Chương 19
Jilly
08/01/2024
Thật ra Ngôn Gia Hứa có hơn một năm không ở bên cạnh Thẩm Tinh Lê, mấy tháng trước trở về vẫn luôn bận rộn, không rảnh trò chuyện với cô. Chỉ vội vàng gặp một vài lần, là lúc ăn cơm ở Ngôn gia.
Đối với thanh niên tuổi không lớn lắm như anh mà nói, có một loại cảm giác áy náy kỳ lạ của một người bố thiếu sót khi con gái trưởng thành.
Con gái lớn lên rất nhanh, quả thật mỗi ngày là một kiểu. Trước khi anh đi Anh, cô vẫn là một học sinh tiểu học thịt núc ních, mang cặp sách nhiều màu, dùng hộp bút chì có hình phim hoạt hình, nói xin chào sẽ cúi đầu, nói tạm biệt nhất định phải giơ bàn tay nhỏ lên.
Khi trở về cô đã là một học sinh trung học rồi, dáng vẻ thiếu nữ cao vút.
"Chậc." Ngôn công tử đứng một lúc, nhìn cái đầu tròn căng của cô gái nhỏ.
Cũng may cũng có vài thứ không thay đổi, ví dụ như cái miệng nhỏ thích ăn của cô.
Anh nhớ rõ một lần nào đó mình bị bệnh, đau họng uống siro ho Cấp Chi. Thẩm Tinh Lê biết là ngọt, lúc giúp đỡ mang sang vụng trộm nếm thử một miếng, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, cô bé bảy tám tuổi nào đó lộ ra nụ cười hài lòng.... Chuyện này bị hai bà nội cười nhạo rất lâu.
Hiện tại, cô đã nhổ sạch nho lúc đầu đưa cho mình rồi.
Là muốn tặng một tên thổ phỉ nho cho anh sao?
Thấy khuôn mặt Ngôn Gia Hứa biểu lộ "Em xác định là đưa cho anh?", Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng sờ sờ miệng của mình, nói khẽ: "Em về nhà lấy một khay nữa, nhà em có nhiều lắm."
Anh muốn ăn bao nhiêu cũng có.
Cô bé vừa đứng dậy muốn đi đã bị Ngôn Gia Hứa xách lấy phía sau cổ áo. Anh không nắm chắc độ mạnh yếu, cũng không biết hiện tại Thẩm Tinh Lê nặng bao nhiêu, suýt chút nữa là nhấc cô lên, chân cũng rời đất rồi.
Thẩm Tinh Lê: "...."
Nhớ tới lần đầu tiên gặp nhiều năm trước, anh ghét bỏ cục thịt nhỏ bẩn thỉu, trực tiếp nhấc cô bé dưới đất lên.
Anh buông lỏng tay ra, hơi lạnh đầu ngón tay xẹt qua phần da thịt non mịn ở gáy cô, rất nhanh dời đi, cười nói: "Không cần đâu."
"Nhưng mà bà nội em...." Sẽ trách em, cô gái nhỏ lo lắng ngó ngó cửa sổ trên lầu.
Ngôn Gia Hứa hiểu ra: "Thì nói là anh ăn."
Thẩm Tinh Lê lại vui vẻ nhét một quả lại một quả vào miệng.
Ngôn Gia Hứa ngồi xuống, bắt chéo chân, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Nào, nói chuyện với anh một chút."
"À."
"Gần đây thi cử thế nào?"
"...."
Việc học của Thẩm Tinh Lê đương nhiên là không cần ai phải lo lắng, nhưng mà có loại nói chuyện phiếm như thế sao? Mở miệng đã hỏi thành tích.
Cô rũ mí mắt, còn có lỗ tai, không có tâm tình gì.
Thẩm Tinh Lê ngồi gần, ngửi được trên người Ngôn Gia Hứa có luồng hương thơm nhàn nhạt, có thể là mùi nước hoa của anh. Cô biết con trai ở tuổi này, bước vào xã hội sẽ chú ý rất nhiều, cũng khéo léo hơn nhiều.
Cô hâm mộ nhìn thoáng qua "Chàng trai khéo léo".
Mình cũng rất muốn lớn lên.
Mặc dù không quá muốn nói chuyện thành tích với Ngôn Gia Hứa, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói về thành tích bảy môn trước mắt, cuối cùng bổ sung: "Thứ hạng thi tháng là thứ mười ba của lớp." Lại bổ sung: "Quan trọng là mười hai bạn học đứng trước đều rất lợi hại."
Tâm thái học hành của Thẩm Tinh Lê chính là như vậy, cứ cố gắng hết mình là được, cũng không nhất định phải vượt qua người nào. Đương nhiên đạt được mục đích là tốt nhất, không đạt được thì tự mình tiếp tục cố gắng thôi, không cần phải quá xoắn xuýt.
Đây chính là điểm khác nhau của cô và Thẩm Linh Kiều.
Bởi vậy, việc học của Thẩm Tinh Lê có vẻ luôn luôn rất nhẹ nhàng.
Cô càng nói càng hăng say, chỉ là cảm nhận được hơi thở ấm áp sau khi tắm của anh, không hiểu sao hơi đỏ mặt, có phải là khoảng cách quá gần không?
Ngôn Gia Hứa cũng thế, nhìn thấy cô gái nhỏ duỗi ra hai cái chân dài tinh tế, trắng nõn một vết sẹo cũng không có, mang dép lê rất đẹp, xinh xắn lung linh, ngón chân nhọn mang theo một chút màu hồng khỏe mạnh.
Anh đang nghĩ, cô thật sự trưởng thành rồi.
Ngôn Gia Hứa có chừng có mực mà dời ánh mắt đi, cong khóe môi cười cười, anh vốn không nghe, sau khi xuất thần mấy giây thì giải thích: "Hai năm nay anh không ở nhà, không rõ tình hình của em. Muốn quan tâm em một chút."
Học tập không phải vĩnh viễn là chủ đề ở trẻ con sao?
Thẩm Tinh Lê chăm chú "Báo cáo" xong, tội nghiệp hỏi: "Em có thể tiếp tục ăn không?"
Anh cười vò đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em ăn đi."
"Ừm." Cảm nhận được bàn tay ấm áp trên đầu, rất chân thực, khẩu vị của Thẩm Tinh Lê tốt hơn ngoài ý muốn.
Hai người ở dưới lầu, Thẩm Tinh Lê lại ăn nho một lúc nữa, cuối cùng cũng ợ hơi. Mùa hè có không ít muỗi, Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, dùng di động quạt chân cho cô, phòng ngừa muỗi đốt cô.
Người không rõ chân tướng nhìn thấy sẽ thật sự cho rằng Ngôn tiểu công tử xuống lầu cho mèo hoang ăn.
Lúc Thẩm Tinh Lê ăn xong quả cuối cùng, điện thoại của Ngôn Gia Hứa vang lên, là Tống Vũ gọi điện thoại tới. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai cũng không có gì làm, nhóm con trai muốn hẹn ra ngoài uống rượu.
Ngôn Gia Hứa nói: "Ở đâu."
Tống Vũ ở trong điện thoại nói: "Quán đồ nướng Đông Bắc ở đầu phố."
"Được, tớ đưa cô bé về rồi ra."
"Nhanh lên một chút."
Thẩm Tinh Lê nghe được hai chữ "Đồ nướng" thì mím mím môi.
Ngôn Gia Hứa đứng dậy: "Đi thôi. Về nhà."
"Chỉ có hai bước đường thôi, tự em đi lên được rồi."
Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm vào mắt cô, kiên trì nói: "Anh nhìn em đi lên lầu." Anh đưa tay cho cô.
Thẩm Tinh Lê nắm chặt bàn tay anh, mượn lực đứng lên, lưu luyến không rời mà đi về.
Anh ơi, anh nhìn thấy ánh mắt khát vọng của em sao?
Tinh Tinh cũng muốn ăn đồ nướng.
Rất muốn ăn.
Sắp không nhịn được nữa rồi.
Được rồi, bà nội Thẩm Tinh Lê tuyệt đối không cho cô bé ăn thực phẩm bẩn ở bên ngoài, những năm này, ngay cả thức ăn ngoài cô cũng chưa từng ăn.
Ngôn Gia Hứa đưa tay vào trong túi quần thể thao, ở sau lưng cô nhìn cô lên lầu.
Thẩm Tinh Lê thở dài.
Ba giây sau, cô nghe thấy một tiếng cười "Phụt", sau đó là giọng nói của Ngôn Gia Hứa: "Tinh Tinh."
Là giọng điệu cưng chiều.
"Hả?" Cô quay đầu nhìn anh.
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, chỉ là vươn tay về phía cô, khóe miệng cong cong, cười nhạt, làm tư thế mời.
Thẩm Tinh Lê chạy tới cầm tay anh.
Đây là lần thứ hai trong tối nay.
*
Bảy tám giờ ngoài đường rất ồn ào, người người qua lại.
Ngôn Gia Hứa từ bỏ lái xe, đẩy xe đạp ra, dù sao cũng không xa.
Thẩm Tinh Lê leo lên chỗ ngồi phía sau, lúc đầu Ngôn Gia Hứa muốn nhắc nhở cô đừng để chân chạm đất, quay đầu nhìn, phát hiện ra chân của cô bé nào đó đu đưa trên không, căn bản không chạm đất.
Là anh quá lo lắng rồi.
Nhưng mùa hè Thẩm Tinh Lê mặc quần đùi áo ngắn tay, quần áo rất mỏng, ngồi ở phía sau xe mông bị cấn rất đau.
Thẩm Tinh Lê hiểu rõ sự đau đớn đó, lại bước xuống, do dự.
Ngôn Gia Hứa đã cởi áo sơ mi trên người ra, lót ở chỗ ngồi phía sau, vỗ vỗ nói: "Ngồi lên đi."
Hóa ra anh đều hiểu.
Gió đêm hè thật ra rất dễ chịu, thảo nào có nhiều người thích dắt chó tản bộ như vậy.
Gió mát lướt nhẹ qua mặt, Thẩm Tinh Lê thoải mái than thở một tiếng: "Woa a ~~"
Ngôn Gia Hứa ở phía trước cong cong môi cười.
Bởi vì vừa mới thấy dáng vẻ anh tắm xong không mặc áo, trong lòng Thẩm Tinh Lê vẫn luôn trốn tránh. Nhất định phải duy trì khoảng cách cơ thể với Ngôn Gia Hứa.
Cô gái nhỏ nghiêng người ngồi phía sau xe đạp, ngón tay nắm một góc áo màu trắng của anh, mỗi bên một góc, nhẹ nhàng nắm, cực kỳ quy củ.
Phía trước là một vạch giảm tốc, dù là xe đạp đi nhanh qua cũng xóc nảy.
Ngôn Gia Hứa không chút suy nghĩ, chỉ có bàn tay đưa ra phía sau, bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, kéo về phía trước người mình một cái, đe dọa cô: "Trẻ con làm sao lại không nghe lời? Đợi chút nữa xóc một cái em sẽ bay ra ngoài."
Nhưng chiếc xe này rất cool, được Ngôn Gia Hứa cải tiến, mang theo máy gia tốc, rất nhanh đã chạy qua vạch giảm tốc.
Bởi vì quán tính, mặt và cơ thể Thẩm Tinh Lê thẳng tắp nhào về phía sau lưng anh.
Một câu "Cân nặng của em hẳn là không bay được" còn chưa nói ra miệng thì gương mặt của cô đã dính sát vào tấm lưng rộng lớn của anh rồi.
Bàn tay nhỏ mềm núc ních còn đang ở trong tay anh, nghĩ thầm, là nên để cô nắm lấy quần áo mà không phải là eo của mình.
Phía sau có thể cảm nhận được xúc cảm khác thường, đôi môi Tinh Tinh mềm mại, bởi vì ăn nho mà lành lạnh, cách một lớp vải áo thun cotton thật mỏng mà truyền đến lớp da sau lưng anh.
Mềm mại, tinh tế, lạnh ngắt.
