Chương 45
Jilly
08/01/2024
Sau kỳ thi tháng thứ ba, Khai Thành bước vào mùa đông lạnh lẽo. Dài đằng đẵng, khó chịu nổi.
Nhưng cũng may lần này Thẩm Tinh Lê rốt cuộc thi rất không tệ, cô thi được hạng 2, hạng nhất vẫn là bạn học Hạ Thành Hàm, em gái heo thì tương đối đáng thương, bởi vì khoảng thời gian trước cô ấy quá hả hê nên trực tiếp rơi xuống hạng bảy.
Bởi vậy lúc xếp lại chỗ, cô ấy một lần nữa yêu cầu ngồi cùng với Thẩm Tinh Lê, Thẩm Tinh Lê đồng ý giữ chỗ cho cô ấy. Di Bảo tiến bộ hơn, thi được trong hai mươi vị trí đầu, ngồi ở hàng đầu tiên, đó là chỗ mà tất cả mọi người không muốn, cô ấy ngược lại vui vẻ, dù sao thì hàng đầu tiên bị giáo viên nhìn chằm chằm còn không dễ ngủ gật.
Gần đây bị người bố kiêm thầy chủ nhiệm kia của cô bức ép, nếu như thi không tốt, nghỉ phải ở nhà, không được đi đâu cả.
Thẩm Tinh Lê quay lại vị trí phía trước, có loại ý nghĩa đưa tay làm tan mây để thấy ánh trăng, thở ra một hơi thật dài, sau này lúc ăn vụng cũng không còn sợ có ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô nữa.
Chỉ là lúc đối mặt với học bá Hạ Thành Hàm, cô sẽ có chút áy náy và chột dạ, sợ bị cậu ta biết là mình đi tìm cô giáo yêu cầu chuyển chỗ.
Có lần học bá đi qua trước mặt cô, mắt nhìn chằm chằm cô năm giây, Thẩm Tinh Lê không có chỗ ẩn trốn né tránh, cuối cùng mới giải thích nói: "Vóc dáng tớ thấp, ngồi ở phía trước tương đối dễ thấy bảng."
Học bá không có biểu cảm gì mấy, giống như không nghe thấy cô nói, một lát sau cậu ta lại quay lại, chất vấn Thẩm Tinh Lê: "Tớ thêm số của anh cậu rồi, cũng thông qua rồi, nhưng vì sao anh ấy không để ý tới tớ?" Trong giọng nói cổ quái lại lộ ra một chút tủi thân, người không biết còn tưởng vị bạn học này muốn tìm Ngôn Gia Hứa để chơi gay.
Cơ thể Thẩm Tinh Lê lùi ra sau, thầm nghĩ, tớ cũng không phải ngày ngày ở trong túi anh ấy, tớ đâu có biết, thế là cô mở to mắt nói lời bịa đặt: "Có thể là xuất ngoại rồi?"
Lúc này Hạ Thành Hàm mới tiếp nhận cách nói này, gật gật đầu, bỏ đi.
Cậu ta cũng không để ý chuyện Thẩm Tinh Lê đổi chỗ.
Nhưng mà, có lúc kiểm tra, cậu ta vẫn sẽ so sánh Thẩm Tinh Lê với mình.
Sau đó trong vòng hơn một tháng, tiếng Anh của Thẩm Tinh Lê được nâng cao lên bốn năm phần. Chuyện này tương đương với, khoảng cách để cô đánh bại Hạ Thành Hàm không còn bao xa nữa. Phải biết rằng loại cao thủ này, tiến bộ hay không thật sự không tính là gì lớn.
*
Chẳng qua là khoảng thời gian đó Ngôn Gia Hứa quả thật có chút bận bịu, anh đi theo thầy hướng dẫn của mình ra nước ngoài một chuyến, tham gia hội nghị với chủ đề an toàn xã hội công cộng, nghiên cứu AI phân biệt khuôn mặt người cũng coi như là hạng mục giúp đỡ quốc gia, là trang thiết bị và phương tiện ủng hộ quan trọng nhất cho an toàn xã hội công cộng, hội nghị bắt đầu từ nhân tài hàng đầu của mỗi một quốc gia, cùng với khoa học kỹ thuật đỉnh cao.
Lúc đó, kỹ thuật AI bọn họ nắm giữ so với một vài sở nghiên cứu nước ngoài vẫn là có khoảng cách.
Nhưng ở đất nước đông dân như Trung Quốc thì an toàn xã hội công cộng quá quan trọng.
Ngôn Gia Hứa bận bịu việc học và thí nghiệm của mình.
Thẩm Tinh Lê ở bên này cũng dần dần chậm rãi nâng cao thành tích của mình.
Mùa đông đó hai người trao đổi trở nên ít ỏi, bởi vì cuối năm đều quá bận rộn.
Cuối cùng năm mới đến, ngày đầu năm âm lịch hôm đó có tuyết rơi.
Đúng lúc cuối tuần, Thẩm Tinh Lê bởi vì ban đêm một ngày trước làm bài tập đến khuya nên sáng ngày hôm sau nằm ỳ trên giường, dù sao cũng không có việc gì khác cần cô làm, bà nội ở trong phòng khách bóc đậu, trên TV chiếu đài. Phim truyền hình nổi bật “The Unfogettable Memory” này khoảng chừng hơn năm trăm tập, kịch bản lơ lửng hiếm thấy, nhưng bà nội lại xem say sưa ngon lành, thỉnh thoảng phê bình.
Cuộc sống trôi qua thật là thoải mái.
Thẩm Tinh Lê ở trong chăn duỗi duỗi chân, lại nhanh chóng rụt lại, ôi chao, lạnh quá.
Một lúc sau, bà nội đẩy cửa đánh lên cái mông vểnh của cô: "Vẫn chưa chịu dậy?"
Thẩm Tinh Lê bởi vì sợ lạnh mà không dám ra khỏi ổ chăn.
Bà nội cười lấy áo bông để lên trên chăn cho cô: "Mau dậy ăn cơm đi."
Thời tiết ma quỷ ở phương nam thật là không có cách nào. Nhà cô mấy năm trước đã trang bị điều hòa không khí, bà nội càng không phải là người không nỡ mở điều hòa, nhưng bên ngoài càng lạnh nên hiệu suất của máy điều hòa không khí càng thấp.
Bà nội nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, buổi tối ăn sủi cảo."
Thẩm Tinh Lê "Aw" một tiếng đứng dậy.
