Chương 409: Thiên sơn vạn thủy đồ
Tần Vũ
23/03/2024
“Đúng vậy.”
Thạch Thẳng Nam cũng đồng ý nên liên tục gật gật đầu: “Phía bên ông Diệp vừa ra thông báo, nếu ai có khả năng trị khỏi bệnh cho cháu gái của ông ấy thì ông ấy sẽ tặng cho người đó bức tranh “Thiên sơn vạn thủy đồ!”
“Thiên sơn vạn thủy đồ?”
Thạch Trấn lập tức mừng rõ: “Đây chính là bức tranh đẳng cấp thế giới, rất thích hợp để làm quà tặng Ngày mai con hãy đưa bác sĩ Chung cùng đến nhà của ông Diệp đi.”
Thạch Thẳng Nam cười trả lời: “Con cũng nghĩ như vậy. Bác sĩ Chung có kiến thức y thuật hơn người, nhất định ông ấy sẽ có cách để trị hết bệnh cho cháu gái của ông Diệp. Cơ hội này hiếp khi có được, chúng ta phải tận dụng bắt lấy”
Sáng ngày hôm sau, Thạch Thẳng Nam liền dẫn theo người bạn già của nhà họ Thạch, một bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh ly, xuất phát chạy đến nhà của ông Diệp.
Không ngờ đến chính là, trùng hợp ông Diệp cũng đến nhờ ông của Trương Văn Thanh nhờ bác sĩ Trương giúp đỡ, hi vọng có thế trị khỏi bệnh cho cháu gái ông ấy.
“Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay”
Sau khi bác sĩ Trương đã đồng ý với lời đề nghị thì ông ta mỉm cười nhìn hỏi Diệp Huyền:
“Tôi có một người bạn là một nhà sưu tập nổi tiếng, hiện tại cháu gái của ông ấy đang mắc một căn bệnh lạ, cậu có muốn đi cùng tôi đến đó xem bệnh và cho tôi một ít lời khuyên?”
Diệp Huyền mỉm cười đáp: “Được thôi, tôi rất có hứng thú với những căn bệnh nan y, càng khó chữa càng có hướng thú, sẵn tiện đây có thể chiêm ngưỡng qua bộ sưu tầm của người đó.”
Thế là hai người liền chạy đến nhà của ông Diệp, khi hai người đến đó thì trùng hợp đụng mặt của Thạch Thắng Nam và bác sĩ Chung.
“Diệp Huyền, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Thạch Thẳng Nam dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Thạch Thẳng Nam vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua Diệp Huyền cướp cặp dây chuyền kia.
“Ha ha” Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt, tôi đi chỗ nào làm cái gì cũng không cần giải thích với cô chứ?”
“Anh”
Trong lúc nhất thời Thạch Thắng Nam không nói nên lời, lại nhìn sang thấy bác sĩ Trương - Trương Vũ Hà, đang đứng bên cạnh Diệp Huyền, lập tức nghỉ ngờ hỏi:
“Chẳng lẽ anh cũng muốn lấy được “Thiên sơn vạn thủy đồ” cho nên anh mới cố ý để Trương Vũ Hà đến đây trị bệnh cho cháu gái của ông Diệp?”
Diệp Huyền không nhịn được hơi nhướng nhướng, mi: “Thiên sơn vạn thủy đồ? Đó là bức tranh nổi tiếng đúng nghĩa, đã được triển lãm ở không ít các cuộc. triển lãm lớn. Không ngờ hôm nay lại may mắn được tận mắt thấy bức tranh ở ngoài đời”
Hắn nhịn không được kích động quay sang nhìn bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, tại sao lại dính dáng đến bức danh họa này rồi?”
“Ha ha”
Trương Vũ Hà mỉm cười trả lời: “Ông Diệp từng hứa hẹn, nếu ai có bản lĩnh chữa khỏi căn bệnh lạ cho cháu gái ông thì ông ấy sẽ mang bức “Thiên sơn vạn thủy đồ” tặng cho người đó. Đương nhiên, nếu người đó không có hứng thú với danh họa cũng có thể đổi để lấy tiền cũng được”
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Danh họa là vô giá, nhắc đến tiền thì nó quá thô tục rồi.”
Hắn lại quay sang nhìn Thạch Thẳng Nam một chút, cười hì hì nói: “Lúc đầu chúng ta đến đây chỉ đơn thuần là giúp đỡ để trị bệnh mà thôi, nhưng mà nếu cô đã nhìn trúng bức “Thiên Sơn Vạn Thủy Đồ, vậy thì tôi nhất định phải lấy được nó.”
Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của Diệp Huyền, Thạch Thắng Nam không chịu được cắn răng, nói:
“Muốn cướp đồ của tôi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các người đến đâu đã”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bác sĩ Chung với vẻ mặt vô cùng tự tin: “Hôm nay tôi có mời bác sĩ Chung đến, anh nhất định phải về tay không.”
“Bác sĩ Chung?”
Bác sĩ Trương cau mày, lập tức quay sang nhìn bác sĩ Chung đang đứng đối diện, chỉ thấy đối phương nhìn khoảng bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, thân thể gầy gò, nhưng ánh mắt lại lóe lên, sắc mặt hồng hào đầy sức sống.
