Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa
Chương 108: Sự thật không ngờ tới!
Diệp Ức Lạc
30/07/2022
Lạc Hoài An nằm trên giường, bất đắc dĩ trở mình, trong đầu không ngừng
nhớ đến ánh mắt buồn bã của Tiêu Sở khi nãy, y thật sự không hiểu nổi
hắn, người này trước giờ giở thủ đoạn vô cùng ác độc, chỉ trừ người mà
hắn quan tâm thôi, nhưng mà bây giờ mình có thể xem như người mà hắn
quan tâm không? Hay lại là một trò lừa gạt nữa?
Tiêu Sở ngồi trong thư phòng, sắc mặt tiều tụy không thôi. Tiêu Dật đứng trước mặt Tiêu Sở, dây thần kinh như bị kéo căng, nhìn sắc mặt hắn cũng đủ biết tâm trạng của hắn đang tệ đến mức nào, anh họ nhà mình lúc tâm trạng không tốt thì nhất định sẽ thận trọng từ lời nói cho đến hành động.
Có câu, hiệu trưởng ức hϊếp hiệu phó, hiệu phó ức hϊếp thầy cô, thầy cô ức hϊếp học sinh, chỉ những người ở đáy xã hội là đáng thương nhất thôi.
Còn trong cái nhà này, chị dâu ức hϊếp anh họ, anh họ ức hϊếp em họ, nên tóm lại là gã đáng thương nhất.
"Hai người đụng phải Tịch Hằng thế nào?" Tiêu Sở lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dật đảo mắt, nói: "Em đang chơi xích đu với chị dâu trong công viên, rồi sau đó Tịch Hằng tự động đi tới, em có cản nhưng không cản được!"
"Ai cho cậu dẫn chị dâu ra ngoài? Bên ngoài gió lớn như vậy, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ? Vả lại đó là chị dâu của cậu, mà cậu cũng không biết chừng mực sao? Tôi để cậu tới đây để chữa bệnh, chứ không phải để cậu tới dụ dỗ chị dâu cậu." Tiêu Sở hỏi dồn dập.
Tiêu Dật cúi đầu, không nói một lời, nhưng trong lòng đang trách cứ Tiêu Sở không hiểu gì hết.
Tiêu Sở hỏi rõ ràng rành mạch, đôi mắt bất giác khép hờ, lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn.
Tiêu Dật nhìn biểu cảm của Tiêu Sở mà nói: "Em thấy chị dâu hình như hận Tịch gia đến thấu xương, đến độ chẳng có tí ý muốn giúp đỡ Tịch gia luôn."
Tiêu Sở gật đầu, "Tôi biết, nhưng nếu Tịch Vân chết thật, thì y cũng chẳng thấy dễ chịu gì đâu, An An chính là ngoài cứng trong mềm, tuy ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy, có thể y cũng chẳng muốn lấy lại quả thận đó không chừng, nhưng vấn đề là làm sao cởi bỏ được nút thắt trong lòng của y đây? Thực ra tôi không muốn để y biết tới chuyện đó, như vậy thì y sẽ không có gánh nặng trong lòng, nhưng bây giờ..."
Sao anh phải xoắn suýt như vậy chứ anh họ? Tiêu Dật thông cảm nghĩ.
"Thật ra cũng rất lạ." Tiêu Dật sờ cằm.
Tiêu sở ngẩng đầu, "Lạ cái gì?"
Thái độ của Tịch gia đối với Tịch Vân và Tịch Phong! Bọn họ đều có cùng cha mẹ ruột, thì sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Hắn nghi ngờ có khi nào hai người kia không phải là cha mẹ ruột của An An không?
Tiêu Sở giơ bàn tay lên, "Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn, tôi cũng không biết tại sao Tịch phu nhân và Tịch Hằng tiên sinh lại có thể nhẫn tâm đến như vậy."
Tiêu Dật đi về phía Lạc Hoài An, y đang nằm nghỉ ngơi trên ghế dựa.
Tiêu Dật ngồi xuống cạnh y, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Cậu vào đó nửa ngày trời, tôi còn tưởng là cậu không ra được luôn rồi ấy."
Tiêu Dật sờ lên mũi, "Trước khi lợi dụng hết giá trị của tôi, thì anh họ sẽ không nỡ ra tay ác độc với tôi đâu."
