Chương 9
Ngư Mộ Diêu
11/11/2020
Đây rốt cuộc là sao?
Cậu nhớ đến lúc cậu đi tới cổ mộ, ở trong đấy cậu đã tìm được chiếc Lluç, đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay.
Trong nháy mắt, cậu cảm giác xung quanh đang dao động, bỗng dưng có một luồng ánh sáng khiến cậu mở mắt không ra, cơ thể giống như bị ngoại lực nào đó xé rách, tế bào trong cơ thể như đang phân giải, không chịu nổi tình huống thống khổ này, cậu dần mất đi ý thức, cho rằng sau khi tỉnh lại sẽ giống lần trước nằm ở kí túc xá, mọi thứ sẽ vẫn như cũ.
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu giờ phút này đang nằm mơ, hay ở hiện thực? Nếu như là đang nằm mơ…, tại sao khi cậu véo bắp đùi của mình cảm giác được đau? Nếu như đang ở hiện thực…, vậy người trước mắt cậu là thế nào?
“Ha ha, ngài đã nhìn tôi cũng lâu rồi, chẳng lẽ ngài không biết mệt?”
Trên ghế ngồi ở trước mắt, là một người mặc áo choàng màu đen, rộng thùng thình mũ che đi hơn phân nửa mặt y, cho nên Khải Nhạc chỉ có thể nhìn được đường cao của mũi lộ ra cùng đôi môi mỏng đang cười, âm thanh của y trầm thấp mà dứt khoát.
Đây không phải là người thần bí cậu gặp ở Cairo lúc đang đi dạo sao? Sao người này cũng ở đây?
Nếu là như vậy, có phải chứng minh cậu vẫn còn đang ở thế kỷ hai mươi mốt mà không phải ở trước công nguyên không? Nhưng tại sao cảnh tượng xung quanh vẫn là cung đình Ai Cập cổ? Kì lạ hơn chính là, hiện tại trong căn phòng ngủ này chỉ có hai người bọn họ.
“Anh rốt cuộc là ai?” Vấn đề này cậu đã hỏi không dưới mười lần.
“Ha ha, tiên sinh! Tôi đã trả lời ngài không dưới mười lần rồi. Đây là lần cuối cùng tôi nói cho ngài biết, hi vọng ngài không hỏi lại lần nữa, nghe rõ đây, tôi là Baker, là Đại Tế Ti của Vương Triều thứ tám Ai Cập. Mà ngài hiện tại đang ở đô thành Memphis, còn điều gì ngài muốn hỏi tôi nữa không?” Nam nhân nhàn nhã bắt chéo chân, ưu tư cười, kiên nhẫn giới thiệu lại lần nữa.
“Tôi biết, nhưng điều tôi hỏi anh không phải cái này. Lần trước chúng ta đã nói chuyện với nhau lúc tôi đi dạo đúng không?” Khải Nhạc có chút tức giận mà hỏi, bởi vì y không trả lời điều cậu muốn biết.
“Đúng vậy, còn có điều gì muốn hỏi, tôi liền nói cho ngài biết” Nam nhân lần này đã thừa nhận, cũng bày làm ra một bộ dạng hiên ngang.
“Tôi hiện tại thật sự đang ở Ai Cập cổ sao?” Thấy y thừa nhận, Khải Nhạc nhanh nhẹn hỏi.
“Giống như ngài thấy, ngài hiện tại đúng là ở Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ, hình như là năm 2017 trước công nguyên.” Baker trả lời.
“Nếu như đây đều là sự thật, tại sao tôi lại đến đây?” Mặc dù cậu đã bắt đầu chấp nhận rồi, nhưng đây mới là điều cậu muốn biết nhất.
“Cái này…” Vấn đề này lại để cho Baker một hồi nghẹn lời.
Khải Nhạc hoài nghi nhìn Baker, thấy bộ dạng y ấp a ấp úng, trong chuyện này nhất định có uỷ khuất. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, mớ suy nghĩ hỗn độn dần sáng lên, đúng rồi, là y, chính là y.
