Chương 73: Chuẩn bị hai triệu
Tần Vũ
17/01/2024
Vẻ mặt Tiêu Băng Tuyết vô cùng ngưng trọng: “Nơi xảy ra sự việc chỉ cách biệt thự tôi tạm trú một kilomet, nhưng tôi không hề phát hiện một chút động tĩnh nào!”
“Bởi vậy có thể phỏng đoán, thực lực của kẻ giết người có thể nghiền áp tôi!”
Hai người phụ tá của cô không khỏi ngưng trọng nhìn nhau, đồng thời nhìn về hướng Thủy Long Cư: “Vừa rồi... Chỉ có một chiếc Audi từ trên núi xuống...
“Chẳng lẽ Phiền Chiến Vương đã trở về Dương Thành? Vừa vặn đụng phải Đông Sơn Ngũ Hổ đang chạy trốn, tiện tay giết chết bọn chúng!”
Nghe bọn họ nói như vậy, Tiêu Băng Tuyết cũng cảm thấy chỉ có suy đoán này mới thích hợp nhất: “Có lẽ đúng như vậy, tiền bối Phiền Chiến Vương có chiến lực kinh người. Ở Dương Thành này, ngoài ông ấy ra thì ai có thể giết chết Đông Sơn Ngũ Hổ chỉ bằng thực lực của một người!”
“Không, vẫn còn có một người có thể dễ dàng giết chết Đông Sơn Ngũ Hổ, chính là Huyền Hạo đại nhân!”
“Vừa rồi trong chiếc xe Audi từ trên núi xuống, lái xe là một người trẻ tuổi!"
“Có thể tự do ra vào Thủy Long Cư, có lễ tu vi và cấp bậc của hắn còn cao hơn cả Phiền Chiến Vương, cho nên người giết Đông Sơn Ngũ Hổ rất có khả năng chính là Huyền Hạo đại nhân!"
“Nhưng... Người thanh niên lái xe vừa nãy trông rất giống
Diệp Huyền... Chẳng lẽ... Nghe Tiêu Băng Tuyết nói lời này, hai người phụ tá thở dài!
Bọn họ đều cảm thấy có vẻ đầu óc của nữ chiến thần có chút choáng váng rồi, tại sao luôn nghĩ tới tên biến thái Diệp Huyền kial
Diệp Huyền chỉ là đồ nhà quê đến từ một cái thôn quê nghèo đói mà thôi, hắn có năng lực khỉ gì mà có thể giết chết Đông Sơn ngũ hổ!
Tiêu Băng Tuyết không quan tâm bọn họ nghĩ gì, đưa ra mệnh lệnh tiếp theo: “Phái người đi tìm hiểu xem người sống ở Thủy Long Cư là ai, nếu là tiền bối Phiền Chiến Vương trở về, tôi sẽ đích thân đến thăm cảm tạ ngài ấy!”
“Còn nữa, phái người kiểm tra điện thoại di động của Đông Sơn Ngũ Hổ, xem chúng đã liên lạc với ai, đồng thời truy bắt những tên tội phạm đang chạy trốn khác!”
Hai phụ tá lập tức nhận lệnh!
Về phía Chiến Bộ, bởi vì không rõ danh tính của người giết Đông Sơn Ngũ Hổ nên phần công lao này đương nhiên là quy cho Tiêu Băng Tuyết và các cường giả khác của Chiến Bộ.
Phía bên kia.
Ngô Thiên Di ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng sang trọng của mình, thoải mái uống rượu!
Trong lúc nhìn xuống phong cảnh phồn hoa của Dương Thành, hắn cũng đang chờ đợi tin tức Diệp Huyền bị Đông Sơn Ngũ Hổ giết chết truyền về. Hắn thậm chí còn nghĩ đến, Lâm gia sẽ sợ hãi trước cái chết của Diệp Huyền, rồi sẽ tình nguyện nhường khu đất thương mại số hai cho hắn!
Sau đó, hắn có thể thu về tay cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị với giá chuyển nhượng thấp đến không thể thấp hơn!
“Ngô tổng!”
Lúc này, vệ sĩ nhanh chóng bước vào với vẻ mặt phức tạp: “Đông Sơn Ngũ Hổ đã chết trên đường phục kích Diệp Huyền, là bị chiến thân Tiêu Băng Tuyết và cường giả của chiến bộ giết!"
“Cái gì?”
Ly rượu trong tay Ngô Thiên Di suýt nữa rơi xuống đất: “Không xong, Tiêu Băng Tuyết xử án như thần, có thể phát hiện tôi mua hung giết người không?”
Vệ sĩ vội vàng lắc đầu: “Ngô tổng, anh không cần lo lắng chuyện này, tôi dùng tiền mặt nói chuyện với Đông Sơn Ngũ Hổ, không để lại manh mối nào khác, chỉ là ba triệu tiền đặt cọc... uổng phí rồi!"
