Chương 609: Long trời lở đất (1)
Hư Không
04/10/2022
Mỗi một chiêu thức bất kể là do Tử Phong hay kẻ địch đánh ra, dù khống chế có tốt đến mức nào thì vẫn sẽ có một phần lực lượng bị dư thừa. Hiểm Họa Tiềm Tàng là một trong những đại chiêu của Tử Phong, năng lực của nó cho phép hắn hấp thụ và tích trữ phần lực lượng dư thừa đó, tập hợp lại sau đó dồn hết toàn bộ vào trong một lần kích hoạt.
Hệ thống nâng cấp cũng đồng dạng khiến kĩ năng này tiến hóa, giờ đây không nhất thiết Tử Phong phải dính đòn trực diện nó mới có thể hấp thu lực lượng, chỉ cần chiêu thức được phát động trong một phạm vi nhỏ xung quanh Tử Phong, hắn cũng có thể hấp thu được một phần lực lượng của một kích đó. Nghe qua thì có vẻ giống như là bật hack, nhưng Tử Phong lại không cho rằng như vậy, trên lí thuyết thì nếu một chiêu thức đánh trượt mục tiêu của nó, vậy chẳng phải chỗ lực lượng đó chính là lực lượng dư thừa hay sao, Hiểm Họa Tiềm Tàng hấp thu được lực lượng dư thừa thì cũng sẽ hấp thu được thứ này, có vấn đề gì hay không? Có vẻ như là không!
Đồng thời lực lượng mà kĩ năng này hấp thu được khi Tử Phong dính đòn trực diện cũng tăng lên, theo tính toán thì tối đa hắn có thể bắt lấy hai thành công kích lực để tích trữ lại, nói cách khác công kích của đối phương đánh lên người hắn chỉ còn lại khoảng 8 thành lực lượng mà thôi, không có khả năng mười phần vẹn mười.
Từ nãy tới giờ thời gian Tử Phong giao chiến không quá dài, tính cả thời gian nói nhảm thì cũng chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ, nếu tính toán chi li thì tổng số đòn công kích qua lại giữa hắn và kẻ địch cũng không quá nhiều, cơ mà số lượng không phải là vấn đề, mà là chất lượng. Yếu thì Thánh Tôn, Thánh Quân, mạnh hơn chút nữa thì Thiên Tôn cường giả, cuối cùng đến cả Linh Đế đại lão cũng ra trận, công kích ở cấp bậc này không phải là chuyện đùa, dù chỉ là một quyền đơn giản nhất cũng mang theo lực lượng pháp tắc kinh khủng bên trong.
Pháp tắc chi lực là thứ lực lượng không nói lí nhất, đơn giản bởi vì pháp tắc chính là lực lượng của thiên địa, vẫn nói nhân định thắng thiên, nhưng thực tế thì mấy ai có đủ năng lực vượt ra khỏi thiên địa này? Một cơn đại hồng thủy hủy diệt ức vạn sinh linh, một trận thiên kiếp trút xuống có thể khiến đệ nhất cường giả vẫn lạc, dù có mạnh đến mấy thì ngày nào vẫn còn ở dưới vòm trời này, không ai dám nói mình mạnh hơn được lực lượng của thiên địa.
Đừng nhìn chiến đấu căng thẳng nãy giờ đến cả nửa cái ngọn núi cũng không sập, trên thực tế lực lượng pháp tắc ẩn bên trong chỉ cần trích ra chưa đến một phần vạn cũng có thể khiến chủ phong Lăng Hư Cung bị mài nhẵn thành bình địa, một chiêu Hiểm Họa Tiềm Tàng này Tử Phong tung ra đã được áp súc từ ban đầu, uy lực ra sao cũng có thể tưởng tượng được.
"Ầm!!!"
Không gian tan vỡ trong khoảnh khắc, một làn sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường từ nơi va chạm tỏa ra khắp nơi với một tốc độ kinh khủng, kèm theo đó là một âm thanh nổ tung chấn động tâm thần tựa như sét đánh mang tai.