Khải Nhạc nhảy mạnh từ trên giường xuống, xông lên trước mặt nắm cổ áo người kia, kích động mà quát: "Đúng vậy, nhất định là anh đang giở trò quỷ gì đó, tôi nghe lời anh nói, đeo cái nhẫn kia lên, chuyện kỳ quái liên tục diễn ra, khi tỉnh lại thì lại ở nơi này, anh đưa tôi trở về mau.”
“Tôi nói cho tiên sinh nghe, ngài trở lại giường rồi từ từ nói.” câu hỏi của Khải Nhạc và câu trả lời của Baker không liên quan với nhau.
“Cái gì?” Khải Nhạc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn nắm lấy cổ áo của hắn không tha, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lại muốn nói sang chuyện khác!”
“Khục! Khục! Tôi nói, tuy nhiên bộ dáng của ngài vô cùng… Ừm… Mê người, đương nhiên nếu như ngài không ngại…, tôi cũng không sao cả.” Baker giả vờ ho hai tiếng, nhưng lời nói khiến cho Khải Nhạc khó hiểu.
“Anh đến cùng đang nói cái gì?” Trong lời nói của Baker có ý gì, Khải Nhạc không hiểu,y đến cùng đang nói cái gì? Cái gì mê người…
“Ha ha!” Baker chỉ chỉ lên người cậu, cười nhẹ.
“Ah! Quần áo của tôi đâu?” Khải Nhạc theo hướng chỉ của đối phương cúi đầu nhìn, không khỏi quẫn bách mà kêu ra tiếng. Khó trách cậu cứ cảm thấy mát mẻ, bởi vì hiện tại cậu không mảnh vải che thân, tuy nhiên cùng là con trai thì không có gì, Khải Nhạc bề bộn quay người kéo tấm vải trên giường vải che lại thân thể.
“Quần áo của ngài bị ướt mưa rồi.” Baker buồn cười mà nhìn động tác của cậu, kéo thấp áo choàng mũ một chút.
Cậu nhớ đến lúc cậu đi tới cổ mộ, ở trong đấy cậu đã tìm được chiếc Lluç, đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay.
Trong nháy mắt, cậu cảm giác xung quanh đang dao động, bỗng dưng có một luồng ánh sáng khiến cậu mở mắt không ra, cơ thể giống như bị ngoại lực nào đó xé rách, tế bào trong cơ thể như đang phân giải, không chịu nổi tình huống thống khổ này, cậu dần mất đi ý thức, cho rằng sau khi tỉnh lại sẽ giống lần trước nằm ở kí túc xá, mọi thứ sẽ vẫn như cũ.
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu giờ phút này đang nằm mơ, hay ở hiện thực? Nếu như là đang nằm mơ…, tại sao khi cậu véo bắp đùi của mình cảm giác được đau? Nếu như đang ở hiện thực…, vậy người trước mắt cậu là thế nào?
“Ha ha, ngài đã nhìn tôi cũng lâu rồi, chẳng lẽ ngài không biết mệt?”
Trên ghế ngồi ở trước mắt, là một người mặc áo choàng màu đen, rộng thùng thình mũ che đi hơn phân nửa mặt y, cho nên Khải Nhạc chỉ có thể nhìn được đường cao của mũi lộ ra cùng đôi môi mỏng đang cười, âm thanh của y trầm thấp mà dứt khoát.
Đây không phải là người thần bí cậu gặp ở Cairo lúc đang đi dạo sao? Sao người này cũng ở đây?
Nếu là như vậy, có phải chứng minh cậu vẫn còn đang ở thế kỷ hai mươi mốt mà không phải ở trước công nguyên không? Nhưng tại sao cảnh tượng xung quanh vẫn là cung đình Ai Cập cổ? Kì lạ hơn chính là, hiện tại trong căn phòng ngủ này chỉ có hai người bọn họ.