Lạc Hoài An nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, "Nói cũng đúng, anh họ cậu là người thông minh, sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt như thế."
"An An này, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh." Tiêu Dật xoa xoa bàn tay nói.
"Vấn đề gì? Hỏi đi." Lạc Hoài An hỏi.
Tiêu Dật chần chừ, "Nếu Tịch gia trả lại thận cho anh thì anh có muốn không An An?"
Lạc Hoài An cười khẩy, "Muốn chứ! Tại sao lại không muốn? Thứ đó vốn là của tôi, nên vật về nguyên chủ thôi, mặc dù không có quả thận đó tôi cũng sống được bình thường, nhưng lại không làm được việc tốn sức, với lại, khi sinh hoạt vợ chồng cũng phải bị hạn chế, tôi còn nghĩ, nhỡ đâu cậu vô tình chữa khỏi cho tôi, rồi đến lúc cưới vợ, sẽ là một đêm 7 hiệp thì sao?"
Con sâu con kiến còn ham sống, Lạc Hoài An y cũng không phải là thần thánh, nên đương nhiên cũng không ngoại lệ, y vẫn hi vọng mình có thể khá hơn được một chút, dù sao y cũng đã sống quá khổ cực rồi, vì thế y thật sự rất muốn được sống thêm vài năm và sống vui vẻ thêm mấy năm nữa thôi.
Một đêm 7 hiệp, tham vọng của chị dâu lớn ghê.
"Nhưng nếu như thế thì Tịch Vân sẽ chết." Tiêu Dật rụt rè nói.
Lạc Hoài An nằm trên ghế dựa, ánh mắt hờ hững, "Sẽ không đâu, cậu ấy sẽ không chết được đâu, vì nếu Tịch gia mà đồng ý, thì chắc chắn họ đã tìm được cách để giữ lại mạng của Tịch Vân, nếu không thì sao Tịch gia nỡ đây?"
"Anh chắc chắn đến vậy sao?" Tiêu Dật ngờ vực nói.
Đôi mắt Lạc Hoài An lộ ra vẻ thất vọng cùng đau đớn, "Đương nhiên, hổ dữ không ăn thịt con, nếu như Tịch Vân phải chết như đã nói, thì tôi nghĩ Tịch gia thà rằng phá sản, cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của Tiêu Sở đâu."
"Nhưng mà, anh..." Cũng là con cháu của Tịch gia mà.
"Tôi không phải." Biết Tiêu Dật muốn nói gì, Lạc Hoài An cắn răng ngắt lời gã.
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt của Lạc Hoài An, thì rất biết điều không dám nói thêm gì nữa.
Tiêu Sở nhanh nhẹn xử lý văn kiện, báo cáo đề cập đến Tịch thị bị đè xuống lần nữa, ánh mắt Tiêu Sở mang vẻ tàn nhẫn, nếu như quả thận của An An có thể đổi được bình an cho Tịch gia, thì cha mẹ Tịch gia còn có thể do dự như thế sao?
"Anh họ." Tiêu Dật mở ra cửa cái "Rầm", thở hồng hộc nhìn hắn.
Tiêu Sở thấy bộ dáng hấp tấp của Tiêu Dật mà không vừa lòng, "Cậu sao vậy hả? Sao lại vội vàng đến vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói."
Vẻ mặt Tiêu Dật rối ren, ổn định lại tinh thần rồi mới nói: "Em nói với anh chuyện này, anh đừng ngạc nhiên quá nha."
"Được rồi, cậu có thể nói chuyện làm tôi ngạc nhiên rồi đó." Tiêu Sở xem thường.
"Vậy em nói nhá." Tiêu Dật mở to mắt nhìn.
"Nói đi." Tiêu Sở nói.
"Em nói thật đó, anh nên chuẩn bị tâm lý cho kỹ đi!" Tiêu Dật xác nhận lại lần nữa.
Tiêu Sở biến sắc, không kiên nhẫn mà nói: "Cuối cùng cậu có nói hay không?"
Tiêu Dật ấm ức nói: "Được rồi, chuyện em muốn nói là Tịch phu nhân không phải là mẹ ruột của An An."
