Chương 231: Lần sau gặp tôi thì đừng che che giấu
Tần Vũ
01/02/2024
Khải Thần Chưởng liều mạng vung một quyền về phía trước, sức mạnh của
nắm đấm kéo theo chân khí quét sạch không khí trước mặt ông ta, nhưng
hoàn
toàn không thể lay chuyển những chiếc lá đó!
Xoet xoẹt... Khải Thần Chưởng lập tức bị lá cây bắn vào khắp người, máu tươi phun ra!
Kinh mạch tay chân ông ta trong nháy mắt đều bị cắt, ông ta yếu ớt ngã xuống đất!
Lúc này, thân ảnh phiêu dật tiêu sái của Diệp Huyền thoáng hiện lên trong rừng!
“Đây là công pháp gì, thực sự quá kinh khủng...” Khải Thần Chưởng bị doạ đến mất hồn, khuôn mặt không còn huyết sắc!
Còn Diệp Huyền thì ung dung châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm bước tới!
Hắn rõ ràng chỉ là tùy ý cất bước nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khiến người ta chấn động!
Khải Thần Chưởng đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mặt mình trở thành ảo ảnh, chẳng lẽ đây là Súc Địa Thuật thần công mà người trong giang hồ nói đến? Chiêu thức này, thế nhưng rõ ràng là tiên pháp!
Không thể nào!
Khải Thần Chưởng trong lúc nhất thời có chút choáng váng!
Ầm!.
Diệp Huyền thoải mái đánh về phía trước, cú đánh điên cuồng lập tức tạo thành một cái hố sâu trước mặt Khải Thần Chưởng! _
“Đại hiệp! Xin tha mạng
Khải Thần Chưởng đã triệt để từ bỏ giãy dụa, hoảng sợ chắp tay cầu xin tha thứt
“Là Phùng Kim Long bảo ta đối phó ngươi! Anh hùng, xin hãy tha cho ta!”
“Ta có thể cho ngươi hết năm trăm triệu mà hắn đã trả cho ta! Không, ta sẽ cho ngươi thêm một tỷ nữa! Ta cũng có thể giết Phùng Kim Long cho ngươi!”
Thấy ông ta run rẩy cầu xin tha thứ, Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ đích thân giết Phùng Kim Long!”
“Về phần ông, ông vậy mà lại dám có ý định giết ông cụ Lâm, chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội!”
Diệp Huyền vừa nói xong, tàn thuốc trong tay hắn bắn ra giống như một viên đạn, bắn trúng vào trán Khải Thần Chưởng!
Đùng!
Hai mắt Khải Thần Chưởng kinh hãi mở to, một lỗ máu xuất hiện ở giữa lông mày, ông ta ngã xuống đất chết ngay lập tức!
Ông ta không ngờ rằng Diệp Huyền thật sự là tu tiên giả hiếm thấy trên đời! Đến khi chết, ông ta hận Phùng Kim Long đã khiến ông ta đã rời núi! “Cả đám đều gánh không được một chiêu, quá nhàm chán.”
Diệp Huyền lắc đầu, lúc xoay người lại, ánh mắt quét về phía khu rừng: “Ai đang trốn ở đó? Mau ra đây, nếu không phải chết!”
“Hắn thế mà biết mình trốn ở chỗ này?”
Nghe thấy tiếng quát của Diệp Huyền, một lão giả khí thế không tầm thường không tiếp tục ẩn mình nữa, vội vàng đi ra khỏi rừng:
“Anh hùng đừng tức giận, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi!”
Trong tay ông ta cầm một gốc linh dược mới thu hoạch, mỉm cười nói: “Không ngờ tu vi của anh hùng lại tuyệt vời như vậy, thực sự bội phục!”
Lão giả không dám mạo phạm, mặc dù rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, tuy nhiên trong lời nói vẫn tràn đầy cung kính. Diệp Huyền thấy ông ta thật sự không giống có ác ý, thế là thu hồi khí tức phóng ra ngoài, xoay. người rời đỉ:
“Lần sau gặp tôi thì đừng che che giấu giấu, sẽ khiến tôi chán ghét!”
“Tôi là Lưu Thiết Ưng, không biết anh hùng xưng hô như thế nào?”
Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn lại, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ông không cần biết tôi là ai. Tuy nhiên, nếu ông muốn chữa khỏi hàn độc, chỉ bằng linh dược này, e rằng không được.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lưu Thiết Ưng không khỏi sững sờ, đang định hỏi chỉ tiết thì Diệp Huyền đã biến mất trước mặt ông ta!
“Hắn thế mà đoán được mình hái linh dược để chữa hàn độc?”
Trong lòng Lưu Thiết Ưng cảm thấy vô cùng chấn động, thầm nghĩ y thuật của Diệp Huyền nhất định vô cùng lợi hại!
Nhưng rốt cuộc hăn là ai, từ khi nào Dương Thành lại có một vị thần như vậy? Ông ta suy nghĩ một lúc nhưng không có câu trả lời, cho nên chỉ có thể gác lại suy
nghĩ của mình, sau đó đi về hướng vừa xảy ra cuộc chiến!
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta sợ hãi đến mức hơi thở gần như đóng băng!
