Cửu Đỉnh Ký

Quyển 4 - Chương 8: Cực hạn đan điền

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013

- Thực lực của Tang Phong cũng rất tốt! Nếu phải đấu với hắc bạch trưởng lão của Tiêu Dao Cung, cũng không kém hơn nhiều. Còn so với Huyết Nguyệt Đao Mạnh Điền, thì kém hơn một chút.

Đằng Thanh Sơn thầm bình phẩm. Ngũ Hành Thương Pháp của mình, trong lúc nghiên cứu cảm ngộ, cũng không ngừng hoàn thiện. Đặc biệt là lúc ở Hỏa Diệm Sơn, chỉ dựa vào Hỏa Thượng Kiêu Du và Hỏa Trung Thủ Lật mà đã đánh bại môn chủ Trọng Kiếm môn.

Lúc đó, mình đã lĩnh ngộ sự kết hợp giữa âm dương và cương nhu, nên đề cao một bậc. Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình vừa thi triển lên, nhiều chỗ tương liên, càng thêm viên mãn.

- Xem ra Tang Phong cũng rất có tiềm lực.

Đằng Thanh Sơn nhìn hình bóng cô đơn của Tang Phong thầm nghĩ:

- Nếu có thể vượt qua sự đả kích khó khăn, tương lai sẽ là cường giả! Tang Phong sau này là rồng hay là rắn, phải nhìn vào tố chất trong lòng hắn thôi.

Kiếp trước, Đằng Thanh Sơn bảy tuổi đã kinh qua việc tôi luyện sát thủ! Giết người, huấn luyện sinh tồn, tra tấn huấn luyện …. Phải đối mặt với sự chết sống của bằng hữu, người yêu và của chính bản thân mình.

Có thể nói Đằng Thanh Sơn đã trải qua nhiều chuyện lắm!

Kiếp trước kiếp này, càng làm cho tâm tình Đằng Thanh Sơn thêm viên mãn. Làm sao Tang Phong có thể so sánh được?

- Trận tỷ thí này Đằng thống lĩnh chiến thắng!

Bàng Sơn đứng ở trên lôi đài, nói sang sảng.

- Đằng thống lĩnh, vẫn là đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân của chúng ta!

Trên vạn người, ánh mắt hoàn toàn tụ vào trên lôi đài, nhìn Đằng Thanh Sơn trong trang phục màu xám.

- Đằng Thanh Sơn!

- Đằng thống lĩnh!

...

Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đều điên cuồng gào lên, cả đám kích động vạn phần, gầm rú! Trong Hắc Giáp quân luôn luôn là cường giả vi tôn! Đằng Thanh Sơn với thực lực của mình đánh bại Tang Phong. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân tự nhiên coi Đằng Thanh Sơn là người đứng đầu Hắc Giáp quân! Các đệ tử trung tâm Quy Nguyên Tông có rất nhiều người cực kỳ hưng phấn.

Đằng Thanh Sơn xuất thân bình thường, mười bảy tuổi đã có thực lực như thế, làm cho rất nhiều đệ tử trung tâm coi Đằng Thanh Sơn trở thành mục tiêu!

Không còn gì để nghi ngờ nữa, từ hôm nay trở đi, Đằng Thanh Sơn chính là người đứng đầu thế hệ thanh niên!

Trời âm u cả ngày, rốt cục đêm đó có mưa to!

Rào rào!

Nước mưa như trút nước, làm cho trời thêm ẩm ướt và oi bức!

Đằng Thanh Sơn ngồi trên hành lang lầu hai, ngả người trên ghế trên nhìn mưa :

- Quy Nguyên Tông, thật là kính nể và sùng bái cường giả. Đánh bại Tang Phong... Chỉ là một chuyện nhỏ, đã khiến cho động tĩnh lớn như thế.

Hồi ức tới trận chiến sáng hôm nay, Đằng Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười.

Có người chúc mừng, có người muốn cùng Đằng Thanh Sơn nói mấy câu. Có người muốn nhờ Đằng Thanh Sơn thu con cháu thân thích của họ làm đệ tử. Trong số hai mươi bảy Đại đệ tử, Đằng Thanh Sơn với thực lực như vậy, chắc chắn có đủ tư cách thu đệ tử.

...