Tiêu Sở quay sang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật, "Cậu nói cái gì?"
Tiêu Dật rũ tay xuống, "Em đang nói, vốn dĩ Tịch phu nhân và An An không có quan hệ ruột thịt gì cả, nhưng y và Tịch tiên sinh là cha con ruột của nhau."
"Cậu chắc chắn chứ?" Hắn hỏi, nghe nói Tịch Vân và Tịch Phong là anh em sinh đôi, thì sao An An lại không phải là con của Tịch phu nhân chứ?
Tiêu Dật gật đầu nhẹ, "Chắc chắn, em kiểm tra 3 lần rồi mới dám nói với anh."
Tiêu Sở thở hắt một hơi, "Trước tiên đừng nói chuyện này với An An."
"Em biết rồi." Tiêu Dật gật đầu.
Tuy không phải là con ruột của bà ta, nhưng hình như đâu có khó tiếp nhận y đến thế đâu, thân là cha ruột thì làm sao ông ta lại có thể mặc kệ Tịch phu nhân muốn làm gì thì làm như thế được? Chẳng lẽ ông ta không yêu mẹ ruột của An An... Nếu vậy thì người phụ nữ kia còn sống không?
Tiêu Dật nhìn Lạc Hoài An đang nằm chợp mắt trên ghế, rồi rón rén đi vào thư phòng của Tiêu Sở, "Anh điều tra rõ ràng rồi sao anh họ?"
Tiêu Sở cầm báo cáo điều tra trên tay, khẽ gật đầu, rất nhiều chuyện nếu hắn không điều tra rõ ràng, thì vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật ra sao.
"Phải nói, Tịch phu nhân không phải là mẹ của An An, Tịch Hằng cũng không phải là cha của y luôn." Tiêu Sở nói.
Đôi mắt Tiêu Dật trợn to, "Không thể nào, rõ ràng trên báo cáo..."
"Cậu kiểm tra báo cáo không có vấn đề gì cả." Tiêu Sở dừng lại, bởi vì cha của An An là người anh sinh đôi của Tịch Hằng, vì Tịch lão gia luôn chỉ chú ý đến người anh của Tịch Hằng là Tịch Tiềm, nên Tịch Hằng vẫn rất ghen ghét người anh này của ông ta, đến sau này, Tịch lão gia ép hôn Tịch Tiềm, nhưng ngặt nổi Tịch Tiềm lại yêu một người con gái khác, cho nên đã bỏ trốn với cô gái đó, lúc hai người bỏ trốn thì đã xảy ra tai nạn."
"Tại sao lại như vậy chứ?" Hai mắt Tiêu Dật mở thật to.
Tiêu Sở nói tiếp: "Tịch Tiềm kiên quyết không muốn trị liệu mà bỏ mạng, Tịch lão gia vì quá đau buồn nên đã giao An An lại cho Tịch Hằng nuôi, nhưng An An ra đời thì không thể công khai, đúng lúc Tịch phu nhân lại sinh con, ngoại hình hai đứa bé lại giống nhau, bởi vậy người ta cứ tưởng Tịch phu nhân sinh đôi."
Tiêu Sở thở dài, đúng là gia đình nào cũng có rắc rối mà! Thành ra khi Tịch lão gia vừa chết, thì Tịch Hằng và Tịch phu nhân lập tức không còn kiêng dè gì nữa.
"Thật khó trách!" Tiêu Dật không nói nên lời là cảm giác gì, "Khó trách Tịch phu nhân và Tịch Hằng đều không thích An An, hóa ra là như vậy!"
Lạc Hoài An đứng trước cửa, lúc Tiêu Dật cẩn thận đi qua, đúng lúc bị y thấy được, nhất thời có linh cảm không lành nên y bèn nghe lén, vậy mà lại nghe được chuyện như vậy. Vì thế họ vốn dĩ không phải là cha mẹ của mình.
"AAA!" Lạc Hoài An ngồi xổm trước cửa, ôm đầu đau khổ thét lên.
Sắc mặt Tiêu Sở trắng bệt, vội bước nhanh ra mở cửa, ôm Lạc Hoài An vào lòng, "Sao vậy, làm sao vậy? Em bị đau sao?" Tiêu Sở nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An mà đau lòng khôn siết, nếu hắn có thể thay An An chịu đựng hết tất cả những chuyện này thì tốt rồi.
