Chương 401: Nên làm thế nào cho phải đây
Tần Vũ
21/03/2024
Diệp Huyền trả lời rất thẳng thắn và sảng khoái: “Bệnh của cô ấy đối với tôi mà nói cũng không khó khăn gì.”
Trong nháy mắt này khiến cho đám người Vương Tiểu Vũ và bác sĩ Trương mừng như điên không thôi: “Quá tuyệt vời!”
Nhưng Diệp Huyền lại do dự một chút, rồi nói: “Nhưng mà...”
Hai chữ này của hắn, lại khiến cho tim mọi người reo lên: “Nhưng cái gì?”
“Cái đó..”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Bệnh cũ của cô ấy phát tác, độc tố đã từ lục phủ ngũ tạng đến tâm mạch, bởi vậy tôi phải dùng chân khí bức độc tố của cô ấy xuất ra bên ngoài cơ thế!”
“Hơn nữa, biện pháp trị liệu này căn tôi tiến hành xoa bóp với Tiêu Băng Tuyết một lần, nói cách khác, chính là cần cô ấy cởi hết quần áo ra..”
“Tiêu Băng Tuyết, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc!
“Cởi hết quần áo ra...”
Tiêu Băng Tuyết nhớ tới dáng vẻ của mình với Diệp Huyền, liền nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, thoạt nhìn tương đối thẹn thùng.
“Cái đó..”
Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.
“Chị Thanh Nham, nên làm thế nào cho phải đây?”
Trương Văn Thanh gấp đến độ như kiến trên nồi: “Tiêu Băng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, da thịt trắng nốn, nếu anh Diệp Huyền đích thân xoa bóp không có khoảng cách với cô ấy, thì nhất định sẽ nhịn không được..
“Hơn nữa bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng rất thích anh Diệp Huyền, nếu như hai người có dục vọng, vậy thì nhất định sẽ trực tiếp đi đến bước cuối cùng kia!”
Lâm Thanh Nham vốn đã gấp gáp, bây giờ lại nghe thấy những lời này của Trương Văn Thanh, càng thêm đứng ngồi không yên: “Trước khi Diệp Huyền đến, cũng đã trêu chọc chúng ta có ham muốn đến lửa đốt người rồi!”
“Nếu như lại để cho anh ấy thân mật cùng Tiêu Băng Tuyết như vậy, lấy tính tình và tính cách lưu manh của tên Diệp Huyền này, nhất định sẽ làm đến cùng!”
“Nếu bọn họ thực sự đi đến bước cuối cùng, thì chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta trù tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại để tiện nghĩ cho Tiêu Băng Tuyết sao?”
Lâm Thanh Nham nhớ tới cô và Trương Văn Thanh tối nay hao hết tâm tư, cuối cùng lại thành toàn cho Tiêu Băng Tuyết, trong lòng liền nhịn không được mà khó chịu!
Không thể được!
Cái này tuyệt đối không thể!
“Diệp Huyền, anh theo em lại đây!”
Lâm Thanh Nham vội vàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài, dung nhan tuyệt mỹ của cô tràn đầy sự không cam lòng:
“Anh là tu tiên giả, chắc chẩn không chỉ có một phương pháp xoa bóp như vậy chứ? Anh nghĩ biện pháp khác giúp Tiêu Băng Tuyết đi!”
Trương Văn Thanh tuy rằng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai mắt đỏ bừng, rõ ràng cũng vô cùng vội vàng, vô cùng lo lẳng Diệp Huyền sẽ bị Tiêu Băng Tuyết cướp mất.
Diệp Huyền nhìn thấy hai vị mỹ nữ hai mắt đỏ bừng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dù sao hãn có thể chân thật cảm giác được, hai người họ yêu hắn sâu đâm đến nhường nào!
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì? Anh cái tên lưu manh này!”
Nước mắt Lâm Thanh Nham rơi lã chã, giọng nói nhiễm ướt át: “Đêm nay vốn là cuộc hẹn ngọt ngào thuộc về ba người chúng ta. Vậy mà bây giờ anh lại muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác..”
“Chị Thanh Nham..”