Còn có gương mặt mập trẻ con của cô, dán chặt lấy anh, mềm mại.
Trong đêm hè mang đến cho anh một tia xao động.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô gái nhỏ không tự biết, bởi vì "sự cho phép" và "mệnh lệnh" của anh mà hai tay vòng qua eo ôm lấy anh.
Không nên quá thân cận. Anh nghĩ, cô đã trưởng thành, mười lăm tuổi rồi.
Bởi vì vừa mới bị xóc mà Thẩm Tinh Lê cũng sợ, thế này có mười phần cảm giác an toàn, còn thỏa mãn cười cười nói: "Thế này thì em sẽ không bị bay ra ngoài nữa."
Ngôn Gia Hứa bực bội "Ừm" một tiếng, không quan tâm.
Lại một trận gió lạnh thổi đến, một sợi tóc bên tai cô nhẹ nhàng quét qua cánh tay anh... liên tục quấy rối.
*
Lúc đến quán đồ nướng Đông Bắc thì đã kín người hết chỗ, Ngôn Gia Hứa vui mừng vì đã không lái xe tới.
Bởi vì vốn dĩ không có chỗ đậu xe.
Bàn mà họ đặt đã có ba người.
Theo thứ tự là Tống Vũ, Cốc Dương, còn có một cô gái nào đó không quen.
Tổ hợp bốn thiếu niên, Lục Ấn Xuyên đi Đức, Cốc Dương và Ngôn Gia Hứa học Đại học Khai Thành, về phần Tống Vũ.
Ừm, tên của anh ta không hợp với sinh viên trong danh sách đại học Khai Thành hiện tại.... Cuộc sống cặn bã, không cần để ý chi tiết.
Tống Vũ không nghĩ tới Ngôn Gia Hứa lại nhanh như vậy còn mang theo Thẩm Tinh Lê, con gái ruột cũng không như vậy nhỉ, đơn giản chính là một người cha già với trái tim tan nát,
Cuồng con gái!
Anh ta lên tiếng chào hỏi Thẩm Tinh Lê, nhìn về phía Ngôn Gia Hứa: "Cậu nhận quả lê mập làm con gái nuôi rồi à? Đi đâu cũng mang theo."
Ngôn Gia Hứa không quan tâm đi ngang qua anh ta, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên: "Cậu gọi bố ngược lại tớ nhận được."
Vẻ mặt Tống Vũ vặn vẹo, mắng: "Súc sinh!"
Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không thèm để ý, lười biếng cười, lúc quay đầu mới ý thức được bên cạnh có một cô gái nhỏ đi theo nên không thể nói lung tung được, bởi vậy thời gian sau này anh đều tận lực nhắc nhở mình, không nên nói lung tung làm hư trẻ con.
Thẩm Tinh Lê thấy xung quanh đều là con trai trưởng thành, có một vài người mặc áo sát nách uống rượu, thân người còn có hình xăm, không tự chủ được bắt lấy cánh tay Ngôn Gia Hứa.
Cô gái tóc dài ngồi cùng bọn họ chủ động lên tiếng chào hỏi Ngôn Gia Hứa: "Hi, chào học trưởng."
"Ừm." Anh trầm thấp đáp lời, không có phản ứng gì đặc biệt.
Cô gái tóc dài này tên là Thiện Vi Vi, là sư muội của Cốc Dương, tối nay cùng nhau làm thí nghiệm về trễ nên thuận tiện ra ăn một bữa cơm.
Không nghĩ tới có thể nhìn thấy Ngôn Gia Hứa.
Trước khi Ngôn Gia Hứa đi Anh đã rất nổi tiếng ở Đại học Khai Thành. Hai năm học thứ nhất thứ hai, quanh năm chiếm lấy ngai vàng hạng nhất khoa máy tính. Phòng thí nghiệm của trường tiếp nhận hạng mục của xí nghiệp, người trâu bò của Đại học Khai Thành quá nhiều, cạnh tranh giống như thần tiên đánh nhau, anh càng là trực tiếp quét sạch giống như học trưởng cấp cao.
Sau khi công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng kia hợp tác với sinh viên của trường thì trực tiếp đề nghị Ngôn Gia Hứa. Nhưng anh không nhận, bởi vì không có hứng thú.
Tiếp nhận hạng mục kia cũng chỉ bởi vì anh nhất thời cao hứng.
Sau đó nhanh gọn đi Anh làm sinh viên trao đổi.
Mọi người đều biết vị này lợi hại, người trâu bò nhất của khoa máy tính, chỉ là không gặp ai.
Thiện Vi Vi khâm phục trong đại học còn có thể tự ràng buộc như thế, dốc lòng làm người học thuật, đã từng rất muốn nhìn thấy chân dung. Vốn cho rằng học trưởng khoa máy tính hẳn là mặc áo sơ mi ca rô của lập trình viên vạn năm không đổi, đầu húi cua, có lẽ tóc cũng rụng không còn lại bao nhiêu, bụng phệ.
Không nghĩ tới lại là một soái ca thế này.
Chiều cao này, chắc tầm một mét chín nhỉ.
Còn có khuôn mặt của mối tình đầu, nói là người mẫu tạp chí cũng có người tin đó.
Thấy Ngôn Gia Hứa cũng không tính là nhiệt tình, Thiện Vi Vi quyết định ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình trước, ra vẻ thận trọng một khoảng thời gian rồi lại nói.
Bởi vì không ngờ anh sẽ mang theo một người nữa, cái bàn vuông nhỏ bốn mặt thì ba mặt đã có người ngồi rồi. Một mặt trống không bên kia, bên trái là Thiện Vi Vi, bên phải là Tống Vũ.
Vốn là hai cô gái ngồi chung một mặt là được rồi, sẽ không ngại chen chúc, lúc Thiện Vi Vi vừa muốn chuyển vị trí thì Ngôn Gia Hứa nói ông chủ mang tới một cái băng ghế dài, để Thẩm Tinh Lê và mình cùng ngồi chung một mặt, kề sát Thiện Vi Vi. Mình thì kề sát Tống Vũ.
Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê nhét chung một chỗ, cánh tay gần như kề sát vào nhau.
Thiện Vi Vi vốn muốn ngồi bên cạnh Ngôn Gia Hứa, có thể hỏi một vài vấn đề, nhưng ở giữa có một cô gái nên rất không tiện.
Thẩm Tinh Lê nhìn trừng trừng cà nướng và đùi gà trước mặt, cô vẫn còn có chút thẹn thùng.
Dù sao, còn chưa có ai nhiệt tình khách sáo nói với cô: "Tinh Tinh, ăn đi ăn đi, không mập đâu...."
Ngôn Gia Hứa một tay mở một bình rượu ra, rót vào trong miệng ực một hớp, thuận tay lấy đùi gà cho Thẩm Tinh Lê, dịu dàng nói: "Ăn đi, thỉnh thoảng ăn một chút không mập đâu."
Anh giống như rất hiểu cô.
Thẩm Tinh Lê xoa xoa bàn tay, kích động.
Tống Vũ không nhịn được cười nói: "Ngôn công tử, cậu dỗ cô bé sao giống như dỗ bạn gái vậy?" Mỗi một người bạn trai nhìn chằm chằm bạn gái đều là nhu cầu sinh dục cực mạnh rồi nói: "Không mập không mập, em yêu em không mập chút nào."
"Hửm?" Ngôn Gia Hứa trợn mắt nhìn anh ta.
"Không mập không mập, người trong nhà các cậu lừa gạt lẫn nhau như thế, không tốt lắm đâu."
"Ý kiến rất lớn?" Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng mở miệng, lại thuận tay lấy mấy con tôm cho Thẩm Tinh Lê nói: "Cô bé nhà tớ dựa vào thịt để trưởng thành, cậu lại vô duyên vô cớ nói một trận, chầu này cậu thanh toán."
Thẩm Tinh Lê: "...."
Tống Vũ nện lên đất: "Ngôn nhà giàu, cậu thật là vô sỉ."
"Khách khí."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ tới đồ ăn của những người trong xã hội lại cay như vậy, cô vừa cắm đầu ăn rất vui vẻ vừa cay lè lưỡi.
"Cay quá." Nước mắt đều muốn tuôn trào rồi.
Ngôn Gia Hứa gọi ông chủ tới: "Làm phiền cho tôi một chai Sprite lạnh."
"Hết Sprite rồi, bia đi."
"Coca Cola thì sao?"
"Cũng hết rồi, ngoại trừ bia thì đồ uống đều hết rồi, chỉ còn nước lọc có cần không?"
Thẩm Tinh Lê tiếp tục lè lưỡi, môi đều đỏ lên, Ngôn Gia Hứa thỏa hiệp: "Được."
Thế nhưng Thẩm Tinh Lê không muốn uống nước sôi để nguội, quá nóng, sẽ khiến cho mình càng cay hơn. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bia ướp lạnh trọng tay Ngôn Gia Hứa, đến gần muốn uống.
Anh nói: "Không được, đây là rượu."
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê khẩn cầu: "Cho em uống một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi."
Nhưng cô chưa đến tuổi vị thành niên, Ngôn Gia Hứa lấy đũa dùng một lần, nhẹ nhàng dính một chút bia, đưa tới bên miệng cô: "Em thử một chút."
Thẩm Tinh Lê duỗi đầu lưỡi màu hồng ra, quét một cái trên chiếc đũa, ơ, có hương vị lúa mạch, hương vị tổng thể rất kỳ lạ, khí ga xông vào xoang mũi, rất kích thích.
Cô lắc đầu: "Em không nên uống."
"Ừm. Ngoan." Anh thu đũa lại: "Chờ nước lạnh một lúc rồi uống, chịu đựng một chút."
Thẩm Tinh Lê nghe lời gật đầu.
Cốc Dương không lên tiếng, yên lặng nhìn.
Tống Vũ âm thầm xì một tiếng, tên Ngôn Gia Hứa uy hiếp này, hầu hạ trẻ con rất có nề nếp, nhiều năm như vậy không uổng công luyện tập.
Sau này ai làm bạn gái anh nhất định là hạnh phúc chết đi được, đầu tiên là có thể hưởng thụ được kinh nghiệm hai mươi năm lão luyện hầu hạ trẻ con chuyên nghiệp!
Nhìn dáng vẻ này, việc tốt dáng người đẹp tính cách tốt, còn là một kẻ nhỏ mọn tỉ mỉ.
Đương nhiên việc tốt là anh ta đoán, dù sao anh ta cũng chưa từng thử. Nhưng đoán chừng là chắc chắn thoải mái.
Thiện Vi Vi nhìn tất cả, hỏi Thẩm Tinh Lê: "Hai người là anh em?"
Thẩm Tinh Lê bị hỏi khó rồi, bọn họ là hàng xóm, nhưng so với hàng xóm bình thường thì thân thiết hơn một chút. Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng giống người một nhà hơn. Cô nhìn về phía Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa do dự một chút, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Thẩm Tinh Lê cũng tán đồng gật đầu.
Cốc Dương và Ngôn Gia Hứa trò chuyện về vấn đề học tập, Thẩm Tinh Lê chỉ chú ý đến ăn.
Tất cả mọi người cùng khóa, gặp phải vấn đề thi nghiên cứu và chọn nghề nghiệp, nhưng bố mẹ Ngôn Gia Hứa đều là nhà lớn nghiệp lớn, có lẽ so với người bình thường thì có nhiều lựa chọn hơn.
Cốc Dương nói: "Bên công ty Tín Nghi trả lời tớ rồi, tuần sau thực tập." Tín Nghi là một công ty trò chơi rất nổi tiếng, thị chúng rất rộng, danh tiếng cũng tốt.
Hạng mục trước đó Ngôn Gia Hứa làm chính là của bọn họ.
"Cậu đi không?" Cốc Dương hỏi: "Bọn họ vẫn muốn đào cậu qua đó."
