc.
Đông Phương Vân Tiêu thân là một trong những người chủ quản đứng đầu của đấu giá hội, bình thường sẽ chẳng mấy khi ra mặt, chỉ là lần này mọi chuyện nháo có phần hơi lớn, không những xuất hiện Bát Phẩm đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu, số lượng lại lớn, đồng thời xung đột còn xảy ra, hắn không thể không ra mặt.
Là một trong những cự đầu điều khiển đấu giá hội, Đông Phương Vân Tiêu đương nhiên có thể biết được bên trong mỗi sương phòng đặc biệt kia là dạng nhân vật nào, chỉ riêng lần này người trong sương phòng chữ Thiên vô cùng thần bí, diện mạo không để lộ ra đã đành, đằng này đến cả tính danh cũng cực kỳ mông lung, điều duy nhất hắn biết là những người này chắc chắn là thành viên của hoàng thất, hoặc ít nhất là làm việc cho thành viên của hoàng thất nên mới sở hữu lệnh bài thân phận đặc thù có thể tiến vào sương phòng chữ Thiên.
Đối với hoàng thất, Đông Phương Vân Tiêu từ trước tới nay vẫn luôn một mực kính nhi viễn chi, có thể tận lực không đụng chạm đến liền không đụng chạm. Làm vậy không phải bởi vì hắn nhát gan, mà bởi vì hắn vẫn nhớ như in năm xưa thúc thúc của hắn là Đông Phương Vô Địch sau khi chủ động từ bỏ chức vị đại nguyên soái đã từng nói chuyện với hắn
"Vân Tiêu, ngươi có biết tại sao ta đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp lại phải từ bỏ quyền lực, tự lấy một cái chức quèn không có thực quyền hay không?"
"Vân Tiêu ngu dốt, mong thúc thúc dạy bảo!" Đông Phương Vân Tiêu cung kính nói.
"Người ta vẫn nói đạo quân thần kỵ nhất là công cao trấn chủ, ta tuy lập vô số công lao nhưng cũng không đến mức phải kiêng dè như vậy. Khiến ta phải kiêng kỵ đó là nội tình của Triệu gia." Đông Phương Vô Địch cười nhạt.
"Nội tình của Triệu gia?" Đông Phương Vân Tiêu nghi hoặc.
"Trong mắt đại đa số thường nhân, trong đó có cả ngươi cùng với đám hậu bối, thậm chí là phần đông tộc lão của Đông Phương gia chúng ta cũng như mấy nhà Mạnh-Lý kia, thực lực của Triệu gia không thể nghi ngờ chính là mạnh nhất, nhưng mạnh thì cũng không mạnh hơn mỗi nhà chúng ta là bao nhiêu, đơn độc đối địch thì có thể tuyệt đối nghiền ép, nhưng nếu bị tất cả chúng ta vây công thì có lẽ sẽ vẫn thắng, nhưng mà là thắng thảm, chính vì vậy mới hình thành nên cục diện cân bằng như hiện nay."
"Đó chẳng phải là điều đương nhiên hay sao, Triệu gia đúng là mạnh nhưng song quyền nan địch tứ thủ, không dám hành động lỗ mãng là điều đương nhiên." Đông Phương Vân Tiêu gật đầu nói.
"Ngu xuẩn! Ấu trĩ!! Các ngươi đều bị vinh hoa phú quý, quyền lực che mờ đôi mắt của mình hết. Hãy đơn giản làm một cái so sánh, Đông Phương gia chúng ta mặt ngoài biểu hiện ra thực lực như thế nào mạnh yếu không quan trọng, vấn đề nằm ở lực lượng ẩn đằng sau đúng chứ. Cứ cho mấy nhà Mạnh-Lý kia tổng thể thực lực tính cả lực lượng ẩn giấu đều ngang bằng với Đông Phương gia chúng ta đi, vậy ngươi có bao giờ nghĩ đến việc phải dùng đến lực lượng gấp năm lần gia tộc chúng ta toàn lực tiến công mới có tư cách đọ sức với Triệu gia, mà còn không đảm bảo chiến thắng.