Lạc Hoài An bị Tiêu Sở ôm vào lòng, tinh thần rối loạn, "Đừng ghét tôi mà."
Trên mặt Lạc Hoài An đã giàn giụa nước mắt, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Sở, tựa như đang nắm lấy khúc gỗ cứu mạng cuối cùng.
Tiêu Sở biết Lạc Hoài An đang nhớ tới việc mình bị bỏ rơi khi còn bé, nên tâm trí của y bây giờ đã hoàn toàn bị sụp đổ mất rồi.
Tiêu Sở ôm lấy cơ thể gầy yếu của Lạc Hoài An, hứa với y: "Sẽ không ghét em đâu, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không ghét em."
Lạc Hoài An mở mắt thật to, "Đừng ghét tôi, tuy tính tình tôi không tốt, nhân cách cũng không ra gì, nói chuyện lại thô bạo... Nhưng tôi hứa sẽ sửa mà."
"Không cần sửa, An An như vậy là rất tốt, rất rất tốt rồi, An An thế nào cũng được hết." Tiêu Sở nhẹ nhàng an ủi.
"Tôi không làm gì sai cả, đừng đuổi tôi đi mà, tôi không muốn đâu!" Lạc Hoài An nói khàn cả giọng.
"Không có ai đuổi em đi hết, sẽ không đuổi đi đâu, sẽ không ghét em, em đừng lo nữa nhé." Tiêu Sở luôn miệng nói không ngừng.
Lạc Hoài An ngủ thϊếp đi trong lời vỗ về của Tiêu Sở, nhưng tay vẫn nắm lấy cánh tay của hắn như cũ không chịu buông.
Tiêu Sở ngồi bên mép giường của Lạc Hoài An, tay nhẹ nhàng phẩy tóc trước trán y, "Anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa đâu."
Dường như Lạc Hoài An ngủ không được yên, đầu không ngừng lắc qua lại, cả người co giật, Tiêu Dật nhanh chóng kiểm tra cho Lạc Hoài An.
Tiêu Sở nhìn bộ dạng của Lạc Hoài An mà trong lòng một mảnh u ám, trước kia hắn kiêng dè Tịch Hằng là vì ông ta là cha của Lạc Hoài An, nhưng bây giờ đã không phải rồi, thì đương nhiên hắn không cần phải quan tâm tới nữa.
Tiêu Sở ngồi trong thư phòng, sắc mặt tiều tụy không thôi. Tiêu Dật đứng trước mặt Tiêu Sở, dây thần kinh như bị kéo căng, nhìn sắc mặt hắn cũng đủ biết tâm trạng của hắn đang tệ đến mức nào, anh họ nhà mình lúc tâm trạng không tốt thì nhất định sẽ thận trọng từ lời nói cho đến hành động.
Có câu, hiệu trưởng ức hϊếp hiệu phó, hiệu phó ức hϊếp thầy cô, thầy cô ức hϊếp học sinh, chỉ những người ở đáy xã hội là đáng thương nhất thôi.
Còn trong cái nhà này, chị dâu ức hϊếp anh họ, anh họ ức hϊếp em họ, nên tóm lại là gã đáng thương nhất.
"Hai người đụng phải Tịch Hằng thế nào?" Tiêu Sở lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dật đảo mắt, nói: "Em đang chơi xích đu với chị dâu trong công viên, rồi sau đó Tịch Hằng tự động đi tới, em có cản nhưng không cản được!"
"Ai cho cậu dẫn chị dâu ra ngoài? Bên ngoài gió lớn như vậy, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ? Vả lại đó là chị dâu của cậu, mà cậu cũng không biết chừng mực sao? Tôi để cậu tới đây để chữa bệnh, chứ không phải để cậu tới dụ dỗ chị dâu cậu." Tiêu Sở hỏi dồn dập.
Tiêu Dật cúi đầu, không nói một lời, nhưng trong lòng đang trách cứ Tiêu Sở không hiểu gì hết.
Tiêu Sở hỏi rõ ràng rành mạch, đôi mắt bất giác khép hờ, lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn.