Hóa ra năm mới thật sự đến rồi, vậy thì chứng minh cô đã mười bảy tuổi rồi đấy! Mặc dù tròn mười bảy tuổi chân chính phải tới cuối năm mới tính nhưng mà, mặc kệ nó! Thẩm Tinh Lê tuyên bố mình mười bảy tuổi rồi.
Cô rất phấn chấn, quyết định làm thêm hai tờ bài tập khích lệ mình một chút!
Năm mới Ngôn Gia Hứa bắt đầu đi một chuyến đến Úc thăm hỏi Quan Thiếu Lâm.
Nghe nói khoảng thời gian trước bà ngã bệnh, cũng may không phải là bệnh gì lớn.
Nhân lúc trước khi xuân đến anh đã xin nghỉ để ở bên cạnh bà một thời gian. Quan Thiếu Lâm và Ngôn Thận không giống nhau, người càng lớn tuổi tâm tư càng thêm mềm mại. Ngôn Gia Hứa không phải là một người hận đời, thật ra ở chung với Quan Thiếu Lâm cũng có thể rất tốt, thậm chí cũng có thể chung sống hòa bình với bạn trai người Đức của bà, nói chuyện trên trời dưới đất.
Quan Thiếu Lâm vì Ngôn Gia Hứa mà cảm thấy kiêu ngạo, cười hỏi: "Đừng chỉ bận làm nghiên cứu, con yêu đương chưa?"
Ngôn Gia Hứa cười thưởng thức ly rượu, không nói lời nào.
Quan Thiếu Lâm suy đoán: "Vậy chính là đã có bạn gái rồi?"
Lúc này Ngôn Gia Hứa mới nói: "Vẫn chưa."
"Vậy cười cái gì? Vẻ mặt này của con còn tưởng rằng con có rồi đó."
Ngôn Gia Hứa: "Thật sự đến lúc kết hôn, đương nhiên sẽ nói cho mẹ biết."
Quan Thiếu Lâm hơi trố mắt, trong gia đình như bọn họ, người nói đến kết hôn thật sự rất ít, trừ phi là môn đăng hộ đối, bà cười hỏi: "Trong nhà làm gì?"
Ngôn Gia Hứa lại nói: "Hay là mẹ có thể hỏi một chút xem bản thân cô ấy làm gì?"
Quan Thiếu Lâm không hỏi, cảm khái: "Mẹ cho rằng, mẹ và bố con chung sống với nhau cho tới nay sẽ ảnh hưởng đến con."
Ngôn Gia Hứa lại cảm thấy buồn cười, người đều không sống chung với nhau, còn nói gì tới ảnh hưởng?
So với lợi ích lạnh như băng, cùng với một người theo đuổi tình cảm khác người, Ngôn Gia Hứa càng thêm khát vọng yêu đương bình thường và gia đình.
"Không nói nữa."
"Nghe con." Quan Thiếu Lâm là một người mẹ tôn trọng con trai. Không bàn luận về gia đình nữa, bọn họ tùy ý trò chuyện sang công việc, Quan Thiếu Lâm cười nói: "Nếu như sang năm con quyết định tự mình mở công ty, mẹ có thể sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp từ tổng công ty giúp con hoạt động." Phải biết rằng Ngôn Gia Hứa có khuynh hướng làm kỹ thuật, chuyện trên thương trường anh thật sự là không cần phải đi.
Ngôn Gia Hứa từ chối: "Không cần." Anh tự mở công ty yêu cầu máu mới, nhất định phải tìm người cùng chung chí hướng với mình.
Quan Thiếu Lâm nhìn thấy, trong mắt chàng trai trẻ tuổi tràn đầy ánh sao rạng rỡ.
Anh kiêu ngạo và kiên định.
Ngôn Gia Hứa không muốn nói chuyện nhiều, Quan Thiếu Lâm cũng không ép, giữa con cái và cha mẹ là duyên phận. Giữa bà và Ngôn Gia Hứa, không có duyên phận gì.
*
Ngôn Gia Hứa quay về phòng đi ngủ, trước khi ngủ muốn gọi điện thoại trong nước, xoay điện thoại một chút, vẫn là buông xuống.
Trước khi Ngôn Gia Hứa đi đã nói với Thẩm Tinh Lê, nếu như có chuyện gì thì gọi cho anh.
Nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, người này chính là đang có lệ với cô. Bởi vì giữa bọn họ có thể có chuyện gì chứ? Còn không phải một vài việc lông gà vỏ tỏi của Thẩm Tinh Lê à, không có chuyện gì lại làm phiền anh.
Cô xấu hổ nghĩ đến, mình ngoại trừ yêu đương thì không có gì để nói với anh.
Hôm nay Thẩm Tinh Lê nghĩ kỹ chủ đề rồi, gọi điện thoại cho Ngôn Gia Hứa, nhưng đầu bên kia là giọng nữ, trái tim cô run lên, khu vực của anh nhanh hơn hai giờ so với Bắc Kinh, đã là thời gian sắp ngủ rồi, tại sao lại có thể có giọng nữ chứ? Huống hồ Ngôn Gia Hứa bình thường không cho phép người ngoài đụng vào điện thoại di động của anh.
Cô vội vàng hấp tấp nói xin lỗi, có thể là tôi gọi nhầm rồi. Sau đó cúp máy.
Cô rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian này lo được lo mất khiến cô khổ sở sắp chết, ngoại trừ dùng học tập để làm tê liệt mình thì không biết còn có thể làm gì nữa.
Quan Thiếu Lâm liếc nhìn tên, xác nhận cuộc gọi này không gọi sai. Thẩm Tinh Lê cũng không ghi chú tên cho Thẩm Tinh Lê, mà là dùng ký hiệu ngôi sao, tổng cộng là hai ngôi sao.
Thân mật lại mờ ám, còn mang theo cảm giác một chút cưng chiều.
Ngôn Gia Hứa từ phòng tắm đi ra, điện thoại ở trong tay Quan Thiếu Lâm, lúc bà đưa nước trái cây cho anh thì nghe thấy điện thoại vang lên nên thuận tiện bắt máy, muốn bảo đối phương chờ một lúc, nhưng bên kia vội vàng hấp tấp, nhanh chóng cúp máy.
Bà cảm thấy mình là mẹ của Ngôn Gia Hứa, giọng nói nghe như thế nào cũng sẽ không khiến cho người ta hiểu lầm chứ.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày lại, lấy điện thoại lại từ trong tay Quan Thiếu Lâm.
