Chương 126: Di Bảo x Tần Vi Vũ (6)
Jilly
08/01/2024
Lưu Duyệt Duyệt u oán nhìn chàng trai đẹp trai, thầm nghĩ “Trâu bò?” Không cần đi học giờ tự học buổi tối thì có gì mà trâu bò?
Không đúng, tại sao cô ta phải nói chuyện học tập với anh? Cô muốn yêu đương với anh!
“Sao mấy ngày nay cậu không đến tìm tớ?” Lưu Duyệt Duyệt tìm đề tài.
Đến rồi đến rồi, vấn đề khó hiểu lại đến rồi! Rốt cuộc là anh đã đắc tội với ai mà lại gặp phải đồ quấn người như vậy.
“Tìm cậu làm gì?” Tần Vi Vũ hỏi lại, lại rất tinh tướng nói: “Tôi phải học mà.”
Ý định ban đầu của anh ra muốn tạo ra một hình tượng học bá rất bận rộn, vô cùng lợi hại.
Nhưng Lưu Duyệt Duyệt nghe thấy lời này lại thấy anh đang khoe khoang, anh học trường cấp 3 bình thường, mà cô ta thì học trường nghề.
Lưu Duyệt Duyệt bất lực sờ tóc, cẩn thận hỏi Tần Vi Vũ: “Có phải cậu ghét bỏ tớ học trường nghề không?”
“Hả?”
Lưu Duyệt Duyệt: “Bố tớ đã suy nghĩ đường ra cho tớ rồi, giới thiệu tớ đến cơ quan của ông ấy làm, công việc trong biên chế. Hơn nữa tớ chỉ là học cấp 2 không tốt lắm nên bây giờ mới vào trường nghề. Nhưng sau này tớ sẽ tiếp tục học, sau năm năm còn có thể chuyển, thi nghiên cứu. Đúng rồi, cậu muốn thi vào trường nào? Tớ đều có thể cố gắng.”
Cô ta thật sự rất thích Tần Vi Vũ. Anh không phát hiện ra mị lực của mình thế nhưng Lưu Duyệt Duyệt biết chàng trai tên là Tần Vi Vũ này có rất nhiều ưu điểm, cho dù là trai thẳng nhưng anh chân thành thiện lương, tôn trọng con gái, không có bụng dạ gì.
Tần Vi Vũ là người đầu gỗ, hoàn toàn không hiểu ý của Lưu Duyệt Duyệt: “Cậu nói với tôi chuyện này làm gì? Cậu muốn đi đâu làm gì là chuyện của cậu, tôi không có trả học phí cho cậu.”
Lưu Duyệt Duyệt: “...”
Nói không được mấy câu, thật là.
Tần Vi Vũ: “Con gái không nên độc lập tự cường sao? Mẹ tôi còn vừa làm việc vừa chăm sóc gia đình đấy. Đều là lựa chọn của cá nhân. Tôi cảm thấy cậu cũng có thể độc lập tự chủ, trở nên mạnh mẽ, thật.” Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện tin tức đang hot trong xã hội, cảm thấy có thể là Lưu Duyệt Duyệt đang ở trong giai đoạn mờ mịt, cần tìm một người để thổ lộ hết nên mới dính vào anh.
Nghĩ như vậy, Tần Vi Vũ thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy Lưu Duyệt Duyệt có bệnh thần kinh.
Mặc dù không hiểu cách khuyên nhủ người ta nhưng không chịu nổi thì Tần Vi Vũ cũng là một tên nhóc nhiệt tình.
Nghĩ nát óc nói rất nhiều.
Lưu Duyệt Duyệt nghe rất nghiêm túc, cô ta thật sự cảm thấy Tần Vi Vũ là vì tốt cho cô ta, cô ta nói: “Nếu như tớ cố gắng, làm một người có ích cho xã hậu thì cậu sẽ càng thêm thích tớ chứ?”
“?” Tần Vi Vũ lại nghĩ, cậu ấy là trẻ con à? Còn cầu khen ngợi?
Vì vậy anh nói: “Cậu chỉ cần không phải là gánh nặng của xã hội thì mọi người đều thích cậu.”
Tần Vi Vũ nhìn thời gian, đã năm giờ rồi. Đói bụng quá, thật là muốn về nhà ăn cơm.
Lúc Lưu Châu Châu làm xong bài tập một môn chờ hai cô bạn còn lại, cô ấy nhàm chán ghé vào bệ cửa sổ, nhìn nơi phương xa.
Trên bãi tập, Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt đi một vòng, một vòng lại một vòng…
Còn con mẹ nó chưa giải tán.
Cô đang nghĩ, rốt cuộc bọn họ có gì hay mà nói? Yêu đương có gì tốt?
Mắt của em gái heo hơi cận thị, cô cầm điện thoại chụp hình một nam một nữ ở phía dưới rồi phóng to ra xem. Lưu Duyệt Duyệt ban đầu đứng bên cạnh Tần Vi Vũ cách hai mét, sau đó thì chậm rãi tới gần sát bên bả vai. Lưu Duyệt Duyệt cúi thấp đầu xuống, Tần Vi Vũ đi đứng thẳng tắp.
Gió mát chầm chậm tới, thổi lên góc áo của thiếu niên thiếu nữ…
Wow, thật con mẹ nó hoàn mỹ, giống như xem phim thần tượng sân trường vậy.
Cái tên Tần Vi Vũ này, đáng người thật là tốt, không hổ là người trong đội bóng rổ của trường.
Nhìn thấy điểm đặc sắc, cô vội vàng gọi hai người khác tới.
“Nhanh lên.”
Thế là Thẩm Tinh Lê đến gần, sợ hãi than một câu: “Bọn họ trắng trợn như vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàng chủ nhiệm bắt bọn họ sao?”
Lưu Châu Châu: “Muốn yêu đương thì sợ cái rắm!”
“Cũng đúng nha.”
Di Bảo ngoan ngoãn gục xuống bàn, không tham gia náo nhiệt.
Lưu Châu Châu gọi cô: “Di Bảo mau đến xem nè, sắp hôn nhau đấy.”
