Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 135: Chương 106.3
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
12/05/2016
An Noãn dùng sức rút ra, đứng lên, lạnh lùng nói, "Anh ra ngoài đi, tôi
bỗng nhiên rất nhớ con tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho bé."
Mày Mạc Trọng Huy vẫn chưa kịp giãn ra giờ phút này lại càng nhíu chặt hơn, anh ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi thâm thúy giống như nhiễm lên một tầng hơi nước, làm cho người ta không thể nào không nhìn ra chân thành trong đó.
"An Noãn, em nhất định phải như vậy sao?" Giọng nói của anh mang theo nhàn nhạt ưu thương.
An Noãn giường cằm lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng ánh mắt của anh, nghiêm túc nói, "Tôi thật sự nhớ Sớm, mời anh ra ngoài đi."
Mạc Trọng Huy không có rời đi. Lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cô đi đến bên cạnh cửa sổ, ngón tay thuần thục ấn điện thoại di động.
Anh bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng người phụ nữ này trong veo mà lạnh lung như thế, tim lạnh lung như vậy, anh cố gắng đến gần như thế nào đi nữa, đưa tay cũng không chạm đến cô. Mỗi khi anh cảm thấy mình càng chạy càng gần, cô lại tàn nhẫn cho anh một cước, hung hăng giẫm đạp lên tim anh.
An Noãn bấm số điện thoại nhà bên Luân Đôn, không ai nhận. Do dự mãi, cô lại bấm số điện thoại của Lâm Dịch Xuyên, tiếng chuông thanh thúy vang lên, vẫn không ai nghe.
Cô chỉ muốn nghe giọng nói của Sớm, chỉ nghe bé gọi một tiếng mẹ.
Cô không buông tay, lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe.
Mạc Trọng Huy rốt cục nhìn không nổi, đi qua đoạt lấy di động của cô, hung hăng đập bể trên mặt đất, gầm nhẹ, "Hắn không nhận, em còn gọi, này gọi là gì?"
"Anh muốn nói tôi thấp hèn sao?" An Noãn hất cằm lên, nhíu mày, tiếp theo như người bệnh tâm thần gào thét, "Tôi biến thành như vậy là bị người nào làm hại? Tôi vốn có một gia đình ấm áp, cuộc sống rất yên lặng, bây giờ, tôi lại hai bàn tay trắng, ngay cả muốn nghe giọng nói của Sớm cũng trở thành một loại xa xỉ, thậm chí là vọng tưởng."
Cô biết chuyện kia không thể trách anh, bọn họ đều đã say. Nhưng vào giờ phú này cảm xúc trong lòng cô không chỗ nào phát tiết, trời biết khi nhìn thấy Thẩm Tử Mặc, cô có bao nhiêu nhớ sớm. Trời biết lúc nói chia tay với Lâm Dịch Xuyên, cô có bao nhiêu tự trách. Kể từ đêm hôm đó, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Còn cái người khởi xướng này lại vẫn như mọi ngày xuất hiện ở trước mặt cô, làm cuộc sống của cô đảo lộn hết.
"Mạc Trọng Huy, anh không thể cách xa tôi một chút sao. Tôi phát hiện chỉ cần ở cùng với anh, tôi sẽ bị thương, chịu đủ loại tổn thương. Có lẽ hai chúng ta trời sinh tương khắc, cùng một chỗ không chỉ làm bị thương đến người khác, còn có thể tổn thương đến chính mình. Nhiều năm trước, tôi vì ở cùng với anh, sau đó ngồi tù. Về sau tôi lại ở cùng với anh, mất đi đứa bé. Lúc này nếu chúng ta lại ở cùng một chỗ, tôi có thể ngay cả bản thân cũng mất đi hay không?"
Con ngươi Mạc Trọng Huy sâu thẳm càng trở nên thâm thúy, hai tay anh nắm thật chặt lại buông ra, nhưng cái gì cũng không bắt được, môi giật giật, cái gì cũng không nói.
"Mạc Trọng Huy, dừng ở đây đi! Nếu anh thật sự yêu tôi, xin cách xa tôi một chút. Anh giống như thuốc độc, một khi dính vào, chất độc công tâm. Tôi rất sợ, cầu xin anh."
Giọng nói của cô đến câu cuối cùng gần như cầu xin.
"Nếu anh là thuốc độc, vậy em là cây thuốc phiện!"
