Quyển 7 - Chương 109: Khắc Thung trở về
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
09/09/2014
Trong phòng ngủ Cát thị, một già một trẻ đang đại chiến.
Sau một phen mưa gió, Loan lão thân thể yếu kém đã không còn sức để động, Cát thị khó nhịn bèn cưỡi trên người Loan lão.
Lúc đó nàng ta mới phát hiện chưa buông màn che, trong lòng hơi hoảng, không vội động nữa mà vội vươn tay hạ màn xuống.
Đã không nhìn được nữa nên Mân Nương cũng quyết định rời đi.
Mắt Mân Nương nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, nàng giống như con chuột nhỏ hết nhìn Đông lại ngó Tây, rón ra rón rén, cuối cùng cũng thành công rời khỏi sân viện của Cát thị.
Nàng đã xác định được Loan lão không phải Hồ Lân, nội dung vở kịch cũng đã trở về với quỹ đạo. Cứ nghĩ đến đó là nàng đã cảm thấy thoải mái vô cùng, khóe miệng không nhịn được cong lên, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để biểu đạt sự vui sướng của chính mình.
Thương thế của Đại Đồ đã lành, không biết đã trở về từ lúc nào, nhưng hắn cũng không đi tìm nàng báo thù, cũng không tố cáo với Thượng Quan A Na, không biết hắn lại đang có chủ ý xấu xa nào trong đầu.
Mặt trời càng lên càng cao, ban ngày càng lúc càng nóng, tuy vẫn đang là buổi sáng nhưng Mân Nương đã nóng đến nỗi toát mồ hôi đầy trán.
Mân Nương dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán, nàng cúi đầu nhìn, lúc đó mới phát hiện trong tay mình còn ôm mấy bông hoa hồng đã hơi héo rũ.
Nàng vội ôm hoa hồng, xách tà váy chạy thật nhanh — nếu nàng chạy đủ nhanh, kịp thời cắm mấy đóa hoa này vào bình trong phòng A Na thì chúng còn có thể tươi mấy ngày nữa.
Thời tiết mùa hè rất nóng, Thượng Quan A Na và Thanh Liên đều không ra ngoài.
A Na mặc áo lụa mỏng, lờ mờ lộ ra cái yếm màu tím và làn da trắng như phấn, đang đưa lưng về phía cửa sổ dưới mái hiên cạnh giường trúc, có vẻ như đã ngủ.
Thanh Liên kê lại ghế nhỏ, đang ngồi bên cạnh A Na thêu thùa.
Mân Nương nhận ra đống đồ thêu trong tay Thanh Liên chính là công việc của nàng đang làm dở dang.
Thấy hai người tĩnh lặng như vậy, Mân Nương cảm thấy không ổn lắm, giống như nàng đã làm sai chuyện gì vậy.
Thanh Liên thấy Mân Nương trở về thì vội để đồ thêu trong tay xuống, bước ra nghênh đón.
Mân Nương đang muốn mở miệng nói chuyện, Thanh Liên đã nhẹ nhàng xua tay áo, nàng ta kéo Mân Nương ra mái hiên, vào trong phòng của mình ở phía Tây viện.
Thanh Liên thấy tóc trên trán Mân Nương bị mồ hôi khiến cho ướt nhẹp, dính cả lên da thịt trắng nõn, trong lòng sinh ra chút thương xót.
Nàng ta bèn nhấn Mân Nương ngồi xuống giường mình, nói: “Tỷ cứ ngồi ở đây, mọi việc còn lại cứ để ta làm.”
Từ khi Mân Nương xuyên vào sách, người tốt với nàng vô điều kiện chỉ có Thanh Liên, vì vậy nàng cũng đã sớm coi Thanh Liên là người của mình. Tính cách của Mân Nương thuộc loại nghe lời nên nàng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, để mặc cho Thanh Liên làm gì thì làm.
Trước hết Thanh Liên bưng một chậu nước nóng tới, nàng ta ngâm khăn vải mà bản thân dùng hàng ngày vào trong nước, làm ướt hoàn toàn rồi vắt khô. Nàng ta đỡ cằm Mân Nương, nhẹ nhàng lau mặt Mân Nương.