Ngọc Lân trong một sát na đó cảm nhận được uy hiếp kịch liệt dâng lên từ hậu tâm, theo bản năng cật lực điều động pháp tắc chi lực hóa thành một tấm chắn hiện ra trên lưng, tiếp sau đó hắn chỉ cảm thấy một luồng cự lực giống như trời đất sụp đổ đánh úp lên lưng mình, lớp lá chắn trong nháy mắt liền vỡ tan, cả người lao thẳng xuống dưới đất như thiên ngoại lưu tinh.
Từ xa nhìn lại, Ngọc Lân chỉ giống như một cái chấm nhỏ bằng hạt đậu cắm xuống chủ phong Lăng Hư Cung, cơ mà một hạt đậu đấy lại mang theo sức phá hoại không gì có thể sánh bằng, ngay khi đâm xuống mặt đất liền phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, tòa đại sơn sừng sững không biết bao nhiêu năm tháng, khổng lồ vĩ ngạn tựa như chiếc cọc chống trời cứ như vậy vỡ tan thành từng mảnh, phân nửa ngọn núi hóa thành hàng tỷ tấn đá vụn sụp đổ rơi xuống, mảnh vỡ bắn đi tứ phương tám hướng như tạc đạn, văng xa đến hàng trăm hàng ngàn mét, đại địa rung chuyển như muốn bị lật tung lên, vô số khe nứt sâu không thấy đáy toác ra kéo dài đến cả trăm dặm, đứng ngoài vạn dặm cũng có thể cảm nhận được từng cơn chấn động kinh khủng lan tràn.
Nguyên một tòa đại sơn bị đánh đến thất điên bát đảo, trong nháy mắt nổ tung mất quá nửa, lực lượng khủng bố nghiền nát khu vực trung tâm cùng với chân núi, khoảng một phần ba của ngọn núi còn lại bị phản lực ép tới liền rơi xuống bên cạnh, may mắn tránh được một trận đất đá vùi dập, chỉ là một đám cường giả đang quan chiến nãy giờ lại không may như vậy.
Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, đám người Lăng Hư Cung tùy tiện bất kì ai cũng là cường giả Thánh Giai siêu phàm nhập thánh, không phải là phàm nhân, nhưng đứng trước một kích hủy thiên diệt địa kia thì cũng chẳng khác phàm nhân là bao.
Lúc trước vẫn còn có thể an toàn quan chiến đơn giản là vì cường giả Linh Đế ra chiêu tuy mang theo lực phá hoại kinh khủng nhưng khả năng khống chế và kiểm soát đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, sẽ không dễ dàng phá hư hoàn cảnh xung quanh. Nói như vậy thì một kích này của Tử Phong chính là không thể khống chế tốt lực lượng, chỉ được cái hào nhoáng chứ sức công phá lên mục tiêu lại chẳng được bao nhiêu?
Hoàn toàn ngược lại, một chiêu này của Tử Phong đơn giản mà nói chính là sức công phá quá mức kinh thế hãi tục, vượt ra khỏi mọi sự kiểm soát và khống chế, nếu không phải khu vực trăm dặm xung quanh nằm trong Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng của hắn, vậy thì kết quả không chỉ có mỗi như vậy, sức phá hoại của hắn nào phải chuyện đùa.
Một đám cường giả Thánh Giai ngày thường cao cao tại thượng, vậy mà lúc này lại chật vật không chịu nổi, sóng xung kích của va chạm phóng ra khiến mấy chục người thực lực yếu kém bị trọng thương ngay lập tức, máu tươi phún ra như suối, cá biệt có người còn bị chấn đến thất khiếu đổ huyết, tâm trí sụp đổ, đến cả những người mạnh nhất cũng chao đảo, sắc mặt tái như giấy vàng, hết sức điều hòa lực lượng cuồng bạo lan tràn trong thể nội.