Không chỉ có Tín Nghi, bởi vì anh còn niên thiếu mà đã thành danh từ hạng mục kia nên rất nhiều công ty game đều thưởng cho Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa lắc đầu, anh không có hứng thú với trò chơi, hai năm trước từng thử một lần, chơi một chút là được rồi.
Anh cong đôi chân dài ngồi trên băng ghế, làm thế nào cũng không thoải mái, đành phải mở rộng chân, đụng phải Thẩm Tinh Lê, cô bé không có phản ứng. Ngôn Gia Hứa không để ý nhiều, cũng chỉ là quần cọ xát một chút mà thôi.
"Tớ rất hứng thú với hạng mục trên tay giáo sư Lưu, chuẩn bị đến chỗ ông ấy."
Cốc Dương hiểu được: "Cậu muốn thi làm nghiên cứu sinh của ông ấy?"
Ngôn Gia Hứa thừa nhận, nói ra mục đích quan trọng nhất: "Có thể tiếp xúc hạng mục."
Trò chuyện nhiều nên hơi khát nước, anh thuận tay sờ lon bia trong tay, vậy mà lại trống không.
Một giây sau, cô gái nhỏ mềm mại mặt nóng hổi ngã nghiêng lên cánh tay anh, cô say rồi.
Cũng chỉ uống nửa lon bia còn lại của anh mà đã say rồi.
Trẻ con lớn rồi, không nhìn một lúc liền rất không nghe lời.
Ngôn Gia Hứa lui lại một chút, Thẩm Tinh Lê tiếp tục đổ tới. Tay trái anh đỡ lấy đầu cô, mở bàn tay phải, tiếp được khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay của cô, Thẩm Tinh Lê dễ chịu hơn một chút, chẹp chẹp miệng, tựa như còn đang thưởng thức hương vị đùi gà vừa rồi.
"Không phải chứ." Tống Vũ quơ quơ tay trước mắt Thẩm Tinh Lê, hoàn toàn mất ý thức rồi: "Sao quả lê mập lại đáng yêu như vậy, nửa ly đã ngã ha ha ha."
Ngôn Gia Hứa không có tâm tình đùa giỡn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, anh xoay người, cơ thể cô gái nhỏ toàn bộ đổ tới, hơi thở mềm mại phả vào mặt.
Xích lại gần nhìn, lông mi của cô lại dài như vậy, mặt lại nhỏ như vậy.
Rất đáng yêu, rất xinh đẹp.
Anh tự giễu giễu cười cười, sau này lớn lên không biết tiểu tử thúi nào sẽ được hời.
Sau khi thành niên cơ hội cho những người bạn gặp mặt ít đi, vốn định trò chuyện nhiều thêm một chút, nhưng trong tay anh có một cô bé uống say, không thể không về.
Anh xoay người, một tay ôm xuyên qua chân cô, một tay ôm vòng eo nhỏ uyển chuyển của cô: "Tớ đi trước, lát nữa nói."
Cả buổi tối, Thiện Vi Vi đều không thể nói một câu với Ngôn Gia Hứa, không khỏi nhụt chí.
Đoạn sau ------ đường phân cách
Ngày hôm sau Thẩm Tinh Lê thức dậy ở Ngôn gia thì anh đã đi rồi.
Cô ngủ trên giường của anh, đắp một cái chăn mới. Mà anh ngủ trên ghế sô pha trong thư phòng, Thẩm Tinh Lê kiểm tra ghế sô pha, đã rất lạnh rồi, anh đi rất sớm.
Lúc nhỏ Thẩm Tinh Lê thường xuyên chơi ở Ngôn gia, chơi mệt rồi thì ngủ trên giường nhà người ta.
Nhưng lớn lên một chút thì hiểu chuyện hơn nên rất ít khi như vậy.
Tối hôm qua sau khi Thẩm Tinh Lê ngủ Ngôn Gia Hứa cố ý gọi điện thoại cho bà nội Thẩm, không nói với bà cụ là Thẩm Tinh Lê uống say, chỉ nói dẫn cô ra ngoài ăn, có thể sẽ trở về muộn, bảo bà không cần đợi cửa, ngủ trước đi.
Bà nội Thẩm yên tâm về Ngôn Gia Hứa.
Cô cẩn thận giúp anh sắp xếp giường chiếu, còn có ghế sô pha trong thư phòng, sau đó mới rời khỏi.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Cô không nhớ rõ nữa.
Mình đi ăn đồ nướng, sau đó thì sao? Cay quá, cô lấy ly của anh để uống rượu, rượu rất khó uống, hương vị là lạ, nhưng lại giải khát còn hết cay, cô không nhịn được.... sau đó thì không nhớ rõ nữa.
Hình như là uống say?
Thẩm Tinh Lê về nhà mình, bà nội đã rời giường, đang muốn đi ra ngoài gọi cô, lần này lại tốt rồi, đụng phải ở cửa.
Bà nội nói: "Đúng lúc, đi ra cổng ăn sáng đi, bánh bao hấp và sữa đậu nàng."
"Dạ." Dù sao Thẩm Tinh Lê mỗi ngày ăn cháo cũng chán rồi, hiếm khi được đổi khẩu vị.
Cô vào nhà thay đồ rồi mới ra ngoài.
Tiểu khu sau buổi sáng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Hai bà cháu ngồi trong tiệm ăn sáng, Thẩm Tinh Lê vừa ăn bánh bao vừa nhớ lại xem mình còn việc gì chưa hoàn thành.
Sắp đến nghỉ hè rồi, bà nội hỏi Thẩm Tinh Lê: "Nghỉ hè cháu muốn đi đâu chơi, bà nội cho tiền, cháu cứ chơi thỏa thích, khi về đã vào sơ tam rồi, phải cố gắng học tập."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ ra nơi nào tốt, bà nội nhắc nhở: "Hay là về nhà hai tháng đi." Bà cụ nói đến nhà bố mẹ của Thẩm Tinh Lê.
Cô bé cắn bánh bao hấp, chất lỏng thuần hương nồng đậm chảy ra, suy tư thật lâu.
Cô nói: "Cháu không muốn đi."
"Vì sao? Đó chính là bố mẹ đó."
Thẩm Tinh Lê cũng không nói, dù sao cũng ở đây mười năm rồi, chiếm cứ phần lớn thời gian cuộc đời của cô. Nói thật, khoảng thời gian khi cô năm tuổi vui vẻ bên cạnh bố mẹ cô đều quên gần hết rồi, có lúc thường nghĩ không ra nhà mình ở hướng nào, nghĩ không ra dáng vẻ đồng bọn hồi nhỏ của mình, cũng không nhớ nổi mẹ dỗ mình ngủ là dáng vẻ gì.
Thật là đáng thương, cô đều quên hết rồi.
Điều có thể nhớ được cũng chỉ có sau khi cô lớn lên, nhìn mẹ ôm Tiểu A Lực, dỗ cậu bé ngủ, cho cậu bé ăn cơm.
Mà cô cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, làm một khán giả.
Không có đứa trẻ nào bị bố mẹ vứt bỏ còn có thể ngây thơ hồn nhiên cho rằng sự yêu thương của bố mẹ là vô tư.
Tâm tư Thẩm Tinh Lê đơn thuần là bởi vì không nguyện ý suy nghĩ về ai quá sâu, nghĩ quá xấu, nhưng cô cũng không phải ngốc.
Thật là không công bằng, nếu như hai đứa trẻ đều liên quan đến bố mẹ thì dựa vào cái gì mà cô bị đưa đi chứ?
Trong lòng cô toàn bộ đều là oán hận, không oán trách ra mặt là tố chất của cô.
Lúc nhỏ bố mẹ đến thăm cô, hứa hẹn vô số lần sẽ lập tức đưa Tinh Tinh về nhà, sau đó là vô số lần nuốt lời.
Buổi sáng cô bé thức dậy, tìm người khắp phòng, cũng chỉ có căn phòng trống vắng vẻ, bố mẹ lại một lần nữa vụng trộm rời đi, bàn tay nhỏ của cô lau nước mắt, tự an ủi mình: "Tinh Tinh không khóc, Tinh Tinh không khóc."
Sau này gặp ác mộng chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm.
Bởi vì không muốn bị chị họ chế giễu.
Đối với bố mẹ mà nói, cô chính là một con chó con đáng thương, để ở đâu cũng không đáng kể.
Bà nội Thẩm ôm lấy Tinh Tinh: "Được, Tinh Tinh vẫn luôn là bảo bối của bà nội, ai cũng không cướp đi được."
"Vâng."
Cũng may cô đã lớn lên rồi, không còn sợ hãi nữa.
Ăn xong trên đường trở về, chiếc điện thoại cũ của bà nội vang lên, là Thẩm Linh Kiều gọi điện đến.
Điện thoại của Kiều Kiều vừa kết nối liền bắt đầu khóc.
Cô ấy nói với bà nội, mình thật sự không chịu được nữa, cơ thể rất mệt mỏi, áp lực tinh thần cũng rất lớn. Tuyển chọn đi Nga biểu diễn cô không được chọn, bị Trương Lị Lị mắng chửi một trận, nói nhiều năm tinh lực tiền tài tất cả đều đổ sông đổ biển.
Ý tứ chính là Kiều Kiều phải bồi thường tiền.
Bà cụ Thẩm cũng sốt ruột, an ủi Kiều Kiều, để cô ấy ở trường học thật tốt trước, bà gọi điện cho Trương Lị Lị.
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên rất đồng tình với Thẩm Linh Kiều, nhưng không biết nên giúp đỡ cô ấy thế nào.
Nhưng đồng thời cũng may mắn, mình có một bà nội hiền lành lại tiến bộ. Nếu như không phải bà nội mình có khả năng lớn đi nhầm đường lạc lối.
Sau khi kết thúc nghỉ hè, Thẩm Tinh Lê lên sơ tam, thời gian ngoài giờ học vô cùng ít ỏi.
Cũng rất ít khi nghĩ đến những chuyện hỗn tạp kia.
Thẩm Linh Kiều vẫn rất tốt ở trường học vũ đạo, bà nội đã giải quyết chuyện đó rồi, tất cả bình an vô sự.
Có một việc, chính là Ngôn Gia Hứa chuyển ra khỏi tiểu khu Long Hoa, anh thi đậu nghiên cứu sinh của đại học Khai Thành, đi theo giáo sư Lưu cả ngày ở trong phòng thí nghiệm.
Anh tìm một căn nhà ba phòng ở gần trường, thuận tiện cho công việc.
Đương nhiên, dù anh có ở tiểu khu này thì một tuần cũng chỉ về một lần mà thôi.
Vào ngày dọn nhà, Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách đi ngang qua, Ngôn Gia Hứa vỗ vỗ đầu cô, cho cô địa chỉ chỗ ở mới: "Có chuyện gì thì đến tìm anh, phần lớn thời gian anh đều ở đó."
Tâm tình vốn có chút phiền muộn của Thẩm Tinh Lê lập tức tan thành mây khói, chỉ cần có thể tìm anh là được rồi.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: "Vậy anh có cho người khác không."
Ngôn Gia Hứa buồn cười đánh giá cô bé, nhéo cái tai màu hồng của cô một cái: "Con bé này, vẫn rất bá đạo."
Thẩm Tinh Lê nhếch môi.
Anh đáp lại vừa lòng cô: "Ngoại trừ nhân viên quét dọn thì chỉ có một mình con quỷ như em mới biết, hài lòng chưa?"
"Ừm." Ánh mắt cô cười đến híp lại: "Hài lòng."
Thẩm Tinh Lê kẹp địa chỉ chỗ ở của anh vào trong quyển sách, thật ra đã lẩm nhẩm nhiều lần đã sớm nhớ kỹ trong lòng rồi.
Nhưng cô không đến chỗ anh lần nào.
Một năm sơ tam này trôi qua rất suôn sẻ.
Suôn sẻ có nghĩa là, ngoại trừ học tập gian khổ thì không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngôn Gia Hứa cũng sẽ định kỳ về thăm bà nội Ngôn, lúc đó hai người sẽ gặp mặt.
