Chương 22: 1
Tú Sinh
11/06/2024
Đại lao Đại Cô Khẩu nằm sâu phía sau quan nha, vốn là dùng để tạm giam cướp biển trong khoảng mười ngày nửa tháng rồi sẽ đưa về thành Thiên Tân Vệ thẩm tra và phán quyết. Cho nên, phần lớn thời gian nơi đây bị bỏ trống.
Trong lao tối tăm ẩm mốc, mạng nhện giăng đầy phía trên xà nhà, rắn trùng chuột kiến bò ngang dọc.
Sau khi bị nhốt vào đại lao, Vạn Hữu Lương không tài nào chợp mắt nổi.
Vết thương trên đùi lão ta đã được dùng vải băng lại không còn chảy máu nữa nhưng rất đau, không thể ngủ được. Trước đây lão sống an nhàn sung sướng, nào có bao giờ phải chịu cảnh khổ sở như thế này đâu. Chỉ cần ngửi thấy mùi hôi thối mốc meo trong lao là lại muốn nôn, hoàn toàn không ngủ được.
Vạn Hữu Lương ngồi dựa vào tường, mở mắt thao láo suy nghĩ, tại sao lại đi đến bước này vậy?
Rõ ràng kế hoạch của lão cùng Quan Hải Sơn rất hoàn mỹ, chỉ cần bức được Thái tử đi thì một mình tên Phương Chính Khắc không quậy ra được chuyện gì cả. Lão ta sẽ được ung dung tự tại trong ổ vàng bạc này thêm một năm nữa, chờ vị Chuyển vận sứ kế tiếp tới thay thế vị trí của lão.
Nhưng bây giờ không còn gì nữa.
Ban đầu lúc vừa bị giam lão ta vẫn còn lớn tiếng kêu la đòi người thả lão ra ngoài, sau đó ầm ĩ cả nửa ngày không thấy có ai để ý tới thì mới dần bình tĩnh lại nghĩ xem bây giờ Quan Sơn Hải thế nào rồi.
Lúc này đây người duy nhất có thể cứu lão ra ngoài chỉ có Quan Hải Sơn thôi.
Trong lúc Vạn Hữu Lương đang suy nghĩ về những tình huống có thể xảy ra thì ngoài cửa nhà lao cũ kĩ bỗng vang lên vài tiếng kẽo kẹt, có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Vạn Hữu Lương giật mình nhìn sang, thấy Tiết Thứ đang đi tới.
Trái ngược với Tiết Thứ một thân quần áo gọn gàng, lão ta lại trở thành một tên phạm nhân.
Thời khắc này lão ta chợt quên mất đau đớn trên đùi, tức giận mắng:
- Tên chó! Mày dám lừa gạt tao!
Tiết Thứ dừng chân trước phòng giam, con mắt hung ác lướt qua lão, lạnh nhạt nói:
- Mắng ta đây thì phải trả giá.
Dứt lời, hắn phân phó thuộc hạ bên cạnh:
- Bịt miệng kéo ra ngoài.
Bây giờ binh sĩ Tứ vệ doanh coi như là nghe lời hắn, vừa nghe thế lập tức mở cửa phòng giam bịt miệng kéo Vạn Hữu Lương ra ngoài.
Tiết Thứ lại lệnh một người khác lôi mấy tên cướp biển tới hình thất để thẩm vấn, Vạn Hữu Lương thì bị trói ở một bên. Lão hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn hắn, cổ họng phát ra vài tiếng ưm a không rõ ràng.
- Yên tâm, điện hạ giữ ngài lại ắt có chỗ hữu dụng, ta đây sẽ không giết ngài bây giờ. Ngài cứ yên tâm ở đây nhìn.
Nói xong, hắn sai người trói lão ta vào cái giá bên cạnh còn bản thân thì bắt đầu thẩm vấn đám cướp biển.
Bọn cướp biển này đầu để kiểu tóc Nguyệt đại*, mình mặc trang phục kì lạ của xứ Phù Tang (Nhật Bản). Cho dù Tiết Thứ có hỏi cái gì đi nữa thì chúng vẫn cứ kêu la mấy câu không ai hiểu.
*Tóc Nguyệt đại hay còn gọi là sakayaki:
Tiết Thứ hỏi được vài câu, thấy chúng không chịu phối hợp, hắn sai người chuẩn bị dùng hình cụ.
Qua một đợt dùng hình, đã bắt đầu có người mở miệng. Chúng không còn làm bộ nói thứ tiếng vớ vẩn nữa mà là dùng tiếng phổ thông Đại Yến.
Tuy cả băng cướp biển này mặc trang phục của người Phù Tang (Nhật Bản) thế nhưng cả bọn đều là phường trộm cướp chạy trốn từ ven biển tới.
Bọn chúng giết người cướp của ở vùng ven biển, không có việc xấu nào chúng không làm. Vì sợ sau khi bị tra ra thân phận sẽ liên lụy cha mẹ ở nhà, chúng dứt khoát mặc vào quần áo của người ngoại quốc, che che giấu giấu để tiện hành động.
Mà trận tập kích bất ngờ ngày hôm qua, bọn chúng cũng không rõ nội tình. Chúng chỉ biết là ông quan hay qua lại với chúng gặp phiền phức, thủ lĩnh phía trên lệnh chúng thay ông ta hù dọa dạy dỗ tên “phiền phức” kia.
Còn về phần những chuyện nội bộ sâu hơn, đám lâu la bình thường chỉ phụ trách việc lên bờ cướp bóc không biết rõ, chỉ có đám phía trên mới biết được.
Tiết Thứ không nói tiếng nào, lệnh cho cấp dưới tiếp tục cho mười một tên cướp biển luân phiên dùng hình lần nữa.
Mặc dù vẫn không hỏi được chuyện ám sát, nhưng lại vô tình hỏi ra một chuyện khác.
Có một đoạn trong tờ cung khai của một tên cướp biển viết: thức ăn và nữ nhân trên đảo vốn cung không đủ cầu, cộng thêm việc trước đây không lâu có một đám người mới đến. Khoảng chừng qua mười ngày nữa, nhóm chủ lực sẽ lên bờ Đại Cô Khẩu “bổ sung hàng hóa“.
