Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 43
Liuys
10/06/2024
Gần sáng trời trở gió đột ngột, từng tảng mây đen đan xếp ngổn ngang trên bầu trời rộng lớn, gió bắt đầu gào thét tại khu tập thể nhỏ, chật hẹp. Từng ngóc ngách, từng con ngõ nhỏ đều có gió cuốn cát bụi tới mù mịt. Khoảng 5 giờ sáng, trời vẫn còn khá tối, lại lác đác mấy hạt mưa khiến cho thời tiết chuyển biến trở nên se lạnh không ai muốn dậy lúc này.
“ Cộc, cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vội vã, dồn dập được vang lên liên tục không có dấu hiệu dừng lại, Đỗ Anh Thư từ trong chăn ấm tỉnh giấc. Hai con mắt híp lại, lọ mọ dậy xem.
Cô nghe được là cửa phòng trọ mình, ai đến giờ này cơ chứ? Đỗ Anh Thư khó chịu, tiếng cửa làm cô cảm thấy khó chịu, mày khẽ chau lại.
Cô quát lên một tiếng:“ Đây, ra ngay đừng đập nữa.” Cứ đà như vậy sợ sẽ ảnh hưởng đến những phòng trọ xung quanh cứ tưởng đối phương bên ngoài sẽ dừng lại, ai ngờ lại thêm đập mạnh và nhanh hơn.
Đỗ Anh Thư mở chốt cửa, gió lạnh lùa vào, mấy hạt mưa nhỏ cũng hắt vào mặt cô khiến cô tỉnh táo đôi phần, áo cộc trên người không thể che gió khiến cô nổi da gà, vội ôm lấy cánh tay xoa xoa vì lạnh.
Trời tối mịt, ánh đèn đường bên ngoài hiu hắt, mắt cô mở to trong giây phút bối rối, trái tim như có cái gì đó bóp thắt vào.
Cửa mở rồi, ánh mắt nàng thất thần. Đưa một cánh tay lên có lẽ định sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống đưa cặp mắt nhìn xuống chân.
Đỗ Anh Thư lập tức kéo nàng vào trong nhà, cô bật bóng ngủ nhỏ để nàng ngồi bên giường mặc kệ bộ dáng nhếch nhách, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu. Mái tóc rối bời, bù xù chẳng khác tổ quạ là bao.
Cô bật nước nóng, lấy chăn quấn chặt người nàng, sợ nàng vì lạnh mà sẽ ốm.
“ Mày đi đâu mà quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối thế kia? Sao không về nhà lại qua đây phá giấc ngủ của tao!.”
Tuy lời nói có phần trách móc nhưng giọng nói là nhẹ nhàng, dịu dàng, không có to tiếng.
Nàng trầm mặc, cô hoài nghi. Đỗ Anh Thư có nghi ngờ Nguyễn Yến Linh xảy ra chuyện gì đó nên mới có bộ dạng như vậy. Cô thở dài quan sát biểu cảm của nàng:“ Có chuyện gì xảy ra à? Sao nay lại im thế?“.
Vẻ mặt lo lắng, sốt ruột, lại hoảng hốt của cô bị nàng thu lại, Nguyễn Yến Linh không nói câu gì lẳng lặng tháo chăn trên người xuống, tay đưa trước mắt cô vẫy.
Đỗ Anh Thư nhíu mày khó hiểu, lại gần:“ Mày đừng có bỏ chăn xuống, trời ngoài lạnh rồi ăn mặc như vậy rất dễ bị…“.
Nguyễn Yến Linh dang rộng vòng tay câu lấy cổ cô, vài giây ngắn ngủi liền môi chạm môi. Bờ môi mềm mại, nóng ẩm trái ngược với nàng, Nguyễn Yến Linh rụt rè thè lưỡi ra liếm thử bờ môi ấm áp ấy.
Hai mắt cô trợn tròn, ngạc nhiên, tâm trí Đỗ Anh Thư đơ vài giây nhanh chóng tỉnh táo lại vội đẩy nàng ra. Cô lùi lại cách xa nàng, tay đưa lên che miệng không ngờ:“ Mày bị điên à? Mày có biết mày đang làm gì không?“.
Nguyễn Yến Linh đầu óc trống rỗng, chăn trên người trượt xuống, Đỗ Anh Thư đề phòng. Nàng bỗng lao tới bất ngờ đột ngột xuất hiện trước mắt cô Đỗ Anh Thư lo lắng nàng sẽ ngã vội dang rộng tay đỡ lấy nàng, cuối cùng cả hai ngã nhào xuống nền gạch đá lạnh buốt, vòng tay cô ôm chặt nàng vào lòng.