Quan Thiếu Lâm nói: "Vừa rồi con có điện thoại, không cẩn thận bị mẹ bắt máy rồi."
Ngôn Gia Hứa mở xem ghi chép cuộc gọi, phát hiện ra là Thẩm Tinh Lê.
Lông mày nhíu lại càng chặt hớn.
"Là bạn gái?" Quan Thiếu Lâm cười hỏi, vừa rồi còn phủ nhận yêu đương mà, bây giờ nhìn anh thế này rõ ràng chính là đang che giấu.
"Không phải." Ngôn Gia Hứa lắc đầu: "Là một cô gái, con cực kỳ thích."
Quan Thiếu Lâm nhíu nhíu mày, còn có thể có cô gái mà anh cực kỳ thích?
Ngôn Gia Hứa không nói nhiều, chỉ nói với Quan Thiếu Lâm: "Sau này vang lên thì cứ để nó vang lên, đừng tự tiện nhận cuộc gọi của con nữa."
*
Ngôn Gia Hứa gọi lại cho Thẩm Tinh Lê, lần một lần hai không có ai bắt máy, lần thứ ba thì trực tiếp tắt máy.
Cô giận rồi.
Cô nhóc này, còn giận nữa. Cô biết mình hiện tại giống cái gì không?
Thẩm Tinh Lê không phải giận, cô là buồn.
Ngôn Gia Hứa nhìn điện thoại, hơi im lặng. Cô bé Thẩm Tinh Lê này, bình thường có vẻ rất thông minh, cũng biết làm sao để lấy lòng người lớn, nếu không sao anh lại thích cô chứ? Nhưng khoảng thời gian gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trí thông minh trực tiếp giảm xuống.
Lời nói cũng không nghe hết, cũng không có năng lực phân biệt.
Thẩm Tinh Lê lại nằm trên giường, cô có thể có cách nào chứ? Cô khổ sở nghĩ đến, bản thân mình con mẹ nó còn chưa yêu mà, làm sao lại sớm có ý nghĩ yêu đương chứ?
Thật là hổ thẹn.
Không được, cô phải làm bài tập một chút, để cho trí thông minh của mình trở lại giá trị bình thường.
Cô tắt điện thoại.
Ngôn Gia Hứa gọi không được, trực tiếp gọi đến điện thoại bàn trong nhà Thẩm Tinh Lê, bà nội Thẩm bắt máy, bà cụ đang xem tin tức, vui vẻ: "Ai vậy?"
"Bà nội là cháu, Gia Hứa."
"Làm sao vậy?"
Ngôn Gia Hứa chột dạ nói: "Tinh Tinh có ở nhà không ạ? Cháu có việc bận tìm em ấy."
Bà nội Thẩm cười: "Có có, đang làm bài tập trong phòng. Đúng rồi cháu còn chưa biết số điện thoại của Tinh Tinh à? Lát nữa bà bảo nó gửi số cho cháu, tiện hơn một chút..."
Ngôn Gia Hứa không có kiên nhẫn: "Bà bảo em ấy ra nghe điện thoại đi."
"À à, chờ đó."
Thẩm Tinh Lê bị bà nội kéo ra, bất đắc dĩ "A lô" một tiếng.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia che mặt hỏi: "Thẩm Tinh Lê, em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao cả." Cô gảy lòng bàn tay, yêu đương còn chưa đến, bỗng nhiên kiêu ngạo lên.
"Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh?"
"Ừm."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, em cúp máy đây." Thẩm Tinh Lê nhìn bà nội ở đây, không dám quá làm càn.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia bị thái độ qua loa của cô làm cho tức giận không nhẹ: "Em dám cúp máy thử xem."
Thẩm Tinh Lê đỏ mặt một trận, ngón tay quấn lấy dây điện thoại, cảm thấy bầu không khí này sao lại giống như người yêu cãi nhau vậy.
Hi hi.
Thẩm Tinh Lê ấp úng, không chịu nói, Ngôn Gia Hứa nói: "Em về phòng mở điện thoại lên, anh lại nói với em."
Cô cũng tức giận, thấp giọng nói: "Em không, em muốn đi ngủ."
"A, trong nước chưa đến tám giờ, em ngủ cái gì mà ngủ?" Anh vạch trận trong một giây: "Anh cảnh cáo em về phòng mở điện thoại lên, nếu không chờ anh về xử lý em."
Thẩm Tinh Lê đương nhiên là sợ đến mức tè ra quần, cúp điện thoại quay về phòng.
Bà nội lải nhải phía sau mông cô: "Anh Gia Hứa của cháu có lòng tốt gọi điện thoại cho cháu, sao lại không lễ phép như vậy?"
Thẩm Tinh Lê liếc mắt, lầu bầu nói: "Anh ấy có lòng tốt gì chứ, chính là một lão sói vẫy đuôi."
"Cái gì?"
"Không có gì, cháu đi làm bài tập đây." Thẩm Tinh Lê đóng cửa lại.
"A lô." Thẩm Tinh Lê bất đắc dĩ kêu lên một tiếng.
Ngôn Gia Hứa nói: "Em lại đang làm loạn gì vậy?"
"Hừ."
"Tuổi còn nhỏ, em còn rất biết làm trò." Anh cười nhạo một tiếng.
Thẩm Tinh Lê trợn trắng mắt, lúc này tỉnh táo một chút, trí thông minh cuối cùng quay lại, phản kích nói: "Em không có làm trò như anh, lớn như vậy rồi mà đêm hôm khuya khoắt còn ở cùng một chỗ với con gái."
Ngôn Gia Hứa muốn cười, châm chọc nói: "Chính là lớn rồi mới có thể ở cùng một chỗ với con gái. Một vài người nhỏ tuổi lại muốn đó, nhưng đó chính là yêu sớm, phải bị người lớn đánh, bị giáo viên xử lý. Là không được phép."
"Anh!" Thẩm Tinh Lê tức giận đến mức cắn chặt răng.
Là Ngôn Gia Hứa giảng hòa trước: "Được rồi, đừng cãi nhau với anh nữa. Em cũng có một chút đầu óc được không, anh biết em đang giận dỗi vì cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng đó là mẹ anh, em nghe không ra à?"
Thẩm Tinh Lê: "..." Khuôn mặt đều sắp bỏng đến bốc cháy, miệng cô cứng rắn nói: "Ai muốn quản anh, ai nghe điện thoại thì liên quan gì đến em. Em cũng không phải là bạn gái anh."