Để tránh né bị truy bắt, băng cướp biển sẽ ẩn thân trên đảo nhỏ gần vùng biển Thiên Tân Vệ. Khi nào thiếu “hàng”, bọn chúng mới lên bờ. Đốt phá, giết người, cướp của là chuyện thường với chúng, quan phủ cũng không quan tâm.
Tiết Thứ xác nhận không moi ra thêm được gì từ miệng bọn chúng nữa thì mới sai người lôi vào nhà giam.
Có thuộc hạ bưng nước ấm và khăn tay tới cho hắn, Tiết Thứ tỉ mỉ rửa sạch vết máu trên tay rồi lấy khăn lau khô. Xong xuôi, hắn quay người lại nhìn Vạn Hữu Lương, ý bảo thuộc hạ gỡ khăn trong miệng lão ra:
- Ngài Vạn, sao lại run rẩy? Hình phạt ta đây dùng với bọn cướp biển chẳng qua chỉ là món khai vị thôi. Ngài Vạn ở Thiên Tân Vệ đã lâu, chắc có lẽ chưa từng thấy cực hình ở Tây Xưởng phỏng?
Vạn Hữu Lương run cầm cập, không nói nổi nên lời. Ánh mắt lão nhìn Tiết Thứ tựa như nhìn ác quỷ trong địa ngục, ngập tràn sợ hãi.
- Một thân thịt của ngài Vạn được nuôi tốt lắm, rất thích hợp để dùng sơ hình*.
Tiết Thứ nhìn lão, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Ánh nến vàng lay động chiếu ra cái bóng trên tường, như phụ trợ thêm cho hắn chút âm u quỷ quyệt:
- Trước tiên dội nước sôi từ đầu xuống chân một lần rồi sau đó lấy lược sắt chải, bảo đảm một thân thịt của ngài sẽ rơi xuống sạch sẽ.
*Sơ hình: (post link trong cmt nha)
- Mày...mày...
Cơ mặt Vạn Hữu Lương co rúm lại, cổ họng cố lắm mới phát ra được hai chữ, tức khắc trong không khí xộc lên một mùi khai.
Tiết Thứ nhíu mày, ghét bỏ lùi ra sau.
Bây giờ giữ Vạn Hữu Lương vì có chỗ cần dùng, hắn tạm thời chưa làm gì lão ta. Thế mà chỉ mới hù dọa một xíu lão đã sợ hãi đến vậy.
- Ta đây còn chưa dùng hình đâu, ngài sợ gì thế?
Tiết Thứ chợt mất hứng, sai người lôi lão về lại phòng giam rồi xoay người ra khỏi đại lao.
Lúc này bên ngoài mới là canh năm, trời hãy còn tối. Ngoại trừ tốp thủ vệ đang túc trực, côn trùng chim chóc đều nghỉ ngơi.
Tiết Thứ nhìn trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu, dừng chân suy tư một lát rồi mới đi tới chỗ Ân Thừa Ngọc ở nhà chính.
Hắn không lộ mặt mà tìm một cái cây lớn đối diện nhà chính, đứng đờ người nhìn chằm chằm cửa sổ đang đóng chặt.
Hẳn là bây giờ điện hạ đang ngủ. Trong đầu Tiết Thứ tưởng tượng ra hình ảnh Ân Thừa Ngọc mặc trung y, yên bình nhắm mắt ngủ, tâm tình hắn bỗng chốc tốt lên.
Hắn gối đầu lên cánh tay ngồi vắt vẻo trên cây, chăm chú nhìn cửa sổ khóa chặt từ canh năm (3-5h sáng) cho đến tận giữa giờ Thìn (8h sáng).
Trăng chơi đuổi bắt chạy xuống đằng tây, mặt trời thức dậy nhú từ đằng đông. Nắng xuân nương theo kẽ lá điểm xuống mặt đất lốm đốm vài cái bóng.
Lúc một tốp thủ vệ khác vừa thay ca, Tiết Thứ nhìn thấy Trịnh Đa Bảo bưng đồ dùng rửa mặt vào phòng.
Không lâu sau đó cánh cửa sổ vốn được đóng chặt lại mở ra, bóng dáng Ân Thừa Ngọc xuất hiện bên trong.
Y mặc một bộ trung y màu đen, mái tóc đen dày xõa xuống sau lưng. Ánh nắng bên ngoài thi thoảng chiếu vào trên mặt y, có mấy phần trùng khớp với hình ảnh trong mộng của Tiết Thứ.
Tiết Thứ bỗng ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn một hồi lâu. Cuối cùng, hắn như bị ma xui quỷ khiến từ trên cây nhảy xuống đi đến nhà chính bẩm báo kết quả thẩm tra.
Ân Thừa Ngọc vừa rửa mặt xong thì chợt nghe bên ngoài báo Tiết Thứ tới.
Y chỉ lẩm bẩm một câu “Sao sớm thế” rồi vẫn thay quần áo ra ngoài gặp hắn.
Tiết Thứ đứng chờ ở nhà giữa. Thấy y bước ra, hắn ngước mắt lên, con ngươi dừng chuyển động.
- Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã tới đây?
Ân Thừa Ngọc ngồi xuống chủ vị, hỏi.
Tiết Thứ bẩm báo chi tiết kết quả thẩm tra.
Tình hình không khác Ân Thừa Ngọc dự đoán là mấy, y cong ngón tay gõ nhè nhẹ xuống án kỉ. Qua một lúc lâu, y mới mở miệng:
- Chuyện hôm qua xảy ra trong thành không thể giấu được, chắc chắn là Quan Hải Sơn đã biết chuyện của Vạn Hữu Lương. Cứ để hắn núp ở vệ sở cũng không có vấn đề gì, ngươi đi một chuyến bắt lão về đây. Còn về chuyện nạn cướp biển...
Ân Thừa Ngọc điểm danh vài người có thể dùng được trong đầu:
- Cô sẽ giao cho người khác sắp xếp.
