Chương 23
Tú Sinh
11/06/2024
Ân Thừa Ngọc bước ra khỏi cửa mà khóe miệng vẫn còn cong lên.
Nghĩ đến việc chỉ cần một động tác tùy ý đã khiến Tiết Thứ phải vô thức thở dốc, y lại thấy vô cùng thỏa mãn.
Tiết Thứ đời trước không dễ bắt chẹt; hắn vốn nhẫn nại, đã thế điểm yếu duy nhất lại không còn. Lần nào cũng là y chìm sâu trong xoáy nước do hắn tạo ra, còn bản thân hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp chưa bao giờ hỗn loạn.
Khi tỉnh táo, người khác càng khuất phục hắn hơn.
Mà lúc này đây, y nắm giữ được tiên cơ, tình thế đảo ngược. Chỉ cần một câu nói, một hành động cũng đủ để Tiết Thứ bối rối. Coi như là trả được thù trước kia rồi.
Quả thực là nếu con người có điểm yếu, sẽ dễ dàng gây khó dễ hơn.
Ân Thừa Ngọc vui vẻ sai người chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi quan nha đến tìm Tiêu Đồng Quang.
Tiêu Đồng Quang vẫn còn ở cửa thành thu dọn tàn cuộc. Tất cả cướp biển đều đã bị bắt, từng đám bị áp giải đến đại lao. Năm con thuyền đậu ở bến tàu cùng với đống hàng hóa do người của Tiêu Đồng Quang tiếp nhận kiểm kê.
Lúc Ân Thừa Ngọc tới, Tiêu Đồng Quang đang đi xung quanh vài cái rương, trên mặt hắn tràn đầy vui vẻ. Thấy y đến, hắn vội vã nghênh đón, ánh mắt khỏi phải nói có bao nhiêu nóng bỏng.
- Thu được gì à, sao Chỉ huy sứ Tiêu cao hứng thế?
- Điện hạ tới xem.
Tiêu Đồng Quang xoa tay, mở nắp một cái rương. Mặc dù đã nhìn trước rồi, nhưng bây giờ thấy trong rương xếp đầy những khẩu súng hỏa mai bằng sắt sáng bóng, hắn vẫn phải xuýt xoa:
- Tất cả đều là súng hỏa mai*. Tổng cộng mười rương, khoảng chừng hơn ngàn khẩu.
*Súng hỏa mai (súng điểu thương), một loại súng cá nhân nòng nhẵn, được phát minh vào thế kỉ 14-15, đến thế kỉ 18 trở thành vũ khí nòng cốt của quân đội phương Tây.
- Từ phương Tây sao?
Ân Thừa Ngọc cúi người cầm lấy một khẩu súng, cẩn thận quan sát. Y chợt phát hiện khẩu súng này có hơi khác so với súng hỏa mai của Đại Yên chế tạo.
Y xách súng lên, thuần thục thêm đạn dược, châm lửa rồi nâng súng để sát mặt, nhắm chuẩn gốc đại thụ cách đó tầm trăm bước, bóp cò.
Đạn chì bay ra, chuẩn xác ghim thẳng vào thân cây. Lực súng bắn rất lớn, gốc đại thụ hơi lung lay, lá rơi đầy xuống đất.
- Tốc độ bắn, uy lực của súng này còn tốt hơn súng hỏa mai do binh trượng cục* chế tạo.
*Một trong hai mươi bốn nha môn (4 ti, 8 cục, 12 giám), là cơ quan chế tạo vũ khí và vật dụng bằng sắt nhỏ dùng trong cung.
Ân Thừa Ngọc nói tiếp:
- Đám cướp biển lấy được thứ tốt như này, chẳng trách chúng lại sốt ruột lên bờ.
Binh trượng cục của Đại Yên có thể chế tạo súng hỏa mai, nhưng kỹ thuật lại quá phức tạp, ống súng càng phải sử dụng sắt nguyên chất. Mấy năm nay, cũng chỉ có cấm quân trong cung được trang bị hơn vạn khẩu, mấy đội quân khác ngoài cấm quân chỉ được lẻ tẻ vài khẩu mà thôi.
Chẳng trách Tiêu Đồng Quang sẽ kích động đến thế.
- Chiếu theo thông lệ, tang chứng vật chứng tịch thu được trên biển giao cho vệ sở tự phân chia.
Tiêu Đồng Quang xoa tay, mong đợi nhìn Ân Thừa Ngọc:
- Điện hạ, ngài xem cái này...chia làm sao?
Hơn một ngàn khẩu súng hỏa mai, tất cả đều là tịch thu được từ bọn cướp. Nếu không e ngại Thái tử đang ở đây, có lẽ là hắn đã ôm hết về Quảng Ninh Vệ.
Ân Thừa Ngọc nhìn Tiêu Đồng Quang, nhớ đến ân tình trợ giúp của hắn, cuối cùng y không vạch trần hắn:
- Chỉ huy sứ Tiêu khổ cực chạy một chuyến, hai trăm khẩu súng coi như tạ lễ đi.
Tiêu Đồng Quang hít sâu, nghĩ thầm có hơi ít.
Đương lúc muốn cò kè mặc cả, hắn chợt nghe Ân Thừa Ngọc nói:
- Năm con thuyền này cũng phải xử lý...