Nói xong trong lòng cô đột nhiên run lên, tập trung tinh thần nghe lời nói sau đó của anh.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia cười hai tiếng, không nói tiếp. Nhưng trên mặt anh là vẻ đắc ý.
Anh không muốn trong thời gian này vạch trần tâm ý của hai người.
Ngôn Gia Hứa là người thông minh cỡ nào, sao anh lại không biết một chút tâm tư kia của Thẩm Tinh Lê, anh chỉ là không xác định được tâm ý của Thẩm Tinh Lê đến loại tình trạng nào thôi.
Điều quan trọng nhất là, bây giờ cô còn nhỏ, không thể yêu đương.
Phải đợi thêm một chút.
Ít nhất, kỳ thi đại học qua rồi lại nói chuyện này.
"Tinh Tinh." Anh dịu dàng gọi cô.
Thẩm Tinh Lê ngồi trên giường, gần như là nín thở tập trung. Chỉ nghe Ngôn Gia Hứa nói: "Em ngoan một chút, thi cho tốt, biết không?"
"Ồ." Thẩm Tinh Lê thanh tĩnh lại, vẻ mặt uể oải đáp lời.
Tiếp theo anh còn nói: "Anh đồng ý với em, trước khi em tốt nghiệp tuyệt đối không yêu đương, sẽ không nuốt lời. Ý nghĩa này em biết, chính mình cũng ràng buộc một chút. Tự hạn chế mới có hiệu suất cao hơn."
Anh nói thật sự nghiêm túc, Thẩm Tinh Lê không thể không nghe anh.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Lê càng thêm mơ mơ màng màng, thật sự không hiểu rõ ý tứ của Ngôn Gia Hứa.
Người đàn ông thối, đạo hạnh sâu như vậy.
Hại cô ngày nhớ đêm mong.
Hứ!
Được rồi, Thẩm Tinh Lê vẫn là đi làm bài tập. Vì kỳ nghỉ đông, vì đại học.
*
Sự thật chứng minh, con người chỉ cần không nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý học hành, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Thẩm Tinh Lê là bị Ngôn Gia Hứa ép, không thể không lấy một thành tích tốt trước kỳ nghỉ đông.
Rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, thi tất cả ba ngày, sau khi thi xong vẫn đi học như cũ, nhưng giáo viên không giảng bài mà để cho các bạn học làm bài tập trước khi nghỉ đông.
Em gái heo ép Thẩm Tinh Lê kiểm tra đối chiếu đáp án với cô ấy, nhất là mấy môn khoa học tự nhiên.
Sau khi đối chiếu đáp án, tâm tình cô ấy rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, bởi vì đáp án gần như đều giống nhau: "Quả lê mập, tớ cảm thấy hai người chúng ta có thể khinh thường xưng bá rồi."
Thẩm Tinh Lê cười cười, mắt tròn trịa.
Di Bảo nhắc nhở: "Chẳng lẽ các cậu quên Hạ Thành Hàm ma quỷ rồi?" Cô có chút thông cảm nhìn em gái heo vẫn muốn tranh giành hạng nhất, bởi vì Hạ Thành Hàm quả thực là ác mộng của em gái heo, môn nào cũng đè ép cô ấy.
Em gái heo nói: "Tớ mặc kệ, nếu thật sự lần này tớ bị Hạ Thành Hàm đè ép, tớ liền xin nhờ Tần Vi Vũ, tìm người đánh Hạ Thành Hàm một trận."
Di Bảo: "Người đàn bà đanh đá này, muốn chết còn lôi kéo Tần Vi Vũ làm gì."
"Ôi chao tớ nói Tần Vi Vũ thì cậu kích động cái gì chứ?"
Di Bảo không nói, quay đầu đi.
Thẩm Tinh Lê nhìn bóng lưng Di Bảo, phát hiện ra bên tai cô ấy phiếm hồng, không giống với lúc trước nữa.
Người người đều yêu đương, chỉ có cô không có....
Thật lâu về sau, Di Bảo hỏi Thẩm Tinh Lê, nếu như cao nhất đã cho cậu yêu đương, cậu thật sự dám sao?
Thẩm Tinh Lê suy tư hồi lâu, lắc đầu, cô là một người nhát gan, thật sự là không dám.
Chỉ là không quản được trái tim rục rịch kia.
Một tuần sau có kết quả thi cuối kỳ.
Lần này không ngờ, Thẩm Tinh Lê lấy được hạng nhất lớp, hạng ba khối. Liễu Vân cười nói, cô lại lấy được hạng nhất ở lần thi đầu tiên và lần thi cuối cùng, vậy cũng là đến nơi đến chốn.
Thẩm Tinh Lê không dám đáp lời, run lẩy bẩy nhìn em gái bạo lực bên cạnh mình.
Em gái heo ngược lại kỳ quái: "Cậu sợ hãi như vậy làm gì, cậu thi hạng nhất tớ ngược lại vẫn tốt, dù sao cũng là người trong nhà mà ~~"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Hạ Thành Hàm từ trên bục giảng đi xuống, ánh mắt nghiêm nghị vù vù nhìn Thẩm Tinh Lê.
Hại cô sợ run cả người.
Trước kỳ nghỉ đông, trường học có đại hội khen thưởng, một trăm học sinh ưu tú đều được thưởng.
Thẩm Tinh Lê biết mình sẽ có học bổng hai ngàn tệ.
Nhưng năm nay, lãnh đạo trường học quyết định không phát tiền cho bọn họ, muốn dùng số tiền này làm một chút chuyện ý nghĩa. Dù sao thì đa số học sinh trong trường trung học phụ thuộc này trong nhà cũng không thiếu tiền.
Chủ nhiệm nói: "Năm nay nghỉ đông tương đối dài. Trường học trải qua suy xét cẩn thận, ban thưởng du lịch cho năm mươi bạn học."
Sau đó trải qua giải thích, Thẩm Tinh Lê mới biết được là đến Lâm Thị du lịch một tuần. Sắp xếp tham quan bảo tàng, nhà trưng bày kỷ niệm danh nhân, còn có trung tâm Bác Lãm."
Thời gian vừa khớp với thời gian Ngôn Gia Hứa muốn dẫn mình đi.
Chủ nhiệm nói: "Các bạn học nếu như muốn tự bỏ tiền ra tham gia cũng được, báo danh cho chủ nhiệm lớp, tự nguyện tham gia, không ép buộc."