Đương lúc y đang nói, hạ nhân trong nhà bếp đã đưa điểm tâm đến.
Ân Thừa Ngọc sai người bưng vào trong phòng còn bản thân y thì thong thả ngồi xuống bên bàn. Thấy Tiết Thứ vẫn còn đứng bên cạnh, y gọi hắn ngồi xuống cùng dùng bữa.
Tiết Thứ ngồi xuống. Thế nhưng hắn không hề liếc mắt đến thức ăn đằng trước mặt mà là nhìn chằm chằm Ân Thừa Ngọc.
Trước giờ phép tắc lễ nghi của Ân Thừa Ngọc luôn được xem là mẫu mực, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ thanh cao, nhã nhặn. Y cầm một miếng bánh quế hoa cao trắng như ngọc lên cắn một miếng, ung dung nuốt xuống rồi nghiêng mắt phương nhìn Tiết Thứ:
- Nếu không muốn ăn thì cút đi làm việc.
Một câu này của y vẫn chưa nghe ra ý buồn bực, trái lại trong đôi mắt nghiêng nghiêng kia chứa đựng vài phần tình ý trêu chọc người.
Ánh mắt Tiết Thứ chợt như nóng bỏng lên, dưới mi mắt rũ xuống cất chứa bao tâm tình đan xen hỗn loạn.
Hắn cúi đầu, từ từ cầm lấy đôi đũa gắp một miếng bánh quế hoa cao trong đĩa trước mặt Ân Thừa Ngọc.
Nhưng đúng lúc chuẩn bị đưa vào miệng thì bị Ân Thừa Ngọc lấy đũa chặn lại.
Ân Thừa Ngọc quan sát vẻ mặt hắn, cười nhạt hỏi:
- Không phải ngươi không thích đồ ngọt à?
Tiết Thứ nhếch môi, hồi lâu mới đáp:
- Điện hạ thích.
Điện hạ thích, vậy hắn cũng thích.
Hắn muốn biết thứ đối phương thích có vị thế nào.
- Thế thì thưởng cho ngươi đĩa này.
Lời này của Tiết Thứ rất vừa lòng Ân Thừa Ngọc. Y thu tay, sai hạ nhân đứng bên cạnh đưa đĩa bánh quế hoa cao tới trước mặt Tiết Thứ.
Một đĩa bánh vừa được mang lên chỉ thiếu một cái, miếng bánh bị Ân Thừa Ngọc cắn đặt ở trên cùng.
Ân Thừa Ngọc đặt đũa xuống, bưng chén trà nóng lên nhấp một ngụm. Xuyên qua làn khói mờ ảo, y nhìn Tiết Thứ.
Thấy hắn thật sự gắp miếng bánh y đã cắn, lông mày y khẽ động đậy, cong môi cười rộ lên.
*
Sau khi ăn sáng, Ân Thừa Ngọc đến quan thự Diêm sử tư tìm Phương Chính Khắc.
Tiết Thứ lề mề không muốn đi bị y phái đi Vệ sở bắt Quan Hải Sơn.
Vết thương của Phương Chính Khắc đã khỏi, thời gian này lão thường ở trong quan thự tập trung sắp xếp lại hồ sơ và sổ sách của Diêm sử tư. Ban đầu, vì để tiêu hủy chứng cứ mà Vạn Hữu Lương đã đốt sạch kho hồ sơ. Tuy Ân Thừa Ngọc đã sắp xếp người di dời một phần thế nhưng vẫn bị phá hủy rất nhiều.
- Mặc dù hôm nay đã sắp xếp một phần nhưng chẳng qua đó chỉ như muối bỏ biển thôi.
Phương Chính Khắc tức giận:
- Chỉ cần xem phần còn sót lại, là bề nổi của tảng băng chìm, cũng đủ để biết tại sao nội bộ Trường Lô Diêm sử tư lại trở nên thối nát thế này!
Trong những năm gần đây, quan viên Diêm sử tư từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ xa tới gần chắc chẳng còn mấy ai thanh liêm, trong sạch.
- Nếu điện hạ muốn thay đổi nội bộ thì bắt buộc phải tìm cách tra rõ sổ sách mấy năm qua mới được.
- Chuyện này có gì khó đâu?
Ân Thừa Ngọc cầm quyển sổ đã được sắp xếp lên lật xem, nói tiếp:
- Phương Ngự sử nhìn xem, Cô tự có biện pháp bắt được hết đám sâu mọt này. Chuyện thuế muối liên quan đến căn cơ quốc gia, mấy chuyện lộn xộn tương tự như ở Trường Lô Diêm sử tư không thể mặc kệ được.
Sau khi trao đổi với Phương Chính Khắc xong, Ân Thừa Ngọc quay về thành Thiên Tân Vệ.
Đã qua một đêm, hiển nhiên là tin tức ở Đại Cô Khẩu đã truyền về tới Thiên Tân Vệ. Đám quan viên ra tiếp đón vừa nhìn thấy Ân Thừa Ngọc thì trên mặt đầy vẻ hoảng sợ nhưng không ai dám lộ ra quá rõ.
Ân Thừa Ngọc không tiếp tục lá mặt lá trái với bọn họ nữa, y dứt khoát bãi giá tới công đường trong nha môn rồi sai người gọi đám đương gia diêm thương và tào bang đến.
Đương gia tám nhà và ba bang có mặt đầy đủ ở công đường, quỳ dưới đất.
Ân Thừa Ngọc ngồi trên cao đường, tay bưng chén trà. Nắp chén từ từ lọc mất bọt ngay mép chén, y ung dung uống trà.
Mấy người phía dưới chờ gần hai khắc (30 phút), quỳ đến nỗi đầu gối trở nên tê dại. Bọn họ nhìn nhau qua lại, cuối cùng mới đẩy người đứng đầu là Tào Phong lên nói chuyện.
Tào Phong chắp tay, cười hỏi:
- Không biết Thái tử điện hạ gọi thảo dân tới đây vì chuyện gì?