Di Bảo mờ mịt nhìn bạn tốt của mình, trong ánh mắt có một chút bất lực, hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng có thể là vì chứng minh mình thật sự không thích Tần Vi Vũ, cô thật sự chạy qua.
Quả nhiên nhìn thấy hai người có đôi có cặp.
Chỉ nhìn một cái mà mắt đã chua xót, lấy cớ nói muốn đi nhà vệ sinh, cô chạy trốn.
Lưu Châu Châu nhìn đến mức say mê, mãi đến khi hai người rời khỏi bãi tập cũng không hôn nhau. Lưu Duyệt Duyệt giống như phát cáu với Tần Vi Vũ, tức giận chạy đi, Tần Vi Vũ nhìn nhìn không đuổi theo.
Cắt!
Cảnh một của phim thần tượng sân trường kết thúc.
Không ai biết Di Bảo khổ sở thế nào, cảm giác yêu thầm rất đau khổ.
Cô chưa từng nghĩ sẽ thế nào với Tần Vi Vũ, thế nhưng nhìn thấy anh và cô gái khác ở cùng nhau, cô chính là không nhịn được mà buồn bã. Cô đứng một bên bồn rửa tay, đôi mắt đỏ hoe, cô không nhịn được, một giọt nước mắt rơi xuống, huhu.
Hoàng chủ nhiệm đúng lúc đi ngang qua cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy con gái khóc.
Mặc dù bình thường ông rất nghiêm khắc với Di Bảo, động một chút là lại muốn đánh đòn nhưng nhìn thấy cô khóc, ông vẫn đau lòng.
“Sao thế?” Hoàng chủ nhiệm đi tới sờ trán Di Bảo một cái: “Không thoải mái chỗ nào, nói cho bố biết.”
Di Bảo im lặng lắc đầu, lý do đau lòng quá mất mặt, hơn nữa hoàn toàn không thể nói với bố được, ngoại trừ bị đánh đòn thì không có kết cục nào khác.
Cô khóc dữ hơn, dứt khoát gào khóc: “Con bị thương rồi.” Ừm, tâm hồn bị thương.”
“Chỗ nào? Bố xem xem.”
Di Bảo dừng lại một chút: “Đau thắt cơ tim.”
Hoàng chủ nhiệm: “...” Hoàng Tịnh Di hai ngày nay bố không rảnh trừng trị con nên con lại muốn lên trời đúng không?
Di Bảo: “...”
Hu hu hu hu.
Ai có thể trải nghiệm sự đau khổ của yêu thầm.
Cô sửa soạn lại một chút rồi quay về phòng học, ba người cùng nhau về nhà.
Thẩm Tinh Lê chậm rãi phát hiện ra, tâm tình của Di Bảo không tốt lắm. Vậy thì chỉ có một khả năng, chính là nhìn thấy Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt yêu đương, cô biết cảm giác của yêu thầm, lúc trước thấy cô gái khác lén nhìn Ngôn Gia Hứa, cô cũng có thể khó chịu vài ngày, huống chi là Di Bảo yếu đuối.
Thật là đáng thương.
Lưu Châu Châu còn đang ở đó kể bô lô ba la, lá gan của Tần Vi Vũ này thật là lớn, gần đây nhà trường đang túm mấy học sinh yêu sớm, vô cùng nghiêm, cậu ta lại còn trắng trợn như thế.
Thẩm Tinh Lê suy nghĩ một hồi.
Lưu Châu Châu, Lưu Duyệt Duyệt.
Cô nói: “Châu Châu, không phải là cậu và Lưu Duyệt Duyệt kia là chị em chứ?”
“Cái gì?”
“Tên giống nhau mà. Hơn nữa hai người họ yêu sớm, cậu lại kéo Di Bảo đi xem, không phải là cố ý làm cậu ấy ấm ức sao? Lưu Châu Châu, không phải cậu là gian tế mà Lưu Duyệt Duyệt phái tới chứ?”
“Tớ nhổ vào! Thẩm Tinh Lê rất lâu rồi tớ chưa đánh cậu đúng không?”
Nhìn đi nhìn đi, còn không thể nghe lời nói thật nữa.
Thẩm Tinh Lê và Di Bảo nhất trí cảm thấy, người bên cạnh đều quá bạo lực, một hai đều muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Động một chút là lại đánh người, hai con nhóc đáng thương bọn họ sinh ra là để bị đánh sao?
Lúc Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt đi ở bãi tập đến vòng thứ sáu, Tần Vi Vũ thật sự không nhịn nổi nói: “Tôi về ăn cơm đây.”
Lưu Duyệt Duyệt cuối cùng cũng cuống lên, tức giận giậm chân một cái: “Vậy có phải cậu vốn dĩ không thích tớ không!”
Tần Vi Vũ nói: “Tôi thích cậu làm gì.”
Lưu Duyệt Duyệt: “? Nhưng cậu không phải là bạn trai của tớ sao? Không thích tớ thì cậu đưa tớ về nhà làm gì? Còn chơi game với tớ, giảng bài cho tớ.”
Tần Vi Vũ sửng sốt mấy giây nói: “Không phải cậu xin tôi đưa cậu về nhà à? Cậu xin tôi kéo cậu chơi game mà.”
“Không phải, cậu đợi đã! Tôi là bạn trai cậu? Sao tôi không biết?”
Lưu Duyệt Duyệt: “?”
Tần Vi Vũ cảm thấy, những thứ Lưu Duyệt Duyệt nói, anh và Di Bảo đều làm qua rồi, chẳng lẽ còn có thể nói anh và Di Bảo yêu đương?
Lưu Duyệt Duyệt: “Chúng ta chính là đã yêu qua mạng hơn mười ngày rồi.”
Tần Vi Vũ nhanh chóng tiêu hóa câu nói này, kết hợp với biểu hiện mấy ngày gần đây của Lưu Duyệt Duyệt, anh có loại cảm giác như bị sét đánh.
Mặc dù là chó ngốc nhưng không phải là chó hư.