Bọn hắn lúc này mới có giác ngộ muốn chạy trốn, cơ mà đã quá muộn, không biết từ lúc nào hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, tất cả đều bị nhốt chặt trong một vùng không gian nhỏ bé, bao xung quanh chính là liệt diễm phần thiên, băng phong tuyết địa, lôi điện hàng lâm, phong nhận vặn xoắn, tầng tầng lớp lớp công kích như phô thiên cái địa, pháp tắc chi lực cuồng loạn có thể sinh sinh bóp chết cả Thiên Tôn cường giả trong nháy mắt, ép cho toàn bộ đến cả thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói là chạy ra ngoài.
Nhạc Vô Dạ đứng gần trung tâm của va chạm, tuy không phải lĩnh đòn trực diện nhưng bản thân vốn mang thương thế, sức cùng lực kiệt chống lại Yên Diệt Ma Đồng của Tử Phong đã muốn hết hơi, nay bị sóng xung kích giống như hủy thiên diệt địa quật vào ở trong khoảng cách gần, nàng sao có thể chịu đựng nổi, y phục mang theo năng lực phòng thủ không tệ lúc này liền vỡ tan, da thịt bên trong bị xoắn rách bắn ra máu tươi, xương cốt gãy đoạn thành nhiều mảnh, cả người giống như một cái huyết nhân văng ngược ra đằng sau.
Chỉ là nàng còn chưa bay được bao xa, cổ họng đã bị một giọng kìm túm chặt, sinh sinh chặn đứng đà văng đi của mình, Nhạc Vô Dạ thân thể đau nhức đến mức muốn hôn mê, khó nhọc mở mắt mình ra nhìn lấy người đang bóp cổ mình.
Không nhìn thì thôi, đến khi nhìn kỹ lại thì Nhạc Vô Dạ dường như trong nhất thời quên đi đau đớn, hai mắt trừng lên không dám tin. Trước mặt nàng lúc này chính là Tử Phong, đúng hơn mà nói thì là tàn thi của hắn, cả người giống như bị tạc đạn đánh cho tan nát, phân nửa phần người bên phải kéo từ bả vai chéo thẳng xuống phần hông bên trái của hắn đã biến mất, để lại phần thân trên cùng với cánh tay trái tạm gọi là nguyên vẹn, có thể thấy được một đám lớn ruột gan của hắn rơi ra lòng thòng trên không trung từ nửa người còn lại, phần đầu hoàn chỉnh với chiếc mũ trụ lúc này đang bắn ra từng tia nhìn tràn ngập sát khí từ bên trong sáu khe hở như muốn thôn phệ lấy linh hồn người đối diện.
Nhìn thảm trạng của Tử Phong, Nhạc Vô Dạ đột nhiên lại có cảm giác muốn cười, không rõ là vì nàng đang tự giễu cợt bản thân bị ép tới bước đường cùng như này, hay là cười đối phương hại địch một ngàn tự tổn tám trăm, thương thế so với chính nàng còn muốn nghiêm trọng hơn nữa, cái này thì chỉ có chính nàng biết được.
Cơ mà khả năng cao là chính nàng đang tự cười chính mình, bởi vì cái tên ác ma trông giống như sắp chết kia lúc này đang tỏa ra khí thế khủng bố giống như thái sơn áp đỉnh, ép đến người khác không thể thở nổi, nào có chút gì giống như là bị trọng thương, con mẹ nó so với lúc trước còn muốn dũng mãnh hơn.
Hiểm Họa Tiềm Tàng đúng như tên gọi của mình, nó có thể là hiểm họa đối với kẻ địch cũng như là đối với chính Tử Phong, lực lượng kinh khủng bạo phát trong nháy mắt, địch nhân ăn đòn bao nhiêu thì bản thân hắn cũng nhận phản kích chẳng kém là bao, nếu là người khác thì chiêu này chính là đại chiêu đồng quy vu tận, cơ mà với Tử Phong thì mức độ thảm liệt này vẫn nằm trong giới hạn mà hắn có thể gánh chịu.