- Có chút chuyện muốn hỏi các vị.
Ân Thừa Ngọc đậy nắp chén trà lại, nắp trà va chạm với chén vang lên vài tiếng leng keng. Y nói:
- Có người tố giác Diêm sử tư ở ruộng muối Trường Lô hỗn loạn, muối tư chèn ép muối công. Nay Cô phụng mệnh hoàng đế đến đây tra rõ...
Nói đến đây, y cố ý dừng lại, chậm rãi lia mắt xuống bên dưới. Thấy rõ vẻ mặt của đám người phía dưới, y mới tiếp tục nói:
- Tra xét mấy ngày nay, Cô mới phát hiện không chỉ riêng Trường Lô Diêm sử tư hỗn loạn mà Diêm Chuyển vận sứ Vạn Hữu Lương còn dám cả gan làm giả công văn Hộ bộ, lén lút phát hành muối dẫn, tham ô tiền thuế. Đây đều là những tội không thể tha thứ.
Ân Thừa Ngọc làm bộ khoan dung, như thể y chỉ muốn mời bọn họ đến kêu oan:
- Tuy Vạn Hữu Lương đã bị bắt nhưng không lâu trước đó, phòng hồ sơ của Diêm sử tư gặp hỏa hoạn, làm thất thoát rất nhiều công văn sổ sách. Hôm nay Cô mời các vị đến đây là vì chuyện này. Mọi người ở đây đều là nhà buôn muối ở Thiên Tân Vệ; Vạn Hữu Lương lén lút phát hành diêm dẫn, tăng giá thuế, chắc hẳn các vị là người bị ảnh hưởng nặng nề. Nếu các vị có oan khuất gì, có thể nói ra hết.
Nghe thế, mấy vị đương gia nghĩ thầm trong lòng: tên Thái tử này ngu thật hay giả ngu thế.
Tất nhiên là mấy nhà buôn muối ai mà không biết việc Vạn Hữu Lương làm, nhưng chút xíu tiền thuế đó chả là gì so với số lợi nhuận to lớn của việc buôn lậu muối đâu.
Bọn họ cho Vạn Hữu Lương chỗ tốt, ngược lại ông ta tạo điều kiện cho họ, đôi bên cùng có lợi.
Huống hồ nếu Vạn Hữu Lương ngã ngựa, lại thêm dính dáng đến chuyện buôn lậu, không ai trong bọn họ thoát được cả.
Tào Phong sợ hãi, dập đầu nói:
- Xin hãy thái tử điện hạ minh giám. Kể từ lúc ngài Vạn nhậm chức cho tới nay, ngài ấy luôn dốc hết sức ngăn chặn muối lậu, bình ổn giá muối quan; đám thương nhân chúng thảo dân vô cùng cảm tạ ân huệ của ngài ấy. Không biết cái chuyện lén lút phát hành diêm dẫn, tăng giá thuế ấy Điện hạ nghe được ở đâu? Thảo dân không biết.
Nghe thế, đám người xung quanh đều phụ họa:
- Đúng vậy! Mong thái tử điện hạ không nên tin lời tiểu nhân vu khống.
- Ngài Vạn một lòng vì dân, sao có thể phạm vào tội lớn đó?
Nghe bọn họ tranh nhau giải thích giúp Vạn Hữu Lương, Ân Thừa Ngọc vỗ tay, bật cười:
- Vốn dĩ Cô cũng không tin quan thương ở ruộng muối Trường Lô thông đồng đầu cơ muối lậu; nhưng hôm nay nghe các vị bảo vệ Vạn Hữu Lương như thế, Cô lại tin đến tám chín phần.
Y vừa dứt lời, âm thanh nhốn nháo phía dưới bỗng chốc biến mất.
Chúng đương gia kinh ngạc nhìn y.
Ân Thừa Ngọc lạnh mặt, không còn khoan dung như khi nãy nữa:
- Tội của Vạn Hữu Lương đã có đầy đủ bằng chứng xác thực, khó thoát khỏi tội chết. Các ông cấu kết với lão làm chuyện xấu xa, cũng không thoát được. Có điều xưa giờ Cô là người bao dung, nhiều người khó phạt*. Nếu các ông hiểu rồi thì mang sổ sách mấy năm qua đến đây tự thú, có thể sẽ coi như là nhân chứng tố giác đồng phạm. Còn nếu chưa hiểu...
Y cười lạnh, nói tiếp:
- Chiếu theo luật Đại Yến, xử trảm người đầu cơ muối lậu.
Nói xong, y phất tay áo bỏ đi.
Trịnh Đa Bảo bưng một chồng sổ sách đi sau cùng. Ông ta nhìn đám đương gia đầy mặt sợ hãi cùng không dám tin, quăng thêm một cái tát:
- Điện hạ là người độ lượng; ngài không muốn thấy thành Thiên Tân Vệ máu chảy thành sông nên mới mời các vị tới đây. Đáng tiếc là...
Lại nhìn một lượt mấy người đang đứng trong công đường, thương hại mà cảm thán:
- Các vị tự cho mình là một khối rắn chắc như tấm sắt, thế mà lại không biết đã sớm có người âm thầm đi theo điện hạ.
Ông ta thâm sâu vỗ vỗ chồng sổ sách trên tay, rời đi theo Ân Thừa Ngọc.
Bỏ lại một đám người đang kinh sợ.
Đương gia nhà họ Tưởng nhìn qua từng người một, hoài nghi:
- Ai là kẻ phản bội?
- Kế ly gián mà ông cũng tin?
Tào Phong mắng.
- Các ông bình tĩnh! Nếu thật sự có chứng cứ, sao hôm nay chúng ta có thể dễ dàng quay về được?
Kha Thủ Tín cũng trấn an.
Lão nói cũng có lý, nhưng lời Ân Thừa Ngọc nói đã chôn xuống một mầm hoài nghi, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng. Vừa ra khỏi công đường, mấy đương gia vội vội vàng vàng ai về nhà nấy.
Mà bên này, sau khi về hành quán, Ân Thừa Ngọc gọi Triệu Lâm tới:
- Có thể sai người lan truyền tin tức được rồi.