“Danh y nổi tiếng ở tỉnh ly, Chung Hàn?” Bác sĩ Trương lập tức hỏi lại
Thạch Thẳng Nam cũng đồng ý nên liên tục gật gật đầu: “Phía bên ông Diệp vừa ra thông báo, nếu ai có khả năng trị khỏi bệnh cho cháu gái của ông ấy thì ông ấy sẽ tặng cho người đó bức tranh “Thiên sơn vạn thủy đồ!”
“Thiên sơn vạn thủy đồ?”
Thạch Trấn lập tức mừng rõ: “Đây chính là bức tranh đẳng cấp thế giới, rất thích hợp để làm quà tặng Ngày mai con hãy đưa bác sĩ Chung cùng đến nhà của ông Diệp đi.”
Thạch Thẳng Nam cười trả lời: “Con cũng nghĩ như vậy. Bác sĩ Chung có kiến thức y thuật hơn người, nhất định ông ấy sẽ có cách để trị hết bệnh cho cháu gái của ông Diệp. Cơ hội này hiếp khi có được, chúng ta phải tận dụng bắt lấy”
Sáng ngày hôm sau, Thạch Thẳng Nam liền dẫn theo người bạn già của nhà họ Thạch, một bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh ly, xuất phát chạy đến nhà của ông Diệp.
Không ngờ đến chính là, trùng hợp ông Diệp cũng đến nhờ ông của Trương Văn Thanh nhờ bác sĩ Trương giúp đỡ, hi vọng có thế trị khỏi bệnh cho cháu gái ông ấy.
“Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay”
Sau khi bác sĩ Trương đã đồng ý với lời đề nghị thì ông ta mỉm cười nhìn hỏi Diệp Huyền:
“Tôi có một người bạn là một nhà sưu tập nổi tiếng, hiện tại cháu gái của ông ấy đang mắc một căn bệnh lạ, cậu có muốn đi cùng tôi đến đó xem bệnh và cho tôi một ít lời khuyên?”
Diệp Huyền mỉm cười đáp: “Được thôi, tôi rất có hứng thú với những căn bệnh nan y, càng khó chữa càng có hướng thú, sẵn tiện đây có thể chiêm ngưỡng qua bộ sưu tầm của người đó.”
Thế là hai người liền chạy đến nhà của ông Diệp, khi hai người đến đó thì trùng hợp đụng mặt của Thạch Thắng Nam và bác sĩ Chung.
“Diệp Huyền, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Thạch Thẳng Nam dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Thạch Thẳng Nam vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua Diệp Huyền cướp cặp dây chuyền kia.
“Ha ha” Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt, tôi đi chỗ nào làm cái gì cũng không cần giải thích với cô chứ?”
“Anh”
Trong lúc nhất thời Thạch Thắng Nam không nói nên lời, lại nhìn sang thấy bác sĩ Trương - Trương Vũ Hà, đang đứng bên cạnh Diệp Huyền, lập tức nghỉ ngờ hỏi:
“Chẳng lẽ anh cũng muốn lấy được “Thiên sơn vạn thủy đồ” cho nên anh mới cố ý để Trương Vũ Hà đến đây trị bệnh cho cháu gái của ông Diệp?”
Diệp Huyền không nhịn được hơi nhướng nhướng, mi: “Thiên sơn vạn thủy đồ? Đó là bức tranh nổi tiếng đúng nghĩa, đã được triển lãm ở không ít các cuộc. triển lãm lớn. Không ngờ hôm nay lại may mắn được tận mắt thấy bức tranh ở ngoài đời”
Hắn nhịn không được kích động quay sang nhìn bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, tại sao lại dính dáng đến bức danh họa này rồi?”
“Ha ha”
Trương Vũ Hà mỉm cười trả lời: “Ông Diệp từng hứa hẹn, nếu ai có bản lĩnh chữa khỏi căn bệnh lạ cho cháu gái ông thì ông ấy sẽ mang bức “Thiên sơn vạn thủy đồ” tặng cho người đó. Đương nhiên, nếu người đó không có hứng thú với danh họa cũng có thể đổi để lấy tiền cũng được”
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Danh họa là vô giá, nhắc đến tiền thì nó quá thô tục rồi.”
Hắn lại quay sang nhìn Thạch Thẳng Nam một chút, cười hì hì nói: “Lúc đầu chúng ta đến đây chỉ đơn thuần là giúp đỡ để trị bệnh mà thôi, nhưng mà nếu cô đã nhìn trúng bức “Thiên Sơn Vạn Thủy Đồ, vậy thì tôi nhất định phải lấy được nó.”
Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của Diệp Huyền, Thạch Thắng Nam không chịu được cắn răng, nói:
“Muốn cướp đồ của tôi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các người đến đâu đã”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bác sĩ Chung với vẻ mặt vô cùng tự tin: “Hôm nay tôi có mời bác sĩ Chung đến, anh nhất định phải về tay không.”
“Bác sĩ Chung?”
Bác sĩ Trương cau mày, lập tức quay sang nhìn bác sĩ Chung đang đứng đối diện, chỉ thấy đối phương nhìn khoảng bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, thân thể gầy gò, nhưng ánh mắt lại lóe lên, sắc mặt hồng hào đầy sức sống.
“Danh y nổi tiếng ở tỉnh ly, Chung Hàn?” Bác sĩ Trương lập tức hỏi lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.