Ngọn lửa màu đen trong mắt Tử Phong bốc cháy mãnh liệt hơn nữa, nguyên lực dồi dào đến từ Bát Tự Thần Hỏa như lũ quét xông tới, cung cấp cho hắn năng lượng để khôi phục, xương cốt, da thịt, cơ thể hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang dần dần khôi phục lại, khí tức trên người không tiêu vong mà càng ngày càng tăng lên, tưởng chừng cơ thể hắn giống như một quả bóng căng tròn đang không ngừng được bơm thêm hơi vào, thời khắc nào cũng có thể bất thình lình nổ bạo.
Tà Vương Chân Nhãn lóe lên, một luồng sóng tinh thần phô thiên cái địa ập tới, trong nháy mắt chấn cho tinh thần của Nhạc Vô Dạ mông lung, lập tức bất tỉnh, bóng đen sau lưng Tử Phong bành trướng, nuốt lấy nàng sau đó lại quay trở về trạng thái yên tĩnh.
Tử Phong cảm thấy lực lượng trong thể nội của mình lúc này đang nhiều đến mức cơ thể như muốn trướng bạo, rất cần phải phát tiết một trận, nhưng hắn vẫn không hành động, hắn đang chờ, bởi vì tuy một chiêu vừa rồi của hắn rất mạnh, mạnh đến mức kinh khủng, nếu là Nhạc Vô Dạ ăn phải một kích kia của hắn thì có đến chín thành nàng ta trực tiếp thần hồn câu diệt, nhưng Ngọc Lân không có đơn giản như vậy, bằng chứng là khí tức của hắn vẫn còn hiện diện, hơn nữa đang ngày một lớn mạnh lên.
"Đoàng!!!"
Một tiếng lôi minh chấn động thương khung vang lên, mặt đất bên dưới đột ngột nổ tung khi một luồng lôi điện to như cột trụ chống trời chiếu lên không trung, một đạo lôi quang từ bên trong đó bắn ra ngoài, dừng lại giữa bầu trời. Chỉ thấy ở đó chính là Ngọc Lân, nhưng lúc này cơ thể của hắn đã biến mất, thay vào đó là một thân ảnh tràn ngập lôi điện, không hề có nhục thể, chỉ có thuần túy lôi điện lực cương mãnh kinh khủng, thứ duy nhất khiến người khác nhận ra đó là Ngọc Lân chính là khí tức của hắn.
Ngọc Lân thật sự muốn phát điên rồi, cả đời hắn trải qua chiến đấu vô số, xuất sinh nhập tử không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng chứng kiến, thậm chí tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân mình là một Tam Tọa Linh Đế lại bị một tên Cửu Bộ Thiên Tôn đánh cho nhục thân phá hủy, phải dùng bí pháp để bảo mệnh.
Bí pháp này chính là tuyệt chiêu áp đáy hòm của Ngọc Lân, không phải là lúc ngàn cân treo sợi tóc thì không thể sử dụng, bởi vì một khi kích hoạt, hắn sẽ từ bỏ nhục thể, hóa thân thành pháp tắc chi lực, từ đó biến thành một dạng sự sống khác tựa như nguyên tố nhân, tuy thực lực tăng cao nhưng tệ nan không phải là không có. Chính mình hóa thân thành lôi chi pháp tắc lực, nhục thể về sau có thể gây dựng lại một lần nữa nhưng về bản chất đã không còn là chính mình, thời điểm hắn hóa thân cũng là lúc thực lực tối đa của hắn đã bị khóa lại, tuyệt không có cơ hội tăng thêm một chút nào nữa.
Hơn nữa vốn dĩ Ngọc Lân vẫn chỉ là con người, không phải là sinh vật thiên sinh địa dưỡng như nguyên tố nhân, không những hắn không thể đồng thọ với tuế nguyệt như những sinh vật kia, mà quá trình chuyển đổi này còn thiêu đốt gần như toàn bộ tuổi thọ còn lại của hắn, dù lần này có thể sống sót trở về thì hắn cũng chỉ có thể sống được thêm vài chục năm nữa là hết cỡ, đấy là còn nhờ vào sinh mệnh lực cường hãn của Linh Đế cường giả, nếu là Thiên Tôn võ giả dùng bí pháp này, sống được thêm ba năm đã là phúc to mạng lớn.