Y ngấm ngầm giấu đi số sổ sách Vệ Tây Hà giao cho y trước đó là vì thời khắc này.
Trong lao tối tăm ẩm mốc, mạng nhện giăng đầy phía trên xà nhà, rắn trùng chuột kiến bò ngang dọc.
Sau khi bị nhốt vào đại lao, Vạn Hữu Lương không tài nào chợp mắt nổi.
Vết thương trên đùi lão ta đã được dùng vải băng lại không còn chảy máu nữa nhưng rất đau, không thể ngủ được. Trước đây lão sống an nhàn sung sướng, nào có bao giờ phải chịu cảnh khổ sở như thế này đâu. Chỉ cần ngửi thấy mùi hôi thối mốc meo trong lao là lại muốn nôn, hoàn toàn không ngủ được.
Vạn Hữu Lương ngồi dựa vào tường, mở mắt thao láo suy nghĩ, tại sao lại đi đến bước này vậy?
Rõ ràng kế hoạch của lão cùng Quan Hải Sơn rất hoàn mỹ, chỉ cần bức được Thái tử đi thì một mình tên Phương Chính Khắc không quậy ra được chuyện gì cả. Lão ta sẽ được ung dung tự tại trong ổ vàng bạc này thêm một năm nữa, chờ vị Chuyển vận sứ kế tiếp tới thay thế vị trí của lão.
Nhưng bây giờ không còn gì nữa.
Ban đầu lúc vừa bị giam lão ta vẫn còn lớn tiếng kêu la đòi người thả lão ra ngoài, sau đó ầm ĩ cả nửa ngày không thấy có ai để ý tới thì mới dần bình tĩnh lại nghĩ xem bây giờ Quan Sơn Hải thế nào rồi.
Lúc này đây người duy nhất có thể cứu lão ra ngoài chỉ có Quan Hải Sơn thôi.
Trong lúc Vạn Hữu Lương đang suy nghĩ về những tình huống có thể xảy ra thì ngoài cửa nhà lao cũ kĩ bỗng vang lên vài tiếng kẽo kẹt, có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Vạn Hữu Lương giật mình nhìn sang, thấy Tiết Thứ đang đi tới.
Trái ngược với Tiết Thứ một thân quần áo gọn gàng, lão ta lại trở thành một tên phạm nhân.
Thời khắc này lão ta chợt quên mất đau đớn trên đùi, tức giận mắng:
- Tên chó! Mày dám lừa gạt tao!
Tiết Thứ dừng chân trước phòng giam, con mắt hung ác lướt qua lão, lạnh nhạt nói:
- Mắng ta đây thì phải trả giá.
Dứt lời, hắn phân phó thuộc hạ bên cạnh:
- Bịt miệng kéo ra ngoài.
Bây giờ binh sĩ Tứ vệ doanh coi như là nghe lời hắn, vừa nghe thế lập tức mở cửa phòng giam bịt miệng kéo Vạn Hữu Lương ra ngoài.
Tiết Thứ lại lệnh một người khác lôi mấy tên cướp biển tới hình thất để thẩm vấn, Vạn Hữu Lương thì bị trói ở một bên. Lão hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn hắn, cổ họng phát ra vài tiếng ưm a không rõ ràng.
- Yên tâm, điện hạ giữ ngài lại ắt có chỗ hữu dụng, ta đây sẽ không giết ngài bây giờ. Ngài cứ yên tâm ở đây nhìn.
Nói xong, hắn sai người trói lão ta vào cái giá bên cạnh còn bản thân thì bắt đầu thẩm vấn đám cướp biển.
Bọn cướp biển này đầu để kiểu tóc Nguyệt đại*, mình mặc trang phục kì lạ của xứ Phù Tang (Nhật Bản). Cho dù Tiết Thứ có hỏi cái gì đi nữa thì chúng vẫn cứ kêu la mấy câu không ai hiểu.
*Tóc Nguyệt đại hay còn gọi là sakayaki:
Tiết Thứ hỏi được vài câu, thấy chúng không chịu phối hợp, hắn sai người chuẩn bị dùng hình cụ.
Qua một đợt dùng hình, đã bắt đầu có người mở miệng. Chúng không còn làm bộ nói thứ tiếng vớ vẩn nữa mà là dùng tiếng phổ thông Đại Yến.
Tuy cả băng cướp biển này mặc trang phục của người Phù Tang (Nhật Bản) thế nhưng cả bọn đều là phường trộm cướp chạy trốn từ ven biển tới.
Bọn chúng giết người cướp của ở vùng ven biển, không có việc xấu nào chúng không làm. Vì sợ sau khi bị tra ra thân phận sẽ liên lụy cha mẹ ở nhà, chúng dứt khoát mặc vào quần áo của người ngoại quốc, che che giấu giấu để tiện hành động.
Mà trận tập kích bất ngờ ngày hôm qua, bọn chúng cũng không rõ nội tình. Chúng chỉ biết là ông quan hay qua lại với chúng gặp phiền phức, thủ lĩnh phía trên lệnh chúng thay ông ta hù dọa dạy dỗ tên “phiền phức” kia.
Còn về phần những chuyện nội bộ sâu hơn, đám lâu la bình thường chỉ phụ trách việc lên bờ cướp bóc không biết rõ, chỉ có đám phía trên mới biết được.
Tiết Thứ không nói tiếng nào, lệnh cho cấp dưới tiếp tục cho mười một tên cướp biển luân phiên dùng hình lần nữa.
Mặc dù vẫn không hỏi được chuyện ám sát, nhưng lại vô tình hỏi ra một chuyện khác.
Có một đoạn trong tờ cung khai của một tên cướp biển viết: thức ăn và nữ nhân trên đảo vốn cung không đủ cầu, cộng thêm việc trước đây không lâu có một đám người mới đến. Khoảng chừng qua mười ngày nữa, nhóm chủ lực sẽ lên bờ Đại Cô Khẩu “bổ sung hàng hóa“.