“ Aaaa…” Đỗ Anh Thư va chạm với nền gạch lát cứng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn thật nhẹ. Cô xem qua nàng nằm yên trong lòng không bị sao thì thở nhẹ một hơi.
Ngữ khí có đôi phần tức giận, cô giở giọng trách móc:“ Mày bị điên à? Mẹ mày mới sáng ra đã như con giở hơi làm chuyện gì cũng như mất não. Mày có biết như vậy nguy hiểm không? Bị thương thì làm sao!.”
Đỗ Anh Thư chẹp miệng, chán nản. Nguyễn Yến Linh nằm ngoan trong lòng cô, nàng tham lam cảm giác ấm áp, yên tâm này. Bên tai là thanh âm trách nàng làm việc không biết nghĩ nhưng nàng nghe được là sự quan tâm mà trước nay nàng yêu ai cũng khó nhận được.
Nguyễn Yến Linh siết chặt áo cô, nàng ngửi được mùi hương bạc hà thơm mát trên người cô như gột rửa tâm hồn nàng. Đỗ Anh Thư mặc kệ nàng nằm trên người mình, hai mắt nhắm nghiền lại nghỉ ngơi khẽ mím chặt môi. Ban nãy nếu cô quyến luyến, mất lý trí thì cô chỉ sợ sẽ mất đi cái thứ gọi là tình bạn giả này. Nhưng cũng thật mềm, ngọt!.
“ Tạch” áp nước kêu lên, cô mở mắt ra phát hiện nàng vẫn nằm trên người cô, mệt mỏi thở nặng nề ngủ. Đồng hồ nhỏ treo tường kêu “ tích, tích” đã là 6 rưỡi sáng. Đỗ Anh Thư hoảng loạn thân mình bị đè nặng, cô muốn đẩy nàng ra lại chẳng nỡ. Vẻ mặt xanh xao, tái nhợt, bàn tay cô khựng lại dừng giữa không trung rồi lại thu về.
Quá nhiều lo toan, suy nghĩ vớ vẩn mà chẳng đáng. Thường ngày ánh sáng mặt trời len lói qua rèm cửa khép hờ nay lại tối, bầu trời xám xịt mây đen, cơn mưa nhỏ ban nãy đã được thay đổi thành cơn mưa lớn tầm tã, ào ào đánh xuống những mái tôn khu tập thể tạo thành buổi hòa nhạc của mưa rào. Thỉnh thoảng còn đánh đệm thêm điểm nhấn bằng tiếng sét đánh lớn, cô bất giác chú ý đến thân thể nhỏ bé nằm gọn trong lòng mình đang run rẩy.
“ Cộc, cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vội vã, dồn dập được vang lên liên tục không có dấu hiệu dừng lại, Đỗ Anh Thư từ trong chăn ấm tỉnh giấc. Hai con mắt híp lại, lọ mọ dậy xem.
Cô nghe được là cửa phòng trọ mình, ai đến giờ này cơ chứ? Đỗ Anh Thư khó chịu, tiếng cửa làm cô cảm thấy khó chịu, mày khẽ chau lại.
Cô quát lên một tiếng:“ Đây, ra ngay đừng đập nữa.” Cứ đà như vậy sợ sẽ ảnh hưởng đến những phòng trọ xung quanh cứ tưởng đối phương bên ngoài sẽ dừng lại, ai ngờ lại thêm đập mạnh và nhanh hơn.
Đỗ Anh Thư mở chốt cửa, gió lạnh lùa vào, mấy hạt mưa nhỏ cũng hắt vào mặt cô khiến cô tỉnh táo đôi phần, áo cộc trên người không thể che gió khiến cô nổi da gà, vội ôm lấy cánh tay xoa xoa vì lạnh.
Trời tối mịt, ánh đèn đường bên ngoài hiu hắt, mắt cô mở to trong giây phút bối rối, trái tim như có cái gì đó bóp thắt vào.
Cửa mở rồi, ánh mắt nàng thất thần. Đưa một cánh tay lên có lẽ định sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống đưa cặp mắt nhìn xuống chân.
Đỗ Anh Thư lập tức kéo nàng vào trong nhà, cô bật bóng ngủ nhỏ để nàng ngồi bên giường mặc kệ bộ dáng nhếch nhách, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu. Mái tóc rối bời, bù xù chẳng khác tổ quạ là bao.
Cô bật nước nóng, lấy chăn quấn chặt người nàng, sợ nàng vì lạnh mà sẽ ốm.
“ Mày đi đâu mà quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối thế kia? Sao không về nhà lại qua đây phá giấc ngủ của tao!.”
Tuy lời nói có phần trách móc nhưng giọng nói là nhẹ nhàng, dịu dàng, không có to tiếng.
Nàng trầm mặc, cô hoài nghi. Đỗ Anh Thư có nghi ngờ Nguyễn Yến Linh xảy ra chuyện gì đó nên mới có bộ dạng như vậy. Cô thở dài quan sát biểu cảm của nàng:“ Có chuyện gì xảy ra à? Sao nay lại im thế?“.
Vẻ mặt lo lắng, sốt ruột, lại hoảng hốt của cô bị nàng thu lại, Nguyễn Yến Linh không nói câu gì lẳng lặng tháo chăn trên người xuống, tay đưa trước mắt cô vẫy.
Đỗ Anh Thư nhíu mày khó hiểu, lại gần:“ Mày đừng có bỏ chăn xuống, trời ngoài lạnh rồi ăn mặc như vậy rất dễ bị…“.
Nguyễn Yến Linh dang rộng vòng tay câu lấy cổ cô, vài giây ngắn ngủi liền môi chạm môi. Bờ môi mềm mại, nóng ẩm trái ngược với nàng, Nguyễn Yến Linh rụt rè thè lưỡi ra liếm thử bờ môi ấm áp ấy.
Hai mắt cô trợn tròn, ngạc nhiên, tâm trí Đỗ Anh Thư đơ vài giây nhanh chóng tỉnh táo lại vội đẩy nàng ra. Cô lùi lại cách xa nàng, tay đưa lên che miệng không ngờ:“ Mày bị điên à? Mày có biết mày đang làm gì không?“.
Nguyễn Yến Linh đầu óc trống rỗng, chăn trên người trượt xuống, Đỗ Anh Thư đề phòng. Nàng bỗng lao tới bất ngờ đột ngột xuất hiện trước mắt cô Đỗ Anh Thư lo lắng nàng sẽ ngã vội dang rộng tay đỡ lấy nàng, cuối cùng cả hai ngã nhào xuống nền gạch đá lạnh buốt, vòng tay cô ôm chặt nàng vào lòng.
“ Aaaa…” Đỗ Anh Thư va chạm với nền gạch lát cứng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn thật nhẹ. Cô xem qua nàng nằm yên trong lòng không bị sao thì thở nhẹ một hơi.
Ngữ khí có đôi phần tức giận, cô giở giọng trách móc:“ Mày bị điên à? Mẹ mày mới sáng ra đã như con giở hơi làm chuyện gì cũng như mất não. Mày có biết như vậy nguy hiểm không? Bị thương thì làm sao!.”
Đỗ Anh Thư chẹp miệng, chán nản. Nguyễn Yến Linh nằm ngoan trong lòng cô, nàng tham lam cảm giác ấm áp, yên tâm này. Bên tai là thanh âm trách nàng làm việc không biết nghĩ nhưng nàng nghe được là sự quan tâm mà trước nay nàng yêu ai cũng khó nhận được.
Nguyễn Yến Linh siết chặt áo cô, nàng ngửi được mùi hương bạc hà thơm mát trên người cô như gột rửa tâm hồn nàng. Đỗ Anh Thư mặc kệ nàng nằm trên người mình, hai mắt nhắm nghiền lại nghỉ ngơi khẽ mím chặt môi. Ban nãy nếu cô quyến luyến, mất lý trí thì cô chỉ sợ sẽ mất đi cái thứ gọi là tình bạn giả này. Nhưng cũng thật mềm, ngọt!.
“ Tạch” áp nước kêu lên, cô mở mắt ra phát hiện nàng vẫn nằm trên người cô, mệt mỏi thở nặng nề ngủ. Đồng hồ nhỏ treo tường kêu “ tích, tích” đã là 6 rưỡi sáng. Đỗ Anh Thư hoảng loạn thân mình bị đè nặng, cô muốn đẩy nàng ra lại chẳng nỡ. Vẻ mặt xanh xao, tái nhợt, bàn tay cô khựng lại dừng giữa không trung rồi lại thu về.
Quá nhiều lo toan, suy nghĩ vớ vẩn mà chẳng đáng. Thường ngày ánh sáng mặt trời len lói qua rèm cửa khép hờ nay lại tối, bầu trời xám xịt mây đen, cơn mưa nhỏ ban nãy đã được thay đổi thành cơn mưa lớn tầm tã, ào ào đánh xuống những mái tôn khu tập thể tạo thành buổi hòa nhạc của mưa rào. Thỉnh thoảng còn đánh đệm thêm điểm nhấn bằng tiếng sét đánh lớn, cô bất giác chú ý đến thân thể nhỏ bé nằm gọn trong lòng mình đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.