Không sai, ông ta chứng kiến một thi thể chết với hình dạng kinh hoàng nằm trên mặt đất, chính là Khải Thần Chưởng!
toàn không thể lay chuyển những chiếc lá đó!
Xoet xoẹt... Khải Thần Chưởng lập tức bị lá cây bắn vào khắp người, máu tươi phun ra!
Kinh mạch tay chân ông ta trong nháy mắt đều bị cắt, ông ta yếu ớt ngã xuống đất!
Lúc này, thân ảnh phiêu dật tiêu sái của Diệp Huyền thoáng hiện lên trong rừng!
“Đây là công pháp gì, thực sự quá kinh khủng...” Khải Thần Chưởng bị doạ đến mất hồn, khuôn mặt không còn huyết sắc!
Còn Diệp Huyền thì ung dung châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm bước tới!
Hắn rõ ràng chỉ là tùy ý cất bước nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khiến người ta chấn động!
Khải Thần Chưởng đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mặt mình trở thành ảo ảnh, chẳng lẽ đây là Súc Địa Thuật thần công mà người trong giang hồ nói đến? Chiêu thức này, thế nhưng rõ ràng là tiên pháp!
Không thể nào!
Khải Thần Chưởng trong lúc nhất thời có chút choáng váng!
Ầm!.
Diệp Huyền thoải mái đánh về phía trước, cú đánh điên cuồng lập tức tạo thành một cái hố sâu trước mặt Khải Thần Chưởng! _
“Đại hiệp! Xin tha mạng
Khải Thần Chưởng đã triệt để từ bỏ giãy dụa, hoảng sợ chắp tay cầu xin tha thứt
“Là Phùng Kim Long bảo ta đối phó ngươi! Anh hùng, xin hãy tha cho ta!”
“Ta có thể cho ngươi hết năm trăm triệu mà hắn đã trả cho ta! Không, ta sẽ cho ngươi thêm một tỷ nữa! Ta cũng có thể giết Phùng Kim Long cho ngươi!”
Thấy ông ta run rẩy cầu xin tha thứ, Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ đích thân giết Phùng Kim Long!”
“Về phần ông, ông vậy mà lại dám có ý định giết ông cụ Lâm, chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội!”
Diệp Huyền vừa nói xong, tàn thuốc trong tay hắn bắn ra giống như một viên đạn, bắn trúng vào trán Khải Thần Chưởng!
Đùng!
Hai mắt Khải Thần Chưởng kinh hãi mở to, một lỗ máu xuất hiện ở giữa lông mày, ông ta ngã xuống đất chết ngay lập tức!
Ông ta không ngờ rằng Diệp Huyền thật sự là tu tiên giả hiếm thấy trên đời! Đến khi chết, ông ta hận Phùng Kim Long đã khiến ông ta đã rời núi! “Cả đám đều gánh không được một chiêu, quá nhàm chán.”
Diệp Huyền lắc đầu, lúc xoay người lại, ánh mắt quét về phía khu rừng: “Ai đang trốn ở đó? Mau ra đây, nếu không phải chết!”
“Hắn thế mà biết mình trốn ở chỗ này?”
Nghe thấy tiếng quát của Diệp Huyền, một lão giả khí thế không tầm thường không tiếp tục ẩn mình nữa, vội vàng đi ra khỏi rừng:
“Anh hùng đừng tức giận, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi!”
Trong tay ông ta cầm một gốc linh dược mới thu hoạch, mỉm cười nói: “Không ngờ tu vi của anh hùng lại tuyệt vời như vậy, thực sự bội phục!”
Lão giả không dám mạo phạm, mặc dù rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, tuy nhiên trong lời nói vẫn tràn đầy cung kính. Diệp Huyền thấy ông ta thật sự không giống có ác ý, thế là thu hồi khí tức phóng ra ngoài, xoay. người rời đỉ:
“Lần sau gặp tôi thì đừng che che giấu giấu, sẽ khiến tôi chán ghét!”
“Tôi là Lưu Thiết Ưng, không biết anh hùng xưng hô như thế nào?”
Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn lại, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ông không cần biết tôi là ai. Tuy nhiên, nếu ông muốn chữa khỏi hàn độc, chỉ bằng linh dược này, e rằng không được.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lưu Thiết Ưng không khỏi sững sờ, đang định hỏi chỉ tiết thì Diệp Huyền đã biến mất trước mặt ông ta!
“Hắn thế mà đoán được mình hái linh dược để chữa hàn độc?”
Trong lòng Lưu Thiết Ưng cảm thấy vô cùng chấn động, thầm nghĩ y thuật của Diệp Huyền nhất định vô cùng lợi hại!
Nhưng rốt cuộc hăn là ai, từ khi nào Dương Thành lại có một vị thần như vậy? Ông ta suy nghĩ một lúc nhưng không có câu trả lời, cho nên chỉ có thể gác lại suy
nghĩ của mình, sau đó đi về hướng vừa xảy ra cuộc chiến!
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta sợ hãi đến mức hơi thở gần như đóng băng!
Không sai, ông ta chứng kiến một thi thể chết với hình dạng kinh hoàng nằm trên mặt đất, chính là Khải Thần Chưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.