Chương 213: Anh làm vậy thật xấu hổ
Tần Vũ
25/01/2024
'Từ khi Diệp Huyền rời khỏi công trường, Lâm Thanh Nham rất lo lắng, bởi vì cô đoán được Diệp Huyền sẽ chạy tới đối phó với người của nhà họ Phùng. Bây giờ thấy hắn trở về nhà an toàn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không sao.” Diệp Huyền nhìn khuôn mặt lo lắng của Lâm Thanh
Nham, nhịn không được cười nói: “Trái lại trông cô không ổn lắm, lo lắng cho tôi như vậy sao?”
“Anh...”
Lâm Thanh Nham hơi sững sờ, sau đó mặt đỏ lên: “Ai nói tôi lo lắng cho anh? Tôi, tôi chỉ lo lắng anh lại bỏ nhà đi, đến lúc đó tôi lại không biết làm sao để giải thích với ông nội thôi.”
'Thấy trong lòng Lâm Thanh Nham không kiên định, Diệp Huyền cười nói: “Cô không cần phải cãi, tôi biết cô có hảo cảm với tôi. Bất kể như thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy.”
“Không cần cảm ơn.”
Mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, hai giây sau mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Không có, ai có hảo cảm với anh chứ? Đừng quá tự phụ? Tôi không thèm!”
Diệp Huyền lại không để ý cô, cười cười đi vào nhà, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của ông cụ Lâm.
“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy?” Diệp Huyền vội vàng hỏi.
“Ừm”
Ông cụ Lâm thở dài nói: “Hôm nay nhà họ Phùng phái người bí mật động tay động chân ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị, nếu không phải nhờ cậu đề phòng trước, e rằng sẽ có rất nhiều người chết!”
“Nhưng tôi lo lắng nhà họ Phùng sẽ tiếp tục gây rắc. rối, vì vậy tôi muốn nói chuyện với Phùng Tam gia, hy vọng hắn có thể dừng lại...”
Ông không ngờ rằng nhà họ Lâm có nhà họ Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu làm hậu thuẫn nhưng nhà họ Phùng vẫn vô cùng hung ác, cứ quấn lấy nhà họ Lâm không buông!
“Ông nội nói có lý.” Lâm Thanh Nham cũng buồn bã: “Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu công nhân của chúng ta bị họ lên kế hoạch hại chết thì kết cục sẽ rất thảm...”
“Nhưng Phùng Tam gia vẫn luôn kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ có Ngô Long Tôn ở bên cạnh xúi giục, trừ phi chúng ta giao ra phần lớn cổ phần, nếu không nhà họ Phùng nhất định sẽ không dễ dàng dừng lại.”
Sau khi nghe phân tích bất đắc dĩ của họ, Diệ Huyền gật đầu nói: “Hóa ra trong lòng mọi người có những băn khoăn này. Nhưng cháu cảm thấy nhà họ Phùng chắc hẳn không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào nữa đâu."
Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm bối rối nhìn nhau: “Nhà họ Phùng có rất nhiều cao thủ, họ thậm chí còn không sợ nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu, làm sao có thể không gây sóng gió được?”
Diệp Huyền chỉ khế cười, cũng không nói gì nhiều, sau đó Lâm Vân Bạch vội vàng bước vào, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cha, có tin lớn!”
“Phùng Tam gia cũng như con trai của hắn đều đã bị giết, một số cao thủ dưới trướng nhà họ Phùng, thậm chí cả Chu đại sư, cũng đã chết! Bây giờ nhà họ Phùng trở thành một mớ hỗn độn rồi!"
Nghe Lâm Vân Bạch nói xong, Ông cụ Lâm và Lâm Thanh Nham lập tức hít vào một hơi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền vừa mới bình tĩnh nói nhà họ Phùng không có khả năng gây sóng gió!
Bây giờ hai người lại nghe nói cha con Phùng Tam gia cùng với Chu đại sư của nhà họ Phùng đều đã bị giết!
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?! Tuyệt đối không thể! “Cho nên... là anh đã giết họ?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập điên cưồng, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền!
“Đúng vậy."
Diệp Huyền thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Là tôi đã giết họ. Ngay khi tôi rời khỏi công trường, tôi đã đi thẳng đến đó để giết họ.”
“Cậu...
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của Diệp Huyền, ông cụ Lâm run rẩy, vô lực ngồi xuống ghế, Lâm 'Thanh Nham cũng hoảng sợ. Lúc này, Lâm Vân Bạch khit mũi lạnh lùng nói:
Diệp Huyền, anh đừng nói hươu nói vượn! Bây giờ. khắp nơi đều đồn rằng Phùng Tam gia nhà họ Phùng bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết!"