Kết thúc sơ tam, Thẩm Tinh Lê thuận lợi thi vào được trường trung học thuộc đại học Khai Thành, lấy bốn người có thành tích tốt nhất. Cũng làm bà nội sướng đến phát rồ rồi, bà cụ thích náo nhiệt, mời bạn bè thân thích đến nhà ăn cơm. Bố mẹ Thẩm Tinh Lê cũng tới, mang theo con trai A Lực.
Tiểu A Lực năm nay mười một tuổi, lên lớp năm, rất nghịch ngợm, Tằng Hồng đuổi theo sau mông cậu bé mới có thể phòng ngừa cậu bé gây thiệt hại.
Lúc Tằng Hồng bận bịu ứng phó với khách khứa, Tiểu A Lực muốn vào phòng Thẩm Tinh Lê.
Còn chưa đẩy cửa ra, bà nội Thẩm bỗng nhiên chặn trước cửa, mặt mũi hiền lành bỗng nhiên nghiêm túc, nói với A Lực: "Phòng của chị cháu không được tùy tiện bước vào. Cẩn thận làm hư đồ đạc của chị."
Mặc dù lời bà nói có ý tứ trung lập, nhưng thật ra mang theo một chút thành kiến.
Thành kiến này bắt nguồn từ Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng. Bà nội Thẩm thích Tinh Tinh nhưng không thích người nhà này, nhân tiện cũng không thích A Lực cướp đi tất cả sự yêu thương của Tinh Tinh.
Tình cảnh này vừa lúc bị Tằng Hồng đứng ở cửa nhìn thấy, trong lòng bà ta rất khó chịu nhưng nhất thời cũng không nói gì.
Đặc biệt là ông cậu Thẩm Tinh Lê lôi kéo tay bà nội Thẩm, chân thành nói: "Đứa trẻ Tinh Tinh này rất không dễ dàng, chị nhìn con bé bây giờ lớn lên tốt biết bao, lúc nhỏ chịu những khổ sở kia cũng có thể được bù đắp lại, con bé có lễ phép, trong lòng thiện lương còn cố gắng, ai có thể nhẫn tâm không thương yêu đứa trẻ như vậy chứ?"
Còn nói: "Đương nhiên, tất cả đều là sự cố gắng của chị dâu, chị dụng tâm nuôi dưỡng con bé, không hề từ bỏ nó."
Bà nội Thẩm xúc động lau nước mắt, thật ra trong lòng rất chua xót. Vừa nghĩ tới khoảng thời gian kia của Thẩm Tinh Lê, cô bé luôn thấy ác mộng, nửa đêm khóc rống lên, người lớn trẻ con đều cực kỳ vất vả.
"Đứa trẻ ngoan, tôi cũng không có yêu cầu gì khác."
"Đúng vậy."
Đây cũng là đâm dao lên người Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng, hai vợ chồng anh nhìn em, em nhìn anh, nhìn nhau không nói gì.
Thẩm Tinh Lê cũng không có những lời khác muốn nói với bố mẹ, mỗi giây mỗi phút đều lễ phép cười, rất đáng yêu, nhưng đối đãi với bọn họ giống như là thân thích.
Biết rõ lúc này rốt cuộc không thể để con gái trở về bên cạnh mình nữa, hôm sau hai vợ chồng mang theo A Lực rời đi.
Sau này lại giải thích với Thẩm Tinh Lê vậy.
Ngày ấy ăn cơm, Thẩm Vĩnh Hổ vui tươi hớn hở bận trước bận sau, đặt quán cơm, đặt xe, dù sao thì Thẩm gia hiếm có được một đứa trẻ có thể có tên xếp hàng đầu trong cuộc thi thành tích thành phố. Ngay cả ông cũng đắc ý nói cho người khác biết: "Cháu gái tôi, lớn lên gần bên tôi, hạng tư toàn trường thi đậu vào trung học Khai Thành."
Mặc dù Thẩm Tinh Lê lớn đến bây giờ, công lao của ông cũng chỉ giới hạn ở việc năm đó giúp cô bé tìm nhà trẻ.
Trương Lị Lị không đến, có lẽ vì chuyện của Thẩm Linh Kiều.
Cô ấy không thi đậu vào học viện vũ đạo như hy vọng, thậm chí còn hờn dỗi nói với mẹ: "Con ra ngoài tìm công việc là được rồi, dù sao cũng không có mấy người có thể chân chính nhảy múa cả đời."
Trương Lị Lị nổi trận lôi đình, hung hăng dạy dỗ cô ấy một trận.
Thẩm Linh Kiều không chịu được nữa, trực tiếp chạy đến nhà bà nội.
Trương Lị Lị chạy tới tiểu khu Long Hoa, kéo Thẩm Linh Kiều dậy từ trên giường Thẩm Tinh Lê, hung ác cho cô ấy một bạt tai, dùng chày cán bột đánh cô ấy.
Thẩm Linh Kiều đau đến mức nước mắt rơi xuống.
Trương Lị Lị nói: "Tao nói với mày nhiều như vậy, mày nghe không vào đúng không? Mày nhìn xem có bố mẹ nhà ai như tao quan tâm mày, từ nhỏ đã bắt đầu, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa mày đến cung thiếu niên, cuối cùng cầu xin người ta cho mày đi học. Mày thì tốt rồi, trốn thi!" Hóa ra Thẩm Linh Kiều không phải không thi, là ngày đó thi cô ấy trực tiếp chạy trốn, khiêu vũ khiến cho áp lực của cô ấy quá lớn.
Thẩm Linh Kiều bướng bỉnh: "Mẹ có đánh chết con cũng vô dụng."
Trương Lị Lị lại giáng xuống thêm một cái: "Vậy bây giờ tao liền đánh chết mày, tao cũng bớt lo."
Thẩm Linh Kiều cũng không né nữa.
Trương Lị Lị vô cùng tuyệt vọng, nước mắt nước mũi nói: "Mẹ đặt tất cả hy vọng vào con, con không thể làm thế với mẹ. Con nhìn Tinh Tinh nhà người ta đi, lúc nhỏ bị vứt đến đây vô cùng đáng thương, nó cũng biết phải học tập thật giỏi, không tranh bánh bao chỉ tranh khẩu khí, sao con lại không muốn học theo gương tốt chứ?"
.......
Thẩm Tinh Lê đứng ngoài cửa, nghe thấy Thẩm Linh Kiều khóc tê tâm liệt phế. Thế nhưng bà nội không có ở nhà, nếu như bà ở nhà thì tuyệt đối không cho phép thím nổi điên đánh người thế này.
Đánh người thế này sẽ chết người.
Thẩm Tinh Lê đập cửa xông vào, ngăn trước mặt Thẩm Linh Kiều: "Thím, không cho thím đánh người."
Trương Lị Lị: "Tinh Tinh, cháu tránh ra cho thím."
Thẩm Tinh Lê kiên trì, đỡ cơ thể yếu đuối lại mỏi mệt của Thẩm Linh Kiều, nói: "Thím đánh như vậy người nhà cháu không chào đón thím, thím nhanh đi ra ngoài đi."
Trương Lị Lị tức giận: "Ha ha, tao đánh thì thế nào? Tao dạy dỗ con gái mình đâu có chỗ cho con nhóc như mày nói chuyện, nhanh tránh ra cho tao."
"Cháu báo cảnh sát." Thẩm Tinh Lê lấy điện thoại di động ra, đây là một cô gái nói một không hai, cô thật sự gọi điện báo cảnh sát: "A lô, ở đây là phòng 204 tòa 40 của tiểu khu Long Hoa, ở đây có bạo lực gia đình, làm phiền xuất cảnh xử lý một chút được không?"
Trương Lị Lị cho rằng chỉ làm dáng một chút thôi, cô lại thật sự bấm điện thoại, chỉ chốc lát sau bên ngoài tiểu khu xuất hiện tiếng còi báo động.
Thẩm Linh Kiều rất cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Lê, cô ấy cảm thấy mình sắp bị đánh chết rồi.
Trương Lị Lị nhanh chóng thừa dịp trước khi cảnh sát đến, lại đánh cho một cái hả giận.
Nhưng lần này Thẩm Tinh Lê ngăn lại, chày cán bột nện lên cánh tay cô, một mảng đỏ lập tức hiện lên, qua một lúc liền biến thành một mảng máu ứ đọng lớn.
Đau quá, từng giọt nước mắt lớn của Thẩm Tinh Lê đảo quanh trong hốc mắt.
Thẩm Tinh Lê ôm lấy Trương Lị Lị, để Thẩm Linh Kiều nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thím ngừng công kích, mình cũng chạy ra ngoài.
Hai người xuống lầu, chú cảnh sát vừa vặn tới, nhìn thấy hai cô bé vết thương chồng chất liền hỏi: "Cô bé, là cháu báo cảnh sát?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, chỉ chỉ vào nhà: "Người bạo lực gia đình ở bên trong."
"Đi, chúng ta vào xe." Cảnh sát Tiểu Trần nói.
Thẩm Linh Kiều cố nén đau đớn dẫn cảnh sát đi vào, dù sao người bên trong là mẹ mình, cô ấy không để Thẩm Tinh Lê đi vào: "Nhanh đến phòng khám xem một chút đi, em là người vẽ tranh, đừng để tay bị thương." Cũng bởi vì không muốn để cho Thẩm Tinh Lê nhìn thấy gia đình hỗn loạn của mình.
Thẩm Tinh Lê không nhịn được, nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống, vừa khóc vừa chạy tới phòng khám bệnh.
Thím thật sự quá độc ác.
Đi chưa được mấy bước đã đụng vào một lồng ngực mạnh mẽ.
Cô bị người ta ôm lấy, vòng tay sau thắt lưng, giọng nói quen thuộc vang bên tai: "Làm sao vậy cô bé?"
Thẩm Tinh Lê không lo được gì nữa, nâng cánh tay trắng nõn lên cho anh nhìn, trên đó có một vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Được người ta ôm vào lòng, lần này Thẩm Tinh Lê hoàn toàn không khống chế được nữa, gào khóc: "Em đau lắm." Cô gái nhỏ lo tay mình bị gãy xương, cổ tay của cô rất nhỏ gầy, không có thịt, xương cốt trực tiếp bị va chạm, mức độ đau đớn thật sự không phải người bình thường có thể chịu được.
"Bị ai đánh?" Ngôn Gia Hứa ôm cô không buông tay, ánh mắt bỗng nhiên tàn nhẫn, giọng điệu cũng không tự giác mà nặng thêm rất nhiều.
Thẩm Tinh Lê: "Bị thím đánh. Dùng chày cán bột." Cô đang làm nũng với anh, tố khổ với anh, cô bị người ta đánh, đau lắm, thật là khó chịu.
Ngôn Gia Hứa buông cô ra, trở tay bắt lấy cánh tay kia, đi lên lầu, muốn đi tính sổ.
Thẩm Tinh Lê không nhúc nhích, đứng tại chỗ nói: "Em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát ở trên lầu."
Cô kể ngọn nguồn cho anh nghe, là Trương Lị Lị muốn đánh Thẩm Linh Kiều, Thẩm Tinh Lê gặp nạn theo mà thôi.
Chuyện này không tốt để tham gia vào, sẽ ảnh hưởng cảnh sát xử án.
Thẩm Tinh Lê lại khóc thút thít, Ngôn Gia Hứa rất đau lòng, tâm tình phiền não, nhìn thấy cổ tay tinh tế đáng thương kia, lại một lần nữa ôm lấy cô: "Anh dẫn em đến bệnh viện trước, chụp X-quang kiểm tra."
"Huhuhu." Cô thật là uất ức, trước mặt Ngôn Gia Hứa cũng chỉ cố khóc mà thôi.
Ngôn Gia Hứa bị cô khóc cho không còn cách nào, cô gái nhỏ nũng nịu, nhát gan, rất uất ức, cơ thể đều co lại, không khác gì một đứa trẻ.
