Chương 38:
Mộc Viễn Phong
17/03/2021
Đội chiếc mũ lưỡi trai và găng tay trắng đã chuẩn bị sẵn vào: "Tất cả đều ở đây."
Sở Hình Viễn liếc mắt nhìn Sở Dương, lấy ra một con dao găm, ném vào trong tay cậu.
Sở Dương sờ một cái, lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Hai người đi được vài bước, dưới chân toàn là các loại giấy vụn, những tờ báo cũ tái chế lại để tiếp tục làm báo, sách vở để làm giấy vệ sinh, bìa cứng làm giấy xi lanh, lâu ngày không được thu dọn, toát ra một mùi khó chịu không thể tả.
Sở Hình Viễn là một tên tay sai của Sở Kiến Quốc. Sau khi Sở Kiến Quốc nghỉ hưu, ông ta tẩy trắng mở một nhà hàng. Đi đến cánh cổng sắt ông ta băn khoăn không biết có nên mang người trở về hay không, dù sao bây giờ vẫn còn kịp, mọi chuyện đã thực sự xảy ra, ông ta không thể phủ nhận với Sở Kiến Quốc, Sở Hình Viễn nói: "Chuyện này tôi không thể giấu giếm ba nuôi được."
Sở Dương cười tủm tỉm nói: "Ông muốn nói cho ông ngoại nghe? Cứ nói đi, dù sao ông ngoại cũng mới khỏi bệnh."
Sở Hình Viễn: "..."
Hai người bước xuống tầng hầm, Sở Dương không khỏi nhăn mũi khi ngửi thấy mùi bột giấy trộn lẫn với mùi ẩm mốc: "Thật cho ông khi tìm một chỗ như vậy."
Sở Hình Viễn không nói lời nào, mở cánh cửa gỗ ra, bên trong có đèn sáng trưng, giữa nhà có một người bị trói trên sàn, hai người mặc đồ đen đứng bên cạnh, cửa sổ các phía đều bị bịt kín bởi xi măng, hình ảnh kỳ quái đáng sợ.
Sở Hình Viễn vẫy vẫy tay, hai người mặc áo đen chào hỏi bước ra khỏi phòng, tiếng đập cửa đã kinh động đến người đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện bị trói thành hình một cái bánh chưng quả thực không dễ đạt được mục đích nên người đàn ông kêu hai tiếng: "Ô ô" để phản đối.
Sở Dương đi tới chỗ người bị trói, quỳ xuống tháo khăn bịt mắt của người đó ra.
Người đàn ông đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt không quen nên có hơi mờ mịt, mấy giây sau mới nhìn rõ mặt Sở Dương, không khỏi ngẩn người ra một lúc, sau đó cười khinh: "Thì ra là cậu."
Người bị trói là Dương Triết.
Mặt Sở Dương không cảm xúc, cậu nới lỏng sợi dây trên người Dương Triết, anh ta còn tưởng rằng Sở Dương biết lai lịch của cha mình, muốn cùng cậu thương lượng hay nói gì đó, nhưng Sở Dương nhanh chóng lấy ra con dao găm sắc bén kia, một tay bóp chặt cổ tay Dương Triết, tay còn lại đâm con dao xuyên qua lòng bàn tay của anh ta với tốc độ cực nhanh, con dao ghim chặt bàn tay trên sàn gỗ.
Máu tóe ra, văng lên mi mắt của Sở Dương, cậu thậm chí còn không chớp mắt, có lẽ tốc độ quá nhanh hoặc đột nhiên không kịp đề phòng hơn là đau đớn, khi máu chảy ra thành một vùng, Dương Triết rốt cuộc cũng kêu lớn lên một tiếng, những giọt mồ hôi hoà vào cùng nước mắt và nước mũi.
Sở Dương chậm rãi đứng dậy cởi găng tay một ngón rồi lại một ngón, thưởng thức hình ảnh Dương Triết đau đớn trên nền gạch.
Sở Hình Viễn dựa vào tường hé mở đôi mắt. Người trước mặt là con trai nhưng không hề dây dưa dài dòng ngược lại còn rất dứt khoát, Sở Dương là người đầu tiên.
Mí mắt của Sở Hình Viễn hơi nhấp nháy, những chuyện này không nên liên quan đến Sở Dương. Việc này nên do người có nửa mạng dưới địa ngục như ông ta làm. Chỉ là Sở Dương đó giờ chưa bao giờ nhờ vả ai, lúc này, ông ta vì bản thân có chút mềm lòng mà thấy hối hận.
