Chương 310: Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!
Tần Vũ
11/03/2024
Cục trưởng Hình thế mà lại đánh người của nhà họ Tống! Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ!
Ngay cả những người do cục trưởng Hình dẫn đến cũng thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của cục trưởng!
Tuy nhiên, có một thuộc hạ không ngạc nhiên lắm, đó chính là đội trưởng Trần, người phụ trách giải quyết hậu quả khi Diệp Huyền giết quản gia Hoàng và phế thiếu gia nhà họ Khổng ở nhà hàng thịt nướng!
Hôm đó đội trưởng Trần nhận được điện thoại của cục trưởng Hình kêu anh ta nhất định phải trăm phần trăm nghe theo lệnh Diệp Huyền, thấy quản gia Hoàng bị Diệp Huyền giết, anh ta biết được Diệp Huyền đáng sợ như thế nào!
“Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!”
Đội trưởng Trần nghĩ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. Tống Lâm Thịnh, cười lạnh chế nhạo, bình thường không ai bì nổi với Tống Lâm Thịnh nhưng bây giờ ông ta lại xảy ra xung đột với Diệp Huyền, rước lấy rắc rối. Lúc này, cục trưởng Hình cũng không còn nhìn ba người nhà họ Tống mà vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính cúi đầu rồi nói: “Anh Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi!”
Triệu Hồng Hoa cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt: “Cậu Diệp Huyền, là chúng tôi không tiếp đón tốt, để người nhà họ Tống quấy rầy cậu, thật sự xin lỗi!”
Nhìn thấy hai nhân vật lớn cung kính cúi đầu xin lỗi Diệp Huyền, người nhà họ Lâm không khỏi kinh sợ!
Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông khó mà tin được những gì mình thấy trước mặt!
Con rể mà ông chưa bao giờ xem trọng lại có năng lực lớn như vậy?? “Không phải mình xuất hiện ảo giác chứ?”
Ông nhanh chóng véo mạnh vào chân mình, lập tức đau đến nhe răng, chứng tỏ tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là thật!
Ba người nhà họ Tống càng sợ đến ngây người!
'Tên quê mùa Diệp Huyền này lại thật sự khiến nhân vật lớn như cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nói lời xin lỗi!
Cứ như vậy, họ thậm chí cảm thấy đến thế giới này đều trở nên không chân thật!
Mà lúc này đây, trong phòng chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước, ung dung uống trà. Hắn không nói một lời, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!
Hai bên ai là người có địa vị, ai là kẻ ngốc, có thể thấy được rõ ràng!
Sau vài giây, Diệp Huyền đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Người nhà họ 'Tống nói muốn tôi ở tù hai mươi năm, họ còn muốn tập đoàn Lâm Thị trở thành hư vô, là hai người ở sau chống lưng cho họ sao?”
'Thình thịch!
Nghe Diệp Huyền chất vấn, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình quá tải! Diệp Huyền như vậy là muốn trị tội, nếu như họ giải thích không rõ ràng thì nhất định sẽ bị nhà họ Tống liên lụy!
“Không phải, tuyệt đối không phải, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Lâm Thịnh!”
Cục trưởng Hình vội vàng nói: “Bởi vì Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách Cảnh Bộ, tôi nghe nói anh ta xảy ra chuyện mới dẫn người chạy. đến đây để tìm hiểu tình hình!”
“Tôi tuyệt đối không phải muốn bắt anh Diệp, nếu tôi biết anh Diệp sẽ đến, dù lá gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám mạo phạm anh!”
Sắc mặt Triệu Hồng Hoa cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi là chủ sơn trang này, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện cho nên tới xem một chút, tuyệt đối không có ý quấy rầy cậu Diệp, càng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà Tống Lâm Thịnh!”
Nhìn thấy hai nhân vật lớn đều kinh sợ khi đối mặt với Diệp Huyền, mọi người đều bị dọa đến không dám thở mạnh, sợ chọc giận mấy nhân vật lớn này!
Quản lý và nhân viên bảo vệ của sơn trang đều âm thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng may vừa rồi Diệp Huyền ra tay đánh Tống Lâm Thịnh, họ không xen vào, nếu không họ cũng sẽ gặp rắc rối rồi!
Lâm Thanh Nham lúc này nhìn Diệp Huyền, phát hiện toàn thân hắn mang hào quang, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo khí chất của vương giả, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn!
“Diệp Huyền...”
Tim Lâm Thanh Nham đập rộn lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kiên định khó tả, Lâm lão gia cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt rưng rưng!
“Quả nhiên mình không nhìn lầm, Diệp Huyền không phải người bình thường!”
Ông siết chặt nắm đấm, trong lòng mừng rỡ, thầm vui mừng vì từ đầu đến cuối đã kiên định không thay đổi mà tin tưởng Diệp Huyền!