“Là cô ấy sao?” Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm càng cảm thấy kỳ quái, sao hai ngưò nói khác nhau? Vậy Phùng Tam gia đã chết như thế nào?
Ngay cả Diệp Huyền lúc này cũng bối rối, những người này là do chính hắn giết, sao bên ngoài lại đồn là do nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết? Hắn nhìn điện thoại, phát hiện mình đã bỏ lỡ hai cuộc điện thoại, còn một tin nhắn chưa đọc, là do trùm đất Giang Kim Bưu gửi đến. Diệp Huyền bấm vào tin nhắn, nội dung là:
“Diệp Huyền, khi chúng tôi đến nhà Phùng Lượng dự định dọn dẹp hiện trường thì nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã đến trước chúng tôi một bước rồi!”
“Hóa ra Chu đại sư, hộ vệ của nhà họ Phùng và tên trọng phạm vượt ngục thuộc Thiên Thần Tông là anh eml Vốn dĩ Chu đại sư muốn giúp tên trọng phạm thoát khỏi sự bắt giữ của Chiến bội”
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang truy đuổi Chu đại sư. Bây giờ Chu đại sư đột nhiên bị giết, tôi lo Tiêu Băng Tuyết sẽ truy xét đến cậu, thậm chí còn kiện cậu tội phá hoại hành động truy bắt của Chiến bộ”
Sau khi đọc xong tin nhắn của Giang Kim Bưu, Diệp Huyền đã hiểu rõ mọi chuyện. Lần này, hẳn vô tình giết chết tên tội phạm đang bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết truy đuổi. Sau khi biết chân tướng sự việc, Diệp Huyền cười khổ:
“Không ngờ quay tới quay lui vẫn đụng phải Tiêu Băng Tuyết phiền phức này!”
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc này, Lâm Vân Bạch dường như nắm được chỗ đau của Diệp Huyền, lập tức chế giễu:
“Diệp Huyền, Phùng Tam gia bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết chết, vì sao anh lại muốn tranh công lao? Anh làm vậy thật xấu hổ”
Giọng nói Lâm Vân Bạch vô cùng bất mãn và mỉa mai, thậm chí là những lời buộc tội và phán xét Diệp Huyền!
“Tôi không sao.” Diệp Huyền nhìn khuôn mặt lo lắng của Lâm Thanh
Nham, nhịn không được cười nói: “Trái lại trông cô không ổn lắm, lo lắng cho tôi như vậy sao?”
“Anh...”
Lâm Thanh Nham hơi sững sờ, sau đó mặt đỏ lên: “Ai nói tôi lo lắng cho anh? Tôi, tôi chỉ lo lắng anh lại bỏ nhà đi, đến lúc đó tôi lại không biết làm sao để giải thích với ông nội thôi.”
'Thấy trong lòng Lâm Thanh Nham không kiên định, Diệp Huyền cười nói: “Cô không cần phải cãi, tôi biết cô có hảo cảm với tôi. Bất kể như thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy.”
“Không cần cảm ơn.”
Mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, hai giây sau mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Không có, ai có hảo cảm với anh chứ? Đừng quá tự phụ? Tôi không thèm!”
Diệp Huyền lại không để ý cô, cười cười đi vào nhà, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của ông cụ Lâm.
“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy?” Diệp Huyền vội vàng hỏi.
“Ừm”
Ông cụ Lâm thở dài nói: “Hôm nay nhà họ Phùng phái người bí mật động tay động chân ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị, nếu không phải nhờ cậu đề phòng trước, e rằng sẽ có rất nhiều người chết!”
“Nhưng tôi lo lắng nhà họ Phùng sẽ tiếp tục gây rắc. rối, vì vậy tôi muốn nói chuyện với Phùng Tam gia, hy vọng hắn có thể dừng lại...”
Ông không ngờ rằng nhà họ Lâm có nhà họ Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu làm hậu thuẫn nhưng nhà họ Phùng vẫn vô cùng hung ác, cứ quấn lấy nhà họ Lâm không buông!
“Ông nội nói có lý.” Lâm Thanh Nham cũng buồn bã: “Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu công nhân của chúng ta bị họ lên kế hoạch hại chết thì kết cục sẽ rất thảm...”