"Dương Triết, anh lại quấy rầy đến Trình Cần." Sở Dương rút con dao găm ra, dùng găng tay lau vết máu trên đó, mùi gỉ sắt xộc vào mũi: "Lần sau không phải chỉ có tay thôi, hiểu không?"
Sau khi bị bắt vào đây, đau khổ thì có thể làm gì được, điểm chung của những tên bắt cóc là thường xuyên bắt nạt người khác. Dương Triết theo bản năng bò lại một chút, vừa nghe Sở Dương nói xong liền gật đầu.
Sở Dương không hài lòng với cách trả lời này, cậu hét lớn: "Nói!"
Dương Triết nắm bàn tay bị thủng một lỗ đang chảy máu, run rẩy nói: "Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!"
Sở Dương nhìn Sở Hình Viễn với vẻ mặt lạnh lùng rồi bước ra khỏi phòng.
Sở Hình Viễn bước tới vỗ nhẹ vào mặt Dương Triết: "Cậu nhóc, cậu phải ngoan ngoãn, biết không? Nói với cha cậu, đi chân trần không sợ mang giày, ông ta có thể đi lên cũng có thể đi xuống, ông ta có thể là trung tâm nhưng vẫn có thể ăn cơm tù đấy, hiểu không? "
Dương Triết gật đầu như đà điểu: "Đã hiểu."
Sau khi ra khỏi, Sở Hình Viễn muốn nói “Làm cho anh ta tàn phế đi.” nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, người này đã bị tàn phế từ lâu, nên đổi lời: “Đừng có giết người.”
Người mặc đồ đen gật đầu, đi vào trong xử lý hậu sự.
Tiến vào khu phồn hoa, đèn nê ông rực rỡ, Sở Hình Viễn nói: "Chỉ vì cháu trai của ông lão Trình?"
Sở Dương dựa vào ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có gì ngạc nhiên về lời nói mang hàm ý rõ ràng của Sở Hình Viễn.
Không có chút nhấp nhô lo sợ: "Dạ."
Sở Hình Viễn nhận ra có chút không bình thường, nhìn kính chiếu hậu: "Cậu không sao chứ?"
Sở Dương khẽ nhúc nhích thân thể, hai tay nắm chặt, như là đang cố chấp.
"Có thể có chuyện gì?"
Bước chân Sở Hình Viễn uyên thâm, ông ta yên lặng mấy giây rồi hỏi: "Mẹ cậu biết không?"
"Tôi thích con trai thì sao chứ?"
Sở Hình Viễn sau khi ho nhẹ một tiếng, không khỏi thở dài.
“Ông lo lắng mẹ tôi không chịu nổi sao?” Sở Dương nói: “Tôi sẽ xử lí được.”
"Một đứa em trai, một đứa con trai." Sở Hình Viễn nhẹ nhàng nói, ông nhắc đi nhắc lại, sau khi xe vào đường hầm, ông mới nghiêm nghị nói: "Loại chuyện này sẽ không dễ thay đổi ý chí của người khác, hãy nghĩ kỹ trước đi, không giải quyết được thì chính là một quả bom."
Sở Dương không nói chuyện cho đến khi xe chạy tới hội quán, cậu xuống xe đi vòng qua ghế lái, Sở Hình Viễn hạ cửa sổ xe xuống: "Còn có chuyện gì?"
Sở Dương nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hình Viễn: "Ông có phải biết chuyện gì đó không? Ví như là ba tôi là ai? Hằng năm ông đều ở bên cạnh ông ngoại và mẹ tôi như vậy, không lẽ không biết một chút manh mối nào sao?"
Sở Hình Viễn rũ mắt xuống, người khác không biết còn tưởng ông ta buồn ngủ, Sở Dương biết cho dù ông ta có biết chuyện thì cũng sẽ không nói, ý chí sắt đá là bản năng của bọn họ rèn luyện ra, cậu hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, nói: "Đi đường nhớ phải cẩn thận."
Sở Hình Viễn nói: "Tiền thu được của khách sạn từ năm ngoái sẽ đưa vào tài khoản của ba nuôi trong hai ngày nữa. Cậu kiểm tra kỹ và nhận đi."
Sở Dương nói: "Tiền ông kiếm được, không cần đưa cho ông ngoại, ông ngoại cũng không cho tôi lấy."
"Của ai thì chính là của người đó." Sở Hình Viễn nói: "Ba nuôi mãi mãi vẫn là ba nuôi, con trai mãi mãi là con trai, tôi không phải là ai đó."
Sơ Dương khẽ cau mày: "Thật ra trong lòng ông ngoại đã tha thứ cho ông từ lâu rồi."