Nhưng cũng may lần này Thẩm Tinh Lê rốt cuộc thi rất không tệ, cô thi được hạng 2, hạng nhất vẫn là bạn học Hạ Thành Hàm, em gái heo thì tương đối đáng thương, bởi vì khoảng thời gian trước cô ấy quá hả hê nên trực tiếp rơi xuống hạng bảy.
Bởi vậy lúc xếp lại chỗ, cô ấy một lần nữa yêu cầu ngồi cùng với Thẩm Tinh Lê, Thẩm Tinh Lê đồng ý giữ chỗ cho cô ấy. Di Bảo tiến bộ hơn, thi được trong hai mươi vị trí đầu, ngồi ở hàng đầu tiên, đó là chỗ mà tất cả mọi người không muốn, cô ấy ngược lại vui vẻ, dù sao thì hàng đầu tiên bị giáo viên nhìn chằm chằm còn không dễ ngủ gật.
Gần đây bị người bố kiêm thầy chủ nhiệm kia của cô bức ép, nếu như thi không tốt, nghỉ phải ở nhà, không được đi đâu cả.
Thẩm Tinh Lê quay lại vị trí phía trước, có loại ý nghĩa đưa tay làm tan mây để thấy ánh trăng, thở ra một hơi thật dài, sau này lúc ăn vụng cũng không còn sợ có ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô nữa.
Chỉ là lúc đối mặt với học bá Hạ Thành Hàm, cô sẽ có chút áy náy và chột dạ, sợ bị cậu ta biết là mình đi tìm cô giáo yêu cầu chuyển chỗ.
Có lần học bá đi qua trước mặt cô, mắt nhìn chằm chằm cô năm giây, Thẩm Tinh Lê không có chỗ ẩn trốn né tránh, cuối cùng mới giải thích nói: "Vóc dáng tớ thấp, ngồi ở phía trước tương đối dễ thấy bảng."
Học bá không có biểu cảm gì mấy, giống như không nghe thấy cô nói, một lát sau cậu ta lại quay lại, chất vấn Thẩm Tinh Lê: "Tớ thêm số của anh cậu rồi, cũng thông qua rồi, nhưng vì sao anh ấy không để ý tới tớ?" Trong giọng nói cổ quái lại lộ ra một chút tủi thân, người không biết còn tưởng vị bạn học này muốn tìm Ngôn Gia Hứa để chơi gay.
Cơ thể Thẩm Tinh Lê lùi ra sau, thầm nghĩ, tớ cũng không phải ngày ngày ở trong túi anh ấy, tớ đâu có biết, thế là cô mở to mắt nói lời bịa đặt: "Có thể là xuất ngoại rồi?"
Lúc này Hạ Thành Hàm mới tiếp nhận cách nói này, gật gật đầu, bỏ đi.
Cậu ta cũng không để ý chuyện Thẩm Tinh Lê đổi chỗ.
Nhưng mà, có lúc kiểm tra, cậu ta vẫn sẽ so sánh Thẩm Tinh Lê với mình.
Sau đó trong vòng hơn một tháng, tiếng Anh của Thẩm Tinh Lê được nâng cao lên bốn năm phần. Chuyện này tương đương với, khoảng cách để cô đánh bại Hạ Thành Hàm không còn bao xa nữa. Phải biết rằng loại cao thủ này, tiến bộ hay không thật sự không tính là gì lớn.
*
Chẳng qua là khoảng thời gian đó Ngôn Gia Hứa quả thật có chút bận bịu, anh đi theo thầy hướng dẫn của mình ra nước ngoài một chuyến, tham gia hội nghị với chủ đề an toàn xã hội công cộng, nghiên cứu AI phân biệt khuôn mặt người cũng coi như là hạng mục giúp đỡ quốc gia, là trang thiết bị và phương tiện ủng hộ quan trọng nhất cho an toàn xã hội công cộng, hội nghị bắt đầu từ nhân tài hàng đầu của mỗi một quốc gia, cùng với khoa học kỹ thuật đỉnh cao.
Lúc đó, kỹ thuật AI bọn họ nắm giữ so với một vài sở nghiên cứu nước ngoài vẫn là có khoảng cách.
Nhưng ở đất nước đông dân như Trung Quốc thì an toàn xã hội công cộng quá quan trọng.
Ngôn Gia Hứa bận bịu việc học và thí nghiệm của mình.
Thẩm Tinh Lê ở bên này cũng dần dần chậm rãi nâng cao thành tích của mình.
Mùa đông đó hai người trao đổi trở nên ít ỏi, bởi vì cuối năm đều quá bận rộn.
Cuối cùng năm mới đến, ngày đầu năm âm lịch hôm đó có tuyết rơi.
Đúng lúc cuối tuần, Thẩm Tinh Lê bởi vì ban đêm một ngày trước làm bài tập đến khuya nên sáng ngày hôm sau nằm ỳ trên giường, dù sao cũng không có việc gì khác cần cô làm, bà nội ở trong phòng khách bóc đậu, trên TV chiếu đài. Phim truyền hình nổi bật “The Unfogettable Memory” này khoảng chừng hơn năm trăm tập, kịch bản lơ lửng hiếm thấy, nhưng bà nội lại xem say sưa ngon lành, thỉnh thoảng phê bình.
Cuộc sống trôi qua thật là thoải mái.
Thẩm Tinh Lê ở trong chăn duỗi duỗi chân, lại nhanh chóng rụt lại, ôi chao, lạnh quá.
Một lúc sau, bà nội đẩy cửa đánh lên cái mông vểnh của cô: "Vẫn chưa chịu dậy?"
Thẩm Tinh Lê bởi vì sợ lạnh mà không dám ra khỏi ổ chăn.
Bà nội cười lấy áo bông để lên trên chăn cho cô: "Mau dậy ăn cơm đi."
Thời tiết ma quỷ ở phương nam thật là không có cách nào. Nhà cô mấy năm trước đã trang bị điều hòa không khí, bà nội càng không phải là người không nỡ mở điều hòa, nhưng bên ngoài càng lạnh nên hiệu suất của máy điều hòa không khí càng thấp.
Bà nội nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, buổi tối ăn sủi cảo."
Thẩm Tinh Lê "Aw" một tiếng đứng dậy.