Tóm lại, trận này, hoàn toàn nâng cao địa vị của Đằng Thanh Sơn.

- Địa vị được tôn kính, chính là dựa vào thực lực.

Đằng Thanh Sơn thầm than, khắp vùng Cửu Châu, ở đâu cũng thế! Muốn có được sự tôn kính luôn phải dựa vào hai tay của chính mình! Tai nghe là hư, mắt thấy là thực. Bên ngoài tương truyền Đằng Thanh Sơn lợi hại đến đâu, rất nhiều đệ tử, quân sĩ từ đáy lòng vẫn chưa chắc thừa nhận. Chính thức được nhìn thấy trận chiến này, lúc đó mới tâm phục khẩu phục!

- Đứng đầu sau tiên thiên cường giả thì đã là gì? Khắp vùng Cửu Châu, chính thức lợi hại chính là tiên thiên cường giả! Ở Quy Nguyên Tông, một khi trở thành tiên thiên cường giả, lập tức cũng là chấp pháp trưởng lão, địa vị vô cùng cao cả!

Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi, làm sao mới đạt tới được tiên thiên. Tuy nghe mấy lời nịnh nọt tâng bốc vào buổi sáng, nhưng hắn cũng không tự đắc chút nào. Hồi lâu, Đằng Thanh Sơn đứng dậy, lập tức khoanh chân ngồi ở hành lang, tiếp tục thử luyện xuất luồng tiên thiên chân nguyên đầu tiên.

...

Mưa rơi liên miên, cho đến sáng sớm hôm sau. Mưa to đã ngớt, chỉ còn một trận mưa nhỏ, tiếng tí tách vẫn vang lên.

Đằng Thanh Sơn mở mắt.Khoanh chân ngồi trên hành lang một đêm, quần áo Đằng Thanh Sơn đã hơi ẩm ướt.

- Đọc kỹ U Nguyệt Thương Điển, cũng hiểu rõ phương pháp bước vào tiên thiên. Ta tu luyện chừng cả một ngày, nhưng một chút động tĩnh cũng không có. Đằng Thanh Sơn cau mày.

- Chỉ có thể đến hỏi sư phụ!

Đằng Thanh Sơn liền đi rửa mặt một chút, rồi đi ăn điểm tâm, sau đó đi tìm Gia Cát Nguyên Hồng.

Sáng sớm, Thư phòng Gia Cát Nguyên Hồng mở rộng. Gia Cát Nguyên Hồng đi chân trần, tóc dài tung bay, mặc trường bào rộng thùng thình, đang cầm cây bút lông trên bàn viết. Trên bàn viết có một lư hương đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

- Sư phụ!

Đằng Thanh Sơn đứng trước cửa cung kính nói.

- À, Thanh Sơn.

Gia Cát Nguyên Hồng cũng không ngẩng đầu lên, lúc thì thong thả, khi thì nhanh chóng huy động bút lông,

- Đi vào đi.



Đằng Thanh Sơn đi vào thư phòng, ngửi mùi thơm, tâm tình không khỏi lắng xuống. Hắn lẳng lặng đứng một bên, cũng không nói gì. Hắn nhìn thấy sư phụ đang họa một bức họa thác nước từ trên núi chảy xuống, vài nét bút giản lược, những vách đá liền xuất hiện trên giấy Tuyên Thành. Một lúc lâu sau, Gia Cát Nguyên Hồng mới dừng bút lại.

- Họa bức này, tối thiểu phải tới giữa trưa mới thành được.

Gia Cát Nguyên Hồng cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Thanh Sơn, ngươi thích vẽ tranh chứ?

- Không thích.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

- Kỳ thật vẽ tranh, là biện pháp luyện tâm tình rất tốt.

Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán nói,

- Tỷ như khi ngươi phẫn nộ, có thể vẽ ra một bức tranh về một trận hỏa hoạn lớn thiêu đốt các phòng ốc. Đem toàn bộ sự giận dữ của lửa, hoàn toàn ẩn vào trong bức họa, làm sao cho người ta vừa nhìn bức họa, có thể cảm nhận được ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả. Tất cả sự điên cuồng, phẫn nộ đều ẩn chứa trong đó.

- Tâm tình khác nhau, còn có thể khống chế họa bút cho tốt. Vẽ một bức tranh đẹp, không được để có bất kỳ nét bút hỏng nào! Việc này đối với khống chế tâm tình cũng yêu cầu cực cao!

