Chương 245: Thậm chí còn để
Tần Vũ
10/02/2024
“Tiểu thư, bỏ đi!" Người phụ tá xinh đẹp lo lắng và vội vàng ngăn Tiêu Băng Tuyết lại!
Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết vẫn bướng bỉnh nói: “Hà Soái nói không sai! Tôi chỉ có thể thực hiện mệnh lệnh của ông vô điều kiện!”
“Tuy nhiên, Diệp Huyền đã giết Chu đại sư, vì vậy chúng tôi không thể tiếp tục truy tìm và bắt giữ tội phạm Thiên Thần Tông đã vượt ngục, đó cũng là một sự thật không thể chối cãi!”
“Diệp Huyền không cần phải gánh vác trách nhiệm gì sao? Mọi người trực tiếp đưa hẳn đi, chuyện này không phù hợp với quy tắc!”
Thấy Tiêu Băng Tuyết vẫn không muốn thỏa hiệp, Hà Soái không khỏi bực bội: “Nói cho cùng, chuyện này là do sự bất cẩn và sơ suất của các cô!”
“Biết Chu đại sư và Thiên Thần Tông thông đồng, các cô không tranh thủ thời cơ vàng để bắt Chu đại sư!”
“Thậm chí còn để Chu đại sư tự do hành động, suýt chút nữa giết chết cả nhà họ Lâm! Sở dĩ Diệp Huyền giết Chu đại sư hoàn toàn là để tự vệ, điều này là hợp lý!”
“Trái lại, kế hoạch hành động của các cô trăm ngàn chỗ hở, để mục tiêu trốn thoát và bị giết, các cô còn không biết xấu hổ mà truy cứu trách nhiệm lên người Diệp Huyền?”
“Các cô thậm chí còn vu oan cho Diệp Huyền thông đồng với Thiên Thần Tông, giết Chu đại sư chỉ để bảo vệ Thiên Thần Tông? Thật sự nực cười!”
“Phiền các cô suy ngẫm về bản thân kỹ càng trước khi bắt người khác phải chịu trách nhiệm!”
Bị Hà Soái dạy một bài học, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết và hai người còn lại lập tức đỏ bừng!
Thật vậy, sở dĩ chuyện Chu đại sư bị giết phải do nhóm của Tiêu Băng Tuyết chịu trách nhiệm lớn nhất!
Đây là do Tiêu Băng Tuyết đã không làm tốt công tác bố trí, dẫn đến hành động thất bại!
“Không nói nên lời đúng không?”
Ánh mắt Hà Soái giống như đại bàng, ông không quan tâm đến thể diện của Tiêu Băng Tuyết: “Tôi sẽ báo cho cha cô chuyện này, để ông ta đích thân giáo dục cô!”
“Là trưởng bối, tôi có lời khuyên dành cho cô! Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng là quá mức tự phụ cao ngạo, không thể vững vàng, cũng là khó mà thành tài!”
“Có một số việc không thể chỉ nhìn trên bề mặt, dù sao thế giới rộng lớn như vậy, hết thảy đều có khả năng, đừng suy nghĩ quá cao! Có một số người hoàn toàn có bản lĩnh hơn cô nghĩ!”
Lời khiển trách nghiêm khắc của Hà Soái khiến không người nào có thể phản bác, cũng khiến Tiêu Băng Tuyết và những người còn lại cuối cùng cũng ngậm miệng lại, mặt đỏ lên, hận không thể tìm lỗ chui xuống!
“Được rồi, được rồi.”
Lúc này, Diệp Huyền cười nói: “Hà Soái, tôi thấy chiến thần Tiêu đã biết mình sai rồi, cho nên không cần truy cứu chuyện này nữa!”
“Hừi”
Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn còn tức giận: “Anh không cần phải giả vờ giảng hoà cho tôi, tôi không cần anh giúp đỡ”
“ðm”
Diệp Huyền không nhịn được cười nói: “Lời không thể nói quá sớm, vừa rồi Hà Soái khuyên cô đừng quá tự ngạo tự đại, quên sạch rồi sao?”
“Vả lại, nếu cô không chấp nhận thì tôi lại muốn giúp cô.”
“Không phải mấy người rất muốn bắt tên tội phạm Thiên Thần Tông bỏ trốn sao, †ôi có manh mối, hắn sẽ xuất hiện lúc năm giờ sáng ngày mai ở bến tàu phía tây thành phố, kho số bảy.”
