Chương 8: Tự Tử.
Triệu Song Hà
19/11/2023
Suốt đoạn đường lái xe trở về, Mục Quán Phi suy nghĩ nhiều điều, hình ảnh Lý Khải ôm ấp Tịch Băng đến giờ vẫn chưa thoát khỏi tâm trí.
Đến nhà, anh lao nhanh vào nhà tắm, rửa mặt để tỉnh táo phần nào.
Nhìn mình phản chiếu trước gương, nhớ đến nụ hôn của Tịch Băng, nhớ những lời nói và hành động đã dành cho mình.
Chần chừ đôi lát, cuối cùng Mục Quán Phi lấy điện thoại bấm gọi cho Tịch Băng.
Thế nhưng, phải đến hai hồi chuông, cô mới nghe máy, giọng điệu nhẹ nhàng: [A lô.]
“Em khỏe chưa, đừng uống thuốc bừa bãi.”
[Ừ.]
Nhận được câu trả lời vô cùng hờ hững, dường như anh hiểu tâm trạng của cô mỗi lúc anh lạnh nhạt và thờ ơ.
Lại hỏi: “Cậu ta về chưa? Em kết hôn à?”
[Ừ.]
“Tịch Băng, anh...”
Mục Quán Phi do dự định thổ lộ tình cảm chôn sâu, sẵn tiện mượn lúc say rượu nên muốn làm liều một phen, sợ lúc tỉnh táo lại không đủ dũng cảm.
Thế nhưng, giọng nói nam tính phát ra từ phần loa điện thoại của anh khiến anh nhíu mày chăm chú lắng nghe: [Băng, em nói chuyện điện thoại với ai vậy, uống chút sữa rồi chúng ta đi ngủ, đã khuya.]
Tút tút tút.
“Băng... Tịch Băng... a lô...”
Bàn tay của Mục Quán Phi siết chặt lấy vành chậu rửa mặt. Rõ ràng là chính anh phũ phàng từ chối, thậm chí xua đuổi và lừa gạt bảo mình đã có người yêu để cô bỏ cuộc, vậy sao lúc này lại cảm thấy khó chịu?
Anh phải chấp nhận chứ?
Ruốc cuộc anh nên làm sao?
Nhưng Tịch Băng không phải khó xử, rồi cô sẽ hạnh phúc và đầm ấm bên Lý Khải.
Lúc này, tại căn hộ chung cư cao cấp, bên trong phòng ngủ của Tịch Băng, Lý Khải đang cầm ly sữa trên tay và ngồi sát cạnh bên cô ở trên giường.
Khi cánh cửa vừa mở, giọng nói vang lên, cô lập tức hạ cánh tay đang cầm điện thoại, sợ anh ta đoán được là anh gọi đến rồi gây ảnh hướng đến công việc.
Thực sự với quyền lực của Lý Khải, làm hại Mục Quán Phi quá dễ dàng.
“Em uống đi.”
“Tôi không uống sữa, tôi không thích!”
Tịch Băng nắm chặt lấy chiếc chăn, ánh mắt hờ hững nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh về đêm.
“Anh không muốn em tiếp tục liên lạc với Mục Quán Phi. Em nên nhớ, mình đã sắp làm bà Lý.”
“...”
“Băng!”
“Anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tịch Băng khó chịu xoay sang nhìn thẳng Lý Khải, sâu trong đôi mắt của anh ta có sự tức giận chỉ đang cố gắng kìm nén để đừng bộc phát.
Anh ta gật đầu, nhích người tới trước, đưa mặt gần kề định hôn Tịch Băng chào tạm biệt và chúc ngủ ngon. Thế nhưng, cô lập tức né sang một bên cự tuyệt, thẳng thừng từ chối bằng hành động.
“Được, anh cho em thời gian chuẩn bị, đêm tân hôn chắc chắn sẽ biến em thành người phụ nữ của anh.”
Rầm.
Tịch Băng co rúm hai chân và vòng tay bao bọc cơ thể, bờ môi căng mọng khẽ mím, từng giọt nước mắt chảy dài đến muốn ngăn lại cũng khó khăn.
Hai giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, tư thế của cô vẫn mãi như thế, hàng mi và khuôn mặt ướt đẫm.
Đột nhiên, Tịch Băng bước xuống chiếc giường và mở tủ quần áo, mặc vào cơ thể một chiếc váy mà cô yêu thích nhất.
Sau đó, cô tiến đến bàn trang điểm, dùng khăn giấy lau sạch nước mắt và sửa sạng lại khuôn mặt, tỉ mỉ chăm chút từng bước trông cô như đang định đi tiệc.
Tịch Băng rất thích đẹp, lúc nào cũng phải đẹp.
Tiếp theo, cô bước tới bàn làm việc, lấy một cây bút và tờ giấy trắng, viết ra những gì mình muốn nhắn nhủ để lại.
Bên đây, Tịch Chi cho tiểu Cẩn uống sữa từ bầu ngực của mình nhưng trong lòng lại nao nức khó chịu, lồng ngực cứ cách vài phút là quặn thắt, đến cô ấy phải nhăn mặt.