Đã nghiện lên, lấy đi, so dao đâm khoét tim còn khó chịu hơn.
- -
Mạc Trọng Huy về sau rời khỏi, ngay cả cơm chiều cũng không ăn đã đi rồi.
Lão gia tử có chút nghi hoặc hỏi An Noãn, "Các cháu cãi nhau hả?"
An Noãn ở trước mặt mọi người, rất nghiêm túc tuyên bố, "Cháu cùng Mạc Trọng Huy vĩnh viễn không thể nào, xin mọi người về sau không cần tác hợp chúng cháu nữa."
Lão gia tử nhíu nhíu mày, "Làm sao cãi nhau thành như vậy?"
An Noãn cúi thấp đầu, gằn từng tiếng, giọng nói vô cùng kiên định, "Ông ngoại, nếu người kiên trì bức cháu ở cùng một chỗ với Mạc Trọng Huy, cháu sẽ rời đi, ông có thể sẽ mất đi cháu."
Lão gia tử chợt ngẩn ra.
Tay Thẩm Diệc Minh vuốt tóc An Noãn, cười nói, "Được, về sau sẽ không ai bức cháu, chuyện tình cảm, cháu tự quyết định, chỉ cần đến lúc đó mang về nhà để cho chúng ta coi mắt là được. Huống hồ, bây giờ cậu còn không muốn đem cháu gả ra bên ngoài, ở nhà với chúng ta thêm vài năm nữa mới được."
Lão gia tử vừa nghe cũng cười, vỗ vai An Noãn nói, "Ông ngoại cũng có ý tứ này, chuyện tình cảm từ từ sẽ đến, sẽ không ép cháu nữa. An Noãn chúng ta xinh đẹp như vậy, còn sợ không tìm được người chồng ưu tú sao. Từ từ lựa chọn, chọn tốt nhất."
Về sau bầu không khí trên bàn cơm tốt lên rất nhiều.
Trong lòng anh cả cùng chị dâu vô cùng áy náy, không ngừng xin lỗi với An Noãn. Thẩm Tử Mặc từ trước đến nay hoạt bát hiếu động, biết bản thân làm sai, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi chị dâu, mắt to thỉnh thoảng nhìn về phía An Noãn, có lẽ đã bị dạy dỗ qua.
"Anh, chị, Tử Mặc là đứa bé, bé không phải cố ý, anh chị đừng để ở trong lòng, huống hồ tay của em cũng không tàn phế nha, một chút vết thương nhỏ mà thôi."
Có những lời này của An Noãn, trái lại bọn họ an lòng không ít.
Trên bàn cơm, Thẩm Diệc Minh nói, ngày mai phải đến nơi khác khảo sát.
An Noãn nhịn không được hỏi, "Cậu, cháu nhìn người khác đều mang theo vợ, người làm sao không mang mợ theo?"
Thẩm Diệc Minh bị hỏi khó, lập tức cười nói, "Mợ con không chịu theo cậu ra ngoài."
"Mợ, mợ vì sao không cùng cậu ra ngoài khảo sát nha, có nhiều thể diện nha."
Khóe miệng Tiết Ngọc Lan hơi hơi giật giật, An Noãn mới phát hiện bà cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, ngũ quan xinh xắn, có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ tuyệt đối là mỹ nhân, hiện giờ đã qua tuổi 50 lại thướt tha thùy mị như cũ. So với bạn cùng lứa tuổi, hơi thở quý phái khắp nơi.
Nhà mẹ đẻ của mợ có bối cảnh vô cùng, ba của bà là Tiết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, so với Thẩm lão gia tử không kém chút nào, mấy người anh của bà hiện giờ ở trong chính giới cũng có địa vị, nghe nói cậu ngồi lên vị trí hiện tại này, nhà mẹ đẻ của mợ giúp không ít. Nếu không có bọn họ, cậu cũng không có khả năng ngồi yên vị trí này.
"Cùng ông ấy ra ngoài rất mệt mỏi, đôi khi một ngày phải vội vàng đến mấy cái sân bay. Mợ tình nguyện đợi ở nhà, thoải mái một ít."
Từ khi đến đây nhà họ Thẩm, tự mình trải qua, tận mắt nhìn thấy, An Noãn càng cảm thấy địa vị cao không nhất định sẽ có hạnh phúc. Ngay cả cậu với mợ cũng vậy, cậu mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, một tuần ở nhà ăn không tới hai bữa cơm, có chồng như vậy giống như để trang trí. Không chỉ có như vậy, ngay cả lúc bọn họ ở cùng một chỗ, cũng là trạng thái khách sáo với nhau, với đôi vợ chồng bình thường hoàn toàn bất đồng.