Sở Hình Viễn vẫn để lại câu nói: "Học để thấy được bản chất" sau đó nghênh ngang mà rời đi.
Sở Dương đứng trước cửa hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi nắm được đường nét đó, cậu phát hiện đó không phải là một đường nét thật, mà chỉ là một đoạn hư ảo.
Sở Dương lên xe của Trình Cần, cảm xúc mãnh liệt trong cậu từ từ ổn định lại, cậu nằm trên tay lái, đầu vùi vào hai tay, hội quán thì đông như trẩy hội, không gian trong xe lại rất yên tĩnh, cảm xúc mãnh liệt của cậu từ từ lắng xuống, mồ hôi nhớp nháp trên lưng cũng dần dần khô lại, Sở Dương dừng một chút mới nhớ ra đêm nay mình đã làm gì.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, điện thoại im lặng không có cuộc gọi nào, cậu điện thoại qua nhưng bên đầu dây kia không ai nghe, rồi tự động khóa máy, Sở Dương lại gọi một lần nữa, lúc định ngắt máy thì đầu dây bên kia có một giọng nói lạ.
“Ôi, chết tiệt, con cừu nhỏ là cái quái gì vậy?” Có một người say nói qua điện thoại: “Ôi chao, Trình Cần điện thoại của cậu này… Chết tiệt, Phùng Trăn Kỳ anh đang làm gì thế?"
Sở Dương nhận cuộc gọi lập tức nghe thấy tiếng ồn ào ở đó, cậu biết được tiệc đãi vẫn chưa xong, thái độ bình tĩnh giữ điện thoại cho đến khi tên Trình Cần lọt vào tai. Tâm lý của “người ngoài cuộc” như cậu đã có chút thay đổi.
Tại sao những thứ như vậy lại bật lên khi đồng nghiệp gặp nhau?
Sở Dương nói vào điện thoại: "Xin chào, có thể cho Trình Cần nghe điện thoại không?"
"Trình Cần, Trình Cần, mau mau, có điện thoại."
“Anh đang làm gì với điện thoại của tôi vậy?” Giọng của Trình Cần từ xa đến gần, giống như đã say: “Ai thế?”
"Không biết, là giọng nam." Người đàn ông nhếch mép cười xấu xa: "Con trai của anh?"
"Cút đi." Trình Cần "trèo non lội suối", đi qua đám người, nhận được cuộc gọi: "A lô?"
Sở Hình Viễn liếc mắt nhìn Sở Dương, lấy ra một con dao găm, ném vào trong tay cậu.
Sở Dương sờ một cái, lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Hai người đi được vài bước, dưới chân toàn là các loại giấy vụn, những tờ báo cũ tái chế lại để tiếp tục làm báo, sách vở để làm giấy vệ sinh, bìa cứng làm giấy xi lanh, lâu ngày không được thu dọn, toát ra một mùi khó chịu không thể tả.
Sở Hình Viễn là một tên tay sai của Sở Kiến Quốc. Sau khi Sở Kiến Quốc nghỉ hưu, ông ta tẩy trắng mở một nhà hàng. Đi đến cánh cổng sắt ông ta băn khoăn không biết có nên mang người trở về hay không, dù sao bây giờ vẫn còn kịp, mọi chuyện đã thực sự xảy ra, ông ta không thể phủ nhận với Sở Kiến Quốc, Sở Hình Viễn nói: "Chuyện này tôi không thể giấu giếm ba nuôi được."
Sở Dương cười tủm tỉm nói: "Ông muốn nói cho ông ngoại nghe? Cứ nói đi, dù sao ông ngoại cũng mới khỏi bệnh."
Sở Hình Viễn: "..."
Hai người bước xuống tầng hầm, Sở Dương không khỏi nhăn mũi khi ngửi thấy mùi bột giấy trộn lẫn với mùi ẩm mốc: "Thật cho ông khi tìm một chỗ như vậy."
Sở Hình Viễn không nói lời nào, mở cánh cửa gỗ ra, bên trong có đèn sáng trưng, giữa nhà có một người bị trói trên sàn, hai người mặc đồ đen đứng bên cạnh, cửa sổ các phía đều bị bịt kín bởi xi măng, hình ảnh kỳ quái đáng sợ.
Sở Hình Viễn vẫy vẫy tay, hai người mặc áo đen chào hỏi bước ra khỏi phòng, tiếng đập cửa đã kinh động đến người đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện bị trói thành hình một cái bánh chưng quả thực không dễ đạt được mục đích nên người đàn ông kêu hai tiếng: "Ô ô" để phản đối.