Sau khi giặt khăn vải, nàng ta lại dùng khăn để chà lau phần cổ và phần ngực lộ ra bên ngoài của Mân Nương.
Thanh Liên vừa lau vừa lải nhải: “Trời nóng như vậy, lau bằng nước lạnh sẽ dễ nổi rôm.. Mân Nương, cởi áo ngoài ra, ta giúp tỷ lau lưng, tỷ ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu không lau sẽ nổi rôm thật đó.”
Thanh Liên vừa nói như vậy xong, Mân Nương lập tức cảm thấy lưng mình gợn gợn ngưa ngứa, giống như thể đã nổi rôm thật vậy. Dù sao đều là nữ nhân cả, để Thanh Liên lau hộ nàng một lần cũng có sao?
Mân Nương uể oải giang hai tay, nàng liếc Thanh Liên: “Thanh Liên, ngươi cởi giúp ta.”
Đôi mắt dài nhỏ của Thanh Liên chợt lóe, khóe miệng cong lên. Nàng ta cầm khăn vải trong tay, đi tới đối diện, đứng bên cạnh Mân Nương. Thanh Liên rũ mắt, giúp Mân Nương cởi bỏ áo bên ngoài màu phấn hồng thêu hoa, để lộ cái yếm đỏ chót.
Vì có Hồ Lân bám riết không buông, kiên trì vuốt ve nên bộ ngực Mân Nương cực kỳ đầy đặn. Ngực nàng căng phồng dưới lớp yếm, đường nét miêu tả quả thực rất sinh động.
Thanh Liên nhìn ngực Mân Nương chăm chú, nửa buổi vẫn không rời mắt.
Mân Nương được nàng ta cởi bỏ áo ngoài, ngực, lưng và cánh tay đều lộ ra ngoài, nàng cảm thấy không được tự nhiên bèn quay sang nhìn Thanh Liên, lúc đó mới nhận ra biểu hiện kì quái của Thanh Liên, nàng vội hỏi: “Thanh Liên, sao vậy?”
Một vệt đỏ ứng thoáng nổi lên trên tai Thanh Liên, nhanh chóng lan đến gò má trắng nõn, khiến khuôn mặt Thanh Liên phút chốc có màu ửng hồng như hoa đào.
Nàng ta mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, nói: “Không sao.”
Đến khi Thanh Liên lau người giúp Mân Nương xong, nàng mới nghĩ ra không hợp lý ở chỗ nào.
Theo như nội dung nguyên bản trong ‘Si Bà Truyền’, khi Loan lão cưỡng gian Cát thị lần đầu tiên, Thượng Quan A Na đi tìm Cát thị vì một chuyện nhỏ nhưng không gặp thị nữ nên đã trực tiếp đi vào phòng ngủ của Cát thị. Đúng lúc đó, A Na thấy rèm giường Cát thị rũ xuống, khung giường rung lắc phát ra tiếng, móc ngọc treo trên rèm đánh vào nhau, phát ra tiếng ‘đinh đang’ như chuông.
A Na cho rằng Cát thị đang trốn trong màn để hù dọa mình cho vui nên cố ý cười nhạo nàng ta. Tuy nhiên khi vén rèm giường lên, A Na lại phát hiện bố chồng mình đang khỏa thân nằm trên, đại tẩu Cát thị khỏa thân nằm dưới…
Cuối cùng nàng ta ỡm ờ, bị Loan lão lôi kéo lên giường với Cát thị, Loan lão tiến thành một lần giao hoan hai nữ một nam…
Mân Nương lặng lẽ suy tư, rốt cuộc nàng đã hiểu ra chỗ nào không ổn!
Nàng đi tới viện của Cát thị thay Thượng Quan A Na, còn A Na lại ở trong phòng mình không ra ngoài, dẫn đến nội dung vở kịch thay đổi lần nữa!