Anh hai cũng không có tình cảm tốt với bọn họ, hắn từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, không ở bên cạnh, tình cảm tự nhiên rất nhạt. Cùng tất cả con nhà giàu khác biệt, tính tình anh hai khiêm tốn nội tâm, qua tuổi 30 cũng chưa tìm được bạn gái. Hắn rất ít về nhà họ Thẩm, ngẫu nhiên trở về, đối với mọi người cũng rất nhạt nhẽo, ngay cả ở cùng một chỗ với mọ, hắn nói cũng không nhiều. Giống như đắm chìm ở trong thế giới của mình. Có đôi khi An Noãn cảm thấy rất tò mò về hắn, làm cho người ta cảm giác đoán không ra.
Có thể nghiệm thấy, An Noãn càng muốn tìm người đàn ông bình thường, kiên định sống qua ngày, trong lòng anh có tôi, lòng tôi có anh, vô cùng đơn giản là tốt nhất.
- -
Sân bay Luân Đôn.
Sáng sớm Hứa Vĩ Thần phải trở về xem Lâm Dịch Xuyên, nhưng mà gần đây công ty quá bận, An Noãn lại từ chức, trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm được trợ thủ. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của mẹ Lâm Dịch Xuyên, để cho hắn trở về một chuyến, hắn liền biết Lâm Dịch Xuyên không có kiên cường như trong tưởng tượng. Người đàn ông mạnh mẽ trên sự nghiệp, gặp vấn đề tình cảm, cũng có lúc yếu ớt.
Tài xế của Lâm Dịch Xuyên đến sân bay đón hắn, trực tiếp đưa hắn đến nhà của Lâm Dịch Xuyên.
Biệt thự này, ở trong ấn tượng của hắn, từ khi An Noãn xuất hiện, thì có rất nhiều tiếng nói tiếng cười, chứa quá nhiều kỷ niệm.
Đi vào biệt thự, mẹ Lâm đang có chút nôn nóng ở phòng khách đi tới đi lui. Ở trong lòng Hứa Vĩ Thần, người phụ nữa Trung Quốc này, từ trước đến nay đều bình tĩnh, đoan trang quý phái. Giờ phút này, bà chỉ là một người mẹ bình thường, sẽ lo lắng cho con trai của mình, sẽ vì hắn mà đau lòng.
"Bác gái." Hứa vĩ Thần trầm thấp gọi một tiếng.
Mẹ Lâm tìm được cọng rơm cứu mạng, kích động đi lên phía trước cầm tay Hứa Vĩ Thần, "Thật xin lỗi, Ethan, bác biết cháu bị điều đến Bắc Kinh, công việc bận rộn, không nên quấy rầy cháu, nhưng bác rất lo lắng cho Aaron, trước nó vẫn uống rượu mua say mê, về sau ói đến mức vào bệnh viện truyền dịch, ở bệnh viện mấy ngày. Hiện tại xuất viện, nó không uống rượu nữa, mỗi ngày lại không ngừng công tác tăng ca, một ngày nghỉ ngơi không được mấy giờ. Nhìn như bình thường, nhưng như thế lại càng lo lắng hơn. Cháu là bạn duy nhất của nó, bác hi vọng cháu có thể giúp bác khuyên nhủ nó."
Chân mày xinh đẹp của phu nhân nhíu lại, khóe mắt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, Hứa Vĩ Thần cầm ngược lại tay bà, an ủi, "Bác gái, yên tâm đi, cháu nhận thấy Aaron không phải là người dễ dàng bị đánh bại, cháu đi lên hàn huyên với cậu ấy."
Mẹ Lâm gật đầu, lúc này mới nở ra nụ cười, nói thật nhỏ, "Nó bây giờ đang ở thư phòng, ngày hôm qua tan tầm đi vào, đến bây giờ cũng chưa ra ngoài. Bác đã gõ cửa một lần, nó bảo bác đừng quấy rầy nó."
"Cháu đi xem hắn một chút."
Hứa Vĩ Thần lên lầu, gõ cửa thư phòng, bên trong không có đáp lại. Hắn trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào, Lâm Dịch Xuyên đang chôn đầu xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng, giọng nói khàn khàn nhàn nhạt nói, "Mẹ, con đang bận, xin người đi ra ngoài trước."