Anh rất nghiêm túc nói với Lưu Duyệt Duyệt: “Tôi không có yêu đương với cậu, cũng không yêu qua mạng. Nếu như cậu cho là như vậy, vậy thì sau này cứ block tôi là sẽ không hiểu lầm nữa.”
Lưu Duyệt Duyệt sắp khóc: “Có phải cậu thích cô gái kia lớp cậu không.”
“...”
“Vừa rồi tôi đều thấy rồi, cậu còn sờ đầu cô ta.”
“Tôi không có yêu đương. Học sinh cấp 3 nên lấy việc học làm trọng, không thể nghĩ đến mấy việc này.”
“Cậu xác định suy nghĩ trong lòng cậu là như vậy?”
Tần Vi Vũ: “Được rồi, thật ra tôi cảm thấy nên dùng khoảng thời gian tốt đẹp này đánh bóng, dạo chơi, chơi game mới tốt. Học tập không thú vị.”
Lưu Duyệt Duyệt tức giận chạy đi, cô ta muốn đi chất vấn cô gái kia. Tại sao lại muốn cướp Tần Vi Vũ, rõ ràng là cô ta nhìn thấy trước mà.
Chạy được một lúc thì Lưu Duyệt Duyệt khóc lên. Cô ta tìm cô gái kia thì có ích gì chứ. Suy cho cùng vẫn là Tần Vi Vũ không thích cô ta.
Ba bạn nhỏ chỉ mới đi tới cổng trường, một ngọn gió than nhã thổi ra, vừa nhìn là thấy tiểu mỹ nữ Lưu Duyệt Duyệt.
Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng đã chia Lưu Duyệt Duyệt là thân thích của Lưu Châu Châu, chị em ruột cũng nên.
Tiểu mỹ nữ khóc nước mắt như mưa, đây là cãi nhau với Tần Vi Vũ sao?
Có điều khóc cũng trông rất đẹp.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy, tiếp theo đây hai người bị tình yêu làm tổn thương thì nên ôm nhau khóc, xem Tần Vi Vũ an ủi ai trước.
Có điều nhìn như vậy, Tần Vi Vũ đúng là tra nam.
Thẩm Tinh Lê thu hồi lại đánh giá Tần Vi Vũ là người tốt trước đó.
Lưu Duyệt Duyệt đi đến bên cạnh Di Bảo, bỗng nhiên dừng lại hỏi thẳng: “Có phải cậu thích Tần Vi Vũ không?”
Di Bảo giống như con mèo bị người ta đạp vào đuôi: “Cậu nói bậy.”
Lưu Duyệt Duyệt: “Tôi đều nhìn thấy rồi, vừa rồi cậu ấy sờ đầu cậu đúng không? Cậu ấy chưa từng sờ đầu tôi.”
Di Bảo: “Cứ bị sờ mãi thì đầu sẽ trở nên rất dầu. Người chị em, đây không phải là chuyện gì tốt.”
Lưu Duyệt Duyệt hoàn toàn bắt sai trọng điểm: “Cậu ấy thường xuyên sờ?”
Bỗng nhiên, trận battle ban đầu của hai cô gái lại trở nên không đứng đắn.
Giống như đang thảo luận chuyện người lớn gì đó.
Tần Vi Vũ thấy bốn cô gái đứng tụ lại với nhau, cảnh tượng giương cung bạt kiếm thì nhanh chóng chạy tới, Lúc này anh đã thông minh rồi, sợ Lưu Duyệt Duyệt ở trước mặt Di Bảo nói lung tung.
Lúc anh chạy tới thì Hoàng chủ nhiệm cũng chạy chiếc xe điện kiêu ngạo của ông nghênh ngang đi tới.
Ông thấy cái đầu mì gói của Lưu Duyệt Duyệt là biết là người rảnh rỗi ngoài trường, thế là ông hét lớn một tiếng: “Các em đang làm gì vậy!”
“!!!!!”
Di Bảo trông thấy Diêm Vương thì run lẩy bẩy.
Tần Vi Vũng thoáng dừng lại nhưng không dừng hẳn.
Bỗng nhiên, bạn học Lưu Châu Châu bị Thẩm Tinh Tinh hàm oan hai mươi phút đứng ra báo cáo: “Báo cáo thầy, ở đây có người yêu sớm, em tố cáo!”
Hoàng chủ nhiệm: “...” Chẳng lẽ lại là con gái của mình và cô gái lưu manh này sao?
Lưu Châu Châu nhìn Tần Vi Vũ chạy tới: “Chính là Tần Vi Vũ và bạn học trường khác này, vừa rồi em còn trông thấy bọn họ chui vào rừng cây nhỏ.
Cô đây cũng xem như là báo thù cho Di Bảo, ai bảo Tần Vi Vũ cặn bã như thế, hại Di Bảo đáng yêu trở nên khổ sở. Làm người bạn tốt cô quả thật làm việc nghĩa chẳng từ.
Tần Vi Vũ: “...”
Lưu Châu Châu nói: “Làm một học sinh của trường trung học phụ thuộc, em nên bảo vệ môi trường học đường. Đối với loại chuyện vi phạm quy tắc trường học này, em kiên quyết sẽ không bao dung!”
Di Bảo cũng không biết, Lưu Châu Châu sẽ thổi phồng lên như vậy.
Hoàng chủ nhiệm bước xuống từ trên xe: “Tần Vi Vũ, là như vậy sao?”
Tần Vi Vũ: “Không phải.”
Chẳng biết tại sao, anh bỗng nhiên rất để ý mà nhìn thoáng qua biểu cảm của Di Bảo, phát hiện ra cô giống như chú chim nhỏ phẫn nộ, mi tâm đều đen đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận đùng đùng.
Hoàng chủ nhiệm tốt xấu gì cũng có tuổi và sự từng trải lớn như vậy rồi, có thể không biết chút tính toán đó, thế là ông chỉ vào Lưu Duyệt Duyệt nói: “Vậy em nói cho thầy biết, tại sao bạn học này tới trường của chúng ta, không phải tìm em sao? Nghe nói hai em còn đi vào rừng cây nhỏ?”