Đó mới chỉ là tính đến lực lượng công khai để lộ ra ngoài của Triệu gia, chúng ta biết ẩn giấu thực lực chẳng lẽ Triệu gia lại không biết làm? Ta nói cho ngươi biết, ngũ đại gia tộc chúng ta có thể yên ổn làm ngũ đại gia tộc đơn giản bởi vì Triệu gia cho phép điều đó xảy ra!"
Đông Phương Vân Tiêu bị Đông Phương Vô Địch nói làm cho choáng váng, xác thực bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ đến trường hợp đó, nhưng mà nghĩ lại thì vẫn có một lỗ hổng ở trong đó
"Khoan đã thúc thúc, nếu là như vậy thì Triệu gia chỉ cần trực tiếp trấn áp chúng ta, ép phải thần phục là được, cần gì phải duy trì mối quan hệ cân bằng như hiện tại, phải biết Triệu gia cũng không phải dạng hiền lành gì a?"
"Ngươi có biết nuôi cổ không?" Đông Phương Vô Địch bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Sao thúc lại hỏi cái này, đâu có liên quan gì đến Triệu gia đâu?"
"Nuôi cổ nguyên lí thực ra rất đơn giản, chỉ thuần túy là một đạo lí duy nhất đó là kẻ cuối cùng sống sót là kẻ đã trải qua vô số thử thách chông gai và nguy hiểm cùng với áp lực, cổ trùng sống sót cuối cùng cũng đồng dạng là con cổ trùng mạnh mẽ và giảo hoạt nhất. Vân Tiêu à, ngươi có để ý rằng mỗi một đời hoàng đế đều là gia chủ của Triệu gia mà không phải là người khác trong cùng tộc không?"
"Triệu gia là hoàng thất, gia chủ của bọn họ lên ngôi hoàng đế là chuyện bình thường mà....từ từ, đừng nói là...." Đông Phương Vân Tiêu bật thốt.
"Nhận ra rồi sao? Cả cái Thiên Hành đế quốc này chỉ đơn giản là một cái bình nuôi cổ trùng, tất cả các gia tộc bao gồm cả chúng ta đều là một trong các con trùng cổ được thả vào cắn xé lẫn nhau. Triệu gia để đảm bảo hoàng triều bất diệt của mình chỉ dựa vào thực lực thuần túy là không đủ, bọn hắn cần những nhân tài tột đỉnh ở mỗi thế hệ dẫn dắt Triệu gia không đi vào con đường lụi bại. Còn chúng ta, những con cổ trùng sẽ là đá mài đao, là thức ăn cho cổ vương trưởng thành, cũng chính là hoàng đế bệ hạ, đó chính là giá trị tồn tại của cái gọi là ngũ đại gia tộc. Thật nực cười phải không?" Đông Phương Vô Địch cười ảm đạm, sau đó tiếp tục nói
"Ta biết rất rõ sự thật này, vậy nên mặc dù ta với hoàng thượng trên chiến trường có thể xưng huynh gọi đệ, nhưng chỉ cần không phải là lúc mà giá trị của ta được phát huy, ta chỉ là một lão già đầu óc không được tỉnh táo mà thôi. Sở dĩ phải dứt khoát trao lại quyền hành của mình, đó là bởi vì hoàng thượng đã chuẩn bị rời khỏi hoàng vị, sẵn sàng đưa người thừa kế lên ngôi, ngươi đoán thời điểm đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Đại thanh tẩy!!" Đông Phương Vân Tiêu thở dồn dập nói ra ba chữ hiện lên trong đầu mình.
"Ha ha, thông minh lắm, hoàng thượng trước khi nhường ngôi ắt sẽ dọn bớt một số chướng ngại vật cho người thừa kế của mình, mà tân hoàng một khi lên ngôi sẽ lại một lần nữa đối với các đại gia tộc như chúng ta tiến hành một lần thanh tẩy nữa, đảm bảo quyền lực tuyệt đối của Triệu gia được kéo dài mãi mãi."