Mày Mạc Trọng Huy vẫn chưa kịp giãn ra giờ phút này lại càng nhíu chặt hơn, anh ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi thâm thúy giống như nhiễm lên một tầng hơi nước, làm cho người ta không thể nào không nhìn ra chân thành trong đó.
"An Noãn, em nhất định phải như vậy sao?" Giọng nói của anh mang theo nhàn nhạt ưu thương.
An Noãn giường cằm lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng ánh mắt của anh, nghiêm túc nói, "Tôi thật sự nhớ Sớm, mời anh ra ngoài đi."
Mạc Trọng Huy không có rời đi. Lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cô đi đến bên cạnh cửa sổ, ngón tay thuần thục ấn điện thoại di động.
Anh bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng người phụ nữ này trong veo mà lạnh lung như thế, tim lạnh lung như vậy, anh cố gắng đến gần như thế nào đi nữa, đưa tay cũng không chạm đến cô. Mỗi khi anh cảm thấy mình càng chạy càng gần, cô lại tàn nhẫn cho anh một cước, hung hăng giẫm đạp lên tim anh.
An Noãn bấm số điện thoại nhà bên Luân Đôn, không ai nhận. Do dự mãi, cô lại bấm số điện thoại của Lâm Dịch Xuyên, tiếng chuông thanh thúy vang lên, vẫn không ai nghe.
Cô chỉ muốn nghe giọng nói của Sớm, chỉ nghe bé gọi một tiếng mẹ.
Cô không buông tay, lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe.
Mạc Trọng Huy rốt cục nhìn không nổi, đi qua đoạt lấy di động của cô, hung hăng đập bể trên mặt đất, gầm nhẹ, "Hắn không nhận, em còn gọi, này gọi là gì?"
"Anh muốn nói tôi thấp hèn sao?" An Noãn hất cằm lên, nhíu mày, tiếp theo như người bệnh tâm thần gào thét, "Tôi biến thành như vậy là bị người nào làm hại? Tôi vốn có một gia đình ấm áp, cuộc sống rất yên lặng, bây giờ, tôi lại hai bàn tay trắng, ngay cả muốn nghe giọng nói của Sớm cũng trở thành một loại xa xỉ, thậm chí là vọng tưởng."
Cô biết chuyện kia không thể trách anh, bọn họ đều đã say. Nhưng vào giờ phú này cảm xúc trong lòng cô không chỗ nào phát tiết, trời biết khi nhìn thấy Thẩm Tử Mặc, cô có bao nhiêu nhớ sớm. Trời biết lúc nói chia tay với Lâm Dịch Xuyên, cô có bao nhiêu tự trách. Kể từ đêm hôm đó, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Còn cái người khởi xướng này lại vẫn như mọi ngày xuất hiện ở trước mặt cô, làm cuộc sống của cô đảo lộn hết.
"Mạc Trọng Huy, anh không thể cách xa tôi một chút sao. Tôi phát hiện chỉ cần ở cùng với anh, tôi sẽ bị thương, chịu đủ loại tổn thương. Có lẽ hai chúng ta trời sinh tương khắc, cùng một chỗ không chỉ làm bị thương đến người khác, còn có thể tổn thương đến chính mình. Nhiều năm trước, tôi vì ở cùng với anh, sau đó ngồi tù. Về sau tôi lại ở cùng với anh, mất đi đứa bé. Lúc này nếu chúng ta lại ở cùng một chỗ, tôi có thể ngay cả bản thân cũng mất đi hay không?"
Con ngươi Mạc Trọng Huy sâu thẳm càng trở nên thâm thúy, hai tay anh nắm thật chặt lại buông ra, nhưng cái gì cũng không bắt được, môi giật giật, cái gì cũng không nói.
"Mạc Trọng Huy, dừng ở đây đi! Nếu anh thật sự yêu tôi, xin cách xa tôi một chút. Anh giống như thuốc độc, một khi dính vào, chất độc công tâm. Tôi rất sợ, cầu xin anh."
Giọng nói của cô đến câu cuối cùng gần như cầu xin.
"Nếu anh là thuốc độc, vậy em là cây thuốc phiện!"
Đã nghiện lên, lấy đi, so dao đâm khoét tim còn khó chịu hơn.