Ngô Thiên Di lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ba triệu cũng chỉ là số tiền nhỏ, mất đi cũng không sao, chỉ cần chúng ta không bị nữ chiến thần phát hiện là được! Đợi chút nữa cậu đi tiêu hủy tất cả thông tin từng liên hệ với Đông Sơn Ngũ Hổi”
Nghĩ tới Diệp Huyền nhờ chuyện này mà thoát được, Ngô Thiên Di tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền cũng thật may mắn, thế mà trời xui đất khiến được nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cứu!”
Nói đến may mắn, vệ sĩ cũng cau mày nói: “Gần đây tôi nghe nói người của nhà họ Lâm gặp may mắn liên tục, gặp dữ hóa lành!”
Ánh mắt Ngô Thiên Di hơi nheo lại, trầm tư: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà họ Lâm, vận may của người nhà họ Lâm cũng tăng lên, chẳng lẽ hắn là đứa con may mắn trong truyền thuyết sao?”
Vệ sĩ riêng thì thâm: “Ngô tổng, bây giờ giết người cũng không tiện. Ngài có thể đào Diệp Huyền về cho mình dùng, chỉ cần cho chỗ tốt đúng chỗ, khẳng định hắn sẽ thỏa hiệp!”
Nghe vậy, Ngô Thiên Di không khỏi bật cười!
Cái này cũng có thể xem là một biện pháp tốt!
“Chuẩn bị hai triệu, đi lôi kéo Diệp Huyền đi!”
Nói xong, Ngô Thiên Di xoay người ra khỏi văn phòng, đi đến bãi đậu xe.
Tới nơi, hắn lại nhìn thấy có người đứng trước chiếc Rolls-Royce của hắn!
Người đó rõ ràng là Diệp Huyền!
Ngô Thiên Di và vệ sĩ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc!
Diệp Huyền này thế mà tự tìm tới cửa trước? Chẳng lẽ tới đây để báo thù? Nhưng, dù sao Ngô Thiên Di cũng là chủ tịch của một tập đoàn, hắn vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh:
“Cậu Diệp Huyền, đến đúng lúc lắm, chúng tôi cũng vừa đang muốn ởđi tìm cậu hợp tác!”
Trong lúc nói, Ngô Thiên Di hiếm khi bày ra vẻ mặt hiền lành, muốn bắt tay với Diệp Huyền!
“Ha ha”
Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên một tia cười lạnh, hắn nắm chặt lấy tay đối phương, tùy ý dùng sức!
“Aaal"
Ngô Thiên Di bỗng nhiên hét lên một tiếng, toàn bộ xương bàn tay đều bị Diệp Huyền bóp nát!
“Bởi vậy có thể phỏng đoán, thực lực của kẻ giết người có thể nghiền áp tôi!”
Hai người phụ tá của cô không khỏi ngưng trọng nhìn nhau, đồng thời nhìn về hướng Thủy Long Cư: “Vừa rồi... Chỉ có một chiếc Audi từ trên núi xuống...
“Chẳng lẽ Phiền Chiến Vương đã trở về Dương Thành? Vừa vặn đụng phải Đông Sơn Ngũ Hổ đang chạy trốn, tiện tay giết chết bọn chúng!”
Nghe bọn họ nói như vậy, Tiêu Băng Tuyết cũng cảm thấy chỉ có suy đoán này mới thích hợp nhất: “Có lẽ đúng như vậy, tiền bối Phiền Chiến Vương có chiến lực kinh người. Ở Dương Thành này, ngoài ông ấy ra thì ai có thể giết chết Đông Sơn Ngũ Hổ chỉ bằng thực lực của một người!”
“Không, vẫn còn có một người có thể dễ dàng giết chết Đông Sơn Ngũ Hổ, chính là Huyền Hạo đại nhân!”
“Vừa rồi trong chiếc xe Audi từ trên núi xuống, lái xe là một người trẻ tuổi!"
“Có thể tự do ra vào Thủy Long Cư, có lễ tu vi và cấp bậc của hắn còn cao hơn cả Phiền Chiến Vương, cho nên người giết Đông Sơn Ngũ Hổ rất có khả năng chính là Huyền Hạo đại nhân!"
“Nhưng... Người thanh niên lái xe vừa nãy trông rất giống
Diệp Huyền... Chẳng lẽ... Nghe Tiêu Băng Tuyết nói lời này, hai người phụ tá thở dài!
Bọn họ đều cảm thấy có vẻ đầu óc của nữ chiến thần có chút choáng váng rồi, tại sao luôn nghĩ tới tên biến thái Diệp Huyền kial
Diệp Huyền chỉ là đồ nhà quê đến từ một cái thôn quê nghèo đói mà thôi, hắn có năng lực khỉ gì mà có thể giết chết Đông Sơn ngũ hổ!