Hắn vội vã tiếp lời:
- Thiên Tân Vệ nằm giữa Liêu Đông, Sơn Đông, trước giờ ít có chiến sự. Trái lại, mỗi năm Quảng Ninh Vệ nghênh đánh cướp biển hao tốn rất nhiều, rất cần thuyền chiến.
Buôn bán không có lời sao gọi là buôn bán, băng cướp biển này không lớn lắm, nhưng trang bị còn tốt hơn quân đội thông thường. Mấy năm này quốc khố trống rỗng, quân phí bị cắt giảm nhiều lần, ngay cả nơi hiểm yếu như Quảng Ninh Vệ cũng phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Ba chiếc thuyền hàng không phải là đồ quan trọng gì, song hai chiếc thuyền chiến Ngũ Bách Liệu lại khá rắn chắc, hoàn toàn có thể dùng cho quân đội, tiết kiệm được chút phí mua thuyền.
So đi tính lại, súng hỏa mai không còn cần thiết thế nữa.
Hai người đồng tâm nhất trí, ăn ý phân chia xong xuôi. Năm chiếc thuyền và hai trăm khẩu súng hỏa mai chia cho Tiêu Đồng Quang, số súng và hàng hóa còn lại thuộc về Ân Thừa Ngọc.
Những tang chứng vật chứng này không rõ nguồn gốc, không có sổ sách, tất cả đều thu vào túi Ân Thừa Ngọc.
Ân Thừa Ngọc vui lòng, gọi Triệu Lâm tới mang hàng hóa về rồi sảng khoái hẹn Tiêu Đồng Quang về quan nha uống chút rượu.
...
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Đồng Quang dẫn quân lên mấy con thuyền vừa thu được, quay về Quảng Ninh Vệ.
Ân Thừa Ngọc tiễn hắn một đoạn. Sau khi trở về, y tiện đường sang xem Tiết Thứ.
Vừa đi được nửa đường, y thấy Trịnh Đa Bảo cầm một phong thư vội vàng đuổi theo, thở hồng hộc nói:
- Điện hạ, trong kinh gửi thư đến. Hoàng hậu nương nương tự tay viết.
Bây giờ mà gửi thư... Ân Thừa Ngọc giật mình, mở thư ra đọc lướt qua, chợt nở nụ cười.
Hoàng hậu Ngu thị viết trong thư: nàng đã bình an sinh con vào ngày ba tháng ba, là con trai, đúng như lời Ân Thừa Ngọc đã nói.
Sau lễ tắm ba ngày, Long Phong đế ban tên cho em bé là Ân Thừa Nguyệt.
Tất cả đều khác với đời trước.
Mẫu hậu bình an sinh con, Ân Thừa Nguyệt sinh đủ tháng, mẹ con hai người đều khoẻ mạnh.
Chờ đến lúc tra xong án tử ở Thiên Tân Vệ quay về kinh, y có thể tham dự tiệc đầy tháng của Ân Thừa Nguyệt.
Giao thư cho Trịnh Đa Bảo cất kĩ, Ân Thừa Ngọc mới mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Trung cung có hỉ, thưởng.
Trịnh Đa Bảo thưa vâng, trên mặt cũng là vẻ vui mừng.
Ông ta cất thư, lui xuống sắp xếp ban thưởng. Chủ nhân có tin vui, đám hầu hạ phía dưới cũng được thơm lây.
Song hỷ lâm môn, Ân Thừa Ngọc rất vui. Lúc nhìn Tiết Thứ, trong mắt y ngập tràn ý cười, khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Ngược lại, vì tối qua Ân Thừa Ngọc châm lửa xong lại bỏ đi, Tiết Thứ không được dập tắt, trằn trọc cả đêm. Hai quầng thâm dưới mắt hắn hiện rõ, con ngươi nổi đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Ân Thừa Ngọc càng nóng bỏng hơn.
Như dã thú đói khát đã lâu nhăm nhe con mồi treo trên cạm bẫy, hắn rục rịch muốn nhào tới rồi lại tỉnh táo kìm nén.
Hai cánh tay hắn để xuống bên hông, bàn tay lặp lại buông ra nắm chặt rất nhiều lần, cố gắng chôn xuống ý nghĩ quá phận trong đầu. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm Ân Thừa Ngọc, con ngươi đảo từ trên xuống dưới mấy lần.
Lần này, trong lòng Ân Thừa Ngọc biết rất rõ, song vờ như không biết.
Cho đến khi từ từ uống xong một chén trà nhỏ, cảm giác Tiết Thứ vẫn còn chăm chăm nhìn như muốn nhìn ra lỗ thủng trên quần áo, y mới nhìn lại hắn, cong môi:
- Ngươi nhìn Cô nửa ngày, có nhìn ra gì không?
- Điện hạ đẹp.
Tiết Thứ không né tránh, vẫn thành thật trả lời câu hỏi của y như trước.
Hắn nói trắng ra thế này lại lần nữa lấy được lòng Ân Thừa Ngọc.
Cái người quen thói nói móc người khác như Tiết Thứ mà có thể nói ra mấy lời làm vừa lòng vậy sao.
Ân Thừa Ngọc cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Y nhướng mày, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình Tiết Thứ, cố tình gằn giọng mang theo chút trêu chọc:
- Cô hỏi ngươi, lúc ngươi nhìn Cô, trong đầu đang nghĩ gì?