Hệ thống nâng cấp cũng đồng dạng khiến kĩ năng này tiến hóa, giờ đây không nhất thiết Tử Phong phải dính đòn trực diện nó mới có thể hấp thu lực lượng, chỉ cần chiêu thức được phát động trong một phạm vi nhỏ xung quanh Tử Phong, hắn cũng có thể hấp thu được một phần lực lượng của một kích đó. Nghe qua thì có vẻ giống như là bật hack, nhưng Tử Phong lại không cho rằng như vậy, trên lí thuyết thì nếu một chiêu thức đánh trượt mục tiêu của nó, vậy chẳng phải chỗ lực lượng đó chính là lực lượng dư thừa hay sao, Hiểm Họa Tiềm Tàng hấp thu được lực lượng dư thừa thì cũng sẽ hấp thu được thứ này, có vấn đề gì hay không? Có vẻ như là không!
Đồng thời lực lượng mà kĩ năng này hấp thu được khi Tử Phong dính đòn trực diện cũng tăng lên, theo tính toán thì tối đa hắn có thể bắt lấy hai thành công kích lực để tích trữ lại, nói cách khác công kích của đối phương đánh lên người hắn chỉ còn lại khoảng 8 thành lực lượng mà thôi, không có khả năng mười phần vẹn mười.
Từ nãy tới giờ thời gian Tử Phong giao chiến không quá dài, tính cả thời gian nói nhảm thì cũng chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ, nếu tính toán chi li thì tổng số đòn công kích qua lại giữa hắn và kẻ địch cũng không quá nhiều, cơ mà số lượng không phải là vấn đề, mà là chất lượng. Yếu thì Thánh Tôn, Thánh Quân, mạnh hơn chút nữa thì Thiên Tôn cường giả, cuối cùng đến cả Linh Đế đại lão cũng ra trận, công kích ở cấp bậc này không phải là chuyện đùa, dù chỉ là một quyền đơn giản nhất cũng mang theo lực lượng pháp tắc kinh khủng bên trong.
Pháp tắc chi lực là thứ lực lượng không nói lí nhất, đơn giản bởi vì pháp tắc chính là lực lượng của thiên địa, vẫn nói nhân định thắng thiên, nhưng thực tế thì mấy ai có đủ năng lực vượt ra khỏi thiên địa này? Một cơn đại hồng thủy hủy diệt ức vạn sinh linh, một trận thiên kiếp trút xuống có thể khiến đệ nhất cường giả vẫn lạc, dù có mạnh đến mấy thì ngày nào vẫn còn ở dưới vòm trời này, không ai dám nói mình mạnh hơn được lực lượng của thiên địa.
Đừng nhìn chiến đấu căng thẳng nãy giờ đến cả nửa cái ngọn núi cũng không sập, trên thực tế lực lượng pháp tắc ẩn bên trong chỉ cần trích ra chưa đến một phần vạn cũng có thể khiến chủ phong Lăng Hư Cung bị mài nhẵn thành bình địa, một chiêu Hiểm Họa Tiềm Tàng này Tử Phong tung ra đã được áp súc từ ban đầu, uy lực ra sao cũng có thể tưởng tượng được.
"Ầm!!!"
Không gian tan vỡ trong khoảnh khắc, một làn sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường từ nơi va chạm tỏa ra khắp nơi với một tốc độ kinh khủng, kèm theo đó là một âm thanh nổ tung chấn động tâm thần tựa như sét đánh mang tai.
