Chương 413: Không hổ là thần y
Tần Vũ
24/03/2024
Sau khi ông Diệp dùng chìa khóa mở cửa, họ thấy rèm cửa trong phòng đều đóng kín, trong phòng không hề có ánh sáng mặt trời chiếu vào!
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đứng trong phòng, doạ mọi người sợ hãi
Mái tóc dài của người này xõa xuống, che đi khuôn mặt, nhưng hai tay lại như móng vuốt, không ngừng vẽ những hình thù kỳ quái lên tường!
Mỗi một nét đều không có dấu hiệu nào, hoa văn rất quái dị và đáng sợ, bức tường trong phòng đã được phủ kín bởi các nét vẽ, khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu và son môi do vẽ bậy!
Mọi người nhất thời khiếp sợ nhìn nhau, ngay cả Chung Hàn và Thạch Thắng Nam cũng nhịn không được hít vào một hơi!
Họ đã đoán được bệnh tình của cháu gái ông Diệp không hề đơn giản, nhưng họ không ngờ nó lại đáng sợ đến mức này!
Chỉ có Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hẳn nhìn lướt qua hoa văn hỗn loạn trên tường, trong lòng đã hiểu rõ.
“Thanh Di, ông nội mời thần y đến rồi!”
Ông Diệp khẽ gọi lên một tiếng, nhưng Diệp Thanh Di lại không quan tâm, vẫn vùi đầu say mê vẽ hoa văn, hơn nữa còn nở một nụ cười khiến người ta khiếp sợ!
“Thanh Di?”
Ông Diệp lại kêu lên, không ngờ Diệp Thanh Di đột nhiên trở nên tức giận, hét lên giận dữ:
“Ông mời thần y làm gì? Tôi không có bệnh! Không có bệnh gì cả!”
Giọng nói của cô cuồng loạn, giống như một ông già đang găm thét, sắc mặt dữ tợn, trông cực kỳ hung hãn!
Kết quả là mọi người đều bị sốc!
Ông Diệp nhíu mày thở dài một tiếng: “Thần y Chung Hàn, ông nghĩ rốt cuộc Thanh Di nhà tôi bị gì vậy?”
“Rõ ràng cô ấy bị bệnh tâm thần”
Chung Hàn cau mày nhìn Diệp Thanh Di: “Cô ấy chắc chắn đã bị kích thích tinh thần nên mới có hành vi bất thường! Chỉ cần tôi sử dụng trời khiếu tám châm
thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy!”
Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Ông nói đây là triệu chứng của bệnh tâm thần? Tôi thấy người bị tâm thần là ông mới đúng đấy! Không hiểu thì đừng nói nhám!”
Chung Hàn tức giận: “Diệp Huyền! Tôi nói chuyện nào đến lượt cậu chất vấn? Diệp Thanh Di rõ rằng mắc bệnh tâm thần, vậy mà cậu không nhìn ra?”
Các bác sĩ có mặt cũng gật đầu tán đồng: “Bác sĩ Chung nói đúng, triệu chứng của cô Diệp hoàn toàn giống bệnh tâm thần phân liệt Người ra cố tình tỏ vẻ hiểu biết là cậu mới đúng!”
Diệp Huyền cười lớn: “Lang băm hại người, quá nông cạn! Diệp Thanh Di không phải bệnh tâm thần, mà là bị tà linh ăn mòn, cho nên tâm trí không thông suốt, để tà vật khống chế cơ thế!”
“Nếu ông dùng trời khiếu tám châm để chữa trị
cho Diệp Thanh Di, tình trạng của cô ấy nhất định sẽ trở nên trăm trọng hơn! Khi đó sẽ liên luỵ đến những người vô tội! Cô ấy thậm chí có thể chết chỉ trong vài phút!”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Chung Hàn không khỏi cười khinh thường: “Trúng tà vật? Cậu thật biết nói đùa! Không có bản lĩnh thì bớt nói vài câu, đừng dùng cái mê tín phong kiến đó đi doạ người!”
Dứt lười, Chung Hàn không muốn nói chuyện với Diệp Huyền nữa, ông Diệp càng lo lắng hơn, tuy nhiên đối mặt với một người trẻ tuổi như Diệp Huyền và Chung Hàn nổi danh, cuối cùng ông vẫn lựa chọn nghe theo Chung Hàn.
Chung Hàn lấy ra một hộp kim bạc, sau đó sai bổn trợ thủ khống chế thật chặt Diệp Thanh Di, tiếp theo bắt đầu đâm kim vào đầu cô ấy!
“A!”