Gia Cát Nguyên Hồng nói. Đằng Thanh Sơn cũng gật gật đầu. Muốn biểu hiện để vẽ ra ý cảnh, đầu tiên, tài nghệ vẽ tranh phải đạt tới trình độ cực cao.

- Tu luyện sau khi đạt tới tiên thiên, là cảnh giới tu luyện tâm tình, cảm ngộ

Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

- Thanh Sơn! Ngươi phải học một môn hoặc một biện pháp nào đó để tôi luyện tâm tình! Trong U Nguyệt Thương Điển, có viết vài biện pháp. Ví như luyện tập viết chữ ‘nguyệt ’. Viết một chứ ‘nguyệt ’, cộng lại có tới mười tám loại phương pháp khác nhau. Cổ nhân sáng tạo ra chữ, không hề vô căn cứ. Viết chữ, đi sâu vào nó, đích xác có thể cảm nhận được cái ý ẩn chứa vô tận trong một chữ.

Đằng Thanh Sơn gật đầu, vẫn bảo trì trầm mặc như trước!

Viết chữ, vẽ tranh?

Đằng Thanh Sơn nhiều nhất sẽ viết chữ, giỏi lắm đã vẽ một bức tranh chân dung đơn giản. Đây là những thứ sát thủ phải được huấn luyện. Về phần ý cảnh? Đằng Thanh Sơn còn xa lắm. Hơn nữa, hắn cũng không có hứng thú về phương diện này. Hắn có hứng thú với quyền pháp, thương pháp!

‘ Tam Thể Thức ’, Đằng Thanh Sơn tôi luyện là có thể có ngày qua ngày vẫn không biết mệt . Về phần viết chữ? Đối với hắn đó chính là sự hành hạ.

- Ha ha...

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu cười.

- Nói đi, ngươi tới có chuyện gì?

- Sư phụ! Kỳ thật đệ tử, sớm có thể để “thần” đột phá nê hoàn cung.

- Cái gì?

Gia Cát Nguyên Hồng cho dù rất trầm ổn, cũng bị bất ngờ, đôi mắt trừng lên một cái!

- Thanh Sơn thật sự có thể làm ‘ thần ’ đột phá nê hoàn cung à?

Gia Cát Nguyên Hồng không dám tin. Đạt tới tiên thiên, trở ngại lớn nhất chính là cửa này. Một khi ‘ thần ’ có thể đột phá tới tiên thiên, coi như đã một bước tiến vào tiên thiên rồi. Có thể nói, cơ hồ chắc chắn sẽ vào được tiên thiên.

Tiên thiên cường giả mười bảy tuổi? Đó là khái niệm gì!

- Sư phụ! Người xem.

Đằng Thanh Sơn lấy ra một thanh phi đao, tùy ý vung lên trong thư phòng.

Vù!

Phi đao phá không, đột nhiên dừng lại trên đường, xẹt qua một thành một quầng sáng, đâm vào thân cây kia.

- Cái này...

Mắt Gia Cát Nguyên Hồng thoáng cái đã sáng bừng lên, kích động vỗ vai Đằng Thanh Sơn.

- Ha ha, Thanh Sơn ơi Thanh Sơn! Vi sư đã cho là ngươi rất lợi hại rồi, ngươi lại lần nữa làm cho vi sư kinh hỉ! Ha ha... Phi đao rẽ ngang? Thần của ngươi, không chỉ ly thể, hơn nữa còn có thể khống chế đạt tới trình độ như vậy, ‘ thần ’ của ngươi quá mạnh, ta chắc chắn đảm bảo ngươi có thể bước vào tiên thiên trong vòng một canh giờ!

Quy Nguyên Gia Cát, trên khắp vùng Cửu Châu, đều luôn nghĩ với việc nhìn xa trông rộng. Nhưng đối mặt với một đệ tử mười bảy tuổi có thể bước vào tiên thiên, mặc cho ai cũng đều không thể bảo trì vẻ tỉnh táo trầm ổn.

- Sư phụ.

Đằng Thanh Sơn bất lực nói,

- Kỳ thật từ sau khi được U Nguyệt Thương Điển, ta đã bắt đầu ‘ Ý Tồn Đan Điền, Thần Dữ Khí Hòa ’, muốn cô đọng ra luồng tiên thiên chân nguyên đầu tiên. Nhưng, chín ngày đã qua, ta vẫn không thành công.