Đông Phương Vân Tiêu cho đến tận bây giờ vẫn không thể quên được cuộc trò chuyện ngày hôm đó, hắn âm thầm cảm thán thúc thúc của mình thực sự quá sáng suốt, năm đó tiên đế trước khi thoái vị đúng như dự đoán triệt hạ một số cá nhân cốt cán có uy vọng và quyền lực lớn, còn hiện tại sau khi tân hoàng lên ngôi thì sao. Mạnh Lý hai nhà có dấu hiệu muốn sụp đổ, Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối thân là hoàng tộc còn bị ép phải bỏ trốn như chó nhà có tang, Quân gia và Đường gia tuy không tổn thất nhưng cũng chẳng nhận được cái gì, bao nhiêu công sức đều vứt ra bãi rác, tùy thời đều có thể bị nhận lấy chèn ép, duy chỉ có Đông Phương thế gia bảo trì trung lập là có thể giữ vững địa vị đến tận bây giờ. Nói tóm lại, thúc thúc của hắn đã làm ra lựa chọn chính xác nhất, làm cá ướp muối tuy không thể tiến đến đỉnh cao nhưng vẫn tốt hơn là làm chim đầu đàn bất kỳ lúc nào cũng có thể bị làm thịt a.
Hắn tuy không biết người ở trong sương phòng chữ Thiên là thần thánh phương nào, nhưng có thể nhất kích trọng thương Quân Vô Niệm, lại không nói lời nào khiến đối phương phải khúm núm tự thân đến bồi tội, chỉ sợ thân phận của mấy người này cao đến dọa người a.
Tuân theo quy tắc người của hoàng thất không thể tùy tiện đắc tội, Đông Phương Vân Tiêu cho rằng thái độ của mình đã đủ kính trọng đối phương, chỉ là ngay khi hắn vừa mới bước vào phòng, nhìn thấy diện mạo của ba nữ nhân trước mặt, ánh mắt của hắn không khỏi lồi ra, cả người ngẩn ra một lát sau đó vội vàng quỳ xuống, cung kính hành lễ
"Thảo dân Đông Phương Vân Tiêu, bái kiến điện hạ và nương nương!"
Đám tì nữ cùng người hầu ở đằng sau nghe vậy cũng không khỏi đờ đẫn, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, tất cả đều cảm giác sợ hãi muốn chết, khẩn cấp quỳ xuống hành lễ, cả người run lẩy bẩy.
"Miễn lễ!" Triệu Thanh Thanh một mặt bất đắc dĩ, phất phất tay nói.
Đông Phương Vân Tiêu duy trì vẻ cung kính của mình mà đứng dậy, hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, tưởng rằng thân phận của đối phương tối đa chính là tộc lão hoặc trưởng bối trong hoàng thất, không ngờ lại chính là đương kim nữ hoàng đích thân giá lâm, cái này con mẹ nó so với mấy lão quái vật tổ tông của Triệu gia còn đáng sợ hơn a.
Phải biết rằng cô nãi nãi này hiện tại chính là quyền lực tụ thân, một lời nói ra có thể đại biểu cả Triệu gia, Đông Phương Vân Tiêu âm thầm kêu khổ không thôi, chỉ hi vọng là chút xích mích vừa rồi không khiến cho vị tổ tông này giận chó đánh mèo lên đầu Đông Phương thế gia đi.
"Thảo dân không biết bệ hạ ở đây, vừa rồi quản lí bất lực để xảy ra tranh chấp, mong bệ hạ giáng tội!" Đông Phương Vân Tiêu nhanh nhảu nhận lỗi trước, mặc dù lỗi thực sự cũng không thuộc về hắn, nhưng ai bảo hiện tại hắn đang phải nhìn sắc mặt của đối phương để mà hành động đâu, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
"Không vấn đề gì, chỉ là một chút sự cố nho nhỏ, không phải là lỗi của ngươi." Triệu Thanh Thanh lắc đầu nói.
Nhận thấy bệ hạ có vẻ thực sự không để việc này trong lòng, Đông Phương Vân Tiêu âm thầm thở phào một cái, sau đó phất tay ra hiệu cho đám hạ nhân đằng sau. Trông thấy ám hiệu, những hạ nhân kia vẫn đang run rẩy quỳ trên mặt đất lúc này mới dám đứng dậy, vô cùng cẩn thận mang theo vật phẩm mà tam nữ đã đấu giá được mang vào.
"Đa tạ Đông Phương hội chủ, vừa rồi đấu giá quá nhiều ta cũng nhất thời quên mất là đã tiêu phí hết bao nhiêu linh thạch nữa, cảm phiền hội chủ tính toán lại hộ ta một lần nữa." Triệu Thanh Thanh liếc mắt thoáng qua đống vật phẩm kia liền không để ý nữa, nàng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà đấu giá thôi, cũng không quá mức chú ý bọn chúng ra sao.