Y vươn tay, đầu ngón tay khắc họa khuôn mặt Tiết Thứ. Sau cùng, ngón tay y dừng trên ngực hắn, nhẹ nhàng chọc một cái.
Ánh mắt Tiết Thứ vô thức nhìn theo ngón tay y, giọng nói trở nên khàn khàn vì kìm nén:
- Ta nói ra điện hạ sẽ tức giận.
Trong lòng và trong đầu hắn xuất hiện vô số suy nghĩ phạm thượng, đại nghịch bất đạo.
Hắn khổ sở giam chặt thú tính đang không ngừng giãy dụa muốn phá vỡ lý trí.
- Nói đi, có thể tha cho ngươi lần này.
Ân Thừa Ngọc thu tay về, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thích thú nheo mắt phượng, khóe mắt liếc nhìn tình hình của Tiết Thứ.
Tiết Thứ dường như đang do dự, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới cụp mắt, nói:
- Đang nghĩ về tay của điện hạ.
Tất cả những suy nghĩ tối tăm trong đầu hắn đều bị mi mắt rũ xuống che đi.
Hắn chọn một đáp án ổn thỏa nhất.
Ân Thừa Ngọc sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua tay của mình. Y bỗng nhớ tới điều gì đó, bật cười.
Y sâu xa quan sát Tiết Thứ:
- Thì ra ngươi thích cái này.
Lời này vừa đúng như lời của Tiết Thứ vừa không phải.
Câu trả lời của Tiết Thứ tình cờ giải thích được nghi hoặc đời trước của y.
Đời trước, Tiết Thứ luôn thích tặng cho y nhiều chiếc nhẫn Ngọc ban chỉ* làm đồ chơi. Mã não đỏ, ngọc tử la lan, hồng ngọc huyết bồ câu,...loại nào cũng có, tất cả đều mang màu sắc sặc sỡ. Y chê cười khiếu thẩm mỹ của Tiết Thứ quá tầm thường, không đeo lần nào cả.
*Nhẫn Ngọc ban chỉ (玉扳指)
Về sau Tiết Thứ có hỏi y tại sao không đeo, lúc đó y chỉ nói “quá rườm rà” cho có lệ, Tiết Thứ cũng không hỏi lại nữa.
Chẳng qua là sau này, lúc giày vò y, hắn luôn thích bỏ mấy cái nhẫn Ngọc ban chỉ bị ghét bỏ này vào miệng y, bắt y ngậm vào.
Bấy giờ y còn tưởng là Tiết Thứ phát hiện ra y trả lời cho qua, thẹn quá thành giận trả thù y.
Bây giờ xem ra, thẹn quá thành giận là thật, nhưng không phải vì y qua loa mà là vì không vứt được mặt mũi đi cầu y đeo nhẫn vào thôi.
Ân Thừa Ngọc bật cười, ánh mắt nhìn Tiết Thứ mang theo ý xấu.
Khó trách hôm qua hắn phản ứng mạnh như thế.
- Thích sao?
Ân Thừa Ngọc nắm cằm Tiết Thứ, ngón tay ấn lên môi hắn day day khi mạnh khi nhẹ.
Tiết Thứ cụp mắt; vì khoảng cách quá gần nên hắn chỉ thấy được một đoạn cổ tay trắng như tuyết, khớp xương hơi nhô ra của y, trông vô cùng đẹp đẽ.
Hàm răng chợt ngứa ngáy, Tiết Thứ cắn chặt răng, gắng sức nuốt khan hai cái. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, mở miệng cắn cái ngón tay phiền phức này.
Ân Thừa Ngọc bất ngờ bị cắn, đầu ngón tay hơi nhói lên. Y tức giận rút tay về, quát:
- Xem ra là Cô đã quá dung túng cho ngươi rồi, ngươi thế mà dám cắn lại!
Tiết Thứ im lặng, liếm môi.
Thấy thế, Ân Thừa Ngọc cực kỳ tức giận. Song vì e ngại vết thương của hắn, y nói nặng không được mà nói nhẹ cũng không xong, đã thế còn không xử phạt được. Sau cùng, y chỉ hung hăng trừng hắn rồi phất tay áo bỏ ra ngoài.
Ánh mắt Tiết Thứ vẫn nhìn theo bóng lưng y. Cho đến khi không thể thấy rõ nữa, hắn mới thu mắt lại.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh màn che hồi lâu, bên ngoài chợt có tiếng thông báo: Vệ Tây Hà cầu kiến.
Từ sau khi giao nộp số sổ sách nhà họ Vệ, Vệ Tây Hà không thèm che giấu nữa. Kế ly gián đã thành công, một số đương gia sợ nếu nộp sổ sách nhà mình lên trễ sẽ không còn tác dụng nên đều tranh thủ đưa đến.
Mà Vệ Tây Hà không cần phải ẩn mình nữa, quang minh chính đại rời khỏi nhà họ Vệ, đi theo Thái tử.
Hắn vốn đang ở thành Thiên Tân Vệ, lại nghe nói Tiết Thứ bị thương cần phải tĩnh dưỡng. Vì thế, đoán được người ta sẽ cần người trợ thủ, hắn mới quyết định chủ động đến cửa cầu kiến.
Tiết Thứ chống tay ngồi dậy, quan sát Vệ Tây Hà.
