Chương 2:
Mộc Viễn Phong
02/03/2021
Trình Cần giật giật ngón tay, cầm lấy một tờ giấy lau đi rồi vội nói: “Ông nội, để con làm cho.”
“Con cùng với mấy anh em nhà họ Ôn nói chuyện đi, người trẻ tuổi nên nói đùa nhiều một chút mới tốt.” Trình Mạnh Điền xua tay nói, lại vỗ vỗ ba Trình, thong thả mà quở mắng: “Vào bếp xem như thế nào rồi, con không đau lòng mẹ của con trai mình mệt nhọc sao? Con gái ta có phải là vợ của con không vậy?”
Nghe vậy, ba Trình gục đầu xuống mà bước vào phòng bếp.
Phòng khách chỉ còn dư lại Trình Cần, Trình Thiên cùng Ôn Văn Trạch, căn phòng mới vừa rồi còn cãi cọ ồn ào sau khi ba người đi liền lập tức trở nên an tĩnh lại, tựa hồ độ ấm trong nhà chợt giảm xuống mấy độ.
Điện thoại Ôn Văn Trạch đúng lúc mà vang lên, vừa lúc mượn cớ ra ban công nói chuyện, căn phòng hiện tại chỉ còn hai anh em nhà họ Trình mắt to trừng mắt nhỏ.
Trình Thiên gương mặt là tươi cười dào dạt trông như vô cùng nhiệt tình, thực tế giơ tay nhấc chân đều mang theo sự cẩn thận không dám tới gần anh, Trình Cần biết anh mình muốn lại đây trò chuyện với mình nhưng là bởi vì sự kiện kia hoặc nhiều hoặc ít mà để lại sự ám ảnh trong lòng mỗi người, không biết biểu đạt như thế nào khi ở chung, ho khan hai tiếng rồi lại đi nói về vấn đề thời tiết, cảm thán thời tiết thật là lạnh lúc sau lại không nói thêm một tiếng, bưng tách trà lên dùng nắp khẩy khẩy những lá trà đang trôi lềnh bềnh, thậm chí ngồi đó mà nghiên cứu màu sắc của nước trà.
Lúc này, Trình Song tung tăng nhảy nhót trở lại phòng khách, lôi kéo quần áo của Trình Thiên làm nũng: “Anh hai, em muốn ăn Haagen-Dazs, vô cùng muốn, đặc biệt muốn luôn, làm sao bây giờ a?”
Trình Thiên giống như được đại xá, thiếu chút nữa giơ hai tay tán thành, nhưng vì ngại với tố chất bình tĩnh trầm ổn của anh, cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười đoan chính: “Được, em muốn ăn vị gì?”
“Dâu tây ạ.”
“Chờ anh một chút.” Trình Thiên xoa đầu cô em gái, vô cùng thân thiết hỏi Trình Cần: “Em có muốn ăn không?”
“Em không ăn.” Trình Cần nghiêng người về phía Trình Song: “Đang tới kỳ rồi, ăn sợ bị đau bụng.”
Trình Thiên cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, đôi mắt nhìn về hướng Trình Song.
Trình Song đánh một cái lên cánh tay Trình Cần, một mặt cảm thấy anh trai mình quả thực không biết tốt xấu, một mặt khác lại kinh ngạc vì sự cẩn thận của anh, tuy rằng phương thức anh biểu hiện lại vô cùng gợi đòn nhưng nói không cảm động tuyệt đối là gạt người, vì thế cô ấy vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ mà hô: “Anh không biết xấu hổ à!”
Trình Cần quay mặt đi.
Trình Thiên cười cười, nói: “Vậy anh đi mua đây, Trình Cần à cho anh mượn xe chạy chút nha, anh sẽ chạy thật cẩn thận.”
Trình Cần đem chìa khóa ném cho anh ta: “Đường tuyết rất trơn.”
Trình Thiên sửng sốt, cười nói: “Anh biết rồi, cảm ơn em.”
Ôn Văn Trạch trả lời xong điện thoại, cùng Trình Thiên nói: “Trình Thiên anh đi đi, để em ở đây trò chuyện cùng với cậu ấy.”
Trình Thiên gật gật đầu, nói: “Nhóc con thật hiểu chuyện nha” Rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Ôn Văn Trạch ngồi đối diện Trình Cần yên lặng uống trà, Trình Cần như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bất ổn, càng để ý thì biểu hiện càng lộ ra, do dự không biết có nên hỏi chút hay không.
Trình Song nhìn hai người, lại nhìn phòng bếp, thật cẩn thận hỏi: “Anh Văn Trạch, em có thể hỏi anh về vấn đề tình cảm chút được không ạ?”