Sở Dương đi tới chỗ người bị trói, quỳ xuống tháo khăn bịt mắt của người đó ra.
Người đàn ông đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt không quen nên có hơi mờ mịt, mấy giây sau mới nhìn rõ mặt Sở Dương, không khỏi ngẩn người ra một lúc, sau đó cười khinh: "Thì ra là cậu."
Người bị trói là Dương Triết.
Mặt Sở Dương không cảm xúc, cậu nới lỏng sợi dây trên người Dương Triết, anh ta còn tưởng rằng Sở Dương biết lai lịch của cha mình, muốn cùng cậu thương lượng hay nói gì đó, nhưng Sở Dương nhanh chóng lấy ra con dao găm sắc bén kia, một tay bóp chặt cổ tay Dương Triết, tay còn lại đâm con dao xuyên qua lòng bàn tay của anh ta với tốc độ cực nhanh, con dao ghim chặt bàn tay trên sàn gỗ.
Máu tóe ra, văng lên mi mắt của Sở Dương, cậu thậm chí còn không chớp mắt, có lẽ tốc độ quá nhanh hoặc đột nhiên không kịp đề phòng hơn là đau đớn, khi máu chảy ra thành một vùng, Dương Triết rốt cuộc cũng kêu lớn lên một tiếng, những giọt mồ hôi hoà vào cùng nước mắt và nước mũi.
Sở Dương chậm rãi đứng dậy cởi găng tay một ngón rồi lại một ngón, thưởng thức hình ảnh Dương Triết đau đớn trên nền gạch.
Sở Hình Viễn dựa vào tường hé mở đôi mắt. Người trước mặt là con trai nhưng không hề dây dưa dài dòng ngược lại còn rất dứt khoát, Sở Dương là người đầu tiên.
Mí mắt của Sở Hình Viễn hơi nhấp nháy, những chuyện này không nên liên quan đến Sở Dương. Việc này nên do người có nửa mạng dưới địa ngục như ông ta làm. Chỉ là Sở Dương đó giờ chưa bao giờ nhờ vả ai, lúc này, ông ta vì bản thân có chút mềm lòng mà thấy hối hận.
"Dương Triết, anh lại quấy rầy đến Trình Cần." Sở Dương rút con dao găm ra, dùng găng tay lau vết máu trên đó, mùi gỉ sắt xộc vào mũi: "Lần sau không phải chỉ có tay thôi, hiểu không?"
Sau khi bị bắt vào đây, đau khổ thì có thể làm gì được, điểm chung của những tên bắt cóc là thường xuyên bắt nạt người khác. Dương Triết theo bản năng bò lại một chút, vừa nghe Sở Dương nói xong liền gật đầu.
Sở Dương không hài lòng với cách trả lời này, cậu hét lớn: "Nói!"
Dương Triết nắm bàn tay bị thủng một lỗ đang chảy máu, run rẩy nói: "Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!"
Sở Dương nhìn Sở Hình Viễn với vẻ mặt lạnh lùng rồi bước ra khỏi phòng.
Sở Hình Viễn bước tới vỗ nhẹ vào mặt Dương Triết: "Cậu nhóc, cậu phải ngoan ngoãn, biết không? Nói với cha cậu, đi chân trần không sợ mang giày, ông ta có thể đi lên cũng có thể đi xuống, ông ta có thể là trung tâm nhưng vẫn có thể ăn cơm tù đấy, hiểu không? "
Dương Triết gật đầu như đà điểu: "Đã hiểu."
Sau khi ra khỏi, Sở Hình Viễn muốn nói “Làm cho anh ta tàn phế đi.” nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, người này đã bị tàn phế từ lâu, nên đổi lời: “Đừng có giết người.”
Người mặc đồ đen gật đầu, đi vào trong xử lý hậu sự.
Tiến vào khu phồn hoa, đèn nê ông rực rỡ, Sở Hình Viễn nói: "Chỉ vì cháu trai của ông lão Trình?"
Sở Dương dựa vào ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có gì ngạc nhiên về lời nói mang hàm ý rõ ràng của Sở Hình Viễn.
Không có chút nhấp nhô lo sợ: "Dạ."
Sở Hình Viễn nhận ra có chút không bình thường, nhìn kính chiếu hậu: "Cậu không sao chứ?"
Sở Dương khẽ nhúc nhích thân thể, hai tay nắm chặt, như là đang cố chấp.
"Có thể có chuyện gì?"
Bước chân Sở Hình Viễn uyên thâm, ông ta yên lặng mấy giây rồi hỏi: "Mẹ cậu biết không?"