Hóa ra năm mới thật sự đến rồi, vậy thì chứng minh cô đã mười bảy tuổi rồi đấy! Mặc dù tròn mười bảy tuổi chân chính phải tới cuối năm mới tính nhưng mà, mặc kệ nó! Thẩm Tinh Lê tuyên bố mình mười bảy tuổi rồi.
Cô rất phấn chấn, quyết định làm thêm hai tờ bài tập khích lệ mình một chút!
Năm mới Ngôn Gia Hứa bắt đầu đi một chuyến đến Úc thăm hỏi Quan Thiếu Lâm.
Nghe nói khoảng thời gian trước bà ngã bệnh, cũng may không phải là bệnh gì lớn.
Nhân lúc trước khi xuân đến anh đã xin nghỉ để ở bên cạnh bà một thời gian. Quan Thiếu Lâm và Ngôn Thận không giống nhau, người càng lớn tuổi tâm tư càng thêm mềm mại. Ngôn Gia Hứa không phải là một người hận đời, thật ra ở chung với Quan Thiếu Lâm cũng có thể rất tốt, thậm chí cũng có thể chung sống hòa bình với bạn trai người Đức của bà, nói chuyện trên trời dưới đất.
Quan Thiếu Lâm vì Ngôn Gia Hứa mà cảm thấy kiêu ngạo, cười hỏi: "Đừng chỉ bận làm nghiên cứu, con yêu đương chưa?"
Ngôn Gia Hứa cười thưởng thức ly rượu, không nói lời nào.
Quan Thiếu Lâm suy đoán: "Vậy chính là đã có bạn gái rồi?"
Lúc này Ngôn Gia Hứa mới nói: "Vẫn chưa."
"Vậy cười cái gì? Vẻ mặt này của con còn tưởng rằng con có rồi đó."
Ngôn Gia Hứa: "Thật sự đến lúc kết hôn, đương nhiên sẽ nói cho mẹ biết."
Quan Thiếu Lâm hơi trố mắt, trong gia đình như bọn họ, người nói đến kết hôn thật sự rất ít, trừ phi là môn đăng hộ đối, bà cười hỏi: "Trong nhà làm gì?"
Ngôn Gia Hứa lại nói: "Hay là mẹ có thể hỏi một chút xem bản thân cô ấy làm gì?"
Quan Thiếu Lâm không hỏi, cảm khái: "Mẹ cho rằng, mẹ và bố con chung sống với nhau cho tới nay sẽ ảnh hưởng đến con."
Ngôn Gia Hứa lại cảm thấy buồn cười, người đều không sống chung với nhau, còn nói gì tới ảnh hưởng?
So với lợi ích lạnh như băng, cùng với một người theo đuổi tình cảm khác người, Ngôn Gia Hứa càng thêm khát vọng yêu đương bình thường và gia đình.
"Không nói nữa."
"Nghe con." Quan Thiếu Lâm là một người mẹ tôn trọng con trai. Không bàn luận về gia đình nữa, bọn họ tùy ý trò chuyện sang công việc, Quan Thiếu Lâm cười nói: "Nếu như sang năm con quyết định tự mình mở công ty, mẹ có thể sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp từ tổng công ty giúp con hoạt động." Phải biết rằng Ngôn Gia Hứa có khuynh hướng làm kỹ thuật, chuyện trên thương trường anh thật sự là không cần phải đi.
Ngôn Gia Hứa từ chối: "Không cần." Anh tự mở công ty yêu cầu máu mới, nhất định phải tìm người cùng chung chí hướng với mình.
Quan Thiếu Lâm nhìn thấy, trong mắt chàng trai trẻ tuổi tràn đầy ánh sao rạng rỡ.
Anh kiêu ngạo và kiên định.
Ngôn Gia Hứa không muốn nói chuyện nhiều, Quan Thiếu Lâm cũng không ép, giữa con cái và cha mẹ là duyên phận. Giữa bà và Ngôn Gia Hứa, không có duyên phận gì.
*
Ngôn Gia Hứa quay về phòng đi ngủ, trước khi ngủ muốn gọi điện thoại trong nước, xoay điện thoại một chút, vẫn là buông xuống.
Trước khi Ngôn Gia Hứa đi đã nói với Thẩm Tinh Lê, nếu như có chuyện gì thì gọi cho anh.
Nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, người này chính là đang có lệ với cô. Bởi vì giữa bọn họ có thể có chuyện gì chứ? Còn không phải một vài việc lông gà vỏ tỏi của Thẩm Tinh Lê à, không có chuyện gì lại làm phiền anh.
Cô xấu hổ nghĩ đến, mình ngoại trừ yêu đương thì không có gì để nói với anh.
Hôm nay Thẩm Tinh Lê nghĩ kỹ chủ đề rồi, gọi điện thoại cho Ngôn Gia Hứa, nhưng đầu bên kia là giọng nữ, trái tim cô run lên, khu vực của anh nhanh hơn hai giờ so với Bắc Kinh, đã là thời gian sắp ngủ rồi, tại sao lại có thể có giọng nữ chứ? Huống hồ Ngôn Gia Hứa bình thường không cho phép người ngoài đụng vào điện thoại di động của anh.
Cô vội vàng hấp tấp nói xin lỗi, có thể là tôi gọi nhầm rồi. Sau đó cúp máy.
Cô rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian này lo được lo mất khiến cô khổ sở sắp chết, ngoại trừ dùng học tập để làm tê liệt mình thì không biết còn có thể làm gì nữa.
Quan Thiếu Lâm liếc nhìn tên, xác nhận cuộc gọi này không gọi sai. Thẩm Tinh Lê cũng không ghi chú tên cho Thẩm Tinh Lê, mà là dùng ký hiệu ngôi sao, tổng cộng là hai ngôi sao.
Thân mật lại mờ ám, còn mang theo cảm giác một chút cưng chiều.
Ngôn Gia Hứa từ phòng tắm đi ra, điện thoại ở trong tay Quan Thiếu Lâm, lúc bà đưa nước trái cây cho anh thì nghe thấy điện thoại vang lên nên thuận tiện bắt máy, muốn bảo đối phương chờ một lúc, nhưng bên kia vội vàng hấp tấp, nhanh chóng cúp máy.
Bà cảm thấy mình là mẹ của Ngôn Gia Hứa, giọng nói nghe như thế nào cũng sẽ không khiến cho người ta hiểu lầm chứ.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày lại, lấy điện thoại lại từ trong tay Quan Thiếu Lâm.