Ôn Văn Trạch cũng Trình Cần sửng sốt, nhìn Trình Song, không còn để ý đến mỗi Trình Cần nữa.
Trái tim Trình Cần đột nhiên nhảy dựng lên, khẩn trương mà nhìn Ôn Văn Trạch, tựa như nước sắp sôi vậy.
Ôn Văn Trạch nói: “Em tốt nhất vẫn là hỏi anh của em đi.”
Trình Song không hiểu ra sao, ý anh ấy là hỏi anh hai hay là hỏi anh ba thế nhỉ?
Cô ấy quay đầu nhìn Trình Cần, Ôn Văn Trạch ánh mắt cũng không đặt trên người anh, ngược lại tiếp tục nhàn nhã mà uống trà, giống như trà kia vô cùng ngon vậy.
Trình Cần trên mặt vân đạm phong khinh, kỳ thật nội tâm anh vẫn luôn không dám thừa nhận kết quả, đối với kết quả này, anh chỉ muốn chạy trối chết từ chối chấp nhận mà thôi.
Lúc ăn cơm, mẹ Trình lải nhải không ngừng, Trình Song hồn nhiên ngây thơ, ba Trình lâu lâu nói lên vài câu góp vui, ông nội cũng góp không khí cho cả bàn ăn, không khí không hề quạnh quẽ, nhưng mà cả buổi cơm này Trình Cần chỉ thấy ăn nhạt như nước ốc, hai người kia đàm tiếu gian ăn ý kính, Trình Cần làm người đứng xem mà trong lòng có điểm hụt hẫng.
Sau khi ăn xong ông nội làm rủ cả nhà cùng xem khúc cải lương xưa, Trình Cần không muốn nghe liền lấy cớ có việc bận mà rời đi, giống như một cái kẻ thất bại ảm đạm rời khỏi sân khấu.
Lúc Trình Cần ở cửa thay giày, Ôn Văn Trạch gọi anh lại, duỗi tay đưa cho anh một hộp nhung lụa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trình Cần sửng sốt, tiếp nhận hộp quà, bên trong là một bình hoa sứ, không lớn lắm chỉ cao bằng cái di động, bên trong cắm một cây trúc đào khô.
Trình Cần quan sát những bông hoa trang trí trong hộp, cách phối hợp này, trừ bỏ ý nghĩa ẩn dụ đằng sau nó thì không còn ý nghĩa nào khác.
“Con cùng với mấy anh em nhà họ Ôn nói chuyện đi, người trẻ tuổi nên nói đùa nhiều một chút mới tốt.” Trình Mạnh Điền xua tay nói, lại vỗ vỗ ba Trình, thong thả mà quở mắng: “Vào bếp xem như thế nào rồi, con không đau lòng mẹ của con trai mình mệt nhọc sao? Con gái ta có phải là vợ của con không vậy?”
Nghe vậy, ba Trình gục đầu xuống mà bước vào phòng bếp.
Phòng khách chỉ còn dư lại Trình Cần, Trình Thiên cùng Ôn Văn Trạch, căn phòng mới vừa rồi còn cãi cọ ồn ào sau khi ba người đi liền lập tức trở nên an tĩnh lại, tựa hồ độ ấm trong nhà chợt giảm xuống mấy độ.
Điện thoại Ôn Văn Trạch đúng lúc mà vang lên, vừa lúc mượn cớ ra ban công nói chuyện, căn phòng hiện tại chỉ còn hai anh em nhà họ Trình mắt to trừng mắt nhỏ.
Trình Thiên gương mặt là tươi cười dào dạt trông như vô cùng nhiệt tình, thực tế giơ tay nhấc chân đều mang theo sự cẩn thận không dám tới gần anh, Trình Cần biết anh mình muốn lại đây trò chuyện với mình nhưng là bởi vì sự kiện kia hoặc nhiều hoặc ít mà để lại sự ám ảnh trong lòng mỗi người, không biết biểu đạt như thế nào khi ở chung, ho khan hai tiếng rồi lại đi nói về vấn đề thời tiết, cảm thán thời tiết thật là lạnh lúc sau lại không nói thêm một tiếng, bưng tách trà lên dùng nắp khẩy khẩy những lá trà đang trôi lềnh bềnh, thậm chí ngồi đó mà nghiên cứu màu sắc của nước trà.
Lúc này, Trình Song tung tăng nhảy nhót trở lại phòng khách, lôi kéo quần áo của Trình Thiên làm nũng: “Anh hai, em muốn ăn Haagen-Dazs, vô cùng muốn, đặc biệt muốn luôn, làm sao bây giờ a?”