Vừa nghĩ đến đó, trên lưng Mân Nương phút chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng nắm quyền thật chặt: nhất định ta sẽ khiến nội dung vở kịch trở về quỹ đạo!
Thanh Liên thấy sắc mặt Mân Nương thay đổi liên tục thì vội hỏi: “Phi Đào, tỷ sao vậy?”
Mân Nương không kịp nói nhiều với nàng ta, chỉ nói: “Ta đi gặp nhị tiểu quân trước, chút nữa lại tới tìm ngươi.”
Sau khi chạy được mấy bước chân, Mân Nương mới nhận ra trên người mình không mặc áo ngoài nên cảm thấy mát mẻ. Nàng bật cười chạy trở về, cầm áo ngoài Thanh Liên phủ trên ghế dựa, nhanh chóng mặc lên người.
Nàng vừa mặc vừa không quên dặn Thanh Liên: “Lát nữa nhị tiểu quân gọi ngươi đến, ngươi nhất định không được trả lời đó! Nhớ nhé!”
Tuy Thanh Liên không rõ ý định của Mân Nương nhưng vẫn cười đồng ý.
Đến mái hiên, Mân Nương bước nhẹ chân, nàng cố ý đi khập khiễng, cà nhắc đi tới trước giường trúc, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thượng Quan A Na: “Nhị tiểu quân, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh, nhị tiểu quân!”
Dưới sự kêu gọi của Mân Nương, Thượng Quan A Na nhanh chóng mở mắt: “Phi Đào? Có chuyện gì vậy?”
Mân Nương giả vờ nhăn nhó, nàng nói: “Tiểu quân tha tội, nô tì không hoàn thành lời ngài dặn, nô tì vừa ra khỏi nhà đã bị trẹo chân. Nô tì không đưa hoa đến, chậm trễ đại tiểu quân trang điểm, đại tiểu quân nhất định sẽ không vui…”
Thượng Quan A Na vốn cũng không ngủ say, nghe nàng nói vậy thì nhanh chóng tỉnh táo. Nàng ta chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn hoa hồng đã ủ rũ trong tay Mân Nương: “Ngươi đi cắt thêm mấy đóa đi.”
Mân Nương đi cà nhắc ra ngoài, gian nan dùng móng tay ngắt mấy đóa hoa hồng đỏ chót.
Thượng Quan A Na đã chỉnh trang lại dung nhan xong xuôi, nàng ta muốn gọi Thanh Liên tới đưa hoa cho Cát thị, nhưng gọi lớn mấy lần vẫn không nghe thấy Thanh Liên đáp lại.
“Nha đầu chết tiệt này, không biết lại đi đâu rồi!” – Thượng Quan A Na bực mình oán trách mấy câu, quyết định tự mình đi đưa hoa cho Cát thị, thuận tiện nói chút chuyện phiếm giết thời gian với Cát thị.
Mân Nương đứng dưới mái hiên cạnh cửa sổ, nàng nhìn thân ảnh thướt tha mềm mại của Thượng Quan A Na biến mất ở cửa viện, trong lòng lập tức thả lỏng, đặt mông ngồi trên giường trúc của A Na.
Trong lòng nàng vẫn có một chút áy náy.
Cứ nghĩ đến chuyến này Thượng Quan A Na đi sẽ trở thành bánh bao chó gặm, bị lão già họ Loan kia gặm, trong lòng Mân Nương lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy chính mình đã làm chuyện xấu.
Đến lúc dùng cơm trưa, Thượng Quan A Na mới trở về từ chỗ Cát thị.
Dường như nàng ta vừa tắm rửa qua, trên tóc tỏa ra hương hoa sen nồng nặc, mặt phấn ẩn chứa ý xuân, đôi mắt đẹp mọng nước, môi hồng đào sưng đỏ — rõ ràng là bộ dáng sau khi ái ân kịch liệt.
Thượng Quan A Na nói muốn ngủ trưa một lát.
Mân Nương đi cà nhắc, nhiệm vụ tháo trang sức cho A Na liền rơi xuống người Thanh Liên.