Tần Vi Vũ: “...”
Hoàng chủ nhiệm: “Tần Vi Vũ em đến phòng giáo vụ cho thầy.”
Ông tiện thể nhìn Lưu Duyệt Duyệt, bởi vì cô ta không phải học sinh của trường nên ông trực tiếp thả người đi: “Bạn học, người ngoài trường không được đi vào trường trung học phụ thuộc, mời em rời đi.”
Lưu Duyệt Duyệt lo âu nhìn thoáng qua Tần Vi Vũ rồi đành phải đi.
Ba cô gái nhỏ nhắm mắt theo đuôi, Hoàng chủ nhiệm trợn mắt: “Các em đi theo làm gì?”
Lưu Châu Châu nói: “Thưa thầy, tụi em có quyền giám sát chấp pháp.”
Hoàng chủ nhiệm cười trào phúng: “Làm gì, còn sợ thầy bạo lực. Chấp pháp?”
Lưu Châu Châu: “Không phải, em lo lắng thầy nhẹ tay.”
Hoàng chủ nhiệm: “Em còn lo lắng rất nhiều.”
Di Bảo: “Tụi con --- --- ---”
Hoàng chủ nhiệm bị đám con nít này làm cho phiền chết, ông nhanh chóng dỗ bọn họ rời đi: “Làm bài tập xong rồi? Học thuộc đủ từ vựng rồi? Cảm thấy quá nhiều thời gian thì thầy sẽ tìm thầy cô bộ môn của các em để giao thêm bài tập.”
…
Một đám người giải tán.
Tần Vi Vũ đi theo Hoàng chủ nhiệm đến phòng giáo vụ, xa xa nhìn ba cô gái vui vẻ đi đến quầy bán quà vặt, giống như nữ hiệp tự tay đâm kẻ địch, anh bất đắc dĩ nhấn thái dương.
Anh cũng không trách cứ bọn họ, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.
Cả thế giới đều cảm thấy anh đang yêu đương, chỉ có anh là không biết.
Rất lâu sau Tần Vi Vũ mới đi ra từ văn phòng của Hoàng chủ nhiệm, được tận tình khuyên bảo nói một tràng.
“Ở tuổi này các em có đối tượng yêu thầm ái lộ là bình thường, thầy cũng từng như vậy.”
“Nhưng là người thì phải học được cách kiềm chế, nhiệm vụ của các em là học tập, mục tiêu là thi đại học.”
“Nữ sinh vừa rồi vừa nhìn là biết học trường nghề, không thích học tập. Em chơi với chúng nó thì có thể có tương lai gì.
“Bây giờ em không đồng ý với lời thầy nói nhưng tương lai em sẽ cảm kích thầy.”
Lúc Tần Vi Vũ đi ra thì trời đều sắp tối rồi.
Di Bảo sớm đã đi.
Có phải cô cảm thấy anh đang yêu đương không?
Anh thật sự không có, cũng không biết những thứ này.
Chàng trai bỗng nhiên thông suốt, anh muốn cho cô biết, anh không có!
Đời này anh đều chưa từng nói chuyện với mấy cô gái, lần này không hiểu sao lại bị quấn lấy nói mấy câu như có như không.
Anh cũng thấy rất khó hiểu.
Tần Vi Vũ về đến nhà, ăn cơm vận động chơi game, lúc nằm trên giường vào hai giờ sáng, anh nhớ tới việt xóa Lưu Duyệt Duyệt trên QQ, không để lại lời gì.
Tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau này sẽ không có một người kỳ lạ nói những lời khó hiểu với anh nữa.
Xóa bạn xong, anh tìm trong danh sách bạn bè rồi nhắn tin hỏi Di Bảo: “Bỏ block chưa?”
Đáp án chính là một dấu chấm than: Bạn và Di Bảo không phải là bạn bè!
Cô lại xóa bạn với anh!
Lần này Tần Vi Vũ không ngốc đến mức cho rằng Di Bảo xóa nhầm.
Thứ hai đi học, hai người không nói chuyện, Di Bảo không giải thích vì sao xóa bạn với Tần Vi Vũ.
Rõ ràng là bọn họ tố cáo Tần Vi Vũ yêu sớm nhưng bây giờ lại làm cho giống như Tần Vi Vũ đã làm sai vậy.
Qua vài ngày, Tần Vi Vũ cùng đám con trai ngồi sau chơi game.
Tống Dương mời Di Bảo vào chiến đội: “Anh Vũ, mời đi.”
Tần Vi Vũ nói: “Cậu xóa bạn tớ rồi. Tớ không có kết bạn với cậu.” Tài khoản trò chơi cũng không thêm bạn.
Di Bảo nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, không tham gia với bọn họ.
Từ đó về sau Lưu Duyệt Duyệt không tới tìm Tần Vi Vũ nữa, xóa tài khoản Cầu Cầu của cô ta là giống như người này biến mất khỏi thế giới của anh vậy.
Trong thời đại này thì là kết thúc một đoạn tình yêu qua mạng không hiểu ra sao.
Nhưng Tần Vi Vũ đã mang chắc cái danh tra nam.
Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê nhất trí cảm thấy Tần Vi Vũ đều có bạn gái rồi mà còn tới trêu chọc Di Bảo, thật là quá đáng.
Bạn bè bên trường nghề của Lưu Duyệt Duyệt cảm thấy Tần Vi Vũ rõ ràng là mập mờ mà còn không thừa nhận quan hệ, ụp cho cái danh tra nam rồi.
Tống Dương có một khoảng thời gian đi ra ngoài chơi với đám Trương Triệu Phong, nghe thấy tin đồn liên quan tới Lưu Duyệt Duyệt. Nói là Lưu Duyệt Duyệt đá Tần Vi Vũ, chướng mắt loại người này.
Tần Vi Vũ không giải thích chuyện này.
Yên lặng chấp nhận sự uất ức này.
Vào tuổi dậy thì, đây coi như là một bài học.
Anh cuối cùng cũng biết, con trai con gái ở tuổi này thật ra tâm lý đều rất nhạy cảm, rục rịch chộn rộn.