"Không dám không dám, bệ hạ có thể bớt ra chút thời gian ghé thăm đấu giá hội của tiểu nhân đã là vạn hạnh, tiểu nhân nào dám thu tiên của bệ hạ, toàn bộ tiêu phí của bệ hạ ngày hôm nay đều được miễn phí, tất cả là do chúng ta đến gánh chịu a." Đông Phương Vân Tiêu cười giả lả nói, tuy đống vật phẩm này không có trân quý đến mức như vậy nhưng vẫn là một bút tài phú không nhỏ, chỉ là so sánh với việc trở nên thuận mắt hơn trước mặt nữ hoàng bệ hạ, chỗ tiền này so với gia sản kếch sù của Đông Phương thế gia chính là chín trâu mất một sợi lông, không đau không ngứa.
Thứ khiến hắn chú ý lúc này đó là trong góc phòng có một nam tử bạch y đang yên lặng ngồi đó giống như không tồn tại, khí tức mờ ảo nhưng lại mang đến cho hắn một áp bách vô hình và cảm giác sâu không thấy đáy tựa như biển sâu vô tận, đây hẳn là người vừa mới ném Bát Phẩm đan dược giống như ném kẹo đường ra ngoài.
Đông Phương thế gia đứng thế trung lập, có vô số đường dây buôn bán với đủ loại gia tộc, về mặt tình báo bọn hắn còn tốt hơn những đại gia tộc khác, Đông Phương Vân Tiêu không khó khăn để nhận ra thân phận của Tử Phong, hắn âm thầm suy tính trong lòng. Lấy nội tình của Triệu gia thì nếu đập nồi bán sắt cũng có thể miễn cưỡng lấy ra được hai mươi viên đan dược Bát Phẩm, nhưng dùng để đổi lấy đầu yêu hồ kia là chuyện không thể nào.
Vậy thì chỉ có thể có hai kết luận, một là Triệu gia để nịnh nọt vị tiền bối ngoại lai bí ẩn này mà không tiếc bất cứ giá nào, đến cả vật trân quý như đan dược Bát Phẩm cũng đưa ra một nắm lớn. Hai là những đan dược này thực tế chính là tài sản của vị tiền bối này, mà nhìn bộ dáng không đặt hai mươi viên đan dược Bát Phẩm coi ra cái gì của y, hiển nhiên đối phương không phải là nhịn đau bỏ ra, mà là tùy tiện ra giá, căn bản không thèm để ý.
Bất kể là trường hợp nào, điểm chung duy nhất đó chính là vị tiền bối này có thực lực thông thiên, bối cảnh cũng đáng phải suy ngẫm. Trong lúc Đông Phương Vân Tiêu đang nghĩ đông nghĩ tây, tiếng nói lạnh lẽo âm u của Tử Phong vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn
"Vật phẩm áp trục đâu?!"
Sực tỉnh lại, Đông Phương Vân Tiêu ngẫu nhiên nhìn thoáng qua nữ hoàng bệ hạ một cái, không nhìn thì thôi, đến lúc nhìn thì hắn không khỏi lạnh hết cả gáy, vị nữ hoàng cao cao tại thượng này đang dùng một ánh mắt thúc giục vô cùng nôn nóng mà trông lấy hắn, bên trong ẩn chứa một tia sợ hãi, đại ý có thể hiểu là mau đưa đầu yêu hồ đó tới đây trước khi vị tiền bối kia nổi giận.
Có thể khiến nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, gia chủ của Triệu gia cảm thấy sợ hãi, Đông Phương Vân Tiêu dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra thực lực của vị tiền bối thần bí này còn cao hơn tưởng tượng, đủ cao để khiến bệ hạ có cả Triệu gia chống lưng vẫn không cảm thấy an toàn.
Hắn bối rối đưa tay lên lau trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, có chút thất thố hô hào:
"Còn không mau mang vật phẩm áp trục lên cho đại nhân thưởng lãm, các ngươi làm cái gì mà lề mề như vậy?"