Tiêu Băng Tuyết không quan tâm bọn họ nghĩ gì, đưa ra mệnh lệnh tiếp theo: “Phái người đi tìm hiểu xem người sống ở Thủy Long Cư là ai, nếu là tiền bối Phiền Chiến Vương trở về, tôi sẽ đích thân đến thăm cảm tạ ngài ấy!”
“Còn nữa, phái người kiểm tra điện thoại di động của Đông Sơn Ngũ Hổ, xem chúng đã liên lạc với ai, đồng thời truy bắt những tên tội phạm đang chạy trốn khác!”
Hai phụ tá lập tức nhận lệnh!
Về phía Chiến Bộ, bởi vì không rõ danh tính của người giết Đông Sơn Ngũ Hổ nên phần công lao này đương nhiên là quy cho Tiêu Băng Tuyết và các cường giả khác của Chiến Bộ.
Phía bên kia.
Ngô Thiên Di ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng sang trọng của mình, thoải mái uống rượu!
Trong lúc nhìn xuống phong cảnh phồn hoa của Dương Thành, hắn cũng đang chờ đợi tin tức Diệp Huyền bị Đông Sơn Ngũ Hổ giết chết truyền về. Hắn thậm chí còn nghĩ đến, Lâm gia sẽ sợ hãi trước cái chết của Diệp Huyền, rồi sẽ tình nguyện nhường khu đất thương mại số hai cho hắn!
Sau đó, hắn có thể thu về tay cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị với giá chuyển nhượng thấp đến không thể thấp hơn!
“Ngô tổng!”
Lúc này, vệ sĩ nhanh chóng bước vào với vẻ mặt phức tạp: “Đông Sơn Ngũ Hổ đã chết trên đường phục kích Diệp Huyền, là bị chiến thân Tiêu Băng Tuyết và cường giả của chiến bộ giết!"
“Cái gì?”
Ly rượu trong tay Ngô Thiên Di suýt nữa rơi xuống đất: “Không xong, Tiêu Băng Tuyết xử án như thần, có thể phát hiện tôi mua hung giết người không?”
Vệ sĩ vội vàng lắc đầu: “Ngô tổng, anh không cần lo lắng chuyện này, tôi dùng tiền mặt nói chuyện với Đông Sơn Ngũ Hổ, không để lại manh mối nào khác, chỉ là ba triệu tiền đặt cọc... uổng phí rồi!"
Ngô Thiên Di lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ba triệu cũng chỉ là số tiền nhỏ, mất đi cũng không sao, chỉ cần chúng ta không bị nữ chiến thần phát hiện là được! Đợi chút nữa cậu đi tiêu hủy tất cả thông tin từng liên hệ với Đông Sơn Ngũ Hổi”
Nghĩ tới Diệp Huyền nhờ chuyện này mà thoát được, Ngô Thiên Di tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền cũng thật may mắn, thế mà trời xui đất khiến được nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cứu!”
Nói đến may mắn, vệ sĩ cũng cau mày nói: “Gần đây tôi nghe nói người của nhà họ Lâm gặp may mắn liên tục, gặp dữ hóa lành!”
Ánh mắt Ngô Thiên Di hơi nheo lại, trầm tư: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà họ Lâm, vận may của người nhà họ Lâm cũng tăng lên, chẳng lẽ hắn là đứa con may mắn trong truyền thuyết sao?”
Vệ sĩ riêng thì thâm: “Ngô tổng, bây giờ giết người cũng không tiện. Ngài có thể đào Diệp Huyền về cho mình dùng, chỉ cần cho chỗ tốt đúng chỗ, khẳng định hắn sẽ thỏa hiệp!”
Nghe vậy, Ngô Thiên Di không khỏi bật cười!
Cái này cũng có thể xem là một biện pháp tốt!
“Chuẩn bị hai triệu, đi lôi kéo Diệp Huyền đi!”
Nói xong, Ngô Thiên Di xoay người ra khỏi văn phòng, đi đến bãi đậu xe.
Tới nơi, hắn lại nhìn thấy có người đứng trước chiếc Rolls-Royce của hắn!
Người đó rõ ràng là Diệp Huyền!
Ngô Thiên Di và vệ sĩ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc!
Diệp Huyền này thế mà tự tìm tới cửa trước? Chẳng lẽ tới đây để báo thù? Nhưng, dù sao Ngô Thiên Di cũng là chủ tịch của một tập đoàn, hắn vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh:
“Cậu Diệp Huyền, đến đúng lúc lắm, chúng tôi cũng vừa đang muốn ởđi tìm cậu hợp tác!”
Trong lúc nói, Ngô Thiên Di hiếm khi bày ra vẻ mặt hiền lành, muốn bắt tay với Diệp Huyền!
“Ha ha”
Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên một tia cười lạnh, hắn nắm chặt lấy tay đối phương, tùy ý dùng sức!
“Aaal"
Ngô Thiên Di bỗng nhiên hét lên một tiếng, toàn bộ xương bàn tay đều bị Diệp Huyền bóp nát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.