Để tránh né bị truy bắt, băng cướp biển sẽ ẩn thân trên đảo nhỏ gần vùng biển Thiên Tân Vệ. Khi nào thiếu “hàng”, bọn chúng mới lên bờ. Đốt phá, giết người, cướp của là chuyện thường với chúng, quan phủ cũng không quan tâm.
Tiết Thứ xác nhận không moi ra thêm được gì từ miệng bọn chúng nữa thì mới sai người lôi vào nhà giam.
Có thuộc hạ bưng nước ấm và khăn tay tới cho hắn, Tiết Thứ tỉ mỉ rửa sạch vết máu trên tay rồi lấy khăn lau khô. Xong xuôi, hắn quay người lại nhìn Vạn Hữu Lương, ý bảo thuộc hạ gỡ khăn trong miệng lão ra:
- Ngài Vạn, sao lại run rẩy? Hình phạt ta đây dùng với bọn cướp biển chẳng qua chỉ là món khai vị thôi. Ngài Vạn ở Thiên Tân Vệ đã lâu, chắc có lẽ chưa từng thấy cực hình ở Tây Xưởng phỏng?
Vạn Hữu Lương run cầm cập, không nói nổi nên lời. Ánh mắt lão nhìn Tiết Thứ tựa như nhìn ác quỷ trong địa ngục, ngập tràn sợ hãi.
- Một thân thịt của ngài Vạn được nuôi tốt lắm, rất thích hợp để dùng sơ hình*.
Tiết Thứ nhìn lão, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Ánh nến vàng lay động chiếu ra cái bóng trên tường, như phụ trợ thêm cho hắn chút âm u quỷ quyệt:
- Trước tiên dội nước sôi từ đầu xuống chân một lần rồi sau đó lấy lược sắt chải, bảo đảm một thân thịt của ngài sẽ rơi xuống sạch sẽ.
*Sơ hình: (post link trong cmt nha)
- Mày...mày...
Cơ mặt Vạn Hữu Lương co rúm lại, cổ họng cố lắm mới phát ra được hai chữ, tức khắc trong không khí xộc lên một mùi khai.
Tiết Thứ nhíu mày, ghét bỏ lùi ra sau.
Bây giờ giữ Vạn Hữu Lương vì có chỗ cần dùng, hắn tạm thời chưa làm gì lão ta. Thế mà chỉ mới hù dọa một xíu lão đã sợ hãi đến vậy.
- Ta đây còn chưa dùng hình đâu, ngài sợ gì thế?
Tiết Thứ chợt mất hứng, sai người lôi lão về lại phòng giam rồi xoay người ra khỏi đại lao.
Lúc này bên ngoài mới là canh năm, trời hãy còn tối. Ngoại trừ tốp thủ vệ đang túc trực, côn trùng chim chóc đều nghỉ ngơi.
Tiết Thứ nhìn trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu, dừng chân suy tư một lát rồi mới đi tới chỗ Ân Thừa Ngọc ở nhà chính.
Hắn không lộ mặt mà tìm một cái cây lớn đối diện nhà chính, đứng đờ người nhìn chằm chằm cửa sổ đang đóng chặt.
Hẳn là bây giờ điện hạ đang ngủ. Trong đầu Tiết Thứ tưởng tượng ra hình ảnh Ân Thừa Ngọc mặc trung y, yên bình nhắm mắt ngủ, tâm tình hắn bỗng chốc tốt lên.
Hắn gối đầu lên cánh tay ngồi vắt vẻo trên cây, chăm chú nhìn cửa sổ khóa chặt từ canh năm (3-5h sáng) cho đến tận giữa giờ Thìn (8h sáng).
Trăng chơi đuổi bắt chạy xuống đằng tây, mặt trời thức dậy nhú từ đằng đông. Nắng xuân nương theo kẽ lá điểm xuống mặt đất lốm đốm vài cái bóng.
Lúc một tốp thủ vệ khác vừa thay ca, Tiết Thứ nhìn thấy Trịnh Đa Bảo bưng đồ dùng rửa mặt vào phòng.
Không lâu sau đó cánh cửa sổ vốn được đóng chặt lại mở ra, bóng dáng Ân Thừa Ngọc xuất hiện bên trong.
Y mặc một bộ trung y màu đen, mái tóc đen dày xõa xuống sau lưng. Ánh nắng bên ngoài thi thoảng chiếu vào trên mặt y, có mấy phần trùng khớp với hình ảnh trong mộng của Tiết Thứ.
Tiết Thứ bỗng ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn một hồi lâu. Cuối cùng, hắn như bị ma xui quỷ khiến từ trên cây nhảy xuống đi đến nhà chính bẩm báo kết quả thẩm tra.
Ân Thừa Ngọc vừa rửa mặt xong thì chợt nghe bên ngoài báo Tiết Thứ tới.
Y chỉ lẩm bẩm một câu “Sao sớm thế” rồi vẫn thay quần áo ra ngoài gặp hắn.
Tiết Thứ đứng chờ ở nhà giữa. Thấy y bước ra, hắn ngước mắt lên, con ngươi dừng chuyển động.
- Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã tới đây?
Ân Thừa Ngọc ngồi xuống chủ vị, hỏi.
Tiết Thứ bẩm báo chi tiết kết quả thẩm tra.
Tình hình không khác Ân Thừa Ngọc dự đoán là mấy, y cong ngón tay gõ nhè nhẹ xuống án kỉ. Qua một lúc lâu, y mới mở miệng:
- Chuyện hôm qua xảy ra trong thành không thể giấu được, chắc chắn là Quan Hải Sơn đã biết chuyện của Vạn Hữu Lương. Cứ để hắn núp ở vệ sở cũng không có vấn đề gì, ngươi đi một chuyến bắt lão về đây. Còn về chuyện nạn cướp biển...
Ân Thừa Ngọc điểm danh vài người có thể dùng được trong đầu:
- Cô sẽ giao cho người khác sắp xếp.
Đương lúc y đang nói, hạ nhân trong nhà bếp đã đưa điểm tâm đến.