Vệ Tây Hà mặc áo bào xám, tóc buộc gọn trong mũ, mặt mũi trong sáng thanh tú nhưng trong mắt lại tràn đầy sự tàn ác. Điều này khiến hắn trông có vẻ xa cách, song Vệ Tây Hà không thèm che giấu.
Tiết Thứ tương đối hài lòng.
Nếu muốn đứng vững trong cung, sau này nhất định phải bồi dưỡng tâm phúc. Bây giờ xem ra, Vệ Tây Hà là một lựa chọn tốt.
Tiết Thứ nói:
- Hôm qua bắt giữ hơn trăm tên cướp biển, đang giam chung tên cầm đầu ở đại lao. Anh tới đúng lúc lắm, thay tôi tra khảo đi.
Vệ Tây Hà cung kính đáp ứng, tiếp tục nói cho Tiết Thứ tình hình ở Thiên Tân Vệ:
- Ngự sử Phương đã bắt đầu thẩm vấn đương gia mấy nhà buôn muối và tào bang, đám người Tào Phong đều bị giam vào ngục.
Hắn chỉ mới nói ra một câu nhưng Tiết Thứ đã hiểu rõ ý của hắn:
- Kha Thủ Tín đã không còn tác dụng, giữ lại cái mạng của lão để chờ xét xử. Còn về phần Vạn Hữu Lương và Quan Hải Sơn, cứ để yên đó, tôi sẽ tự đến thẩm tra.
- Vâng.
Vệ Tây Hà nghe được đáp án như mong muốn, chờ được phân phó xong, hắn lập tức lui ra ngoài.
...
Đám người Ân Thừa Ngọc ở lại Đại Cô Khẩu bốn, năm ngày, sau đó mới áp giải phạm nhân về Thiên Tân Vệ.
Căn cứ theo lời khai của bọn cướp biển, quan tổng binh Quan Hải Sơn cấu kết với chúng, bằng chứng đầy đủ, xác thực. Việc này có thể thêm một chứng cứ để thẩm tra xử lý án muối lậu.
Có đương gia mấy nhà buôn muối và tào bang làm nhân chứng, sổ sách buôn bán muối lậu làm vật chứng, cuối cùng Vạn Hữu Lương và Quan Hải Sơn vì không chịu nổi thẩm vấn đã khai ra chuyện muối lậu có dính dáng đến rất nhiều quan viên, từ trên xuống dưới Diêm sử tư không ai thoát được, ngay cả tri phủ Hà Gian cũng liên lụy trong đó.
Dựa theo số sổ sách muối lậu đã được mấy nhà buôn muối giao ra, trong mười năm gần đây, Trường Lô Diêm sử tư phát hành muối dẫn vượt mức cho phép, tham ô thuế muối, đầu cơ muối lậu,...Tất cả cộng lại, phần thiếu hụt lên tới hai ngàn sáu trăm vạn lượng bạc trắng.
Cao hơn con số năm trăm vạn lượng do Hộ bộ dự tính ra sau khi đối chiếu sổ sách gấp hơn năm lần!
Vì số thiếu hụt quá lớn, Phương Chính Khắc không dám tự tiện quyết định. Lão đành viết sổ con giao cho người thúc ngựa đưa về kinh, chờ Long Phong đế giải quyết.
Nghe đâu lúc Long Phong đế thấy số thiếu hụt thì tức giận đến mức quăng bể một bộ sứ thanh hoa, sau đó lập tức ra thánh chỉ lệnh cho Phương Chính Khắc làm Khâm sai đại thần, toàn quyền xử lý án này.
Mà đám quan viên dính dáng trong đây, tất cả đều bị cách chức, tịch biên, xử chém.
Nhất thời, quan thự Thiên Tân Vệ trống rỗng. Trái lại, trong đại lao chật kín chỗ.
- Một ruộng muối Trường Lô lại nuôi ra nhiều sâu mập đến vậy.
Ân Thừa Ngọc xem số sổ sách Phương Chính Khắc trình lên, cau mày, thở dài.
Phương Chính Khắc vô cùng đồng cảm:
- Một ruộng muối Trường Lô mà còn thối nát như thế, e là mấy Diêm sử tư khác cũng...
Lão còn chưa dứt lời, song Ân Thừa Ngọc đã hiểu được nỗi lo lắng của lão.
Y nhận lấy sổ sách, nhấc bút viết ra một tờ danh sách rồi nói:
- Cứ theo thứ tự mà làm. Ngày mai Cô sai người đi điều tra, ngân lượng tịch thu coi như bù lại được một ít.
Phương Chính Khắc tới tìm y cũng là vì chuyện này, lão chắp tay cúi đầu:
- Đa tạ Thái tử điện hạ.
Tuy rằng lão có thể tra án nhưng việc tịch biên lại không phải điểm mạnh của lão.
Lần này ra ngoài, Thái tử dẫn theo năm trăm binh sĩ Tứ vệ doanh. Những binh sĩ này dưới sự quản lý, dạy dỗ của hoạn quan nên am hiểu nhất là chuyện này. Chính vì thế, lão mới cố ý đi cầu viện.
Tiễn Phương Chính Khắc đi, Ân Thừa Ngọc gọi Vệ Tây Hà tới, đưa tờ danh sách cho hắn:
- Tiết Thứ còn cần tĩnh dưỡng, việc này giao cho ngươi.
- ------------------------
Cún:? Ta không phải là Cún mà điện hạ tin dùng nhất sao? (。ŏ﹏ŏ)
Điện hạ:...