“Nhưng Phùng Tam gia vẫn luôn kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ có Ngô Long Tôn ở bên cạnh xúi giục, trừ phi chúng ta giao ra phần lớn cổ phần, nếu không nhà họ Phùng nhất định sẽ không dễ dàng dừng lại.”
Sau khi nghe phân tích bất đắc dĩ của họ, Diệ Huyền gật đầu nói: “Hóa ra trong lòng mọi người có những băn khoăn này. Nhưng cháu cảm thấy nhà họ Phùng chắc hẳn không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào nữa đâu."
Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm bối rối nhìn nhau: “Nhà họ Phùng có rất nhiều cao thủ, họ thậm chí còn không sợ nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu, làm sao có thể không gây sóng gió được?”
Diệp Huyền chỉ khế cười, cũng không nói gì nhiều, sau đó Lâm Vân Bạch vội vàng bước vào, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cha, có tin lớn!”
“Phùng Tam gia cũng như con trai của hắn đều đã bị giết, một số cao thủ dưới trướng nhà họ Phùng, thậm chí cả Chu đại sư, cũng đã chết! Bây giờ nhà họ Phùng trở thành một mớ hỗn độn rồi!"
Nghe Lâm Vân Bạch nói xong, Ông cụ Lâm và Lâm Thanh Nham lập tức hít vào một hơi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền vừa mới bình tĩnh nói nhà họ Phùng không có khả năng gây sóng gió!
Bây giờ hai người lại nghe nói cha con Phùng Tam gia cùng với Chu đại sư của nhà họ Phùng đều đã bị giết!
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?! Tuyệt đối không thể! “Cho nên... là anh đã giết họ?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập điên cưồng, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền!
“Đúng vậy."
Diệp Huyền thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Là tôi đã giết họ. Ngay khi tôi rời khỏi công trường, tôi đã đi thẳng đến đó để giết họ.”
“Cậu...
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của Diệp Huyền, ông cụ Lâm run rẩy, vô lực ngồi xuống ghế, Lâm 'Thanh Nham cũng hoảng sợ. Lúc này, Lâm Vân Bạch khit mũi lạnh lùng nói:
Diệp Huyền, anh đừng nói hươu nói vượn! Bây giờ. khắp nơi đều đồn rằng Phùng Tam gia nhà họ Phùng bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết!"
“Là cô ấy sao?” Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm càng cảm thấy kỳ quái, sao hai ngưò nói khác nhau? Vậy Phùng Tam gia đã chết như thế nào?
Ngay cả Diệp Huyền lúc này cũng bối rối, những người này là do chính hắn giết, sao bên ngoài lại đồn là do nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết? Hắn nhìn điện thoại, phát hiện mình đã bỏ lỡ hai cuộc điện thoại, còn một tin nhắn chưa đọc, là do trùm đất Giang Kim Bưu gửi đến. Diệp Huyền bấm vào tin nhắn, nội dung là:
“Diệp Huyền, khi chúng tôi đến nhà Phùng Lượng dự định dọn dẹp hiện trường thì nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã đến trước chúng tôi một bước rồi!”
“Hóa ra Chu đại sư, hộ vệ của nhà họ Phùng và tên trọng phạm vượt ngục thuộc Thiên Thần Tông là anh eml Vốn dĩ Chu đại sư muốn giúp tên trọng phạm thoát khỏi sự bắt giữ của Chiến bội”
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang truy đuổi Chu đại sư. Bây giờ Chu đại sư đột nhiên bị giết, tôi lo Tiêu Băng Tuyết sẽ truy xét đến cậu, thậm chí còn kiện cậu tội phá hoại hành động truy bắt của Chiến bộ”
Sau khi đọc xong tin nhắn của Giang Kim Bưu, Diệp Huyền đã hiểu rõ mọi chuyện. Lần này, hẳn vô tình giết chết tên tội phạm đang bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết truy đuổi. Sau khi biết chân tướng sự việc, Diệp Huyền cười khổ:
“Không ngờ quay tới quay lui vẫn đụng phải Tiêu Băng Tuyết phiền phức này!”
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc này, Lâm Vân Bạch dường như nắm được chỗ đau của Diệp Huyền, lập tức chế giễu:
“Diệp Huyền, Phùng Tam gia bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết chết, vì sao anh lại muốn tranh công lao? Anh làm vậy thật xấu hổ”
Giọng nói Lâm Vân Bạch vô cùng bất mãn và mỉa mai, thậm chí là những lời buộc tội và phán xét Diệp Huyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.