Ân Thừa Ngọc sai người bưng vào trong phòng còn bản thân y thì thong thả ngồi xuống bên bàn. Thấy Tiết Thứ vẫn còn đứng bên cạnh, y gọi hắn ngồi xuống cùng dùng bữa.
Tiết Thứ ngồi xuống. Thế nhưng hắn không hề liếc mắt đến thức ăn đằng trước mặt mà là nhìn chằm chằm Ân Thừa Ngọc.
Trước giờ phép tắc lễ nghi của Ân Thừa Ngọc luôn được xem là mẫu mực, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ thanh cao, nhã nhặn. Y cầm một miếng bánh quế hoa cao trắng như ngọc lên cắn một miếng, ung dung nuốt xuống rồi nghiêng mắt phương nhìn Tiết Thứ:
- Nếu không muốn ăn thì cút đi làm việc.
Một câu này của y vẫn chưa nghe ra ý buồn bực, trái lại trong đôi mắt nghiêng nghiêng kia chứa đựng vài phần tình ý trêu chọc người.
Ánh mắt Tiết Thứ chợt như nóng bỏng lên, dưới mi mắt rũ xuống cất chứa bao tâm tình đan xen hỗn loạn.
Hắn cúi đầu, từ từ cầm lấy đôi đũa gắp một miếng bánh quế hoa cao trong đĩa trước mặt Ân Thừa Ngọc.
Nhưng đúng lúc chuẩn bị đưa vào miệng thì bị Ân Thừa Ngọc lấy đũa chặn lại.
Ân Thừa Ngọc quan sát vẻ mặt hắn, cười nhạt hỏi:
- Không phải ngươi không thích đồ ngọt à?
Tiết Thứ nhếch môi, hồi lâu mới đáp:
- Điện hạ thích.
Điện hạ thích, vậy hắn cũng thích.
Hắn muốn biết thứ đối phương thích có vị thế nào.
- Thế thì thưởng cho ngươi đĩa này.
Lời này của Tiết Thứ rất vừa lòng Ân Thừa Ngọc. Y thu tay, sai hạ nhân đứng bên cạnh đưa đĩa bánh quế hoa cao tới trước mặt Tiết Thứ.
Một đĩa bánh vừa được mang lên chỉ thiếu một cái, miếng bánh bị Ân Thừa Ngọc cắn đặt ở trên cùng.
Ân Thừa Ngọc đặt đũa xuống, bưng chén trà nóng lên nhấp một ngụm. Xuyên qua làn khói mờ ảo, y nhìn Tiết Thứ.
Thấy hắn thật sự gắp miếng bánh y đã cắn, lông mày y khẽ động đậy, cong môi cười rộ lên.
*
Sau khi ăn sáng, Ân Thừa Ngọc đến quan thự Diêm sử tư tìm Phương Chính Khắc.
Tiết Thứ lề mề không muốn đi bị y phái đi Vệ sở bắt Quan Hải Sơn.
Vết thương của Phương Chính Khắc đã khỏi, thời gian này lão thường ở trong quan thự tập trung sắp xếp lại hồ sơ và sổ sách của Diêm sử tư. Ban đầu, vì để tiêu hủy chứng cứ mà Vạn Hữu Lương đã đốt sạch kho hồ sơ. Tuy Ân Thừa Ngọc đã sắp xếp người di dời một phần thế nhưng vẫn bị phá hủy rất nhiều.
- Mặc dù hôm nay đã sắp xếp một phần nhưng chẳng qua đó chỉ như muối bỏ biển thôi.
Phương Chính Khắc tức giận:
- Chỉ cần xem phần còn sót lại, là bề nổi của tảng băng chìm, cũng đủ để biết tại sao nội bộ Trường Lô Diêm sử tư lại trở nên thối nát thế này!
Trong những năm gần đây, quan viên Diêm sử tư từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ xa tới gần chắc chẳng còn mấy ai thanh liêm, trong sạch.
- Nếu điện hạ muốn thay đổi nội bộ thì bắt buộc phải tìm cách tra rõ sổ sách mấy năm qua mới được.
- Chuyện này có gì khó đâu?
Ân Thừa Ngọc cầm quyển sổ đã được sắp xếp lên lật xem, nói tiếp:
- Phương Ngự sử nhìn xem, Cô tự có biện pháp bắt được hết đám sâu mọt này. Chuyện thuế muối liên quan đến căn cơ quốc gia, mấy chuyện lộn xộn tương tự như ở Trường Lô Diêm sử tư không thể mặc kệ được.
Sau khi trao đổi với Phương Chính Khắc xong, Ân Thừa Ngọc quay về thành Thiên Tân Vệ.
Đã qua một đêm, hiển nhiên là tin tức ở Đại Cô Khẩu đã truyền về tới Thiên Tân Vệ. Đám quan viên ra tiếp đón vừa nhìn thấy Ân Thừa Ngọc thì trên mặt đầy vẻ hoảng sợ nhưng không ai dám lộ ra quá rõ.
Ân Thừa Ngọc không tiếp tục lá mặt lá trái với bọn họ nữa, y dứt khoát bãi giá tới công đường trong nha môn rồi sai người gọi đám đương gia diêm thương và tào bang đến.
Đương gia tám nhà và ba bang có mặt đầy đủ ở công đường, quỳ dưới đất.
Ân Thừa Ngọc ngồi trên cao đường, tay bưng chén trà. Nắp chén từ từ lọc mất bọt ngay mép chén, y ung dung uống trà.
Mấy người phía dưới chờ gần hai khắc (30 phút), quỳ đến nỗi đầu gối trở nên tê dại. Bọn họ nhìn nhau qua lại, cuối cùng mới đẩy người đứng đầu là Tào Phong lên nói chuyện.
Tào Phong chắp tay, cười hỏi:
- Không biết Thái tử điện hạ gọi thảo dân tới đây vì chuyện gì?
- Có chút chuyện muốn hỏi các vị.