Chỉ là, vì sao Di Bảo vẫn chưa nói chuyện với anh!
Không đúng, tại sao cô ta phải nói chuyện học tập với anh? Cô muốn yêu đương với anh!
“Sao mấy ngày nay cậu không đến tìm tớ?” Lưu Duyệt Duyệt tìm đề tài.
Đến rồi đến rồi, vấn đề khó hiểu lại đến rồi! Rốt cuộc là anh đã đắc tội với ai mà lại gặp phải đồ quấn người như vậy.
“Tìm cậu làm gì?” Tần Vi Vũ hỏi lại, lại rất tinh tướng nói: “Tôi phải học mà.”
Ý định ban đầu của anh ra muốn tạo ra một hình tượng học bá rất bận rộn, vô cùng lợi hại.
Nhưng Lưu Duyệt Duyệt nghe thấy lời này lại thấy anh đang khoe khoang, anh học trường cấp 3 bình thường, mà cô ta thì học trường nghề.
Lưu Duyệt Duyệt bất lực sờ tóc, cẩn thận hỏi Tần Vi Vũ: “Có phải cậu ghét bỏ tớ học trường nghề không?”
“Hả?”
Lưu Duyệt Duyệt: “Bố tớ đã suy nghĩ đường ra cho tớ rồi, giới thiệu tớ đến cơ quan của ông ấy làm, công việc trong biên chế. Hơn nữa tớ chỉ là học cấp 2 không tốt lắm nên bây giờ mới vào trường nghề. Nhưng sau này tớ sẽ tiếp tục học, sau năm năm còn có thể chuyển, thi nghiên cứu. Đúng rồi, cậu muốn thi vào trường nào? Tớ đều có thể cố gắng.”
Cô ta thật sự rất thích Tần Vi Vũ. Anh không phát hiện ra mị lực của mình thế nhưng Lưu Duyệt Duyệt biết chàng trai tên là Tần Vi Vũ này có rất nhiều ưu điểm, cho dù là trai thẳng nhưng anh chân thành thiện lương, tôn trọng con gái, không có bụng dạ gì.
Tần Vi Vũ là người đầu gỗ, hoàn toàn không hiểu ý của Lưu Duyệt Duyệt: “Cậu nói với tôi chuyện này làm gì? Cậu muốn đi đâu làm gì là chuyện của cậu, tôi không có trả học phí cho cậu.”
Lưu Duyệt Duyệt: “...”
Nói không được mấy câu, thật là.
Tần Vi Vũ: “Con gái không nên độc lập tự cường sao? Mẹ tôi còn vừa làm việc vừa chăm sóc gia đình đấy. Đều là lựa chọn của cá nhân. Tôi cảm thấy cậu cũng có thể độc lập tự chủ, trở nên mạnh mẽ, thật.” Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện tin tức đang hot trong xã hội, cảm thấy có thể là Lưu Duyệt Duyệt đang ở trong giai đoạn mờ mịt, cần tìm một người để thổ lộ hết nên mới dính vào anh.
Nghĩ như vậy, Tần Vi Vũ thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy Lưu Duyệt Duyệt có bệnh thần kinh.
Mặc dù không hiểu cách khuyên nhủ người ta nhưng không chịu nổi thì Tần Vi Vũ cũng là một tên nhóc nhiệt tình.
Nghĩ nát óc nói rất nhiều.
Lưu Duyệt Duyệt nghe rất nghiêm túc, cô ta thật sự cảm thấy Tần Vi Vũ là vì tốt cho cô ta, cô ta nói: “Nếu như tớ cố gắng, làm một người có ích cho xã hậu thì cậu sẽ càng thêm thích tớ chứ?”
“?” Tần Vi Vũ lại nghĩ, cậu ấy là trẻ con à? Còn cầu khen ngợi?
Vì vậy anh nói: “Cậu chỉ cần không phải là gánh nặng của xã hội thì mọi người đều thích cậu.”
Tần Vi Vũ nhìn thời gian, đã năm giờ rồi. Đói bụng quá, thật là muốn về nhà ăn cơm.
Lúc Lưu Châu Châu làm xong bài tập một môn chờ hai cô bạn còn lại, cô ấy nhàm chán ghé vào bệ cửa sổ, nhìn nơi phương xa.
Trên bãi tập, Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt đi một vòng, một vòng lại một vòng…
Còn con mẹ nó chưa giải tán.
Cô đang nghĩ, rốt cuộc bọn họ có gì hay mà nói? Yêu đương có gì tốt?
Mắt của em gái heo hơi cận thị, cô cầm điện thoại chụp hình một nam một nữ ở phía dưới rồi phóng to ra xem. Lưu Duyệt Duyệt ban đầu đứng bên cạnh Tần Vi Vũ cách hai mét, sau đó thì chậm rãi tới gần sát bên bả vai. Lưu Duyệt Duyệt cúi thấp đầu xuống, Tần Vi Vũ đi đứng thẳng tắp.
Gió mát chầm chậm tới, thổi lên góc áo của thiếu niên thiếu nữ…
Wow, thật con mẹ nó hoàn mỹ, giống như xem phim thần tượng sân trường vậy.
Cái tên Tần Vi Vũ này, đáng người thật là tốt, không hổ là người trong đội bóng rổ của trường.
Nhìn thấy điểm đặc sắc, cô vội vàng gọi hai người khác tới.
“Nhanh lên.”
Thế là Thẩm Tinh Lê đến gần, sợ hãi than một câu: “Bọn họ trắng trợn như vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàng chủ nhiệm bắt bọn họ sao?”
Lưu Châu Châu: “Muốn yêu đương thì sợ cái rắm!”
“Cũng đúng nha.”
Di Bảo ngoan ngoãn gục xuống bàn, không tham gia náo nhiệt.
Lưu Châu Châu gọi cô: “Di Bảo mau đến xem nè, sắp hôn nhau đấy.”
Di Bảo mờ mịt nhìn bạn tốt của mình, trong ánh mắt có một chút bất lực, hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng có thể là vì chứng minh mình thật sự không thích Tần Vi Vũ, cô thật sự chạy qua.