Nghĩ đến việc chỉ cần một động tác tùy ý đã khiến Tiết Thứ phải vô thức thở dốc, y lại thấy vô cùng thỏa mãn.
Tiết Thứ đời trước không dễ bắt chẹt; hắn vốn nhẫn nại, đã thế điểm yếu duy nhất lại không còn. Lần nào cũng là y chìm sâu trong xoáy nước do hắn tạo ra, còn bản thân hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp chưa bao giờ hỗn loạn.
Khi tỉnh táo, người khác càng khuất phục hắn hơn.
Mà lúc này đây, y nắm giữ được tiên cơ, tình thế đảo ngược. Chỉ cần một câu nói, một hành động cũng đủ để Tiết Thứ bối rối. Coi như là trả được thù trước kia rồi.
Quả thực là nếu con người có điểm yếu, sẽ dễ dàng gây khó dễ hơn.
Ân Thừa Ngọc vui vẻ sai người chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi quan nha đến tìm Tiêu Đồng Quang.
Tiêu Đồng Quang vẫn còn ở cửa thành thu dọn tàn cuộc. Tất cả cướp biển đều đã bị bắt, từng đám bị áp giải đến đại lao. Năm con thuyền đậu ở bến tàu cùng với đống hàng hóa do người của Tiêu Đồng Quang tiếp nhận kiểm kê.
Lúc Ân Thừa Ngọc tới, Tiêu Đồng Quang đang đi xung quanh vài cái rương, trên mặt hắn tràn đầy vui vẻ. Thấy y đến, hắn vội vã nghênh đón, ánh mắt khỏi phải nói có bao nhiêu nóng bỏng.
- Thu được gì à, sao Chỉ huy sứ Tiêu cao hứng thế?
- Điện hạ tới xem.
Tiêu Đồng Quang xoa tay, mở nắp một cái rương. Mặc dù đã nhìn trước rồi, nhưng bây giờ thấy trong rương xếp đầy những khẩu súng hỏa mai bằng sắt sáng bóng, hắn vẫn phải xuýt xoa:
- Tất cả đều là súng hỏa mai*. Tổng cộng mười rương, khoảng chừng hơn ngàn khẩu.
*Súng hỏa mai (súng điểu thương), một loại súng cá nhân nòng nhẵn, được phát minh vào thế kỉ 14-15, đến thế kỉ 18 trở thành vũ khí nòng cốt của quân đội phương Tây.
- Từ phương Tây sao?
Ân Thừa Ngọc cúi người cầm lấy một khẩu súng, cẩn thận quan sát. Y chợt phát hiện khẩu súng này có hơi khác so với súng hỏa mai của Đại Yên chế tạo.
Y xách súng lên, thuần thục thêm đạn dược, châm lửa rồi nâng súng để sát mặt, nhắm chuẩn gốc đại thụ cách đó tầm trăm bước, bóp cò.
Đạn chì bay ra, chuẩn xác ghim thẳng vào thân cây. Lực súng bắn rất lớn, gốc đại thụ hơi lung lay, lá rơi đầy xuống đất.
- Tốc độ bắn, uy lực của súng này còn tốt hơn súng hỏa mai do binh trượng cục* chế tạo.
*Một trong hai mươi bốn nha môn (4 ti, 8 cục, 12 giám), là cơ quan chế tạo vũ khí và vật dụng bằng sắt nhỏ dùng trong cung.
Ân Thừa Ngọc nói tiếp:
- Đám cướp biển lấy được thứ tốt như này, chẳng trách chúng lại sốt ruột lên bờ.
Binh trượng cục của Đại Yên có thể chế tạo súng hỏa mai, nhưng kỹ thuật lại quá phức tạp, ống súng càng phải sử dụng sắt nguyên chất. Mấy năm nay, cũng chỉ có cấm quân trong cung được trang bị hơn vạn khẩu, mấy đội quân khác ngoài cấm quân chỉ được lẻ tẻ vài khẩu mà thôi.
Chẳng trách Tiêu Đồng Quang sẽ kích động đến thế.
- Chiếu theo thông lệ, tang chứng vật chứng tịch thu được trên biển giao cho vệ sở tự phân chia.
Tiêu Đồng Quang xoa tay, mong đợi nhìn Ân Thừa Ngọc:
- Điện hạ, ngài xem cái này...chia làm sao?
Hơn một ngàn khẩu súng hỏa mai, tất cả đều là tịch thu được từ bọn cướp. Nếu không e ngại Thái tử đang ở đây, có lẽ là hắn đã ôm hết về Quảng Ninh Vệ.
Ân Thừa Ngọc nhìn Tiêu Đồng Quang, nhớ đến ân tình trợ giúp của hắn, cuối cùng y không vạch trần hắn:
- Chỉ huy sứ Tiêu khổ cực chạy một chuyến, hai trăm khẩu súng coi như tạ lễ đi.
Tiêu Đồng Quang hít sâu, nghĩ thầm có hơi ít.
Đương lúc muốn cò kè mặc cả, hắn chợt nghe Ân Thừa Ngọc nói:
- Năm con thuyền này cũng phải xử lý...
Hắn vội vã tiếp lời:
- Thiên Tân Vệ nằm giữa Liêu Đông, Sơn Đông, trước giờ ít có chiến sự. Trái lại, mỗi năm Quảng Ninh Vệ nghênh đánh cướp biển hao tốn rất nhiều, rất cần thuyền chiến.