Tiêu Dật nhìn biểu cảm của Tiêu Sở mà nói: "Em thấy chị dâu hình như hận Tịch gia đến thấu xương, đến độ chẳng có tí ý muốn giúp đỡ Tịch gia luôn."
Tiêu Sở gật đầu, "Tôi biết, nhưng nếu Tịch Vân chết thật, thì y cũng chẳng thấy dễ chịu gì đâu, An An chính là ngoài cứng trong mềm, tuy ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy, có thể y cũng chẳng muốn lấy lại quả thận đó không chừng, nhưng vấn đề là làm sao cởi bỏ được nút thắt trong lòng của y đây? Thực ra tôi không muốn để y biết tới chuyện đó, như vậy thì y sẽ không có gánh nặng trong lòng, nhưng bây giờ..."
Sao anh phải xoắn suýt như vậy chứ anh họ? Tiêu Dật thông cảm nghĩ.
"Thật ra cũng rất lạ." Tiêu Dật sờ cằm.
Tiêu sở ngẩng đầu, "Lạ cái gì?"
Thái độ của Tịch gia đối với Tịch Vân và Tịch Phong! Bọn họ đều có cùng cha mẹ ruột, thì sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Hắn nghi ngờ có khi nào hai người kia không phải là cha mẹ ruột của An An không?
Tiêu Sở giơ bàn tay lên, "Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn, tôi cũng không biết tại sao Tịch phu nhân và Tịch Hằng tiên sinh lại có thể nhẫn tâm đến như vậy."
Tiêu Dật đi về phía Lạc Hoài An, y đang nằm nghỉ ngơi trên ghế dựa.
Tiêu Dật ngồi xuống cạnh y, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Cậu vào đó nửa ngày trời, tôi còn tưởng là cậu không ra được luôn rồi ấy."
Tiêu Dật sờ lên mũi, "Trước khi lợi dụng hết giá trị của tôi, thì anh họ sẽ không nỡ ra tay ác độc với tôi đâu."
Lạc Hoài An nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, "Nói cũng đúng, anh họ cậu là người thông minh, sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt như thế."
"An An này, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh." Tiêu Dật xoa xoa bàn tay nói.
"Vấn đề gì? Hỏi đi." Lạc Hoài An hỏi.
Tiêu Dật chần chừ, "Nếu Tịch gia trả lại thận cho anh thì anh có muốn không An An?"
Lạc Hoài An cười khẩy, "Muốn chứ! Tại sao lại không muốn? Thứ đó vốn là của tôi, nên vật về nguyên chủ thôi, mặc dù không có quả thận đó tôi cũng sống được bình thường, nhưng lại không làm được việc tốn sức, với lại, khi sinh hoạt vợ chồng cũng phải bị hạn chế, tôi còn nghĩ, nhỡ đâu cậu vô tình chữa khỏi cho tôi, rồi đến lúc cưới vợ, sẽ là một đêm 7 hiệp thì sao?"
Con sâu con kiến còn ham sống, Lạc Hoài An y cũng không phải là thần thánh, nên đương nhiên cũng không ngoại lệ, y vẫn hi vọng mình có thể khá hơn được một chút, dù sao y cũng đã sống quá khổ cực rồi, vì thế y thật sự rất muốn được sống thêm vài năm và sống vui vẻ thêm mấy năm nữa thôi.
Một đêm 7 hiệp, tham vọng của chị dâu lớn ghê.
"Nhưng nếu như thế thì Tịch Vân sẽ chết." Tiêu Dật rụt rè nói.
Lạc Hoài An nằm trên ghế dựa, ánh mắt hờ hững, "Sẽ không đâu, cậu ấy sẽ không chết được đâu, vì nếu Tịch gia mà đồng ý, thì chắc chắn họ đã tìm được cách để giữ lại mạng của Tịch Vân, nếu không thì sao Tịch gia nỡ đây?"
"Anh chắc chắn đến vậy sao?" Tiêu Dật ngờ vực nói.
Đôi mắt Lạc Hoài An lộ ra vẻ thất vọng cùng đau đớn, "Đương nhiên, hổ dữ không ăn thịt con, nếu như Tịch Vân phải chết như đã nói, thì tôi nghĩ Tịch gia thà rằng phá sản, cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của Tiêu Sở đâu."