Anh nhìn cái trán ướt mồ hôi của cô, một chùm tóc dính lên da, giúp cô vén tóc, lau mồ hôi, áp đầu của cô gái nhỏ vào trong ngực mình, nói: "Được rồi, không khóc nữa."
Đối với thanh niên tuổi không lớn lắm như anh mà nói, có một loại cảm giác áy náy kỳ lạ của một người bố thiếu sót khi con gái trưởng thành.
Con gái lớn lên rất nhanh, quả thật mỗi ngày là một kiểu. Trước khi anh đi Anh, cô vẫn là một học sinh tiểu học thịt núc ních, mang cặp sách nhiều màu, dùng hộp bút chì có hình phim hoạt hình, nói xin chào sẽ cúi đầu, nói tạm biệt nhất định phải giơ bàn tay nhỏ lên.
Khi trở về cô đã là một học sinh trung học rồi, dáng vẻ thiếu nữ cao vút.
"Chậc." Ngôn công tử đứng một lúc, nhìn cái đầu tròn căng của cô gái nhỏ.
Cũng may cũng có vài thứ không thay đổi, ví dụ như cái miệng nhỏ thích ăn của cô.
Anh nhớ rõ một lần nào đó mình bị bệnh, đau họng uống siro ho Cấp Chi. Thẩm Tinh Lê biết là ngọt, lúc giúp đỡ mang sang vụng trộm nếm thử một miếng, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, cô bé bảy tám tuổi nào đó lộ ra nụ cười hài lòng.... Chuyện này bị hai bà nội cười nhạo rất lâu.
Hiện tại, cô đã nhổ sạch nho lúc đầu đưa cho mình rồi.
Là muốn tặng một tên thổ phỉ nho cho anh sao?
Thấy khuôn mặt Ngôn Gia Hứa biểu lộ "Em xác định là đưa cho anh?", Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng sờ sờ miệng của mình, nói khẽ: "Em về nhà lấy một khay nữa, nhà em có nhiều lắm."
Anh muốn ăn bao nhiêu cũng có.
Cô bé vừa đứng dậy muốn đi đã bị Ngôn Gia Hứa xách lấy phía sau cổ áo. Anh không nắm chắc độ mạnh yếu, cũng không biết hiện tại Thẩm Tinh Lê nặng bao nhiêu, suýt chút nữa là nhấc cô lên, chân cũng rời đất rồi.
Thẩm Tinh Lê: "...."
Nhớ tới lần đầu tiên gặp nhiều năm trước, anh ghét bỏ cục thịt nhỏ bẩn thỉu, trực tiếp nhấc cô bé dưới đất lên.
Anh buông lỏng tay ra, hơi lạnh đầu ngón tay xẹt qua phần da thịt non mịn ở gáy cô, rất nhanh dời đi, cười nói: "Không cần đâu."
"Nhưng mà bà nội em...." Sẽ trách em, cô gái nhỏ lo lắng ngó ngó cửa sổ trên lầu.
Ngôn Gia Hứa hiểu ra: "Thì nói là anh ăn."
Thẩm Tinh Lê lại vui vẻ nhét một quả lại một quả vào miệng.
Ngôn Gia Hứa ngồi xuống, bắt chéo chân, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Nào, nói chuyện với anh một chút."
"À."
"Gần đây thi cử thế nào?"
"...."
Việc học của Thẩm Tinh Lê đương nhiên là không cần ai phải lo lắng, nhưng mà có loại nói chuyện phiếm như thế sao? Mở miệng đã hỏi thành tích.
Cô rũ mí mắt, còn có lỗ tai, không có tâm tình gì.
Thẩm Tinh Lê ngồi gần, ngửi được trên người Ngôn Gia Hứa có luồng hương thơm nhàn nhạt, có thể là mùi nước hoa của anh. Cô biết con trai ở tuổi này, bước vào xã hội sẽ chú ý rất nhiều, cũng khéo léo hơn nhiều.
Cô hâm mộ nhìn thoáng qua "Chàng trai khéo léo".
Mình cũng rất muốn lớn lên.
Mặc dù không quá muốn nói chuyện thành tích với Ngôn Gia Hứa, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói về thành tích bảy môn trước mắt, cuối cùng bổ sung: "Thứ hạng thi tháng là thứ mười ba của lớp." Lại bổ sung: "Quan trọng là mười hai bạn học đứng trước đều rất lợi hại."
Tâm thái học hành của Thẩm Tinh Lê chính là như vậy, cứ cố gắng hết mình là được, cũng không nhất định phải vượt qua người nào. Đương nhiên đạt được mục đích là tốt nhất, không đạt được thì tự mình tiếp tục cố gắng thôi, không cần phải quá xoắn xuýt.
Đây chính là điểm khác nhau của cô và Thẩm Linh Kiều.
Bởi vậy, việc học của Thẩm Tinh Lê có vẻ luôn luôn rất nhẹ nhàng.
Cô càng nói càng hăng say, chỉ là cảm nhận được hơi thở ấm áp sau khi tắm của anh, không hiểu sao hơi đỏ mặt, có phải là khoảng cách quá gần không?
Ngôn Gia Hứa cũng thế, nhìn thấy cô gái nhỏ duỗi ra hai cái chân dài tinh tế, trắng nõn một vết sẹo cũng không có, mang dép lê rất đẹp, xinh xắn lung linh, ngón chân nhọn mang theo một chút màu hồng khỏe mạnh.
Anh đang nghĩ, cô thật sự trưởng thành rồi.
Ngôn Gia Hứa có chừng có mực mà dời ánh mắt đi, cong khóe môi cười cười, anh vốn không nghe, sau khi xuất thần mấy giây thì giải thích: "Hai năm nay anh không ở nhà, không rõ tình hình của em. Muốn quan tâm em một chút."
Học tập không phải vĩnh viễn là chủ đề ở trẻ con sao?
Thẩm Tinh Lê chăm chú "Báo cáo" xong, tội nghiệp hỏi: "Em có thể tiếp tục ăn không?"
Anh cười vò đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em ăn đi."
"Ừm." Cảm nhận được bàn tay ấm áp trên đầu, rất chân thực, khẩu vị của Thẩm Tinh Lê tốt hơn ngoài ý muốn.
Hai người ở dưới lầu, Thẩm Tinh Lê lại ăn nho một lúc nữa, cuối cùng cũng ợ hơi. Mùa hè có không ít muỗi, Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, dùng di động quạt chân cho cô, phòng ngừa muỗi đốt cô.
Người không rõ chân tướng nhìn thấy sẽ thật sự cho rằng Ngôn tiểu công tử xuống lầu cho mèo hoang ăn.
Lúc Thẩm Tinh Lê ăn xong quả cuối cùng, điện thoại của Ngôn Gia Hứa vang lên, là Tống Vũ gọi điện thoại tới. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai cũng không có gì làm, nhóm con trai muốn hẹn ra ngoài uống rượu.
Ngôn Gia Hứa nói: "Ở đâu."
Tống Vũ ở trong điện thoại nói: "Quán đồ nướng Đông Bắc ở đầu phố."
"Được, tớ đưa cô bé về rồi ra."
"Nhanh lên một chút."
Thẩm Tinh Lê nghe được hai chữ "Đồ nướng" thì mím mím môi.
Ngôn Gia Hứa đứng dậy: "Đi thôi. Về nhà."
"Chỉ có hai bước đường thôi, tự em đi lên được rồi."
Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm vào mắt cô, kiên trì nói: "Anh nhìn em đi lên lầu." Anh đưa tay cho cô.
Thẩm Tinh Lê nắm chặt bàn tay anh, mượn lực đứng lên, lưu luyến không rời mà đi về.
Anh ơi, anh nhìn thấy ánh mắt khát vọng của em sao?
Tinh Tinh cũng muốn ăn đồ nướng.
Rất muốn ăn.
Sắp không nhịn được nữa rồi.
Được rồi, bà nội Thẩm Tinh Lê tuyệt đối không cho cô bé ăn thực phẩm bẩn ở bên ngoài, những năm này, ngay cả thức ăn ngoài cô cũng chưa từng ăn.
Ngôn Gia Hứa đưa tay vào trong túi quần thể thao, ở sau lưng cô nhìn cô lên lầu.
Thẩm Tinh Lê thở dài.
Ba giây sau, cô nghe thấy một tiếng cười "Phụt", sau đó là giọng nói của Ngôn Gia Hứa: "Tinh Tinh."
Là giọng điệu cưng chiều.
"Hả?" Cô quay đầu nhìn anh.
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, chỉ là vươn tay về phía cô, khóe miệng cong cong, cười nhạt, làm tư thế mời.
Thẩm Tinh Lê chạy tới cầm tay anh.
Đây là lần thứ hai trong tối nay.
*
Bảy tám giờ ngoài đường rất ồn ào, người người qua lại.
Ngôn Gia Hứa từ bỏ lái xe, đẩy xe đạp ra, dù sao cũng không xa.
Thẩm Tinh Lê leo lên chỗ ngồi phía sau, lúc đầu Ngôn Gia Hứa muốn nhắc nhở cô đừng để chân chạm đất, quay đầu nhìn, phát hiện ra chân của cô bé nào đó đu đưa trên không, căn bản không chạm đất.
Là anh quá lo lắng rồi.
Nhưng mùa hè Thẩm Tinh Lê mặc quần đùi áo ngắn tay, quần áo rất mỏng, ngồi ở phía sau xe mông bị cấn rất đau.
Thẩm Tinh Lê hiểu rõ sự đau đớn đó, lại bước xuống, do dự.
Ngôn Gia Hứa đã cởi áo sơ mi trên người ra, lót ở chỗ ngồi phía sau, vỗ vỗ nói: "Ngồi lên đi."
Hóa ra anh đều hiểu.
Gió đêm hè thật ra rất dễ chịu, thảo nào có nhiều người thích dắt chó tản bộ như vậy.
Gió mát lướt nhẹ qua mặt, Thẩm Tinh Lê thoải mái than thở một tiếng: "Woa a ~~"
Ngôn Gia Hứa ở phía trước cong cong môi cười.
Bởi vì vừa mới thấy dáng vẻ anh tắm xong không mặc áo, trong lòng Thẩm Tinh Lê vẫn luôn trốn tránh. Nhất định phải duy trì khoảng cách cơ thể với Ngôn Gia Hứa.
Cô gái nhỏ nghiêng người ngồi phía sau xe đạp, ngón tay nắm một góc áo màu trắng của anh, mỗi bên một góc, nhẹ nhàng nắm, cực kỳ quy củ.
Phía trước là một vạch giảm tốc, dù là xe đạp đi nhanh qua cũng xóc nảy.
Ngôn Gia Hứa không chút suy nghĩ, chỉ có bàn tay đưa ra phía sau, bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, kéo về phía trước người mình một cái, đe dọa cô: "Trẻ con làm sao lại không nghe lời? Đợi chút nữa xóc một cái em sẽ bay ra ngoài."
Nhưng chiếc xe này rất cool, được Ngôn Gia Hứa cải tiến, mang theo máy gia tốc, rất nhanh đã chạy qua vạch giảm tốc.
Bởi vì quán tính, mặt và cơ thể Thẩm Tinh Lê thẳng tắp nhào về phía sau lưng anh.
Một câu "Cân nặng của em hẳn là không bay được" còn chưa nói ra miệng thì gương mặt của cô đã dính sát vào tấm lưng rộng lớn của anh rồi.
Bàn tay nhỏ mềm núc ních còn đang ở trong tay anh, nghĩ thầm, là nên để cô nắm lấy quần áo mà không phải là eo của mình.
Phía sau có thể cảm nhận được xúc cảm khác thường, đôi môi Tinh Tinh mềm mại, bởi vì ăn nho mà lành lạnh, cách một lớp vải áo thun cotton thật mỏng mà truyền đến lớp da sau lưng anh.
Mềm mại, tinh tế, lạnh ngắt.
Còn có gương mặt mập trẻ con của cô, dán chặt lấy anh, mềm mại.