Buôn bán không có lời sao gọi là buôn bán, băng cướp biển này không lớn lắm, nhưng trang bị còn tốt hơn quân đội thông thường. Mấy năm này quốc khố trống rỗng, quân phí bị cắt giảm nhiều lần, ngay cả nơi hiểm yếu như Quảng Ninh Vệ cũng phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Ba chiếc thuyền hàng không phải là đồ quan trọng gì, song hai chiếc thuyền chiến Ngũ Bách Liệu lại khá rắn chắc, hoàn toàn có thể dùng cho quân đội, tiết kiệm được chút phí mua thuyền.
So đi tính lại, súng hỏa mai không còn cần thiết thế nữa.
Hai người đồng tâm nhất trí, ăn ý phân chia xong xuôi. Năm chiếc thuyền và hai trăm khẩu súng hỏa mai chia cho Tiêu Đồng Quang, số súng và hàng hóa còn lại thuộc về Ân Thừa Ngọc.
Những tang chứng vật chứng này không rõ nguồn gốc, không có sổ sách, tất cả đều thu vào túi Ân Thừa Ngọc.
Ân Thừa Ngọc vui lòng, gọi Triệu Lâm tới mang hàng hóa về rồi sảng khoái hẹn Tiêu Đồng Quang về quan nha uống chút rượu.
...
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Đồng Quang dẫn quân lên mấy con thuyền vừa thu được, quay về Quảng Ninh Vệ.
Ân Thừa Ngọc tiễn hắn một đoạn. Sau khi trở về, y tiện đường sang xem Tiết Thứ.
Vừa đi được nửa đường, y thấy Trịnh Đa Bảo cầm một phong thư vội vàng đuổi theo, thở hồng hộc nói:
- Điện hạ, trong kinh gửi thư đến. Hoàng hậu nương nương tự tay viết.
Bây giờ mà gửi thư... Ân Thừa Ngọc giật mình, mở thư ra đọc lướt qua, chợt nở nụ cười.
Hoàng hậu Ngu thị viết trong thư: nàng đã bình an sinh con vào ngày ba tháng ba, là con trai, đúng như lời Ân Thừa Ngọc đã nói.
Sau lễ tắm ba ngày, Long Phong đế ban tên cho em bé là Ân Thừa Nguyệt.
Tất cả đều khác với đời trước.
Mẫu hậu bình an sinh con, Ân Thừa Nguyệt sinh đủ tháng, mẹ con hai người đều khoẻ mạnh.
Chờ đến lúc tra xong án tử ở Thiên Tân Vệ quay về kinh, y có thể tham dự tiệc đầy tháng của Ân Thừa Nguyệt.
Giao thư cho Trịnh Đa Bảo cất kĩ, Ân Thừa Ngọc mới mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Trung cung có hỉ, thưởng.
Trịnh Đa Bảo thưa vâng, trên mặt cũng là vẻ vui mừng.
Ông ta cất thư, lui xuống sắp xếp ban thưởng. Chủ nhân có tin vui, đám hầu hạ phía dưới cũng được thơm lây.
Song hỷ lâm môn, Ân Thừa Ngọc rất vui. Lúc nhìn Tiết Thứ, trong mắt y ngập tràn ý cười, khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Ngược lại, vì tối qua Ân Thừa Ngọc châm lửa xong lại bỏ đi, Tiết Thứ không được dập tắt, trằn trọc cả đêm. Hai quầng thâm dưới mắt hắn hiện rõ, con ngươi nổi đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Ân Thừa Ngọc càng nóng bỏng hơn.
Như dã thú đói khát đã lâu nhăm nhe con mồi treo trên cạm bẫy, hắn rục rịch muốn nhào tới rồi lại tỉnh táo kìm nén.
Hai cánh tay hắn để xuống bên hông, bàn tay lặp lại buông ra nắm chặt rất nhiều lần, cố gắng chôn xuống ý nghĩ quá phận trong đầu. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm Ân Thừa Ngọc, con ngươi đảo từ trên xuống dưới mấy lần.
Lần này, trong lòng Ân Thừa Ngọc biết rất rõ, song vờ như không biết.
Cho đến khi từ từ uống xong một chén trà nhỏ, cảm giác Tiết Thứ vẫn còn chăm chăm nhìn như muốn nhìn ra lỗ thủng trên quần áo, y mới nhìn lại hắn, cong môi:
- Ngươi nhìn Cô nửa ngày, có nhìn ra gì không?
- Điện hạ đẹp.
Tiết Thứ không né tránh, vẫn thành thật trả lời câu hỏi của y như trước.
Hắn nói trắng ra thế này lại lần nữa lấy được lòng Ân Thừa Ngọc.
Cái người quen thói nói móc người khác như Tiết Thứ mà có thể nói ra mấy lời làm vừa lòng vậy sao.
Ân Thừa Ngọc cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Y nhướng mày, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình Tiết Thứ, cố tình gằn giọng mang theo chút trêu chọc:
- Cô hỏi ngươi, lúc ngươi nhìn Cô, trong đầu đang nghĩ gì?
Y vươn tay, đầu ngón tay khắc họa khuôn mặt Tiết Thứ. Sau cùng, ngón tay y dừng trên ngực hắn, nhẹ nhàng chọc một cái.