Châu Chí Long bởi vì say rượu nên ngủ rất mê, đến khi Tịch Chi lay lay cơ thể mới hoang mang tỉnh giấc.
Anh ấy giật mình, lập tức bật dậy: “Có chuyện gì?”
Tịch Chi kéo dây áo ngủ lên vai, đặt tiểu Cẩn nằm xuống, lên tiếng: “Anh ru con ngủ đi, em sang xem Băng Băng ngủ chưa.”
Nói xong, Tịch Chi lấy chiếc áo choàng mặc vào, xỏ dép rời khỏi phòng ngủ.
Căn hộ của Tịch Băng vẫn sáng đèn, Tịch Chi nhanh chóng bước tới phòng ngủ, mở cửa đi vào.
Ánh sáng rực rỡ khiến Tịch Chi nhìn rõ cô gái đang nằm trên giường, nhưng có điều khác lạ là Tịch Băng mang giày cao gót đi ngủ, ăn mặc cũng rất lộng lẫy chứ không phải đồ ngủ hằng ngày.
Cô ấy bước tới gần hơn, đột nhiên hai mắt trợn lên đỏ trạch, đôi chân lao nhanh về phía trước.
“Băng... Băng...anh Long...”
“ Huhu... anh Long...”
Hai chân của Tịch Chi run rẩy va đập vào nhau, nhưng cô ấy cũng ráng cố gắng chạy về căn hộ và phòng ngủ của mình.
“Ngủ nha con trai của ba...”
“Anh Long... anh Long... hu...”
Châu Chí Long lần nữa bị Tịch Chi làm cho giật mình giữa đêm, đến bà Châu đang ngủ cũng phải thức giấc và quýnh quáng chạy ra.
“Sao vậy em...”
“Chuyện gì vậy con?”
“Băng nó cắt cổ tay tự tử... huhu...”
“Cái gì?”
Châu Chí Long luýnh quýnh phóng nhanh xuống giường định sang, nhưng khi nhìn xuống cơ thể của mình anh ấy phải quay đầu lại tủ quần áo, xỏ đại chiếc quần dài thể thao và vừa chạy vừa mặc áo thun.
“Mẹ vào trông tiểu Cẩn giúp tụi con.”
“Được... được.”
Hai vợ chồng gấp rút chạy sang, Châu Chí Long lấy chiếc khăn trên bàn quấn chặt cổ tay của Tịch Băng, sau đó bế ngang cô lên và nói: “Em lấy điện thoại và chìa khóa xe của Băng Băng.”
“Dạ.”
“Tờ giấy trên bàn luôn.”
“Dạ.”
Đến nhà, anh lao nhanh vào nhà tắm, rửa mặt để tỉnh táo phần nào.
Nhìn mình phản chiếu trước gương, nhớ đến nụ hôn của Tịch Băng, nhớ những lời nói và hành động đã dành cho mình.
Chần chừ đôi lát, cuối cùng Mục Quán Phi lấy điện thoại bấm gọi cho Tịch Băng.
Thế nhưng, phải đến hai hồi chuông, cô mới nghe máy, giọng điệu nhẹ nhàng: [A lô.]
“Em khỏe chưa, đừng uống thuốc bừa bãi.”
[Ừ.]
Nhận được câu trả lời vô cùng hờ hững, dường như anh hiểu tâm trạng của cô mỗi lúc anh lạnh nhạt và thờ ơ.
Lại hỏi: “Cậu ta về chưa? Em kết hôn à?”
[Ừ.]
“Tịch Băng, anh...”
Mục Quán Phi do dự định thổ lộ tình cảm chôn sâu, sẵn tiện mượn lúc say rượu nên muốn làm liều một phen, sợ lúc tỉnh táo lại không đủ dũng cảm.
Thế nhưng, giọng nói nam tính phát ra từ phần loa điện thoại của anh khiến anh nhíu mày chăm chú lắng nghe: [Băng, em nói chuyện điện thoại với ai vậy, uống chút sữa rồi chúng ta đi ngủ, đã khuya.]
Tút tút tút.
“Băng... Tịch Băng... a lô...”
Bàn tay của Mục Quán Phi siết chặt lấy vành chậu rửa mặt. Rõ ràng là chính anh phũ phàng từ chối, thậm chí xua đuổi và lừa gạt bảo mình đã có người yêu để cô bỏ cuộc, vậy sao lúc này lại cảm thấy khó chịu?
Anh phải chấp nhận chứ?
Ruốc cuộc anh nên làm sao?
Nhưng Tịch Băng không phải khó xử, rồi cô sẽ hạnh phúc và đầm ấm bên Lý Khải.
Lúc này, tại căn hộ chung cư cao cấp, bên trong phòng ngủ của Tịch Băng, Lý Khải đang cầm ly sữa trên tay và ngồi sát cạnh bên cô ở trên giường.
Khi cánh cửa vừa mở, giọng nói vang lên, cô lập tức hạ cánh tay đang cầm điện thoại, sợ anh ta đoán được là anh gọi đến rồi gây ảnh hướng đến công việc.