Thượng Quan A Na ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt như nước quyến rũ, eo nhỏ khẽ đong đưa, trong miệng ậm ừ khúc ca.. Thấy nàng ta vui vẻ như vậy, chút áy náy trong lòng Mân Nương lập tức biến mất sạch.
Thanh Liên đứng phía sau A Na để gỡ búi tóc, nhìn thấy phần cổ trắng nõn của A Na có nhiều vết gặm cắn đỏ lấm chấm thì không khỏi liếc sang Mân Nương đang đứng bên cạnh.
Mân Nương cũng thấy, nàng chớp chớp mắt với Thanh Liên.
Tai Thanh Liên lại bắt đầu đỏ.
Mùa hè nhanh chóng qua, mùa thu lại tới nhân gian.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, cảm giác mát mẻ chậm rãi lan tỏa. Thượng Quan A Na muốn tắm suối nước nóng trong viện nên bảo Mân Nương đi canh cửa, còn bản thân mình thì búi tóc thật cao, cởi sạch quần áo, ngâm mình vào trong suối nước nóng.
Trong lúc Thượng Quan ngâm tắm, ca hát du dương, Mân Nương và Thanh Liên đứng bên cạnh hầu hạ nước và trái cây.
Thượng Quan A Na ngâm mình đến khi trăng lên tới đỉnh rặng liễu vẫn chưa chịu đứng lên.
Mân Nương đang muốn khuyên nàng ta thì nghe thấy một trận tiếng đập cửa.
Mắt Thượng Quan A Na sáng lên: “Mân Nương, mau đi coi xem là ai!”
Mặt A Na hơi đỏ, không biết là do thẹn hay do ngâm mình, giọng nói nàng ta thấp lại, hơi khàn khàn: “Nếu là Doanh Lang hoặc đại công tử hoặc bố chồng ta thì… dẫn đến đây; nếu là người khác thì nói ta đã ngủ rồi..”
Mân Nương vừa mở cửa viện đã nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ, nàng nhất thời ngây người, sau nửa buổi mới nói: “…Ngươi là…”
Cặp mắt của người này thật giống Hồ Lân…...
Sau một phen mưa gió, Loan lão thân thể yếu kém đã không còn sức để động, Cát thị khó nhịn bèn cưỡi trên người Loan lão.
Lúc đó nàng ta mới phát hiện chưa buông màn che, trong lòng hơi hoảng, không vội động nữa mà vội vươn tay hạ màn xuống.
Đã không nhìn được nữa nên Mân Nương cũng quyết định rời đi.
Mắt Mân Nương nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, nàng giống như con chuột nhỏ hết nhìn Đông lại ngó Tây, rón ra rón rén, cuối cùng cũng thành công rời khỏi sân viện của Cát thị.
Nàng đã xác định được Loan lão không phải Hồ Lân, nội dung vở kịch cũng đã trở về với quỹ đạo. Cứ nghĩ đến đó là nàng đã cảm thấy thoải mái vô cùng, khóe miệng không nhịn được cong lên, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để biểu đạt sự vui sướng của chính mình.
Thương thế của Đại Đồ đã lành, không biết đã trở về từ lúc nào, nhưng hắn cũng không đi tìm nàng báo thù, cũng không tố cáo với Thượng Quan A Na, không biết hắn lại đang có chủ ý xấu xa nào trong đầu.
Mặt trời càng lên càng cao, ban ngày càng lúc càng nóng, tuy vẫn đang là buổi sáng nhưng Mân Nương đã nóng đến nỗi toát mồ hôi đầy trán.
Mân Nương dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán, nàng cúi đầu nhìn, lúc đó mới phát hiện trong tay mình còn ôm mấy bông hoa hồng đã hơi héo rũ.
Nàng vội ôm hoa hồng, xách tà váy chạy thật nhanh — nếu nàng chạy đủ nhanh, kịp thời cắm mấy đóa hoa này vào bình trong phòng A Na thì chúng còn có thể tươi mấy ngày nữa.
Thời tiết mùa hè rất nóng, Thượng Quan A Na và Thanh Liên đều không ra ngoài.