Trình Thiên giống như được đại xá, thiếu chút nữa giơ hai tay tán thành, nhưng vì ngại với tố chất bình tĩnh trầm ổn của anh, cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười đoan chính: “Được, em muốn ăn vị gì?”
“Dâu tây ạ.”
“Chờ anh một chút.” Trình Thiên xoa đầu cô em gái, vô cùng thân thiết hỏi Trình Cần: “Em có muốn ăn không?”
“Em không ăn.” Trình Cần nghiêng người về phía Trình Song: “Đang tới kỳ rồi, ăn sợ bị đau bụng.”
Trình Thiên cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, đôi mắt nhìn về hướng Trình Song.
Trình Song đánh một cái lên cánh tay Trình Cần, một mặt cảm thấy anh trai mình quả thực không biết tốt xấu, một mặt khác lại kinh ngạc vì sự cẩn thận của anh, tuy rằng phương thức anh biểu hiện lại vô cùng gợi đòn nhưng nói không cảm động tuyệt đối là gạt người, vì thế cô ấy vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ mà hô: “Anh không biết xấu hổ à!”
Trình Cần quay mặt đi.
Trình Thiên cười cười, nói: “Vậy anh đi mua đây, Trình Cần à cho anh mượn xe chạy chút nha, anh sẽ chạy thật cẩn thận.”
Trình Cần đem chìa khóa ném cho anh ta: “Đường tuyết rất trơn.”
Trình Thiên sửng sốt, cười nói: “Anh biết rồi, cảm ơn em.”
Ôn Văn Trạch trả lời xong điện thoại, cùng Trình Thiên nói: “Trình Thiên anh đi đi, để em ở đây trò chuyện cùng với cậu ấy.”
Trình Thiên gật gật đầu, nói: “Nhóc con thật hiểu chuyện nha” Rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Ôn Văn Trạch ngồi đối diện Trình Cần yên lặng uống trà, Trình Cần như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bất ổn, càng để ý thì biểu hiện càng lộ ra, do dự không biết có nên hỏi chút hay không.
Trình Song nhìn hai người, lại nhìn phòng bếp, thật cẩn thận hỏi: “Anh Văn Trạch, em có thể hỏi anh về vấn đề tình cảm chút được không ạ?”
Ôn Văn Trạch cũng Trình Cần sửng sốt, nhìn Trình Song, không còn để ý đến mỗi Trình Cần nữa.
Trái tim Trình Cần đột nhiên nhảy dựng lên, khẩn trương mà nhìn Ôn Văn Trạch, tựa như nước sắp sôi vậy.
Ôn Văn Trạch nói: “Em tốt nhất vẫn là hỏi anh của em đi.”
Trình Song không hiểu ra sao, ý anh ấy là hỏi anh hai hay là hỏi anh ba thế nhỉ?
Cô ấy quay đầu nhìn Trình Cần, Ôn Văn Trạch ánh mắt cũng không đặt trên người anh, ngược lại tiếp tục nhàn nhã mà uống trà, giống như trà kia vô cùng ngon vậy.
Trình Cần trên mặt vân đạm phong khinh, kỳ thật nội tâm anh vẫn luôn không dám thừa nhận kết quả, đối với kết quả này, anh chỉ muốn chạy trối chết từ chối chấp nhận mà thôi.
Lúc ăn cơm, mẹ Trình lải nhải không ngừng, Trình Song hồn nhiên ngây thơ, ba Trình lâu lâu nói lên vài câu góp vui, ông nội cũng góp không khí cho cả bàn ăn, không khí không hề quạnh quẽ, nhưng mà cả buổi cơm này Trình Cần chỉ thấy ăn nhạt như nước ốc, hai người kia đàm tiếu gian ăn ý kính, Trình Cần làm người đứng xem mà trong lòng có điểm hụt hẫng.
Sau khi ăn xong ông nội làm rủ cả nhà cùng xem khúc cải lương xưa, Trình Cần không muốn nghe liền lấy cớ có việc bận mà rời đi, giống như một cái kẻ thất bại ảm đạm rời khỏi sân khấu.
Lúc Trình Cần ở cửa thay giày, Ôn Văn Trạch gọi anh lại, duỗi tay đưa cho anh một hộp nhung lụa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trình Cần sửng sốt, tiếp nhận hộp quà, bên trong là một bình hoa sứ, không lớn lắm chỉ cao bằng cái di động, bên trong cắm một cây trúc đào khô.
Trình Cần quan sát những bông hoa trang trí trong hộp, cách phối hợp này, trừ bỏ ý nghĩa ẩn dụ đằng sau nó thì không còn ý nghĩa nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.