Quan Thiếu Lâm nói: "Vừa rồi con có điện thoại, không cẩn thận bị mẹ bắt máy rồi."
Ngôn Gia Hứa mở xem ghi chép cuộc gọi, phát hiện ra là Thẩm Tinh Lê.
Lông mày nhíu lại càng chặt hớn.
"Là bạn gái?" Quan Thiếu Lâm cười hỏi, vừa rồi còn phủ nhận yêu đương mà, bây giờ nhìn anh thế này rõ ràng chính là đang che giấu.
"Không phải." Ngôn Gia Hứa lắc đầu: "Là một cô gái, con cực kỳ thích."
Quan Thiếu Lâm nhíu nhíu mày, còn có thể có cô gái mà anh cực kỳ thích?
Ngôn Gia Hứa không nói nhiều, chỉ nói với Quan Thiếu Lâm: "Sau này vang lên thì cứ để nó vang lên, đừng tự tiện nhận cuộc gọi của con nữa."
*
Ngôn Gia Hứa gọi lại cho Thẩm Tinh Lê, lần một lần hai không có ai bắt máy, lần thứ ba thì trực tiếp tắt máy.
Cô giận rồi.
Cô nhóc này, còn giận nữa. Cô biết mình hiện tại giống cái gì không?
Thẩm Tinh Lê không phải giận, cô là buồn.
Ngôn Gia Hứa nhìn điện thoại, hơi im lặng. Cô bé Thẩm Tinh Lê này, bình thường có vẻ rất thông minh, cũng biết làm sao để lấy lòng người lớn, nếu không sao anh lại thích cô chứ? Nhưng khoảng thời gian gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trí thông minh trực tiếp giảm xuống.
Lời nói cũng không nghe hết, cũng không có năng lực phân biệt.
Thẩm Tinh Lê lại nằm trên giường, cô có thể có cách nào chứ? Cô khổ sở nghĩ đến, bản thân mình con mẹ nó còn chưa yêu mà, làm sao lại sớm có ý nghĩ yêu đương chứ?
Thật là hổ thẹn.
Không được, cô phải làm bài tập một chút, để cho trí thông minh của mình trở lại giá trị bình thường.
Cô tắt điện thoại.
Ngôn Gia Hứa gọi không được, trực tiếp gọi đến điện thoại bàn trong nhà Thẩm Tinh Lê, bà nội Thẩm bắt máy, bà cụ đang xem tin tức, vui vẻ: "Ai vậy?"
"Bà nội là cháu, Gia Hứa."
"Làm sao vậy?"
Ngôn Gia Hứa chột dạ nói: "Tinh Tinh có ở nhà không ạ? Cháu có việc bận tìm em ấy."
Bà nội Thẩm cười: "Có có, đang làm bài tập trong phòng. Đúng rồi cháu còn chưa biết số điện thoại của Tinh Tinh à? Lát nữa bà bảo nó gửi số cho cháu, tiện hơn một chút..."
Ngôn Gia Hứa không có kiên nhẫn: "Bà bảo em ấy ra nghe điện thoại đi."
"À à, chờ đó."
Thẩm Tinh Lê bị bà nội kéo ra, bất đắc dĩ "A lô" một tiếng.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia che mặt hỏi: "Thẩm Tinh Lê, em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao cả." Cô gảy lòng bàn tay, yêu đương còn chưa đến, bỗng nhiên kiêu ngạo lên.
"Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh?"
"Ừm."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, em cúp máy đây." Thẩm Tinh Lê nhìn bà nội ở đây, không dám quá làm càn.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia bị thái độ qua loa của cô làm cho tức giận không nhẹ: "Em dám cúp máy thử xem."
Thẩm Tinh Lê đỏ mặt một trận, ngón tay quấn lấy dây điện thoại, cảm thấy bầu không khí này sao lại giống như người yêu cãi nhau vậy.
Hi hi.
Thẩm Tinh Lê ấp úng, không chịu nói, Ngôn Gia Hứa nói: "Em về phòng mở điện thoại lên, anh lại nói với em."
Cô cũng tức giận, thấp giọng nói: "Em không, em muốn đi ngủ."
"A, trong nước chưa đến tám giờ, em ngủ cái gì mà ngủ?" Anh vạch trận trong một giây: "Anh cảnh cáo em về phòng mở điện thoại lên, nếu không chờ anh về xử lý em."
Thẩm Tinh Lê đương nhiên là sợ đến mức tè ra quần, cúp điện thoại quay về phòng.
Bà nội lải nhải phía sau mông cô: "Anh Gia Hứa của cháu có lòng tốt gọi điện thoại cho cháu, sao lại không lễ phép như vậy?"
Thẩm Tinh Lê liếc mắt, lầu bầu nói: "Anh ấy có lòng tốt gì chứ, chính là một lão sói vẫy đuôi."
"Cái gì?"
"Không có gì, cháu đi làm bài tập đây." Thẩm Tinh Lê đóng cửa lại.
"A lô." Thẩm Tinh Lê bất đắc dĩ kêu lên một tiếng.
Ngôn Gia Hứa nói: "Em lại đang làm loạn gì vậy?"
"Hừ."
"Tuổi còn nhỏ, em còn rất biết làm trò." Anh cười nhạo một tiếng.
Thẩm Tinh Lê trợn trắng mắt, lúc này tỉnh táo một chút, trí thông minh cuối cùng quay lại, phản kích nói: "Em không có làm trò như anh, lớn như vậy rồi mà đêm hôm khuya khoắt còn ở cùng một chỗ với con gái."
Ngôn Gia Hứa muốn cười, châm chọc nói: "Chính là lớn rồi mới có thể ở cùng một chỗ với con gái. Một vài người nhỏ tuổi lại muốn đó, nhưng đó chính là yêu sớm, phải bị người lớn đánh, bị giáo viên xử lý. Là không được phép."
"Anh!" Thẩm Tinh Lê tức giận đến mức cắn chặt răng.
Là Ngôn Gia Hứa giảng hòa trước: "Được rồi, đừng cãi nhau với anh nữa. Em cũng có một chút đầu óc được không, anh biết em đang giận dỗi vì cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng đó là mẹ anh, em nghe không ra à?"
Thẩm Tinh Lê: "..." Khuôn mặt đều sắp bỏng đến bốc cháy, miệng cô cứng rắn nói: "Ai muốn quản anh, ai nghe điện thoại thì liên quan gì đến em. Em cũng không phải là bạn gái anh."