Quả nhiên nhìn thấy hai người có đôi có cặp.
Chỉ nhìn một cái mà mắt đã chua xót, lấy cớ nói muốn đi nhà vệ sinh, cô chạy trốn.
Lưu Châu Châu nhìn đến mức say mê, mãi đến khi hai người rời khỏi bãi tập cũng không hôn nhau. Lưu Duyệt Duyệt giống như phát cáu với Tần Vi Vũ, tức giận chạy đi, Tần Vi Vũ nhìn nhìn không đuổi theo.
Cắt!
Cảnh một của phim thần tượng sân trường kết thúc.
Không ai biết Di Bảo khổ sở thế nào, cảm giác yêu thầm rất đau khổ.
Cô chưa từng nghĩ sẽ thế nào với Tần Vi Vũ, thế nhưng nhìn thấy anh và cô gái khác ở cùng nhau, cô chính là không nhịn được mà buồn bã. Cô đứng một bên bồn rửa tay, đôi mắt đỏ hoe, cô không nhịn được, một giọt nước mắt rơi xuống, huhu.
Hoàng chủ nhiệm đúng lúc đi ngang qua cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy con gái khóc.
Mặc dù bình thường ông rất nghiêm khắc với Di Bảo, động một chút là lại muốn đánh đòn nhưng nhìn thấy cô khóc, ông vẫn đau lòng.
“Sao thế?” Hoàng chủ nhiệm đi tới sờ trán Di Bảo một cái: “Không thoải mái chỗ nào, nói cho bố biết.”
Di Bảo im lặng lắc đầu, lý do đau lòng quá mất mặt, hơn nữa hoàn toàn không thể nói với bố được, ngoại trừ bị đánh đòn thì không có kết cục nào khác.
Cô khóc dữ hơn, dứt khoát gào khóc: “Con bị thương rồi.” Ừm, tâm hồn bị thương.”
“Chỗ nào? Bố xem xem.”
Di Bảo dừng lại một chút: “Đau thắt cơ tim.”
Hoàng chủ nhiệm: “...” Hoàng Tịnh Di hai ngày nay bố không rảnh trừng trị con nên con lại muốn lên trời đúng không?
Di Bảo: “...”
Hu hu hu hu.
Ai có thể trải nghiệm sự đau khổ của yêu thầm.
Cô sửa soạn lại một chút rồi quay về phòng học, ba người cùng nhau về nhà.
Thẩm Tinh Lê chậm rãi phát hiện ra, tâm tình của Di Bảo không tốt lắm. Vậy thì chỉ có một khả năng, chính là nhìn thấy Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt yêu đương, cô biết cảm giác của yêu thầm, lúc trước thấy cô gái khác lén nhìn Ngôn Gia Hứa, cô cũng có thể khó chịu vài ngày, huống chi là Di Bảo yếu đuối.
Thật là đáng thương.
Lưu Châu Châu còn đang ở đó kể bô lô ba la, lá gan của Tần Vi Vũ này thật là lớn, gần đây nhà trường đang túm mấy học sinh yêu sớm, vô cùng nghiêm, cậu ta lại còn trắng trợn như thế.
Thẩm Tinh Lê suy nghĩ một hồi.
Lưu Châu Châu, Lưu Duyệt Duyệt.
Cô nói: “Châu Châu, không phải là cậu và Lưu Duyệt Duyệt kia là chị em chứ?”
“Cái gì?”
“Tên giống nhau mà. Hơn nữa hai người họ yêu sớm, cậu lại kéo Di Bảo đi xem, không phải là cố ý làm cậu ấy ấm ức sao? Lưu Châu Châu, không phải cậu là gian tế mà Lưu Duyệt Duyệt phái tới chứ?”
“Tớ nhổ vào! Thẩm Tinh Lê rất lâu rồi tớ chưa đánh cậu đúng không?”
Nhìn đi nhìn đi, còn không thể nghe lời nói thật nữa.
Thẩm Tinh Lê và Di Bảo nhất trí cảm thấy, người bên cạnh đều quá bạo lực, một hai đều muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Động một chút là lại đánh người, hai con nhóc đáng thương bọn họ sinh ra là để bị đánh sao?
Lúc Tần Vi Vũ và Lưu Duyệt Duyệt đi ở bãi tập đến vòng thứ sáu, Tần Vi Vũ thật sự không nhịn nổi nói: “Tôi về ăn cơm đây.”
Lưu Duyệt Duyệt cuối cùng cũng cuống lên, tức giận giậm chân một cái: “Vậy có phải cậu vốn dĩ không thích tớ không!”
Tần Vi Vũ nói: “Tôi thích cậu làm gì.”
Lưu Duyệt Duyệt: “? Nhưng cậu không phải là bạn trai của tớ sao? Không thích tớ thì cậu đưa tớ về nhà làm gì? Còn chơi game với tớ, giảng bài cho tớ.”
Tần Vi Vũ sửng sốt mấy giây nói: “Không phải cậu xin tôi đưa cậu về nhà à? Cậu xin tôi kéo cậu chơi game mà.”
“Không phải, cậu đợi đã! Tôi là bạn trai cậu? Sao tôi không biết?”
Lưu Duyệt Duyệt: “?”
Tần Vi Vũ cảm thấy, những thứ Lưu Duyệt Duyệt nói, anh và Di Bảo đều làm qua rồi, chẳng lẽ còn có thể nói anh và Di Bảo yêu đương?
Lưu Duyệt Duyệt: “Chúng ta chính là đã yêu qua mạng hơn mười ngày rồi.”
Tần Vi Vũ nhanh chóng tiêu hóa câu nói này, kết hợp với biểu hiện mấy ngày gần đây của Lưu Duyệt Duyệt, anh có loại cảm giác như bị sét đánh.
Mặc dù là chó ngốc nhưng không phải là chó hư.
Anh rất nghiêm túc nói với Lưu Duyệt Duyệt: “Tôi không có yêu đương với cậu, cũng không yêu qua mạng. Nếu như cậu cho là như vậy, vậy thì sau này cứ block tôi là sẽ không hiểu lầm nữa.”