Trương Văn Thanh ôm cánh tay Lâm Thanh Nham, mặt đầy nước mắt, thoạt nhìn đáng thương đến động lòng người
Trong nháy mắt này khiến cho đám người Vương Tiểu Vũ và bác sĩ Trương mừng như điên không thôi: “Quá tuyệt vời!”
Nhưng Diệp Huyền lại do dự một chút, rồi nói: “Nhưng mà...”
Hai chữ này của hắn, lại khiến cho tim mọi người reo lên: “Nhưng cái gì?”
“Cái đó..”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Bệnh cũ của cô ấy phát tác, độc tố đã từ lục phủ ngũ tạng đến tâm mạch, bởi vậy tôi phải dùng chân khí bức độc tố của cô ấy xuất ra bên ngoài cơ thế!”
“Hơn nữa, biện pháp trị liệu này căn tôi tiến hành xoa bóp với Tiêu Băng Tuyết một lần, nói cách khác, chính là cần cô ấy cởi hết quần áo ra..”
“Tiêu Băng Tuyết, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc!
“Cởi hết quần áo ra...”
Tiêu Băng Tuyết nhớ tới dáng vẻ của mình với Diệp Huyền, liền nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, thoạt nhìn tương đối thẹn thùng.
“Cái đó..”
Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.
“Chị Thanh Nham, nên làm thế nào cho phải đây?”
Trương Văn Thanh gấp đến độ như kiến trên nồi: “Tiêu Băng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, da thịt trắng nốn, nếu anh Diệp Huyền đích thân xoa bóp không có khoảng cách với cô ấy, thì nhất định sẽ nhịn không được..
“Hơn nữa bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng rất thích anh Diệp Huyền, nếu như hai người có dục vọng, vậy thì nhất định sẽ trực tiếp đi đến bước cuối cùng kia!”
Lâm Thanh Nham vốn đã gấp gáp, bây giờ lại nghe thấy những lời này của Trương Văn Thanh, càng thêm đứng ngồi không yên: “Trước khi Diệp Huyền đến, cũng đã trêu chọc chúng ta có ham muốn đến lửa đốt người rồi!”
“Nếu như lại để cho anh ấy thân mật cùng Tiêu Băng Tuyết như vậy, lấy tính tình và tính cách lưu manh của tên Diệp Huyền này, nhất định sẽ làm đến cùng!”
“Nếu bọn họ thực sự đi đến bước cuối cùng, thì chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta trù tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại để tiện nghĩ cho Tiêu Băng Tuyết sao?”
Lâm Thanh Nham nhớ tới cô và Trương Văn Thanh tối nay hao hết tâm tư, cuối cùng lại thành toàn cho Tiêu Băng Tuyết, trong lòng liền nhịn không được mà khó chịu!
Không thể được!
Cái này tuyệt đối không thể!
“Diệp Huyền, anh theo em lại đây!”
Lâm Thanh Nham vội vàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài, dung nhan tuyệt mỹ của cô tràn đầy sự không cam lòng:
“Anh là tu tiên giả, chắc chẩn không chỉ có một phương pháp xoa bóp như vậy chứ? Anh nghĩ biện pháp khác giúp Tiêu Băng Tuyết đi!”
Trương Văn Thanh tuy rằng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai mắt đỏ bừng, rõ ràng cũng vô cùng vội vàng, vô cùng lo lẳng Diệp Huyền sẽ bị Tiêu Băng Tuyết cướp mất.
Diệp Huyền nhìn thấy hai vị mỹ nữ hai mắt đỏ bừng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dù sao hãn có thể chân thật cảm giác được, hai người họ yêu hắn sâu đâm đến nhường nào!
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì? Anh cái tên lưu manh này!”
Nước mắt Lâm Thanh Nham rơi lã chã, giọng nói nhiễm ướt át: “Đêm nay vốn là cuộc hẹn ngọt ngào thuộc về ba người chúng ta. Vậy mà bây giờ anh lại muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác..”
“Chị Thanh Nham..”
Trương Văn Thanh ôm cánh tay Lâm Thanh Nham, mặt đầy nước mắt, thoạt nhìn đáng thương đến động lòng người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.