“Hắn định thần không biết quỷ không hay trốn khỏi Long Quốc thông qua tàu chở hàng, có hai tên tội phạm khác đang hành động với hắn là Phong Thiểm Lôi và Triệu Nhất Thương!”
Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết vẫn bướng bỉnh nói: “Hà Soái nói không sai! Tôi chỉ có thể thực hiện mệnh lệnh của ông vô điều kiện!”
“Tuy nhiên, Diệp Huyền đã giết Chu đại sư, vì vậy chúng tôi không thể tiếp tục truy tìm và bắt giữ tội phạm Thiên Thần Tông đã vượt ngục, đó cũng là một sự thật không thể chối cãi!”
“Diệp Huyền không cần phải gánh vác trách nhiệm gì sao? Mọi người trực tiếp đưa hẳn đi, chuyện này không phù hợp với quy tắc!”
Thấy Tiêu Băng Tuyết vẫn không muốn thỏa hiệp, Hà Soái không khỏi bực bội: “Nói cho cùng, chuyện này là do sự bất cẩn và sơ suất của các cô!”
“Biết Chu đại sư và Thiên Thần Tông thông đồng, các cô không tranh thủ thời cơ vàng để bắt Chu đại sư!”
“Thậm chí còn để Chu đại sư tự do hành động, suýt chút nữa giết chết cả nhà họ Lâm! Sở dĩ Diệp Huyền giết Chu đại sư hoàn toàn là để tự vệ, điều này là hợp lý!”
“Trái lại, kế hoạch hành động của các cô trăm ngàn chỗ hở, để mục tiêu trốn thoát và bị giết, các cô còn không biết xấu hổ mà truy cứu trách nhiệm lên người Diệp Huyền?”
“Các cô thậm chí còn vu oan cho Diệp Huyền thông đồng với Thiên Thần Tông, giết Chu đại sư chỉ để bảo vệ Thiên Thần Tông? Thật sự nực cười!”
“Phiền các cô suy ngẫm về bản thân kỹ càng trước khi bắt người khác phải chịu trách nhiệm!”
Bị Hà Soái dạy một bài học, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết và hai người còn lại lập tức đỏ bừng!
Thật vậy, sở dĩ chuyện Chu đại sư bị giết phải do nhóm của Tiêu Băng Tuyết chịu trách nhiệm lớn nhất!
Đây là do Tiêu Băng Tuyết đã không làm tốt công tác bố trí, dẫn đến hành động thất bại!
“Không nói nên lời đúng không?”
Ánh mắt Hà Soái giống như đại bàng, ông không quan tâm đến thể diện của Tiêu Băng Tuyết: “Tôi sẽ báo cho cha cô chuyện này, để ông ta đích thân giáo dục cô!”
“Là trưởng bối, tôi có lời khuyên dành cho cô! Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng là quá mức tự phụ cao ngạo, không thể vững vàng, cũng là khó mà thành tài!”
“Có một số việc không thể chỉ nhìn trên bề mặt, dù sao thế giới rộng lớn như vậy, hết thảy đều có khả năng, đừng suy nghĩ quá cao! Có một số người hoàn toàn có bản lĩnh hơn cô nghĩ!”
Lời khiển trách nghiêm khắc của Hà Soái khiến không người nào có thể phản bác, cũng khiến Tiêu Băng Tuyết và những người còn lại cuối cùng cũng ngậm miệng lại, mặt đỏ lên, hận không thể tìm lỗ chui xuống!
“Được rồi, được rồi.”
Lúc này, Diệp Huyền cười nói: “Hà Soái, tôi thấy chiến thần Tiêu đã biết mình sai rồi, cho nên không cần truy cứu chuyện này nữa!”
“Hừi”
Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn còn tức giận: “Anh không cần phải giả vờ giảng hoà cho tôi, tôi không cần anh giúp đỡ”
“ðm”
Diệp Huyền không nhịn được cười nói: “Lời không thể nói quá sớm, vừa rồi Hà Soái khuyên cô đừng quá tự ngạo tự đại, quên sạch rồi sao?”
“Vả lại, nếu cô không chấp nhận thì tôi lại muốn giúp cô.”
“Không phải mấy người rất muốn bắt tên tội phạm Thiên Thần Tông bỏ trốn sao, †ôi có manh mối, hắn sẽ xuất hiện lúc năm giờ sáng ngày mai ở bến tàu phía tây thành phố, kho số bảy.”
“Hắn định thần không biết quỷ không hay trốn khỏi Long Quốc thông qua tàu chở hàng, có hai tên tội phạm khác đang hành động với hắn là Phong Thiểm Lôi và Triệu Nhất Thương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.