Ngọc Lân trong một sát na đó cảm nhận được uy hiếp kịch liệt dâng lên từ hậu tâm, theo bản năng cật lực điều động pháp tắc chi lực hóa thành một tấm chắn hiện ra trên lưng, tiếp sau đó hắn chỉ cảm thấy một luồng cự lực giống như trời đất sụp đổ đánh úp lên lưng mình, lớp lá chắn trong nháy mắt liền vỡ tan, cả người lao thẳng xuống dưới đất như thiên ngoại lưu tinh.
Từ xa nhìn lại, Ngọc Lân chỉ giống như một cái chấm nhỏ bằng hạt đậu cắm xuống chủ phong Lăng Hư Cung, cơ mà một hạt đậu đấy lại mang theo sức phá hoại không gì có thể sánh bằng, ngay khi đâm xuống mặt đất liền phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, tòa đại sơn sừng sững không biết bao nhiêu năm tháng, khổng lồ vĩ ngạn tựa như chiếc cọc chống trời cứ như vậy vỡ tan thành từng mảnh, phân nửa ngọn núi hóa thành hàng tỷ tấn đá vụn sụp đổ rơi xuống, mảnh vỡ bắn đi tứ phương tám hướng như tạc đạn, văng xa đến hàng trăm hàng ngàn mét, đại địa rung chuyển như muốn bị lật tung lên, vô số khe nứt sâu không thấy đáy toác ra kéo dài đến cả trăm dặm, đứng ngoài vạn dặm cũng có thể cảm nhận được từng cơn chấn động kinh khủng lan tràn.
Nguyên một tòa đại sơn bị đánh đến thất điên bát đảo, trong nháy mắt nổ tung mất quá nửa, lực lượng khủng bố nghiền nát khu vực trung tâm cùng với chân núi, khoảng một phần ba của ngọn núi còn lại bị phản lực ép tới liền rơi xuống bên cạnh, may mắn tránh được một trận đất đá vùi dập, chỉ là một đám cường giả đang quan chiến nãy giờ lại không may như vậy.
Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, đám người Lăng Hư Cung tùy tiện bất kì ai cũng là cường giả Thánh Giai siêu phàm nhập thánh, không phải là phàm nhân, nhưng đứng trước một kích hủy thiên diệt địa kia thì cũng chẳng khác phàm nhân là bao.
Lúc trước vẫn còn có thể an toàn quan chiến đơn giản là vì cường giả Linh Đế ra chiêu tuy mang theo lực phá hoại kinh khủng nhưng khả năng khống chế và kiểm soát đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, sẽ không dễ dàng phá hư hoàn cảnh xung quanh. Nói như vậy thì một kích này của Tử Phong chính là không thể khống chế tốt lực lượng, chỉ được cái hào nhoáng chứ sức công phá lên mục tiêu lại chẳng được bao nhiêu?
Hoàn toàn ngược lại, một chiêu này của Tử Phong đơn giản mà nói chính là sức công phá quá mức kinh thế hãi tục, vượt ra khỏi mọi sự kiểm soát và khống chế, nếu không phải khu vực trăm dặm xung quanh nằm trong Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng của hắn, vậy thì kết quả không chỉ có mỗi như vậy, sức phá hoại của hắn nào phải chuyện đùa.
Một đám cường giả Thánh Giai ngày thường cao cao tại thượng, vậy mà lúc này lại chật vật không chịu nổi, sóng xung kích của va chạm phóng ra khiến mấy chục người thực lực yếu kém bị trọng thương ngay lập tức, máu tươi phún ra như suối, cá biệt có người còn bị chấn đến thất khiếu đổ huyết, tâm trí sụp đổ, đến cả những người mạnh nhất cũng chao đảo, sắc mặt tái như giấy vàng, hết sức điều hòa lực lượng cuồng bạo lan tràn trong thể nội.
Bọn hắn lúc này mới có giác ngộ muốn chạy trốn, cơ mà đã quá muộn, không biết từ lúc nào hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, tất cả đều bị nhốt chặt trong một vùng không gian nhỏ bé, bao xung quanh chính là liệt diễm phần thiên, băng phong tuyết địa, lôi điện hàng lâm, phong nhận vặn xoắn, tầng tầng lớp lớp công kích như phô thiên cái địa, pháp tắc chi lực cuồng loạn có thể sinh sinh bóp chết cả Thiên Tôn cường giả trong nháy mắt, ép cho toàn bộ đến cả thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói là chạy ra ngoài.