"Tôi thích con trai thì sao chứ?"
Sở Hình Viễn sau khi ho nhẹ một tiếng, không khỏi thở dài.
“Ông lo lắng mẹ tôi không chịu nổi sao?” Sở Dương nói: “Tôi sẽ xử lí được.”
"Một đứa em trai, một đứa con trai." Sở Hình Viễn nhẹ nhàng nói, ông nhắc đi nhắc lại, sau khi xe vào đường hầm, ông mới nghiêm nghị nói: "Loại chuyện này sẽ không dễ thay đổi ý chí của người khác, hãy nghĩ kỹ trước đi, không giải quyết được thì chính là một quả bom."
Sở Dương không nói chuyện cho đến khi xe chạy tới hội quán, cậu xuống xe đi vòng qua ghế lái, Sở Hình Viễn hạ cửa sổ xe xuống: "Còn có chuyện gì?"
Sở Dương nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hình Viễn: "Ông có phải biết chuyện gì đó không? Ví như là ba tôi là ai? Hằng năm ông đều ở bên cạnh ông ngoại và mẹ tôi như vậy, không lẽ không biết một chút manh mối nào sao?"
Sở Hình Viễn rũ mắt xuống, người khác không biết còn tưởng ông ta buồn ngủ, Sở Dương biết cho dù ông ta có biết chuyện thì cũng sẽ không nói, ý chí sắt đá là bản năng của bọn họ rèn luyện ra, cậu hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, nói: "Đi đường nhớ phải cẩn thận."
Sở Hình Viễn nói: "Tiền thu được của khách sạn từ năm ngoái sẽ đưa vào tài khoản của ba nuôi trong hai ngày nữa. Cậu kiểm tra kỹ và nhận đi."
Sở Dương nói: "Tiền ông kiếm được, không cần đưa cho ông ngoại, ông ngoại cũng không cho tôi lấy."
"Của ai thì chính là của người đó." Sở Hình Viễn nói: "Ba nuôi mãi mãi vẫn là ba nuôi, con trai mãi mãi là con trai, tôi không phải là ai đó."
Sơ Dương khẽ cau mày: "Thật ra trong lòng ông ngoại đã tha thứ cho ông từ lâu rồi."
Sở Hình Viễn vẫn để lại câu nói: "Học để thấy được bản chất" sau đó nghênh ngang mà rời đi.
Sở Dương đứng trước cửa hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi nắm được đường nét đó, cậu phát hiện đó không phải là một đường nét thật, mà chỉ là một đoạn hư ảo.
Sở Dương lên xe của Trình Cần, cảm xúc mãnh liệt trong cậu từ từ ổn định lại, cậu nằm trên tay lái, đầu vùi vào hai tay, hội quán thì đông như trẩy hội, không gian trong xe lại rất yên tĩnh, cảm xúc mãnh liệt của cậu từ từ lắng xuống, mồ hôi nhớp nháp trên lưng cũng dần dần khô lại, Sở Dương dừng một chút mới nhớ ra đêm nay mình đã làm gì.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, điện thoại im lặng không có cuộc gọi nào, cậu điện thoại qua nhưng bên đầu dây kia không ai nghe, rồi tự động khóa máy, Sở Dương lại gọi một lần nữa, lúc định ngắt máy thì đầu dây bên kia có một giọng nói lạ.
“Ôi, chết tiệt, con cừu nhỏ là cái quái gì vậy?” Có một người say nói qua điện thoại: “Ôi chao, Trình Cần điện thoại của cậu này… Chết tiệt, Phùng Trăn Kỳ anh đang làm gì thế?"
Sở Dương nhận cuộc gọi lập tức nghe thấy tiếng ồn ào ở đó, cậu biết được tiệc đãi vẫn chưa xong, thái độ bình tĩnh giữ điện thoại cho đến khi tên Trình Cần lọt vào tai. Tâm lý của “người ngoài cuộc” như cậu đã có chút thay đổi.
Tại sao những thứ như vậy lại bật lên khi đồng nghiệp gặp nhau?
Sở Dương nói vào điện thoại: "Xin chào, có thể cho Trình Cần nghe điện thoại không?"
"Trình Cần, Trình Cần, mau mau, có điện thoại."
“Anh đang làm gì với điện thoại của tôi vậy?” Giọng của Trình Cần từ xa đến gần, giống như đã say: “Ai thế?”
"Không biết, là giọng nam." Người đàn ông nhếch mép cười xấu xa: "Con trai của anh?"
"Cút đi." Trình Cần "trèo non lội suối", đi qua đám người, nhận được cuộc gọi: "A lô?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.