- Cái gì, không có khả năng.

Gia Cát Nguyên Hồng không dám tin.

- Đây là sự thật.

Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng rất khó chịu. Gia Cát Nguyên Hồng hơi giật mình, ngay sau đó tỉnh táo lại xuống, trầm ngâm nói:

- Đạt tới tiên thiên có hai điều kiện, một là hậu thiên đỉnh phong, một là thần đột phá ‘ nê hoàn cung ’. Ngươi đều đạt tới rồi, làm sao lại không thành công? Vừa rồi phi đao chuyển hướng, ta thấy rất rõ. So với lúc ta vừa bước vào tiên thiên, ‘ thần ’ của ngươi khống chế tốt hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là không đạt tới hậu thiên đỉnh phong? Không có khả năng, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã là hậu thiên đỉnh phong rồi mà.

- Thanh Sơn! Ngươi khoanh chân ngồi xuống, dựa theo những lời ta nói, lại một lần nữa thử xem.



Gia Cát Nguyên Hồng nói.

- Vâng, sư phó.

Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống. Gia Cát Nguyên Hồng nói :

- Tâm thần ngươi phải hoàn toàn đắm chìm vào đan điền, tốt nhất là tụ tập tới giữa đan điền, ở vòng xoáy trung tâm ấy.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở to mắt, nghi hoặc nhìn Gia Cát Nguyên Hồng :

- Sư phó, vòng xoáy trung tâm? Trong đan điền mà có vòng xoáy trung tâm à?

Gia Cát Nguyên Hồng cũng hơi kinh ngạc.

- Đương nhiên có!

Gia Cát Nguyên Hồng kinh ngạc nói:

- Hấp thu thiên địa linh khí, chuyển hóa làm nội kình, rồi tồn trong đan điền. Càng ngày hấp thu nội kình nhiều hơn, đan điền sẽ mở rộng ra, rồi chậm rãi lớn lên. Giống như tiểu Vân ấy, tu luyện tâm pháp lợi hại, hấp thu thiên địa linh khí rất mau, mười năm là đan điền có thể phát triển đến cực hạn. Không lớn hơn nữa, lúc đó, nội kình trong đan điền cũng sẽ tự nhiên hình thành vòng xoáy! Đây là điều mà bất kỳ ai tu luyện nội kình đều phải biết chứ?

Đằng Thanh Sơn trợn tròn mắt.

- Sư phụ, đan điền của con … hoàn toàn chưa đạt tới cực hạn!

Đằng Thanh Sơn nói. Nghe thấy thế, Gia Cát Nguyên Hồng khiếp sợ nói:

- Không có khả năng! Lần đầu tiên ngươi tranh đoạt bách phu trưởng, đã là vũ giả có một thực lực rất mạnh, còn tâm pháp nội kình của ngươi rõ ràng rất kém. Hẳn là ăn được linh quả gì gì đó, mới có nội kình hùng hậu như vậy. Linh quả có thể gia tăng nội kình, cũng có thể cải tạo đan điền, làm cho đan điền phát triển đến cực hạn.

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười. Hắn rốt cục biết nguyên nhân là gì rồi!

Thiên địa linh quả? Chó má thật. Nội kình của mình, là dựa vào Hình Ý quyền hấp thu bổ sung thêm. Kỳ thật cũng không có hấp thu nội kình gì nhiều. Cho dù tranh đoạt bách phu trưởng, mình cũng chỉ dựa vào lực lượng thân thể, tuyệt không phải nội kình. Nội kình mình quả đúng là còn rất nhỏ yếu.

Muốn tu luyện mau, dựa vào Mãng Ngưu Đại Lực Quyết tầng thứ chín, thì tốc độ tu luyện một ngày bây giờ, vượt qua tốc độ hồi đó ở Đằng gia trang hàng trăm lần. Còn Mãng Ngưu Đại Lực Quyết chỉ nói về phương pháp tu luyện, không có khả năng đưa hậu thiên đạt đến mức tận cùng. Phải từ từ tu luyện thì đan điền mới đạt đến mức tận cùng.