Lưu Duyệt Duyệt sắp khóc: “Có phải cậu thích cô gái kia lớp cậu không.”
“...”
“Vừa rồi tôi đều thấy rồi, cậu còn sờ đầu cô ta.”
“Tôi không có yêu đương. Học sinh cấp 3 nên lấy việc học làm trọng, không thể nghĩ đến mấy việc này.”
“Cậu xác định suy nghĩ trong lòng cậu là như vậy?”
Tần Vi Vũ: “Được rồi, thật ra tôi cảm thấy nên dùng khoảng thời gian tốt đẹp này đánh bóng, dạo chơi, chơi game mới tốt. Học tập không thú vị.”
Lưu Duyệt Duyệt tức giận chạy đi, cô ta muốn đi chất vấn cô gái kia. Tại sao lại muốn cướp Tần Vi Vũ, rõ ràng là cô ta nhìn thấy trước mà.
Chạy được một lúc thì Lưu Duyệt Duyệt khóc lên. Cô ta tìm cô gái kia thì có ích gì chứ. Suy cho cùng vẫn là Tần Vi Vũ không thích cô ta.
Ba bạn nhỏ chỉ mới đi tới cổng trường, một ngọn gió than nhã thổi ra, vừa nhìn là thấy tiểu mỹ nữ Lưu Duyệt Duyệt.
Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng đã chia Lưu Duyệt Duyệt là thân thích của Lưu Châu Châu, chị em ruột cũng nên.
Tiểu mỹ nữ khóc nước mắt như mưa, đây là cãi nhau với Tần Vi Vũ sao?
Có điều khóc cũng trông rất đẹp.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy, tiếp theo đây hai người bị tình yêu làm tổn thương thì nên ôm nhau khóc, xem Tần Vi Vũ an ủi ai trước.
Có điều nhìn như vậy, Tần Vi Vũ đúng là tra nam.
Thẩm Tinh Lê thu hồi lại đánh giá Tần Vi Vũ là người tốt trước đó.
Lưu Duyệt Duyệt đi đến bên cạnh Di Bảo, bỗng nhiên dừng lại hỏi thẳng: “Có phải cậu thích Tần Vi Vũ không?”
Di Bảo giống như con mèo bị người ta đạp vào đuôi: “Cậu nói bậy.”
Lưu Duyệt Duyệt: “Tôi đều nhìn thấy rồi, vừa rồi cậu ấy sờ đầu cậu đúng không? Cậu ấy chưa từng sờ đầu tôi.”
Di Bảo: “Cứ bị sờ mãi thì đầu sẽ trở nên rất dầu. Người chị em, đây không phải là chuyện gì tốt.”
Lưu Duyệt Duyệt hoàn toàn bắt sai trọng điểm: “Cậu ấy thường xuyên sờ?”
Bỗng nhiên, trận battle ban đầu của hai cô gái lại trở nên không đứng đắn.
Giống như đang thảo luận chuyện người lớn gì đó.
Tần Vi Vũ thấy bốn cô gái đứng tụ lại với nhau, cảnh tượng giương cung bạt kiếm thì nhanh chóng chạy tới, Lúc này anh đã thông minh rồi, sợ Lưu Duyệt Duyệt ở trước mặt Di Bảo nói lung tung.
Lúc anh chạy tới thì Hoàng chủ nhiệm cũng chạy chiếc xe điện kiêu ngạo của ông nghênh ngang đi tới.
Ông thấy cái đầu mì gói của Lưu Duyệt Duyệt là biết là người rảnh rỗi ngoài trường, thế là ông hét lớn một tiếng: “Các em đang làm gì vậy!”
“!!!!!”
Di Bảo trông thấy Diêm Vương thì run lẩy bẩy.
Tần Vi Vũng thoáng dừng lại nhưng không dừng hẳn.
Bỗng nhiên, bạn học Lưu Châu Châu bị Thẩm Tinh Tinh hàm oan hai mươi phút đứng ra báo cáo: “Báo cáo thầy, ở đây có người yêu sớm, em tố cáo!”
Hoàng chủ nhiệm: “...” Chẳng lẽ lại là con gái của mình và cô gái lưu manh này sao?
Lưu Châu Châu nhìn Tần Vi Vũ chạy tới: “Chính là Tần Vi Vũ và bạn học trường khác này, vừa rồi em còn trông thấy bọn họ chui vào rừng cây nhỏ.
Cô đây cũng xem như là báo thù cho Di Bảo, ai bảo Tần Vi Vũ cặn bã như thế, hại Di Bảo đáng yêu trở nên khổ sở. Làm người bạn tốt cô quả thật làm việc nghĩa chẳng từ.
Tần Vi Vũ: “...”
Lưu Châu Châu nói: “Làm một học sinh của trường trung học phụ thuộc, em nên bảo vệ môi trường học đường. Đối với loại chuyện vi phạm quy tắc trường học này, em kiên quyết sẽ không bao dung!”
Di Bảo cũng không biết, Lưu Châu Châu sẽ thổi phồng lên như vậy.
Hoàng chủ nhiệm bước xuống từ trên xe: “Tần Vi Vũ, là như vậy sao?”
Tần Vi Vũ: “Không phải.”
Chẳng biết tại sao, anh bỗng nhiên rất để ý mà nhìn thoáng qua biểu cảm của Di Bảo, phát hiện ra cô giống như chú chim nhỏ phẫn nộ, mi tâm đều đen đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận đùng đùng.
Hoàng chủ nhiệm tốt xấu gì cũng có tuổi và sự từng trải lớn như vậy rồi, có thể không biết chút tính toán đó, thế là ông chỉ vào Lưu Duyệt Duyệt nói: “Vậy em nói cho thầy biết, tại sao bạn học này tới trường của chúng ta, không phải tìm em sao? Nghe nói hai em còn đi vào rừng cây nhỏ?”
Tần Vi Vũ: “...”
Hoàng chủ nhiệm: “Tần Vi Vũ em đến phòng giáo vụ cho thầy.”