Nói xong trong lòng cô đột nhiên run lên, tập trung tinh thần nghe lời nói sau đó của anh.
Ngôn Gia Hứa ở bên kia cười hai tiếng, không nói tiếp. Nhưng trên mặt anh là vẻ đắc ý.
Anh không muốn trong thời gian này vạch trần tâm ý của hai người.
Ngôn Gia Hứa là người thông minh cỡ nào, sao anh lại không biết một chút tâm tư kia của Thẩm Tinh Lê, anh chỉ là không xác định được tâm ý của Thẩm Tinh Lê đến loại tình trạng nào thôi.
Điều quan trọng nhất là, bây giờ cô còn nhỏ, không thể yêu đương.
Phải đợi thêm một chút.
Ít nhất, kỳ thi đại học qua rồi lại nói chuyện này.
"Tinh Tinh." Anh dịu dàng gọi cô.
Thẩm Tinh Lê ngồi trên giường, gần như là nín thở tập trung. Chỉ nghe Ngôn Gia Hứa nói: "Em ngoan một chút, thi cho tốt, biết không?"
"Ồ." Thẩm Tinh Lê thanh tĩnh lại, vẻ mặt uể oải đáp lời.
Tiếp theo anh còn nói: "Anh đồng ý với em, trước khi em tốt nghiệp tuyệt đối không yêu đương, sẽ không nuốt lời. Ý nghĩa này em biết, chính mình cũng ràng buộc một chút. Tự hạn chế mới có hiệu suất cao hơn."
Anh nói thật sự nghiêm túc, Thẩm Tinh Lê không thể không nghe anh.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Lê càng thêm mơ mơ màng màng, thật sự không hiểu rõ ý tứ của Ngôn Gia Hứa.
Người đàn ông thối, đạo hạnh sâu như vậy.
Hại cô ngày nhớ đêm mong.
Hứ!
Được rồi, Thẩm Tinh Lê vẫn là đi làm bài tập. Vì kỳ nghỉ đông, vì đại học.
*
Sự thật chứng minh, con người chỉ cần không nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý học hành, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Thẩm Tinh Lê là bị Ngôn Gia Hứa ép, không thể không lấy một thành tích tốt trước kỳ nghỉ đông.
Rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, thi tất cả ba ngày, sau khi thi xong vẫn đi học như cũ, nhưng giáo viên không giảng bài mà để cho các bạn học làm bài tập trước khi nghỉ đông.
Em gái heo ép Thẩm Tinh Lê kiểm tra đối chiếu đáp án với cô ấy, nhất là mấy môn khoa học tự nhiên.
Sau khi đối chiếu đáp án, tâm tình cô ấy rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, bởi vì đáp án gần như đều giống nhau: "Quả lê mập, tớ cảm thấy hai người chúng ta có thể khinh thường xưng bá rồi."
Thẩm Tinh Lê cười cười, mắt tròn trịa.
Di Bảo nhắc nhở: "Chẳng lẽ các cậu quên Hạ Thành Hàm ma quỷ rồi?" Cô có chút thông cảm nhìn em gái heo vẫn muốn tranh giành hạng nhất, bởi vì Hạ Thành Hàm quả thực là ác mộng của em gái heo, môn nào cũng đè ép cô ấy.
Em gái heo nói: "Tớ mặc kệ, nếu thật sự lần này tớ bị Hạ Thành Hàm đè ép, tớ liền xin nhờ Tần Vi Vũ, tìm người đánh Hạ Thành Hàm một trận."
Di Bảo: "Người đàn bà đanh đá này, muốn chết còn lôi kéo Tần Vi Vũ làm gì."
"Ôi chao tớ nói Tần Vi Vũ thì cậu kích động cái gì chứ?"
Di Bảo không nói, quay đầu đi.
Thẩm Tinh Lê nhìn bóng lưng Di Bảo, phát hiện ra bên tai cô ấy phiếm hồng, không giống với lúc trước nữa.
Người người đều yêu đương, chỉ có cô không có....
Thật lâu về sau, Di Bảo hỏi Thẩm Tinh Lê, nếu như cao nhất đã cho cậu yêu đương, cậu thật sự dám sao?
Thẩm Tinh Lê suy tư hồi lâu, lắc đầu, cô là một người nhát gan, thật sự là không dám.
Chỉ là không quản được trái tim rục rịch kia.
Một tuần sau có kết quả thi cuối kỳ.
Lần này không ngờ, Thẩm Tinh Lê lấy được hạng nhất lớp, hạng ba khối. Liễu Vân cười nói, cô lại lấy được hạng nhất ở lần thi đầu tiên và lần thi cuối cùng, vậy cũng là đến nơi đến chốn.
Thẩm Tinh Lê không dám đáp lời, run lẩy bẩy nhìn em gái bạo lực bên cạnh mình.
Em gái heo ngược lại kỳ quái: "Cậu sợ hãi như vậy làm gì, cậu thi hạng nhất tớ ngược lại vẫn tốt, dù sao cũng là người trong nhà mà ~~"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Hạ Thành Hàm từ trên bục giảng đi xuống, ánh mắt nghiêm nghị vù vù nhìn Thẩm Tinh Lê.
Hại cô sợ run cả người.
Trước kỳ nghỉ đông, trường học có đại hội khen thưởng, một trăm học sinh ưu tú đều được thưởng.
Thẩm Tinh Lê biết mình sẽ có học bổng hai ngàn tệ.
Nhưng năm nay, lãnh đạo trường học quyết định không phát tiền cho bọn họ, muốn dùng số tiền này làm một chút chuyện ý nghĩa. Dù sao thì đa số học sinh trong trường trung học phụ thuộc này trong nhà cũng không thiếu tiền.
Chủ nhiệm nói: "Năm nay nghỉ đông tương đối dài. Trường học trải qua suy xét cẩn thận, ban thưởng du lịch cho năm mươi bạn học."
Sau đó trải qua giải thích, Thẩm Tinh Lê mới biết được là đến Lâm Thị du lịch một tuần. Sắp xếp tham quan bảo tàng, nhà trưng bày kỷ niệm danh nhân, còn có trung tâm Bác Lãm."
Thời gian vừa khớp với thời gian Ngôn Gia Hứa muốn dẫn mình đi.
Chủ nhiệm nói: "Các bạn học nếu như muốn tự bỏ tiền ra tham gia cũng được, báo danh cho chủ nhiệm lớp, tự nguyện tham gia, không ép buộc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.