“Anh rốt cuộc là ai?” Vấn đề này cậu đã hỏi không dưới mười lần.
“Ha ha, tiên sinh! Tôi đã trả lời ngài không dưới mười lần rồi. Đây là lần cuối cùng tôi nói cho ngài biết, hi vọng ngài không hỏi lại lần nữa, nghe rõ đây, tôi là Baker, là Đại Tế Ti của Vương Triều thứ tám Ai Cập. Mà ngài hiện tại đang ở đô thành Memphis, còn điều gì ngài muốn hỏi tôi nữa không?” Nam nhân nhàn nhã bắt chéo chân, ưu tư cười, kiên nhẫn giới thiệu lại lần nữa.
“Tôi biết, nhưng điều tôi hỏi anh không phải cái này. Lần trước chúng ta đã nói chuyện với nhau lúc tôi đi dạo đúng không?” Khải Nhạc có chút tức giận mà hỏi, bởi vì y không trả lời điều cậu muốn biết.
“Đúng vậy, còn có điều gì muốn hỏi, tôi liền nói cho ngài biết” Nam nhân lần này đã thừa nhận, cũng bày làm ra một bộ dạng hiên ngang.
“Tôi hiện tại thật sự đang ở Ai Cập cổ sao?” Thấy y thừa nhận, Khải Nhạc nhanh nhẹn hỏi.
“Giống như ngài thấy, ngài hiện tại đúng là ở Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ, hình như là năm 2017 trước công nguyên.” Baker trả lời.
“Nếu như đây đều là sự thật, tại sao tôi lại đến đây?” Mặc dù cậu đã bắt đầu chấp nhận rồi, nhưng đây mới là điều cậu muốn biết nhất.
“Cái này…” Vấn đề này lại để cho Baker một hồi nghẹn lời.
Khải Nhạc hoài nghi nhìn Baker, thấy bộ dạng y ấp a ấp úng, trong chuyện này nhất định có uỷ khuất. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, mớ suy nghĩ hỗn độn dần sáng lên, đúng rồi, là y, chính là y.
Khải Nhạc nhảy mạnh từ trên giường xuống, xông lên trước mặt nắm cổ áo người kia, kích động mà quát: "Đúng vậy, nhất định là anh đang giở trò quỷ gì đó, tôi nghe lời anh nói, đeo cái nhẫn kia lên, chuyện kỳ quái liên tục diễn ra, khi tỉnh lại thì lại ở nơi này, anh đưa tôi trở về mau.”
“Tôi nói cho tiên sinh nghe, ngài trở lại giường rồi từ từ nói.” câu hỏi của Khải Nhạc và câu trả lời của Baker không liên quan với nhau.
“Cái gì?” Khải Nhạc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn nắm lấy cổ áo của hắn không tha, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lại muốn nói sang chuyện khác!”
“Khục! Khục! Tôi nói, tuy nhiên bộ dáng của ngài vô cùng… Ừm… Mê người, đương nhiên nếu như ngài không ngại…, tôi cũng không sao cả.” Baker giả vờ ho hai tiếng, nhưng lời nói khiến cho Khải Nhạc khó hiểu.
“Anh đến cùng đang nói cái gì?” Trong lời nói của Baker có ý gì, Khải Nhạc không hiểu,y đến cùng đang nói cái gì? Cái gì mê người…
“Ha ha!” Baker chỉ chỉ lên người cậu, cười nhẹ.
“Ah! Quần áo của tôi đâu?” Khải Nhạc theo hướng chỉ của đối phương cúi đầu nhìn, không khỏi quẫn bách mà kêu ra tiếng. Khó trách cậu cứ cảm thấy mát mẻ, bởi vì hiện tại cậu không mảnh vải che thân, tuy nhiên cùng là con trai thì không có gì, Khải Nhạc bề bộn quay người kéo tấm vải trên giường vải che lại thân thể.
“Quần áo của ngài bị ướt mưa rồi.” Baker buồn cười mà nhìn động tác của cậu, kéo thấp áo choàng mũ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.