A Na mặc áo lụa mỏng, lờ mờ lộ ra cái yếm màu tím và làn da trắng như phấn, đang đưa lưng về phía cửa sổ dưới mái hiên cạnh giường trúc, có vẻ như đã ngủ.
Thanh Liên kê lại ghế nhỏ, đang ngồi bên cạnh A Na thêu thùa.
Mân Nương nhận ra đống đồ thêu trong tay Thanh Liên chính là công việc của nàng đang làm dở dang.
Thấy hai người tĩnh lặng như vậy, Mân Nương cảm thấy không ổn lắm, giống như nàng đã làm sai chuyện gì vậy.
Thanh Liên thấy Mân Nương trở về thì vội để đồ thêu trong tay xuống, bước ra nghênh đón.
Mân Nương đang muốn mở miệng nói chuyện, Thanh Liên đã nhẹ nhàng xua tay áo, nàng ta kéo Mân Nương ra mái hiên, vào trong phòng của mình ở phía Tây viện.
Thanh Liên thấy tóc trên trán Mân Nương bị mồ hôi khiến cho ướt nhẹp, dính cả lên da thịt trắng nõn, trong lòng sinh ra chút thương xót.
Nàng ta bèn nhấn Mân Nương ngồi xuống giường mình, nói: “Tỷ cứ ngồi ở đây, mọi việc còn lại cứ để ta làm.”
Từ khi Mân Nương xuyên vào sách, người tốt với nàng vô điều kiện chỉ có Thanh Liên, vì vậy nàng cũng đã sớm coi Thanh Liên là người của mình. Tính cách của Mân Nương thuộc loại nghe lời nên nàng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, để mặc cho Thanh Liên làm gì thì làm.
Trước hết Thanh Liên bưng một chậu nước nóng tới, nàng ta ngâm khăn vải mà bản thân dùng hàng ngày vào trong nước, làm ướt hoàn toàn rồi vắt khô. Nàng ta đỡ cằm Mân Nương, nhẹ nhàng lau mặt Mân Nương.
Sau khi giặt khăn vải, nàng ta lại dùng khăn để chà lau phần cổ và phần ngực lộ ra bên ngoài của Mân Nương.
Thanh Liên vừa lau vừa lải nhải: “Trời nóng như vậy, lau bằng nước lạnh sẽ dễ nổi rôm.. Mân Nương, cởi áo ngoài ra, ta giúp tỷ lau lưng, tỷ ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu không lau sẽ nổi rôm thật đó.”
Thanh Liên vừa nói như vậy xong, Mân Nương lập tức cảm thấy lưng mình gợn gợn ngưa ngứa, giống như thể đã nổi rôm thật vậy. Dù sao đều là nữ nhân cả, để Thanh Liên lau hộ nàng một lần cũng có sao?
Mân Nương uể oải giang hai tay, nàng liếc Thanh Liên: “Thanh Liên, ngươi cởi giúp ta.”
Đôi mắt dài nhỏ của Thanh Liên chợt lóe, khóe miệng cong lên. Nàng ta cầm khăn vải trong tay, đi tới đối diện, đứng bên cạnh Mân Nương. Thanh Liên rũ mắt, giúp Mân Nương cởi bỏ áo bên ngoài màu phấn hồng thêu hoa, để lộ cái yếm đỏ chót.
Vì có Hồ Lân bám riết không buông, kiên trì vuốt ve nên bộ ngực Mân Nương cực kỳ đầy đặn. Ngực nàng căng phồng dưới lớp yếm, đường nét miêu tả quả thực rất sinh động.
Thanh Liên nhìn ngực Mân Nương chăm chú, nửa buổi vẫn không rời mắt.
Mân Nương được nàng ta cởi bỏ áo ngoài, ngực, lưng và cánh tay đều lộ ra ngoài, nàng cảm thấy không được tự nhiên bèn quay sang nhìn Thanh Liên, lúc đó mới nhận ra biểu hiện kì quái của Thanh Liên, nàng vội hỏi: “Thanh Liên, sao vậy?”