- -
Mạc Trọng Huy về sau rời khỏi, ngay cả cơm chiều cũng không ăn đã đi rồi.
Lão gia tử có chút nghi hoặc hỏi An Noãn, "Các cháu cãi nhau hả?"
An Noãn ở trước mặt mọi người, rất nghiêm túc tuyên bố, "Cháu cùng Mạc Trọng Huy vĩnh viễn không thể nào, xin mọi người về sau không cần tác hợp chúng cháu nữa."
Lão gia tử nhíu nhíu mày, "Làm sao cãi nhau thành như vậy?"
An Noãn cúi thấp đầu, gằn từng tiếng, giọng nói vô cùng kiên định, "Ông ngoại, nếu người kiên trì bức cháu ở cùng một chỗ với Mạc Trọng Huy, cháu sẽ rời đi, ông có thể sẽ mất đi cháu."
Lão gia tử chợt ngẩn ra.
Tay Thẩm Diệc Minh vuốt tóc An Noãn, cười nói, "Được, về sau sẽ không ai bức cháu, chuyện tình cảm, cháu tự quyết định, chỉ cần đến lúc đó mang về nhà để cho chúng ta coi mắt là được. Huống hồ, bây giờ cậu còn không muốn đem cháu gả ra bên ngoài, ở nhà với chúng ta thêm vài năm nữa mới được."
Lão gia tử vừa nghe cũng cười, vỗ vai An Noãn nói, "Ông ngoại cũng có ý tứ này, chuyện tình cảm từ từ sẽ đến, sẽ không ép cháu nữa. An Noãn chúng ta xinh đẹp như vậy, còn sợ không tìm được người chồng ưu tú sao. Từ từ lựa chọn, chọn tốt nhất."
Về sau bầu không khí trên bàn cơm tốt lên rất nhiều.
Trong lòng anh cả cùng chị dâu vô cùng áy náy, không ngừng xin lỗi với An Noãn. Thẩm Tử Mặc từ trước đến nay hoạt bát hiếu động, biết bản thân làm sai, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi chị dâu, mắt to thỉnh thoảng nhìn về phía An Noãn, có lẽ đã bị dạy dỗ qua.
"Anh, chị, Tử Mặc là đứa bé, bé không phải cố ý, anh chị đừng để ở trong lòng, huống hồ tay của em cũng không tàn phế nha, một chút vết thương nhỏ mà thôi."
Có những lời này của An Noãn, trái lại bọn họ an lòng không ít.
Trên bàn cơm, Thẩm Diệc Minh nói, ngày mai phải đến nơi khác khảo sát.
An Noãn nhịn không được hỏi, "Cậu, cháu nhìn người khác đều mang theo vợ, người làm sao không mang mợ theo?"
Thẩm Diệc Minh bị hỏi khó, lập tức cười nói, "Mợ con không chịu theo cậu ra ngoài."
"Mợ, mợ vì sao không cùng cậu ra ngoài khảo sát nha, có nhiều thể diện nha."
Khóe miệng Tiết Ngọc Lan hơi hơi giật giật, An Noãn mới phát hiện bà cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, ngũ quan xinh xắn, có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ tuyệt đối là mỹ nhân, hiện giờ đã qua tuổi 50 lại thướt tha thùy mị như cũ. So với bạn cùng lứa tuổi, hơi thở quý phái khắp nơi.
Nhà mẹ đẻ của mợ có bối cảnh vô cùng, ba của bà là Tiết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, so với Thẩm lão gia tử không kém chút nào, mấy người anh của bà hiện giờ ở trong chính giới cũng có địa vị, nghe nói cậu ngồi lên vị trí hiện tại này, nhà mẹ đẻ của mợ giúp không ít. Nếu không có bọn họ, cậu cũng không có khả năng ngồi yên vị trí này.
"Cùng ông ấy ra ngoài rất mệt mỏi, đôi khi một ngày phải vội vàng đến mấy cái sân bay. Mợ tình nguyện đợi ở nhà, thoải mái một ít."
Từ khi đến đây nhà họ Thẩm, tự mình trải qua, tận mắt nhìn thấy, An Noãn càng cảm thấy địa vị cao không nhất định sẽ có hạnh phúc. Ngay cả cậu với mợ cũng vậy, cậu mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, một tuần ở nhà ăn không tới hai bữa cơm, có chồng như vậy giống như để trang trí. Không chỉ có như vậy, ngay cả lúc bọn họ ở cùng một chỗ, cũng là trạng thái khách sáo với nhau, với đôi vợ chồng bình thường hoàn toàn bất đồng.