Thực sự với quyền lực của Lý Khải, làm hại Mục Quán Phi quá dễ dàng.
“Em uống đi.”
“Tôi không uống sữa, tôi không thích!”
Tịch Băng nắm chặt lấy chiếc chăn, ánh mắt hờ hững nhìn ra cửa kính, ngắm nhìn khung cảnh về đêm.
“Anh không muốn em tiếp tục liên lạc với Mục Quán Phi. Em nên nhớ, mình đã sắp làm bà Lý.”
“...”
“Băng!”
“Anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tịch Băng khó chịu xoay sang nhìn thẳng Lý Khải, sâu trong đôi mắt của anh ta có sự tức giận chỉ đang cố gắng kìm nén để đừng bộc phát.
Anh ta gật đầu, nhích người tới trước, đưa mặt gần kề định hôn Tịch Băng chào tạm biệt và chúc ngủ ngon. Thế nhưng, cô lập tức né sang một bên cự tuyệt, thẳng thừng từ chối bằng hành động.
“Được, anh cho em thời gian chuẩn bị, đêm tân hôn chắc chắn sẽ biến em thành người phụ nữ của anh.”
Rầm.
Tịch Băng co rúm hai chân và vòng tay bao bọc cơ thể, bờ môi căng mọng khẽ mím, từng giọt nước mắt chảy dài đến muốn ngăn lại cũng khó khăn.
Hai giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, tư thế của cô vẫn mãi như thế, hàng mi và khuôn mặt ướt đẫm.
Đột nhiên, Tịch Băng bước xuống chiếc giường và mở tủ quần áo, mặc vào cơ thể một chiếc váy mà cô yêu thích nhất.
Sau đó, cô tiến đến bàn trang điểm, dùng khăn giấy lau sạch nước mắt và sửa sạng lại khuôn mặt, tỉ mỉ chăm chút từng bước trông cô như đang định đi tiệc.
Tịch Băng rất thích đẹp, lúc nào cũng phải đẹp.
Tiếp theo, cô bước tới bàn làm việc, lấy một cây bút và tờ giấy trắng, viết ra những gì mình muốn nhắn nhủ để lại.
Bên đây, Tịch Chi cho tiểu Cẩn uống sữa từ bầu ngực của mình nhưng trong lòng lại nao nức khó chịu, lồng ngực cứ cách vài phút là quặn thắt, đến cô ấy phải nhăn mặt.
Châu Chí Long bởi vì say rượu nên ngủ rất mê, đến khi Tịch Chi lay lay cơ thể mới hoang mang tỉnh giấc.
Anh ấy giật mình, lập tức bật dậy: “Có chuyện gì?”
Tịch Chi kéo dây áo ngủ lên vai, đặt tiểu Cẩn nằm xuống, lên tiếng: “Anh ru con ngủ đi, em sang xem Băng Băng ngủ chưa.”
Nói xong, Tịch Chi lấy chiếc áo choàng mặc vào, xỏ dép rời khỏi phòng ngủ.
Căn hộ của Tịch Băng vẫn sáng đèn, Tịch Chi nhanh chóng bước tới phòng ngủ, mở cửa đi vào.
Ánh sáng rực rỡ khiến Tịch Chi nhìn rõ cô gái đang nằm trên giường, nhưng có điều khác lạ là Tịch Băng mang giày cao gót đi ngủ, ăn mặc cũng rất lộng lẫy chứ không phải đồ ngủ hằng ngày.
Cô ấy bước tới gần hơn, đột nhiên hai mắt trợn lên đỏ trạch, đôi chân lao nhanh về phía trước.
“Băng... Băng...anh Long...”
“ Huhu... anh Long...”
Hai chân của Tịch Chi run rẩy va đập vào nhau, nhưng cô ấy cũng ráng cố gắng chạy về căn hộ và phòng ngủ của mình.
“Ngủ nha con trai của ba...”
“Anh Long... anh Long... hu...”
Châu Chí Long lần nữa bị Tịch Chi làm cho giật mình giữa đêm, đến bà Châu đang ngủ cũng phải thức giấc và quýnh quáng chạy ra.
“Sao vậy em...”
“Chuyện gì vậy con?”
“Băng nó cắt cổ tay tự tử... huhu...”
“Cái gì?”
Châu Chí Long luýnh quýnh phóng nhanh xuống giường định sang, nhưng khi nhìn xuống cơ thể của mình anh ấy phải quay đầu lại tủ quần áo, xỏ đại chiếc quần dài thể thao và vừa chạy vừa mặc áo thun.
“Mẹ vào trông tiểu Cẩn giúp tụi con.”
“Được... được.”
Hai vợ chồng gấp rút chạy sang, Châu Chí Long lấy chiếc khăn trên bàn quấn chặt cổ tay của Tịch Băng, sau đó bế ngang cô lên và nói: “Em lấy điện thoại và chìa khóa xe của Băng Băng.”
“Dạ.”
“Tờ giấy trên bàn luôn.”
“Dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.