Ánh mắt Tiết Thứ vô thức nhìn theo ngón tay y, giọng nói trở nên khàn khàn vì kìm nén:
- Ta nói ra điện hạ sẽ tức giận.
Trong lòng và trong đầu hắn xuất hiện vô số suy nghĩ phạm thượng, đại nghịch bất đạo.
Hắn khổ sở giam chặt thú tính đang không ngừng giãy dụa muốn phá vỡ lý trí.
- Nói đi, có thể tha cho ngươi lần này.
Ân Thừa Ngọc thu tay về, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thích thú nheo mắt phượng, khóe mắt liếc nhìn tình hình của Tiết Thứ.
Tiết Thứ dường như đang do dự, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới cụp mắt, nói:
- Đang nghĩ về tay của điện hạ.
Tất cả những suy nghĩ tối tăm trong đầu hắn đều bị mi mắt rũ xuống che đi.
Hắn chọn một đáp án ổn thỏa nhất.
Ân Thừa Ngọc sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua tay của mình. Y bỗng nhớ tới điều gì đó, bật cười.
Y sâu xa quan sát Tiết Thứ:
- Thì ra ngươi thích cái này.
Lời này vừa đúng như lời của Tiết Thứ vừa không phải.
Câu trả lời của Tiết Thứ tình cờ giải thích được nghi hoặc đời trước của y.
Đời trước, Tiết Thứ luôn thích tặng cho y nhiều chiếc nhẫn Ngọc ban chỉ* làm đồ chơi. Mã não đỏ, ngọc tử la lan, hồng ngọc huyết bồ câu,...loại nào cũng có, tất cả đều mang màu sắc sặc sỡ. Y chê cười khiếu thẩm mỹ của Tiết Thứ quá tầm thường, không đeo lần nào cả.
*Nhẫn Ngọc ban chỉ (玉扳指)
Về sau Tiết Thứ có hỏi y tại sao không đeo, lúc đó y chỉ nói “quá rườm rà” cho có lệ, Tiết Thứ cũng không hỏi lại nữa.
Chẳng qua là sau này, lúc giày vò y, hắn luôn thích bỏ mấy cái nhẫn Ngọc ban chỉ bị ghét bỏ này vào miệng y, bắt y ngậm vào.
Bấy giờ y còn tưởng là Tiết Thứ phát hiện ra y trả lời cho qua, thẹn quá thành giận trả thù y.
Bây giờ xem ra, thẹn quá thành giận là thật, nhưng không phải vì y qua loa mà là vì không vứt được mặt mũi đi cầu y đeo nhẫn vào thôi.
Ân Thừa Ngọc bật cười, ánh mắt nhìn Tiết Thứ mang theo ý xấu.
Khó trách hôm qua hắn phản ứng mạnh như thế.
- Thích sao?
Ân Thừa Ngọc nắm cằm Tiết Thứ, ngón tay ấn lên môi hắn day day khi mạnh khi nhẹ.
Tiết Thứ cụp mắt; vì khoảng cách quá gần nên hắn chỉ thấy được một đoạn cổ tay trắng như tuyết, khớp xương hơi nhô ra của y, trông vô cùng đẹp đẽ.
Hàm răng chợt ngứa ngáy, Tiết Thứ cắn chặt răng, gắng sức nuốt khan hai cái. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, mở miệng cắn cái ngón tay phiền phức này.
Ân Thừa Ngọc bất ngờ bị cắn, đầu ngón tay hơi nhói lên. Y tức giận rút tay về, quát:
- Xem ra là Cô đã quá dung túng cho ngươi rồi, ngươi thế mà dám cắn lại!
Tiết Thứ im lặng, liếm môi.
Thấy thế, Ân Thừa Ngọc cực kỳ tức giận. Song vì e ngại vết thương của hắn, y nói nặng không được mà nói nhẹ cũng không xong, đã thế còn không xử phạt được. Sau cùng, y chỉ hung hăng trừng hắn rồi phất tay áo bỏ ra ngoài.
Ánh mắt Tiết Thứ vẫn nhìn theo bóng lưng y. Cho đến khi không thể thấy rõ nữa, hắn mới thu mắt lại.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm đỉnh màn che hồi lâu, bên ngoài chợt có tiếng thông báo: Vệ Tây Hà cầu kiến.
Từ sau khi giao nộp số sổ sách nhà họ Vệ, Vệ Tây Hà không thèm che giấu nữa. Kế ly gián đã thành công, một số đương gia sợ nếu nộp sổ sách nhà mình lên trễ sẽ không còn tác dụng nên đều tranh thủ đưa đến.
Mà Vệ Tây Hà không cần phải ẩn mình nữa, quang minh chính đại rời khỏi nhà họ Vệ, đi theo Thái tử.
Hắn vốn đang ở thành Thiên Tân Vệ, lại nghe nói Tiết Thứ bị thương cần phải tĩnh dưỡng. Vì thế, đoán được người ta sẽ cần người trợ thủ, hắn mới quyết định chủ động đến cửa cầu kiến.
Tiết Thứ chống tay ngồi dậy, quan sát Vệ Tây Hà.
Vệ Tây Hà mặc áo bào xám, tóc buộc gọn trong mũ, mặt mũi trong sáng thanh tú nhưng trong mắt lại tràn đầy sự tàn ác. Điều này khiến hắn trông có vẻ xa cách, song Vệ Tây Hà không thèm che giấu.