Tuy nhiên lúc này, ba người nhà Tống Lâm Thịnh đang run lẩy bẩy! “Ha ha.”
Ngay cả những người do cục trưởng Hình dẫn đến cũng thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của cục trưởng!
Tuy nhiên, có một thuộc hạ không ngạc nhiên lắm, đó chính là đội trưởng Trần, người phụ trách giải quyết hậu quả khi Diệp Huyền giết quản gia Hoàng và phế thiếu gia nhà họ Khổng ở nhà hàng thịt nướng!
Hôm đó đội trưởng Trần nhận được điện thoại của cục trưởng Hình kêu anh ta nhất định phải trăm phần trăm nghe theo lệnh Diệp Huyền, thấy quản gia Hoàng bị Diệp Huyền giết, anh ta biết được Diệp Huyền đáng sợ như thế nào!
“Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!”
Đội trưởng Trần nghĩ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. Tống Lâm Thịnh, cười lạnh chế nhạo, bình thường không ai bì nổi với Tống Lâm Thịnh nhưng bây giờ ông ta lại xảy ra xung đột với Diệp Huyền, rước lấy rắc rối. Lúc này, cục trưởng Hình cũng không còn nhìn ba người nhà họ Tống mà vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính cúi đầu rồi nói: “Anh Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi!”
Triệu Hồng Hoa cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt: “Cậu Diệp Huyền, là chúng tôi không tiếp đón tốt, để người nhà họ Tống quấy rầy cậu, thật sự xin lỗi!”
Nhìn thấy hai nhân vật lớn cung kính cúi đầu xin lỗi Diệp Huyền, người nhà họ Lâm không khỏi kinh sợ!
Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông khó mà tin được những gì mình thấy trước mặt!
Con rể mà ông chưa bao giờ xem trọng lại có năng lực lớn như vậy?? “Không phải mình xuất hiện ảo giác chứ?”
Ông nhanh chóng véo mạnh vào chân mình, lập tức đau đến nhe răng, chứng tỏ tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là thật!
Ba người nhà họ Tống càng sợ đến ngây người!
'Tên quê mùa Diệp Huyền này lại thật sự khiến nhân vật lớn như cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nói lời xin lỗi!
Cứ như vậy, họ thậm chí cảm thấy đến thế giới này đều trở nên không chân thật!
Mà lúc này đây, trong phòng chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước, ung dung uống trà. Hắn không nói một lời, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!
Hai bên ai là người có địa vị, ai là kẻ ngốc, có thể thấy được rõ ràng!
Sau vài giây, Diệp Huyền đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Người nhà họ 'Tống nói muốn tôi ở tù hai mươi năm, họ còn muốn tập đoàn Lâm Thị trở thành hư vô, là hai người ở sau chống lưng cho họ sao?”
'Thình thịch!
Nghe Diệp Huyền chất vấn, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình quá tải! Diệp Huyền như vậy là muốn trị tội, nếu như họ giải thích không rõ ràng thì nhất định sẽ bị nhà họ Tống liên lụy!
“Không phải, tuyệt đối không phải, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Lâm Thịnh!”
Cục trưởng Hình vội vàng nói: “Bởi vì Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách Cảnh Bộ, tôi nghe nói anh ta xảy ra chuyện mới dẫn người chạy. đến đây để tìm hiểu tình hình!”
“Tôi tuyệt đối không phải muốn bắt anh Diệp, nếu tôi biết anh Diệp sẽ đến, dù lá gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám mạo phạm anh!”
Sắc mặt Triệu Hồng Hoa cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi là chủ sơn trang này, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện cho nên tới xem một chút, tuyệt đối không có ý quấy rầy cậu Diệp, càng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà Tống Lâm Thịnh!”
Nhìn thấy hai nhân vật lớn đều kinh sợ khi đối mặt với Diệp Huyền, mọi người đều bị dọa đến không dám thở mạnh, sợ chọc giận mấy nhân vật lớn này!
Quản lý và nhân viên bảo vệ của sơn trang đều âm thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng may vừa rồi Diệp Huyền ra tay đánh Tống Lâm Thịnh, họ không xen vào, nếu không họ cũng sẽ gặp rắc rối rồi!
Lâm Thanh Nham lúc này nhìn Diệp Huyền, phát hiện toàn thân hắn mang hào quang, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo khí chất của vương giả, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn!
“Diệp Huyền...”
Tim Lâm Thanh Nham đập rộn lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kiên định khó tả, Lâm lão gia cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt rưng rưng!
“Quả nhiên mình không nhìn lầm, Diệp Huyền không phải người bình thường!”
Ông siết chặt nắm đấm, trong lòng mừng rỡ, thầm vui mừng vì từ đầu đến cuối đã kiên định không thay đổi mà tin tưởng Diệp Huyền!
Tuy nhiên lúc này, ba người nhà Tống Lâm Thịnh đang run lẩy bẩy! “Ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.