Rất nhanh, đầu yêu hồ kia được đưa vào trong phòng, không còn chiếc lồng giam như ban nãy, nhưng dây xích trên người nàng vẫn còn nguyên, phong tỏa tu vi và thực lực của nàng, nàng không ngừng giãy dụa giằng co, một mực không muốn bị đưa vào bên trong. Một đại hán có phần dữ tợn dùng một tay cầm lấy một đầu dây xích quấn quanh cổ nàng, dùng sức kéo vào trong phòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm
"Chỉ là một đầu súc sinh ti tiện mà thôi, còn chống cự cái gì nữa!"
Trong phòng ai nấy đều là võ giả, tuy tu vi không đồng nhất nhưng đại hán kia không hề che giấu âm thanh của mình nên tất cả đều nghe thấy rõ ràng, đa số đều không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ duy có Triệu Thanh Thanh cảm thấy không ổn, nàng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản Tử Phong lại thì.....
"Bụp!!"
Một tiếng vang trầm đục cất lên, đại hán một cái chớp mắt trước còn đứng đó lúc này đã nổ tung thành hàng vạn mảnh thịt vụn dội ngược về phía sau, một hỗn hợp huyết nhục sền sệt văng lên khắp bức tường ở phía sau, dính đầy người những hạ nhân ở phụ cận.
"Có là súc sinh hay không thì ta không biết, nhưng đó là vật của ta, không đến lượt thứ giun dế như ngươi lên tiếng!" thanh âm của Tử Phong lại một lần nữa vang lên, không để lộ ra chút hỉ nộ nào hết.
Đông Phương Vân Tiêu sắc mặt tái mét, hắn lúc này đang cực kỳ sợ hãi, không phải vì tự nhiên có người bị giết, mà là hắn hoàn toàn không nhận ra Tử Phong ra tay như thế nào. Bản thân hắn là một vị cường giả Nhất Bộ Thiên Tôn, tuy không gọi là thực lực siêu quần nhưng tốt xấu gì cũng là Thiên Tôn cường giả, cảm giác đối với không gian chi lực hay pháp tắc lực vô cùng nhạy bén.
Ấy vậy mà vừa rồi đại hán kia bị chấn cho nổ tung mà hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được chút gì, bất kể là linh lực giao động, không gian hay pháp tắc chi lực đều không có chút thay đổi nào. Nếu để đích thân hắn ra tay thì việc bóp chết một đại hán có tu vi Tôn cấp chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không cần động đến một ngón tay, nhưng đối phương chỉ ngồi đó mà không làm gì liền có thể giết người, đây là hai việc khác nhau a.
Phải biết rằng dù có là Bán Thần Cảnh cường giả, muốn ra tay giết người thì dù có là một phàm nhân cũng phải có chút động tĩnh, Đông Phương Vân Tiêu tự nhận tuyệt đối không phải đối thủ của mấy vị đại lão này, nhưng có một sự khác biệt giữa việc không thể phản ứng lại trước công kích của đối phương và không hề cảm nhận thấy công kích của đối phương. Vừa rồi Tử Phong dù ra tay nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì ít nhất vẫn sẽ có một ít dấu vết để lại như không gian ba động chẳng hạn, tuy không nhiều nhưng chắc chắn phải có, thậm chí kể cả dùng tinh thần lực công kích cũng sẽ để lại vết tích.
Cơ mà cái quỷ gì vậy, không làm bất kỳ hành động gì khiến một Tôn cấp võ giả bạo thể, hơn nữa tuyệt nhiên không để lại chút vết tích nào, tu vi vị tiền bối này phải cao tới mức nào mới làm được? Cửu Tọa Linh Đế? Bán Thần Lập Địa Cảnh? Khai Thiên Cảnh? Hay là.......Thương Hải Cảnh?!
Đông Phương Vân Tiêu không dám suy nghĩ nữa, một mặt hắn không muốn cả đời này sống trong bóng ma của đối phương để lại mà hình thành tâm ma, một mặt hắn còn phải suy nghĩ làm thế nào để dẹp yên lửa giận của đối phương.
"A!!"