Anh hai cũng không có tình cảm tốt với bọn họ, hắn từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, không ở bên cạnh, tình cảm tự nhiên rất nhạt. Cùng tất cả con nhà giàu khác biệt, tính tình anh hai khiêm tốn nội tâm, qua tuổi 30 cũng chưa tìm được bạn gái. Hắn rất ít về nhà họ Thẩm, ngẫu nhiên trở về, đối với mọi người cũng rất nhạt nhẽo, ngay cả ở cùng một chỗ với mọ, hắn nói cũng không nhiều. Giống như đắm chìm ở trong thế giới của mình. Có đôi khi An Noãn cảm thấy rất tò mò về hắn, làm cho người ta cảm giác đoán không ra.
Có thể nghiệm thấy, An Noãn càng muốn tìm người đàn ông bình thường, kiên định sống qua ngày, trong lòng anh có tôi, lòng tôi có anh, vô cùng đơn giản là tốt nhất.
- -
Sân bay Luân Đôn.
Sáng sớm Hứa Vĩ Thần phải trở về xem Lâm Dịch Xuyên, nhưng mà gần đây công ty quá bận, An Noãn lại từ chức, trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm được trợ thủ. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của mẹ Lâm Dịch Xuyên, để cho hắn trở về một chuyến, hắn liền biết Lâm Dịch Xuyên không có kiên cường như trong tưởng tượng. Người đàn ông mạnh mẽ trên sự nghiệp, gặp vấn đề tình cảm, cũng có lúc yếu ớt.
Tài xế của Lâm Dịch Xuyên đến sân bay đón hắn, trực tiếp đưa hắn đến nhà của Lâm Dịch Xuyên.
Biệt thự này, ở trong ấn tượng của hắn, từ khi An Noãn xuất hiện, thì có rất nhiều tiếng nói tiếng cười, chứa quá nhiều kỷ niệm.
Đi vào biệt thự, mẹ Lâm đang có chút nôn nóng ở phòng khách đi tới đi lui. Ở trong lòng Hứa Vĩ Thần, người phụ nữa Trung Quốc này, từ trước đến nay đều bình tĩnh, đoan trang quý phái. Giờ phút này, bà chỉ là một người mẹ bình thường, sẽ lo lắng cho con trai của mình, sẽ vì hắn mà đau lòng.
"Bác gái." Hứa vĩ Thần trầm thấp gọi một tiếng.
Mẹ Lâm tìm được cọng rơm cứu mạng, kích động đi lên phía trước cầm tay Hứa Vĩ Thần, "Thật xin lỗi, Ethan, bác biết cháu bị điều đến Bắc Kinh, công việc bận rộn, không nên quấy rầy cháu, nhưng bác rất lo lắng cho Aaron, trước nó vẫn uống rượu mua say mê, về sau ói đến mức vào bệnh viện truyền dịch, ở bệnh viện mấy ngày. Hiện tại xuất viện, nó không uống rượu nữa, mỗi ngày lại không ngừng công tác tăng ca, một ngày nghỉ ngơi không được mấy giờ. Nhìn như bình thường, nhưng như thế lại càng lo lắng hơn. Cháu là bạn duy nhất của nó, bác hi vọng cháu có thể giúp bác khuyên nhủ nó."
Chân mày xinh đẹp của phu nhân nhíu lại, khóe mắt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, Hứa Vĩ Thần cầm ngược lại tay bà, an ủi, "Bác gái, yên tâm đi, cháu nhận thấy Aaron không phải là người dễ dàng bị đánh bại, cháu đi lên hàn huyên với cậu ấy."
Mẹ Lâm gật đầu, lúc này mới nở ra nụ cười, nói thật nhỏ, "Nó bây giờ đang ở thư phòng, ngày hôm qua tan tầm đi vào, đến bây giờ cũng chưa ra ngoài. Bác đã gõ cửa một lần, nó bảo bác đừng quấy rầy nó."
"Cháu đi xem hắn một chút."
Hứa Vĩ Thần lên lầu, gõ cửa thư phòng, bên trong không có đáp lại. Hắn trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào, Lâm Dịch Xuyên đang chôn đầu xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng, giọng nói khàn khàn nhàn nhạt nói, "Mẹ, con đang bận, xin người đi ra ngoài trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.