Mỗi một người tu luyện, bình thường đều được sư phụ dạy bảo. Nhưng, Đằng Thanh Sơn lúc trước không có sư phụ dạy nội kình. Bây giờ có rồi, nhưng trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng, tên tiểu tử này, là một đệ tử thiên tài có tên trong Địa Bảng?

- Chẳng trách! Đến cả Gia Cát Vân tu luyện tâm pháp lợi hại, cũng phải tiêu phí mười năm thì đan điền mới đạt đến cực hạn. Đan điền ta phát triển với tốc độ nhanh hơn, là từ việc tu luyện Mãng Ngưu Đại Lực Quyết. Việc tu luyện này còn chưa trọn một năm, đương nhiên không đến cực hạn.

Đằng Thanh Sơn trong lòng phát khổ. Ai ngờ, cái vây khốn mình lại rất bình thường, đó là đạt tới hậu thiên đỉnh phong!

- Thanh Sơn, đan điền của ngươi vẫn còn phát triển à, chưa đến cực hạn sao?

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Vậy ngươi bằng vào tâm pháp bình thường, vài chục năm làm sao có được nội kình hùng hậu như thế?

Gia Cát Nguyên Hồng dò hỏi.

- Ta... Ta không phải có nội kình hùng hậu, là do kinh mạch rộng. Có thể trong nháy mắt bộc phát nội lực nhiều hơn.

Đằng Thanh Sơn nói. Gia Cát Nguyên Hồng kinh ngạc. Linh quả có thể cải tạo kinh mạch, so với linh quả gia tăng nội kình còn hiếm và trân quý hơn nhiều! Kinh mạch càng rộng, trong nháy mắt sức bật càng mạnh.

- Chẳng trách, Mãng Ngưu Đại Lực Quyết của ngươi có thể phát huy thực lực mạnh như vậy.

Gia Cát Nguyên Hồng nghi hoặc nói,

- Lúc trước ngươi ăn linh quả gì thế?

- Ta không có cảm giác gì! Trong núi, thường xuyên ăn vài thứ quả núi. Kinh mạch cũng từ từ thay đổi.

Đằng Thanh Sơn nói. Đằng Thanh Sơn không thể nói ra bí mật Hình Ý Quyền, cho dù có nói... Chỉ sợ khắp vùng Cửu Châu cũng chẳng ai có thể lý giải được. Đó là thành tựu thuộc về một thế hệ khác.

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu :

- Thiên địa tự nhiên thật là thần kỳ. Rất nhiều linh quả linh thảo, mà không ai biết cả. Ngươi phỏng chừng gặp may, ăn phải cái gì đó! Tốt lắm, bây giờ vấn đề của ngươi cũng biết rõ rồi đó là đan điền chưa phát triển đến cực hạn, chưa tới hậu thiên đỉnh phong!

Trong đầu vũ giả, đạt tới một vạn cân, đan điền đã đạt đến cực hạn, đủ đạt tới hậu thiên đỉnh phong... Đây là khái niệm đã trở thành nghiễm nhiên.

Dù sao của trở thành vũ giả nhất lưu, đan điền cơ hồ đều đạt đến cực hạn. Linh quả thiên địa có thể khuếch trương kinh mạch nhân thể thì vô cùng quí hiếm. Ai ngờ, xuất hiện một quái thai như Đằng Thanh Sơn.

- Sư phụ! Nếu ta dùng công pháp Mãng Ngưu Đại Lực Quyết tu luyện, phải bao lâu thì đan điền mới có thể đạt đến cực hạn.

Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

- Trước đây vài năm, đan điền ngươi phát triển sợ rất chậm! Với tốc độ của Mãng Ngưu Đại Lực Quyết tầng thứ chín, ta phỏng chừng... Ngươi tối thiểu còn cần ba bốn năm nữa thì đan điền mới có thể đạt đến cực hạn, bước vào cảnh giới tiên thiên.

Gia Cát Nguyên Hồng nói, Đằng Thanh Sơn nhất thời trong lòng có chút lo lắng.

Ba bốn năm?

- Nhưng nếu để ngươi lãng phí ba bốn năm như vậy thì quá không đáng giá.

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói.

- Không có cách nào khác... Chỉ có tìm được linh quả trong nháy mắt tăng cường nội kình, để đan điền ngươi phát triển đến cực hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Đỉnh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook