Chương 12:
Mộc Viễn Phong
06/03/2021
An Sâm trước mặt anh đỡ gọng kính, nói: “Chỗ trống ban đầu chỉ là phác họa các đồ sứ đơn giản, cuốn tiểu thuyết này của Thất Hòa lấy bối cảnh làm gốm thời Vũ Châu Quân, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn trúng bức tranh này, nhưng mà bức tranh chỉ phác họa vài nét bút cho nên Thất Hòa không vừa lòng lắm, họa sĩ trả lời rằng nếu vật có tham chiếu thì có thể sửa tranh lại, có dự định lên lịch với bên chúng ta nhưng trước mắt thì Thất Hòa vẫn chưa thấy lên mạng.”
“Bài đăng trên mạng sao?” Trình Cần hỏi: “Không có để số điện thoại liên lạc à?”
“Đúng vậy, đăng lên mạng.” An Sâm nói: “Cũng có để số điện thoại liên lạc nhưng khi gọi thì tắt máy.”
Trình Cần phẩy phẩy tờ giấy a4, cẩn thận xem xét.
Không sai, lời của Trương Kiến Quốc nói không sai, phong cách của họa sĩ này xác thật có điểm giống với anh.
Nhưng mà người nọ cũng có phong cách đặc trưng riêng của mình, bút pháp ổn định nhưng chi tiết vẫn chưa đủ tinh tế, một số chỗ còn sai sót.
“Họa sĩ này bao nhiêu tuổi rồi?”Trình Cần hỏi.
“Còn là học sinh.” An Sâm nói, dừng một chút lại nói: “Cậu ta còn vẽ tranh về tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, tôi đã tra qua rồi cậu ta rất có danh tiếng.”
Trình Cần nghiêng đầu liếc mắt một cái: “Cậu cái gì cũng biết sao?”
An Sâm cười cười nói: “Trong tiểu sử cá nhân của cậu ta có để.”
Trình Cần buông giấy phác thảo xuống, chống cằm nói: “Cậu thế mà rất là tài năng trong lĩnh vực tra xét thân phận nha, tôi đã năm sáu năm không lên Weibo, trang cá nhân cũng muốn mọc đầy cỏ dại luôn rồi, cũng chưa từng đăng ảnh cá nhân, chỉ có một ít phong cảnh vẽ tay cùng với quảng cáo cho ‘Thần Đỉnh’ thôi, có phải là do tên ngốc Trương Kiến Quốc khi nhìn thấy tranh vẽ này, nói lỡ miệng nói phong cách rất giống tôi, sau đó cậu liền xác định đó là tôi không? Cậu là thần tiên à?”
An Sâm nói: “Cũng không được đầy đủ lắm, bởi vì Thất Hòa chỉ nói phong cách của hai người giống nhau thôi, tôi có hỏi lại anh ta mà anh ta chỉ im miệng không nói.”
“Anh ta cũng còn thông minh đấy.” Trình Cần nói: “Vậy cậu làm sao có thể xác định ‘Giỡn với anh thôi’ chính là tôi vậy?”
An Sâm cười cười, nói: “Trước đó vô tình tôi có nhìn thấy bên trong xe của anh có một bản phác họa, bản phác họa đó lại là nhân vật chính trong tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, phía dưới có một hàng chữ nhỏ viết ‘6 năm sau xuất trần nên là một tuấn lãng thiếu niên như vậy’, mặc dù chỉ là một bản phác họa thô sơ nhưng lại vô cùng sinh động, cho nên từ đủ các thông tin kia thì tôi mạnh dạn suy đoán đó chính là anh.”
An Sâm cười cười, sau đó tiếp tục nói:“Tôi vẫn luôn theo dõi tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, phong cách cốt truyện rất lôi cuốn. Tôi có nghĩ đến việc xuất bản thành sách nên đã lại lời nhắn trên Weibo cho anh, nhưng anh lại tựa hồ rất cao lãnh, vẫn mãi không chịu trả lời tin nhắn của tôi.”
“Hửm, cậu cũng theo dõi ‘Thần Đỉnh’ à?” Trình Cần hừ hừ hai tiếng: “Chỉ là tiểu thuyết cho mấy nữ sinh xem, cậu già như vậy rồi xem làm gì.”
An Sâm: “…”
Trình Cần cúi đầu xem bản thảo kia, biểu tình cô đơn, tinh tế vuốt ve những đường cong trên giấy, phảng phất như mỗi một nét bút đều chứng đựng dào dạt thanh xuân.
An Sâm nhìn bộ dáng này của Trình Cần hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Trương Kiến Quốc làm sao biết được cậu đang vẽ truyện tranh?”
Trình Cần quá mức chú ý đồ trong tay, tùy ý nói: “Lần đó bọn tôi vừa làm việc xong, cậu ta đi ngủ, tôi ngủ không được nên ngồi vẽ tranh, lúc sau cậu ta tỉnh dậy đi tiểu thì vô tình phát hiện.”
An Sâm mặt nháy mắt có chút ám trầm, phảng phất như đang lên án đối phương không biết tốt xấu: “Lúc cậu kể chuyện đừng có lược bỏ quá nhiều chi tiết như vậy có được không.”
Trình Cần sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.”An Sâm đỡ gọng kính: “Thật sự không suy xét vẽ tiếp à? Còn nhiều phần như vậy, không vẽ kết thúc rất đáng tiếc.”
Trình Cần kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi bắt đầu đăg ‘Thần Đỉnh’ trên Weibo khi 22 tuổi, có thể bởi vì văn phong mềm mại tinh tế, phong cách cổ phong huyền huyễn lại tương đối khảo nghiệm bút lực, hơn nữa cốt truyện chắp vá, cho nên khi đó người hâm mộ tôi cũng rất nhiều, không ít nhà xuất bản tìm đến tôi, lúc đó tôi định trước khi vẽ hoàn bộ này sẽ lựa chọn ra một nhà xuất bản thích hợp, nhưng mà đến năm 24 tuổi thì xảy ra một chút việc ngoài ý muốn…”
Trình Cần như đang lâm vào trầm tư không vui mà lông mày hơi hơi nhíu lại, An Sâm không có đánh gãy anh, anh ta đột nhiên cảm thấy Trình Cần lúc này có chút… đáng thương.
Trình Cần siết chặt tay, hít sâu một hơi, nhanh chóng thay đổi, nói: “Như vậy đi, trước tiên vẫn là liên hệ với họa sĩ kia, cái này dù sao cũng là quyển tiểu thuyết xuất bản đầu tiên của Trương Kiến Quốc, cứ làm theo như yêu cầu của cậu ta, cậu liên hệ với bên in ấn một chút.”
An Sâm yên lặng thu hồi bản phác thảo, mặt vô biểu tình nói: “Cậu đối với người yêu cũ còn chăm sóc thật tốt nha.”
“Cậu ghen tị à?” Trình Cần liếc xéo cậu ta một cái, trêu đùa: “Cậu cũng có thể nha.”
An Sâm đen mặt nói: “Không cần, đồ lừa gạt.”
Trình Cần nhướn mày: “Cậu mới là đồ lừa gạt.”
An Sâm theo lẽ thường tình mà nói: “Có người đào hố, có người lấp hố à?”
Trình Cần: “…”
An Sâm cảm thấy khá hơn một chút, kiêu căng ngạo mạn xoay người rời đi, đến cửa quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tên trên Weibo của họa sĩ kia là ‘Cá Hố’ đó, vừa thấy là biết người hâm mộ chân chính của cậu rồi, không có việc gì thì có thể trò chuyện với người ta một chút, tôi biết cậu rất am hiểu việc này.”
“Đi ra ngoài!”
Trình Cần cầm văn kiện trên bàn, ném về hướng An Sâm.
Độc miệng như Trình Cần, cũng chỉ có cáo già Lý An Sâm có thể trấn áp.
Cái tên biên tập đáng ghét này, Trình Cần quyết định phải sa thải được cậu ta.
Trình Cần ngơ ngác nhìn màn hình máy tính sau một lúc lâu.
Sau đó tay có chút run run mở Weibo, nhớ mật khẩu tài khoản rồi đăng nhập.
May quá còn chưa có bị trộm.
Nhắc đến bạn 999+, bình luận 999+, lượt thích 999+…
Trình Cần mặt vô biểu tình, xem từng cái một.
Anh kỳ thật đang cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đã 6 năm qua đi, bởi vì những tổn thương của đêm đó, vết thương trong lòng bàn tay mà vẫn luôn không dám đăng nhập vào Weibo, thậm chí trong điện thoại cũng không tải xuống ứng dụng này.
Anh sợ hãi, anh sợ chính mình không thể chấp bút, hoặc khi đã viết được rồi vẫn không thể trở lại thời còn đỉnh hoàng kim đó, không thể vẽ ra được những nhân vật tinh xảo.
Trình Cần tải bản cài đặt Weibo, mở xem bản phác thảo của “Xuất Trần” cùng với “Đã lâu không gặp”.
Mới vừa đăng lên một tin, bên dưới Weibo liền xuất hiện bình luận.
Đến từ người sử dụng Cá Hố.
‘Khoan đã, mắt tôi không có nhìn lầm chứ, tôi vừa nhìn thấy gì vậy,
Tôi! Vừa! Thấy! Nữ thần! Cô đã trở lại rồi sao? Cô cuối cùng đã trở lại. Trời ạ! Cuộc sống! 【Icon khóc lớn 】
Trình Cần nhướng mày.
Nữ thần gì?
Trình Cần do dự một chút, trả lời bình luận đó: “Tôi không thích hợp làm nữ thần đâu.”
Sau đó gửi đi.
Gửi xong rồi, Trình Cần liền hối hận.
Giống như anh đang ám chỉ điều gì vậy.
Tắt điện thoại đi, Trình Cần xem một chút những công việc cần làm xong đi đến bệnh viện.
Ngày hôm qua đầu dính nước, hôm nay miệng vết thương có chút ướt nhẹp, Trình Cần sợ nhiễm trùng, tuy rằng anh không muốn đến bệnh viện, nhưng cũng biết lúc này giấu bệnh sợ thầy là không đúng.
Ngay khi tìm được chỗ đậu xe ở bệnh viện, thì Trương Kiến Quốc gọi điện thoại đến.
Họa sĩ đã liên lạc, báo rằng sáng mai sẽ gửi bìa, anh ta gọi điện thoại đến là để đặc biệt cảm ơn Trình Cần.
Ngay từ đầu còn rất đứng đắn, cảm ơn đủ thứ, cổ vũ gì đó, càng về sau càng không đàng hoàng, cái gì mà lấy thân báo đáp, mất ngủ một đêm vân vân.
Trình Cần trực tiếp cúp điện thoại, đầu vốn dĩ đã đau thì chỗ nào có kiên nhẫn mà tốn thời gian với tên bệnh này chứ, đang chuẩn bị đỗ xe, ai ngờ bên cạnh có một chiếc Jeep chen vào.
Trình Cần lúc này vô cùng tức giận, đã thời đại nào rồi mà tên này còn chơi trò đoạt vị trí đỗ xe vậy? Sau khi thấy rõ người trong xe xuống mới phát hiện là người đeo mắt kính anh đã hẹn gặp lần trước.
Trình Cần quay xe, người xa lạ vốn dĩ không cần phải chào hỏi.
Đến lượt Trình Cần thay băng thì bị y tá quở trách một trận, cuối cùng dặn dò vài câu mới thả người.
Thông báo Weibo liên tiếp vang lên, Trình Cần đem xe dừng ở ven đường, xem từng thông báo.
“Cá Hố” trả lời, được hai lượt thích, có thể là người vẽ đồng nhân của ‘Thần Đỉnh’ có phong cách tương đối giống Trình Cần, cho nên người này có lượng người hâm mộ cũng không ít.
Cá hố A: Chẳng lẽ là nam thần? Cho dù có là nam thần tôi vẫn yêu!
Cá hố B: Nam thần, cầu được gả cho anh!
Bình luận của hai người này có lượt thích rất nhiều, dẫn đầu trong rất nhiều bình luận phía dưới.
Những bình luận phía dưới đều bùng nổ—
Cá hố lớn: Đặt cược một que bánh cay, tìm thái dương nha.
“Bài đăng trên mạng sao?” Trình Cần hỏi: “Không có để số điện thoại liên lạc à?”
“Đúng vậy, đăng lên mạng.” An Sâm nói: “Cũng có để số điện thoại liên lạc nhưng khi gọi thì tắt máy.”
Trình Cần phẩy phẩy tờ giấy a4, cẩn thận xem xét.
Không sai, lời của Trương Kiến Quốc nói không sai, phong cách của họa sĩ này xác thật có điểm giống với anh.
Nhưng mà người nọ cũng có phong cách đặc trưng riêng của mình, bút pháp ổn định nhưng chi tiết vẫn chưa đủ tinh tế, một số chỗ còn sai sót.
“Họa sĩ này bao nhiêu tuổi rồi?”Trình Cần hỏi.
“Còn là học sinh.” An Sâm nói, dừng một chút lại nói: “Cậu ta còn vẽ tranh về tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, tôi đã tra qua rồi cậu ta rất có danh tiếng.”
Trình Cần nghiêng đầu liếc mắt một cái: “Cậu cái gì cũng biết sao?”
An Sâm cười cười nói: “Trong tiểu sử cá nhân của cậu ta có để.”
Trình Cần buông giấy phác thảo xuống, chống cằm nói: “Cậu thế mà rất là tài năng trong lĩnh vực tra xét thân phận nha, tôi đã năm sáu năm không lên Weibo, trang cá nhân cũng muốn mọc đầy cỏ dại luôn rồi, cũng chưa từng đăng ảnh cá nhân, chỉ có một ít phong cảnh vẽ tay cùng với quảng cáo cho ‘Thần Đỉnh’ thôi, có phải là do tên ngốc Trương Kiến Quốc khi nhìn thấy tranh vẽ này, nói lỡ miệng nói phong cách rất giống tôi, sau đó cậu liền xác định đó là tôi không? Cậu là thần tiên à?”
An Sâm nói: “Cũng không được đầy đủ lắm, bởi vì Thất Hòa chỉ nói phong cách của hai người giống nhau thôi, tôi có hỏi lại anh ta mà anh ta chỉ im miệng không nói.”
“Anh ta cũng còn thông minh đấy.” Trình Cần nói: “Vậy cậu làm sao có thể xác định ‘Giỡn với anh thôi’ chính là tôi vậy?”
An Sâm cười cười, nói: “Trước đó vô tình tôi có nhìn thấy bên trong xe của anh có một bản phác họa, bản phác họa đó lại là nhân vật chính trong tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, phía dưới có một hàng chữ nhỏ viết ‘6 năm sau xuất trần nên là một tuấn lãng thiếu niên như vậy’, mặc dù chỉ là một bản phác họa thô sơ nhưng lại vô cùng sinh động, cho nên từ đủ các thông tin kia thì tôi mạnh dạn suy đoán đó chính là anh.”
An Sâm cười cười, sau đó tiếp tục nói:“Tôi vẫn luôn theo dõi tiểu thuyết ‘Thần Đỉnh’, phong cách cốt truyện rất lôi cuốn. Tôi có nghĩ đến việc xuất bản thành sách nên đã lại lời nhắn trên Weibo cho anh, nhưng anh lại tựa hồ rất cao lãnh, vẫn mãi không chịu trả lời tin nhắn của tôi.”
“Hửm, cậu cũng theo dõi ‘Thần Đỉnh’ à?” Trình Cần hừ hừ hai tiếng: “Chỉ là tiểu thuyết cho mấy nữ sinh xem, cậu già như vậy rồi xem làm gì.”
An Sâm: “…”
Trình Cần cúi đầu xem bản thảo kia, biểu tình cô đơn, tinh tế vuốt ve những đường cong trên giấy, phảng phất như mỗi một nét bút đều chứng đựng dào dạt thanh xuân.
An Sâm nhìn bộ dáng này của Trình Cần hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Trương Kiến Quốc làm sao biết được cậu đang vẽ truyện tranh?”
Trình Cần quá mức chú ý đồ trong tay, tùy ý nói: “Lần đó bọn tôi vừa làm việc xong, cậu ta đi ngủ, tôi ngủ không được nên ngồi vẽ tranh, lúc sau cậu ta tỉnh dậy đi tiểu thì vô tình phát hiện.”
An Sâm mặt nháy mắt có chút ám trầm, phảng phất như đang lên án đối phương không biết tốt xấu: “Lúc cậu kể chuyện đừng có lược bỏ quá nhiều chi tiết như vậy có được không.”
Trình Cần sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.”An Sâm đỡ gọng kính: “Thật sự không suy xét vẽ tiếp à? Còn nhiều phần như vậy, không vẽ kết thúc rất đáng tiếc.”
Trình Cần kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi bắt đầu đăg ‘Thần Đỉnh’ trên Weibo khi 22 tuổi, có thể bởi vì văn phong mềm mại tinh tế, phong cách cổ phong huyền huyễn lại tương đối khảo nghiệm bút lực, hơn nữa cốt truyện chắp vá, cho nên khi đó người hâm mộ tôi cũng rất nhiều, không ít nhà xuất bản tìm đến tôi, lúc đó tôi định trước khi vẽ hoàn bộ này sẽ lựa chọn ra một nhà xuất bản thích hợp, nhưng mà đến năm 24 tuổi thì xảy ra một chút việc ngoài ý muốn…”
Trình Cần như đang lâm vào trầm tư không vui mà lông mày hơi hơi nhíu lại, An Sâm không có đánh gãy anh, anh ta đột nhiên cảm thấy Trình Cần lúc này có chút… đáng thương.
Trình Cần siết chặt tay, hít sâu một hơi, nhanh chóng thay đổi, nói: “Như vậy đi, trước tiên vẫn là liên hệ với họa sĩ kia, cái này dù sao cũng là quyển tiểu thuyết xuất bản đầu tiên của Trương Kiến Quốc, cứ làm theo như yêu cầu của cậu ta, cậu liên hệ với bên in ấn một chút.”
An Sâm yên lặng thu hồi bản phác thảo, mặt vô biểu tình nói: “Cậu đối với người yêu cũ còn chăm sóc thật tốt nha.”
“Cậu ghen tị à?” Trình Cần liếc xéo cậu ta một cái, trêu đùa: “Cậu cũng có thể nha.”
An Sâm đen mặt nói: “Không cần, đồ lừa gạt.”
Trình Cần nhướn mày: “Cậu mới là đồ lừa gạt.”
An Sâm theo lẽ thường tình mà nói: “Có người đào hố, có người lấp hố à?”
Trình Cần: “…”
An Sâm cảm thấy khá hơn một chút, kiêu căng ngạo mạn xoay người rời đi, đến cửa quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tên trên Weibo của họa sĩ kia là ‘Cá Hố’ đó, vừa thấy là biết người hâm mộ chân chính của cậu rồi, không có việc gì thì có thể trò chuyện với người ta một chút, tôi biết cậu rất am hiểu việc này.”
“Đi ra ngoài!”
Trình Cần cầm văn kiện trên bàn, ném về hướng An Sâm.
Độc miệng như Trình Cần, cũng chỉ có cáo già Lý An Sâm có thể trấn áp.
Cái tên biên tập đáng ghét này, Trình Cần quyết định phải sa thải được cậu ta.
Trình Cần ngơ ngác nhìn màn hình máy tính sau một lúc lâu.
Sau đó tay có chút run run mở Weibo, nhớ mật khẩu tài khoản rồi đăng nhập.
May quá còn chưa có bị trộm.
Nhắc đến bạn 999+, bình luận 999+, lượt thích 999+…
Trình Cần mặt vô biểu tình, xem từng cái một.
Anh kỳ thật đang cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đã 6 năm qua đi, bởi vì những tổn thương của đêm đó, vết thương trong lòng bàn tay mà vẫn luôn không dám đăng nhập vào Weibo, thậm chí trong điện thoại cũng không tải xuống ứng dụng này.
Anh sợ hãi, anh sợ chính mình không thể chấp bút, hoặc khi đã viết được rồi vẫn không thể trở lại thời còn đỉnh hoàng kim đó, không thể vẽ ra được những nhân vật tinh xảo.
Trình Cần tải bản cài đặt Weibo, mở xem bản phác thảo của “Xuất Trần” cùng với “Đã lâu không gặp”.
Mới vừa đăng lên một tin, bên dưới Weibo liền xuất hiện bình luận.
Đến từ người sử dụng Cá Hố.
‘Khoan đã, mắt tôi không có nhìn lầm chứ, tôi vừa nhìn thấy gì vậy,
Tôi! Vừa! Thấy! Nữ thần! Cô đã trở lại rồi sao? Cô cuối cùng đã trở lại. Trời ạ! Cuộc sống! 【Icon khóc lớn 】
Trình Cần nhướng mày.
Nữ thần gì?
Trình Cần do dự một chút, trả lời bình luận đó: “Tôi không thích hợp làm nữ thần đâu.”
Sau đó gửi đi.
Gửi xong rồi, Trình Cần liền hối hận.
Giống như anh đang ám chỉ điều gì vậy.
Tắt điện thoại đi, Trình Cần xem một chút những công việc cần làm xong đi đến bệnh viện.
Ngày hôm qua đầu dính nước, hôm nay miệng vết thương có chút ướt nhẹp, Trình Cần sợ nhiễm trùng, tuy rằng anh không muốn đến bệnh viện, nhưng cũng biết lúc này giấu bệnh sợ thầy là không đúng.
Ngay khi tìm được chỗ đậu xe ở bệnh viện, thì Trương Kiến Quốc gọi điện thoại đến.
Họa sĩ đã liên lạc, báo rằng sáng mai sẽ gửi bìa, anh ta gọi điện thoại đến là để đặc biệt cảm ơn Trình Cần.
Ngay từ đầu còn rất đứng đắn, cảm ơn đủ thứ, cổ vũ gì đó, càng về sau càng không đàng hoàng, cái gì mà lấy thân báo đáp, mất ngủ một đêm vân vân.
Trình Cần trực tiếp cúp điện thoại, đầu vốn dĩ đã đau thì chỗ nào có kiên nhẫn mà tốn thời gian với tên bệnh này chứ, đang chuẩn bị đỗ xe, ai ngờ bên cạnh có một chiếc Jeep chen vào.
Trình Cần lúc này vô cùng tức giận, đã thời đại nào rồi mà tên này còn chơi trò đoạt vị trí đỗ xe vậy? Sau khi thấy rõ người trong xe xuống mới phát hiện là người đeo mắt kính anh đã hẹn gặp lần trước.
Trình Cần quay xe, người xa lạ vốn dĩ không cần phải chào hỏi.
Đến lượt Trình Cần thay băng thì bị y tá quở trách một trận, cuối cùng dặn dò vài câu mới thả người.
Thông báo Weibo liên tiếp vang lên, Trình Cần đem xe dừng ở ven đường, xem từng thông báo.
“Cá Hố” trả lời, được hai lượt thích, có thể là người vẽ đồng nhân của ‘Thần Đỉnh’ có phong cách tương đối giống Trình Cần, cho nên người này có lượng người hâm mộ cũng không ít.
Cá hố A: Chẳng lẽ là nam thần? Cho dù có là nam thần tôi vẫn yêu!
Cá hố B: Nam thần, cầu được gả cho anh!
Bình luận của hai người này có lượt thích rất nhiều, dẫn đầu trong rất nhiều bình luận phía dưới.
Những bình luận phía dưới đều bùng nổ—
Cá hố lớn: Đặt cược một que bánh cay, tìm thái dương nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.