Một loạt tiếng hét kinh hãi vang lên, đám hạ nhân xung quanh sau khoảnh khắc thất thần liền trở nên sợ hãi muốn chết, bọn họ vừa kêu gào vừa muốn bỏ chạy ra khỏi phòng, chỉ là chưa đi được vài bước, mấy thân ảnh quay người bỏ chạy đầu tiên liền đổ ập xuống đất, mấy cái đầu lìa thân giống như mấy quả dừa lăn lông lốc trên mặt đất.
"Ồn ào!" Tử Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không tự chủ được mà đến cả hô hấp cũng ngừng lại, đến một chút cử động cũng không dám làm ra.
Đầu yêu hồ kia vào thời điểm bị mang vào trong phòng, nàng có thể cảm nhận được từng đạo ánh mắt chiếu lên người mình, bản năng sinh tồn đột nhiên báo động một cách kịch liệt, giống như bên trong phòng căn bản không có nhân loại nào mà chỉ có một đầu hồng hoang cự thú khát máu cực độ đang chờ đợi, sự sợ hãi dâng trào khiến nàng không tự chủ được mà giãy dụa.
Cơ mà mặc kệ nàng vùng vẫy bao nhiêu, tu vi bị phong ấn, trong người chảy xuôi độc dược, cả người không đề lên nổi chút khí lực nào bị cưỡng ép lôi vào phòng. Nàng có thể nghe thấy rõ ràng lời nói khinh bỉ của đại hán kia, trong lòng không khỏi bi ai cảm thán, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, một hóa hình đại yêu như nàng cũng có ngày bị một tên nhân loại đến Thánh cấp còn không phải khinh thường như rác rưởi.
Chỉ là một màn tiếp theo khiến nàng phải ngẩn ngơ, đại hán vừa mới mắng chửi mình kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã hóa thành huyết dịch bắn lên tường, chết đến không thể chết hơn được nữa. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có thêm mấy cái xác nữa ngã xuống đất, toàn bộ đều là những hạ nhân trong thời gian nàng bị bắt đã từng nhục mạ coi khinh chính mình.
Một luồng lực lượng đột nhiên bao quanh người sau đó nhấc bổng cơ thể nàng lên, nàng cứ như vậy mà phiêu phù đến trước mặt một nam nhân bạch y, hẳn người này chính là người vừa mới ra tay giết người. Thoáng cảm nhận một chút khí tức của đối phương, lông tơ trên người nàng không khỏi dựng đứng hết cả lên, nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt của mình lại, cơ thể run rẩy giống như một đầu tiểu miêu bị hù dọa.
Đây là ai, tại sao khí tức của người này lại kinh khủng đến như vậy, đây căn bản không phải là thứ khí tức mà con người nên có, đúng hơn trên đời này còn có sinh vật có thể tỏa ra khí tức tàn ác bạo ngược đến cực điểm đến mức này à? Trong đầu còn đang suy nghĩ lung tung, nữ yêu hồ chợt cảm thấy một tia nhãn tuyến chiếu lên người mình, cảm giác sợ hãi đột nhiên biến mất, nàng hơi hé mi mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, bất chợt ngây dại
Chỉ thấy trước mắt nàng là một khuôn mặt nam tính tuấn lãng đến mức hoàn hảo, dù nàng thân là yêu thú cũng không thể phủ nhận một việc rằng nam tử này soái đến mức nhân thần công phẫn, con tim vốn đã chết lặng của nàng không ngờ lại đập nhanh hơn vài phần. Khiến nàng càng bối rối hơn nữa đó là nhãn thần của đối phương nhìn nàng không hề giống như những người khác, không có ẩn chứa dục vọng của sinh vật giống đực, không có tò mò hay là ham muốn chiếm hữu, cũng không có vẻ tham lam thường thấy, lại càng không có một tia thương hại đồng tình.
Đối phương nhìn mình một cách vô cùng ấm áp, nhãn thần lúc mê mang lúc thì tỉnh táo tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, pha lẫn một chút u buồn khiễn người khác não lòng, ẩn ẩn trong đó là sát ý ngưng tụ tựa như muốn hóa thành thực chất, nhưng sát ý này lại không phải nhắm vào nàng.
Tử Phong nhìn gương mặt quen mà như không quen gần trong gang tấc trước mắt mà tâm tình không khỏi phức tạp, hắn quan sát một hồi lâu, lúc này mới nhỏ giọng nói
"Ngươi.....tên của ngươi là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.