Một vệt đỏ ứng thoáng nổi lên trên tai Thanh Liên, nhanh chóng lan đến gò má trắng nõn, khiến khuôn mặt Thanh Liên phút chốc có màu ửng hồng như hoa đào.
Nàng ta mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, nói: “Không sao.”
Đến khi Thanh Liên lau người giúp Mân Nương xong, nàng mới nghĩ ra không hợp lý ở chỗ nào.
Theo như nội dung nguyên bản trong ‘Si Bà Truyền’, khi Loan lão cưỡng gian Cát thị lần đầu tiên, Thượng Quan A Na đi tìm Cát thị vì một chuyện nhỏ nhưng không gặp thị nữ nên đã trực tiếp đi vào phòng ngủ của Cát thị. Đúng lúc đó, A Na thấy rèm giường Cát thị rũ xuống, khung giường rung lắc phát ra tiếng, móc ngọc treo trên rèm đánh vào nhau, phát ra tiếng ‘đinh đang’ như chuông.
A Na cho rằng Cát thị đang trốn trong màn để hù dọa mình cho vui nên cố ý cười nhạo nàng ta. Tuy nhiên khi vén rèm giường lên, A Na lại phát hiện bố chồng mình đang khỏa thân nằm trên, đại tẩu Cát thị khỏa thân nằm dưới…
Cuối cùng nàng ta ỡm ờ, bị Loan lão lôi kéo lên giường với Cát thị, Loan lão tiến thành một lần giao hoan hai nữ một nam…
Mân Nương lặng lẽ suy tư, rốt cuộc nàng đã hiểu ra chỗ nào không ổn!
Nàng đi tới viện của Cát thị thay Thượng Quan A Na, còn A Na lại ở trong phòng mình không ra ngoài, dẫn đến nội dung vở kịch thay đổi lần nữa!
Vừa nghĩ đến đó, trên lưng Mân Nương phút chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng nắm quyền thật chặt: nhất định ta sẽ khiến nội dung vở kịch trở về quỹ đạo!
Thanh Liên thấy sắc mặt Mân Nương thay đổi liên tục thì vội hỏi: “Phi Đào, tỷ sao vậy?”
Mân Nương không kịp nói nhiều với nàng ta, chỉ nói: “Ta đi gặp nhị tiểu quân trước, chút nữa lại tới tìm ngươi.”
Sau khi chạy được mấy bước chân, Mân Nương mới nhận ra trên người mình không mặc áo ngoài nên cảm thấy mát mẻ. Nàng bật cười chạy trở về, cầm áo ngoài Thanh Liên phủ trên ghế dựa, nhanh chóng mặc lên người.
Nàng vừa mặc vừa không quên dặn Thanh Liên: “Lát nữa nhị tiểu quân gọi ngươi đến, ngươi nhất định không được trả lời đó! Nhớ nhé!”
Tuy Thanh Liên không rõ ý định của Mân Nương nhưng vẫn cười đồng ý.
Đến mái hiên, Mân Nương bước nhẹ chân, nàng cố ý đi khập khiễng, cà nhắc đi tới trước giường trúc, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thượng Quan A Na: “Nhị tiểu quân, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh, nhị tiểu quân!”
Dưới sự kêu gọi của Mân Nương, Thượng Quan A Na nhanh chóng mở mắt: “Phi Đào? Có chuyện gì vậy?”
Mân Nương giả vờ nhăn nhó, nàng nói: “Tiểu quân tha tội, nô tì không hoàn thành lời ngài dặn, nô tì vừa ra khỏi nhà đã bị trẹo chân. Nô tì không đưa hoa đến, chậm trễ đại tiểu quân trang điểm, đại tiểu quân nhất định sẽ không vui…”
Thượng Quan A Na vốn cũng không ngủ say, nghe nàng nói vậy thì nhanh chóng tỉnh táo. Nàng ta chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn hoa hồng đã ủ rũ trong tay Mân Nương: “Ngươi đi cắt thêm mấy đóa đi.”