Trong đêm hè mang đến cho anh một tia xao động.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô gái nhỏ không tự biết, bởi vì "sự cho phép" và "mệnh lệnh" của anh mà hai tay vòng qua eo ôm lấy anh.
Không nên quá thân cận. Anh nghĩ, cô đã trưởng thành, mười lăm tuổi rồi.
Bởi vì vừa mới bị xóc mà Thẩm Tinh Lê cũng sợ, thế này có mười phần cảm giác an toàn, còn thỏa mãn cười cười nói: "Thế này thì em sẽ không bị bay ra ngoài nữa."
Ngôn Gia Hứa bực bội "Ừm" một tiếng, không quan tâm.
Lại một trận gió lạnh thổi đến, một sợi tóc bên tai cô nhẹ nhàng quét qua cánh tay anh... liên tục quấy rối.
*
Lúc đến quán đồ nướng Đông Bắc thì đã kín người hết chỗ, Ngôn Gia Hứa vui mừng vì đã không lái xe tới.
Bởi vì vốn dĩ không có chỗ đậu xe.
Bàn mà họ đặt đã có ba người.
Theo thứ tự là Tống Vũ, Cốc Dương, còn có một cô gái nào đó không quen.
Tổ hợp bốn thiếu niên, Lục Ấn Xuyên đi Đức, Cốc Dương và Ngôn Gia Hứa học Đại học Khai Thành, về phần Tống Vũ.
Ừm, tên của anh ta không hợp với sinh viên trong danh sách đại học Khai Thành hiện tại.... Cuộc sống cặn bã, không cần để ý chi tiết.
Tống Vũ không nghĩ tới Ngôn Gia Hứa lại nhanh như vậy còn mang theo Thẩm Tinh Lê, con gái ruột cũng không như vậy nhỉ, đơn giản chính là một người cha già với trái tim tan nát,
Cuồng con gái!
Anh ta lên tiếng chào hỏi Thẩm Tinh Lê, nhìn về phía Ngôn Gia Hứa: "Cậu nhận quả lê mập làm con gái nuôi rồi à? Đi đâu cũng mang theo."
Ngôn Gia Hứa không quan tâm đi ngang qua anh ta, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên: "Cậu gọi bố ngược lại tớ nhận được."
Vẻ mặt Tống Vũ vặn vẹo, mắng: "Súc sinh!"
Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không thèm để ý, lười biếng cười, lúc quay đầu mới ý thức được bên cạnh có một cô gái nhỏ đi theo nên không thể nói lung tung được, bởi vậy thời gian sau này anh đều tận lực nhắc nhở mình, không nên nói lung tung làm hư trẻ con.
Thẩm Tinh Lê thấy xung quanh đều là con trai trưởng thành, có một vài người mặc áo sát nách uống rượu, thân người còn có hình xăm, không tự chủ được bắt lấy cánh tay Ngôn Gia Hứa.
Cô gái tóc dài ngồi cùng bọn họ chủ động lên tiếng chào hỏi Ngôn Gia Hứa: "Hi, chào học trưởng."
"Ừm." Anh trầm thấp đáp lời, không có phản ứng gì đặc biệt.
Cô gái tóc dài này tên là Thiện Vi Vi, là sư muội của Cốc Dương, tối nay cùng nhau làm thí nghiệm về trễ nên thuận tiện ra ăn một bữa cơm.
Không nghĩ tới có thể nhìn thấy Ngôn Gia Hứa.
Trước khi Ngôn Gia Hứa đi Anh đã rất nổi tiếng ở Đại học Khai Thành. Hai năm học thứ nhất thứ hai, quanh năm chiếm lấy ngai vàng hạng nhất khoa máy tính. Phòng thí nghiệm của trường tiếp nhận hạng mục của xí nghiệp, người trâu bò của Đại học Khai Thành quá nhiều, cạnh tranh giống như thần tiên đánh nhau, anh càng là trực tiếp quét sạch giống như học trưởng cấp cao.
Sau khi công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng kia hợp tác với sinh viên của trường thì trực tiếp đề nghị Ngôn Gia Hứa. Nhưng anh không nhận, bởi vì không có hứng thú.
Tiếp nhận hạng mục kia cũng chỉ bởi vì anh nhất thời cao hứng.
Sau đó nhanh gọn đi Anh làm sinh viên trao đổi.
Mọi người đều biết vị này lợi hại, người trâu bò nhất của khoa máy tính, chỉ là không gặp ai.
Thiện Vi Vi khâm phục trong đại học còn có thể tự ràng buộc như thế, dốc lòng làm người học thuật, đã từng rất muốn nhìn thấy chân dung. Vốn cho rằng học trưởng khoa máy tính hẳn là mặc áo sơ mi ca rô của lập trình viên vạn năm không đổi, đầu húi cua, có lẽ tóc cũng rụng không còn lại bao nhiêu, bụng phệ.
Không nghĩ tới lại là một soái ca thế này.
Chiều cao này, chắc tầm một mét chín nhỉ.
Còn có khuôn mặt của mối tình đầu, nói là người mẫu tạp chí cũng có người tin đó.
Thấy Ngôn Gia Hứa cũng không tính là nhiệt tình, Thiện Vi Vi quyết định ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình trước, ra vẻ thận trọng một khoảng thời gian rồi lại nói.
Bởi vì không ngờ anh sẽ mang theo một người nữa, cái bàn vuông nhỏ bốn mặt thì ba mặt đã có người ngồi rồi. Một mặt trống không bên kia, bên trái là Thiện Vi Vi, bên phải là Tống Vũ.
Vốn là hai cô gái ngồi chung một mặt là được rồi, sẽ không ngại chen chúc, lúc Thiện Vi Vi vừa muốn chuyển vị trí thì Ngôn Gia Hứa nói ông chủ mang tới một cái băng ghế dài, để Thẩm Tinh Lê và mình cùng ngồi chung một mặt, kề sát Thiện Vi Vi. Mình thì kề sát Tống Vũ.
Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê nhét chung một chỗ, cánh tay gần như kề sát vào nhau.
Thiện Vi Vi vốn muốn ngồi bên cạnh Ngôn Gia Hứa, có thể hỏi một vài vấn đề, nhưng ở giữa có một cô gái nên rất không tiện.
Thẩm Tinh Lê nhìn trừng trừng cà nướng và đùi gà trước mặt, cô vẫn còn có chút thẹn thùng.
Dù sao, còn chưa có ai nhiệt tình khách sáo nói với cô: "Tinh Tinh, ăn đi ăn đi, không mập đâu...."
Ngôn Gia Hứa một tay mở một bình rượu ra, rót vào trong miệng ực một hớp, thuận tay lấy đùi gà cho Thẩm Tinh Lê, dịu dàng nói: "Ăn đi, thỉnh thoảng ăn một chút không mập đâu."
Anh giống như rất hiểu cô.
Thẩm Tinh Lê xoa xoa bàn tay, kích động.
Tống Vũ không nhịn được cười nói: "Ngôn công tử, cậu dỗ cô bé sao giống như dỗ bạn gái vậy?" Mỗi một người bạn trai nhìn chằm chằm bạn gái đều là nhu cầu sinh dục cực mạnh rồi nói: "Không mập không mập, em yêu em không mập chút nào."
"Hửm?" Ngôn Gia Hứa trợn mắt nhìn anh ta.
"Không mập không mập, người trong nhà các cậu lừa gạt lẫn nhau như thế, không tốt lắm đâu."
"Ý kiến rất lớn?" Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng mở miệng, lại thuận tay lấy mấy con tôm cho Thẩm Tinh Lê nói: "Cô bé nhà tớ dựa vào thịt để trưởng thành, cậu lại vô duyên vô cớ nói một trận, chầu này cậu thanh toán."
Thẩm Tinh Lê: "...."
Tống Vũ nện lên đất: "Ngôn nhà giàu, cậu thật là vô sỉ."
"Khách khí."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ tới đồ ăn của những người trong xã hội lại cay như vậy, cô vừa cắm đầu ăn rất vui vẻ vừa cay lè lưỡi.
"Cay quá." Nước mắt đều muốn tuôn trào rồi.
Ngôn Gia Hứa gọi ông chủ tới: "Làm phiền cho tôi một chai Sprite lạnh."
"Hết Sprite rồi, bia đi."
"Coca Cola thì sao?"
"Cũng hết rồi, ngoại trừ bia thì đồ uống đều hết rồi, chỉ còn nước lọc có cần không?"
Thẩm Tinh Lê tiếp tục lè lưỡi, môi đều đỏ lên, Ngôn Gia Hứa thỏa hiệp: "Được."
Thế nhưng Thẩm Tinh Lê không muốn uống nước sôi để nguội, quá nóng, sẽ khiến cho mình càng cay hơn. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bia ướp lạnh trọng tay Ngôn Gia Hứa, đến gần muốn uống.
Anh nói: "Không được, đây là rượu."
Ánh mắt Thẩm Tinh Lê khẩn cầu: "Cho em uống một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi."
Nhưng cô chưa đến tuổi vị thành niên, Ngôn Gia Hứa lấy đũa dùng một lần, nhẹ nhàng dính một chút bia, đưa tới bên miệng cô: "Em thử một chút."
Thẩm Tinh Lê duỗi đầu lưỡi màu hồng ra, quét một cái trên chiếc đũa, ơ, có hương vị lúa mạch, hương vị tổng thể rất kỳ lạ, khí ga xông vào xoang mũi, rất kích thích.
Cô lắc đầu: "Em không nên uống."
"Ừm. Ngoan." Anh thu đũa lại: "Chờ nước lạnh một lúc rồi uống, chịu đựng một chút."
Thẩm Tinh Lê nghe lời gật đầu.
Cốc Dương không lên tiếng, yên lặng nhìn.
Tống Vũ âm thầm xì một tiếng, tên Ngôn Gia Hứa uy hiếp này, hầu hạ trẻ con rất có nề nếp, nhiều năm như vậy không uổng công luyện tập.
Sau này ai làm bạn gái anh nhất định là hạnh phúc chết đi được, đầu tiên là có thể hưởng thụ được kinh nghiệm hai mươi năm lão luyện hầu hạ trẻ con chuyên nghiệp!
Nhìn dáng vẻ này, việc tốt dáng người đẹp tính cách tốt, còn là một kẻ nhỏ mọn tỉ mỉ.
Đương nhiên việc tốt là anh ta đoán, dù sao anh ta cũng chưa từng thử. Nhưng đoán chừng là chắc chắn thoải mái.
Thiện Vi Vi nhìn tất cả, hỏi Thẩm Tinh Lê: "Hai người là anh em?"
Thẩm Tinh Lê bị hỏi khó rồi, bọn họ là hàng xóm, nhưng so với hàng xóm bình thường thì thân thiết hơn một chút. Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng giống người một nhà hơn. Cô nhìn về phía Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa do dự một chút, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Thẩm Tinh Lê cũng tán đồng gật đầu.
Cốc Dương và Ngôn Gia Hứa trò chuyện về vấn đề học tập, Thẩm Tinh Lê chỉ chú ý đến ăn.
Tất cả mọi người cùng khóa, gặp phải vấn đề thi nghiên cứu và chọn nghề nghiệp, nhưng bố mẹ Ngôn Gia Hứa đều là nhà lớn nghiệp lớn, có lẽ so với người bình thường thì có nhiều lựa chọn hơn.
Cốc Dương nói: "Bên công ty Tín Nghi trả lời tớ rồi, tuần sau thực tập." Tín Nghi là một công ty trò chơi rất nổi tiếng, thị chúng rất rộng, danh tiếng cũng tốt.
Hạng mục trước đó Ngôn Gia Hứa làm chính là của bọn họ.
"Cậu đi không?" Cốc Dương hỏi: "Bọn họ vẫn muốn đào cậu qua đó."
Không chỉ có Tín Nghi, bởi vì anh còn niên thiếu mà đã thành danh từ hạng mục kia nên rất nhiều công ty game đều thưởng cho Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa lắc đầu, anh không có hứng thú với trò chơi, hai năm trước từng thử một lần, chơi một chút là được rồi.
Anh cong đôi chân dài ngồi trên băng ghế, làm thế nào cũng không thoải mái, đành phải mở rộng chân, đụng phải Thẩm Tinh Lê, cô bé không có phản ứng. Ngôn Gia Hứa không để ý nhiều, cũng chỉ là quần cọ xát một chút mà thôi.
"Tớ rất hứng thú với hạng mục trên tay giáo sư Lưu, chuẩn bị đến chỗ ông ấy."
Cốc Dương hiểu được: "Cậu muốn thi làm nghiên cứu sinh của ông ấy?"
Ngôn Gia Hứa thừa nhận, nói ra mục đích quan trọng nhất: "Có thể tiếp xúc hạng mục."
Trò chuyện nhiều nên hơi khát nước, anh thuận tay sờ lon bia trong tay, vậy mà lại trống không.
Một giây sau, cô gái nhỏ mềm mại mặt nóng hổi ngã nghiêng lên cánh tay anh, cô say rồi.
Cũng chỉ uống nửa lon bia còn lại của anh mà đã say rồi.
Trẻ con lớn rồi, không nhìn một lúc liền rất không nghe lời.
Ngôn Gia Hứa lui lại một chút, Thẩm Tinh Lê tiếp tục đổ tới. Tay trái anh đỡ lấy đầu cô, mở bàn tay phải, tiếp được khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay của cô, Thẩm Tinh Lê dễ chịu hơn một chút, chẹp chẹp miệng, tựa như còn đang thưởng thức hương vị đùi gà vừa rồi.
"Không phải chứ." Tống Vũ quơ quơ tay trước mắt Thẩm Tinh Lê, hoàn toàn mất ý thức rồi: "Sao quả lê mập lại đáng yêu như vậy, nửa ly đã ngã ha ha ha."
Ngôn Gia Hứa không có tâm tình đùa giỡn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, anh xoay người, cơ thể cô gái nhỏ toàn bộ đổ tới, hơi thở mềm mại phả vào mặt.
Xích lại gần nhìn, lông mi của cô lại dài như vậy, mặt lại nhỏ như vậy.
Rất đáng yêu, rất xinh đẹp.
Anh tự giễu giễu cười cười, sau này lớn lên không biết tiểu tử thúi nào sẽ được hời.
Sau khi thành niên cơ hội cho những người bạn gặp mặt ít đi, vốn định trò chuyện nhiều thêm một chút, nhưng trong tay anh có một cô bé uống say, không thể không về.
Anh xoay người, một tay ôm xuyên qua chân cô, một tay ôm vòng eo nhỏ uyển chuyển của cô: "Tớ đi trước, lát nữa nói."
Cả buổi tối, Thiện Vi Vi đều không thể nói một câu với Ngôn Gia Hứa, không khỏi nhụt chí.
Đoạn sau ------ đường phân cách
Ngày hôm sau Thẩm Tinh Lê thức dậy ở Ngôn gia thì anh đã đi rồi.
Cô ngủ trên giường của anh, đắp một cái chăn mới. Mà anh ngủ trên ghế sô pha trong thư phòng, Thẩm Tinh Lê kiểm tra ghế sô pha, đã rất lạnh rồi, anh đi rất sớm.
Lúc nhỏ Thẩm Tinh Lê thường xuyên chơi ở Ngôn gia, chơi mệt rồi thì ngủ trên giường nhà người ta.
Nhưng lớn lên một chút thì hiểu chuyện hơn nên rất ít khi như vậy.
Tối hôm qua sau khi Thẩm Tinh Lê ngủ Ngôn Gia Hứa cố ý gọi điện thoại cho bà nội Thẩm, không nói với bà cụ là Thẩm Tinh Lê uống say, chỉ nói dẫn cô ra ngoài ăn, có thể sẽ trở về muộn, bảo bà không cần đợi cửa, ngủ trước đi.
Bà nội Thẩm yên tâm về Ngôn Gia Hứa.
Cô cẩn thận giúp anh sắp xếp giường chiếu, còn có ghế sô pha trong thư phòng, sau đó mới rời khỏi.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Cô không nhớ rõ nữa.
Mình đi ăn đồ nướng, sau đó thì sao? Cay quá, cô lấy ly của anh để uống rượu, rượu rất khó uống, hương vị là lạ, nhưng lại giải khát còn hết cay, cô không nhịn được.... sau đó thì không nhớ rõ nữa.
Hình như là uống say?
Thẩm Tinh Lê về nhà mình, bà nội đã rời giường, đang muốn đi ra ngoài gọi cô, lần này lại tốt rồi, đụng phải ở cửa.
Bà nội nói: "Đúng lúc, đi ra cổng ăn sáng đi, bánh bao hấp và sữa đậu nàng."
"Dạ." Dù sao Thẩm Tinh Lê mỗi ngày ăn cháo cũng chán rồi, hiếm khi được đổi khẩu vị.
Cô vào nhà thay đồ rồi mới ra ngoài.
Tiểu khu sau buổi sáng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Hai bà cháu ngồi trong tiệm ăn sáng, Thẩm Tinh Lê vừa ăn bánh bao vừa nhớ lại xem mình còn việc gì chưa hoàn thành.
Sắp đến nghỉ hè rồi, bà nội hỏi Thẩm Tinh Lê: "Nghỉ hè cháu muốn đi đâu chơi, bà nội cho tiền, cháu cứ chơi thỏa thích, khi về đã vào sơ tam rồi, phải cố gắng học tập."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ ra nơi nào tốt, bà nội nhắc nhở: "Hay là về nhà hai tháng đi." Bà cụ nói đến nhà bố mẹ của Thẩm Tinh Lê.
Cô bé cắn bánh bao hấp, chất lỏng thuần hương nồng đậm chảy ra, suy tư thật lâu.
Cô nói: "Cháu không muốn đi."
"Vì sao? Đó chính là bố mẹ đó."
Thẩm Tinh Lê cũng không nói, dù sao cũng ở đây mười năm rồi, chiếm cứ phần lớn thời gian cuộc đời của cô. Nói thật, khoảng thời gian khi cô năm tuổi vui vẻ bên cạnh bố mẹ cô đều quên gần hết rồi, có lúc thường nghĩ không ra nhà mình ở hướng nào, nghĩ không ra dáng vẻ đồng bọn hồi nhỏ của mình, cũng không nhớ nổi mẹ dỗ mình ngủ là dáng vẻ gì.
Thật là đáng thương, cô đều quên hết rồi.
Điều có thể nhớ được cũng chỉ có sau khi cô lớn lên, nhìn mẹ ôm Tiểu A Lực, dỗ cậu bé ngủ, cho cậu bé ăn cơm.
Mà cô cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, làm một khán giả.
Không có đứa trẻ nào bị bố mẹ vứt bỏ còn có thể ngây thơ hồn nhiên cho rằng sự yêu thương của bố mẹ là vô tư.
Tâm tư Thẩm Tinh Lê đơn thuần là bởi vì không nguyện ý suy nghĩ về ai quá sâu, nghĩ quá xấu, nhưng cô cũng không phải ngốc.
Thật là không công bằng, nếu như hai đứa trẻ đều liên quan đến bố mẹ thì dựa vào cái gì mà cô bị đưa đi chứ?
Trong lòng cô toàn bộ đều là oán hận, không oán trách ra mặt là tố chất của cô.
Lúc nhỏ bố mẹ đến thăm cô, hứa hẹn vô số lần sẽ lập tức đưa Tinh Tinh về nhà, sau đó là vô số lần nuốt lời.
Buổi sáng cô bé thức dậy, tìm người khắp phòng, cũng chỉ có căn phòng trống vắng vẻ, bố mẹ lại một lần nữa vụng trộm rời đi, bàn tay nhỏ của cô lau nước mắt, tự an ủi mình: "Tinh Tinh không khóc, Tinh Tinh không khóc."
Sau này gặp ác mộng chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm.
Bởi vì không muốn bị chị họ chế giễu.
Đối với bố mẹ mà nói, cô chính là một con chó con đáng thương, để ở đâu cũng không đáng kể.
Bà nội Thẩm ôm lấy Tinh Tinh: "Được, Tinh Tinh vẫn luôn là bảo bối của bà nội, ai cũng không cướp đi được."
"Vâng."
Cũng may cô đã lớn lên rồi, không còn sợ hãi nữa.
Ăn xong trên đường trở về, chiếc điện thoại cũ của bà nội vang lên, là Thẩm Linh Kiều gọi điện đến.
Điện thoại của Kiều Kiều vừa kết nối liền bắt đầu khóc.
Cô ấy nói với bà nội, mình thật sự không chịu được nữa, cơ thể rất mệt mỏi, áp lực tinh thần cũng rất lớn. Tuyển chọn đi Nga biểu diễn cô không được chọn, bị Trương Lị Lị mắng chửi một trận, nói nhiều năm tinh lực tiền tài tất cả đều đổ sông đổ biển.
Ý tứ chính là Kiều Kiều phải bồi thường tiền.
Bà cụ Thẩm cũng sốt ruột, an ủi Kiều Kiều, để cô ấy ở trường học thật tốt trước, bà gọi điện cho Trương Lị Lị.
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên rất đồng tình với Thẩm Linh Kiều, nhưng không biết nên giúp đỡ cô ấy thế nào.
Nhưng đồng thời cũng may mắn, mình có một bà nội hiền lành lại tiến bộ. Nếu như không phải bà nội mình có khả năng lớn đi nhầm đường lạc lối.
Sau khi kết thúc nghỉ hè, Thẩm Tinh Lê lên sơ tam, thời gian ngoài giờ học vô cùng ít ỏi.
Cũng rất ít khi nghĩ đến những chuyện hỗn tạp kia.
Thẩm Linh Kiều vẫn rất tốt ở trường học vũ đạo, bà nội đã giải quyết chuyện đó rồi, tất cả bình an vô sự.
Có một việc, chính là Ngôn Gia Hứa chuyển ra khỏi tiểu khu Long Hoa, anh thi đậu nghiên cứu sinh của đại học Khai Thành, đi theo giáo sư Lưu cả ngày ở trong phòng thí nghiệm.
Anh tìm một căn nhà ba phòng ở gần trường, thuận tiện cho công việc.
Đương nhiên, dù anh có ở tiểu khu này thì một tuần cũng chỉ về một lần mà thôi.
Vào ngày dọn nhà, Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách đi ngang qua, Ngôn Gia Hứa vỗ vỗ đầu cô, cho cô địa chỉ chỗ ở mới: "Có chuyện gì thì đến tìm anh, phần lớn thời gian anh đều ở đó."
Tâm tình vốn có chút phiền muộn của Thẩm Tinh Lê lập tức tan thành mây khói, chỉ cần có thể tìm anh là được rồi.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: "Vậy anh có cho người khác không."
Ngôn Gia Hứa buồn cười đánh giá cô bé, nhéo cái tai màu hồng của cô một cái: "Con bé này, vẫn rất bá đạo."
Thẩm Tinh Lê nhếch môi.
Anh đáp lại vừa lòng cô: "Ngoại trừ nhân viên quét dọn thì chỉ có một mình con quỷ như em mới biết, hài lòng chưa?"
"Ừm." Ánh mắt cô cười đến híp lại: "Hài lòng."
Thẩm Tinh Lê kẹp địa chỉ chỗ ở của anh vào trong quyển sách, thật ra đã lẩm nhẩm nhiều lần đã sớm nhớ kỹ trong lòng rồi.
Nhưng cô không đến chỗ anh lần nào.
Một năm sơ tam này trôi qua rất suôn sẻ.
Suôn sẻ có nghĩa là, ngoại trừ học tập gian khổ thì không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngôn Gia Hứa cũng sẽ định kỳ về thăm bà nội Ngôn, lúc đó hai người sẽ gặp mặt.