Ông tiện thể nhìn Lưu Duyệt Duyệt, bởi vì cô ta không phải học sinh của trường nên ông trực tiếp thả người đi: “Bạn học, người ngoài trường không được đi vào trường trung học phụ thuộc, mời em rời đi.”
Lưu Duyệt Duyệt lo âu nhìn thoáng qua Tần Vi Vũ rồi đành phải đi.
Ba cô gái nhỏ nhắm mắt theo đuôi, Hoàng chủ nhiệm trợn mắt: “Các em đi theo làm gì?”
Lưu Châu Châu nói: “Thưa thầy, tụi em có quyền giám sát chấp pháp.”
Hoàng chủ nhiệm cười trào phúng: “Làm gì, còn sợ thầy bạo lực. Chấp pháp?”
Lưu Châu Châu: “Không phải, em lo lắng thầy nhẹ tay.”
Hoàng chủ nhiệm: “Em còn lo lắng rất nhiều.”
Di Bảo: “Tụi con --- --- ---”
Hoàng chủ nhiệm bị đám con nít này làm cho phiền chết, ông nhanh chóng dỗ bọn họ rời đi: “Làm bài tập xong rồi? Học thuộc đủ từ vựng rồi? Cảm thấy quá nhiều thời gian thì thầy sẽ tìm thầy cô bộ môn của các em để giao thêm bài tập.”
…
Một đám người giải tán.
Tần Vi Vũ đi theo Hoàng chủ nhiệm đến phòng giáo vụ, xa xa nhìn ba cô gái vui vẻ đi đến quầy bán quà vặt, giống như nữ hiệp tự tay đâm kẻ địch, anh bất đắc dĩ nhấn thái dương.
Anh cũng không trách cứ bọn họ, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.
Cả thế giới đều cảm thấy anh đang yêu đương, chỉ có anh là không biết.
Rất lâu sau Tần Vi Vũ mới đi ra từ văn phòng của Hoàng chủ nhiệm, được tận tình khuyên bảo nói một tràng.
“Ở tuổi này các em có đối tượng yêu thầm ái lộ là bình thường, thầy cũng từng như vậy.”
“Nhưng là người thì phải học được cách kiềm chế, nhiệm vụ của các em là học tập, mục tiêu là thi đại học.”
“Nữ sinh vừa rồi vừa nhìn là biết học trường nghề, không thích học tập. Em chơi với chúng nó thì có thể có tương lai gì.
“Bây giờ em không đồng ý với lời thầy nói nhưng tương lai em sẽ cảm kích thầy.”
Lúc Tần Vi Vũ đi ra thì trời đều sắp tối rồi.
Di Bảo sớm đã đi.
Có phải cô cảm thấy anh đang yêu đương không?
Anh thật sự không có, cũng không biết những thứ này.
Chàng trai bỗng nhiên thông suốt, anh muốn cho cô biết, anh không có!
Đời này anh đều chưa từng nói chuyện với mấy cô gái, lần này không hiểu sao lại bị quấn lấy nói mấy câu như có như không.
Anh cũng thấy rất khó hiểu.
Tần Vi Vũ về đến nhà, ăn cơm vận động chơi game, lúc nằm trên giường vào hai giờ sáng, anh nhớ tới việt xóa Lưu Duyệt Duyệt trên QQ, không để lại lời gì.
Tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau này sẽ không có một người kỳ lạ nói những lời khó hiểu với anh nữa.
Xóa bạn xong, anh tìm trong danh sách bạn bè rồi nhắn tin hỏi Di Bảo: “Bỏ block chưa?”
Đáp án chính là một dấu chấm than: Bạn và Di Bảo không phải là bạn bè!
Cô lại xóa bạn với anh!
Lần này Tần Vi Vũ không ngốc đến mức cho rằng Di Bảo xóa nhầm.
Thứ hai đi học, hai người không nói chuyện, Di Bảo không giải thích vì sao xóa bạn với Tần Vi Vũ.
Rõ ràng là bọn họ tố cáo Tần Vi Vũ yêu sớm nhưng bây giờ lại làm cho giống như Tần Vi Vũ đã làm sai vậy.
Qua vài ngày, Tần Vi Vũ cùng đám con trai ngồi sau chơi game.
Tống Dương mời Di Bảo vào chiến đội: “Anh Vũ, mời đi.”
Tần Vi Vũ nói: “Cậu xóa bạn tớ rồi. Tớ không có kết bạn với cậu.” Tài khoản trò chơi cũng không thêm bạn.
Di Bảo nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, không tham gia với bọn họ.
Từ đó về sau Lưu Duyệt Duyệt không tới tìm Tần Vi Vũ nữa, xóa tài khoản Cầu Cầu của cô ta là giống như người này biến mất khỏi thế giới của anh vậy.
Trong thời đại này thì là kết thúc một đoạn tình yêu qua mạng không hiểu ra sao.
Nhưng Tần Vi Vũ đã mang chắc cái danh tra nam.
Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê nhất trí cảm thấy Tần Vi Vũ đều có bạn gái rồi mà còn tới trêu chọc Di Bảo, thật là quá đáng.
Bạn bè bên trường nghề của Lưu Duyệt Duyệt cảm thấy Tần Vi Vũ rõ ràng là mập mờ mà còn không thừa nhận quan hệ, ụp cho cái danh tra nam rồi.
Tống Dương có một khoảng thời gian đi ra ngoài chơi với đám Trương Triệu Phong, nghe thấy tin đồn liên quan tới Lưu Duyệt Duyệt. Nói là Lưu Duyệt Duyệt đá Tần Vi Vũ, chướng mắt loại người này.
Tần Vi Vũ không giải thích chuyện này.
Yên lặng chấp nhận sự uất ức này.
Vào tuổi dậy thì, đây coi như là một bài học.
Anh cuối cùng cũng biết, con trai con gái ở tuổi này thật ra tâm lý đều rất nhạy cảm, rục rịch chộn rộn.
Chỉ là, vì sao Di Bảo vẫn chưa nói chuyện với anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.