Mân Nương đi cà nhắc ra ngoài, gian nan dùng móng tay ngắt mấy đóa hoa hồng đỏ chót.
Thượng Quan A Na đã chỉnh trang lại dung nhan xong xuôi, nàng ta muốn gọi Thanh Liên tới đưa hoa cho Cát thị, nhưng gọi lớn mấy lần vẫn không nghe thấy Thanh Liên đáp lại.
“Nha đầu chết tiệt này, không biết lại đi đâu rồi!” – Thượng Quan A Na bực mình oán trách mấy câu, quyết định tự mình đi đưa hoa cho Cát thị, thuận tiện nói chút chuyện phiếm giết thời gian với Cát thị.
Mân Nương đứng dưới mái hiên cạnh cửa sổ, nàng nhìn thân ảnh thướt tha mềm mại của Thượng Quan A Na biến mất ở cửa viện, trong lòng lập tức thả lỏng, đặt mông ngồi trên giường trúc của A Na.
Trong lòng nàng vẫn có một chút áy náy.
Cứ nghĩ đến chuyến này Thượng Quan A Na đi sẽ trở thành bánh bao chó gặm, bị lão già họ Loan kia gặm, trong lòng Mân Nương lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy chính mình đã làm chuyện xấu.
Đến lúc dùng cơm trưa, Thượng Quan A Na mới trở về từ chỗ Cát thị.
Dường như nàng ta vừa tắm rửa qua, trên tóc tỏa ra hương hoa sen nồng nặc, mặt phấn ẩn chứa ý xuân, đôi mắt đẹp mọng nước, môi hồng đào sưng đỏ — rõ ràng là bộ dáng sau khi ái ân kịch liệt.
Thượng Quan A Na nói muốn ngủ trưa một lát.
Mân Nương đi cà nhắc, nhiệm vụ tháo trang sức cho A Na liền rơi xuống người Thanh Liên.
Thượng Quan A Na ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt như nước quyến rũ, eo nhỏ khẽ đong đưa, trong miệng ậm ừ khúc ca.. Thấy nàng ta vui vẻ như vậy, chút áy náy trong lòng Mân Nương lập tức biến mất sạch.
Thanh Liên đứng phía sau A Na để gỡ búi tóc, nhìn thấy phần cổ trắng nõn của A Na có nhiều vết gặm cắn đỏ lấm chấm thì không khỏi liếc sang Mân Nương đang đứng bên cạnh.
Mân Nương cũng thấy, nàng chớp chớp mắt với Thanh Liên.
Tai Thanh Liên lại bắt đầu đỏ.
Mùa hè nhanh chóng qua, mùa thu lại tới nhân gian.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, cảm giác mát mẻ chậm rãi lan tỏa. Thượng Quan A Na muốn tắm suối nước nóng trong viện nên bảo Mân Nương đi canh cửa, còn bản thân mình thì búi tóc thật cao, cởi sạch quần áo, ngâm mình vào trong suối nước nóng.
Trong lúc Thượng Quan ngâm tắm, ca hát du dương, Mân Nương và Thanh Liên đứng bên cạnh hầu hạ nước và trái cây.
Thượng Quan A Na ngâm mình đến khi trăng lên tới đỉnh rặng liễu vẫn chưa chịu đứng lên.
Mân Nương đang muốn khuyên nàng ta thì nghe thấy một trận tiếng đập cửa.
Mắt Thượng Quan A Na sáng lên: “Mân Nương, mau đi coi xem là ai!”
Mặt A Na hơi đỏ, không biết là do thẹn hay do ngâm mình, giọng nói nàng ta thấp lại, hơi khàn khàn: “Nếu là Doanh Lang hoặc đại công tử hoặc bố chồng ta thì… dẫn đến đây; nếu là người khác thì nói ta đã ngủ rồi..”
Mân Nương vừa mở cửa viện đã nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ, nàng nhất thời ngây người, sau nửa buổi mới nói: “…Ngươi là…”
Cặp mắt của người này thật giống Hồ Lân…...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.