Tiết Thứ tương đối hài lòng.
Nếu muốn đứng vững trong cung, sau này nhất định phải bồi dưỡng tâm phúc. Bây giờ xem ra, Vệ Tây Hà là một lựa chọn tốt.
Tiết Thứ nói:
- Hôm qua bắt giữ hơn trăm tên cướp biển, đang giam chung tên cầm đầu ở đại lao. Anh tới đúng lúc lắm, thay tôi tra khảo đi.
Vệ Tây Hà cung kính đáp ứng, tiếp tục nói cho Tiết Thứ tình hình ở Thiên Tân Vệ:
- Ngự sử Phương đã bắt đầu thẩm vấn đương gia mấy nhà buôn muối và tào bang, đám người Tào Phong đều bị giam vào ngục.
Hắn chỉ mới nói ra một câu nhưng Tiết Thứ đã hiểu rõ ý của hắn:
- Kha Thủ Tín đã không còn tác dụng, giữ lại cái mạng của lão để chờ xét xử. Còn về phần Vạn Hữu Lương và Quan Hải Sơn, cứ để yên đó, tôi sẽ tự đến thẩm tra.
- Vâng.
Vệ Tây Hà nghe được đáp án như mong muốn, chờ được phân phó xong, hắn lập tức lui ra ngoài.
...
Đám người Ân Thừa Ngọc ở lại Đại Cô Khẩu bốn, năm ngày, sau đó mới áp giải phạm nhân về Thiên Tân Vệ.
Căn cứ theo lời khai của bọn cướp biển, quan tổng binh Quan Hải Sơn cấu kết với chúng, bằng chứng đầy đủ, xác thực. Việc này có thể thêm một chứng cứ để thẩm tra xử lý án muối lậu.
Có đương gia mấy nhà buôn muối và tào bang làm nhân chứng, sổ sách buôn bán muối lậu làm vật chứng, cuối cùng Vạn Hữu Lương và Quan Hải Sơn vì không chịu nổi thẩm vấn đã khai ra chuyện muối lậu có dính dáng đến rất nhiều quan viên, từ trên xuống dưới Diêm sử tư không ai thoát được, ngay cả tri phủ Hà Gian cũng liên lụy trong đó.
Dựa theo số sổ sách muối lậu đã được mấy nhà buôn muối giao ra, trong mười năm gần đây, Trường Lô Diêm sử tư phát hành muối dẫn vượt mức cho phép, tham ô thuế muối, đầu cơ muối lậu,...Tất cả cộng lại, phần thiếu hụt lên tới hai ngàn sáu trăm vạn lượng bạc trắng.
Cao hơn con số năm trăm vạn lượng do Hộ bộ dự tính ra sau khi đối chiếu sổ sách gấp hơn năm lần!
Vì số thiếu hụt quá lớn, Phương Chính Khắc không dám tự tiện quyết định. Lão đành viết sổ con giao cho người thúc ngựa đưa về kinh, chờ Long Phong đế giải quyết.
Nghe đâu lúc Long Phong đế thấy số thiếu hụt thì tức giận đến mức quăng bể một bộ sứ thanh hoa, sau đó lập tức ra thánh chỉ lệnh cho Phương Chính Khắc làm Khâm sai đại thần, toàn quyền xử lý án này.
Mà đám quan viên dính dáng trong đây, tất cả đều bị cách chức, tịch biên, xử chém.
Nhất thời, quan thự Thiên Tân Vệ trống rỗng. Trái lại, trong đại lao chật kín chỗ.
- Một ruộng muối Trường Lô lại nuôi ra nhiều sâu mập đến vậy.
Ân Thừa Ngọc xem số sổ sách Phương Chính Khắc trình lên, cau mày, thở dài.
Phương Chính Khắc vô cùng đồng cảm:
- Một ruộng muối Trường Lô mà còn thối nát như thế, e là mấy Diêm sử tư khác cũng...
Lão còn chưa dứt lời, song Ân Thừa Ngọc đã hiểu được nỗi lo lắng của lão.
Y nhận lấy sổ sách, nhấc bút viết ra một tờ danh sách rồi nói:
- Cứ theo thứ tự mà làm. Ngày mai Cô sai người đi điều tra, ngân lượng tịch thu coi như bù lại được một ít.
Phương Chính Khắc tới tìm y cũng là vì chuyện này, lão chắp tay cúi đầu:
- Đa tạ Thái tử điện hạ.
Tuy rằng lão có thể tra án nhưng việc tịch biên lại không phải điểm mạnh của lão.
Lần này ra ngoài, Thái tử dẫn theo năm trăm binh sĩ Tứ vệ doanh. Những binh sĩ này dưới sự quản lý, dạy dỗ của hoạn quan nên am hiểu nhất là chuyện này. Chính vì thế, lão mới cố ý đi cầu viện.
Tiễn Phương Chính Khắc đi, Ân Thừa Ngọc gọi Vệ Tây Hà tới, đưa tờ danh sách cho hắn:
- Tiết Thứ còn cần tĩnh dưỡng, việc này giao cho ngươi.
- ------------------------
Cún:? Ta không phải là Cún mà điện hạ tin dùng nhất sao? (。ŏ﹏ŏ)
Điện hạ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.