"Nhưng mà, anh..." Cũng là con cháu của Tịch gia mà.
"Tôi không phải." Biết Tiêu Dật muốn nói gì, Lạc Hoài An cắn răng ngắt lời gã.
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt của Lạc Hoài An, thì rất biết điều không dám nói thêm gì nữa.
Tiêu Sở nhanh nhẹn xử lý văn kiện, báo cáo đề cập đến Tịch thị bị đè xuống lần nữa, ánh mắt Tiêu Sở mang vẻ tàn nhẫn, nếu như quả thận của An An có thể đổi được bình an cho Tịch gia, thì cha mẹ Tịch gia còn có thể do dự như thế sao?
"Anh họ." Tiêu Dật mở ra cửa cái "Rầm", thở hồng hộc nhìn hắn.
Tiêu Sở thấy bộ dáng hấp tấp của Tiêu Dật mà không vừa lòng, "Cậu sao vậy hả? Sao lại vội vàng đến vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói."
Vẻ mặt Tiêu Dật rối ren, ổn định lại tinh thần rồi mới nói: "Em nói với anh chuyện này, anh đừng ngạc nhiên quá nha."
"Được rồi, cậu có thể nói chuyện làm tôi ngạc nhiên rồi đó." Tiêu Sở xem thường.
"Vậy em nói nhá." Tiêu Dật mở to mắt nhìn.
"Nói đi." Tiêu Sở nói.
"Em nói thật đó, anh nên chuẩn bị tâm lý cho kỹ đi!" Tiêu Dật xác nhận lại lần nữa.
Tiêu Sở biến sắc, không kiên nhẫn mà nói: "Cuối cùng cậu có nói hay không?"
Tiêu Dật ấm ức nói: "Được rồi, chuyện em muốn nói là Tịch phu nhân không phải là mẹ ruột của An An."
Tiêu Sở quay sang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật, "Cậu nói cái gì?"
Tiêu Dật rũ tay xuống, "Em đang nói, vốn dĩ Tịch phu nhân và An An không có quan hệ ruột thịt gì cả, nhưng y và Tịch tiên sinh là cha con ruột của nhau."
"Cậu chắc chắn chứ?" Hắn hỏi, nghe nói Tịch Vân và Tịch Phong là anh em sinh đôi, thì sao An An lại không phải là con của Tịch phu nhân chứ?
Tiêu Dật gật đầu nhẹ, "Chắc chắn, em kiểm tra 3 lần rồi mới dám nói với anh."
Tiêu Sở thở hắt một hơi, "Trước tiên đừng nói chuyện này với An An."
"Em biết rồi." Tiêu Dật gật đầu.
Tuy không phải là con ruột của bà ta, nhưng hình như đâu có khó tiếp nhận y đến thế đâu, thân là cha ruột thì làm sao ông ta lại có thể mặc kệ Tịch phu nhân muốn làm gì thì làm như thế được? Chẳng lẽ ông ta không yêu mẹ ruột của An An... Nếu vậy thì người phụ nữ kia còn sống không?
Tiêu Dật nhìn Lạc Hoài An đang nằm chợp mắt trên ghế, rồi rón rén đi vào thư phòng của Tiêu Sở, "Anh điều tra rõ ràng rồi sao anh họ?"
Tiêu Sở cầm báo cáo điều tra trên tay, khẽ gật đầu, rất nhiều chuyện nếu hắn không điều tra rõ ràng, thì vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật ra sao.
"Phải nói, Tịch phu nhân không phải là mẹ của An An, Tịch Hằng cũng không phải là cha của y luôn." Tiêu Sở nói.
Đôi mắt Tiêu Dật trợn to, "Không thể nào, rõ ràng trên báo cáo..."
"Cậu kiểm tra báo cáo không có vấn đề gì cả." Tiêu Sở dừng lại, bởi vì cha của An An là người anh sinh đôi của Tịch Hằng, vì Tịch lão gia luôn chỉ chú ý đến người anh của Tịch Hằng là Tịch Tiềm, nên Tịch Hằng vẫn rất ghen ghét người anh này của ông ta, đến sau này, Tịch lão gia ép hôn Tịch Tiềm, nhưng ngặt nổi Tịch Tiềm lại yêu một người con gái khác, cho nên đã bỏ trốn với cô gái đó, lúc hai người bỏ trốn thì đã xảy ra tai nạn."