Nhạc Vô Dạ đứng gần trung tâm của va chạm, tuy không phải lĩnh đòn trực diện nhưng bản thân vốn mang thương thế, sức cùng lực kiệt chống lại Yên Diệt Ma Đồng của Tử Phong đã muốn hết hơi, nay bị sóng xung kích giống như hủy thiên diệt địa quật vào ở trong khoảng cách gần, nàng sao có thể chịu đựng nổi, y phục mang theo năng lực phòng thủ không tệ lúc này liền vỡ tan, da thịt bên trong bị xoắn rách bắn ra máu tươi, xương cốt gãy đoạn thành nhiều mảnh, cả người giống như một cái huyết nhân văng ngược ra đằng sau.
Chỉ là nàng còn chưa bay được bao xa, cổ họng đã bị một giọng kìm túm chặt, sinh sinh chặn đứng đà văng đi của mình, Nhạc Vô Dạ thân thể đau nhức đến mức muốn hôn mê, khó nhọc mở mắt mình ra nhìn lấy người đang bóp cổ mình.
Không nhìn thì thôi, đến khi nhìn kỹ lại thì Nhạc Vô Dạ dường như trong nhất thời quên đi đau đớn, hai mắt trừng lên không dám tin. Trước mặt nàng lúc này chính là Tử Phong, đúng hơn mà nói thì là tàn thi của hắn, cả người giống như bị tạc đạn đánh cho tan nát, phân nửa phần người bên phải kéo từ bả vai chéo thẳng xuống phần hông bên trái của hắn đã biến mất, để lại phần thân trên cùng với cánh tay trái tạm gọi là nguyên vẹn, có thể thấy được một đám lớn ruột gan của hắn rơi ra lòng thòng trên không trung từ nửa người còn lại, phần đầu hoàn chỉnh với chiếc mũ trụ lúc này đang bắn ra từng tia nhìn tràn ngập sát khí từ bên trong sáu khe hở như muốn thôn phệ lấy linh hồn người đối diện.
Nhìn thảm trạng của Tử Phong, Nhạc Vô Dạ đột nhiên lại có cảm giác muốn cười, không rõ là vì nàng đang tự giễu cợt bản thân bị ép tới bước đường cùng như này, hay là cười đối phương hại địch một ngàn tự tổn tám trăm, thương thế so với chính nàng còn muốn nghiêm trọng hơn nữa, cái này thì chỉ có chính nàng biết được.
Cơ mà khả năng cao là chính nàng đang tự cười chính mình, bởi vì cái tên ác ma trông giống như sắp chết kia lúc này đang tỏa ra khí thế khủng bố giống như thái sơn áp đỉnh, ép đến người khác không thể thở nổi, nào có chút gì giống như là bị trọng thương, con mẹ nó so với lúc trước còn muốn dũng mãnh hơn.
Hiểm Họa Tiềm Tàng đúng như tên gọi của mình, nó có thể là hiểm họa đối với kẻ địch cũng như là đối với chính Tử Phong, lực lượng kinh khủng bạo phát trong nháy mắt, địch nhân ăn đòn bao nhiêu thì bản thân hắn cũng nhận phản kích chẳng kém là bao, nếu là người khác thì chiêu này chính là đại chiêu đồng quy vu tận, cơ mà với Tử Phong thì mức độ thảm liệt này vẫn nằm trong giới hạn mà hắn có thể gánh chịu.
Ngọn lửa màu đen trong mắt Tử Phong bốc cháy mãnh liệt hơn nữa, nguyên lực dồi dào đến từ Bát Tự Thần Hỏa như lũ quét xông tới, cung cấp cho hắn năng lượng để khôi phục, xương cốt, da thịt, cơ thể hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang dần dần khôi phục lại, khí tức trên người không tiêu vong mà càng ngày càng tăng lên, tưởng chừng cơ thể hắn giống như một quả bóng căng tròn đang không ngừng được bơm thêm hơi vào, thời khắc nào cũng có thể bất thình lình nổ bạo.