Ân Thừa Ngọc đậy nắp chén trà lại, nắp trà va chạm với chén vang lên vài tiếng leng keng. Y nói:
- Có người tố giác Diêm sử tư ở ruộng muối Trường Lô hỗn loạn, muối tư chèn ép muối công. Nay Cô phụng mệnh hoàng đế đến đây tra rõ...
Nói đến đây, y cố ý dừng lại, chậm rãi lia mắt xuống bên dưới. Thấy rõ vẻ mặt của đám người phía dưới, y mới tiếp tục nói:
- Tra xét mấy ngày nay, Cô mới phát hiện không chỉ riêng Trường Lô Diêm sử tư hỗn loạn mà Diêm Chuyển vận sứ Vạn Hữu Lương còn dám cả gan làm giả công văn Hộ bộ, lén lút phát hành muối dẫn, tham ô tiền thuế. Đây đều là những tội không thể tha thứ.
Ân Thừa Ngọc làm bộ khoan dung, như thể y chỉ muốn mời bọn họ đến kêu oan:
- Tuy Vạn Hữu Lương đã bị bắt nhưng không lâu trước đó, phòng hồ sơ của Diêm sử tư gặp hỏa hoạn, làm thất thoát rất nhiều công văn sổ sách. Hôm nay Cô mời các vị đến đây là vì chuyện này. Mọi người ở đây đều là nhà buôn muối ở Thiên Tân Vệ; Vạn Hữu Lương lén lút phát hành diêm dẫn, tăng giá thuế, chắc hẳn các vị là người bị ảnh hưởng nặng nề. Nếu các vị có oan khuất gì, có thể nói ra hết.
Nghe thế, mấy vị đương gia nghĩ thầm trong lòng: tên Thái tử này ngu thật hay giả ngu thế.
Tất nhiên là mấy nhà buôn muối ai mà không biết việc Vạn Hữu Lương làm, nhưng chút xíu tiền thuế đó chả là gì so với số lợi nhuận to lớn của việc buôn lậu muối đâu.
Bọn họ cho Vạn Hữu Lương chỗ tốt, ngược lại ông ta tạo điều kiện cho họ, đôi bên cùng có lợi.
Huống hồ nếu Vạn Hữu Lương ngã ngựa, lại thêm dính dáng đến chuyện buôn lậu, không ai trong bọn họ thoát được cả.
Tào Phong sợ hãi, dập đầu nói:
- Xin hãy thái tử điện hạ minh giám. Kể từ lúc ngài Vạn nhậm chức cho tới nay, ngài ấy luôn dốc hết sức ngăn chặn muối lậu, bình ổn giá muối quan; đám thương nhân chúng thảo dân vô cùng cảm tạ ân huệ của ngài ấy. Không biết cái chuyện lén lút phát hành diêm dẫn, tăng giá thuế ấy Điện hạ nghe được ở đâu? Thảo dân không biết.
Nghe thế, đám người xung quanh đều phụ họa:
- Đúng vậy! Mong thái tử điện hạ không nên tin lời tiểu nhân vu khống.
- Ngài Vạn một lòng vì dân, sao có thể phạm vào tội lớn đó?
Nghe bọn họ tranh nhau giải thích giúp Vạn Hữu Lương, Ân Thừa Ngọc vỗ tay, bật cười:
- Vốn dĩ Cô cũng không tin quan thương ở ruộng muối Trường Lô thông đồng đầu cơ muối lậu; nhưng hôm nay nghe các vị bảo vệ Vạn Hữu Lương như thế, Cô lại tin đến tám chín phần.
Y vừa dứt lời, âm thanh nhốn nháo phía dưới bỗng chốc biến mất.
Chúng đương gia kinh ngạc nhìn y.
Ân Thừa Ngọc lạnh mặt, không còn khoan dung như khi nãy nữa:
- Tội của Vạn Hữu Lương đã có đầy đủ bằng chứng xác thực, khó thoát khỏi tội chết. Các ông cấu kết với lão làm chuyện xấu xa, cũng không thoát được. Có điều xưa giờ Cô là người bao dung, nhiều người khó phạt*. Nếu các ông hiểu rồi thì mang sổ sách mấy năm qua đến đây tự thú, có thể sẽ coi như là nhân chứng tố giác đồng phạm. Còn nếu chưa hiểu...
Y cười lạnh, nói tiếp:
- Chiếu theo luật Đại Yến, xử trảm người đầu cơ muối lậu.
Nói xong, y phất tay áo bỏ đi.
Trịnh Đa Bảo bưng một chồng sổ sách đi sau cùng. Ông ta nhìn đám đương gia đầy mặt sợ hãi cùng không dám tin, quăng thêm một cái tát:
- Điện hạ là người độ lượng; ngài không muốn thấy thành Thiên Tân Vệ máu chảy thành sông nên mới mời các vị tới đây. Đáng tiếc là...
Lại nhìn một lượt mấy người đang đứng trong công đường, thương hại mà cảm thán:
- Các vị tự cho mình là một khối rắn chắc như tấm sắt, thế mà lại không biết đã sớm có người âm thầm đi theo điện hạ.
Ông ta thâm sâu vỗ vỗ chồng sổ sách trên tay, rời đi theo Ân Thừa Ngọc.
Bỏ lại một đám người đang kinh sợ.
Đương gia nhà họ Tưởng nhìn qua từng người một, hoài nghi:
- Ai là kẻ phản bội?
- Kế ly gián mà ông cũng tin?
Tào Phong mắng.
- Các ông bình tĩnh! Nếu thật sự có chứng cứ, sao hôm nay chúng ta có thể dễ dàng quay về được?
Kha Thủ Tín cũng trấn an.
Lão nói cũng có lý, nhưng lời Ân Thừa Ngọc nói đã chôn xuống một mầm hoài nghi, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng. Vừa ra khỏi công đường, mấy đương gia vội vội vàng vàng ai về nhà nấy.
Mà bên này, sau khi về hành quán, Ân Thừa Ngọc gọi Triệu Lâm tới:
- Có thể sai người lan truyền tin tức được rồi.
Y ngấm ngầm giấu đi số sổ sách Vệ Tây Hà giao cho y trước đó là vì thời khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.