"Tại sao lại như vậy chứ?" Hai mắt Tiêu Dật mở thật to.
Tiêu Sở nói tiếp: "Tịch Tiềm kiên quyết không muốn trị liệu mà bỏ mạng, Tịch lão gia vì quá đau buồn nên đã giao An An lại cho Tịch Hằng nuôi, nhưng An An ra đời thì không thể công khai, đúng lúc Tịch phu nhân lại sinh con, ngoại hình hai đứa bé lại giống nhau, bởi vậy người ta cứ tưởng Tịch phu nhân sinh đôi."
Tiêu Sở thở dài, đúng là gia đình nào cũng có rắc rối mà! Thành ra khi Tịch lão gia vừa chết, thì Tịch Hằng và Tịch phu nhân lập tức không còn kiêng dè gì nữa.
"Thật khó trách!" Tiêu Dật không nói nên lời là cảm giác gì, "Khó trách Tịch phu nhân và Tịch Hằng đều không thích An An, hóa ra là như vậy!"
Lạc Hoài An đứng trước cửa, lúc Tiêu Dật cẩn thận đi qua, đúng lúc bị y thấy được, nhất thời có linh cảm không lành nên y bèn nghe lén, vậy mà lại nghe được chuyện như vậy. Vì thế họ vốn dĩ không phải là cha mẹ của mình.
"AAA!" Lạc Hoài An ngồi xổm trước cửa, ôm đầu đau khổ thét lên.
Sắc mặt Tiêu Sở trắng bệt, vội bước nhanh ra mở cửa, ôm Lạc Hoài An vào lòng, "Sao vậy, làm sao vậy? Em bị đau sao?" Tiêu Sở nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An mà đau lòng khôn siết, nếu hắn có thể thay An An chịu đựng hết tất cả những chuyện này thì tốt rồi.
Lạc Hoài An bị Tiêu Sở ôm vào lòng, tinh thần rối loạn, "Đừng ghét tôi mà."
Trên mặt Lạc Hoài An đã giàn giụa nước mắt, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Sở, tựa như đang nắm lấy khúc gỗ cứu mạng cuối cùng.
Tiêu Sở biết Lạc Hoài An đang nhớ tới việc mình bị bỏ rơi khi còn bé, nên tâm trí của y bây giờ đã hoàn toàn bị sụp đổ mất rồi.
Tiêu Sở ôm lấy cơ thể gầy yếu của Lạc Hoài An, hứa với y: "Sẽ không ghét em đâu, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không ghét em."
Lạc Hoài An mở mắt thật to, "Đừng ghét tôi, tuy tính tình tôi không tốt, nhân cách cũng không ra gì, nói chuyện lại thô bạo... Nhưng tôi hứa sẽ sửa mà."
"Không cần sửa, An An như vậy là rất tốt, rất rất tốt rồi, An An thế nào cũng được hết." Tiêu Sở nhẹ nhàng an ủi.
"Tôi không làm gì sai cả, đừng đuổi tôi đi mà, tôi không muốn đâu!" Lạc Hoài An nói khàn cả giọng.
"Không có ai đuổi em đi hết, sẽ không đuổi đi đâu, sẽ không ghét em, em đừng lo nữa nhé." Tiêu Sở luôn miệng nói không ngừng.
Lạc Hoài An ngủ thϊếp đi trong lời vỗ về của Tiêu Sở, nhưng tay vẫn nắm lấy cánh tay của hắn như cũ không chịu buông.
Tiêu Sở ngồi bên mép giường của Lạc Hoài An, tay nhẹ nhàng phẩy tóc trước trán y, "Anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa đâu."
Dường như Lạc Hoài An ngủ không được yên, đầu không ngừng lắc qua lại, cả người co giật, Tiêu Dật nhanh chóng kiểm tra cho Lạc Hoài An.
Tiêu Sở nhìn bộ dạng của Lạc Hoài An mà trong lòng một mảnh u ám, trước kia hắn kiêng dè Tịch Hằng là vì ông ta là cha của Lạc Hoài An, nhưng bây giờ đã không phải rồi, thì đương nhiên hắn không cần phải quan tâm tới nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.