Kết thúc sơ tam, Thẩm Tinh Lê thuận lợi thi vào được trường trung học thuộc đại học Khai Thành, lấy bốn người có thành tích tốt nhất. Cũng làm bà nội sướng đến phát rồ rồi, bà cụ thích náo nhiệt, mời bạn bè thân thích đến nhà ăn cơm. Bố mẹ Thẩm Tinh Lê cũng tới, mang theo con trai A Lực.
Tiểu A Lực năm nay mười một tuổi, lên lớp năm, rất nghịch ngợm, Tằng Hồng đuổi theo sau mông cậu bé mới có thể phòng ngừa cậu bé gây thiệt hại.
Lúc Tằng Hồng bận bịu ứng phó với khách khứa, Tiểu A Lực muốn vào phòng Thẩm Tinh Lê.
Còn chưa đẩy cửa ra, bà nội Thẩm bỗng nhiên chặn trước cửa, mặt mũi hiền lành bỗng nhiên nghiêm túc, nói với A Lực: "Phòng của chị cháu không được tùy tiện bước vào. Cẩn thận làm hư đồ đạc của chị."
Mặc dù lời bà nói có ý tứ trung lập, nhưng thật ra mang theo một chút thành kiến.
Thành kiến này bắt nguồn từ Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng. Bà nội Thẩm thích Tinh Tinh nhưng không thích người nhà này, nhân tiện cũng không thích A Lực cướp đi tất cả sự yêu thương của Tinh Tinh.
Tình cảnh này vừa lúc bị Tằng Hồng đứng ở cửa nhìn thấy, trong lòng bà ta rất khó chịu nhưng nhất thời cũng không nói gì.
Đặc biệt là ông cậu Thẩm Tinh Lê lôi kéo tay bà nội Thẩm, chân thành nói: "Đứa trẻ Tinh Tinh này rất không dễ dàng, chị nhìn con bé bây giờ lớn lên tốt biết bao, lúc nhỏ chịu những khổ sở kia cũng có thể được bù đắp lại, con bé có lễ phép, trong lòng thiện lương còn cố gắng, ai có thể nhẫn tâm không thương yêu đứa trẻ như vậy chứ?"
Còn nói: "Đương nhiên, tất cả đều là sự cố gắng của chị dâu, chị dụng tâm nuôi dưỡng con bé, không hề từ bỏ nó."
Bà nội Thẩm xúc động lau nước mắt, thật ra trong lòng rất chua xót. Vừa nghĩ tới khoảng thời gian kia của Thẩm Tinh Lê, cô bé luôn thấy ác mộng, nửa đêm khóc rống lên, người lớn trẻ con đều cực kỳ vất vả.
"Đứa trẻ ngoan, tôi cũng không có yêu cầu gì khác."
"Đúng vậy."
Đây cũng là đâm dao lên người Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng, hai vợ chồng anh nhìn em, em nhìn anh, nhìn nhau không nói gì.
Thẩm Tinh Lê cũng không có những lời khác muốn nói với bố mẹ, mỗi giây mỗi phút đều lễ phép cười, rất đáng yêu, nhưng đối đãi với bọn họ giống như là thân thích.
Biết rõ lúc này rốt cuộc không thể để con gái trở về bên cạnh mình nữa, hôm sau hai vợ chồng mang theo A Lực rời đi.
Sau này lại giải thích với Thẩm Tinh Lê vậy.
Ngày ấy ăn cơm, Thẩm Vĩnh Hổ vui tươi hớn hở bận trước bận sau, đặt quán cơm, đặt xe, dù sao thì Thẩm gia hiếm có được một đứa trẻ có thể có tên xếp hàng đầu trong cuộc thi thành tích thành phố. Ngay cả ông cũng đắc ý nói cho người khác biết: "Cháu gái tôi, lớn lên gần bên tôi, hạng tư toàn trường thi đậu vào trung học Khai Thành."
Mặc dù Thẩm Tinh Lê lớn đến bây giờ, công lao của ông cũng chỉ giới hạn ở việc năm đó giúp cô bé tìm nhà trẻ.
Trương Lị Lị không đến, có lẽ vì chuyện của Thẩm Linh Kiều.
Cô ấy không thi đậu vào học viện vũ đạo như hy vọng, thậm chí còn hờn dỗi nói với mẹ: "Con ra ngoài tìm công việc là được rồi, dù sao cũng không có mấy người có thể chân chính nhảy múa cả đời."
Trương Lị Lị nổi trận lôi đình, hung hăng dạy dỗ cô ấy một trận.
Thẩm Linh Kiều không chịu được nữa, trực tiếp chạy đến nhà bà nội.
Trương Lị Lị chạy tới tiểu khu Long Hoa, kéo Thẩm Linh Kiều dậy từ trên giường Thẩm Tinh Lê, hung ác cho cô ấy một bạt tai, dùng chày cán bột đánh cô ấy.
Thẩm Linh Kiều đau đến mức nước mắt rơi xuống.
Trương Lị Lị nói: "Tao nói với mày nhiều như vậy, mày nghe không vào đúng không? Mày nhìn xem có bố mẹ nhà ai như tao quan tâm mày, từ nhỏ đã bắt đầu, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa mày đến cung thiếu niên, cuối cùng cầu xin người ta cho mày đi học. Mày thì tốt rồi, trốn thi!" Hóa ra Thẩm Linh Kiều không phải không thi, là ngày đó thi cô ấy trực tiếp chạy trốn, khiêu vũ khiến cho áp lực của cô ấy quá lớn.
Thẩm Linh Kiều bướng bỉnh: "Mẹ có đánh chết con cũng vô dụng."
Trương Lị Lị lại giáng xuống thêm một cái: "Vậy bây giờ tao liền đánh chết mày, tao cũng bớt lo."
Thẩm Linh Kiều cũng không né nữa.
Trương Lị Lị vô cùng tuyệt vọng, nước mắt nước mũi nói: "Mẹ đặt tất cả hy vọng vào con, con không thể làm thế với mẹ. Con nhìn Tinh Tinh nhà người ta đi, lúc nhỏ bị vứt đến đây vô cùng đáng thương, nó cũng biết phải học tập thật giỏi, không tranh bánh bao chỉ tranh khẩu khí, sao con lại không muốn học theo gương tốt chứ?"
.......
Thẩm Tinh Lê đứng ngoài cửa, nghe thấy Thẩm Linh Kiều khóc tê tâm liệt phế. Thế nhưng bà nội không có ở nhà, nếu như bà ở nhà thì tuyệt đối không cho phép thím nổi điên đánh người thế này.
Đánh người thế này sẽ chết người.
Thẩm Tinh Lê đập cửa xông vào, ngăn trước mặt Thẩm Linh Kiều: "Thím, không cho thím đánh người."
Trương Lị Lị: "Tinh Tinh, cháu tránh ra cho thím."
Thẩm Tinh Lê kiên trì, đỡ cơ thể yếu đuối lại mỏi mệt của Thẩm Linh Kiều, nói: "Thím đánh như vậy người nhà cháu không chào đón thím, thím nhanh đi ra ngoài đi."
Trương Lị Lị tức giận: "Ha ha, tao đánh thì thế nào? Tao dạy dỗ con gái mình đâu có chỗ cho con nhóc như mày nói chuyện, nhanh tránh ra cho tao."
"Cháu báo cảnh sát." Thẩm Tinh Lê lấy điện thoại di động ra, đây là một cô gái nói một không hai, cô thật sự gọi điện báo cảnh sát: "A lô, ở đây là phòng 204 tòa 40 của tiểu khu Long Hoa, ở đây có bạo lực gia đình, làm phiền xuất cảnh xử lý một chút được không?"
Trương Lị Lị cho rằng chỉ làm dáng một chút thôi, cô lại thật sự bấm điện thoại, chỉ chốc lát sau bên ngoài tiểu khu xuất hiện tiếng còi báo động.
Thẩm Linh Kiều rất cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Lê, cô ấy cảm thấy mình sắp bị đánh chết rồi.
Trương Lị Lị nhanh chóng thừa dịp trước khi cảnh sát đến, lại đánh cho một cái hả giận.
Nhưng lần này Thẩm Tinh Lê ngăn lại, chày cán bột nện lên cánh tay cô, một mảng đỏ lập tức hiện lên, qua một lúc liền biến thành một mảng máu ứ đọng lớn.
Đau quá, từng giọt nước mắt lớn của Thẩm Tinh Lê đảo quanh trong hốc mắt.
Thẩm Tinh Lê ôm lấy Trương Lị Lị, để Thẩm Linh Kiều nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thím ngừng công kích, mình cũng chạy ra ngoài.
Hai người xuống lầu, chú cảnh sát vừa vặn tới, nhìn thấy hai cô bé vết thương chồng chất liền hỏi: "Cô bé, là cháu báo cảnh sát?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, chỉ chỉ vào nhà: "Người bạo lực gia đình ở bên trong."
"Đi, chúng ta vào xe." Cảnh sát Tiểu Trần nói.
Thẩm Linh Kiều cố nén đau đớn dẫn cảnh sát đi vào, dù sao người bên trong là mẹ mình, cô ấy không để Thẩm Tinh Lê đi vào: "Nhanh đến phòng khám xem một chút đi, em là người vẽ tranh, đừng để tay bị thương." Cũng bởi vì không muốn để cho Thẩm Tinh Lê nhìn thấy gia đình hỗn loạn của mình.
Thẩm Tinh Lê không nhịn được, nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống, vừa khóc vừa chạy tới phòng khám bệnh.
Thím thật sự quá độc ác.
Đi chưa được mấy bước đã đụng vào một lồng ngực mạnh mẽ.
Cô bị người ta ôm lấy, vòng tay sau thắt lưng, giọng nói quen thuộc vang bên tai: "Làm sao vậy cô bé?"
Thẩm Tinh Lê không lo được gì nữa, nâng cánh tay trắng nõn lên cho anh nhìn, trên đó có một vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Được người ta ôm vào lòng, lần này Thẩm Tinh Lê hoàn toàn không khống chế được nữa, gào khóc: "Em đau lắm." Cô gái nhỏ lo tay mình bị gãy xương, cổ tay của cô rất nhỏ gầy, không có thịt, xương cốt trực tiếp bị va chạm, mức độ đau đớn thật sự không phải người bình thường có thể chịu được.
"Bị ai đánh?" Ngôn Gia Hứa ôm cô không buông tay, ánh mắt bỗng nhiên tàn nhẫn, giọng điệu cũng không tự giác mà nặng thêm rất nhiều.
Thẩm Tinh Lê: "Bị thím đánh. Dùng chày cán bột." Cô đang làm nũng với anh, tố khổ với anh, cô bị người ta đánh, đau lắm, thật là khó chịu.
Ngôn Gia Hứa buông cô ra, trở tay bắt lấy cánh tay kia, đi lên lầu, muốn đi tính sổ.
Thẩm Tinh Lê không nhúc nhích, đứng tại chỗ nói: "Em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát ở trên lầu."
Cô kể ngọn nguồn cho anh nghe, là Trương Lị Lị muốn đánh Thẩm Linh Kiều, Thẩm Tinh Lê gặp nạn theo mà thôi.
Chuyện này không tốt để tham gia vào, sẽ ảnh hưởng cảnh sát xử án.
Thẩm Tinh Lê lại khóc thút thít, Ngôn Gia Hứa rất đau lòng, tâm tình phiền não, nhìn thấy cổ tay tinh tế đáng thương kia, lại một lần nữa ôm lấy cô: "Anh dẫn em đến bệnh viện trước, chụp X-quang kiểm tra."
"Huhuhu." Cô thật là uất ức, trước mặt Ngôn Gia Hứa cũng chỉ cố khóc mà thôi.
Ngôn Gia Hứa bị cô khóc cho không còn cách nào, cô gái nhỏ nũng nịu, nhát gan, rất uất ức, cơ thể đều co lại, không khác gì một đứa trẻ.
Anh nhìn cái trán ướt mồ hôi của cô, một chùm tóc dính lên da, giúp cô vén tóc, lau mồ hôi, áp đầu của cô gái nhỏ vào trong ngực mình, nói: "Được rồi, không khóc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.