Khi tám chiếc kim được đâm xuống, Diệp Thanh Di đột nhiên hét lên đau đớn, sau đó khôi phục lại bình Tĩnh, ánh mắt trở nên bớt hung ác hơn, cả người cô trở nên an tĩnh lại!
“Ông nội?”
Diệp Thanh Di nhìn chằm chằm vào ông Diệp, giọng nói của cô trở lại bình thường!
“Thanh Di? Cháu biết nhận ra ông là ông nội? Xem ra châm cứu có hiệu quả!”
Khuôn mặt ông Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi chảy nước mắt!
Thạch Thắng Nam cũng nắm chặt hai tay: “Bác sĩ Chung Hàn vừa châm tấm kim, quả nhiên hiệu quả rõ rệt!”
Các bác sĩ có mặt không tán dương từ đáy lòng “Không hổ là thần y, chỉ cần một cây kim là có thể chữa khỏi bệnh!”
“Ha ha!”
Chung Hàn đắc ý, vuốt râu cười nói: “Diệp Huyền, cậu thấy rõ rồi chứ! Đây là y thuật của tôi! Cậu còn chưa quên chuyện đánh cược chứ? Mau bồi thường năm trăm triệu, sau đó quỳ xuống nhận lỗi đi!”
Thạch Thẳng Nam cũng vui mừng, bởi vì cô sắp lấy được bức vạn thủy thiên sơn, còn có thể nhìn thấy Diệp Huyền quỳ xuống xin lỗi, hai tay dâng lên năm trăm triệu, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô hưng phấn!
“Diệp Huyền, chuyện này phải xử lý thế nào!?”
Bác sĩ Trương bất an, không ngờ Chung Hàn lại dùng trời khiếu tám châm để chữa khỏi bệnh của Diệp Thanh Di!
“Haha”
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, liếc nhìn Thạch Thẳng Nam và Chung Hàn: “Hiện tại kết luận không phải là quá sớm sao? Nhìn xem bây giờ Diệp Thanh Di đã biến thành cái gì!”
Mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Di, họ. thấy Diệp Thanh Di, người vừa mới khôi phục thần chí, lúc này lộ ra vẻ mặt dữ tợn và hung dữ, toàn thân trên
dưới biến thành màu đen, giống như lệ quỷ!
“Ồ!”
Cô hất thẳng bốn trợ thủ của Chung Hàn ra, sau đó tát Chung Hàn một cái mạnh đến nỗi răng của ông ta văng ra ngoài, miệng đầy máu tươi!
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đứng trong phòng, doạ mọi người sợ hãi
Mái tóc dài của người này xõa xuống, che đi khuôn mặt, nhưng hai tay lại như móng vuốt, không ngừng vẽ những hình thù kỳ quái lên tường!
Mỗi một nét đều không có dấu hiệu nào, hoa văn rất quái dị và đáng sợ, bức tường trong phòng đã được phủ kín bởi các nét vẽ, khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu và son môi do vẽ bậy!
Mọi người nhất thời khiếp sợ nhìn nhau, ngay cả Chung Hàn và Thạch Thắng Nam cũng nhịn không được hít vào một hơi!
Họ đã đoán được bệnh tình của cháu gái ông Diệp không hề đơn giản, nhưng họ không ngờ nó lại đáng sợ đến mức này!
Chỉ có Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hẳn nhìn lướt qua hoa văn hỗn loạn trên tường, trong lòng đã hiểu rõ.
“Thanh Di, ông nội mời thần y đến rồi!”
Ông Diệp khẽ gọi lên một tiếng, nhưng Diệp Thanh Di lại không quan tâm, vẫn vùi đầu say mê vẽ hoa văn, hơn nữa còn nở một nụ cười khiến người ta khiếp sợ!
“Thanh Di?”
Ông Diệp lại kêu lên, không ngờ Diệp Thanh Di đột nhiên trở nên tức giận, hét lên giận dữ:
“Ông mời thần y làm gì? Tôi không có bệnh! Không có bệnh gì cả!”
Giọng nói của cô cuồng loạn, giống như một ông già đang găm thét, sắc mặt dữ tợn, trông cực kỳ hung hãn!
Kết quả là mọi người đều bị sốc!
Ông Diệp nhíu mày thở dài một tiếng: “Thần y Chung Hàn, ông nghĩ rốt cuộc Thanh Di nhà tôi bị gì vậy?”
“Rõ ràng cô ấy bị bệnh tâm thần”
Chung Hàn cau mày nhìn Diệp Thanh Di: “Cô ấy chắc chắn đã bị kích thích tinh thần nên mới có hành vi bất thường! Chỉ cần tôi sử dụng trời khiếu tám châm
thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy!”
Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Ông nói đây là triệu chứng của bệnh tâm thần? Tôi thấy người bị tâm thần là ông mới đúng đấy! Không hiểu thì đừng nói nhám!”
Chung Hàn tức giận: “Diệp Huyền! Tôi nói chuyện nào đến lượt cậu chất vấn? Diệp Thanh Di rõ rằng mắc bệnh tâm thần, vậy mà cậu không nhìn ra?”
Các bác sĩ có mặt cũng gật đầu tán đồng: “Bác sĩ Chung nói đúng, triệu chứng của cô Diệp hoàn toàn giống bệnh tâm thần phân liệt Người ra cố tình tỏ vẻ hiểu biết là cậu mới đúng!”
Diệp Huyền cười lớn: “Lang băm hại người, quá nông cạn! Diệp Thanh Di không phải bệnh tâm thần, mà là bị tà linh ăn mòn, cho nên tâm trí không thông suốt, để tà vật khống chế cơ thế!”
“Nếu ông dùng trời khiếu tám châm để chữa trị
cho Diệp Thanh Di, tình trạng của cô ấy nhất định sẽ trở nên trăm trọng hơn! Khi đó sẽ liên luỵ đến những người vô tội! Cô ấy thậm chí có thể chết chỉ trong vài phút!”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Chung Hàn không khỏi cười khinh thường: “Trúng tà vật? Cậu thật biết nói đùa! Không có bản lĩnh thì bớt nói vài câu, đừng dùng cái mê tín phong kiến đó đi doạ người!”
Dứt lười, Chung Hàn không muốn nói chuyện với Diệp Huyền nữa, ông Diệp càng lo lắng hơn, tuy nhiên đối mặt với một người trẻ tuổi như Diệp Huyền và Chung Hàn nổi danh, cuối cùng ông vẫn lựa chọn nghe theo Chung Hàn.
Chung Hàn lấy ra một hộp kim bạc, sau đó sai bổn trợ thủ khống chế thật chặt Diệp Thanh Di, tiếp theo bắt đầu đâm kim vào đầu cô ấy!
“A!”
Khi tám chiếc kim được đâm xuống, Diệp Thanh Di đột nhiên hét lên đau đớn, sau đó khôi phục lại bình Tĩnh, ánh mắt trở nên bớt hung ác hơn, cả người cô trở nên an tĩnh lại!
“Ông nội?”
Diệp Thanh Di nhìn chằm chằm vào ông Diệp, giọng nói của cô trở lại bình thường!
“Thanh Di? Cháu biết nhận ra ông là ông nội? Xem ra châm cứu có hiệu quả!”
Khuôn mặt ông Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi chảy nước mắt!
Thạch Thắng Nam cũng nắm chặt hai tay: “Bác sĩ Chung Hàn vừa châm tấm kim, quả nhiên hiệu quả rõ rệt!”
Các bác sĩ có mặt không tán dương từ đáy lòng “Không hổ là thần y, chỉ cần một cây kim là có thể chữa khỏi bệnh!”
“Ha ha!”
Chung Hàn đắc ý, vuốt râu cười nói: “Diệp Huyền, cậu thấy rõ rồi chứ! Đây là y thuật của tôi! Cậu còn chưa quên chuyện đánh cược chứ? Mau bồi thường năm trăm triệu, sau đó quỳ xuống nhận lỗi đi!”
Thạch Thẳng Nam cũng vui mừng, bởi vì cô sắp lấy được bức vạn thủy thiên sơn, còn có thể nhìn thấy Diệp Huyền quỳ xuống xin lỗi, hai tay dâng lên năm trăm triệu, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô hưng phấn!
“Diệp Huyền, chuyện này phải xử lý thế nào!?”
Bác sĩ Trương bất an, không ngờ Chung Hàn lại dùng trời khiếu tám châm để chữa khỏi bệnh của Diệp Thanh Di!
“Haha”
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, liếc nhìn Thạch Thẳng Nam và Chung Hàn: “Hiện tại kết luận không phải là quá sớm sao? Nhìn xem bây giờ Diệp Thanh Di đã biến thành cái gì!”
Mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Di, họ. thấy Diệp Thanh Di, người vừa mới khôi phục thần chí, lúc này lộ ra vẻ mặt dữ tợn và hung dữ, toàn thân trên
dưới biến thành màu đen, giống như lệ quỷ!
“Ồ!”
Cô hất thẳng bốn trợ thủ của Chung Hàn ra, sau đó tát Chung Hàn một cái mạnh đến nỗi răng của ông ta văng ra ngoài, miệng đầy máu tươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.