Tà Vương Chân Nhãn lóe lên, một luồng sóng tinh thần phô thiên cái địa ập tới, trong nháy mắt chấn cho tinh thần của Nhạc Vô Dạ mông lung, lập tức bất tỉnh, bóng đen sau lưng Tử Phong bành trướng, nuốt lấy nàng sau đó lại quay trở về trạng thái yên tĩnh.
Tử Phong cảm thấy lực lượng trong thể nội của mình lúc này đang nhiều đến mức cơ thể như muốn trướng bạo, rất cần phải phát tiết một trận, nhưng hắn vẫn không hành động, hắn đang chờ, bởi vì tuy một chiêu vừa rồi của hắn rất mạnh, mạnh đến mức kinh khủng, nếu là Nhạc Vô Dạ ăn phải một kích kia của hắn thì có đến chín thành nàng ta trực tiếp thần hồn câu diệt, nhưng Ngọc Lân không có đơn giản như vậy, bằng chứng là khí tức của hắn vẫn còn hiện diện, hơn nữa đang ngày một lớn mạnh lên.
"Đoàng!!!"
Một tiếng lôi minh chấn động thương khung vang lên, mặt đất bên dưới đột ngột nổ tung khi một luồng lôi điện to như cột trụ chống trời chiếu lên không trung, một đạo lôi quang từ bên trong đó bắn ra ngoài, dừng lại giữa bầu trời. Chỉ thấy ở đó chính là Ngọc Lân, nhưng lúc này cơ thể của hắn đã biến mất, thay vào đó là một thân ảnh tràn ngập lôi điện, không hề có nhục thể, chỉ có thuần túy lôi điện lực cương mãnh kinh khủng, thứ duy nhất khiến người khác nhận ra đó là Ngọc Lân chính là khí tức của hắn.
Ngọc Lân thật sự muốn phát điên rồi, cả đời hắn trải qua chiến đấu vô số, xuất sinh nhập tử không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng chứng kiến, thậm chí tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân mình là một Tam Tọa Linh Đế lại bị một tên Cửu Bộ Thiên Tôn đánh cho nhục thân phá hủy, phải dùng bí pháp để bảo mệnh.
Bí pháp này chính là tuyệt chiêu áp đáy hòm của Ngọc Lân, không phải là lúc ngàn cân treo sợi tóc thì không thể sử dụng, bởi vì một khi kích hoạt, hắn sẽ từ bỏ nhục thể, hóa thân thành pháp tắc chi lực, từ đó biến thành một dạng sự sống khác tựa như nguyên tố nhân, tuy thực lực tăng cao nhưng tệ nan không phải là không có. Chính mình hóa thân thành lôi chi pháp tắc lực, nhục thể về sau có thể gây dựng lại một lần nữa nhưng về bản chất đã không còn là chính mình, thời điểm hắn hóa thân cũng là lúc thực lực tối đa của hắn đã bị khóa lại, tuyệt không có cơ hội tăng thêm một chút nào nữa.
Hơn nữa vốn dĩ Ngọc Lân vẫn chỉ là con người, không phải là sinh vật thiên sinh địa dưỡng như nguyên tố nhân, không những hắn không thể đồng thọ với tuế nguyệt như những sinh vật kia, mà quá trình chuyển đổi này còn thiêu đốt gần như toàn bộ tuổi thọ còn lại của hắn, dù lần này có thể sống sót trở về thì hắn cũng chỉ có thể sống được thêm vài chục năm nữa là hết cỡ, đấy là còn nhờ vào sinh mệnh lực cường hãn của Linh Đế cường giả, nếu là Thiên Tôn võ giả dùng bí pháp này, sống được thêm ba năm đã là phúc to mạng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.